Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 26

Minh vẫn đứng sững trong vòng tay Hoàng, cơ thể run rẩy không chỉ vì dư chấn của màn trả thù vừa rồi mà còn vì cơn bão cảm xúc do lời thú tội và lời hứa hẹn đầy mâu thuẫn của "Chủ nhân" gây ra. Nước mắt vẫn còn lăn dài trên má, nhưng tiếng nấc đã nhỏ dần. Sự dịu dàng bất ngờ trong cái ôm, sự chân thành trong lời nói của Hoàng khiến cậu hoàn toàn mất phương hướng.

Hoàng tiếp tục ôm Minh thêm một lúc lâu, dường như cũng đang cố gắng sắp xếp lại những cảm xúc phức tạp của chính mình. Anh ta cảm nhận được sự mềm yếu, sự tổn thương của cậu trai trẻ trong lòng, và một phần nào đó trong anh ta thực sự muốn xoa dịu nó, muốn bù đắp cho những nỗi đau mà chính anh ta đã gây ra. Cái thôi thúc muốn bảo vệ, muốn sở hữu Minh theo một cách khác, không chỉ bằng sự sợ hãi, đang dần trở nên mạnh mẽ hơn.

"Được rồi," cuối cùng Hoàng cũng khẽ nới lỏng vòng tay, nhưng không buông Minh ra hoàn toàn. Anh ta lùi lại một chút để nhìn vào gương mặt đẫm lệ của cậu. Bàn tay anh ta vẫn dịu dàng lau đi những giọt nước mắt còn sót lại. "Nín hẳn chưa? Đừng khóc nữa. Mọi chuyện... sẽ khác đi."

Giọng nói của Hoàng vẫn còn khàn đi vì cảm xúc, không còn vẻ lạnh lùng cố hữu. Anh ta nhìn xuống bộ đồng phục ướt sũng do nước mắt của cả hai, rồi nhìn sang khu vực tắm rửa vẫn còn vương hơi nước.

"Đi tắm thôi," Hoàng nói nhẹ nhàng hơn. "Cả hai chúng ta đều cần gột rửa sạch sẽ." Lời nói mang cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Hoàng không còn ra lệnh ép buộc. Anh ta khẽ buông Minh ra, nhưng vẫn giữ một tay trên lưng cậu như một sự dẫn dắt, cùng cậu bước về phía khu tắm rửa. Minh, vẫn còn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh vì những gì vừa xảy ra, ngoan ngoãn đi theo. Cậu không còn cảm thấy nỗi kinh hoàng khi phải vào lại nơi đó nữa, nỗi sợ về vết bẩn đáng ngờ dường như bị lu mờ bởi những cảm xúc mạnh mẽ hơn vừa bùng nổ.

Hoàng vào một cabin tắm, Minh vào cabin bên cạnh. Dù tắm riêng, nhưng việc cùng nhau đi tắm, cùng chia sẻ không gian riêng tư này sau lời thú tội, đã tạo ra một sự thay đổi tinh tế trong bầu không khí giữa họ. Không còn là Chủ nhân giám sát nô lệ, mà giống như... hai con người cùng tổn thương đang cố gắng gột rửa vết nhơ, theo những cách rất khác nhau. Minh cố gắng kỳ cọ thật sạch, không chỉ cơ thể mà như muốn rửa trôi cả những ký ức nhục nhã.

Khi cả hai tắm xong, thay đồ thể thao sạch sẽ, khô ráo, họ cùng nhau thu dọn nhanh những gì còn sót lại trong phòng thay đồ, Hoàng thậm chí còn tự mình gom đống đồ bẩn của cả hai vào túi, không bắt Minh làm. Rồi họ lặng lẽ rời khỏi sân vận động, trở về khách sạn.

Trên đường đi bộ về, một sự thay đổi rõ rệt đã diễn ra. Minh lần này đã chủ động đi gần Hoàng hơn, bước chân song song thay vì lùi lại phía sau vài bước như một kẻ hầu. Khoảng cách vật lý được thu hẹp phản ánh một sự thay đổi, dù còn mong manh, trong tâm lý cậu. Cậu không còn xa cách tuyệt đối nữa. Nỗi sợ hãi về Hoàng dường như đã được thay thế bằng một sự bối rối, tò mò và cả một chút hy vọng le lói vào lời hứa "sẽ khác đi" của anh ta. Cậu vẫn cảnh giác, vẫn tổn thương, nhưng bức tường băng giá của sự sợ hãi thuần túy đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt.

