Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Cộng sự


Sáng hôm sau Takemichi thức dậy với khuôn mặt ngáy ngủ vì đêm qua em trót lỡ suy nghĩ quá nhiều mà ngủ muộn. Ngây ngốc ngồi vào bàn ăn, em hôm nay vận trên người là bộ đồng phục nữ sinh dành cho trường cao trung mà em học, mái tóc dài màu vàng được buộc gọn, Takemichi ngáp ngắn ngáp dài gặm chiếc bánh mì.

"Takemichi mẹ bảo này đêm qua con không ngủ à?" Bà Hanagaki tay bận rộn chuẩn bị bento cho cô con gái nhỏ, khẽ hỏi khi thấy tình trạng vừa nãy của em.

"Không đâu mẹ, hôm qua con có ngủ chỉ là suy nghĩ nhiều thứ quá nên ngủ không được lâu thôi ạ" Takemichi cười qua loa, nhanh chóng ăn cho xong phần ăn của mình, hôm nay em có hẹn với Hina rằng sẽ cùng đi học với nhau.

Nhắc đến Hina thì phải nhắc lại tối hôm qua. Ngày hôm qua sau khi Takemichi thất thiểu trở về nhà thì em chợt nhớ ra, bản thân thế mà chẳng gọi điện cho cô bạn thân của mình lấy một tiếng nên em đành hoảng hốt mà vừa sạc vừa gọi cho Hina. Chỉ biết lúc đó Hina đã trách Takemichi rất nhiều vì chuyển đi mà không báo cô một câu, đã thế còn chặn cô 2 năm liền, Hina còn có ý định đi qua nhà Takemichi trong đêm nhưng vì sự từ chối kịch liệt của em nên cô mới nhân nhượng chấp nhận.

Takemichi biết Hina rất là lo cho mình nên em chỉ nhẹ giọng trấn an cô bạn thân rằng mình vẫn rất ổn, thế là em thông báo thêm một số tin cho Hina.

"Takemichi chuyển về học chung trường với Hina-chan đó cho nên có gì mai mình đi học chung nha"

[Thật ư tuyệt quá Takemichi-chan, nhưng em nói anh nghe Chifuyu-kun và mọi người đều rất giận anh đấy!]

"Hic anh biết mà, anh đâu cố tình đâu Hina. Anh còn chẳng biết lý do mình chuyển đi 2 năm đấy."

[Chờ đã! Takemichi-chan.. anh là anh của tương lai ư!?]

Nói tới đây em muốn khóc tới nơi, Takemichi mếu máo.

"Hức Hina à, anh hình như ở tương lai chết mất tiu rồi huhu. Anh hôm bữa còn hứa với em sẽ cùng đi chơi ở biển nhưng anh lỡ chết mất rồi hic.."

[Ư.. anh đừng khóc mà giọng anh nghe dễ thương lắm, em chịu không nổi đâu Takemichi có chuyện gì mai hẳn hãy nói cho em nhé. Giờ đây em phải đi bổ sung nghị lực]

Hina nói một lèo rồi tắt máy cái bụp để lại một Takemichi tủi thân nằm trên giường mà sụt sịt.

Trở lại với hiện tại thì Takemichi chợt nhớ ra một chuyển, em mở mồm gào thét gọi bà Hanagaki.

"Mẹ ơi!!! M..." Em chưa kịp hoàn thành xong câu gọi thì đã bị nguyên một cái vá canh đánh vào đầu.

"Con bé ngu này, mẹ mày có điếc đâu mà gọi lắm thế hả?" Bà Hanagaki với chiếc tạp dề, trên tay là chiếc vá vừa đánh Takemichi bà hài lòng đứng nhìn khuôn mặt uất ức của con bà.

Này con có phải con mẹ không sao mẹ đánh con không thương tiếc vậy mẹ..?

"Con của mẹ mốt có bị đần độn là lỗi do mẹ đã.... ấy từ từ!!! Con nói để con nói chính sự huhu" Takemichi định lên tiếng than trách thì đã thấy bà Hanagaki tay cầm vá đưa lên.

"Mẹ ơi, bữa nào mẹ hẹn cha giúp con một bữa nhé! Con có việc cần nhờ cha gấp ạ"

Bà Hanagaki sững sốt nhìn con gái nhưng rồi cũng thở dài mà bảo.

"Tuần sau cha con sẽ về sau đợt công tác nhưng ông ấy chỉ ở lại được 1 ngày thôi, con tính nhờ chuyện gì?"

