Thứ Khao Khát
Tonbokiri trợn mắt. Anh hóa đá nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp phóng to trước mặt mình. Mái tóc xám tiệp cùng nước da xanh xao không đến nỗi là khó nhìn, bất quá mỗi lần nhìn anh đều khó có thể không ngoái đầu lại. Hàng lông mi dài khẽ rung nhè nhẹ. Bất quá đột nhiên anh rất muốn có ý định đưa tay lên sờ thử.
Lưỡi của Honebami Toushirou đột nhiên trượt vào trong.
"Ư..." - Tonbokiri hết hồn ngay lập tức đẩy ra. Anh thở hồng hộc, khuôn mặt đỏ ửng nhìn chằm chằm vào cậu nhóc phía trước. Honebami mặt không chút cảm xúc nhìn thẳng vào Tonbokiri. Tonbokiri rất muốn khóc nhưng lại không thể gào ra ngoài.
"C-cậu...a hèm! Cậu làm gì vậy?" - Tonbokiri cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể của mình, đằng hắng nói với kẻ phía trước.
Honebami Toushirou ngây ra vài giây. Ngay sau đó liền quay đầu liếc ngang liếc dọc. Đó là biểu hiện của kẻ có tội muốn lảng tránh ngay khi bị bắt gian tại trận. Tonbokiri thực sự rất muốn khóc.
Nhìn hai đùi mình. Ít ra Honebami có thể cảm thấy bình tĩnh hơn chút đỉnh. Cậu chà hai tay. Rất nhiều lần Honebami Toushirou tự hỏi tại sao lời lẽ ra đến tận đầu môi lại đều bị ép ngược trở lại? Cậu có rất nhiều điều muốn nói, nhất là đối với Phó Tang Thần mạnh mẽ đang đỏ mặt ngồi phía trước cậu đây. Nhưng khi nhìn thấy Tonbokiri, câu chữ của Honebami Toushirou đều bị đảo lộn hết cả. Từng lời lẽ thích hợp đều theo nụ cười của anh bay đi mất.
"Hôn." - Honebami Toushirou quyết định sắp xếp lại câu cú của mình. Suy cho cùng cậu cũng là một thanh Hiếp đao, đánh nhanh thắng nhanh không nhất thiết cần phải dông dài. Cậu ngẩng đầu, mở to con ngươi đen láy vô tội nhìn Tonbokiri. Cậu muốn thử một lần cách thoát tội của Midare Toushirou.
Tonbokiri á khẩu nhìn vẻ mặt "tôi vô tội" của Honebami. Khuôn mặt đổ tía tai vì ngại ngùng nay lại được hun thêm mấy phần. Tonbokiri bất lực gục đầu ôm mặt.
Không khí đanh lại vì xấu hổ mất vài giây.
"Tại sao lại h-hôn tôi?" - Tonbokiri nói qua kẽ tay. Rốt cuộc anh vẫn là kẻ lên tiếng trước.
"Tôi thích." - Honebami gãy gọn đáp. Cậu thích thú nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Tonbokiri.
"Anh không thích?" - Honebami hỏi ngược lại. Bất quá câu này vừa nói ra, lông mày cậu liền nhướn lên một đường. Thay đổi nho nhỏ của Honebami, Tonbokiri không hề thấy.
"K-không..." - Tonbokiri vẫn rít qua kẽ tay. Tiếng kêu lí nhí vo vẽ như muỗi bay. Cơ mà Honebami Toushirou vẫn nghe thấy. Cậu mở to con ngươi nhìn chằm chằm Tonbokiri. Bây giờ thì cậu thực sự muốn xé xác Mikazuki Munechika ra rồi.
Trở lại sự việc của sáng ngày hôm nay.
"Hưm!" - Mikazuki Munechika mỉm cười vung kiếm. Cái đầu đáng thương của tên Oodachi ngay lập tức văng ra xa. Kẻ thù cũ nơi chốn cũ. Mikazuki Munechika bây giờ hiểu quá rõ kẻ địch ở đây như hiểu rõ đồng đội ở nhà. Atsukashiyama quả là một ngọn núi nhàm chán. Ít ra thì Mikazuki Munechika nghĩ như vậy. Con ngươi hình trăng lưỡi liềm phóng ra xa. Thu vào tầm mắt là mái tóc dài buộc đuôi ngựa màu tím đang phấp phới theo từng chuyển động của chủ nhân nó.
