CHƯƠNG 63: ĐÁNH RƠI HỒNG CHÂU, VÔ TÌNH CHỌC ĐỎ MẮT (4)
Tạ Liên ngạc nhiên hỏi: "Có gì mà không thể cho con uống?"
Hoàng hậu cầm chén ngọc nhỏ, đổ một ít ra, ấn lên khăn tay, đoạn lau mặt vài cái, nói: "Trước đó mấy hôm, núi Thái Thương cống nạp một mớ quả tươi, mẹ không thích ăn quả anh đào, nhưng có một phương thuốc nói có thể giã nát nó thoa lên mặt, nên mẹ mới ép một ít dùng chơi, mà thấy chẳng có tác dụng gì, đang định gọi người đem đổ, sao có thể cho người khác uống được?"
Tạ Liên nghe vậy thì cười cười, nhưng rồi chợt nhớ đến chuyện hôm qua. Mẹ của Mộ Tình một năm không được ăn quả anh đào bao nhiêu lần, Mộ Tình hái quả anh đào trên núi Thái Thương còn bị người ta đâm chọc, Tạ Liên không khỏi có chút cảm khái, sợ Mộ Tình nghe thấy sẽ khó chịu bèn mỉm cười đổi đề tài, hỏi: "Vậy có cái gì cho con ăn được không?"
Hoàng hậu cười nói: "Nghe con nói kìa, để người ngoài nghe được lại tưởng mẹ bỏ đói con, thật ra là từ nhỏ con đã kén ăn, mẹ nuôi không mập. Lên núi lâu thế mà gầy xọp như vầy, hôm nay mẹ bảo con ăn gì thì con phải ăn nấy, không được kén cá chọn canh."
Mẹ con hai người trò chuyện một hồi, hoàng hậu hỏi về sự cố ngoài ý muốn trong buổi diễu hành tế trời, lòng vẫn lo lắng khôn nguôi: "Nghe ý của quốc sư, dường như việc này rất nghiêm trọng, vẫn chưa biết nên làm sao cho phải? Con có bị trách phạt không?"
Tạ Liên còn chưa trả lời, Thích Dung đã cướp lời: "Hứ, việc này nào phải lỗi của Thái tử biểu ca, kẻ ngã xuống từ trên tường thành có phải huynh ấy đâu. Cho dù muốn phạt, cũng nên phạt cái thằng nhãi chết bầm kia."
Tạ Liên nghĩ thầm: "Thằng nhãi chết bầm là cái gì." Y còn chưa uốn nắn Thích Dung, hoàng hậu đã bật cười. Đúng lúc này, bà chú ý đến hai người ngoài điện, nói: "Cậu trai kế bên Phong Tín là ai đấy? Lần đầu tiên thấy bên cạnh con có thêm một người."
Tạ Liên vui vẻ đáp: "Đó là Mộ Tình, hôm qua cậu ta đóng vai yêu ma trên đài đó."
Nghe vậy, hai hàng lông mày của Thích Dung khẽ nhướn lên. Hoàng hậu nói: "Ồ? Bảo cậu ta vào đây xem nào. Phong Tín cũng vào đi."
Vì vậy, Phong Tín và Mộ Tình bước vào điện, khụy gối trước mặt hoàng hậu. Hoàng hậu nhìn kỹ Mộ Tình một phen rồi nói với Tạ Liên: "Hôm qua mẹ thấy cậu ta đánh rất khá, ra là một cậu chàng điển trai thế này, tướng mạo trông y hệt một vị tể tướng lịch thiệp, không ngờ dùng đao lại hung mãnh đến thế."
Tạ Liên mỉm cười: "Vậy sao? Con cũng cảm thấy cậu ta tốt lắm."
Lúc này, Thích Dung lại lạnh lùng cất lời: "Ồ? Yêu ma hôm qua là nó hả?"
Tạ Liên vừa nghe là biết không ổn, quả nhiên giây tiếp theo, Thích Dung bất thình lình cáu lên, vớ lấy chén ngọc trên bàn nhỏ, tạt thẳng lên đầu Mộ Tình, quát: "Thưởng cho ngươi đấy!"
Tạ Liên nhanh tay lẹ mắt đánh rớt tay Thích Dung, nhờ vậy mới không để gã tạt trúng mặt Mộ Tình. Y xốc Thích Dung lên, nói: "Thích Dung, ngươi làm gì thế!"