Mắt thấy em đứng dậy rời khỏi bàn ăn, trước khi rời khỏi căn bếp còn nháy mắt rồi dở giọng thần bí.

"Thu hồi lệnh truy nã của một tên tội phạm~ con đi học đây! Hina-chan chờ con lâu lắm rồi" Em dùng khẩu hình miệng ở những câu đầu rồi nhanh nhảy đánh trống lãng qua vấn đề khác, Takemichi cá chắc rằng mẹ em sẽ hiểu em thôi.

...

Hina im lặng nhìn ngắm cô gái xinh đẹp trước mắt, tuyệt vời quá đủ năng lượng cho một ngày rồi!

"Hina-chan e-em ổn chứ?" Takemichi vẫy tay qua lại trước mắt cô bạn thân, lúc nãy còn bình thường nhưng sau giờ cứng đờ rồi.

Tay đưa lên dụi mắt, Hina nắm lấy tay Takemichi.

"Tại Takemichi-chan xinh quá nên em mới bị như thế đó, bắt đền anh đấy coi chừng em thích Takemichi-chan thật đó"

Takemichi chỉ biết cười trừ, thật may vì Hina không còn giận em, em thề em chỉ sợ Hina cạch mặt sau hai năm liền thôi. Nhưng Hina thì ổn rồi chỉ là bây giờ tới lượt của những người còn lại, khó khăn hơn rất nhiều.

"Anh có thể kể cho em nghe mọi chuyện ở tương lai được chứ Takemichi-chan?"

Đôi tay Hina được Takemichi siết chặt lại nhưng rồi cũng thả lỏng, vừa bước đi, Takemichi cũng vừa kể lại những sự kiện đã xảy ra ở tương lai nhưng trừ việc Mikey bảo thích em với cả vụ vị thần kia. Con người ai mà chẳng có bí mật nhỉ?

"Em hiểu rồi Takemichi-chan, em ủng hộ anh nhưng anh nên nhớ rằng anh không một mình. Những lúc anh cần lời khuyên hay bất cứ thứ gì thì hãy đến chỗ em, em hứa em sẽ giúp anh hết sức có thể." Hina lên tiếng sau chuỗi dài lắng nghe, em đã luôn luôn giúp cô, ở bên cạnh cô những lúc cô tuyệt vọng nhất thì lúc em cần cô chắc chắn sẽ có mặt.

Takemichi cảm động sau câu nói ấy, gánh nặng như được trút đi một phần nhỏ. Em muốn lên tiếng cảm ơn Hina rất nhiều nhưng rồi em bị chặn họng.

"Và giờ thì Takemichi-chan phải chuẩn bị tinh thần gặp lại mọi người nhỉ?" Hina cười nhẹ rồi buông tay em ra.

"Ơ Hina-chan..."

Giờ đây Takemichi đã yên vị có mặt ở lớp mới rồi, đứng trước cửa lớp mà em run bần bật chờ đợi thầy bước vào rồi em mới nối đuôi theo.

"Hanagaki-san em ổn chứ? Nhìn em có vẻ xanh xao quá"

"Em ổn ạ chỉ là em hưng phấn khi tiếp xúc với môi trường mới thôi ạ" em cố nở nụ cười thật tươi với thầy tỏ vẻ rằng em đang rất là háo hức nhưng trong lòng thì lại không

'thần phật hiển linh làm ơn cho con đừng học chung với đứa nào hết, con vẫn chưa đủ tâm lý để đối mặt' Takemichi lẫm bẫm cầu nguyện rồi em thấy thầy giáo bước vào lớp, em thì đi ngay sau thầy mắt em nhắm chặt lại.

Đối diện với hàng trăm con mắt đang nhìn mình chằm chằm điều này lại càng khiến Takemichi khép nép hơn, em cuối thấp đầu không dám ngước lên vì sợ bắt gặp người quen nhưng Takemichi nào hay biết kể từ giây phút em bước vào lớp là em đã rơi vào tầm mắt của ai rồi.

Chifuyu ngồi gần bàn cuối tay vẫn còn cầm quyển truyện nhìn con tôm nhỏ đang co lại ở trên bục, anh thề rằng nhìn quen mắt lắm nhưng anh không biết là ai vì chưa được thấy rõ mặt người ta, chỉ còn cách đành chờ giới thiệu thôi.

"Các em lớp chúng ta hôm nay có bạn mới, bạn ấy tên là Hanagaki Takemichi mới chuyển về đây. Các em nhớ giúp đỡ bạn"

Chifuyu cứng đờ người sau khi nghe cái tên vừa được thốt ra khỏi miệng của ông thầy đáng kính.

