Chapter 3
Thế giới của Minh thu hẹp lại chỉ còn tiếng đập thình thịch điên cuồng trong lồng ngực và gương mặt hả hê, tàn nhẫn của Hoàng. Lời đe dọa về Huấn luyện viên Hùng như một nhát búa cuối cùng, đập tan chút phản kháng yếu ớt còn sót lại trong cậu. Hình ảnh người thầy đáng kính với ánh mắt thất vọng, hình ảnh các đồng đội nhìn cậu bằng ánh mắt ghê tởm, hình ảnh bản thân bị đuổi khỏi đội, tương lai vụn vỡ... tất cả hiện lên như một cuốn phim kinh hoàng trong tâm trí Minh. So với viễn cảnh đó, sự nhục nhã trước mắt, dù ghê tởm đến mức nào, dường như là con đường duy nhất cậu có thể lựa chọn.
"Được... được rồi..." Minh thốt ra hai từ đó, giọng nói khản đặc, vỡ vụn như thủy tinh. Mỗi âm tiết như một lưỡi dao cứa vào lòng tự trọng của cậu. Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Hoàng nữa, chỉ cúi gằm mặt, cảm thấy nước mắt lại bắt đầu trào ra, nhưng lần này không chỉ vì xấu hổ mà còn vì tuyệt vọng và phẫn uất.
Hoàng nhếch môi, một nụ cười chiến thắng lộ rõ. Anh ta không nói gì thêm, chỉ lùi lại một bước, dựa người vào tường, khoanh tay trước ngực, ánh mắt vẫn dán chặt vào Minh, chờ đợi. Chiếc điện thoại vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay anh ta, như một con mắt thứ ba đang giám sát, sẵn sàng ghi lại hoặc phát tán sự đọa đày của Minh.
Đối với Minh, quãng đường vài bước chân quay trở lại phòng thay đồ giống như đi trên than hồng. Mỗi bước đi nặng nề, kéo theo cả sự ghê tởm và nỗi sợ hãi đang cuộn trào trong dạ dày. Không khí trong phòng vẫn y nguyên, mùi mồ hôi, mùi dầu nóng, mùi ẩm mốc... nhưng giờ đây, khứu giác của Minh như bị ám ảnh bởi một mùi hương khác, cái mùi khai nồng mà cậu đã biết sự thật kinh hoàng đằng sau nó.
Đôi vớ của Hoàng vẫn nằm chơ vơ trên sàn, cạnh chiếc túi cũ. Trông nó còn bẩn thỉu và đáng sợ hơn lúc nãy. Lớp vải ẩm ướt, xỉn màu, những vệt ố vàng, vết bùn đất... tất cả như đang gào thét sự thật ghê tởm mà Hoàng đã tiết lộ. Minh đứng cách đó vài bước, toàn thân run rẩy, không thể nào bắt mình tiến lại gần hơn. Cơn buồn nôn lại dâng lên cổ họng, nhưng cậu cố gắng nuốt xuống, nghiến chặt răng.
Từ phía sau, giọng nói của Hoàng vang lên, lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn: "Nhanh lên. Tao không có cả ngày đâu."
Câu nói đó như một cú thúc vào lưng Minh. Cậu nhắm nghiền mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng gom góp chút can đảm cuối cùng. Bàn chân cậu như đeo chì, nặng nề lê từng bước về phía đôi vớ. Khi chỉ còn cách một sải tay, cậu dừng lại, tim đập dữ dội đến mức cậu có thể nghe thấy tiếng nó trong lồng ngực.
Minh từ từ quỳ xuống sàn gạch lạnh lẽo. Cảm giác này – sự hạ mình, quỳ gối trước một thứ đồ vật bẩn thỉu, dưới sự giám sát của kẻ đang uy hiếp mình – khiến cậu cảm thấy nhục nhã cùng cực. Bàn tay cậu run rẩy đưa ra, những ngón tay co quắp như muốn từ chối hành động sắp tới.
Nhưng ánh mắt giám sát của Hoàng từ phía sau, hình ảnh chiếc điện thoại và lời đe dọa về Huấn luyện viên Hùng đã chiến thắng tất cả. Minh buộc phải chạm vào nó.
