Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Dương Hoàng Yến nằm mơ cũng không nghĩ bố mẹ Thiều Bảo Trâm trở về sớm như vậy. Cô vội vã từ trên ghế đứng lên.

“Không biết mấy ngày nay bé Thiều ăn uống thế nào, thằng bé này có khi ngay cả bát mì cũng lười úp.”

“Hơn nửa là ra ngoài ăn.”

“Nói với nó bao lần rồi, thức ăn bên ngoài không vệ sinh, không nên ăn nhiều.”

Bố mẹ Trâm còn ở bên ngoài nói chuyện, thanh âm càng ngày càng gần.

Mặt Yến trắng bệch, nhìn chằm chằm Trâm, bờ môi run rẩy, một câu cũng không nói lên lời.

Cô cảm thấy mình như là tên tội phạm chuẩn bị bị bắt, còn hại Thiều Bảo Trâm trở thành đồng phạm.

Cô không tưởng tưởng được bố mẹ Bảo Trâm thấy cô sẽ phẫn nộ đến mức nào.

Trâm từ ghế đứng lên, nắm chặt tay Yến, “Em đừng sợ, có Trâm ở đây.”

Ngừng một chút, ánh mắt em nhìn cô kiên định siết chặt tay cô nói: “Em ở chỗ này, để Trâm lo.” Nói xong em buông tay Hoàng Yến, quay người đi về phía cửa.

Dương Hoàng Yến khẩn trương nhìn theo bóng Trâm. Hai người rõ ràng chỉ cách nhau mấy bước, nhưng thật giống cách nhau hai thế giới.

Căn phòng này, cây dương cầm trước mắt, bố mẹ Thiều Bảo Trâm bên ngoài,… hết thảy đều nhắc nhở cô, hai ngày qua giống như một giấc mộng đẹp. Đã đến lúc phải tỉnh giấc.

Lúc Trâm đưa tay mở cửa, trong nháy mắt cánh cửa mở ra, Yến theo phản xạ có điều kiện chạy thẳng đến bên cửa sổ, cấp tốc từ cửa sổ nhảy ra ngoài không chút nghĩ ngợi.

Mặc dù là tầng một, nhưng từ bệ cửa sổ nhảy xuống độ cao cũng không thấp, Hoàng Yến mang dép đi trong nhà, cực kì không tiện. Trong nháy mặt rơi xuống mắt cá chân bị trẹo, đêm khuya tịch mịch, cô rõ ràng nghe được tiếng xương kêu “rắc rắc”.

Dương Hoàng Yến ngồi xổm bên bờ tường, tay nắm chặt mắt cá chân phải, đau đến nước mắt suýt chút rơi xuống.

Bụi cây bên tường khá thấp, Hoàng Yến trốn đằng sau, sợ đến không dám phát ra âm thanh.

Cô tựa vào vách tường, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Cô nghe thấy tiếng Bảo Trâm nói chuyện với bố mẹ, sau đó là tiếng đóng cửa, rồi âm thanh ưu nhã của mẹ em: “Đã trễ thế này con còn hứng thú đánh đàn cơ đấy?”

Trong phòng khách. Thiều Bảo Trâm vô thức nhìn về hướng cây dương cầm, liếc mắt bốn phía không thấy một bóng người, Dương Hoàng Yến vừa nãy còn đứng đó đã không thấy đâu.

Em sững sờ, ánh mắt tìm kiếm xung quanh.

Mẹ Thiều chú ý thấy em như đang tìm gì đó, theo ánh mắt của em nhìn sang, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”

Trâm hoàn hồn, lắc đầu nói: “Không có gì ạ.”

Bố Thiều trong tay còn đang xách đồ, Thiều Bảo Trâm tiến lại đón lấy nói: “Bố, để con mang vào giúp bố.”

Mẹ Thiều cười nói: “Đây là dăm bông Tây Ban Nha, vị cũng không tệ, ông con còn tiếc không cho mẹ mang về đó, con mang vào bếp đi.”

“Vâng.” Bảo Trâm mang túi dăm bông vào bếp, trước khi vào vẫn ngoái nhìn cửa sổ lần nữa.

Cửa sổ mở toang, em không khỏi nhíu mày.

Em nhớ rõ ràng, vừa rồi cửa sổ kia đóng.

Dương Hoàng Yến quần áo mỏng manh, chân không đi tất vì nhà Thiều Bảo Trâm rất ấm, đi chân trần trên mặt đất vào mùa đông vẫn không vấn đề gì vì vậy Yến chỉ mặc một áo thun mỏng, quần ngủ dài đến mắt cá.

