Chapter 4
Lời lẽ trêu ngươi, biểu tượng nháy mắt đầy ẩn ý, và bức ảnh đôi vớ bẩn một cách "đời thường" đó như một đòn tâm lý được tính toán kỹ lưỡng. Nó không ghê tởm trực diện như sự thật về nước tiểu, nhưng nó tinh vi hơn, đánh thẳng vào nỗi ám ảnh thầm kín của Minh, gợi lại hình ảnh Hoàng mạnh mẽ trên sân cỏ nhưng lại pha trộn với thói quen sinh hoạt có phần luộm thuộm, bất cần. Minh nhìn chằm chằm vào bức ảnh, cổ họng khô khốc, đầu óc quay cuồng giữa ghê tởm, sợ hãi, và một thứ cảm xúc lệch lạc đang len lỏi trỗi dậy mà cậu căm ghét chính mình vì đã cảm nhận được nó.
Sau một hồi đấu tranh nội tâm dữ dội, lo sợ rằng sự im lặng sẽ khiến Hoàng tức giận hơn, Minh run rẩy gõ một câu trả lời vô hồn, cố gắng tỏ ra phục tùng hết mức có thể:
Em... không sao rồi ạ. Cảm ơn anh đã hỏi.
Tin nhắn phản hồi đến gần như tức thì, như thể Hoàng đã chờ sẵn ở đầu dây bên kia, sẵn sàng tiếp tục màn tra tấn tâm lý này.
"Cảm ơn"? Haha, mày lịch sự gớm nhỉ, cún con. Nhưng tao hỏi không phải để nghe mày cảm ơn. Tao muốn biết mày có còn nhớ "hương vị" lúc chiều không thôi. Hay là mày đang bận ngắm đôi vớ mới tao gửi? Thích không? Màu xanh dương này hợp với tao chứ? Nhìn nó ôm sát bắp chân thế kia... chắc cũng đủ làm thằng biến thái như mày rạo rực rồi nhỉ? 😏
Từng chữ của Hoàng như những lưỡi dao sắc lẻm cứa vào tâm trí Minh. Anh ta không chỉ nhắc lại sự sỉ nhục mà còn trắng trợn xuyên tạc, áp đặt suy nghĩ bệnh hoạn lên cậu. Minh cảm thấy máu nóng dồn lên mặt, một sự phẫn uất nghẹn đắng nơi cổ họng, nhưng nỗi sợ bị bại lộ vẫn là thứ cảm xúc chủ đạo, trói chặt mọi phản kháng của cậu. Cậu không dám chối cãi quyết liệt, sợ rằng sẽ đổ thêm dầu vào lửa.
Em... em không có ý đó... Anh đừng nói vậy... Minh gõ lại một cách yếu ớt, gần như van nài.
Không có ý đó? Vậy là ý gì? Hay mày định nói đôi vớ này chưa đủ "đô"? Hoàng tiếp tục dồn ép, giọng điệu ngày càng mỉa mai và thăm dò. Hay mày muốn tao cho thêm chút "gia vị" vào đôi này luôn cho nó giống đôi hồi chiều? Để mày hít hà cho đã đời? Mày thích thế đúng không? Thích cái mùi mồ hôi khai khai đặc quánh của tao, cái mùi của sức mạnh, của sự gắng sức đến cùng cực... phải không nào? Đừng giả vờ trong sạch nữa, Minh. Tao nhìn thấy hết trong mắt mày rồi. Cái cách mày run rẩy, cái cách mày lén lút đưa mũi lại gần... Đó không chỉ là tò mò. Đó là khao khát.
Hoàng đang cố tình đẩy Minh vào chân tường, buộc cậu phải thừa nhận cái phần đen tối nhất trong nỗi ám ảnh của mình. Anh ta vẽ ra một bức chân dung lệch lạc, quy chụp động cơ của Minh một cách đầy ác ý, nhưng lại dựa trên những quan sát tinh vi về phản ứng của cậu.
