Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 19

Trong cốt truyện, sự xuất hiện của Trình Nhu Y thật ra không nhiều lắm, từ đầu đến cuối đều là hình tượng ác độc, cho dù gia nhập với phe của vai chính thì cũng chỉ là giả vờ yếu ớt mảnh mai, trên thực tế thì nàng được nam chính yêu thầm, được nữ chính nữ hai bảo vệ, mặc dù nam hai không có cảm xúc gì với nàng nhưng địa vị thì vô cùng được sủng ái.

Nhưng là một nữ nhân ác độc, điểm rõ nét nhất của nàng chính là ác, để hình dung nhân vật này thì chính là đẹp mà ác.

Cho nên mỗi diễn viên tới thử vai, khi diễn nhân vật này đều chọn thể hiện hình tượng "đẹp mà ác" này để diễn.

Đây là phương thức rất trực tiếp, nói thẳng cho Vương Thủ Thật biết rằng mình rất thích hợp với nhân vật này.

Nhưng Thời Ngu không như vậy, cô diễn Trình Nhu Y lúc ban đầu, là thời điểm cô nương này yếu ớt nhất.

Trình Nhu Y là con gái nhà nông, lúc ban đầu cũng không ác như sau này, nhưng cũng không thiện lương, bình thường việc làm quen tay nhất chính là lợi dụng vẻ đẹp của mình để lừa những thiếu niên giúp nàng làm việc, mua cho nàng son phấn.

Đáng tiếc một cô nương xinh đẹp như vậy nhưng lại không có khả năng tự bảo vệ mình, Trình Nhu Y nhiều lần bị quấy rầy, đoạn diễn ban đầu này, chính là lúc nàng bị người khác bắt được rồi đưa đến thanh lâu.

Đây là thời khắc Trình Nhu Y bất lực nhất, thiếu nữ xinh đẹp tay không tấc sắt bị dồn đến hẻm nhỏ, nghiêng ngả lảo đảo mà té trên mặt đất.

Nàng run run rẩy rẩy hỏi: "Các ngươi muốn làm gì?"

Lúc càng bất lực lại càng hiện rõ vẻ đẹp của nàng.

Nàng đương nhiên rất sợ hãi, cho dù nàng ham hư vinh, nhưng biết rằng việc mình sắp phải đối mặt ác mộng như thế nào.

Trình Nhu Y giữa mày rung động, rưng rưng nước mắt.

"Ta không cần." Nàng dùng sức lắc đầu.

Thanh âm run rẩy, người cũng đang run rẩy.

Hai người bắt nàng thấy như vậy, như dừng lại một nhịp, đối mặt với vẻ đẹp nhu nhược như vậy bọn họ đã buông lỏng cảnh giác.

Lúc này, rõ ràng là thiếu nữ yếu ớt, ở góc độ không thấy được lộ ra ánh mắt ác độc ai oán.

Nhưng mà đúng lúc này, Trình Nhu Y mở to hai mắt nhìn, người đang bắt nàng trực tiếp bị ngã xuống, thì ra là có người cứu nàng.

Nàng hơi hơi giơ tay, tay còn đang run rẩy, sợ hãi trên mặt còn chưa mất đi, dùng thanh âm nhỏ bé yếu ớt nói: "Cảm ơn."

Sau đó được người ta đỡ dậy, trong lòng còn hơi giật mình.

Chỉ là ở chỗ không ai thấy, nàng siết chặt bột thuốc trong lòng bàn tay, trên mặt lộ ra một chút khinh miệt.

Không sai, Trình Nhu Y chính là nữ nhân ác từ đầu đến cuối, thậm chí là ở lần đầu xuất hiện trong phim, nàng cũng đã sớm có chuẩn bị.

Vừa lúc phe của vai chính đuổi tới, nàng mới kịp thời thu tay lại.

Dưới sân khấu tất cả mọi người chớp mắt an tĩnh, sau đó Vương Thủ Thật đứng lên trước, hài lòng vỗ tay: "Tốt!"

Sau đó những người khác cũng vỗ tay.

Đoạn này không có dễ diễn như trong tưởng tượng, càng không hề dễ để có thể diễn ra vẻ giả bộ nhu nhược.

