Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Nếu ca không còn ta?

Thượng Quan Lan được đưa về Ngân Vũ Lâu mà nhiệt thành đối đãi, không hề cho y thiếu một chút gì, lại để cho y và muội muội mình ở một chỗ.

Thượng Quan Chỉ đương nhiên thích thú, thường xuyên bám lấy ca ca nàng không rời một tấc, căn bản vừa tránh được Trác Lan Giang, vừa có thể gần y cưng chiều mình như trước.

Thượng Quan Lan phải nói là cực kỳ sủng nịnh tiểu muội của y, dù nàng đã đến tuổi thành thân thì trong mắt y, nàng hệt như đứa trẻ mười tuổi. Bởi vậy dù có nàng làm sai chuyện gì Thượng Quan Lan trước giờ vẫn không hề đánh mắng một câu.

Cùng lắm là khuyên nhủ, sau lại dọn dẹp đống phiền phức mà nàng bày ra. Dù có là sai trái, nhưng chỉ muội muội vui, thì thứ sai chính là thế giới này.

Thượng Quan Chỉ nghịch ngợm lọn tóc của ca ca nàng, tuy là nam nhân tóc lại kém nữ nhân là bao, hơn nữa ca bề ngoài phong nhã, tính cách ôn hoà. Hẳn cũng được gọi là mỹ nam nhất nhì quê nhà nàng, thậm chí không hề thua kém Trác Lan Giang hay Phan Việt.

Ngược lại, Thượng Quan Lan cũng chăm sóc mấy vết thương trên người nàng, không khỏi chua sót.

"Đều tại ta."

Thượng Quan Chỉ ngón tay vẫn nghịch ngợm lọn tóc, tay khác lại cho bánh vào miệng mà ăn, nhưng lại nhớ đến mình phải tiết chế ăn uống, lại phải bỏ bánh xuống dĩa mà tiếc nuối

" Đúng là tại huynh. Huynh rõ đi xuống Giang Nam tại sao lại thành ra cớ sự này?"

Thượng Quan Lan chỉ là thương nhân buôn bán bình thường. Tuy  ca ca hiền lành nhưng không hề ngốc nghếch mà làm chuyện ngu xuẩn.

Hơn nữa lúc bọn thổ phỉ nói nàng nắm giữ cả giao thương Giang Nam trong tay, chắc chắn có chuyện cực kỳ quan trọng.

" Chỉ là một vài xích mích nhỏ thôi." Thượng Quan Lan cười trừ, trong lòng y không biết suy tính chuyện gì lại xoa xoa đầu nhỏ nàng, vô cùng cưng chiều.

Xong, hai người nói chuyện một lúc lại nghe tin Phan Việt và Dương Thải Vi đến, còn mang rất nhiều thứ vải vóc và trang sức, chính là bồi thường tổn thất cho nàng.

"Chẳng phải nói huynh quỳ lạy từ Phan phủ đến đây à?"

Trác Lan Giang cười một tiếng, làm Thượng Quan Chỉ vốn quên lại thành ra nhớ.

Phan Việt cũng tưởng chuyện đó Thượng Quan Chỉ chỉ nói cho vui miệng không coi thành thật. Trác Lan Giang tuy đùa cợt nhưng hắn cũng chưa chắc xem chuyện này này là đùa.

Chợt sống lưng Phan Việt lạnh ngắt, nhưng có Thượng Quan Lan ở đây, y cưng chiều muội muội cũng chẳng bênh vực tiếng nào. Không lẽ lại thực sự quỳ lạy?

Thể diện hắn để đâu?"

"Thôi cái lạy của Phan đại nhân ta nhận không nỗi."

Nàng phất phất tay, chân dời qua một bên, tà váy cũng theo chân mà sượt qua một chút. Chẳng qua tâm tình nàng tốt, nể tình ca với hắn là bằng hữu mà tha cho hắn.

Bằng không dù có lết đi hay lăn bò gì đó nàng lười quản.

