Chapter 12
Sau buổi họp báo ngắn và phần làm quen sân, cả đội quay trở lại phòng thay đồ để chuẩn bị những bước cuối cùng trước khi trận giao hữu bắt đầu. Không khí trong phòng trở nên sôi nổi và tập trung hơn. Tiếng các cầu thủ gọi nhau, tiếng sắp xếp đồ đạc, tiếng ban huấn luyện đưa ra những chỉ dẫn chiến thuật cuối cùng tạo nên một bản giao hưởng hỗn loạn nhưng đầy năng lượng.
Minh tìm một góc tương đối yên tĩnh để ngồi xuống, cố gắng hít thở sâu, chuẩn bị tinh thần cho trận đấu – và cho việc phải đá cặp ngay cạnh Hoàng. Bàn tay cậu vẫn còn cảm giác ấm áp mơ hồ từ cái nắm tay của Hoàng lúc đi vào sân, và những lời động viên đầy nhiệt huyết kia vẫn còn vang vọng trong tai, gây ra một sự bối rối không hề nhỏ. Liệu đó có phải là Hoàng thật sự không? Hay chỉ là một vai diễn khác?
Trong lúc Minh đang miên man suy nghĩ, cố gắng sắp xếp lại mớ cảm xúc hỗn độn, Hoàng từ đâu đi tới, tay cầm hai chai nước khoáng mát lạnh. Anh ta đưa một chai cho đồng đội ngồi gần đó, rồi tiến đến chỗ Minh.
"Đây, uống chút nước đi cho tỉnh táo." Hoàng chìa chai nước còn lại về phía Minh, chủ động mời cậu uống. Giọng nói vẫn giữ được vẻ trầm ấm, gần gũi như lúc ở đường hầm, hoàn toàn không có dấu hiệu của sự ra lệnh hay chế nhạo.
Minh ngẩng lên, ngạc nhiên nhìn chai nước Hoàng đưa. Một cử chỉ quan tâm đơn giản, rất đỗi bình thường giữa các đồng đội. Nhưng đến từ Hoàng, nó lại trở nên bất thường và đáng ngờ. Tại sao Hoàng lại làm vậy? Đây có phải là một phép thử khác không? Hay anh ta đang cố gắng xoa dịu cậu trước khi đưa ra yêu cầu khủng khiếp nào đó?
Minh nhận lấy chai nước, nhưng lòng đầy cảnh giác. Cậu lí nhí nói lời cảm ơn: "Con... cảm ơn cậu." Cậu vẫn chưa thể quen với việc gọi "Chủ nhân" và "cậu" dường như an toàn hơn trong lúc bối rối này, dù biết Hoàng có thể không hài lòng.
Hoàng không tỏ ra khó chịu vì cách xưng hô, chỉ khẽ gật đầu. "Uống đi. Chiều nay chạy nhiều đấy. Cần sức." Anh ta mở chai nước của mình ra tu một hơi dài. Minh cũng mở chai nước, uống một ngụm nhỏ. Nước mát lạnh chảy xuống cổ họng nhưng không làm dịu đi được sự căng thẳng bên trong. Cậu lén nhìn Hoàng qua mép chai nước. Anh ta đang tập trung vào việc buộc dây giày, gương mặt lại trở về vẻ lạnh lùng, tập trung thường thấy trước trận đấu. Sự dịu dàng thoáng qua lúc nãy dường như đã biến mất, hoặc được che giấu rất kỹ. Minh càng thêm hoang mang, nhưng vẫn cố gắng đề phòng, tự nhủ không được để bị đánh lừa bởi bất kỳ cử chỉ tử tế bất thường nào.
"Năm phút nữa ra sân khởi động!" Tiếng huấn luyện viên vang lên dõng dạc.
Không khí trong phòng thay đồ càng thêm khẩn trương. Các cầu thủ kiểm tra lại trang phục, chỉnh lại tất, vớ, miếng bọc ống đồng. Hoàng đã chuẩn bị xong, đứng dậy khởi động nhẹ tại chỗ. Anh ta liếc nhìn Minh, ánh mắt không còn vẻ dò xét mà chỉ đơn thuần là kiểm tra sự sẵn sàng của một đồng đội đá cặp. "Sẵn sàng chưa?"
"Dạ... rồi ạ," Minh đáp, cố gắng gạt bỏ mọi suy nghĩ rối ren, tập trung vào trận đấu sắp tới – dù biết rằng việc đó vô cùng khó khăn.