Thực ra, từ lúc Thời Ngu vừa ngồi bệt xuống đất, cô đã hòa vào nhân vật Trình Nhu Y.

Cổ tinh tế yếu ớt hơi hơi rung động, sử dụng chính vẻ đẹp của mình, hay còn nói là nữ nhân độc ác dụ dỗ người khác mắc mưu.

Nhưng nàng thật sự không hề sợ hãi sao? Bất quá cũng chỉ là thiếu nữ mười sáu tuổi, cho dù tâm tư kín đáo, kế hoạch lại chu toàn, lúc đối mặt với hai người đàn ông cũng sẽ hoảng loạn.

Bởi vì chỉ có vài câu thoại, cảm xúc phức tạp như vậy muốn diễn hoàn hảo chỉ có thể thể hiện qua ánh mắt của Thời Ngu.

Mà cô diễn có thể nói là hoàn mỹ, mỗi một lần lông mi rung động, mỗi một lần ánh mắt biến hóa, đều được cô xử lý đến hiệu quả cao nhất.

Chưa nói tới toàn bộ đoạn ngắn cô diễn không có bất cứ cái gì trợ diễn hay đối diễn, nhưng lại giống như thật sự có ai đang cùng cô diễn, thậm chí người ta có thể tưởng tượng cô với đối phương đang làm gì, nói gì.

Kỹ thuật diễn, cảm xúc trước ống kính cùng với khí chất, tất cả các điều kiện mà diễn viên ưu tú cần phải có thì cô đều có, thậm chí tốt hơn người khác, còn có cả một vẻ bề ngoài hoàn toàn giống Trình Nhu Y - xinh đẹp tuyệt trần.

Làm cho tất cả người ở đây đều cảm thấy nhân vật này trừ cô ra không ai có thể diễn.

Chờ khi vỗ tay kết thúc, Thời Ngu mới hơi hơi khom lưng: "Cảm ơn, màn biểu diễn của tôi đã kết thúc."

"Tới tới tới, Thời tiểu thư đúng không? Cô gái nhỏ này xuống dưới trước đã, để chúng ta xem kỹ."  Vương Thủ Thật ngữ khí kích động mà nói, lại quay về phía đạo diễn bên cạnh nói, "Nói những người khác không cần tới nữa, gọi người đại diện của cô gái nhỏ này vào đây."

Thời Ngu mới vừa xuống dưới đã nhận được sự nhiệt liệt hoan nghênh của Vương Thủ Thật:

"Trước đây từng đóng phim chưa?"

Giống y hệt với câu hỏi của Triệu Lan Sơn lần trước.

Thời Ngu lắc đầu: "Trước đây chưa từng đóng phim."

Vương Thủ Thật vừa kinh hỉ vừa thưởng thức: "Tiền đồ như gấm a tiền đồ như gấm."

Ông ấy thật thà có tiếng, tuy rằng lúc mắng người khác rất hung dữ nhưng đối với diễn viên có thiên phú có kỹ thuật cũng rất thưởng thức.

"Cảm ơn Vương đạo, là ngài quá khen." Thời Ngu cười khanh khách mà trả lời.

Biểu hiện của Vương Thủ thật sự rất rõ ràng, Thời Ngu khẳng định sẽ được chọn, nhưng cô cũng không cảm thấy vui mừng nhiều, dù sao thì cũng đoán trước được rồi.

Nhưng lúc Triệu Vinh và Trương Hiểu đi theo đạo diễn vào phòng lại có biểu cảm rấc đắc ý.

Nghĩ đến vừa nãy đạo diễn đi ra ngoài thông báo cho những người khác không cần phải ở lại nữa, sau đó trước mắt bao nhiêu người mời anh ta vào, Triệu Vinh như đang đi trên mây.

Triệu Vinh không phải không biết có rất nhiều người biết anh ta bị bắt phải dẫn dắt Thời Ngu, sau đó thảo luận một vẻ vui sướng khi người gặp họa, cảm thấy anh ta trước kia thanh cao bao nhiêu bây giờ cũng phải khuất phục ông chủ, cảm thấy anh ta tuyển nghệ sĩ nghiêm khắc như vậy, hiện tại thanh danh sẽ sớm bị hủy.

