Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Tham Lam.

Sau cái ngày Văn Tiêu nhìn thấy cảnh tượng trên giường của hai kẻ nam nhân kia, đến nay vừa tròn một tháng.

Trong một tháng này Triệu Viễn Chu vẫn cứ vô cùng nhàn nhã, nằm trên cây hoa đào trong khu vườn nhỏ của Tập Yêu Ti thưởng thức những quả đào chín mọng.

Đổi lại Trác Dực Thần trong một tháng này, hắn ăn không ngon đến ngủ cũng không yên. Đi đến đâu cũng có người để ý đến hắn, nói thẳng ra là có hết thẩy bốn cặp mắt xuyên suốt chỉa thẳng vào hắn.

Trùng hợp có một hôm hắn ở bên ngoài trở về Tập Yêu Ti, bỗng thấy Văn Tiêu loi lo kéo kéo Bùi Tư Tịnh vào một góc sân, đi theo sau không ai khác chính là Bạch Cửu và Anh Lỗi.

Bọn họ hành động hết sức mờ ám, lén la lén lút xì xầm to nhỏ chuyện gì hắn cũng không rõ. Chỉ thấy khi Văn Tiêu không còn nói nữa, biểu cảm của bọn họ có phần rất khó hiểu. Bùi Tư Tịnh như không tin vào tai mình trợn tròn mắt hỏi ngược lại Văn Tiêu "Có thật không?", Tiểu Cửu đứng đó vò đầu bức tóc ra sức la hét "Chết rồi,chết rồi", còn lại Anh Lỗi sau khi nghe xong vui như trẩy hội, khoé miệng muốn kéo đến mang tai chỉ chỏ nói "Ta nghi lắm, nghi lắm mà".

Trác Dực Thần nấp sau bức tường nghe thấy chữ có chữ không được một lúc, hắn đơn giản chỉ nghĩ chắc hẳn chẳng có chuyện gì quan trọng, bèn cất bước bỏ đi về phòng.

Vậy mà khi cuộc trò chuyện đó xảy ra, bọn họ như thể đua nhau nhìn hắn không rời mắt. Đến cả lúc ăn cơm, Triệu Viễn Chu cũng không ngoại lệ, điều bị bốn cặp mắt của bốn người bọn họ ngồi cùng một bàn ăn, quét một lượt từ trên xuống dưới.

Trác Dực Thần trong lòng khó chịu, hạt cơm trong miệng nuốt không thể trôi nổi. Hắn nhíu mày đưa mắt nhìn lại bốn người bọn họ, vậy mà mấy người họ cũng chẳng mảy may, chăm chú chống tay lên cằm nhìn Triệu Viễn Chu xong rồi nhìn sang hắn, nhìn sang hắn xong rồi lại nhìn Triệu Viễn Chu.

Tình trạng này cứ thế xảy ra trong vòng một tháng.

Hôm nay cũng là giờ cơm, bọn họ vẫn giữ vững ánh mắt đó, không thay đổi. Trác Dực Thần hít một hơi sâu, cảm thấy sự tức giận dồn nén gọn trong một tháng đang dần bùng lên, dự tính có thể nổ banh chành cả Tập Yêu Ti này.

Triệu Viễn Chu ngồi bên cạnh thấy hắn cả người run lên, không nhịn được biểu cảm khó ở trên khuôn mặt hắn, mỉm cười đưa tay trái lên vỗ vào lưng hắn vài cái, tay phải thuận tiện gắp vào chén cho hắn một miếng thịt.

"Tiểu Trác...đừng tức giận, ăn cơm đi"

Văn Tiêu, Tư Tịnh, Bạch Cửu cùng với Anh Lỗi, tất cả hành động vừa rồi không thể bỏ sót, thu cả vào mắt. Bốn người liền gật đầu hài lòng, nhưng đến một lời cũng không thèm nói, chỉ im lặng mà nhìn chằm chằm như vậy.

Trác Dực Thần nhịn cũng nhịn không nổi nữa đập mạnh đũa xuống bàn, khiến bốn người bọn họ cũng đồng loạt giật mình, cách hắn ra xa vài tấc. Dường như cảm thấy trên người Trác Dực Thần hừng hừng mùi sát khí, có thể đánh văng bọn họ bất cứ lúc nào.

"Các người có thoi đi không? Cứ nhìn ta như vậy là có ý gì?"

Trác Dực Thần lên tiếng hỏi, mặt hắn hiện tại so với cái đít nồi không hơn không kém là bao, liếc nhìn bốn người bọn họ. Văn Tiêu thấy tình hình không ổn, chần chừ một lúc lâu muốn nói gì rồi lại không nói. Triệu Viễn Chu muốn mở lời khuyên hắn, thế mà vừa chuẩn bị nói liền nhận được một ánh mắt không mấy thiện cảm. Sau cùng cũng chỉ mím chặt môi, quay mặt sang nơi khác tránh đi ánh mắt của hắn.