" Vết thương tiểu thư như nào? Nếu không chê, ta có tự điều chế thuốc.."

Dương Thải Vi hơi rụt rè đưa cho Thượng Quan Chỉ, chỉ sợ nàng chê thứ hộp thuốc này bẩn thỉu không đáng vài quan tiền. Ấy vậy mà Thượng Quan Chỉ lại đưa tay nhận lấy giao cho Linh Nhi cất cho mình.

"Phu nhân nhà huynh còn biết mang thuốc cho ta, huynh chỉ có mang cho ta đống rác."

Phan Việt nghe tức ói máu, vải vóc và trang sức đắt đỏ cả đời hắn chẳng nỡ tiêu vậy mà đối với Thượng Quan Chỉ chỉ là một đống rác.

"Ngươi không lấy ta mang về."

"Ấy? Ai nói không lấy? Thượng Quan Chỉ ta không cần nhưng hắn cần." Nàng chỉ tay giữ lấy mấy rương lớn, một chân còn đạp lên cả rương mà Phan Việt định ôm đi, hất mặt về Trác Lan Giang đang nhâm nhi uống trà.

Đã cho còn đòi lại, sống bủn xỉn quá rồi Phan đại nhân a~

Phan Việt cười khẩy quay sang Trác Lan Giang "Ngươi cần?"

Vải vóc và nữ trang, Trác Lan Giang hắn cần làm cái gì?

"Cần." Hắn cũng ung dung lắc lắc ly trà. "Lý nào ngài cũng muốn tìm hiểu sở thích của ta?"

"..." Thật sự cạn lời. Có phải ở cạnh Thượng Quan Chỉ suy nghĩ thất thường lại có chứng hay phát điên mà Trác Lan Giang cũng có chút mất lý trí hay không? Nghĩ đến cảnh hắn đeo mớ nữ trang lên, Phan Việt không khỏi rùng mình.

Dương Thải Vi từng bảo với Phan Việt rằng Trác Lan Giang rất hợp với Thượng Quan Chỉ, hắn thích hợp việc xông pha, nàng lại hợp việc mưu tính.

Nhưng Phan Việt lại hai người họ ở bên nhau mới đáng sợ. Thượng Quan Chỉ xem mạng người như cỏ rác, nóng lên là đập phá giết người. Mà Trác Lan Giang nuông chiều nàng ta, một tay che chắn cả Hoà Dương. Há chẳng phải Hoà Dương sớm muộn gì cũng diệt trong tay họ sao?

"Phan đại nhân, phép vua thua lệ làng, ta sống ở Ngân Vũ Lâu làm thiếu chủ phu nhân, dù ta có giết vài mạng cỏn con cũng chẳng đáng ngài bận tâm."

"Ngài cứ an phận thủ thường làm hình nhân rơm cho chúng ta..."

" Phan Việt huynh nghĩ gì mặt đần thối ra thế?"

Thượng Quan Chỉ thấy Phan Việt nhìn mình lại nhìn Trác Lan Giang, mặt mày đần thối như nghĩ phải thứ gì ghê gớm, mà chắc nghĩ xấu nàng rồi

"Kh..không có gì.." Phan Việt lắc lắc đầu liên tục, bám lấy vạc áo phu nhân hắn, toát cả mồ hôi lạnh.

Thượng Quan Lan nhìn muội muội mình song lại chống cằm. Không rõ vì sao mà phì cười, chỉ biết y cảm thấy yên tâm. So với Thượng Quan Chỉ trước đây thì y lại thích như bây giờ.

Đợi đến khi Phan Việt và Dương Thải Vi ra về, Thượng Quan Lan gặp riêng Trác Lan Giang.

"Thiếu chủ..."

"Cứ gọi A Giang được rồi, ngày thường Thượng Quan Chỉ mắng đầy đủ tên họ ta sớm thành quen."