Đáng tiếc, tiểu tổ tông mà anh ta phải cung phụng lại ưu tú như vậy, những người nói xấu sau lưng anh ta hẳn là sẽ tức chết.

"Đây là nam chính Lâm Vũ Nhiên, sau này hai người phải diễn dùng nhau, trước tiên làm quen một chút." Vương Thủ Thật tự giới thiệu trước với Thời Ngu.

Thời Ngu nghe vậy, ánh mắt tự nhiên đặt trên người người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai ở bên cạnh.

Anh ta nhìn qua cũng chỉ hai mươi tuổi, có một diện mạo đạt tiêu chuẩn thiếu niên bây giờ, rất phù hợp với hình tượng khí phách hăng hái của nam chính trong kịch bản.

Nhưng Lâm Vũ Nhiên còn một thân phận quan trọng, chính là nam hai trong cuốn tiểu thuyết này, là người yêu thích nữ chính Tô Nguyễn nhất.

Lâm Vũ Nhiên là ngôi sao nhí, thành danh từ thuở thiếu niên, trong một bộ phim có gặp gỡ nữ chính Tô Nguyễn, bị tính cách thiện lương ôn nhu của Tô Nguyễn hấp dẫn, liền thích đối phương.

Nam hai ở cốt truyện kỳ thật cùng nguyên chủ không có gì liên quan, lúc trước nguyên chủ căn bản là không lựa chọn tham gia thử vai cho [Trường Sinh Quyết].

Trước đó, tuy rằng [Trường Sinh Quyết] đã bắt đầu quay, nhưng Thời Ngu không tìm hiểu tới, cô chỉ quan tâm suất diễn của mình, trong tiểu thuyết cũng không có kỹ càng tỉ mỉ nói nam hai làm gì, nên lúc vào phòng mới biết được nam chính bộ phim này là Lâm Vũ Nhiên.

"Chào cô." Lâm Vũ nhiên chủ động vươn tay với Thời Ngu, trên mặt cũng lộ ra tươi cười xán lạn, "Cô diễn rất tốt, rất mong chờ sau này cùng cô đóng phim."

Tính cách Lâm Vũ Nhiên tương tự với nam chính trong [Trường Sinh Quyết], đều thuộc loại thiếu niên khí phách hăng hái như ánh mặt trời.

 Lâm Vũ Nhiên là ngôi sao nhí từ nhỏ đã đam mê đóng phim, đối với người có kỹ thuật diễn tốt cũng rất thưởng thức.

"Chào anh." Thời Ngu duỗi tay với anh ta nhẹ nhàng nắm một chút liền buông ra, đúng mực đắn đo rất vừa phải, vừa không có vẻ quá mức lãnh đạm cũng không có vẻ nóng vội.

Đừng nhìn Lâm Vũ nhiên mới 23 tuổi, nhưng anh ta đã ở dấn thân trong giới này  mười mấy năm, đương nhiên có thể nhìn ra con ngươi Thời Ngu trong trẻo, không mang theo nịnh nọt, cũng dâng lên hảo cảm, chủ động cùng cô thêm WeChat.

Hảo cảm này không phải tình cảm nam nữ mà chỉ là thưởng thức đối với diễn viên mà thôi, rốt cuộc trong lòng Lâm Vũ Nhiên đã có nữ chính Tô Nguyễn.

"Vừa rồi nghe thấy cô là người mới, không nghĩ tới hai bộ phim liên tiếp của tôi đều gặp gỡ với người mới có thiên phú." Lâm Vũ Nhiên thu hồi di động, vui tươi hớn hở mà nói.

Thời Ngu cũng ý vị không rõ mà cười cười: "Phải không?". Nếu cô nhớ không lầm, người mới đầu tiên mà người này gặp được chính là Tô Nguyễn.

Đối với người mình thưởng thức, Lâm Vũ Nhiên biểu hiện tự nhiên như đã thân quen: "Đúng vậy, bộ phim lần trước tôi diễn nữ chính là Tô Nguyễn."

Nhắc tới người mình có hảo cảm, Lâm Vũ nhiên dừng một chút, nhưng là một lão làng trong showbiz, anh ta nhanh chóng bình thường, không làm người ta phát hiện anh ta đối với Tô Nguyễn khác lạ.

