Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Ta đốt Ngân Vũ Lâu

Trác thiếu chủ đúng là người giữ chữ Tín,  nói cho nàng căn nhà phía Nam, thì căn nhà phía Nam một nam nhân cũng không dám hó hé lại gần, vừa yên tĩnh lại dễ chịu còn dễ ngửi thấy hương hoa và một mảnh vườn đào rộng lớn ở sau. 

" Cút cho ta!" 

"Lệnh thiếu chủ đưa xuống, tạm thời người không thể rời khỏi Ngân Vũ Lâu."

Thượng Quan Chỉ hít sâu một hơi, lồng ngực căng lên dùng hết sức lực mà nén xuống, nàng quác mắt nhìn đám nam nhân mặc áo đen đeo kiếm bên hông, dù bọn họ có nghiêm túc theo lệnh nhưng trong mắt Thượng Quan Chỉ đều hóa cỏ rác. Nhịn, bà đây phải nhịn!

Dựa vào đâu đưa nàng về Ngân Vũ Lâu lại thành giam lỏng nàng?

"Trác Lan Giang ? Hắn còn không dám đến đây, dựa vào cái gì mà cấm ta?"

Nàng siết chặt tay, móng bấu chặt vào lòng bàn tay. Sức chịu đựng của nàng sắp đạt đến giới hạn rồi. Tính nàng dễ nổi nóng nhưng Trác Lan Giang năm lần bảy lượt chọc giận nàng, nếu có thành điên nữ cùng nhờ ơn hắn mất.

"Tiểu thư... trước đó người nổi giận ném bình hoa vào trác thiếu chủ... nô tì nghe nói ngài ấy bị vỡ đầu. Người còn cấm ngài ấy bén mảng lại gần người a."

Linh Nhi kéo kéo vạt áo nàng, thì thầm nói nhỏ một cách bất lực.

Mấy ngày trước, Trác Lan Giang vì chọc giận Thượng Quan Chỉ, hắn cũng mò đến xem như dỗ dành, nhưng chưa hết ba câu liền bị nàng ném bình hoa, một câu hung dữ, hai câu chửi hắn cút. Trác Lan Giang cố ý không né, bình hoa cũng vì thế mà trúng hắn, nàng mới thôi tức giận, nhưng vẫn như cũ, một chữ cút đuổi hắn đi, ép hắn không bén mảng lại gần mình.

"Ta..thực sự làm như vậy?" Thượng Quan Chỉ nhíu mày nhìn Linh Nhi, ngay lập tức nhận được cái gật đầu chắc nịch, khiến Thượng Quan Chỉ có chút xíu phân tâm, nhưng chớp mặt lại cảm thấy do hắn đáng đời. Qủa thật những ngày sau đó không hề thấy mặt Trác Lan Giang lại gần mình, chỉ có rượu hoa quế và bánh ngọt vẫn đều đều để trước cửa phòng.

" Trác Lan Giang ở đâu?" Nàng hơi hạ giọng xuống.

" Thiếu chủ hiện tại đã ra ngoài rồi ạ."

Trác Lan Giang không có ở đây.. Thượng Quan Chỉ liền cong cong khóe môi đưa tay về phía Linh Nhi,  nàng hiểu ý liền đưa một túi tiền nặng. Thượng Quan Chỉ híp mắt dùng nhan sắc, giọng mềm mỏng.

" Chẳng phải các ngươi gọi ta là Thiếu chủ phu nhân sao? Thiếu chủ không có ở đây, ta cũng có chút thưởng chỉ cần các người thả ta đi."

Bọn họ nhìn nhau, ai mà cản lại nổi sức hút của nữ nhân bề ngoài mềm yếu này cơ chứ. Chỉ là lệnh Trác thiếu chủ là lệnh chết, trái càng không được.

" Thiếu chủ phu nhân đừng làm khó bọn tài hạ."

"Phiền chết đi được." Ngay lập tức, thái độ nàng liền quay đến chóng mặt, ném cho họ một ánh nhìn thù ghét lại ngún nguẩy bỏ đi. Trác Lan Giang, Trác Lan Giang, đều là hắn!

"Tiểu thư người chậm chút.." Linh Nhi thấy Thượng Quan Chỉ chịu xuống nước bỏ đi, cảm thấy Trác Lan Giang vô cùng lợi hại. Thượng Quan thiếu gia còn chưa bao giờ để nàng tức đến nổ phổi mà không thể làm gì được như này.

Nhưng mà hướng đi này... đâu phải về căn nhà phía Nam? Càng đi càng giống  như đi thẳng gian phòng chính của Ngân Vũ Lâu, phòng của Trác Lan Giang.