Hoàng cũng cảm nhận được sự thay đổi đó. Anh ta không còn cố tình nắm tay hay khoác vai Minh một cách chiếm hữu nữa. Anh ta đi bên cạnh cậu, thỉnh thoảng liếc nhìn gương mặt vẫn còn hơi sưng đỏ vì khóc của Minh, lòng đầy những suy nghĩ phức tạp. Anh ta biết mình cần phải làm nhiều hơn nữa để bù đắp, để thực sự có được thứ mà anh ta vừa thú nhận là mình khao khát – trái tim Minh.

Khi họ gần về đến khách sạn, bước đi trong sự im lặng có phần ngượng ngùng, Hoàng đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn Minh. Anh ta hít một hơi sâu, dường như đang lấy can đảm để nói ra điều quan trọng.

"Minh này," Hoàng bắt đầu, giọng nói có chút ngập ngừng hiếm thấy. "Về chuyện xưng hô..."

Minh ngẩng lên, tim hơi thắt lại. Lại sắp có mệnh lệnh gì mới ư?

"Anh nghĩ..." Hoàng hơi tránh ánh mắt Minh, một dấu hiệu của sự không chắc chắn. "...chúng ta nên quay về gọi nhau là anh – em như trước đây đi. Được không?"

Minh ngạc nhiên nhìn Hoàng. Quay lại anh – em?

"Không còn cậu chủ - con, hay Chủ nhân – nô lệ gì nữa hết," Hoàng nói tiếp, giọng nói kiên quyết hơn, như thể đang cố thuyết phục chính mình cũng như Minh. "Những thứ đó... nó sai rồi. Anh nhận ra rồi. Anh không muốn mối quan hệ của chúng ta mãi như vậy."

Anh ta nhìn thẳng vào mắt Minh, ánh mắt giờ đây không còn là của kẻ thống trị, mà là của một người đang cố gắng sửa sai, một người đang thành thật bộc lộ mong muốn của mình. Minh thật sự nhìn ra Hoàng đang muốn chuộc lỗi. Không còn là những lời lẽ mỉa mai hay hành động vừa đấm vừa xoa đầy tính toán. Sự chân thành, dù vụng về và đến quá muộn, lại hiện rõ trong ánh mắt và giọng nói của Hoàng lúc này. Anh ta đang cố gắng phá bỏ vai diễn "Chủ nhân" mà chính mình đã tạo ra.

"Anh biết em vẫn còn giận, còn sợ," Hoàng nói tiếp, giọng trầm xuống. "Nhưng anh hy vọng... em có thể cho anh cơ hội. Để anh bù đắp. Để anh chứng minh rằng... những lời anh nói lúc nãy..." Anh ta ngập ngừng, nhớ lại lời thú tội muốn có được trái tim Minh. "Để em hiểu rằng, anh đã thật sự muốn có được tình cảm của em, muốn có được trái tim của em, không phải bằng cách ép buộc, mà bằng một cách khác."

Minh đứng đó, lắng nghe lời đề nghị và sự giãi bày của Hoàng. Trái tim cậu vẫn còn rối bời, vết thương lòng vẫn còn quá sâu để có thể lành lại ngay lập tức. Nhưng cậu nhìn thấy sự chân thành trong mắt Hoàng lúc này, cậu nhìn thấy nỗ lực muốn thay đổi của anh ta. Dù không biết tương lai sẽ ra sao, liệu cậu có thể tha thứ, liệu mối quan hệ này có thể trở lại bình thường hay không, nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này, một tia hy vọng nhỏ bé, mong manh đã được thắp lên giữa đống tro tàn của nỗi đau và sự nhục nhã. Cậu khẽ gật đầu, một cái gật đầu rất nhẹ, thay cho lời chấp nhận tạm thời sự thay đổi trong cách xưng hô, mở ra một chương mới đầy bất định nhưng trong sáng hơn bên mối quan hệ phức tạp của họ.

Khi bước vào phòng khách sạn, bầu không khí đã hoàn toàn khác so với lúc sáng hay những ngày trước đó. Không còn sự căng thẳng ngột ngạt của mối quan hệ chủ - tớ. Thay vào đó là một sự ngượng ngùng, dè dặt và cả một chút hy vọng mong manh về sự thay đổi sau lời thú tội và lời đề nghị của Hoàng.