Hoàng Yến khoanh tay ôm người, từ khu biệt thự đi ra.

Cô cả người tê cóng như ngâm mình trong hầm băng.

Vừa rồi nhảy ra cửa sổ có lẽ bị trật chân nên hiện tại cổ chân đau nhói.

Đi vội ra khỏi khu biệt thự, Dương Hoàng Yến không nhịn được nữa, ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng cổ chân. Mắt cá đã sưng tím, tay cô chọc nhẹ lên cũng nhói đến nhíu mày.

Chuyện đột ngột phát sinh, cô ngay cả điện thoại cũng không mang theo, không thể liên lạc với Thiều Bảo Trâm.

Tất cả cả đồ dùng cô đều để ở nhà em, ngoại trừ các vật bất ly thân như điện thoại, túi tiền, còn có cả chìa khóa nhà mới, toàn bộ đều để ở phòng trên lầu hai.

Từ nhà Trâm chạy ra, đã đi được mười hai phút, Hoàng Yến lạnh đến phát run, cô nhất định phải tìm chỗ nào đó ấm áp trú tạm không sẽ chết cóng.

Cũng may đi bộ mười phúy nữa sẽ có một cửa hàng 24 giờ.

Hoàng Yến muốn chạy, đại khái chạy thì sẽ đỡ lạnh, nhưng mắt cá chân đau đến nỗi đi lại cũng khó khăn, nói chi là chạy.

Gió lạnh gào thét sau lưng, táp liên tục vào mặt, quấn quanh thân thể, cô lạnh đến phát run, răng lập cập đánh vào nhau, Dương Hoàng Yến nhịn không được văng tục.

Cô ôm hai tay, đầu cúi thấp, đi sát vách tường về phía trước để bớt lạnh.

Cho dù chật vật đến vậy nhưng cô chưa bao giờ nghĩ trở về, tựa như khoảnh khắc cô nhảy khỏi cửa sổ, không có nửa phần do dự.

Dương Hoàng Yến một đường run rẩy đi thẳng đến cửa hàng, lúc mở cửa bước vào, không nhịn được hắt hơi một cái.

Cô xoa xoa nhẹ cánh mũi, ngón tay đều đông cứng.

Dù đã vào cửa hàng ấm áp, nhưng thân thể vẫn run lên từng trận, đầu khớp xương như đông giá lại, hàn khí phủ kín lục phủ ngũ tạng.

Cô mơ hồ cảm thấy lần này chắc hẳn đã cảm lạnh rồi.

Cửa hàng tiện lợi rất ấm. Cô đi đến quầy, lễ phép hỏi: “Chị gái tốt bụng này, tôi có thể xin chút nước nóng không?”

Một cô gái trẻ đang ngồi xem điện thoại, nghe thấy thanh âm liền ngẩng đầu.

Trông thấy Hoàng Yến thì không khỏi sửng sốt, đại khái là không hiểu trời lạnh thế này sao cô gái trước mặt lại ăn mặc mong manh vậy.

Sắc mặt Hoàng Yến tái nhợt, đôi môi không chút huyết sắc, đã vào cửa hàng được một lúc mà vẫn ôm chặt cánh tay, cả thân thể run lên từng hồi.

Cô gái trẻ vội vàng nói: “Được, được.”

Cô đứng lên, cầm một ly giấy, đi đến khu vực đồ ăn chế biến nhanh của cửa hàng, rót vội cho Yến một ly nước nóng.

“Đa tạ.” Yến giơ hai tay tiếp nhận, tay run rẩy từng hồi.

Cô gái kia quan tâm hỏi: “Trời lạnh như vậy, cô mặc ít áo như vậy mà cũng chịu được sao?”

Hoàng Yến cười cười: “Ra vứt rác, để chìa khóa trong nhà.”

Dương Hoàng Yến trợn mắt nói láo, bưng chén nước đến bàn sát cửa của cửa hàng ngồi xuống, uống non nửa chén nước nóng, một lát sau cả người cũng bớt giá.

Cô nhìn chằm chằm màn đêm thăm thẳm bên ngoài qua cửa kính đến xuất thần, đầu óc trống rỗng.

Ước chừng qua mười phút, cửa của cửa hàng tiện lợi bị người từ bên ngoài đẩy vào, lực đẩy rất mạnh, cô gái trực quầy bị dọa đến trực tiếp đứng lên.

Sau đó liền ngẩn người.

Một nữ sinh mặc áo lông đen, vóc dáng cao ráo, đặc biệt xinh đẹp bước vội vã vào.

Năm trước cô gái trẻ mới bắt đầu nhận việc ở đây, từ đó đến giờ lần đầu tiên nhìn thấy một nữ sinh... "đẹp trai" như vậy.