Thích Dung bị Tạ Liên xốc lên mà vẫn còn nhe nanh múa vuốt, nói: "Biểu ca, ta chỉ giúp huynh dạy dỗ cái thằng hạ nhân không biết thân biết phận này thôi! Hôm qua lúc huynh chưa đuổi tới, một mình nó trên đài diễn hăng say lắm, khoe mẽ suốt đấy chứ. Nó là cái thá gì, tưởng mình là nhân vật chính của buổi diễu hành tế trời chắc? Còn muốn tạo phản à!"
Hoàng hậu ngây ngẩn cả người, nói: "Dung à, con... con đang làm gì vậy?" Mộ Tình không bị tạt trúng đầu mà bị tạt trúng quần áo, nhưng vì hoàng hậu không bảo đứng dậy nên hắn vẫn quỳ gối dưới đất, sắc mặt trắng một cách u ám. Tạ Liên đưa Thích Dung cho Phong Tín, nói: "Đừng để nó đánh người." Phong Tín dùng một tay ghìm Thích Dung, Thích Dung lại liên tục đấm đá Phong Tín, phun phì phì: "Ngươi là ai, gan chó lớn quá nhỉ, dám tùy tiện dùng tay ngươi chạm vào ta!"
Tạ Liên vô cùng đau đầu, nói: "Thích Dung, dạo này ngươi càng lúc càng càn rỡ!" Dứt lời quay sang nói với hoàng hậu: "Mẫu hậu, con quên nói chuyện này, mẹ tịch thu xe vàng của nó đi."
Thích Dung hoảng hốt, hét lớn: "Đừng mà đừng mà! Dựa vào đâu chứ! Đó là quà sinh nhật dì tặng cho ta!"
Tạ Liên nói: "Là cái gì cũng phải tịch thu. Vừa rồi ở trên đường suýt thì gây tai nạn, trước khi ngươi chưa thể lái xe đàng hoàng, đừng đụng vào thì hơn."
Hoàng hậu "ồ" một tiếng, hỏi: "Suýt thì gây tai nạn? Gây tai nạn gì?"
Tạ Liên bèn kể lại điệu bộ điên cuồng của Thích Dung khi lái xe, Thích Dung tức đến mức viền mắt ửng đỏ, nói: "Thái tử biểu ca nói oan cho ta! Rõ ràng ta chưa tông trúng người nào hết!"
Tạ Liên dở khóc dở cười, nói: "Đó là vì có người kéo ngươi lại!"
Thích Dung thoắt cái giãy khỏi tay Tạ Liên, tức tối chạy ra khỏi cung Tê Phượng, hoàng hậu gọi mấy tiếng cũng không trở lại, chỉ đành nói một cách bất đắc dĩ: "Ngày mai mẹ sẽ nói tiếp chuyện tịch thu xe với nó. Ôi, thằng nhóc này muốn có chiếc xe lâu lắm rồi, trước đó vài hôm mừng sinh nhật nó, mẹ thấy nó muốn quá nên mới tặng cho nó, nào biết lại ra nông nỗi này? Sớm biết vậy mẹ đã không tặng rồi."
Tạ Liên hỏi: "Sao nó cứ phải đòi một chiếc xe?"
Hoàng hậu đáp: "Bảo là như vậy thì lúc nào cũng lên núi Thái Thương đón con về cung được."
Nghĩ đến việc Thích Dung chung quy cũng có ý tốt với mình, Tạ Liên im lặng không nói tiếng nào. Lát sau, y mở miệng: "Mẹ vẫn nên tìm một người thầy cho nó, uốn nắn lại tính nết của nó, cứ cái đà này, tuyệt đối không được đâu."
Hoàng hậu thở dài: "Làm gì có thầy nào trị được nó chứ? Xưa nay nó chỉ nghe lời con nói, chẳng lẽ bảo nó lên núi tu thân dưỡng tính với con? Quốc sư lại sống chết không chịu nhận nó làm đồ đệ."
Tạ Liên tưởng tượng thôi cũng thấy vừa buồn cười vừa đáng sợ, lắc đầu nói: "Với tính nết của Thích Dung, nếu vào Hoàng Cực quán, chỉ sợ cả ngọn núi Thái Thương sẽ gà chó không yên."
Đối với vấn đề này, mẹ con hai người đều đau đầu không thôi, nghĩ mãi không ra cách nào, chỉ đành tạm thời gác lại. Trời sẩm tối, Tạ Liên gặp cha mẹ, trò chuyện ngắn ngủi một chốc rồi muốn rời khỏi hoàng cung.
Ai ai cũng biết, Thái tử điện hạ một lòng say mê tu đạo, từ khi lên núi Thái Thương gia nhập Hoàng Cực quán, y và cha mẹ luôn gần nhau thì ít xa cách thì nhiều. Lần này y về, trái lại quốc vương không nói gì nhiều, còn hoàng hậu cứ quyến luyến không nỡ xa con. Rời khỏi hoàng cung, Tạ Liên tùy ý đi dạo trong hoàng thành, tiện thể làm theo lời hôm qua nói, đưa Mộ Tình về nhà một chuyến.