Huấn luyện viên ra hiệu. Cả đội lần lượt bước ra khỏi phòng thay đồ, đi dọc theo đường hầm quen thuộc, tiến ra mặt cỏ xanh mướt của sân vận động. Tiếng hô hào từ khán đài dù chỉ là giao hữu nhưng cũng có khá đông khán giả chủ nhà đến xem vẫn cực kỳ ồn ào và náo nhiệt. Minh hít một hơi thật sâu không khí trong lành của sân cỏ, cố gắng tìm lại cảm giác quen thuộc. Hoàng đi ngay bên cạnh cậu, vai kề vai, cùng bước ra sân trong vai trò cặp tiền vệ trung tâm của đội. Trận đấu giao hữu sắp bắt đầu, mang theo cả áp lực về thành tích cá nhân mà Hoàng đã đặt ra, và cả những bí ẩn chưa có lời giải đáp về con người thật sự của "Chủ nhân".
Ánh nắng chiều đã bớt gay gắt, nhưng không khí trên sân vận động thành phố X vẫn nóng hầm hập, không chỉ bởi thời tiết mà còn bởi sự chờ đợi của gần hàng nghìn khán giả chủ nhà đã đến xem trận giao hữu. Tiếng trống, tiếng kèn và những bài hát cổ động vang lên từ một góc khán đài, tạo nên một bầu không khí sôi động, dù quy mô không lớn như một trận đấu chính thức. Mặt cỏ sân vận động được chăm sóc kỹ lưỡng, xanh mướt và bằng phẳng, hứa hẹn một trận cầu chất lượng.
Khi hai đội bước ra sân làm thủ tục chào hỏi, Minh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường. Đây là trận đấu đầu tiên của cậu trong màu áo đội tuyển U19 tại một sân vận động lớn như thế này, lại còn là trận ra mắt ở vị trí tiền vệ trung tâm hoàn toàn mới, đá cặp ngay cạnh Hoàng. Áp lực từ yêu cầu phải ghi ít nhất 2 bàn thắng bằng đôi giày đinh của Hoàng đè nặng lên tâm trí cậu. Đôi giày dưới chân cậu, dù vừa vặn và có vẻ chất lượng tốt, lại mang một sức nặng vô hình của sự ép buộc và nỗi sợ hãi về hình phạt.
Hoàng bước đi bên cạnh Minh, vẻ mặt lạnh lùng, tập trung cao độ. Cái nắm tay và những lời động viên kỳ lạ lúc ở đường hầm dường như đã tan biến, nhường chỗ cho khí chất "lão đại" quen thuộc trên sân cỏ. Anh ta chào hỏi ban huấn luyện đối phương một cách chuyên nghiệp, bắt tay đội trưởng bạn đầy tự tin. Minh chỉ biết làm theo một cách máy móc, cố gắng không để lộ sự căng thẳng đang hiện rõ trên gương mặt.
Trọng tài thổi còi bắt đầu trận đấu. Ngay từ những phút đầu tiên, Hoàng đã thể hiện sự vượt trội ở tuyến giữa. Anh ta di chuyển rộng, tranh chấp bóng quyết liệt, và phân phối bóng cực kỳ hợp lý. Khả năng kiểm soát không gian và đọc trận đấu của Hoàng là không thể phủ nhận. Minh, đá ngay cạnh, cố gắng theo kịp nhịp độ, di chuyển không bóng để tạo khoảng trống và hỗ trợ phòng ngự. Nhưng sự lạ lẫm ở vị trí mới và áp lực tâm lý khiến những pha xử lý đầu tiên của cậu không được thanh thoát. Có vài đường chuyền hơi non, vài pha chọn vị trí chưa hợp lý. Cậu cảm nhận được cái liếc mắt sắc lẻm của Hoàng sau mỗi sai lầm nhỏ đó, dù anh ta không hề lên tiếng mắng mỏ.
Tuy nhiên, sau khoảng 15 phút đầu, một điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra. Hoàng, sau khi đoạt lại bóng ở giữa sân, thay vì tự mình cầm bóng đột phá hoặc chuyền ra biên như thường lệ, lại bất ngờ thực hiện một đường chuyền ngắn, vừa tầm cho Minh đang di chuyển ở vị trí trống trải hơn. Minh hơi giật mình, nhưng theo phản xạ, cậu khống chế bóng gọn gàng và chuyền lên cho tiền đạo phía trên. Pha bóng không có gì đặc biệt nguy hiểm, nhưng nó là khởi đầu cho một sự thay đổi khó hiểu.