Lớp vải ẩm ướt, lạnh lẽo và nặng trĩu hơn cả tưởng tượng. Khác với lần trước chỉ có sự tò mò và ám ảnh, lần này, từng thớ vải như thấm đẫm sự kinh tởm. Minh cảm nhận rõ ràng hơn cái lạnh lẽo của thứ chất lỏng không chỉ là mồ hôi, cái mùi khai thoang thoảng nhưng dai dẳng bám vào từng sợi vải, quyện với mùi bùn đất và mồ hôi đặc quánh tạo thành một thứ hỗn hợp khủng khiếp.
Cậu nhấc đôi vớ lên khỏi sàn, cố gắng không nhìn thẳng vào nó quá lâu. Cánh tay cậu cứng đờ, như thể đang nâng một vật nặng ngàn cân chứ không phải chỉ là một đôi vớ.
"Đưa lên mũi đi," Giọng Hoàng ra lệnh, không một chút cảm xúc.
Minh cắn chặt môi dưới đến bật máu. Cậu ngẩng đầu lên một chút, liếc nhìn về phía Hoàng. Anh ta vẫn đứng đó, vẻ mặt không đổi, ánh mắt lạnh lùng quan sát mọi cử động của cậu. Không có lối thoát.
Minh từ từ, chậm rãi đưa đôi vớ lên gần mặt. Tim cậu như ngừng đập. Ký ức về lần ngửi trước đó quay về, nhưng giờ đây bị phủ lên bởi sự thật kinh tởm. Cậu có thể tưởng tượng ra mùi khai nồng của nước tiểu xộc thẳng vào mũi, vào não, cái mùi mà cậu đã lầm tưởng là một phần của "sự gắng sức".
Khoảng cách ngày càng thu hẹp. Chỉ còn cách vài centimet. Minh nín thở, nhưng không thể nín được mãi. Cuối cùng, cậu buộc phải hít vào.
Một luồng khí nặng nề, đặc quánh, và kinh tởm tột độ tấn công khứu giác của cậu. Lần này, không còn sự tò mò hay phân tích nữa. Chỉ có mùi khai hăng hắc, mạnh mẽ, át đi tất cả những mùi khác. Nó xộc thẳng vào mũi, vào cổ họng, làm cậu co rúm người lại. Một cơn buồn nôn dữ dội dâng lên, và lần này Minh không thể kiềm chế được nữa. Cậu vội quay mặt đi, nôn khan dữ dội xuống sàn nhà, nước mắt nước mũi giàn giụa. Cả người cậu run lên vì ghê tởm và nhục nhã.
Từ phía sau, tiếng cười khẩy của Hoàng vang lên. "Yếu đuối thế à? Mới thế mà đã ọe rồi?"
Minh không đáp lại, chỉ tiếp tục nôn khan, cơ thể co quắp vì phản ứng sinh lý không thể kiểm soát. Cảm giác kinh tởm xâm chiếm từng tế bào.
"Đủ rồi," Hoàng nói, giọng có vẻ hơi thất vọng vì phản ứng yếu ớt của Minh, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là anh ta đã thấy đủ trò vui. "Vứt nó xuống đi."
Minh run rẩy vứt đôi vớ xuống sàn như phải bỏng. Cậu dùng tay áo lau vội miệng và nước mắt, nhưng cảm giác ô uế và mùi hôi thối dường như đã bám chặt lấy cậu, không thể nào gột rửa được. Cậu ngồi bệt xuống sàn, kiệt sức và trống rỗng.
Hoàng ung dung bước tới, đứng trước mặt Minh đang ngồi bệt dưới sàn. Anh ta cúi xuống một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt vô hồn, đẫm lệ của cậu.
"Xem ra mày cũng biết sợ đấy," Hoàng nói, giọng điệu như đang ban ơn. "Được rồi, lần này coi như tạm tha."
Một tia hy vọng le lói trong lòng Minh. Có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây? Có lẽ Hoàng chỉ muốn dọa cậu một phen?