Nhà cao cửa son và ổ chuột của dân nghèo, thông thường chỉ cách nhau một con hẻm. Căn nhà năm xưa của Mộ Tình nằm trong một con hẻm nhỏ tối tăm tại chốn phồn hoa nhất của hoàng thành.
Ba người vừa đến đầu ngõ, đã thấy năm sáu đứa nhóc quần áo rách rưới nhào tới, rối rít gọi: "Ca ca. Ca ca về rồi!"
Ban đầu Tạ Liên còn cảm thấy kỳ quặc, sao vừa trông thấy người lạ đã gọi ca ca rồi, sau đó mới phát hiện, "ca ca" mà đám nhóc này gọi không phải mình mà là Mộ Tình. Bé con gọi Mộ Tình ngọt xớt, nhưng Mộ Tình lại không để ý, nói: "Lần này không có. Mấy đứa đừng gọi lung tung."
Tuy mặt Mộ Tình trơ ra, nhưng giọng điệu không thật sự lạnh lùng. Dứt lời, Mộ Tình nói với Tạ Liên: "Xin điện hạ bỏ qua cho, đây là đám nhóc sống lân cận." Rõ ràng đám nhóc kia khá thân với Mộ Tình, mọi khi chơi đùa quen rồi, hoàn toàn không sợ hắn, còn cười hì hì vây quanh bọn họ, chìa đôi tay nhỏ bẩn thỉu, tìm Mộ Tình đòi ăn. Cuối cùng, Mộ Tình vẫn lấy một chùm quả anh đào đỏ như hồng ngọc từ trong túi, chia cho bọn nó.
Thấy thế, Phong Tín kinh ngạc không thôi, dường như cảm thấy Mộ Tình làm vậy là chuyện kỳ lạ nhường nào. Cũng khó trách Phong Tín, dù gì Mộ Tình cũng mang một gương mặt thư sinh thoạt nhìn rất đỗi lạnh nhạt, cái loại mà dẫu có người qua đường chết đói trước mặt cũng phải đậy kín phần ăn của mình... Trái lại, Tạ Liên không lấy làm kinh ngạc. Lẽ ra y cũng muốn lục chút gì đó cho đám nhóc này, nhưng đâu phải y mang kẹo bên mình suốt, thế nên bảo Phong Tín cho bọn nhỏ chút tiền, rồi lại cảm thấy giống xua đuổi ăn mày quá, nói chung cứ có cảm giác không ổn. Ai ngờ đúng vào lúc này, chợt nghe tiếng lọc cọc inh ỏi, cùng với một tràng tiếng ngựa hí, ngoài đường cái truyền đến tiếng thét chói tai.
Mọi người nghiêm mặt, Tạ Liên lao ra khỏi hẻm. Hai bên đường ngổn ngang lộn xộn, người ngã ngựa đổ, người đi đường đua nhau chạy trốn, táo đỏ lê vàng rơi vãi đầy đất. Còn chưa thấy rõ xảy ra chuyện gì, chỉ nghe một thiếu niên cười sằng sặc quát: "Tránh ra tránh ra, tránh ra hết coi! Kẻ nào không có mắt nhìn, giẫm chết ta mặc xác đấy nhé!"
Phong Tín mắng một tiếng: "Lại là Thích Dung!"
Quả nhiên, Thích Dung đứng trên chiếc xe vàng xa hoa của mình, mặt mũi đằng đằng sát khí, giơ roi ngựa vẫy tứ tung, quất đến nỗi ngựa trắng hí ầm ĩ. Tạ Liên nói: "Ngăn nó lại!"
Cỗ xe vàng rít gào phóng qua trước mặt bọn họ, Phong Tín đáp "rõ!" rồi xông lên phía trước. Tạ Liên đang định đi xem người đi đường và sạp hàng bị Thích Dung lái xe tông ngã, kiểm tra xem có ai bị thương không, thế rồi bỗng thấy có chỗ nào không ổn. Y quay phắt đầu lại, chỉ thấy sau cỗ xe vàng đồ sộ kéo theo một sợi dây thừng thô dài, còn phần đuôi của sợi dây buộc vào một chiếc bao bố. Hình như bao bố trùm thứ gì đó, thứ đó vẫn còn vùng vẫy liên tục bên trong. Xem ra, trong bao bố đựng một người.