Vài phút sau, Hoàng lại có bóng. Lần này, anh ta rê dắt qua một tiền vệ đối phương, tạo ra khoảng trống lớn ở trung lộ. Thay vì tiếp tục đi bóng hoặc sút xa – điều mà Hoàng hoàn toàn có thể làm – anh ta lại liếc nhanh về phía Minh, người đang thực hiện một pha chạy chỗ thông minh vào khe giữa hai trung vệ đối phương. Gần như ngay lập tức, Hoàng tung ra một đường chọc khe bằng má ngoài chân phải. Quả bóng đi xoáy, lượn một vòng cung hoàn hảo, loại bỏ hoàn toàn hàng phòng ngự đội bạn và đặt Minh vào tư thế đối mặt với thủ môn.
Minh sững sờ trong tích tắc. Đường chuyền quá đẹp, quá đúng thời điểm, như thể được lập trình sẵn. Cậu không có thời gian để suy nghĩ xem tại sao Hoàng lại làm vậy. Bản năng của một cầu thủ trỗi dậy. Cậu tăng tốc, đón lấy đường bóng bằng một pha khống chế tinh tế, rồi bình tĩnh sửa lòng vào góc xa khi thủ môn đối phương lao ra.
Vào!
Bàn thắng đến một cách bất ngờ, không chỉ với đối phương mà với cả chính Minh. Cậu giơ tay lên trời theo phản xạ ăn mừng, một cảm giác nhẹ nhõm xen lẫn bối rối lan tỏa. Đồng đội chạy đến chia vui, vỗ vai, đập tay. Minh đưa mắt tìm Hoàng. Anh ta đang đứng ở vòng tròn giữa sân, không chạy lên ăn mừng cuồng nhiệt, chỉ khẽ gật đầu khi ánh mắt hai người chạm nhau, một cái gật đầu khó hiểu, không rõ là khen ngợi hay chỉ đơn thuần là sự công nhận.
Sau bàn thắng đó, Hoàng dường như càng chơi bóng một cách "vị tha" hơn khi có Minh ở gần. Anh ta vẫn là trung tâm của lối chơi, vẫn thu hồi bóng xuất sắc, nhưng những đường chuyền quyết định, những pha bóng có thể tạo ra đột biến, Hoàng đều ưu tiên tìm đến Minh. Anh ta như đang dùng những đường bóng để "ngắm" Minh. Anh ta quan sát cách Minh di chuyển không bóng, cách cậu xử lý trong không gian hẹp, cách cậu tung ra những cú sút. Có những đường chuyền Hoàng đưa Minh vào vị trí dứt điểm rất thuận lợi, nhưng cậu lại bỏ lỡ vì sút vọt xà hoặc bị thủ môn cản phá. Sau những pha bóng đó, Minh lo sợ sẽ bị Hoàng mắng, nhưng không, Hoàng chỉ lẳng lặng lùi về, tiếp tục cướp bóng và lại tìm cách đưa bóng đến chân cậu.
Hoàng đang làm gì vậy? Câu hỏi đó cứ vang vọng trong đầu Minh. Tại sao Hoàng lại cố gắng giúp cậu ghi bàn? Phải chăng đây là một cách khác để kiểm soát, để nhắc nhở cậu về món nợ, về áp lực phải ghi 2 bàn? Hay trong cái đầu phức tạp của "Chủ nhân", có một sự ngưỡng mộ bệnh hoạn nào đó với khả năng chơi bóng của cậu, và anh ta muốn tận hưởng việc điều khiển cậu ghi bàn như điều khiển một con rối tài năng? Minh không thể lý giải nổi. Sự giúp đỡ trên sân cỏ này hoàn toàn đối lập với sự tàn nhẫn ngoài đời thực, khiến cậu càng thêm hoang mang.
Phút thứ 65 của trận đấu, tỷ số đang là 1-1. Hoàng lại có bóng ở trung lộ. Anh ta đi bóng đầy kỹ thuật, thu hút sự chú ý của hai, ba cầu thủ đối phương. Ngay khi hàng thủ đội bạn bị kéo lệch về phía mình, Hoàng bất ngờ thực hiện một cú giật gót đầy ngẫu hứng, bóng đi xuyên qua hàng phòng ngự, đến đúng vị trí Minh đang băng lên từ tuyến hai, không bị ai kèm. Khoảng trống mênh mông mở ra trước mặt Minh, chỉ còn cách khung thành chừng 20 mét.
Lần này, Minh không còn sững sờ nữa. Cơ hội đến quá rõ ràng. Áp lực phải ghi bàn thứ hai thôi thúc cậu. Cậu vung chân tung ra một cú sút xa bằng mu chính diện, bóng đi căng như kẻ chỉ, găm thẳng vào góc cao khung thành trước sự bất lực của thủ môn đối phương.
