Chap 4: Một ngày bình thường (3).
Khi Yamanbagri tỉnh dậy, cậu lại lần nữa nhận ra mình ở trên cành cây với một đám lá lót dưới thân.
Thở dài, cậu phủi đi những lá trên dính trên người.
Gần đây không hiểu sao mà mỗi khi Yamanbagiri ngủ ở dưới gốc cây này lúc nào cũng tỉnh lại trên cành với một đám lá.
Êm thì êm thật, dậy cũng đủ thỏa mái nhưng thế này rất dọa người hảo sao!?
Làm hại Yamanbagiri tưởng là ma hay có người phát hiện cây vào lúc đầu nữa chứ.
Vì thế khoảng thời gian đầu toàn trốn trong phòng sợ bị phát hiện.
Nếu không phải linh lực điên cuồng báo hiệu không đủ, cậu mới nhớ ra là nếu có người phát hiện cậu sẽ đưa cậu đến phòng họp phẩm vấn hoặc nếu có ma thì sao saniwa từ đời thứ ba đến thứ năm lại vẫn nhảy tưng tưng đến khi chết vậy (hoàn toàn tin rằng nếu có ma thì chắc chắn là vong hồn của bọn tsukumogami đã toái đao), thì cậu chắc sẽ đói chết mất ( tuy rằng không có khả năng ).
------------------------------------------------------------------
Phục hồi tinh thần lại Yamanbagiri nghe thấy tiếng "Ngao~" ở dưới cây.
Cúi đầu nhìn lại, ân, một bé bạch hổ đang ngửa đầu nhìn cậu.
"Lại lạc Gotokai à, Taki ?"
Cậu nhảy xuống hỏi chú hổ đang leo lên cậu khi cậu nhảy xuống đất.
Mũ áo choàng bị thổi bay đi khi nhảy xuống để lộ gương mặt xinh đẹp và mái tóc dài mềm mại, làm Yamanbagiri buồn bực kéo mũ áo lên lần nữa.
Đây là một trong năm chú hổ của Gotokai nuôi, cậu từng nghe Gokotai gọi tên chúng lần lượt là Taki, Tako, Tage, Taya và Taru.
Chúng nó từ ngày phát hiện ra cậu là mỗi ngày sẽ có con đi đến chỗ này.
Mỗi lần, mỗi lần đều như vậy, đến khi....
Nhớ tới các Gokotai trước kia, Yamanbagiri mím môi.
Taki đối câu hỏi của Yamanbagiri tỏ vẻ chẳng thèm nghe chẳng thèm nghe, nó chỉ cần bên người có hơi thở mà nó thích là được, tiếp tục bò lên người cậu, đến khi leo đến vai cậu mới thỏa mãn mà cọ cọ cổ cậu rồi điều chỉnh tư thế oa trên vai cậu.
Thấy thế Yamanbagiri thở dài nhận mệnh, sờ lông của Taki cho đã rồi bắt đầu công cuộc tìm kiếm Gotokai.
Đi bằng con đường bình thường nhưng hẻo lánh hồi xưa cậu lúc đầu thường đi, cậu đi mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhưng nhanh nhẹn đi rất vội vàng, hoảng loạn với tiếng bước chân nhanh nhưng gây ồn nhiều hơn cộng thêm tiếng kêu "Tiểu lão hổ......", cậu mới thả Taki xuống và nhanh chóng tìm chỗ trốn gần đây nhất.
------------------------------------------------------------------------------------------------
Gokotai đang chạy đi tìm con hổ cuối cùng của bé, đằng sau là Hasebe đang ôm bốn con hổ thay Gokotai.
Nhìn thấy tiểu lão hổ ở đằng trước Gokotai chạy nhanh hơn và bồng lên nó.
"Tìm thấy rồi !"
Cười vui vẻ, bé quay lại cảm ơn thanh niên bị bao phủ bởi hổ con đằng sau.
"Hasebe-san, cảm ơn anh đã giúp em tìm lão hổ."
Hasebe nở nụ cười nhẹ, ngượng ngùng trả lời lại, nếu không phải đôi mắt đỏ và khí tức ám đọa vẫn còn vờn quanh, chắc không ai nghĩ đây chính là một ám đọa đao kiếm.
(Không nói, Hasebe cười ngượng ngùng trước mặt người khác không phải Saniwa? Này là có vấn đề rồi.)
"Không có sao." Dù sao mỗi ngày cũng đi tìm.
Gokotai cười cười đang định nói gì thì đột nhiên bé cảm giác có sự hiện diện gì đó xung quanh, khẩn trương, bé nhìn xung quanh.
Hasebe nhìn vậy hỏi: "Có chuyện gì sao Gotokai ?"