Trác Dực Thần thấy ai nấy điều im lặng trong lòng càng trở nên giận dữ, hắn lần nữa đập mạnh tay xuống bàn, hướng mắt nhìn về phía Anh Lỗi đang ngồi đó lén lút nhìn hắn, gằn giọng nói

"Anh Lỗi, ngươi có nói hay không?"

Anh Lỗi nghe Trác Dực Thần gọi tên liền hoảng hốt, cả người nhích khỏi bàn ăn mỗi lúc một xa hơn, hai mắt mở to, tay chân quơ quào loạn xạ, sắp mếu máo đến nơi.

"Ta...ta có biết gì đâu..."

Anh Lỗi sợ hãi đưa mắt nhìn ba ngươi kia khẩn cầu sự cứu giúp, vậy mà sự thật trớ trêu thay, ba người bọn họ nỡ lòng nào thay nhau vờ như không nhìn thấy, cũng vờ như không nghe thấy. Trước mặt hắn có hết thẩy bốn người, hỏi ai không hỏi, tại sao cứ có chuyện gì lại đè hắn ra mà hỏi.

Anh Lỗi hận! Anh Lỗi hận vô cùng!.

"Có nói hay không?"

Anh Lỗi bị Trác Dực Thần ép vào đường cùng, uy lực trong câu hỏi của hắn quả nhiên rất lớn. Hết cách, Anh Lỗi cũng không muốn giấu giếm nữa, chết cũng không thể chết một mình, bèn một câu nói kéo luôn ba người kia cùng nhau chết chung.

"Văn Tiêu nói với bọn ta, nói với bọn ta..."

"Nói cái gì?"

"Nói với bọn ta rằng ngươi...ngươi với Triệu Viễn Chu, hai người...hai người có rồi.."

Có rồi?

Trác Dực Thần nhăn mày, gương mặt vô cùng khó hiểu, đảo mắt nhìn ba người còn lại. Bầu không khí trở nên yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng gió giễu cợt trên những tán cây, như đã bỏ sót sáu người ngồi bên trong, bỏ sót lại sáu đôi mắt nhìn nhau không hề lay động.

Có rồi? Là có cái gì?

Trác Dực Thần bất ngờ đứng dậy, sát khí lúc nãy trên người tản ra lan rộng khắp bàn ăn. Hắn bị những lời nói lấp lửng kia khiến cho nộ khí, nhìn chằm chằm vào Anh Lỗi hỏi thêm một lần nữa

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Triệu Viễn Chu không ngờ nói đến mức này Tiểu Trác đại nhân của y lại thật sự không hiểu, y không nhịn nổi bật cười khanh khách, đồng thời lúc đó đứng dậy nắm lấy cổ tay hắn kéo đi ra ngoài

"Đừng hỏi nữa Tiểu Trác, ra ngoài nào"

Trác Dực Thần được Triệu Viễn Chu kéo đi, bốn người kia lúc nãy như hồn lìa khỏi xác giờ đây cũng yên tâm được phần nào, Anh Lỗi cũng coi như được y cứu cho một mạng. Bốn người đưa tay vỗ đều lên ngực thở ra một hơi, nhưng sau đó hình như cũng không biết sợ là gì, liền tụ lại một góc bàn tiếp tục to nhỏ đủ thứ chuyện trên đời.

Triệu Viễn Chu kéo Trác Dực Thần ra khu vườn nhỏ của Tập Yêu Ti, nơi có cây hoa đào mà y thường xuyên nằm lên. Trác Dực Thần dường như vẫn không thể buông bỏ câu trả lời khó hiểu vừa rồi, đối với Triệu Viễn Chu hắn không nỡ lớn tiếng, chỉ nhỏ nhẹ mà hỏi

"Ngươi...mấy lời Anh Lỗi lúc nãy nói là có ý gì?"

"Ngươi và ta hôm đó ôm nhau ngủ trên giường bị Văn Tiêu nhìn thấy, ngươi nghĩ hắn nói có rồi, là có cái gì?"

"Có.."

Trác Dực Thần nói ra liền ngưng lại đôi chút, cuối cùng hắn cũng hiểu được ý tứ trong lời nói vừa rồi. Hai vành tai hắn nhanh chóng đỏ lên, hai má nóng bừng như đang phát sốt. Hắn không khỏi xấu hổ khi nghĩ đến cảnh tượng đó, dù gì cũng là cảnh tưởng mà hắn mong cầu bấy lâu nay.