Vào! 2-1 cho đội U19 thành phố!
Minh hét lên một tiếng đầy giải tỏa. Hai bàn thắng! Cậu đã làm được! Áp lực từ yêu cầu của Hoàng tạm thời được trút bỏ. Cậu không còn phải lo sợ về hình phạt trước mắt nữa. Đồng đội lại lao đến ôm chầm lấy cậu. Giữa vòng tay của mọi người, Minh nhìn về phía Hoàng.
Lần này, Hoàng chạy đến gần hơn. Anh ta không ôm Minh, cũng không đập tay ăn mừng như những người khác. Anh ta chỉ đứng đối diện, nhìn thẳng vào mắt Minh. Một nụ cười nhẹ, rất nhẹ, lại xuất hiện trên môi Hoàng. "Thấy chưa? Đã bảo mày làm được mà." Giọng nói vẫn có chút kẻ cả, nhưng ánh mắt lại ánh lên một sự hài lòng không thể che giấu.
Hoàng nhìn Minh ăn mừng, nhìn gương mặt cậu bừng sáng vì bàn thắng, nhìn cái cách cậu hạnh phúc khi trái bóng nằm gọn trong lưới. Đúng là hình ảnh này. Đây mới là Minh mà một phần nào đó trong Hoàng muốn thấy. Cái vẻ hừng hực khí thế trên sân, sự vui vẻ thuần khiết với trái bóng tròn. Nó hoàn toàn khác xa với con người sợ sệt, phục tùng mà hắn đã tạo ra. Và chính cái hình ảnh đầy sức sống này lại khiến Hoàng cảm thấy một sự thỏa mãn kỳ lạ, một sự thỏa mãn phức tạp hơn cả việc được kẻ khác tôn sùng hay sợ hãi. Cậu muốn thấy Minh như thế này nhiều hơn nữa, dù có thể chính cậu cũng không hiểu tại sao.
Trận đấu tiếp tục và kết thúc với tỷ số 2-1 nghiêng về đội của Minh và Hoàng. Minh được thay ra nghỉ ở những phút cuối, hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc trên giấy tờ. Cậu bước ra sân với những tràng pháo tay tán thưởng từ ban huấn luyện và đồng đội dự bị. Nhưng trong lòng cậu vẫn đầy ngổn ngang. Cậu đã ghi 2 bàn, thoát khỏi hình phạt trước mắt, nhưng cái cách cậu đạt được điều đó – nhờ sự kiến tạo có chủ đích một cách kỳ lạ của Hoàng – lại để lại một dấu hỏi lớn và một nỗi bất an còn lớn hơn. Hoàng rốt cuộc muốn gì? Trò chơi này sẽ còn đi đến đâu?
Sau bàn thắng thứ hai đầy giải tỏa của Minh, nhịp độ trận đấu có phần chậm lại. Đội U19 thành phố dẫn trước, lại là một trận giao hữu nên không có áp lực phải thắng bằng mọi giá. Cả Minh và Hoàng, sau những nỗ lực tạo ra hai bàn thắng, cũng có dấu hiệu xuống sức. Đặc biệt, do thời tiết khá nóng và cả hai đều uống khá nhiều nước trước và trong trận đấu để bù nước, cảm giác buồn tiểu bắt đầu xuất hiện và ngày càng trở nên cấp bách, nhất là khi trận đấu kéo dài về cuối hiệp hai.
Cả Minh và Hoàng đều cố gắng phớt lờ cảm giác khó chịu đó. Họ vẫn là những cầu thủ chuyên nghiệp, đang thi đấu trước sự chứng kiến của khán giả và ban huấn luyện. Việc xin ra ngoài giữa chừng chỉ vì buồn tiểu là điều không thể chấp nhận được, đặc biệt khi đội vẫn cần sự có mặt của họ ở tuyến giữa để giữ vững thế trận, không thể để đội đối thủ có cơ hội cản phá và gỡ hòa.
Tuy nhiên, cảm giác thôi thúc ngày càng tăng khiến tốc độ di chuyển của cả hai rõ ràng đã chậm lại. Những bước chạy không còn thanh thoát, sự tập trung cũng bị ảnh hưởng đôi chút. Minh có thể thấy Hoàng thỉnh thoảng lại nhăn mặt, di chuyển có phần cứng nhắc hơn, tay vô thức đặt lên vùng bụng dưới. Minh cũng cảm thấy khó chịu tương tự, nhưng cậu cố gắng chịu đựng, hy vọng trận đấu sẽ sớm kết thúc.