Lúc diễn bộ phim trước, Lâm Vũ Nhiên đang trong giai đoạn khó khăn, người đại diện muốn anh ta từ từ chậm rãi nên cho anh ta một kịch bản vườn trường nhẹ nhàng [Nước có ga mùa hè].

Cũng chính là bộ phim mà Tô Nguyễn được gọi là tiểu bách hợp.

Cũng trong bộ này, Lâm Vũ Nhiên quen Tô Nguyễn, Tô Nguyễn là người mới bước ra từ show sống còn, trước đây cũng chưa diễn phim bao giờ, nhưng lại rất có cảm giác diễn viên.

Nhờ vào trợ giúp của Tô Nguyễn, Lâm Vũ Nhiên mới vượt qua khó khăn, sau khi kết thúc [Nước có ga mùa hè] anh ta mới nổi tiếng, có được vai chính của [Trường Sinh Quyết].

Hiện tại Lâm Vũ nhiên đối với Tô Nguyễn vừa cảm kích vừa yêu thích, nếu sau này có tiếp xúc chắc chắn sẽ thành tình yêu sâu đậm.

Tình yêu này ở trong nguyên tác đã làm cho anh ta không hiểu được ngọn nguồn câu chuyện đã đứng về phía Tô Nguyễn trong lúc tranh chấp với nguyên chủ ở chương trình [Làm việc đi!], đã đăng weibo ám chỉ, nói "Nghệ sĩ phải có đạo đức làm nghề."

Lúc đó nguyên chủ bị bôi đen ở khắp nơi, Lâm Vũ Nhiên cùng Tô Nguyễn lại là couple mối tình đầu trong [Nước có ga mùa hè], hiển nhiên là đứng về phe Tô Nguyễn, góp một phần trong việc bôi đen nguyên chủ.

Nghĩ đến đây, Thời Ngu trên mặt tươi cười càng ngọt.

Lâm Vũ Nhiên không biết cô đang cười cái gì, chỉ là bị lóe mắt trước ánh sáng lấp lánh từ con ngươi xinh đẹp lúc cô cười rộ lên.

Nghĩ thầm người mới Thời tiểu thư này đúng là có diện mạo cực kỳ không tầm thường, ở trong vòng chưa bao giờ gặp qua đại mỹ nhân như vậy, rất thích hợp với nhân vật Trình Nhu Y này.

Ở trong lòng nghĩ lung tung như vậy nên anh ta không cẩn thận ngây người.

Kết hợp với kỹ thuật diễn vừa rồi của Thời Ngu, còn có người đại diện Triệu Vinh sau lưng cô, Lâm Vũ Nhiên cảm thấy cô ở giới giải trí sẽ có thể đi rất xa, cho nên cũng không ngại tạo quan hệ tốt với cô.

Đây là giới giải trí, ích lợi đặt lên hàng đầu.

"Sau này mong Lâm tiền bối chiếu cố nhiều hơn." Thời Ngu cười ngâm ngâm nói.

Lâm Vũ Nhiên nhanh lắc đầu: "Tiền bối xin nhận, nhưng gọi tôi là Lâm ca là được."

"Vâng, Lâm ca."

"Hai người xem ra cũng có quan hệ khá tốt," Vương Thủ Thật giới thiệu xong, sau đó nhìn bộ dáng bọn họ, chỉ cảm thán nói, không mang theo ý gì.

Triệu Vinh ở bên cạnh mới vừa vào đang cùng thảo luận với nhà làm phim về hợp đồng của Thời Ngu, nghe thấy lời này, mới quay đầu nhìn về phía Lâm Vũ Nhiên đang đứng với Thời Ngu.

Thời Ngu đẹp không cần bàn cãi, Lâm Vũ Nhiên đối diện cô thân nhìn cao lớn, diện mạo đẹp trai sáng ngời, hai người đứng chung lại phá lệ đẹp mắt, tuấn nam mỹ nữ.

Nhưng nghĩ đến ông chủ, Triệu Vinh trong lòng căng thẳng, hy vọng tiểu tổ tông ngàn vạn lần không phạm sai lầm a!

