Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 14

Minh chỉ biết ngồi im trên băng ghế lạnh lẽo, run rẩy, trong bộ dạng ướt sũng và nhục nhã, nhìn theo bóng lưng Hoàng khuất dần. Tiếng cửa dẫn vào khu vực tắm rửa đóng lại khe khẽ, để lại Minh một mình trong sự im lặng bao trùm của phòng thay đồ lớn.

Bên trong khu tắm riêng tư, Hoàng đứng lặng một mình giữa những dãy vòi sen và tủ đồ cá nhân im lìm. Trên tay anh ta vẫn là đôi vớ trắng đã ngả màu vàng nhạt và đôi giày đinh ẩm ướt, còn vương mùi khai đặc trưng của Minh. Hắn không vội vàng đi tắm ngay. Thay vào đó, Hoàng từ từ giơ chúng lên ngang tầm mắt, ngắm nhìn chúng như một chiến lợi phẩm vừa đoạt được sau một cuộc săn lùng vất vả.

Đôi vớ mềm nhũn, nặng trĩu vì thấm đẫm chất lỏng ấm nóng. Đôi giày đinh, "món quà" hắn ban tặng, giờ đây lại là vật chứng cho sự suy sụp hoàn toàn của Minh. Chúng không còn là những vật dụng thể thao đơn thuần. Chúng là biểu tượng hữu hình cho quyền lực tuyệt đối của Hoàng, cho việc hắn đã thật sự điều khiển được Minh đến mức độ nào – điều khiển được cả những phản xạ cơ bản nhất, bẻ gãy được sự kháng cự và lòng tự trọng của cậu trai trẻ.

Một cảm giác thỏa mãn lạnh lẽo, đen tối len lỏi trong lồng ngực Hoàng. Đó không phải là sự hả hê ồn ào, mà là một sự hài lòng tĩnh lặng của kẻ thống trị khi thấy con mồi đã hoàn toàn quy phục dưới chân mình. Việc Minh tè dầm theo lệnh, sự run rẩy, những giọt nước mắt bất lực... tất cả là bằng chứng cho sự thành công của hắn trong việc áp đặt ý chí và khẳng định vị thế "Chủ nhân". Hắn đã hoàn toàn sở hữu Minh, từ thể xác đến tinh thần.

Hoàng ngắm nhìn đôi vớ và đôi giày thêm một lát nữa, ánh mắt không hề có sự ghê tởm mà chỉ có sự tính toán lạnh lùng của kẻ nắm quyền kiểm soát tuyệt đối. Đây chính là kết quả mà hắn muốn, sự phục tùng không điều kiện, sự tan vỡ của ý chí phản kháng. Nhưng ẩn sâu bên trong đó còn là một sự thèm thuồng, anh thèm Minh, anh yêu Minh điên dại đến mức muốn kiểm soát hoàn toàn em ấy.

Và như không thể kìm lại được nữa, anh ta đưa đôi vớ nặng trĩu lên mũi và hít một hơi thật sâu, cơ thể ấm dầm với những kích thích từ mùi nước tiểu của Minh, vừa hửi, cặc anh vừa cương lên như thể Minh đang ở bên và sục cho anh vậy. Anh rên từng hồi điên dại "Minh ơi... Ahhh... Bé Minh của anh... Haaaaa.... Nứng quá Minh ơi... Em đái nhìn quyến rũ lắm... Đôi vớ ướt nhẹp này... Minh ơi..." Vừa rên, vừa tuột quần xuống, anh ta nắm chặt con cặc đang cương cứng của mình lên và đút thẳng vào chiếc giày được anh "ban" cho Minh mà bắt đầu sục, liên tục và điên cuồng chà sát cặc mình vào miếng lót giày thấm đẫm nước tiểu của "kẻ bị khống chế" kia.

"Aaaahhh... Đĩ mẹ nó... Minh ơi... Anh thèm em quá Minh ơi..." Hoàng đay nghiếng rên lên, một hồi sau, cơ thể cậu bắt đầu phản xạ, bằng việc giật liên hồi và cuối cùng là tiếng rên không hồi kết "Ahhhh... Minh ơi... Anh bắn đây Minh ơi..." Từng dòng tinh phụt ra, bắn đầy bên trong đôi giày đinh của Minh. Hoàng thở hổn hển, cơ thể trai tráng sinh lực dồi dào với cơ ngực phập phồng kia như trút bỏ được gánh nặng, sau khi đã xuất ra một bãi tinh lớn.