Cây thương dài vươn ra, khoét một lỗ lớn trên ngực của kẻ địch. Chất lỏng đỏ thẫm nhuộm đỏ lưỡi kiếm màu tím. Đồng tử Tonbokiri co rút kịch liệt. Anh có thể cảm nhận thấy khí tức oán hận của kẻ địch qua máu của hắn. Thế nhưng càng thù hận bao nhiêu, sức mạnh của Tonbokiri lại tăng lên bấy nhiêu. Tonbokori không hề muốn vậy, nhưng bản chất của một thanh Muramasa là không thể chối bỏ. Khát máu, mạnh mẽ, vô nhân tính. Những bản năng ăn sâu vào từng thớ sắt của một Muramasa. Tonbokiri thở dài.
"Đẹp thật! Cậu có nghĩ vậy không?" - Mikazuki tặc lưỡi xuýt xoa nói với kẻ bên cạnh. Honebami Toushirou mặt không chút cảm xúc phóng tầm mắt đến cùng một nơi với Mikazuki Munechika.
Đẹp à? Honebami Toushirou nghĩ. "Đẹp" là không đủ để miêu tả hết cảnh tượng trước mặt. Nó giống như một bức vẽ xa xưa, khi mà con quái vật dễ dàng đâm một kiếm kết thúc bản anh hùng ca của một vị tráng sĩ tài ba. Nét vẽ của kẻ phác họa nên bức tranh quá uyển chuyển, quá điêu luyện. Con quái vật được khắc họa quá đỗi diễm lệ. Và con quái vật xinh đẹp kia lại đang hiển hiện trước mặt Honebami Toushirou đây.
Thật muốn thuần phục nó.
Mikazuki Munechika hài lòng nhìn biểu hiện của Honebami Toushirou. Vẫn là cái kiểu phong thái "nghìn lời muốn nói nuốt ngược vào trong" như ngày xưa. Honebami của ngày xưa tuy không nói nhưng đã thích thì sẽ theo đuổi thứ đó đến tận cùng, thậm chí là có chút tàn nhẫn. Kẻ bẩn thỉu đó sẽ dùng những thủ đoạn đê tiện nhất để đạt được thứ mình mong muốn. Và khi có được thứ đồ đó hắn nhất định sẽ ôm thật chặt. Nhưng đó là Honebami uy mãnh ngày xưa. Bóng dáng bé nhỏ đứng bên cạnh Mikazuki hiện giờ có chút không thuyết phục.
Đột nhiên Mikazuki Munechika nở ra nụ cười trào phúng.
"Cậu thích cậu ta à?" - Mikazuki đánh thẳng vào trọng tâm. Honebami cúi đầu nhìn bản thể trong tay, cậu gật đầu rồi đọc chú thu bản thể.
"Có muốn cậu ta trở thành của cậu không?" - Mikazuki nâng vạt áo che đi nụ cười mờ ám. Trông Honebami Toushirou bây giờ thật giống như một đứa nhóc, làm tất cả những gì được chỉ bảo chỉ để có được phần thưởng từ cha mẹ. Nếu là trước kia, Mikazuki đã bị kề kiếm vào cổ từ lâu trước khi nói ra câu tiếp theo rồi.
Honebami ngẩng đầu, có chút chờ mong vào câu nói tiếp theo của Mikazuki Munechika.
"Tiệc rượu ăn mừng tối nay sẽ là cơ hội tốt nhất. Hãy cứ đẩy ngã cậu ta và làm những gì cậu thích là được." - đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Mikazuki nghĩ vậy.
Tiệc rượu cuối tuần. Thông lệ của bản doanh là vào mỗi cuối tuần đều có một bữa tiệc nho nhỏ gọi là xả hơi cho tất cả mọi người(?). Saniwa la hét ỏm tỏi cầm chai rượu chạy vòng vòng xung quanh cây anh đào. Cả một khu vườn đều được thắp sáng trưng. Mùi rượu, đồ ăn lan tỏa trong không khí. Đầm ấm yên vui có, nhưng lòng Honebami Toushirou có chút không yên. Cậu ngồi cùng người anh em, uống rượu cùng Ichi-nii nhưng mắt lại liếc sang bên bàn đối diện. Liếc đến cái đầu màu tím đang gục lên gục xuống của Tonbokiri.