Nếu không bọn họ sẽ bị ông chủ lột da mất.

Triệu Vinh sợ hãi mà nghĩ.

Cũng may sau đó Thời Ngu cùng Lâm Vũ nhiên không có giao lưu nhiều, Triệu Vinh yên lòng.

Thử vai thành công, nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, Thời Ngu đi theo Triệu Vinh ký hợp đồng, sau đó ngồi xe bảo mẫu mà công ty cấp cho về nhà.

Đến đêm Quý Việt Châu cũng không về biệt thự.

Thời Ngu nhàn rỗi không có việc gì, nhớ tới cẩu nam nhân, trực tiếp gọi video cho anh.

Quý Việt Châu lúc này mới kết thúc tiệc xã giao đêm nay, trở lại khách sạn.

Nới lỏng cà vạt, liền nghe thấy thông báo điện thoại.

Nhìn thấy chính là yêu cầu gọi video từ Thời Ngu.

Ngón cái Quý Việt Châu dừng lại, trong lòng dâng lên sự vừa lòng không rõ, chim hoàng yến biết ỷ lại anh, chứng minh rằng anh là chủ nhân rất thành công.

Trừ video họp hội nghị, Quý Việt Châu cũng không có gọi video riêng tư với ai bao giờ, nói cách khác là cũng không có ai dám gọi cho anh.

Nhưng chim hoàng yến hiểu chuyện như vậy, anh không ngại cho cô đặc quyền nho nhỏ.

Quý Việt Châu ấn nút màu xanh lục, di động lập tức xuất hiện một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trong trẻo.

Cô hẳn là mới vừa tắm rửa xong, khuôn mặt bọc khăn tắm còn hơi đỏ, bị hơi nước thấm ướt sợi tóc dán ở hai bên.

Đôi mắt sáng lấp lánh, thanh âm ngọt mềm nhưng giọng điệu lại ngang ngược kiêu ngạo: "Anh trai, hôm nay không về sao không nói cho tôi!"

Kỳ lạ, rõ ràng là ngữ khí ngang ngược, nhưng là cô nói thì cũng không làm người nghe khó chịu.

Quý Việt Châu lại ngơ ngẩn.

Nhà?

Quý Việt Châu làm ông chủ Khải Quang, ở Kinh Thị tự nhiên là có rất nhiều bất động sản, nhưng trên thực tế, nơi anh thường ở nhất chính là khách sạn Lâm Phong.

Khách sạn Lâm Phong là khách sạn 5 sao ở trung tâm thành phố, Quý Việt Châu ở chỗ này có một phòng tổng thống cực kỳ xa hoa, mỗi ngày có chuyên gia xử lý, ăn uống cũng ở khách sạn, đi làm cũng rất gần.

Với anh mà nói, khách sạn là lựa chọn tốt nhất, còn nhà? Quý Việt Châu chưa từng có khái niệm này.

Lúc Quý Việt Châu ba tuổi thì mẹ qua đời, Quý Quang Viễn mang theo người phụ nữ kia cùng với con trai Quý Càng Lâm của bọn họ về Quý gia, Quý Việt Châu nghe Quý Càng Lâm với Quý Dung Dung nói nhiều nhất chính là, nơi này không phải nhà của anh.

Sau anh lại "đi lạc", lúc sau lại trở về chưa chắc không phải đối mặt với đủ loại thủ đoạn, không phải một đứa trẻ mười tuổi có thể đối phó, cho nên Quý Việt Châu tình nguyện lưu tại cô nhi viện, không có nhà.

Sau đó bị Quý gia tìm về, mọi người tiếc hận đủ kiểu, đối với Quý Việt Châu không có bất cứ ảnh hưởng nào, anh có mục tiêu của chính mình, càng sẽ không xem Quý gia là nhà của mình.

Cho nên, hiện tại bị chim hoàng yến mà anh nuôi, hỏi anh vì sao không về nhà, Quý Việt Châu chỉ cảm thấy buồn cười.

Còn chưa kịp trào phúng, di động bên kia Thời Ngu lại bị chờ đợi đến khó chịu, đô đô miệng: "Anh trai!"

