Chap 5: Giúp
"Anh Shinichiro!!" Takemichi vui vẻ vẫy vẫy tay "Anh vào nhà đi, để em gọi chị."
"Làm phiền cả nhà rồi."
Shinichiro gật đầu chào lại Takemichi và cởi giày vào nhà. Takemichi chạy lên gác, giả vờ gọi Tsubaki như thể chị ta không bay lơ lửng cậu xung quanh suốt nãy giờ.
Tsubaki đã được thông báo từ trước nên cũng đáp lại, lên lầu rồi biến lại thành hình người. Cô ta ngứa mắt gu thời trang của Shinichiro lâu rồi, lần này mà không dạy dỗ anh ta tử tế có khi còn lây sang cho Takemichi của cô mất!
Tsubaki phủi phủi quần áo, muốn tư vấn thời trang cho người ta mà trông luộm thuộm như thế này thì còn mặt mũi nào chứ. Takemichi nhìn từ đằng sau, để ý có ngọn vểnh ngược liền nhắc cô ta.
"Takemichi, phiền em vuốt lại tóc cho chị nhé, hình như nó ở điểm mù của chị mất rồi."
"Vâng ạ."
Takemichi hí hửng lấy lược, Tsubaki thì ngồi dưới sàn, quay lưng về phía cậu, còn cậu ngồi trên ghế, chải lại phần tóc vểnh ngược. Cậu muốn biết chải tóc cho người khác mà có gì vui thế, trông mặt Tsubaki lúc nào cũng phởn phởn khi chải lại tóc hay xoa đầu cậu lắm mà.
Khi chải xong mới biết, cảm giác luồn tay vào những lọn tóc mượt mà hay xù xù như của cậu đã tay cực! Không biết tóc cô ta là nhuộm hay màu tự nhiên nữa nhưng mà tóc vẫn mượt dù chẳng có lúc nào cậu thấy cô ta gội đầu hay chăm sóc tóc cả. Tác dụng của việc biến thành ma à?
"Cảm ơn nhe."
Takemichi đang mông lung trong suy nghĩ thì bị đánh thức bởi cái xoa đầu của Tsubaki. Cô ta phân vân gì đó rồi hôn nhẹ lên trán cậu, dù có lướt qua nhanh như thế nào cậu vẫn khẳng định được cô ta đã hôn cậu!
Takemichi lắp bắp nhìn Tsubaki, mấy tháng nay từ nắm tay tới ôm ấp đều chẳng sao cả, nhưng mà cậu vẫn biết ngượng nha!
"Gì chứ, quý mày lắm mới thơm mày đó." Tsubaki bĩu môi "Thái độ lạ lùng quá nha."
"Thôi, xuống đi, đừng để khách chờ."
Cô ta bế cậu lên rồi xuống tầng.
"Sano-san, để anh chờ lâu rồi. Mấy lần trước tôi vẫn chưa giới thiệu nhỉ? Tôi là Tsubaki." Cô ta cúi đầu nhẹ "Cảm ơn anh đã trông giúp tôi Takemichi."
"Không có gì, anh hiểu mà." Shinichiro ánh mắt cảm thông nhìn Tsubaki, ừ, rất chân thành nhưng xin lỗi, cô ta muốn cười vào mặt anh quá
Shinichiro, thanh niên bị từ chối 20 lần, nghĩ rằng lần đầu tới nhà Takemichi chơi, lại còn phải gặp con gái nhà người ta nữa nên phải ăn mặc tử tế, lịch sự, phải giản dị mà thật ngầu! Thế là anh ta quất quả tóc vuốt ngược hôm trước, trong mặc áo thun ngắn tay, ngoài mặc áo khoác trông rất chi là lồng lộn, quần ống suông với dép lê. Ừ, trông đỡ hơn lần trước đấy nhưng mà quả áo khoác loè loẹt không chịu nổi, đảm bảo đi đâu cũng có người ngoái lại nhìn.
Tsubaki nhìn anh ta, từ trên xuống dưới từ răng đến tóc, tóc đến chân, soi không chừa chỗ nào, chỉ biết che mặt thở dài. Thực chất đang nín cười, rạp xiếc nên tuyển một người lựa trang phục như anh anh nhé. Đảm bảo giàu luôn.
"Bộ anh...mặc kì quá hả?"
"Anh muốn nghe lời nhận xét nói giảm nói tránh hay nhận xét thô ạ?"
"Cứ..cứ nói thẳng đi." Shinichiro nói, trong thâm tâm khẽ run nhẹ, cảm giác anh sẽ hối hận điều này
"Hm..oke, Takemichi cũng kể em sơ qua rồi nhưng mà không nghĩ nó...như thế này."
"Thật ra hôm nay đỡ hơn hôm trước đó ạ." Takemichi thì thầm
" Hả?! Em đang nói với chị cái thể loại thảm hại thời trang như thế kia là "đỡ hơn"?? Ôi Sano-san ơi em- Thôi, thôi, anh vào nhà tắm, anh gội hết lại từ đầu cho em dùm. Trước tiên phải cắt tóc cho hợp cái mặt đã, anh đi đi, em chuẩn bị mấy mẫu cho. Còn quần áo em không cho anh đại vài bộ được, anh phải học thêm về cách phối màu lẫn phối đồ nha? Cái áo khoác anh đang mặc không xấu đâu nhưng mà nó phối với nhầm bộ rồi. Đây, khăn đây, anh gội cho đến khi không còn keo thì thôi nhé, Takemichi, trông anh ta cho cẩn thận, tóc còn keo bảo gội lại từ đầu!" Tsubaki đưa một cái khăn cho Shinichiro, đẩy anh vào nhà tắm
"À..à ừ..." Shinichiro chỉ biết ậm ừ cầm khăn, vào nhà tắm rồi gội đầu
Takemichi thấy Tsubaki như vậy cũng không ngạc nhiên gì, chỉ là cô ta có vẻ phản ứng nhẹ hơn cậu nghĩ. Cậu cứ nghĩ với một "chuyên gia" sắc đẹp như Tsubaki cô ta sẽ thiếu điều quỳ xuống van lạy hỏi sao gu Shinichiro có thể mặn đến thế, chê lên chê xuống đến mức người ta muốn chấn thương tâm lý. Tsubaki bĩu môi vừa lấy mấy cuốn tạp chí về tóc nam vừa nói:
"Đúng là chị muốn làm thế thật nhưng mà không thân quen người ta vẫn nên tiết chế chút, kẻo người ta mặc cảm thật đấy!"