Nhưng Hoàng nhanh chóng dập tắt tia hy vọng mong manh đó.
"Tuy nhiên," Anh ta tiếp tục, nụ cười nửa miệng lại xuất hiện, nhưng lần này còn đáng sợ hơn. "Chuyện này chưa xong đâu."
Minh ngẩng lên, nhìn Hoàng bằng ánh mắt cầu xin và sợ hãi.
Hoàng lại giơ chiếc điện thoại lên. "Cái này," anh ta gõ nhẹ ngón tay vào màn hình, "vẫn còn đây. Và tao không chắc là tao muốn xóa nó đi sớm thế."
"Anh... anh muốn gì nữa?" Minh hỏi, giọng run rẩy. "Em đã làm theo lời anh rồi..."
"Ừ, mày đã làm," Hoàng gật đầu một cách chiếu lệ. "Nhưng một lần thì sao mà đủ để đảm bảo mày không hé răng nửa lời, hay để tao quên đi cái sở thích bệnh hoạn của mày chứ?" Anh ta ngồi xổm xuống ngang tầm mắt Minh, khoảng cách rất gần khiến Minh có thể cảm nhận được hơi thở của Hoàng.
"Từ bây giờ," Hoàng nói chậm rãi, rành rọt, giọng nói mang đầy uy quyền và sự đe dọa không che giấu. "Mày phải phục vụ tao. Mày phải làm những gì tao nói. Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu. Chỉ cần tao muốn."
"Phục vụ?" Minh lặp lại từ đó, cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Từ ngữ này mơ hồ nhưng đầy ám ảnh. Nó có nghĩa là gì?
Hoàng cười khẩy, ánh mắt lướt qua Minh một lượt đánh giá. "Đúng vậy. Phục vụ. Mày phải biết ơn vì tao đã không hủy hoại mày ngay lập tức. Mày nợ tao. Mày phải làm cho tao vui. Giặt đồ cho tao chẳng hạn? Dọn dẹp tủ đồ? Hay bất cứ việc vặt nào tao nghĩ ra. Mày phải luôn sẵn sàng khi tao cần." Anh ta dừng lại, nhìn sâu vào mắt Minh. "Mày hiểu chứ? Mày phải là con chó con ngoan ngoãn của tao, nếu mày không muốn tất cả mọi người biết mày là một thằng biến thái, thích hửi mùi nước đái của người khác."
Lời lẽ của Hoàng tàn nhẫn và sỉ nhục đến cùng cực. "Con chó con ngoan ngoãn." Những từ đó khắc sâu vào tâm trí Minh, xoá tan mọi hy vọng. Cậu nhận ra rằng việc bị bắt quả tang không phải là dấu chấm hết, mà chỉ là sự khởi đầu cho một cơn ác mộng dài hơn, đen tối hơn. Hoàng không chỉ muốn giữ im lặng, anh ta muốn kiểm soát, muốn đày đoạ, muốn biến Minh thành nô lệ cho những ý muốn bất chợt của mình. Đoạn video đó không chỉ là bằng chứng, nó là sợi xích vô hình đã khóa chặt lấy cổ Minh.
Minh ngồi đó, trên sàn nhà lạnh lẽo của phòng thay đồ, bên cạnh vũng nôn của chính mình và đôi vớ bẩn thỉu, thấm đẫm cả mồ hôi và nước tiểu. Cậu cảm thấy tâm hồn mình cũng ô uế và tan nát như vậy. Cậu không còn là Minh, cầu thủ trẻ đầy triển vọng nữa. Cậu đã trở thành tù nhân của Hoàng, bị cầm tù bởi chính bí mật đáng xấu hổ của mình. Tương lai trải dài trước mắt không còn là sân cỏ và trái bóng, mà là bóng tối của sự sợ hãi, nhục nhã và phục tùng vô điều kiện. Hoàng đứng dậy, phủi nhẹ chiếc khăn tắm, ánh mắt cuối cùng nhìn xuống Minh đầy vẻ khinh bỉ và chiến thắng trước khi quay người bước đi, để lại Minh một mình trong sự tuyệt vọng cùng cực. Cánh cửa phòng thay đồ đóng lại sau lưng Hoàng, nhốt Minh trong cái không gian ám ảnh với mùi hương kinh tởm và sự thật phũ phàng về số phận mới của mình.