Thông qua màn ảnh, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô có hơi khác so với bộ dáng trang điểm, nhưng rất phù hợp với tuổi.

Chỉ là một cô gái mới hai mươi tuổi mà thôi.

Vì thế Quý Việt Châu lại nghĩ, cho chim hoàng yến một ít ảo tưởng có gì mà khó? Chỉ là một đứa trẻ thiếu tình yêu thôi.

Có lẽ là trời sinh lạnh lùng, thiếu dây thần kinh cảm xúc, Quý Việt Châu không thấy ấm áp cũng không thấy lạnh nhạt, cho nên cho dù toàn bộ người ở Kinh Thị đều cảm thấy anh khẳng định cực kỳ hận người Quý gia, chắc không có ai tin anh với bọn họ chẳng có bất cứ tình cảm nào.

Đi đến tình cảnh như bây giờ, cũng chỉ là anh cảm thấy nên làm như vậy.

Lúc ở cạnh Thời Ngu, Quý Việt Châu lạnh lùng lại xuất hiện bao dung và kiên nhẫn.

Có lẽ bởi vì cô là vật sở hữu của anh, là chim trong lồng chỉ thuộc về một mình anh.

"Hôm nay đã quên." Cho nên Quý Việt Châu giải thích.

"Thật là qua loa." Thời Ngu trong miệng lẩm bẩm, giơ di động thẳng tắp mà nằm ở trên giường, "Vậy sau này anh không trở về nhà phải nhớ nói cho tôi."

Quý Việt Châu nói "Được".

Thời Ngu liền cười hắc hắc, bất quá lập tức lại trợn tròn đôi mắt: "Không có lần sau, về sau nếu không nói, tôi sẽ tức giận."

Cô vừa nói như vậy, Quý Việt Châu liền cảm thấy da đầu ẩn ẩn đau, trong lòng bất đắc dĩ, chim hoàng yến kiêu ngạo như vậy, còn không phải cho anh quá dung túng sao.

Nhưng lúc này Quý Việt Châu hoàn toàn không tự hỏi, nếu chỉ là dung túng thì làm sao anh lại để cho cô ngồi lên trên đầu mình?

Việc này nhanh chóng bỏ qua, Thời Ngu lại nói việc hôm nay ở phim trường: "Hôm nay tôi đi thử vai, Vương đạo lúc ấy vừa thấy tôi diễn xong, liền khen tôi thiên phú dị bẩm, trực tiếp quyết định vai diễn của tôi."

"Tôi liền trả lời tôi chắc chắn là thần tiên hạ phàm, tương lai sẽ giành được ảnh hậu thị hậu, khoảng cách phát bạo không còn xa."

Lúc cô khoe khoang không hề biết khiêm tốn là cái gì, thần sắc sáng chói.

Quý Việt Châu đối với phim truyền hình lẫn biểu diễn đều không hiểu gì, mảng chính của Khải Quang chính là internet, công ty giải trí Diệu Tinh tuy là công ty con dưới trướng Khải Quang nhưng có người chuyên nghiệp trong ngành phụ trách.

Quý Việt Châu không phụ trách bất cứ việc gì của Diệu Tinh, chỉ nghe một chút mỗi lần Diệu Tinh báo cáo, chỉ có thay đổi cổ phần hay chức vụ lớn trong công ty thì anh mới tới quyết định.

Đến cả chương trình hay phim điện ảnh phim truyền hình gì đó, diễn viên hay người đại diện này kia, Quý Việt Châu cũng không quan tâm, anh sống hai mươi mấy năm phim truyền hình cũng chưa xem quá hai bộ.

Nhưng nhìn bộ dáng đắc ý dào dạt như vậy của Thời Ngu, Quý Việt Châu vẫn lộ ra tươi cười: "Lợi hại như vậy?"

Anh đã nghe Thời Ngu khoe khoang quá hai lần, suy đoán kỹ thuật diễn của Thời Ngu có lẽ không tồi.

"Đương nhiên rồi, nếu không ánh mắt Vương đạo sao lại sáng lấp lánh, lập tức liền nhìn trúng tôi?" Thời Ngu nói xong, dừng một chút, "À không đúng, còn có vẻ đẹp của tôi nữa..."