Minh vẫn còn chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn, chưa hoàn toàn tin tưởng vào sự "quay đầu" đột ngột này. Cậu lặng lẽ đi vào phòng, ngồi xuống mép giường thuộc phần của mình, không biết nên làm gì tiếp theo.

Hoàng cũng có vẻ hơi mất tự nhiên. Anh ta không còn ngồi vào vị trí thống trị hay lướt điện thoại với vẻ thờ ơ nữa. Sau một thoáng im lặng, Hoàng chủ động lên tiếng, giọng nói vẫn còn chút ngập ngừng nhưng rõ ràng là muốn thể hiện sự chuộc lỗi: "Ừm... Minh này... quần áo bẩn lúc nãy... có cần anh giặt giũ gì giúp không? Hay để anh gọi dịch vụ khách sạn?" Anh ta nhớ lại cảnh Minh cặm cụi giặt đồ hôm trước và cảm thấy áy náy.

Nghe Hoàng đề nghị giúp giặt đồ, Minh im lặng trong giây lát, có chút ngạc nhiên. Rồi cậu chợt nhớ đến đôi vớ tập màu trắng ngà, thấm đẫm mồ hôi mà cậu đã dùng để bắt tên tiền vệ trụ kia ngửi lúc ở phòng thay đồ. Đôi vớ đó cậu đã tiện tay nhét lại vào ba lô trước khi về. Theo quán tính của những ngày bị kiểm soát, hoặc có lẽ là một sự thử nghiệm vô thức về lời hứa "muốn gì anh cũng làm" của Hoàng, Minh đứng dậy, mở ba lô, lấy đôi vớ bẩn đó ra và đưa cho Hoàng.

"Anh giặt... giúp em đôi này được không ạ?" Minh lí nhí, không dám nhìn thẳng. Cậu đưa đôi vớ ra mà gần như quên mất rằng vẫn còn một kẻ khác – gã tiền đạo dự bị kia – có "nhiệm vụ" phải đến giặt đồ cho cậu tối nay theo lệnh trước đó. Trong tâm trí rối bời của Minh lúc này, chỉ có sự hiện diện của Hoàng và mong muốn thử xem anh ta có thực sự giữ lời hay không.

Hoàng hơi bất ngờ khi thấy Minh đưa đôi vớ bẩn đó ra. Anh ta biết đó là đôi vớ Minh đã dùng để "trừng phạt" tên kia. Nhưng anh ta không hề tỏ ra khó chịu hay thắc mắc. Nhìn thấy sự ngập ngừng và có phần thử thách trong ánh mắt Minh, Hoàng hiểu rằng đây là cơ hội để anh ta chứng tỏ sự chân thành của mình.

"Được chứ," Hoàng vui vẻ nhận lấy đôi vớ bẩn, không một chút ghê tởm. "Để đó anh giặt cho. Cả đồ của anh và đồ của em lúc nãy nữa." Anh ta cầm lấy túi đồ bẩn mà anh ta đã tự thu dọn ở phòng thay đồ. "Em cứ nghỉ ngơi đi. Hôm nay mệt rồi."

Nói rồi, Hoàng cầm cả đống đồ bẩn đi vào phòng tắm, bắt đầu công việc giặt giũ – công việc mà trước đây anh ta luôn ép Minh phải làm. Minh ngồi lại trên giường, nhìn theo bóng lưng Hoàng, cảm giác bối rối càng tăng lên. Hoàng thực sự đang làm điều đó ư?

Trong lúc Hoàng ở trong phòng tắm, Minh cảm thấy vô thức, gần như theo một thói quen mới đã hình thành trong những ngày qua dưới sự ép buộc của Hoàng, cậu vẫn giữ nguyên đôi vớ trắng – đôi vớ cậu mang thi đấu lúc chiều, giờ đã khô ráo sau khi tắm – trên chân mình thay vì cởi ra. Cậu cảm thấy hơi lạnh chân vì máy điều hòa, và việc mang vớ dường như đã trở nên... quen thuộc. Nó không còn mang lại cảm giác bức bối hay khó chịu như những ngày đầu bị ép buộc nữa.

Mệt mỏi sau một ngày dài đầy biến cố, Minh leo lên giường, nằm xuống phần của mình, đôi chân vẫn mang đôi vớ trắng sạch sẽ. Cậu kéo chăn lên, nhắm mắt lại, cố gắng thư giãn.