Minh về đến căn phòng trọ nhỏ của mình như một cái bóng vô hồn. Cánh cửa đóng sập lại phía sau lưng cậu, một âm thanh khô khốc vang lên trong sự im lặng đến rợn người của căn phòng. Cậu dựa lưng vào cửa, hơi thở gấp gáp và hổn hển, không phải vì mệt mỏi thể chất mà vì dư chấn của nỗi kinh hoàng và sự sỉ nhục tột độ vừa trải qua. Tiếng cười chế nhạo của Hoàng, cái mùi khai nồng ám ảnh, cảm giác lợm giọng nơi cổ họng, hình ảnh bản thân nôn ọe thảm hại dưới sàn phòng thay đồ – tất cả cứ tua đi tua lại trong tâm trí cậu như một đoạn phim bệnh hoạn.
Cậu lao vào nhà tắm gần như theo bản năng, vặn vòi sen lạnh buốt đến mức tối đa. Dòng nước xối xả đập vào da thịt, nhưng không thể nào cuốn trôi đi cảm giác ô uế đang bám riết lấy cậu từ bên trong. Cậu dùng xà phòng chà xát cơ thể mình một cách điên cuồng, đến mức da đỏ ửng lên, nhưng nỗi nhục nhã và sự ghê tởm dường như đã thấm sâu vào từng thớ thịt, từng tế bào. "Con chó con ngoan ngoãn." Giọng nói đầy quyền lực và khinh bỉ của Hoàng cứ văng vẳng bên tai.
Mặc vội bộ đồ ở nhà sờn cũ, Minh đổ vật người xuống chiếc giường ọp ẹp. Cậu cuộn tròn lại như một con thú bị thương, vùi mặt sâu vào chiếc gối bạc màu, cố gắng trốn chạy khỏi thực tại tàn khốc. Sự trống rỗng, kiệt quệ bao trùm lấy cậu. Nỗi sợ hãi về tương lai bị hủy hoại dưới bàn tay Hoàng, sự ghê tởm chính bản thân mình với nỗi ám ảnh lệch lạc, tất cả hòa quyện thành một mớ cảm xúc hỗn độn, đặc quánh, gần như làm cậu nghẹt thở.
Đúng lúc đó, tiếng rung quen thuộc của điện thoại vang lên trên chiếc bàn cạnh giường, phá vỡ bầu không khí nặng nề. Tim Minh thắt lại, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu biết là ai. Chỉ có thể là anh ta. Nỗi sợ hãi thuần túy khiến cậu muốn vứt phăng chiếc điện thoại đi, đập nát nó, cắt đứt sợi dây liên kết với kẻ đang nắm giữ bí mật và quyền lực hủy diệt mình. Nhưng cậu không thể. Cậu chỉ là con rối bị giật dây, một "con chó con" đang chờ đợi mệnh lệnh hoặc sự trừng phạt tiếp theo.
Bàn tay run rẩy, Minh với lấy chiếc điện thoại. Màn hình sáng lên, hiển thị cái tên khiến cậu vừa căm hận vừa khiếp sợ: Hoàng Lão Đại. Cái biệt danh đầy uy quyền giờ đây như một lời nhắc nhở cay đắng về vị thế nô lệ của Minh.
Hít một hơi sâu để cố trấn tĩnh nhịp tim đang đập loạn xạ, Minh mở tin nhắn. Vài chữ ngắn ngủi hiện ra, kèm theo một biểu tượng nháy mắt đầy ẩn ý và một bức ảnh:
Sao rồi cún con? Đã hết buồn nôn chưa? 😉
Gương mặt Minh trắng bệch. Lời lẽ trêu chọc, xát muối vào nỗi đau của cậu. Nhưng sự chú ý của cậu ngay lập tức bị hút vào bức ảnh đính kèm.