"Linh Nhi."  Thượng Quan Chỉ đưa bàn tay, ngón tay trỏ khẽ động  "Đốt chỗ này đi". 

Hả? Đốt Ngân Vũ Lâu?

Linh Nhi một miệng há to, nhìn về phía tiểu thư nhà mình, chỉ thấy nàng cười khẩy, thì bất lực thở dài mà tìm thùng dầu. Nhân lúc không ai để ý mà cứ tạt lên cửa phòng Trác Lan Giang. Vừa làm vừa niệm Quan Âm cứu độ.

Dù Trác Lan Giang có nuông chiều tiểu thư nàng, nhưng mà hắn vẫn là thiếu chủ, lỡ trong gian phòng có tài liệu quan trọng. Đốt rồi , hắn điên lên không giết Thượng Quan Chỉ thì thôi, nhưng mạng nàng làm gì có ai bảo vệ chứ? Nhưng không đốt, mạng nàng cũng đi tong với tiểu thư nhà nàng.

Miệng lẩm bẩm tay vẫn làm, nàng thổi mồi lửa đưa cho Thượng Quan Chỉ, nàng phất tay, ném bừa mồi lửa. Ngay khi nó bắt phải dầu liền phực lửa, Thượng Quan Chỉ dù có dùng tay che miệng nhưng ánh mắt sắc nhỏ kia vừa híp lại vẫn rõ nàng đang cực kì vui sướng. 

" Này thì nhốt ta. Đợi Trác Lan Giang về chỗ này thành một đống tro rồi."

"Đi thôi."

Không lâu sau đó, đám thuộc hạ của Trác Lan Giang liền náo loạn, hô hoán phòng của Trác Lan Giang cháy rồi. Ai ai cũng vội vội vàng vàng mang gáo nước, xô nước cứ thế mà đua nhau chạy về phía phòng thiếu chủ nhà mình.

Nhân tình thế đó, Thượng Quan Chỉ cùng với Linh Nhi cũng trốn khỏi Ngân Vũ Lâu một cách trót lọt. Biết đơn giản thế ngay từ đầu nàng đã đốt sạch Ngân Vũ Lâu rồi cao chạy xa bay về Giang Nam, cần gì phải dài hơi tốn sức chửi mắng đến phát mệt.

" Trác Lan Giang, ngươi cứ cho mình hay, ta đốt Ngân Vũ Lâu rồi, ngươi còn mang ta về ta gọi ngươi một tiếng ca ca."

Phía trong thành Hoà Dương liền có người hắc xì một tiếng, khiến người khác chú ý, Trác Lan Giang liền gượng gạo phất tay đừng để ý hắn.

Hắn xoay xoay tách trà, màu đỏ đậm trong tách sứ trắng, điểm một cánh hoa đỏ đậm. Gọi là trà Lạc Thần, nhìn trà nhớ đến nữ nhân mỏng manh nhưng miệng thích nói lời cay nghiệt, biết cách khiến người ta lạc hết thần phách.

Hoà Dương là khu buôn bán lớn nhất, thương nhân các thành khác thường xuyên ghé tới đây, thậm chí Tây Vực cũng thường hay ghé qua giao thương không ít.

Nhưng dạo gần đây số hàng hoá bị mất không ít. Huyện nha vào cuộc nhưng không có manh mối gì ngược lại Ngân Vũ Lâu lại có chút tin tức.

Vì thế, Trác Lan Giang mới ra mặt, nhưng từ đầu chí cuối tên thương nhân lừa đảo phía Nam luôn miệng chối đây đẩy, còn mang cho hắn hàng cống phẩm  có giá trị, rõ muốn được lòng hắn.

Nhưng hắn ghét nhất là hối lộ, lừa dối.

" Chặt què hắn đi. Một câu không khai cứ lấy đi một thứ."

Một câu nhẹ tênh, lòng người nào đó lại tuột không thấy đáy.

"Trác thiếu... Trác thiếu, ta thật sự vô tội. Chẳng phải ngài có nữ nhân sao? Ta có son phấn, lại có trà thơm, thiếu phu nhân nhà ngài chắc chắn thích."

Trác Lan Giang dời mắt nhìn kẻ không biết hối cải, một mức bám đùi hắn không buôn. Hắn cong khoé môi.

" Cũng hay. Nếu ngài đã có lòng như vậy ta cũng không thể phụ lòng."

" Đúng a."

" Lấy hai tay hắn đi. Còn hai ngươi lục soát kho thu thập chứng cứ đem giao cho huyện nha."

"Vâng thiếu chủ!"