Quý Việt Châu bất đắc dĩ buồn cười.

Ẩn ẩn đau giữa trán từ buổi xã giao vừa rồi dường như nhẹ nhàng biến mất khi nghe cô lải nhải.

Thời Ngu dù sao cũng mặc kệ Quý Việt Châu có nghe hiểu hay không, nói tới nhân vật của cô, nói xong còn tổng kết lại: "Loại nữ nhân ác độc này diễn xong chắc chắn sẽ có nhiều người mắng tôi, dù sao cũng không có liên quan, tôi cũng thích bộ dáng người ta một bên mắng tôi một bên bị mê đắm trước vẻ đẹp của tôi."

Dáng vẻ này của cô, làm gì còn vẻ nông cạn chất phác lúc mới gặp?

Nếu là trước đây, Quý Việt Châu khẳng định sẽ có loại cảm giác bị lừa, anh muốn là một nữ nhân vụng về an phận lại xinh đẹp, dễ bị điều khiển.

Hiện tại Thời Ngu ngoại trừ xinh đẹp là phù hợp, còn lại lấy ở đâu ra ở trên người cô?

Nhưng.......

Quý Việt Châu cảm thấy chính mình có lẽ là do niệm tình cũ, Thời Ngu ở trong mắt anh cũng xem như đáng yêu, cho nên anh tạm thời không chuẩn bị đổi tình nhân.

Thời Ngu kiên trì cảm thấy mình diễn nữ nhân ác độc cũng sẽ có rất nhiều người thích, cô đối với tâm lý người xem vô cùng quan tâm.

Nói một lúc, Thời Ngu cũng mệt mỏi, cô ghé vào đầu giường uống nước để nhuận giọng.

Quý Việt Châu nhìn động tác cô ngửa đầu nuốt, cổ thiên nga nhỏ dài xinh đẹp hơi hơi phập phồng, làn da phiếm hồng khi mới tắm xong giống như sau mỗi lần vận động nào đó.

Thời Ngu buông ly uống nước, thấy trong điện thoại là một nam nhân đang bất động nhìn chằm chằm mình, giống như muốn đem cô ăn vào bụng.

Thời Ngu đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại, cầm điện thoại hơi xích xuống, cô biết anh thích cái gì nhất: "Quý tiên sinh."

Lúc này cô lại bắt đầu đứng đắn mà gọi anh là Quý tiên sinh.

Giọng điệu mềm như bông lại ngọt ngào, làm người nghe thấy như được sống lại.

"Quý tiên sinh, có phải anh nhớ tôi hay không?"

Quý Việt Châu chỉ cảm thấy quai hàm như muốn nứt ra, bàn tay dùng sức nắm chặt điện thoại, gân xanh nổi lên,

"Thời Ngu." Thanh âm anh khàn khàn.

"Quý tiên sinh, anh gọi tôi là Ngu Ngu được không? Tôi thích anh gọi tôi như vậy." Thời Ngu ngọt ngào làm nũng.

Lúc này Quý Việt Châu nguyện ý chiều cô: "Ngu Ngu."

"Quý tiên sinh, anh nhớ tôi sao?" Thời Ngu lại hỏi một lần.

Quý Việt Châu hầu kết trên dưới lăn lộn, bàn tay không cầm điện thoại nới lỏng cà vạt, hô hấp dồn dập.

Sau đó phát ra một tiếng trầm thấp: "Ừ."

Sau đó Quý Việt Châu ánh mắt trầm xuống mà nhìn chằm chằm cô: "Ngu Ngu ngoan, làm cho tôi xem."

Ánh mắt kia của anh, có thể đoán được muốn nhìn chỗ nào.

Lão lưu manh! Thời Ngu ở trong lòng mắt trợn trắng.

Nhưng trên tay lại ngoan ngoãn nghe lời, đem màn ảnh lại dời xuống một chút, tay còn lại chậm rãi kéo áo tắm dài xuống dưới.

Quý Việt Châu đã sắp lao ra khỏi màn hình đem cô ăn sạch.

Nhưng vào lúc này, Thời Ngu bỗng nhiên đem camera quay trên mặt, giảo hoạt mà cười hắc hắc: "Lão lưu manh, không cho anh xem!"