"Takemichi.." anh thì thầm cái tên quen thuộc mà anh chưa lúc nào quên, hình ảnh người con gái kia dần dần lộ ra, đôi mắt xanh đó..

"Tớ tên là Hanagaki Takemichi mong được mọi người giúp đỡ ạ. " Ở trên bục giảng, Takemichi sau khi viết tên mình lên bảng đen thì cũng quay xuống phía dưới các bạn đồng học mà chào hỏi, chỉ tiếc là em không nhìn những bàn ở xa mà chỉ nhìn gần thôi, Takemichi thầm thở phào vì không đụng mặt họ (?).

"Được rồi vậy em ngồi ở chỗ gần bạn.." Takemichi nhìn theo tay thầy giáo chỉ và rồi mắt em đập ngay vào cậu con trai với đôi đồng tử màu xanh lá và thật không ngờ rằng cậu ta cũng đang nhìn lại em.

"À trên bạn Matsuno nhé" thầy giáo dứt câu, Takemichi thiếu điều nhảy lầu tự vẫn. Con mẹ nó cộng sự kia rồi..

"Hanagaki-san em ổn chứ? Sao chưa xuống dưới chỗ ngồi vậy?" Haya-sensei thấy cô học trò cứ đứng mãi ở nơi bục giảng thì lên tiếng nhắc nhở.

Bước từng bước chân vô lực, Takemichi sợ hãi khi thấy trên trán của vị cộng sự đã xuất hiện đầy dấu thập. Cả hai chạm mặt nhau, em khẽ nuốt nước bọt nở một nụ cười không hề sượng trân.

"C-cộng sự, mày khoẻ chứ..?" Takemichi sau khi hỏi thăm xong thì sợ hãi ngồi yên vị ở trên Chifuyu, em sợ đến nổi không dám thở mạnh. Em có cảm giác rằng người phía sau đang nhìn mình chăm chăm vào mình.

"Ta-ke-mi-chi!!!" Từng cái nghiến răng đọc tên em là Takemichi đã cảm thấy đời sắp tàn tới nơi rồi.

"Giờ ra chơi đi theo tao" Chifuyu cảm thấy mình phát điên tới nơi rồi, cộng sự biến mất 2 năm rồi trở về lại là nữ. Nói anh không bất ngờ là nói dối.

Chifuyu thấy người trước mắt run rẩy thế nào, anh thở dài cố trấn an bản thân. Ngày Takemichi biến mất Chifuyu như phát điên, anh đi tìm em nhưng lại không có tung tích muốn gọi cho em nhưng rồi lại chợt nhận ra bản thân lại bị người ta chặn. Chifuyu có đổi số để gọi Takemichi nhưng cũng không bắt máy được bởi vì số lạ sẽ không gọi được cho em.

Đồng dạng với anh là Hakkai, kẻ luôn coi Takemichi như một thành viên trong gia đình. Mitsuya cũng không khác gì nhưng hắn ta được cái bình tĩnh ở ngoài, bên trong thì không biết thế nào. Và ti tỉ những người khác, có thể mọi người nói cách hành xử của họ là quá kì lạ nhưng đối với họ thì không.

Vì đối với cốt cán của Touman và Hắc Long thì Takemichi là hiện thân của ánh sáng đối với họ, nhưng rồi nó chợt rời bỏ thì ai mà chẳng phát điên?

Nhưng giờ đây Takemichi đã trở lại, với hình dạng là một người con gái vậy là trước đây Takemichi giả nam nhân. Chifuyu lúc đầu nghe thấy tên thì đã bắt đầu nghi ngờ, anh còn tưởng rằng em gái sinh đôi cùng tên với Takemichi nhưng rồi anh nhanh chống dẹp bỏ trường hợp đó. Takemichi là con một! Cộng thêm với chất giọng quen thuộc thì Chifuyu đã xác nhận, người con gái trước mắt là cộng sự của anh.

Lúc mà cả hai chạm mặt nhau Chifuyu cứ nghĩ Takemichi sẽ giả vờ không quen biết anh nhưng xem ra em cũng biết không thể che dấu.

Có rất nhiều thứ anh cần nói chuyện với Takemichi rồi đây.

Sau một khoảng thời gian xa cách, có vẻ như Chifuyu chẳng hề nhận ra sự quen thuộc 2 năm trước của Takemichi. Anh ta vì quá nhớ nhung em mà tạm thời chẳng hề nhận ra sự quen thuộc đó.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com