"Cũng được.. A Giang, đa tạ huynh đã giữ tốt lời hứa của mình." Thượng Quan Lan cúi đầu định tạ ơn hắn trịnh trọng song hắn lại đỡ y ý đừng khách sáo.

"Vậy...Thượng Quan Chỉ sẽ cùng huynh đi sao?"

Trác Lan Giang nhìn ra bên ngoài, tay hắn sớm đã siết chặt bảo kiếm bên hông. Cứ tưởng như chỉ mới vài ngày Thượng Quan Chỉ chuyển đến đây. Dù thay đổi không nhiều, nhưng Ngân Vũ Lâu chốn đơn sơ giản dị lại trồng thêm nhiều hoa.

Mặc dù đa phần đều là hắn tự trồng.

"Ta muốn hỏi huynh một chuyện." Thượng Quan Lan không trả lời hắn vội "Huynh thích muội muội ta từ bao giờ?"

"Là ta..nhất kiến chung tình."

Trác Lan Giang hơi cười nghĩ lại chuyện đêm lần đầu gặp nàng, nữ tử mảnh mai yếu đuối đến mức chỉ sợ mạnh tay có thể khiến nàng bị thương. Một ánh mắt bất cần, chán ghét người khác, nhưng rõ biết hắn bên trong bụi cỏ, nhưng không vạch trần. Lại dùng mèo thế thân che đậy hắn an toàn rời khỏi đây.

Thật kì lạ khi chỉ có như thế nhưng lại khiến hắn cả đêm nhung nhớ. Một phút liều lĩnh chạy đến bảo vệ nàng bằng cả danh tiếng Ngân Vũ Lâu.

Đôi khi mơ hồ giữ Thượng Quan Chỉ bên cạnh, dù không chắc nàng nguyện ý. Ngay cả hiện tại khi có Thượng Quan Lan ở đây, Trác Lan Giang vẫn đang suy nghĩ cách giữ Thượng Quan Chỉ ở lại.

"Vậy, Chỉ Nhi nhà ta... ta giao muội ấy cho huynh tạm thêm một thời gian được không?"

Thượng Quan Lan là người trên thương trường lâu, y có thể đoán được đâu nói dối đâu là không. Hơn nữa, dù sao Hoà Dương hiện tại lại tốt hơn, Thượng Quan Chỉ được bảo vệ an toàn.

"Đương nhiên là được."

Trác Lan Giang nghe vậy tâm tình liền tốt hơn. Đang suy nghĩ phải mua thêm ít y phục cho nàng thì Thượng Quan Lan đưa cho hắn một chiếc chìa khoá.

" Chuyện ở Giang Nam lần này với tính cách Chỉ Nhi, không sớm không muộn muội ấy cũng sẽ biết, chờ tới lúc đó huynh tạm thời giữ lại cho muội muội ta, sau đưa cho nàng."

" Lần này huynh định đi đâu?"

"Chưa biết, nhưng cũng không thể ở đây."

Thượng Quan Lan sắc mặt trầm ngâm một lúc rồi vỗ vai Trác Lan Giang.

"Chỉ Nhi rất thông minh, cũng rất tốt tính chỉ là hơi bướng bỉnh. Huynh nhường nhịn muội ấy, đừng bắt nạt muội muội. Nếu không ta tìm huynh tính sổ."

"Vậy có phải cũng nên gọi trước một tiếng ca ca không?"

"... Ta không dám nhận đâu."

Thượng Quan Chỉ ngâm chân trong hồ nước trước nhà. Trác Lan Giang vì bị nàng ngó lơ mà trồng hoa, xây hồ chỉ để khiến nàng vui vẻ hơn.

Vậy có nên lơ hắn thêm mấy ngày để hắn xây thêm nhà cho nàng không nhỉ?

"Chỉ Nhi!"

"Ca, huynh lại đây!" Thượng Quan Chỉ trông thấy Thượng Quan Lan vui vẻ vẫy tay, đợi y đi lại lại kéo y ngồi xuống ngâm chân cùng mình.

" Thích chứ?"