Cô gái trẻ không khỏi đỏ mặt, đang muốn hỏi cô nàng cần gì không, đã thấy nữ sinh kia nhanh chóng bước về phía dãy bàn ghế của khách hàng, nơi cô gái kì lạ lúc nãy vào xin một ly nước nóng đang ngồi.

Dương Hoàng Yến còn đang ngẩn người, đã trông thấy Thiều Bảo Trâm đi đến, mở miệng hỏi câu đầu tiên chính là: “Sao em lại ra đây, bố mẹ em đâu?”

Sắc mặt Bảo Trâm khó coi đến kịch liệt, cởi áo khoác bọc chặt lấy Hoàng Yến, trầm giọng: “Em chạy cái gì?”

Em nắm chặt tay cô, bàn tay lạnh ngắt. Sắc mặt càng khó coi hơn, ngữ khí mang theo lửa giận không nhỏ: “Em bị thần kinh đúng không? Thân thể này không cần nữa rồi đúng không?”

Dương Hoàng Yến nhìn em chằm chằm: “Mắng tôi là chuyên môn của em sao?”

Thiều Bảo Trâm nhíu mày, mím chặt môi, không nói tiếng nào.

Yến thật sự rất lạnh, vừa lạnh vừa mệt, cô ngồi trên ghế, hốc hác nhoài người qua ôm chặt lấy Trâm. Vùi đầu vào ngực em, qua một hồi, mới thì thầm nói: “Tôi rất khó chịu.”

Ngắn ngủi mấy từ, sự tức giận trong bụng Trâm cứ thế bay mất. Em lập tức cúi xuống, sờ sờ trán cô.

Trán nóng rẫy, giống lồng hấp, càng ngày càng nóng hầm hập.

Trâm nhíu mày, đỡ lấy mặt cô, nhìn thật sâu.

Khuôn mặt trắng nõn hàng ngày giờ phút này vì sốt mà trở nên ửng đỏ, đôi môi đỏ mọng giờ trắng bệch không có chút sức sống.

Em dùng áo lông cừu choàng kín người cô, dìu cô từ ghế dậy.

Eo bị ôm, Hoàng Yến cảm thấy vòng tay to lớn của Bảo Trâm, cả người vô lực dựa vào ngực em.

Gió rét vẫn gào thét bên ngoài, cô vô thức dụi dụi vào ngực em, co ro trong vòng tay đó.

Sự ấm áp hạnh phúc này, cô còn có thể chìm đắm bao lâu.

Thiều Bảo Trâm ôm Dương Hoàng Yến lên phía trước, ấn cô vào ngực mình, kéo kín mũ áo cho cô, bọc cô trong lớp áo của em.

Lúc này chưa đến mười giờ đêm, nhưng khu này không tiện bắt xe, Trâm ôm Yến đi tầm mười phút rốt cuộc cũng bắt được một chiếc taxi.

Đi đến bệnh viện.

Dương Hoàng Yến bị Thiều Bảo Trâm ôm vào ngực, nằm im như chú mèo lười biếng, mặt chôn vào ngực em, hai tay ôm eo em thật chặt.

Trâm cúi đầu, nhìn cô một lúc, bàn tay nắm tay cô càng siết chặt, thấp giọng nói: “Rất khó chịu sao?”

Yến khẽ ừ một tiếng, rồi không nói gì nữa.

Bảo Trâm im lặng một lát, cũng không nói gì thêm. Em ngẩng đầu, nhìn qua cửa kính ô tô, ngoài kia là đêm khuya thăm thẳm.

Ban đêm đường rất vắng, Hoàng Yến từ ngực Trâm nhổm dậy.

Ngủ được một lát, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Cô dịch người, tiến đến gần cửa, đẩy cửa, xuống xe.

Thiều Bảo Trâm thanh toán tiền xe cho bác tài, Dương Hoàng Yến đứng bên đường, nói: “Em trở về đi, tôi tự đi bệnh viện…”

Hai chữ “bác sĩ” còn chưa nói xong, Thiều Bảo Trâm đã ôm chặt cô vào lòng, bế bổng cô lên đi thẳng vào hướng phòng khám bệnh viện.

Đôi cánh tay rắn chắc hoàn toàn giam cầm cô trong vòng ôm của em, cô giãy hai lần thấy không có hiệu quả. Hít một hơi thật sâu, bỏ ý định giãy dụa, cô thấp giọng hỏi: “Lúc em đi, em nói với bố mẹ em như thế nào?”

Thiều Bảo Trâm vẫn nhìn thẳng phía trước, bình tĩnh trả lời: “Trâm nói Trâm đi tìm bạn gái.”