Đó là một góc chụp từ trên xuống, hướng vào phần thân dưới của Hoàng đang ngồi hoặc nằm trên ghế, chân duỗi thẳng. Anh ta mặc chiếc quần đùi quen thuộc, để lộ cặp đùi săn chắc, đầy những đường cơ bắp cuồn cuộn của một cầu thủ chuyên nghiệp. Nhưng thứ khiến Minh gần như ngừng thở, khiến đồng tử cậu giãn ra trong một hỗn hợp phức tạp của sợ hãi và... một cảm xúc khác không thể gọi tên, chính là đôi chân đang mang vớ.
Không phải đôi vớ trắng ngà thấm đẫm mồ hôi và nước tiểu ở phòng thay đồ. Lần này là một đôi vớ đá bóng màu xanh dương, loại cao cổ, kéo dài lên tận dưới đầu gối. Đây là kiểu vớ thi đấu, loại vớ mà các cầu thủ thường mang trong các trận đấu chính thức hoặc buổi tập nặng. Minh nhận ra ngay lập tức. Hoàng có rất nhiều đôi kiểu này với các màu sắc khác nhau, và màu xanh dương là một trong những màu anh ta hay dùng.
Nhưng đôi vớ trong ảnh không hề sạch sẽ tinh tươm. Chúng dơ kha khá. Không phải cái kiểu bẩn thỉu vì bùn đất bắn tung tóe trên sân cỏ ướt át, mà là một kiểu bẩn khác, quen thuộc hơn, và có lẽ, đối với nỗi ám ảnh của Minh, còn... chân thực hơn. Phần đế vớ đã ngả sang màu xám tro, bám đầy bụi bẩn và có những vết đen sì do ma sát. Phần ống vớ xanh dương giờ đây xỉn màu đi, không còn giữ được màu sắc tươi sáng ban đầu, lấm tấm những vết bẩn khô, những vệt xám mờ, đặc biệt là ở phần gót và mắt cá chân – dấu hiệu rõ ràng của việc cọ xát liên tục vào bên trong một đôi giày.
Minh biết rõ nguyên nhân của sự dơ bẩn này. Đó là kết quả của một thói quen kỳ quặc khác của Hoàng: sau những buổi tập hay thi đấu, anh ta thường quá lười để thay giày hoặc thậm chí là tháo vớ ngay. Hoàng có thể cứ thế xỏ nguyên đôi giày đá banh tập luyện thường loại giày đinh hoặc giày futsal đế bằng cùng với đôi vớ cao cổ còn đang ẩm mồ hôi đó để đi lại loanh quanh trong nhà, thậm chí cả việc đi ra ngoài đường làm vài việc vặt như mua đồ hay đổ rác. Đôi vớ cao cổ, vốn chỉ dành cho sân cỏ, lại tiếp tục hành trình trên sàn nhà, trên vỉa hè, tích tụ thêm bụi bẩn, mồ hôi tiếp tục khô lại, tạo nên một tình trạng "dơ kha khá" rất đặc trưng.
Một cơn bối rối cực độ xâm chiếm tâm trí Minh. Bức ảnh này là gì? Tại sao lại là đôi vớ cao cổ màu xanh dương, loại vớ gắn liền với hình ảnh mạnh mẽ nhất của Hoàng trên sân cỏ? Tại sao lại là đôi vớ dơ theo kiểu "đời thường" này? Có phải Hoàng đang cố tình gợi lại nỗi ám ảnh của cậu, nhưng theo một cách khác, không trực diện bằng mùi nước tiểu, mà tinh vi hơn, đánh vào sự gắn kết lệch lạc của Minh với hình ảnh Hoàng-là-cầu-thủ? Cái nháy mắt kia càng làm mọi thứ trở nên khó hiểu, nó là sự chế nhạo, sự tự mãn, hay còn ẩn chứa điều gì khác?
Và rồi, chống lại mọi lý trí, mọi sự ghê tởm và căm phẫn, một cảm giác quen thuộc đến đáng sợ lại trỗi dậy từ đáy lòng Minh: sự phấn khích.