Sau cùng, như thể đã chiêm ngưỡng đủ "chiến lợi phẩm" của mình, Hoàng lẳng lặng đặt đôi vớ và đôi giày ướt sũng cả tinh dịch và nước đái vào một góc khuất trên sàn nhà tắm, có lẽ là để đó cho Minh tự xử lý sau. Rồi, hoàn toàn không để tâm đến chúng nữa, anh ta cởi bỏ nốt chiếc áo đấu, bước đến dưới vòi sen và mở nước. Dòng nước ấm bắt đầu xối xuống cơ thể rắn chắc, gột rửa đi mồ hôi của trận đấu, bụi bẩn sân cỏ, và có lẽ, cả những dấu vết còn sót lại của sự cố đáng xấu hổ của chính anh ta lúc trên sân. Nhưng nó không thể gột rửa được sự thỏa mãn đen tối đang ẩn sâu trong tâm hồn kẻ thống trị vừa thành công trong việc hủy hoại hoàn toàn phẩm giá của một người khác. Tiếng nước chảy đều đều trong phòng tắm tương phản hoàn toàn với sự im lặng và nỗi kinh hoàng đang bao trùm lấy Minh ở bên ngoài.

Minh ngồi co ro trên băng ghế lạnh lẽo, bộ đồng phục phần dưới ướt sũng nước tiểu và lạnh lẽo bám chặt vào da thịt. Cảm giác nhục nhã và ô uế bao trùm lấy cậu. Cậu nghe tiếng nước chảy đều đều từ khu tắm rửa phía trong, nơi Hoàng đang ở đó một mình cùng với đôi vớ và đôi giày bẩn thỉu của cậu. Mỗi giây trôi qua, nỗi lo sợ và hoang mang trong lòng Minh càng lớn dần. Hắn đang làm gì trong đó?

Một lúc sau, tiếng nước ngừng chảy. Vài phút im lặng trôi qua, rồi cánh cửa khu tắm mở ra. Hoàng bước ra, người quấn khăn tắm ngang hông, tóc còn ẩm ướt. Gương mặt anh ta hoàn toàn bình thản, không để lộ bất cứ cảm xúc hay ý đồ gì sau hành động bí ẩn vừa rồi. Anh ta liếc nhìn Minh vẫn đang ngồi trong bộ dạng thảm hại, rồi hất mặt về phía phòng tắm.

"Đến lượt mày đấy," Hoàng gọi cậu vào tắm, giọng không nóng không lạnh. "Vào mà rửa ráy đi. Trông mày bẩn thỉu không chịu được."

Minh giật mình, ngẩng đầu lên. Được phép đi tắm rồi ư? Một sự nhẹ nhõm thoáng qua, nhưng ngay lập tức bị nỗi bất an về những gì có thể đang chờ đợi trong kia lấn át. Run rẩy, cậu đứng dậy khỏi băng ghế, cảm nhận sự khó chịu khi lớp vải ướt lạnh cọ vào da. Cậu lê bước về phía khu tắm rửa, không dám nhìn thẳng vào Hoàng.

Khi bước vào khu vực tắm riêng tư hơn, qua dãy tủ đồ, Minh nhìn thấy ngay trên chiếc băng ghế nhỏ bằng nhựa đặt cạnh vòi sen – nơi người ta thường để quần áo khô hoặc khăn tắm – là đôi giày đinh và đôi vớ trắng đã ngả vàng của mình. Chúng vẫn còn ướt sũng nước tiểu, nằm chỏng chơ ở đó, tỏa ra thứ mùi khai khó chịu trong không gian kín. Hoàng rõ ràng đã không làm gì để giặt giũ hay vứt bỏ chúng, chỉ đơn giản là mang vào đây và để lại.

Nhưng không chỉ có vậy. Khi ánh mắt Minh quét qua đôi vớ ẩm ướt, cậu trợn tròn mắt kinh hoàng. Bên cạnh vết ố vàng của nước tiểu, trên bề mặt lớp vải, cậu nhìn thấy có dính thêm chút gì đó màu trắng trắng, hơi đặc, một vệt nhỏ nhưng lại cực kỳ nổi bật trên nền vải ẩm sẫm màu. Một vệt tương tự cũng loang nhẹ ra phần má ngoài của một chiếc giày đinh.

Toàn thân Minh cứng đờ. Hơi thở cậu như nghẹn lại trong lồng ngực. Mặc dù cậu chưa từng trải qua hay nhìn thấy trực tiếp, nhưng bản năng và những kiến thức mơ hồ của một thanh niên mới lớn khiến cậu dường như biết đó là gì. Một cảm giác ghê tởm và kinh hoàng tột độ xâm chiếm lấy tâm trí cậu, còn hơn cả sự nhục nhã khi bị ép tè dầm lúc nãy. Cái suy nghĩ rằng Hoàng, sau khi bắt cậu làm bẩn đồ của mình, lại có thể... làm thêm điều ghê tởm đó lên chúng... khiến dạ dày Minh quặn thắt lại, cảm giác buồn nôn dâng lên dữ dội.