"Người ta nói Tiểu Trác đại nhân một đời Liêm Khiết, quả nhiên không sai mà".

Triệu Viễn Chu nhấn mạnh hai chữ Liêm Khiết trong câu nói cố ý trêu ghẹo hắn, so với những lần trước cái tính khí không chịu thua kia, hắn nhất định sẽ tức giận mà mắng lại y vài câu. Nhưng lần này thì khác, hắn chọn im lặng đứng phía sau y, nhìn tấm lưng mỏng manh nằm gọn trong chiếc áo lông trắng, căng thẳng nói ra những lời mà hắn muốn nói nhất

"Triệu Viễn Chu...ta có thể...với ngươi..".

Dòng cảm xúc sâu lắng đang dâng trào trong từng câu nói, đến lúc gần như đã nói được hết những lời quan trọng trong đời này của hắn, thì cuối cùng liền bị một cái thở dài vô cùng lớn của Triệu Viễn Chu cắt ngang trong phút chốc. Trác Dực Thần giận không thể giận hơn, ngay lập tức muốn tiến đến mắng cho Triệu Viễn Chu một trận.

Vừa đi được vài bước, hắn tức thì nghe được câu nói của Triệu Viễn Chu, trong lời nói hiện rõ sự mệt mỏi yếu ớt, liền làm cho hắn trùng bước.

"Tiểu Trác à, cũng đến lúc rồi".

"Đến lúc?"

Trác Dực Thần không hiểu, bèn hỏi lại ẩn ý trong câu nói đó. Người kia im lặng không trả lời, chỉ có tấm lưng man mác nỗi buồn phiền đối diện với hắn, ung dung ngước mặt nhìn ngắm những bông hoa đào đã nở rộ, ở khu vườn nhỏ của Tập Yêu Ti.

Một lúc sau y mỉm cười, cúi người nhặt lên một cánh hoa đào rơi dưới gốc cây, nhẹ nhàng đặt lên mũi ngửi lấy hương thơm của sự sống.

"Ta ở lại đây cũng đã ba năm, không thể ở thêm được nữa. Cũng sắp đến ngày Trăng Máu, ngươi cứ một kiếm kết thúc ở đây đi"

Trác Dực Thần bỗng bật cười lớn, nụ cười chưa bao giờ thấy hiện trên khuôn mặt hắn. Hắn nâng thanh kiếm Vân Quang cầm trên tay đến trước mắt, hướng chuôi kiếm về phía người kia

"Kiếm Vân Quang này ta thà tự tay huỷ nó đi, Triệu Viễn Chu ngươi muốn chết? Ta ngàn vạn lần không cho phép".

Triệu Viễn Chu lúc này mới quay người lại, đi đến gần bên Trác Dực Thần mặt đối mặt với hắn. Đầu của chuôi kiếm trên tay Trác Dực Thần cứ thế đặt ở giữa ngực y. Triệu Viễn Chu nắm lấy bàn tay đang cầm kiếm, nhấn mạnh lần nữa vào ngay giữa ngực, quần áo bên ngoài bị chuôi kiếm nhấn vào cũng đã xuất hiện một vài nếp nhăn.

Trác Dực Thần lo lắng muốn rút tay lại, cư nhiên bị Triệu Viễn Chu gắt gao nắm chặt.

"Tiểu Trác đại nhân, sao ngươi cứ phải cứng đầu như thế?"

Trác Dực Thần cũng không thua kém, trả lại y một câu hết sức châm chọc.

"Nói về độ cứng đầu, ta vẫn không bằng ngươi".

Ánh mắt hắn kiên định nhìn Triệu Viễn Chu không rời, mặc cho y nói bao nhiêu lời, hay có làm gì đi chăng nữa vẫn không thể khiến hắn lung lay. Triệu Viễn Chu chịu thua trước bản tính nghiêm minh của hắn, bàn tay nắm chặt trước đó cũng đã buông lỏng.

"Tiểu Trác đại nhân ta thật, không nói lại ngươi".

Triệu Viễn Chu vừa nói vừa tiến lại hắn gần hơn, y vươn ra hai tay rất tự nhiên vòng qua sau cổ Trác Dực Thần mà ôm lấy. Khuôn mặt ngước lên vài phần nhìn vào Trác Dực Thần, hương thơm thanh mát trên mái tóc dài của y, theo gió bay lượn vòng quanh trước đầu mũi của hắn.