Cùng lúc đó, Yagen tiến đến, thấy hai người thì gọi.
"Gotokai, Hasebe. Tìm thấy con hổ chưa? Sắp đến giờ ăn tối rồi đó."
Tưởng chừng sự cảm giác lúc nãy là Yagen-nii, Gokotai cười đáp lại Hasebe, xong đáp lại Yagen.
"Không có gì, Hasebe-san."
"Tìm thấy rồi, Yagen-nii!"
Gokotai ôm tiểu lão hổ chạy đến chỗ Yagen-nii, hoàn toàn không nhận ra tiểu lão hổ trong lòng bé đang nhìn quanh như đang kiếm ai.
Taki: QAQ Thả ra cho tui tìm Mềm Mềm (biệt danh của tiểu lão hổ cho Manba-chan).
Nhóm tiểu lão hổ khác: [Liếc xéo.jpg] =w= Mày còn sướng chán, tụi ta còn chưa tìm được Mềm Mềm đã bị bắt rồi QAQ.
------------------------------------------------------------------------------------------------
Ở một nơi trốn gần đó, Yamanbagiri nhìn Gokotai, Hasebe, Yagen đi ngang qua cậu, một lúc lâu cậu mới đi ra.
Ra là gần bữa tối rồi.
Yamanbagiri do dự có lên đi nghe lén không.
Sau bữa tối thường thì nếu có chuyện gì đó cần thông báo thì mọi người sẽ tụ họp ở nhà ăn để nghe.
Nhưng bình thường sẽ không có vụ đó.
Với lại lúc đó mọi người sẽ tụ tập đầy đủ nên khả năng cậu sẽ bị phát hiện rất lớn.
Yamanbagiri phân vân hồi lâu rồi quyết định bỏ qua bữa tối mà đi một nơi khác, nơi mà bình thường mọi người không vào được: Nơi ở của saniwa.
------------------------------------------------------------------------------------------------
Đến nơi cậu thản nhiên mà bỏ qua cảnh tượng nơi nơi đầy máu này, bắt đầu công cuộc lục lọi phòng saniwa.
Vì saniwa mới chết cách đây không lâu (mấy tháng) nên cậu vẫn chưa lục hết đồ vật ở phòng saniwa.
Hôm nay cậu tìm được rất nhiều bùa hộ mệnh hơi rách, một ít quyển sách mà cậu xem không hiểu nên bỏ qua (sách cấm) và để lại chỗ cũ (bữa nào cần thì mang đốt), một ít dây thừng thô và vài ngọn nến với bật lửa, que diêm.
Về lại phòng, cậu cất những thứ cậu mang về vào tủ, bật một ngọn nến lên và lấy bức tranh cậu vẽ hôm nay ra.
Đó là hình vẽ một khu vườn rất đẹp, nhân vật chính là hai anh em ngồi trước một cây dâu tây.
Mặt của hai người bị che khuất trong ánh nắng nhưng từ hành động có thể thấy đó là một đôi anh em rất hạnh phúc.
Không gian xung quanh họ trông rất bình yên và giản dị.
Cậu luôn vẽ các bước tranh từ những gì còn nhớ trong mơ ra để cậu không quên.
Song sinh chi kiếm sao?
Ít nhất cậu biết thêm một thông tin khác về hai người họ.
Để bức tranh chung với mấy bức tranh khác trong tủ, cậu lại lấy một bức tranh ra ngắm nhìn, cẩn thận lấy bút ra chỉnh sửa.
------------------------------------------------------------------
Thở dài, cậu đặt bức tranh qua bên cạnh rồi nằm lên tấm chăn mà cậu không dọn.
Nhìn tấm gương có sẵn từ phòng, cậu nhìn bóng hình cô độc trong góc gương bị lộ kia, thở dài, thổi tắt ngọn nến, khiến căn phòng hoàn toàn đi vào bóng tối.
Đưa tay kéo khăn che lại hoàn toàn, cậu dần nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Ánh trăng thanh lãnh chiếu vào căn phòng, hướng về phía bức tranh, lộ ra một bức vẽ bốn người, ở giữa là một người nam nhân mặc áo tăng, đội khăn trắng và cầm thanh kiếm dài.
Đó là Yamabushi Kunihiro, đại ca của cậu, không giống Horikawa Kunihiro, nhị ca cậu được tiễn đi sớm nên không thân với cậu.
Đại ca là người ở chung với cậu lâu nhất và là người có thể cảm thấy sự tồn tại của cậu trong honmaru, là chìa khóa để cậu có thể sống chung ( tiếp xúc ) với mọi người.
Yamanbagiri không hề hay biết, trong Honmaru còn có một chìa khóa khác nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com