Cậu hốt hoảng lùi lại vài bước, ánh mắt dán chặt vào vết bẩn đáng sợ kia như thể nó là một con rắn độc. Cậu không dám lại gần, cố gắng không chạm vào và ép buộc tâm trí mình không được suy nghĩ gì về nó. Cậu không muốn xác nhận nghi ngờ kinh khủng của mình, không muốn hình dung ra hành động bệnh hoạn nào đã tạo ra vết bẩn đó.

Nỗi ô uế giờ đây không chỉ còn là nước tiểu của chính cậu, mà còn là thứ chất lỏng nhơ nhớp kia, thứ đến từ chính kẻ đã hành hạ cậu. Cảm giác bị xâm phạm lên đến đỉnh điểm. Cậu cảm thấy bẩn thỉu cùng cực, từ trong ra ngoài.

Chỉ lẳng lặng và nhanh chóng nhất có thể, Minh quay người sang vòi sen bên cạnh, cố gắng không nhìn về phía chiếc băng ghế có đôi giày và vớ kinh khủng kia nữa. Cậu vặn nước ở mức mạnh nhất, dòng nước lạnh buốt xối xả xuống cơ thể đang run rẩy. Cậu dùng xà phòng chà xát lên da thịt mình một cách điên cuồng, như muốn loại bỏ đi tất cả sự ô uế, cả về thể xác lẫn tinh thần. Cậu muốn gột rửa mùi khai còn vương trên người, muốn rửa trôi cảm giác nhục nhã, và hơn hết, muốn tẩy sạch hình ảnh vết bẩn trắng đục ám ảnh kia ra khỏi tâm trí. Tiếng nước chảy mạnh mẽ trong phòng tắm như át đi tiếng gào thét câm lặng trong lòng cậu.

Minh đứng dưới vòi sen lạnh buốt một lúc lâu, cố gắng dùng dòng nước mạnh và xà phòng để gột rửa đi cảm giác ô uế tột cùng đang bám riết lấy tâm trí và cơ thể cậu. Mùi khai của nước tiểu, cảm giác ẩm ướt khó chịu, và nhất là hình ảnh vết bẩn trắng đục đáng ngờ trên đôi vớ và chiếc giày đinh của cậu – tất cả như những bóng ma lởn vởn, khiến cậu run rẩy vì ghê tởm. Cậu kỳ cọ điên cuồng, chỉ mong có thể tẩy sạch mọi dấu vết, mọi cảm giác nhơ nhớp.

Cuối cùng, khi cảm thấy cơ thể đã tạm thời sạch sẽ, dù tâm hồn vẫn còn tan nát, Minh tắt nước. Cậu với lấy chiếc khăn tắm duy nhất mang vào, quấn vội quanh người, rồi mở hé cửa khu tắm, ngó ra ngoài với vẻ dò xét và sợ hãi. Hoàng đang đứng dựa lưng vào dãy tủ đồ, đã thay một bộ đồ thể thao khô ráo, thoải mái, tay lướt điện thoại với vẻ thờ ơ.

Minh hít một hơi sâu, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể, rồi nhanh chóng bước ra khỏi khu tắm, hoàn toàn không cầm theo bất cứ thứ gì, đặc biệt là đôi vớ và đôi giày kinh tởm đang nằm trên băng ghế bên trong. Cậu chỉ muốn thoát khỏi nơi đó càng nhanh càng tốt, tránh xa khỏi những vật chứng của sự nhục nhã tột cùng. Cậu hy vọng Hoàng sẽ không để ý, hoặc tạm thời bỏ qua chúng.

Nhưng Hoàng ngay lập tức ngẩng đầu lên khi thấy Minh bước ra mà tay không. Ánh mắt anh ta nheo lại, sự thờ ơ biến mất, thay vào đó là vẻ khó chịu và nghi ngờ rõ rệt.

"Đồ đâu?" Hoàng hỏi thẳng, giọng lạnh lùng.

Minh giật mình, lắp bắp: "Đồ... đồ gì ạ?" Cậu giả vờ không hiểu, hy vọng có thể lảng tránh.

"Đừng có giả ngu với tao!" Hoàng gắt lên, tiến lại gần Minh, khí thế áp đảo khiến cậu bất giác lùi lại. "Đôi vớ và đôi giày của mày đâu? Sao không mang ra đây?"