"Có gì không vui hả người anh em?" - Namazuo vỗ vai Honebami cười ha hả. Honebami kéo chai rượu lại gần, tự rót cho mình một li rồi tự mình uống cạn. Không lẽ mặt cậu lại biểu hiện rõ ràng vậy sao?
"Sao lại cứ liếc sang bên kia hoài vậy, anh có để ý ai sao?" - Yagen đoán một cái liền trúng phóc. Cậu liếc theo Honebami nhìn thấy Tam Đại Danh Thương lừng danh đang thỏa thích đánh trận. Tiếc là Yagen chẳng biết ai lại có phúc phận lọt vào tầm ngắm của Honebami Toushirou.
"Hử? Nói gì thế Yagen, cậu say rồi à?" - Atsu đang nhập tâm vào ăn cũng phải ngẩng đầu lên vì câu nói của Yagen.
"Ăn của cậu đi." - Yagen thở dài cầm đũa nhét miếng thịt vào mồm Atsu. Cái tên ngu ngốc ngàn vạn lần không tinh ý này.
"Nào, uống cho quên sầu đi! Bao nhiêu ưu phiền dùng cồn rửa trôi đi!" - Namazuo xởi lởi, mặc kệ cái lắc đầu của Honebami liên tục chuốc cho Honebami. Chính là sau khi lấy lại ý thức thì tiệc rượu đã tan từ lúc nào. Bên phía bàn đối diện kia cũng vắng đi bóng dáng cần tìm kiếm.
Honebami Toushirou vỗ vỗ đầu. Chất cồn lạo xạo trong ruột khiến cậu chỉ thở nhẹ thôi cũng nồng nàn mùi rượu. Honebami có chút không điều khiển được cơ thể. Cậu leo lên bàn, dẫm qua lưng người anh em đang nằm vắt vẻo nhảy xuống bên đối diện. Cậu dùng ánh mắt của một Hiếp đao, sắc bén lẻn sâu khắp xung quanh tìm kiếm thứ mình cần tìm. Nhưng đâu đâu cũng chỉ ngổn ngang những kẻ không liên quan.
"Ở đâu...?" - Honebami lẩm bẩm. Cậu liếc bốn xung quanh. Vẫn chỉ là những kẻ không liên quan. Bỗng ánh nhìn dừng lại nơi thân ảnh đứng dưới tán anh đào.
Tonbokiri cảm thấy có thứ đang tiến lại gần. Linh lực này là quen thuộc khiến anh có chút nới lỏng bản thể, nhưng trong lòng thì khẩn trương đến độ muốn nhảy ra xa.
Honebami đi đến. Không chút nghĩ ngợi liền đẩy Tonbokiri. Lời nói của Mikazuki Munechika cứ văng vẳng trong óc Honebami.
"Hãy cứ đẩy ngã cậu ta và làm những gì cậu thích là được."
Honebami không hề báo trước ngồi lên người Tonbokiri. Những gì Honebami thích là muốn nếm thử đôi môi kia một lần xem sao.
Rốt cuộc cũng được nếm. Nhưng người ta lại nói là không thích. Honebami quả thực rất muốn xé Mikazuki Munechika ra ngay bây giờ.
"Xin lỗi..." - Honebami cúi đầu. Đầu cậu vẫn ong ong câu "không thích" của Tonbokiri.
Tonbokiri vẫn giấu mặt sau hai bàn tay. Rốt cuộc không chịu nổi nữa mà ngẩng đầu lên. Cùng lúc đó Honebami cũng nâng mắt dậy. Ánh mắt giao nhau. Honebami chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tonbokiri, tiếp đó là khuôn miệng ấm áp bao phủ lấy môi mình.
Honebami nghĩ bây giờ là nửa đêm. Và hiện giờ đang ở dưới gốc cây anh đào. Còn lại những thứ khác cậu đều không nghĩ được gì hết. Cảm giác có được thứ mình khao khát làm cậu quên hết tất thảy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com