Dương Hoàng Yến mãnh liệt ngẩng đầu: “Em điên rồi.”

Thiều Bảo Trâm rũ mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Hoàng Yến. Yến sửng sốt một chút, ánh mắt Trâm lạnh băng, cô chưa từng thấy ánh mắt em nhìn mình như vậy bao giờ, trong lòng có chút sợ hãi.

Cô vô thức kéo cánh tay em: “Trâm.”

“Có phải cơ bản em không muốn cùng một chỗ cùng Trâm đúng không?" Thiều Bảo Trâm đột nhiên mở miệng, ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng em càng bình tĩnh, trong lòng càng không nắm chắc.

Cô nhìn em, không khỏi siết chặt bàn tay. Mấy chữ quẩn quanh ở vòm họng, lạo xạo mấy lần, lại nuốt xuống.

Cô muốn nói, quên Trâm đi. Hãy coi hai ngày này như là một giấc mộng. Tỉnh mộng, cô lại là Dương Hoàng Yến ngày trước cô độc, mạnh mẽ, quên tất cả trở về lúc đầu.

Nhưng làm sao cũng nói không nên lời. Đối mặt với sự chất vấn của Thiều Bảo Trâm, cô không biết phải trả lời ra sao.

Cô không phải không muốn cùng em ở bên nhau mãi mãi, chỉ là cô không dám nghĩ đến điều tốt đẹp, ấm áp ấy.

Trâm chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, nhưng nhìn tình trạng hiện tại của Yến, em  lại không nỡ nói những lời nặng nề.

Đáy lòng như bị một tảng đá đè nặng, em thở dài, lần nữa nắm chặt tay Yến, nói: “Đi thôi.”

Yến sững sờ, “Đi chỗ nào?”

Bảo Trâm đặt cô xuống, nắm tay cô đi lên phía trước, thanh âm trầm thấp, “Tìm bác sĩ.”

Dương Hoàng Yến sốt cao, choáng đầu, buồn nôn. Bác sĩ cho cô một đơn thuốc, đồng thời cho cô nhập viện truyền nước và theo dõi thêm.

Hai bình nước, không biết bao giờ mới truyền xong. Cô nằm trên giường nhìn Thiều Bảo Trâm đang kéo băng ghế tiến lại gần, vô thức nói: “Em trở về đi.”

Trâm đang định ngồi xuống, nghe vậy bèn dừng động tác.

Nửa ngày, em ngước nhìn Hoàng Yến.

Ánh mắt em nặng nề, chăm chú nhìn cô, trầm mặc một lát, em nhẹ giọng, giọng nói không rõ cảm xúc, “Em thật sự muốn Trâm về?”

Hoàng Yến ngẩn người. Cô nhìn Trâm muốn nói gì đó, Trâm nhìn cô một lát sau đó quay người rời đi.

Em đi rất nhanh, từ bóng lưng thẳng tắp của em Dương Hoàng Yến thấy được sự tức giận không nén được nữa.

Ánh mắt cuối cùng em nhìn cô lạnh đến dọa người.

Hoàng Yến lẳng lặng nằm trên giường, một hồi lâu, cô đưa mắt nhìn về cửa sổ.

Trong đêm đen, Bảo Trâm đứng ở dưới cột đèn trong vườn hoa bệnh viện hút thuốc. Khói thuốc lượn lờ, tiêu tán vào hơi thở lạnh giá của cuối đông.

Kỳ thật đúng là Bảo Trâm giận, thật sự rất giận cô, cô gái kia thật quá ích kỉ, vừa muốn chiếm hữu em, lại vừa nghĩ muốn rời bỏ em.

Cuối cùng Thiều Bảo Trâm vẫn là không nỡ bỏ đi, em ở bên ngoài điều hòa lại tâm trạng, ba mươi phút sau lại quay trở lại.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Dương Hoàng Yến bất giác nhắm mắt lại. Cô nằm trên giường nghe tiếng bước chân thân thuộc ngày một gần, lại nghe mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng mùi hương của em.

Có lẽ sợ mùi khói ám nồng khiến cô khó chịu, em ở bên ngoài một hồi để mùi thuốc nhạt đi rồi mới quay lại.

Cô nghe thấy Trâm kéo ghế sát bên giường cô ngồi xuống. Vì không biết nói gì, Yến dứt khoát giả vờ ngủ.

Vốn là giả vờ ngủ, nhưng do sốt cao cộng với đầu óc mê man, chưa đầy mấy phút sau, Hoàng Yến thật sự ngủ thiếp đi.