Nói xong liền cúp điện thoại.

Thời Ngu nghĩ đến cẩu tử kia xanh mét mặt, vui vẻ không thôi.

Cho nên nói lúc nhàm chán chọc tức tên đàn ông kia, vô cùng vui sướng.

Đem điện thoại ném sang một bên, Thời Ngu liền nằm ngủ.

Lúc Thời Ngu lại lần nữa tỉnh lại, là do bị kéo từ trong chăn ra.

Cô mơ mơ màng màng mở to mắt, liền thấy khuôn mặt đen kịt của Quý Việt Châu, cùng với đôi tay tác loạn của anh.

"Quý, Quý tiên sinh?" Thanh âm của cô nhão nhão dính dính do chưa tỉnh ngủ.

 Quý Việt Châu căn bản không trả lời cô, trực tiếp ở trên người cô làm loạn.

Thời Ngu ghét nhất bị người khác quấy rầy giấc ngủ, một chân đạp, sau đó đã bị Quý Việt Châu nắm lấy cổ chân.

Cẩu nam nhân đã bị sắc dục che mờ lí trí, trực tiếp nắm lấy cổ chân cô, một đường hướng thẳng lên trên.

Thời Ngu cũng không dễ bị khống chế như vậy, trở tay cào anh một phát.

Quý Việt Châu "A" một tiếng, nhưng động tác không hề dừng lại.

Hai người ngươi tới ta đi, như đang phân cao thấp, cuối cùng lăn lộn rồi nằm ôm nhau thành một khối.

Trong tay Thời Ngu là một dúm tóc, tuyên bố mình là người thắng lợi.

Quý Việt Châu tức giận mà nhìn cô, ngữ khí muốn bao nhiêu bất đắc dĩ có bấy nhiêu bất đắc dĩ: "Sớm hay muộn cũng có một ngày bị em kéo trọc."

Chính là muốn kéo trọc anh! Cẩu đồ vật! Thời Ngu ở trong lòng thầm mắng.

"Ngày mai tôi còn đi thử đồ." Thời Ngu như con nít mà nằm trong lòng anh, duỗi tay muốn nhéo anh cho hả giận.

Quý Việt Châu thấp giọng cười cười: "Nếu em tiếp tục chạm vào tôi, tôi không thể đảm bảo ngày mai em có thể đi bình thường."

Thời Ngu lập tức thức thời mà rút tay về.

Thôi kệ, hôm nay không so đo cùng tên cẩu này.

Quý Việt Châu chú ý tới hành động của cô, duỗi tay ôm người càng chặt: "Ngoan, ngủ đi."

Dày rộng ôm ấp làm người có mười phần cảm giác an toàn, Thời Ngu vốn dĩ bị vớt ra từ trong chăn, bây giờ vô cùng buồn ngủ, chậm rãi nhắm mắt lại.

Trước khi ngủ, cô mới nhận ra, người này từ trung tâm thành phố chạy về biệt thự để ngủ cùng cô một giấc?

Quả nhiên là lão lưu manh!

Nhìn Thời Ngu an tĩnh ngủ, Quý Việt Châu cũng dần dần buồn ngủ.

Thực ra hồi lúc còn ở trong cô nhi viện, anh khó chịu nhất không phải đồ ăn ở đó, mà là không thể cùng ngủ chung với người khác trong phòng, cho nên ở cô nhi viện hai năm, anh chỉ dựa vào năng lực của mình ra ngoài tìm phòng trọ để ở.

Trước khi gặp Thời Ngu, Quý Việt Châu trước nay không nghĩ tới có thể cùng người khác ngủ, lại còn là trên cùng một cái giường.

Nhưng ôm cô gái nhỏ mềm mại đáng yêu trong lòng vô cùng thoải mái, đặc biệt là da thịt tinh tế mịn màng kia của cô.

Vừa mềm vừa thơm.

Có lẽ giống như cô gái nhỏ đã mắng anh, anh thật sự là lão lưu manh?

Quý tổng dần trở nên biến thái bắt đầu nhận ra.

Nhận ra rồi sau đó lại ôm eo Thời Ngu đi ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com