Một lúc sau, Hoàng giặt đồ xong thì bước ra ngoài, tay lau khô tóc. Anh ta thấy Minh đã nằm trên giường, nhưng lại ngạc nhiên khi thấy cậu vẫn mang đôi vớ trắng lúc thi đấu.

"Sao vẫn còn mang vớ thế?" Hoàng hỏi, giọng có chút tò mò nhưng không còn vẻ ra lệnh. Anh ta đến gần giường hơn. "Có cần anh cởi ra cho không? Đi ngủ mang vớ có khi lại khó chịu đấy." Anh ta đưa tay ra như định giúp Minh cởi vớ.

Bất ngờ, Minh lắc đầu. Cậu kéo chăn lên cao hơn một chút, giọng nói nhỏ nhưng quả quyết: "Thôi ạ. Em... em quen việc mang vớ rồi."

Hoàng hơi ngạc nhiên trước câu trả lời đó.

Minh ngập ngừng một chút rồi nói tiếp, gần như là đang tự nói với chính mình hơn là nói với Hoàng: "Giờ em cũng không thấy khó chịu nữa. Em nghĩ là... em muốn mang." Cậu dừng lại, rồi ngẩng lên nhìn Hoàng, ánh mắt có chút gì đó mới mẻ, một sự chấp nhận và thậm chí là chủ động. "Em muốn mang vớ khi nghỉ ngơi, giống như anh vẫn làm ấy."

Lời nói đó khiến Hoàng sững sờ trong giây lát. Minh đang tự nguyện làm điều mà trước đây hắn phải ép buộc ư? Thậm chí còn nói muốn giống hắn? Đây có phải là kết quả của sự thao túng tâm lý thành công, hay là một sự thay đổi thực sự trong suy nghĩ của Minh sau tất cả những gì đã xảy ra? Hoàng không chắc chắn. Nhưng nhìn vào đôi mắt có phần bình tĩnh hơn, không còn hoàn toàn sợ hãi của Minh, Hoàng cảm thấy một niềm vui phức tạp. Có lẽ, đây là một dấu hiệu tốt, một bước tiến trong việc "chữa lành" và xây dựng lại mối quan hệ theo cách mà anh ta mong muốn.

"Ừ," Hoàng chỉ khẽ đáp, cố gắng che giấu sự ngạc nhiên và những cảm xúc lẫn lộn. "Nếu em thấy thoải mái thì cứ mang." Anh ta không hỏi thêm, cũng không ép buộc. Anh ta tắt bớt đèn trong phòng, chỉ để lại ánh đèn ngủ mờ ảo, rồi cũng lên nằm xuống phần giường của mình, giữ một khoảng cách tôn trọng hơn so với đêm qua. Bầu không khí giữa họ vẫn còn nhiều điều chưa nói, nhiều vết thương chưa lành, nhưng ít nhất, sự thù địch và sợ hãi cực độ dường như đã tạm thời được thay thế bằng một sự bình yên mong manh và đầy bất định.

Minh nằm ở phần giường bên kia, đôi chân vẫn mang đôi vớ trắng theo một thói quen mới hình thành. Cậu không còn căng cứng vì sợ hãi như đêm trước. Lời thú tội của Hoàng, dù méo mó và bệnh hoạn, cùng với sự chăm sóc và lời hứa bù đắp, đã gieo vào lòng cậu một sự hoang mang nhưng cũng kèm theo một chút nhẹ nhõm khó tả. Ít nhất thì cậu đã biết "lý do", dù nó có điên rồ đến đâu. Và việc Hoàng sẵn sàng để cậu "ra lệnh", sẵn sàng giặt đồ bẩn cho cậu, dù có là diễn hay không, cũng khiến cậu cảm thấy vị thế của mình không còn hoàn toàn là con số không nữa.

Trong sự im lặng của căn phòng, được bao bọc bởi hơi lạnh dễ chịu từ máy điều hòa, Minh cảm nhận rõ sự hiện diện của Hoàng nằm bên cạnh. Hơi ấm từ cơ thể anh ta, nhịp thở đều đặn... chúng không còn gợi lên cảm giác sợ hãi tột độ nữa. Thay vào đó, ký ức về đêm qua, về cái ôm nhẹ nhàng bất ngờ và cảm giác an toàn ấm áp lạ thường khi nép vào người Hoàng, lại từ từ quay về.