"Chị vẫn luôn khoan dung thế hả?"
"Không, nhưng vì là người mày quý nên chị mới nói nhẹ đấy!" Đoạn, cô ta lướt nhanh qua các hình ảnh người mẫu nam "Takemichi, đừng để chị bắt gặp mày dùng keo vuốt tóc thiếu thông minh như thế, nếu không tao cấm mày ăn khoai tây chiên nửa năm."
"Ơ kìa?! Đừng lôi đồ ăn của em vào chuyện này chứ!"
"Hơ hơ, còn xem thế nào đã." Tsubaki không rời mắt khỏi cuốn tạp chí "À mà, nhà còn bánh đấy, lấy ra đi."
"Vâng~" Takemichi lắc lư đi vào nhà bếp
"..Pfft- Dáng đi dẹo dễ sợ, thằng bé học ai thế? Mình có đi như thế bao giờ đâu?" Cô ta lầm bầm, miệng cười cười
A, cô ta quý nhóc này thêm một chút rồi...
•••
Shinichiro đã gội đầu xong, được Takemichi sấy đầu cho khô. Tóc đen rũ xuống ôm khuôn mặt điển trai với đôi mắt đen hút hồn. Takemichi tự hào nhìn anh, đấy, thế này có phải đẹp trai hơn không?
Tsubaki thì lại càng thấy bất lực, vứt chai keo đi anh, anh vứt rồi khối cô theo, có khi có cả con trai cũng theo luôn ấy!
"Được rồi..Anh xem thử chỗ này đi, toàn kiểu thịnh hành với được nhiều bạn nữ bình chọn lắm đó." Cô ta đẩy cuốn tạp chí về phía Shinichiro, miệt mài giải thích "Cái này tôn lên sự nam tính với mang lại cảm giác quý phái, quyền lực này, cái này thì dù có đơn giản chút nhưng cũng vừa dễ thương vừa ngầu, cái này cho cảm giác trưởng thành này, nhưng mà có vài loại đẹp hơn khi để với râu. Nhưng đối tượng của anh là...à, đối tượng của anh là gì?"
"Anh..không chắc. Những người tầm tuổi mình chăng...?"
"Ồ, vậy là những cô gái trẻ. Oke, thế thì anh nên giữ như bây giờ là ổn nhất, muốn vuốt tóc thì vuốt như thế này* nhưng mà chỉ khi nào dịp đặc biệt thôi ha? Kiểu hẹn hò hay gì ấy, đảm bảo con gái người ta đổ đứ đừ."
(*Hình minh họa)
"À..trông nó.."
"Bạo quá hả?"
"Có cái nào để...ừm, vận động mạnh không?"
"Hm...nói thật nha anh, em chỉ đề xuất mấy cái cho đi chơi hay gì được thôi chứ anh vận động mạnh thì cần gì làm đẹp lồng lộn lên? Anh tính đánh nhau khi đang hẹn hò với con gái người ta à?"
"Không-"
"Em tìm được chút bánh này, mời anh." Takemichi mang đĩa bánh ra, ngắt lời anh
"Takemichi, sửa soạn đi, chúng ta đi mua đồ." Tsubaki nói với Takemichi, ánh mắt như nói rằng "Nhớ những gì chị dạy, đừng mặc như anh ta, việc em còn được ăn khoai tây chiên hay không phụ thuộc vào đó đấy."
"Vâng ạ, hmph." Takemichi phụng phịu, cô ta cứ lấy đồ ăn ra doạ cậu a!
"Ngoan, chị sẽ mua khoai tây chiên cho em." Nếu em mặc tử tế
"Vâng~ Iu chị moaz moaz" Takemichi lật mặt nhanh như bánh tráng, hí hửng đi thay đồ
"Dẻo miệng là giỏi." Cô ta lầm bầm, nghe có vẻ khó chịu đấy nhưng mà đôi tai đỏ chót đã bán đứng cô ta rồi
Shinichiro nhìn cảnh đó chỉ biết cười cười, thằng em mình mà dẻo miệng như Takemichi được một chút anh cũng vui. Nhưng thực tế khác lắm, không những láo toét mà còn nghịch như quỷ nữa! Phá bao lần anh dọn hết!
Shinichiro trong thâm tâm cắn khăn, muốn đào góc tường nhà người ta quá...Thôi, người ta đánh chớt đấy. Khỏi gặp Takemichi luôn ấy chứ đùa!
Tsubaki nhìn Shinichiro với diễn xuất tệ hại của anh ta, thôi đừng nhìn nữa anh ơi, em biết anh muốn cướp Takemichi rồi, khỏi giả vờ ha. Anh mà có hành động gì đáng nghi tôi sẽ là người tiễn anh xuống Địa Ngục đấy chứ không phải thằng nhóc hổ heo gì đó đâu.
_____________________________________________________________________________
Haki: Sắp thi học kì rồi, hai tuần tới không có chap nhé :>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com