Nó khác với sự tò mò ban đầu hay nỗi kinh hoàng sau đó ở phòng thay đồ. Lần này, sự phấn khích len lỏi một cách lén lút, bệnh hoạn hơn. Đôi vớ cao cổ màu xanh dương, dù bẩn, lại làm nổi bật lên cặp chân rắn chắc, đầy quyền lực của Hoàng. Nó là biểu tượng của sức mạnh, của vị thế "lão đại" trên sân cỏ. Và cái sự "dơ kha khá" từ việc đi lại trong giày đá banh sau giờ tập luyện lại mang một ý nghĩa khác – nó là bằng chứng của sự kéo dài, sự hiện diện liên tục của Hoàng trong bộ đồ thể thao ấy, vượt ra khỏi khuôn khổ của sân tập. Nó không còn là dấu vết của một khoảnh khắc gắng sức tột độ, mà là dấu vết của sự tồn tại thường nhật, lười biếng, và có phần bất cần của Hoàng.
Chính cái sự "dơ đời thường" này, cái sự pha trộn giữa hình ảnh cầu thủ mạnh mẽ và thói quen sinh hoạt có phần luộm thuộm, lại chạm đúng vào điểm nhạy cảm trong nỗi ám ảnh của Minh. Nó không gây buồn nôn tức thì như mùi nước tiểu, nhưng nó lại kích thích trí tưởng tượng bệnh hoạn của cậu theo một cách khác. Cậu có thể hình dung ra Hoàng mặc nguyên bộ đồ tập, mang đôi vớ cao cổ xanh dương này cùng đôi giày đinh đi lại trong nhà, mồ hôi từ buổi tập vẫn còn vương, quyện với bụi bẩn từ bên ngoài...
Minh ghê tởm chính mình. Cậu vừa trải qua một trải nghiệm kinh khủng, bị sỉ nhục đến cùng cực, vậy mà giờ đây, chỉ vì một bức ảnh đôi vớ bẩn khác, cậu lại cảm thấy thứ cảm xúc lệch lạc này? Hơi thở cậu trở nên nông và gấp gáp, mặt nóng bừng. Cậu zoom vào bức ảnh, nhìn kỹ những vết bẩn xám mờ trên nền xanh dương, độ ôm của vải vớ vào bắp chân Hoàng, cố gắng tưởng tượng ra cảm giác và mùi hương của nó - không phải mùi nước tiểu, mà là mùi mồ hôi khô, mùi bụi bẩn, mùi đặc trưng của Hoàng sau một ngày dài...
Sự căm hận Hoàng, nỗi sợ hãi bị bại lộ, lòng tự trọng bị chà đạp, và niềm phấn khích bệnh hoạn đang giằng xé tâm can Minh thành trăm mảnh. Hoàng không chỉ đang uy hiếp cậu, anh ta đang chơi đùa với tâm trí cậu, khai thác chính điểm yếu chết người của cậu để thao túng. Bức ảnh đôi vớ cao cổ xanh dương bẩn không phải là một sự ngẫu nhiên, nó là một nước cờ cao tay, một liều thuốc độc được bào chế tinh vi, vừa đủ để gợi lại nỗi ám ảnh, vừa đủ để không gây ra sự phản kháng tức thì bằng cơn buồn nôn, mà thay vào đó, gieo rắc sự bối rối và khơi dậy những ham muốn đen tối nhất.
Minh nắm chặt chiếc điện thoại, cảm giác bất lực và tuyệt vọng lại dâng trào. Cậu nên trả lời thế nào? Im lặng sẽ khiến Hoàng tức giận? Van xin sẽ chỉ làm anh ta thêm hả hê? Hay phải giả vờ phục tùng, tiếp tục đóng vai "con chó con ngoan ngoãn"? Dù chọn cách nào, Minh biết rằng mình đã hoàn toàn sa vào cái bẫy mà Hoàng giăng ra, một cái bẫy được dệt nên từ chính bí mật và nỗi ám ảnh của cậu. Cuộc sống của cậu giờ đây phụ thuộc hoàn toàn vào tâm trạng và ý muốn của Hoàng Lão Đại.
End chapter 3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com