Hiệp hai dần trôi về những phút cuối. Chỉ còn khoảng 5 phút bù giờ. Tỷ số vẫn là 2-1. Đội bạn đang dồn lên tấn công tìm bàn gỡ, gây áp lực khá lớn lên hàng phòng ngự và tuyến giữa. Hoàng và Minh phải lùi sâu hơn để hỗ trợ.
Trong một tình huống đội bạn đang triển khai bóng ở giữa sân, Hoàng cố gắng lao lên áp sát để cắt đường chuyền. Anh ta di chuyển có phần gấp gáp, và có lẽ do cơn buồn tiểu đã lên đến đỉnh điểm, cộng với việc phải vận động mạnh đột ngột, một sự cố không thể kiểm soát đã xảy ra.
Minh đang đứng cách Hoàng không xa, bỗng thấy Hoàng khựng lại đột ngột giữa sân. Khuôn mặt anh ta thoáng chút hoảng hốt rồi nhanh chóng chuyển sang cam chịu, pha lẫn một chút xấu hổ khó tả. Cùng lúc đó, Minh nhận thấy một vệt sẫm màu bắt đầu lan ra nhanh chóng trên chiếc quần đùi thi đấu màu trắng của Hoàng, ngay phía trước. Vệt ẩm ướt đó ngày càng lớn hơn, rõ ràng là Hoàng đã không nhịn được nữa và xả thẳng ra đồng phục thi đấu ngay giữa sân.
Minh hoàn toàn bỡ ngỡ và sững sờ trước hình ảnh cậu chưa từng thấy bao giờ. Hoàng "Lão Đại" kiêu ngạo, Hoàng "King Alpha" đầy quyền lực, giờ đây lại rơi vào tình huống mất mặt, không thể kiểm soát được bản thân ngay trên sân cỏ. Đó là một hình ảnh quá đỗi... đời thường và dễ tổn thương, hoàn toàn trái ngược với vỏ bọc hoàn hảo mà Hoàng luôn cố gắng xây dựng. Nó thậm chí còn gây sốc hơn cả việc anh ta cố tình tiểu vào quần trước đây để làm nhục Minh. Lần này, nó giống như một tai nạn thực sự.
Nhưng sự bỡ ngỡ nhanh chóng nhường chỗ cho một cảm giác khác: sự lo lắng. Lo lắng cho Hoàng, vì tình huống này quá xấu hổ, đặc biệt khi có khán giả và có thể cả ống kính máy quay. Và lo lắng cho chính bản thân mình. Minh nhớ lại câu chuyện về đôi vớ ướt đẫm nước tiểu mà Hoàng đã dùng để hạ nhục cậu. Liệu sau sự cố này, Hoàng có trút giận lên cậu không? Có bắt cậu phải chịu trách nhiệm hay làm điều gì đó kinh khủng hơn liên quan đến bộ đồ bẩn này không? Nỗi sợ hãi quen thuộc lại len lỏi vào tâm trí cậu.
May mắn là tình huống diễn ra khá nhanh, và có vẻ như không có nhiều người chú ý đến sự cố của Hoàng giữa lúc trận đấu đang căng thẳng. Hoàng, sau khoảnh khắc sững sờ ban đầu, đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dù gương mặt hơi đỏ lên. Anh ta không dừng lại mà tiếp tục di chuyển, cố gắng chơi hết những phút còn lại như không có chuyện gì xảy ra, dù dáng đi có phần cứng nhắc và không tự nhiên.
Minh nhìn Hoàng, lòng đầy mâu thuẫn. Một phần cậu cảm thấy hả hê trước sự cố mất mặt của kẻ đã hành hạ mình. Nhưng một phần khác, sâu thẳm hơn, lại cảm thấy... thương cảm một cách kỳ lạ. Nhìn thấy Hoàng, dù chỉ trong khoảnh khắc, cũng có những lúc bất lực và dễ tổn thương như người thường, khiến hình ảnh "Chủ nhân" toàn năng trong cậu có chút lung lay. Đồng thời, nỗi lo về phản ứng sau trận đấu của Hoàng lại càng lớn hơn.
Trọng tài thổi hồi còi mãn cuộc. Trận đấu kết thúc với tỷ số 2-1. Minh thở phào nhẹ nhõm vì trận đấu đã xong, nhưng lòng lại trĩu nặng lo âu về những gì sắp diễn ra trong phòng thay đồ và phòng khách sạn. Cậu liếc nhìn Hoàng đang lặng lẽ đi về phía đường biên, chiếc quần trắng phía trước có một mảng lớn sẫm màu rõ rệt. Tương lai gần của cậu lại trở nên mờ mịt và đầy bất trắc.
Endchapter 12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com