"Ừm." Thượng Quan Lan gật gù. " Chỉ Nhi, ngày mai ca ca lại lên đường rồi."

"Vậy sao? Vậy ta bảo Linh Nhi xếp đồ nhé."

"Không, ta đi một mình muội ở lại đây."

Bất chợt, hàng chân mày của nàng hơi nhíu chặt, ngón tay bấu chặt lại vào nhau.

"Huynh làm ăn phi pháp đúng chứ? Nên mới trốn tránh kiểu này?"

"Ta không có... Chỉ là chuyện phức tạp, ta phải đến Thượng Quan Gia một chuyến, muội không thích nơi đó, không đi được. Huống hồ còn rất nguy hiểm."

"Ở đây đợi ca ca về sẽ đem đặc sản quê nhà cho muội được không?"

"Không cần. Huynh muốn đi thì cứ đi." Thượng Quan Chỉ vờ lau nước mắt, khiến ca ca nàng suýt hoảng sau lại bất lực. Y hiểu rõ là nước mắt của nàng chẳng có chút cảm xúc gì, chẳng qua là trò vòi vĩnh để muốn y đưa nàng đi thôi.

" Ngoan, nếu Trác Lan Giang ức hiếp muội hay chịu uất ức gì cứ gửi thư cho ta. Nhất định ta sẽ quay về liều mạng đưa muội về được không?"

"Là huynh nói đấy." Thượng Quan Chỉ xoay đầu, có chút nhõng nhẽo dựa vào người ca ca, bám y một chút. "Ca, nếu như một ngày nào đó, ta không còn trên đời, nhưng lại có người khác mang gương mặt này của ta ở bên cạnh huynh thì sao?"

"Không thể nào đâu, ta đương nhiên nhận ra kẻ đó không phải muội."

"Làm sao mà nhận diện được. Giống như đổi mặt  cho nhau vậy, đều là gương mặt của muội muội huynh."

"Dù bề ngoài có là muội, nhưng bên trong không phải muội, thì có giống đến cách mấy dòng máu kẻ đó cũng không phải Thượng Quan Gia ta."

"Hơn nữa.. nếu muội muội không còn nữa, lại còn có người giả làm muội đến trước mặt ta. Ta sẽ đâm nàng xả giận cho muội."

"Thật không?" Tính ca ca nàng trái ngược hoàn toàn nàng, một con kiến còn không nỡ giết lý nào lại dám đâm người ta một dao. Bởi vậy nói hắn làm ăn phi pháp, tham quan hối lộ còn khó tin hơn chuyện trên trời.

Thượng Quan Lan rất nhanh gật đầu, ngón tay trêu đùa trên sống mũi nàng. "Muội là giới hạn cuối cùng của ca ca rồi. Đương nhiên phải như vậy."

"Vậy nếu ca nhận ra rất muộn để kẻ đó sống kề bên rất lâu thì sao?"

Kiếp trước nàng tái sinh rất nhanh không biết được Thượng Quan Lan có nhận ra mình đã chết hay không? Trước khoảng tái sinh, nàng nhìn thấy Thượng Quan Lan vẫn xem Dương Thải Vi lúc đó như muội muội, có chút khó chịu, giận dữ rồi lại chua xót biết bao.

"Nếu ta không nhận ra, ta bồi cho muội một mạng này. Đến chết cũng không gặp lại cha mẹ."

"Ấy! Sao huynh lại nói bậy rồi." Thượng Quan Chỉ không cho là thật nhưng cũng không thích việc ca ca nàng mang tính mạng ra đùa giỡn.

"Ta nói thật mà." Thượng Quan Lan bị nàng đánh lên vai, dù không có chút đau đớn nhưng lại vờ như rất đau. Quả nhiên, Thượng Quan Chỉ lại quay ngoắt kiểm tra y có phải bị mình đánh cho bị thương không?

"Yên tâm, muội muội là tâm can của ta. Ta không bao giờ để muội chịu thiệt bao giờ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com