"Con... con..." Minh cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào Hoàng, cũng không biết phải trả lời thế nào. Nói rằng chúng quá bẩn? Nói rằng có vết bẩn đáng ngờ khiến cậu không dám chạm vào? Điều đó chỉ càng khiến Hoàng tức giận và có cớ để hành hạ cậu thêm.

"Mày định vứt nó ở trong đó luôn à?" Hoàng tiếp tục chất vấn, giọng ngày càng bực bội. "Mày nghĩ ai sẽ dọn dẹp cho mày? Mày tự làm bẩn ra thì mày phải tự chịu trách nhiệm chứ!" Anh ta hoàn toàn phớt lờ việc chính mình là người ép Minh làm điều đó.

"Tao đã bảo mày rồi, đồ đạc của mày, mày phải tự lo. Bây giờ," Hoàng chỉ tay về phía khu tắm. "Vào trong đó ngay lập tức. Tự tay cầm lấy đôi vớ và đôi giày bẩn thỉu đó của mày mang ra đây."

Minh kinh hãi nhìn về phía cửa khu tắm đang hé mở, nơi cậu biết rõ thứ gì đang chờ đợi mình. Cậu phải quay lại đó, phải đối mặt, thậm chí phải chạm tay vào những vật dụng ô uế kinh hoàng kia?

"Con... con sợ..." Minh bật khóc nức nở, sự sợ hãi và ghê tởm cuối cùng cũng chiến thắng sự kìm nén. "Nó... nó bẩn lắm... con không dám cầm..."

"Không dám?" Hoàng cười lạnh, một nụ cười tàn nhẫn. "Không có chuyện mày không dám ở đây! Mày là nô lệ của tao, mày phải làm những gì tao ra lệnh, dù nó có bẩn thỉu hay ghê tởm đến mức nào!" Anh ta nắm lấy cánh tay Minh, kéo cậu xềnh xệch về phía khu tắm. "Vào đó! Cầm lấy nó! Mang về phòng mà giặt giũ cho sạch sẽ!"

Hoàng đẩy mạnh Minh vào khu vực tắm rửa, khiến cậu lảo đảo suýt ngã. Cậu lại một lần nữa đối mặt với đôi vớ và đôi giày ướt sũng trên chiếc ghế nhựa, vết ố vàng và cả vệt trắng đáng ngờ kia hiện ra rõ mồn một dưới ánh đèn.

"Cầm lên!" Giọng Hoàng vang lên từ phía sau lưng, đầy uy quyền.

Minh run rẩy đưa tay ra, đầu ngón tay chạm vào lớp vải ẩm lạnh, nhớp nháp. Cảm giác ghê tởm dâng lên cuộn trào trong cổ họng. Cậu nhắm nghiền mắt lại, cố nén cơn buồn nôn, dùng hết can đảm nhặt đôi vớ và đôi giày lên bằng hai đầu ngón tay, cố gắng không để chúng tiếp xúc quá nhiều vào da thịt. Mùi khai và mùi ẩm mốc khó chịu lại xộc lên mũi.

Khi thấy Minh đã cầm lấy "vật phẩm" theo đúng mệnh lệnh, Hoàng mới nói tiếp, giọng đầy mỉa mai nhưng cũng không kém phần đe dọa, đặc biệt nhấn mạnh về đôi giày:

"Nhớ đấy, đó là đôi giày đinh tao 'tặng' mày. Mày phải biết trân trọng nó." Anh ta nhìn xoáy vào đôi giày đang trên tay Minh. "Dù nó có bị bẩn thế nào, dù nó có dính cái gì lên đó, mày cũng phải tự tay giặt cho thật sạch, phải giữ gìn nó cẩn thận. Bởi vì, tao nhắc lại, mày bắt buộc phải mang nó ra ngoài, mang nó thi đấu khi tao yêu cầu. Hiểu chưa? Mày không có lựa chọn nào khác đâu."

Lời nói của Hoàng như một nhát dao cuối cùng, đâm sâu vào nỗi tuyệt vọng của Minh. Cậu không chỉ phải mang theo sự ô uế về phòng, tự tay giặt sạch nó, mà còn bị buộc phải tiếp tục sử dụng chính đôi giày đã trở thành vật chứng cho sự hạ nhục tột cùng này. Hoàng đã biến "món quà" thành một công cụ tra tấn tinh vi, một lời nhắc nhở thường trực về thân phận nô lệ và sự kiểm soát tuyệt đối của hắn. Minh chỉ biết gật đầu trong câm lặng, nước mắt lã chã rơi xuống sàn nhà tắm lạnh lẽo, tay vẫn nắm chặt những vật dụng bẩn thỉu mà cậu bị ép phải mang theo như một phần định mệnh nghiệt ngã của mình.

End chapter 14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com