Trong nháy mắt, Tạ Liên chỉ cảm thấy sởn hết gai ốc. Giây tiếp theo, y sấn bước xông tới.
Con ngựa trắng bị Thích Dung quất cho phi như điên, ngay cả bánh xe ngựa cũng xoay như chong chóng, Phong Tín đi lên trước chặn ngựa, nhưng chỉ e không chặn được trong một sớm một chiều. Tạ Liên thì sải ba bước đuổi theo xe ngựa, trường kiếm ra khỏi vỏ, vung kiếm chém xuống. Theo tiếng động, dây thừng bị chặt đứt, bao bố kia cũng rơi xuống đất, lăn vài vòng rồi nằm yên.
Tạ Liên cúi người xem thử. Chẳng biết bị kéo lê dưới đất bao lâu, chiếc bao bố bị ma sát đến rách bươm, bẩn thỉu cùng cực, loang lổ vết máu, chẳng khác gì bao đựng xác. Tạ Liên lại chém một nhát nữa, chặt đứt sợi dây buộc miệng bao, vừa mở ra nhìn thử, quả nhiên bên trong đựng một người. Hơn nữa, còn là một đứa bé!
Tạ Liên xé toạc bao bố. Đứa bé kia cuộn thành một cục ở trong bao, ôm chặt đầu mình, trên quần áo bẩn thỉu toàn là máu tươi và vết chân quá lớn so với nó, tóc tai cũng bê bết máu, rối nùi bù xù, rõ ràng đã bị người ta đánh một trận tơi bời, quả thật nhìn không ra hình người. Mà nhìn thân hình này, cùng lắm chỉ mới bảy tám tuổi, nhỏ ơi là nhỏ, đứa bé run bần bật như bị lột một lớp da, thật sự không biết làm sao sống sót được sau khi bị hành hung và kéo lê như thế.
Tạ Liên lập tức đưa tay mò cổ của đứa bé, tìm được nhịp đập còn chưa quá yếu mới thở phào một hơi, vội vã bế thân thể nhỏ nhắn của nó lên, quay đầu giận điên người quát: "Phong Tín! Cản Thích Dung lại cho ta!!!"
Thật sự Tạ Liên chưa bao giờ nghĩ rằng, ở nước Tiên Lạc còn có thể xảy ra chuyện thế này. Giữa ban ngày ban mặt, ngay trên đường cái, một quý tộc đựng một người sống trong bao bố, kéo lê sau xe ngựa! Nếu y không nhìn thấy rồi ngăn lại, chẳng phải hôm nay đứa bé nhỏ xíu này sẽ bị kéo chết tươi sao?!
Xa xa đằng trước truyền đến từng đợt tiếng ngựa hí và tiếng rống giận của Thích Dung, lát sau, Phong Tín cất cao giọng: "Cản lại!"
Tạ Liên đuổi theo vài bước lên trước, vừa khéo nghe Thích Dung hét thảm một tiếng, tức giận mắng: "Tên hạ nhân coi trời bằng vung nhà ngươi lại dám làm ta bị thương, ai cho ngươi gan đó?!!"
Thì ra, Phong Tín không cản được Thích Dung nên giật dây cương ghìm ngựa. Tất nhiên Thích Dung không để Phong Tín làm thế, hai bên giành qua giành lại, trong lúc nguy cấp, gã bị Phong Tín vô ý đụng phải hất xuống xe ngựa. Thích Dung ngã xuống đất lăn mấy vòng, đầu gối bị cứa rách, thấy bốn phía đứng đầy người vây xem, gã chỉ cảm thấy vừa căm phẫn vừa mất mặt. Tạ Liên lên tiếng: "Ta cho đấy!"
Thích Dung há há miệng, ú ớ: "Thái tử biểu ca!"
Tạ Liên giận dữ nói: "Ngươi nhìn thử chuyện mà mình làm đi! Thích Dung, ta thật sự..."
Lúc này, Tạ Liên bỗng nhiên cảm giác được, đứa bé trong lòng khẽ co rụt, dường như chậm rãi buông đôi tay ôm đầu, lén lút nhìn y qua cùi chỏ.
Tạ Liên lập tức kìm cơn giận, cúi đầu dịu giọng hỏi: "Đệ thấy sao rồi? Có chỗ nào đau lắm không?"
Đứa bé thế mà vẫn còn tỉnh táo, không ngất xỉu vì đau, cũng không bị dọa cho sững người, còn lắc lắc đầu với y. Thấy nửa bên mặt lộ ra của nó bê bết máu, Tạ Liên muốn xem thử đầu nó có bị thương không, nào ngờ đứa bé lại che nửa bên mặt khác, liều mạng không cho y xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com