Dựa vào đâu mua chuộc hắn, nghĩ Ngân Vũ Lâu là chỗ nào, làm sao có thể đứng vững ở Hoà Dương?

Nghĩ vài hộp son phấn bừa bãi, vài loại trà hương đắt tiền mà mua chuộc hắn? Đúng là Thượng Quan Chỉ nhà hắn yêu mê sắc đẹp nhưng tốt nhất vẫn nên được bù bằng tiền Ngân Vũ Lâu.

Chứ không phải từ thứ dơ bẩn, hại người hại thân.

"Trác thiếu chủ, ta nói..ta nói..

Thương nhân mặt cắt không còn giọt máu, vội vã dập đầu cầu xin hắn tha mạng.

" Lô vũ khí bị mất đã bị chuyển đến phía Tây Hoà Dương. Ta không rõ là ai mua, hắn chỉ chi trả một số tiền lớn.."

Điểm mấu chốt mà Trác Lan Giang đang cần, nghe nói một manh mối nhỏ về kẻ thù của hắn đang mua trữ một lượng lớn vũ khí. Mà vừa hay số hàng mất cũng là vũ khí.

" Ta chỉ biết nhiêu đó thôi. Thiếu chủ, cầu người tha mạng, ta..ta nguyện làm trâu làm bò.."

Trác Lan Giang không nói gì chỉ phất nhẹ tay mà rời khỏi đó. Hắn đi một cách vội vã ngay khi có thuộc hạ thì thầm vào tai hắn.

" Thiếu chủ phu nhân bỏ chạy rồi."

Thượng Quan Chỉ và Linh Nhi bên này đã bỏ đi một lúc lâu. Nhưng Ngân Vũ Lâu vốn không ở thành Hoà Dương mà nằm cách biệt ngoại ô, bao phủ tứ phía đều toàn là rừng, không rõ nỗi phương hướng.

Chẳng bao lâu lại bị lạc..

" Cái chốn khỉ ho cò gáy gì thế này!"

"Tiểu thư, người ở yên đây nhé. Nô tì đi tìm nước uống."

Linh Nhi mồ hôi đã sớm đầm đìa nhưng sợ tiểu thư khát, cẩn thận dặn dò. Thượng Quan Chỉ nghe thế liền gật đầu lia lịa.

Ấy mà Linh Nhi vừa đi, đã liền mất hút. Đợi qua một canh mà không thấy nàng về.

Rừng này có quỷ, không quỷ thì là người dở trò.

Thượng Quan Chỉ lạc mất Linh Nhi thì hoảng hồn, không biết nên đi tìm hay ngồi yên một chỗ. Nàng cảm thấy lạnh hết tóc gáy, trời thì càng lúc càng tối đi.

"Linh Nhi về đi, ta không cần nước nữa.. ngươi không về ta cắt sạch mấy lượng bạc của ngươi."

" Trác Lan Giang tên đầu đất nhà ngươi có giỏi thì lết ra đây."

Một tràn sự chửi rủa yếu ớt, sau cùng bị dập tắt bởi lợn rừng trước mặt đang tiến về chỗ nàng. Thượng Quan Chỉ nuốt nước bọt một cách khô khốc, phản ứng đầu tiên mà nàng biết được là chạy!

Càng chạy sâu vào rừng, nàng lại càng thấy sợ, hết ngã lại đứng dậy, nàng chết một lần, sống một lần, chưa làm hết chuyện ác lại chết lần hai thì thật bất công.

Đã vậy không chết thay còn bị chết vì con lợn rừng! Thật mất mặt.

"Huýt" Giữa khu rừng rộng, tiếng huýt sáo vang vọng khiến lợn rừng đột nhiên không đuổi theo nàng mà ngoảnh đầu bỏ đi.

Thượng Quan Chỉ lúc nàng mới dừng lại hít thở dồn dập, cơ thể nhếch nhác, toàn bùn đất, tay chân bủn rủn cả đi.

Biết thế ở cạnh Trác Lan Giang còn được ăn uống đầy đủ còn hơn là súyt mất mạng trong rừng.

" Thượng Quan Chỉ!"

" Thượng Quan Chỉ!"

Giọng Trác Lan Giang gọi tên nàng không ngừng, nhưng nàng chẳng còn chút sức nào trả lời hắn nữa. Đầu óc trở nên trỗng rỗng.

Không lý nào thoát một nạn lợn rừng lại phải chết vì mất sức sao?

Nàng mơ hồ nhắm mắt lại, cả người khụyu xuống, đầu gối vừa như sắp chạm tới đất đã có người chụp lấy tay nàng kéo lên.

" Tỉnh lại, Thượng Quan Chỉ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com