Ngủ một giấc, sáng hôm sau cô vô thức đưa tay sờ trán, đã hết sốt, hướng sang bên cạnh. Trống rỗng. Đã không còn thấy Thiều Bảo Trâm bên cạnh.

Cô run lên một cái, chớp mắt, lập tức chống người ngồi dậy.

Vừa đứng dậy, cửa phòng bị đẩy ra, Thiều Bảo Trâm bước vào.

Hai người nhìn nhau một lát, vẫn là Thiều Bảo Trâm mở miệng trước: “Em thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Dương Hoàng Yến gật đầu, đáp: “Tốt hơn nhiều rồi.”

Trâm đi đến bên giường, đưa tay sờ trán cô. Thân thể Hoàng Yến hơi cứng một chút, không nhúc nhích, im lặng để em đo nhiệt độ.

Qua mấy giây, Bảo Trâm thu tay lại, nhẹ giọng nói: “Đã bớt sốt rồi.”

Hoàng Yến ừ một tiếng, “Đã hết sốt rồi.”

Cô vén chăn, ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn Trâm, “Chìa khóa phòng tôi em có mang theo không?”

Trâm gật đầu: “Có.”

Dương Hoàng Yến đứng dậy, nói: “Tôi đi rửa mặt, xong chúng ta về nhà đi.”

Trở lại căn phòng thuê, Hoàng Yến cảm thấy may mắn vì hôm đó mình đã thuê phòng này, nếu không lúc này chỉ có thể tìm khách sạn.

Lúc về đến nhà đã là mười giờ trưa.

Dương Hoàng Yến trở về phòng thu thập một chút, rồi quay ra phía Thiều Bảo Trâm nói: “Hôm qua em cả đêm không ngủ rồi, qua đây nằm một lát đi.”

Tối qua cô truyền nước suốt đêm, Thiều Bảo Trâm cũng thức hết một đêm. Sáng nay thấy em, liền thấy một bộ dáng hốc hác, mắt quầng thâm.

Trâm ngồi xuống ghế salon hướng mắt nhìn Yến. Hoàng Yến thấy em nhìn mình không nói gì, cúi người kéo tay em giục: “Đi thôi, nằm nghỉ một lát.”

Lúc này, điện thoại đặt trên bàn trà của Bảo Trâm bỗng đổ chuông. Yến vô thức hướng nhìn lên bàn, trên màn hình hiện tên người gọi: Mẹ

Tim cô bỗng siết chặt, buông tay Trâm, đứng sát vào bên cạnh, không lên tiếng.

Trâm liếc nhìn cô một cái, sau đó mới cầm di động lên.

Em ra ban công nói chuyện.

Dương Hoàng Yến đứng xa, không nghe thấy gì.

Một lát sau, Trâm quay lại, nói: “Buổi trưa bố mẹ muốn ra ngoài ăn cơm, Trâm về nhà trước.”

Yến sửng sốt một lát, rất nhanh phản ứng kịp, gật đầu nói: “Ừm.”

Ngoại trừ chữ “Ừm” này liền không nói thêm lời nào nữa.

Trâm nhìn cô chằm chằm, im lặng một lát, vẫn là không nhịn được hỏi: “Em không có điều gì muốn nói với Trâm sao?”

Yến trầm mặc nhìn em.

Thiều Bảo Trâm lại nói: “Kỳ thật, cái hẹn kia cũng không quan trọng, Trâm có thể không đi, Trâm ở lại đây cũng được.”

Em đưa tay kéo tay Dương Hoàng Yến nói: “Nào đi ngủ một lát.”

Yến rút tay về: “Em đi đi.”

Tay Trâm giơ giữa không trung, nhìn chằm chằm Yến một lát, cuối cùng thả tay xuống, cúi đầu lấy áo khoác vắt trên ghế, vòng qua Yến, đi đến cửa.

Từ đầu đến cuối, một câu cũng không nói, lạnh lùng như cô không tồn tại.

Hoàng Yến nhìn Bảo Trâm bước ra khỏi cửa, đột nhiên nhớ đến cái gì, “Trâm.”

Trâm dừng bước chân.

Yến nói: “Nếu rảnh, em có thể giúp tôi đem hành lý của tôi về phòng không?” Nói xong, lại bổ sung một câu, “Nếu không rảnh, em kêu chuyển phát nhanh giúp tôi cũng...”

Lời còn chưa nói hết, đáp lại cô là tiếng “Phanh” thật lớn, cửa phòng bị đóng mạnh, phảng phất mang theo lửa giận ngập trời.

Dương Hoàng Yến sửng sốt, nhìn thật lâu cánh cửa đóng chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com