Trác Dực Thần được y ôm lấy cả người liền nóng lên, tiếng tim đập mạnh vang vọng trong lòng ngực. Lần này hắn không có ý định đẩy y ra, trực tiếp đưa tay vòng qua eo Triệu Viễn Chu tiếp nhận cái ôm ấy. Hắn không do dự mà cuối đầu, ôn nhu đặt lên trán Triệu Viễn Chu một cái hôn.

Hắn thật sự đã chờ không được nữa, chỉ muốn tại đây nói ra những lời mà hắn muốn nói nhất. Trác Dực Thần đưa đầu mũi cọ vào đầu mũi người kia, trên môi không giấu được nụ cười hạnh phúc. Mọi hành động của Trác Dực Thần có đôi chút vụn về nhưng lại vô cùng chân thành, dịu dàng nâng niu người trong lòng hắn.

Triệu Viễn Chu ở cùng hắn bấy lâu, cũng sớm nhận ra bản thân có tình cảm đặt biệt đối với hắn.

Trước đó vì bị oán khí nuốt chửng, bản thân mất khống chế đã ra tay giết quá nhiều người. Đôi tay nhuộm đầy máu tươi, đến khi hối hận cũng đã quá muộn màng. Bao năm sống trong chịu đựng dằn vặt, đau khổ trong lòng, tự mình trừng phạt, hối lỗi. Dù là hình phạt sét đánh, cũng không đủ trấn an nỗi dằn vặt trong lòng. Tám vết sẹo, tám năm. Sau đêm trăng máu, tự giam mình trong nhà nhỏ đào nguyên ở ngoại thành Thiên Đô, không gặp người đời, không về Đại Hoang. Vậy nên Triệu Viễn Chu y là một lòng muốn chết, không xứng sống nữa.

Cuối cùng vào một ngày y đã tìm đến hắn, chỉ có hắn mới có thể dùng kiếm Vân Quang kết thúc mạng sống của y. Nhưng khi gặp được hắn, bắt hắn lập lời thề, cùng hắn phá án. Trên núi Côn Luân trước lúc Triệu Viễn Chu một lần nữa bị oán khí khống chế, Anh Chiêu đã gặp hắn, nói cho hắn nghe tường tận tất cả mọi việc. Nhưng hắn vẫn không tin, đến khi tận mắt hắn chứng kiến y đau khổ, dằn vặt ngồi co ro trên những bật thang phủ đầy tuyết trắng xoá, chỉ muốn lấy cái chết để rửa sạch ân oán, chuộc mọi tội lỗi. Miệng hắn nói hận, nhưng tâm hắn lại không nỡ, chần chừ từ lần này đến lần khác, sẵn lòng tha thứ cho y, còn vì y bằng lòng nói ra những lời chân thành nhất.

Triệu Viễn Chu y giờ đây lại tham lam muốn được sống, tham lam hơi ấm của người kia, tham lam cùng người trong lòng sống đến khi đến lúc chết.

Trác Dực Thần nhìn vào ánh mắt đỏ hoe sớm đã phủ một tầng sương mờ, hắn đau lòng đặt bàn tay ấm áp lên má người kia vuốt ve an ủi. Triệu Viễn Chu thuận theo từng cái vuốt ve, cũng nũng nịu cọ cọ má vào tay hắn.

"Ta vất vả lắm mới có thể sửa lại kiếm Vân Quang cho ngươi, ngươi lại nói muốn huỷ nó đi sao?"

Trác Dực Thần thấy được người thương làm nũng trong lòng bàn tay hắn, gương mặt hắn trở nên ôn hoà hơn gấp bội lần, khoé môi không giấu nổi cong lên hết sức chiều chuộng.

"Trừ phi, ngươi không muốn chết".

Những cánh hoa đào lần lượt rơi xuống trong khu vườn nhỏ, hương thơm ngào ngạt bao trùm khắp xung quanh, tựa như một bức tranh hữu tình khiến người ta quyến luyến. Hai thân ảnh mang trong mình bao nỗi tâm tình, bao sự lo toan tan biến dần trôi theo từng áng mây trắng. Bấy nhiêu lời muốn nói dường như thay cho từng giọt nước mắt lăn dài trên đôi má, không ngừng tuông.

Trác Dực Thần ôm chặt Triệu Viễn Chu vào lòng, như sợ người kia sơ sẩy sẽ chạy đi mất. Triệu Viễn Chu cứ thế chui rút vào ngực hắn cảm nhận hơi ấm, cảm nhận thứ tình cảm mà ngàn vạn năm sống trong sự cô độc, không tài nào có thể chạm đến.

Ở một góc nào đó, có tổng cộng bốn người chứng kiến hết thảy từ đầu đến cuối tất cả mọi việc, sau đó quay đầu lẳng lặng rời đi không ai một hay biết.

End. (((:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com