Một thôi thúc bất chợt, một khao khát gần như bản năng về sự tiếp xúc, về hơi ấm sau tất cả những tổn thương và lạnh lẽo, đã lấn át sự cảnh giác thường trực. Lần này, Minh chủ động. Rất nhẹ nhàng, gần như không gây ra tiếng động, cậu khẽ nhích người trên giường, nép sát vào người Hoàng hơn. Cậu không còn quay lưng lại nữa, mà hơi nghiêng người, áp nhẹ bờ vai và cánh tay mình vào lưng Hoàng. Cậu có chút mong muốn sẽ lại được Hoàng ôm vào lòng như đêm trước, tìm kiếm lại cái cảm giác an toàn kỳ lạ đó.

Hoàng, người vẫn chưa hoàn toàn ngủ, cảm nhận được sự di chuyển và cái chạm rất khẽ từ Minh. Anh mở mắt trong bóng tối, có chút ngạc nhiên. Minh đang chủ động lại gần ư? Không còn sợ hãi và xa cách nữa?

Lúc này, mọi nghi ngờ hay toan tính trong Hoàng dường như tan biến. Anh ta không cần phải diễn, không cần phải suy nghĩ xem nên làm gì cho đúng vai "Chủ nhân" hay kẻ đang chuộc lỗi. Phản ứng của anh ta hoàn toàn là bản năng, là sự đáp lại trực tiếp cái tình cảm phức tạp mà anh ta dành cho Minh. Ngay lập tức, Hoàng khẽ xoay người lại một chút, dang tay ra, khoác qua vai Minh và kéo cậu vào lòng.

Cái ôm lần này không còn vẻ ngập ngừng hay vô thức như đêm trước. Nó chủ động hơn, chắc chắn hơn, nhưng vẫn giữ được sự dịu dàng. Hoàng ôm ghì Minh vào lòng một cách đầy tình cảm, cằm tựa nhẹ lên đỉnh đầu cậu. Cái ôm ấm áp, vững chãi khiến Minh cảm thấy dễ chịu đến bất ngờ. Mọi căng thẳng trong cơ thể cậu dường như tan biến đi trong khoảnh khắc. Cậu thở ra một hơi dài, một hơi thở như trút bỏ được phần nào gánh nặng.

Không còn sự sợ hãi lấn át, Minh để cho bản năng dẫn dắt. Cậu dụi thẳng đầu vào lồng ngực rắn chắc, ấm áp của Hoàng, tìm kiếm hơi ấm và cảm giác được che chở. Mùi hương cơ thể nam tính sạch sẽ của Hoàng sau khi tắm, quyện với mùi vải pijama mềm mại, bao bọc lấy cậu, tạo thành một cảm giác an toàn đến lạ lùng.

Và rồi, như một sự đáp lại hoàn toàn tự nhiên cho cái ôm và sự dịu dàng đó, Minh cũng từ từ đưa một cánh tay qua, khoác nhẹ quanh lưng Hoàng, ôm lấy anh ta. Đó không phải là một cái ôm siết chặt, chỉ là một cử chỉ nhẹ nhàng, nhưng lại mang một ý nghĩa vô cùng lớn lao. Đó là hành động đầu tiên thể hiện sự chủ động gần gũi, như để ngầm khẳng định một sự tin tưởng mong manh, một sự chấp nhận mà cậu dành cho Hoàng sau tất cả.

Hoàng cảm nhận rõ vòng tay của Minh ôm lấy mình. Trái tim anh ta khẽ rung động. Sự đáp lại này, dù chỉ là một cử chỉ nhỏ bé, lại mang đến cho Hoàng một cảm giác thỏa mãn còn lớn hơn cả khi thấy Minh sợ hãi hay phục tùng. Đây mới là điều anh ta thực sự khao khát? Sự gần gũi tự nguyện, sự tin tưởng, dù chỉ là le lói?

Anh ôm Minh chặt hơn một chút, cẩn thận để không làm cậu sợ hãi. Anh nhắm mắt lại, cảm nhận trọn vẹn hơi ấm và sự mềm mại của cậu trai trẻ trong vòng tay mình. Trong khoảnh khắc bình yên hiếm hoi này, giữa bóng tối và hơi lạnh điều hòa, dường như không còn tồn tại bất cứ gì cả, chỉ còn hai con người tổn thương đang tìm kiếm sự an ủi và kết nối theo những cách riêng, đầy mâu thuẫn của họ. Giấc ngủ nhanh chóng kéo đến với cả hai, mang theo một sự bình yên tạm thời và những giấc mơ khó đoán định về tương lai.

End chapter 26

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com