Minh cảm thấy như đang bị lột trần dưới ánh mắt soi mói của Hoàng, dù chỉ là qua màn hình điện thoại. Cậu không thể phủ nhận hoàn toàn sức hút đầy nam tính, mạnh mẽ của Hoàng – đó có lẽ là gốc rễ ban đầu của sự chú ý lệch lạc này, trước cả khi nó biến thành nỗi ám ảnh với giày vớ. Nhưng Hoàng đã bóp méo nó, quy chụp nó thành một thứ ham muốn bệnh hoạn với mùi cơ thể, với sự bẩn thỉu. Và trong tình thế bị uy hiếp, bị dồn ép, Minh không còn đủ sức lực hay can đảm để phân định rạch ròi. Nỗi sợ hãi khiến cậu chỉ muốn làm Hoàng hài lòng, dù chỉ là bằng lời nói.
Trong cơn hoảng loạn và bối rối tột độ, với hình ảnh đoạn video và khuôn mặt thất vọng của thầy Hùng hiện về, Minh đã gõ ra những dòng chữ định mệnh, những dòng chữ mà cậu sẽ hối hận mãi mãi, vì nó chính là thứ vũ khí Hoàng cần để siết chặt vòng kiểm soát:
Em... em sợ... Nhưng đúng là... mùi của anh... nó rất... rất mạnh mẽ... Nam tính... Em không thể giải thích được... Nó khiến em... vừa sợ hãi vừa... bị thu hút một cách kỳ lạ... Em xin lỗi... Em thật sự ghê tởm bản thân mình...
Đó là một lời thú nhận nửa vời, đầy mâu thuẫn và đau khổ. Minh cố gắng thể hiện sự ghê tởm bản thân, sự dằn vặt, nhưng cái phần thừa nhận về "sự thu hút kỳ lạ" với "mùi nam tính mạnh mẽ" của Hoàng chính là thứ mà Hoàng đang chờ đợi.
Tiếng cười chiến thắng của Hoàng dường như vang vọng qua cả tin nhắn.
HAHAHA! BIẾT NGAY MÀ! Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi hả, thằng nhãi biến thái? "Vừa sợ hãi vừa bị thu hút"! Còn gì rõ ràng hơn thế nữa? Mày thích tao, thích cái mùi của tao, thích cái cảm giác bị áp đảo bởi một thằng đàn ông mạnh mẽ như tao! Mày ghê tởm bản thân chỉ vì mày không dám đối mặt với sự thật đó thôi! Nhưng không sao, tao sẽ giúp mày "đối mặt".
Hoàng đã có được cái cớ hoàn hảo. Anh ta đã diễn giải thành công lời thú tội đẫm nước mắt và sợ hãi của Minh thành một lời khẳng định về ham muốn bệnh hoạn. Và giờ đây, anh ta sẽ sử dụng nó làm nền tảng cho sự thống trị tuyệt đối.
Mày đã thừa nhận thích "mùi nam tính mạnh mẽ" của tao rồi đấy nhé. Vậy thì từ giờ, tao sẽ "chiều lòng" mày. Coi như một phần thưởng vì đã thành thật, dù là miễn cưỡng.
Giọng điệu của Hoàng trở nên lạnh lùng, đầy tính toán. Các "luật lệ mới" bắt đầu được đưa ra, tàn nhẫn và chi tiết hơn, biến sự phục tùng thành một nghi lễ sỉ nhục có hệ thống.
Nghe cho kỹ đây, cún con, và đừng bao giờ quên:
**Điều 1:** Sau TẤT CẢ các buổi tập, dù là tập nặng hay tập nhẹ, dù trời mưa hay nắng, mày sẽ phải là người cuối cùng rời khỏi phòng thay đồ cùng với tao. Không có ngoại lệ.
**Điều 2:** Nhiệm vụ chính thức của mày: VỆ SINH toàn bộ đồ dùng sau tập của tao. Bao gồm giày đá banh, giày chạy bộ, tất cả các loại vớ, và cả quần áo tập nếu tao yêu cầu. Phải làm sạch sẽ như mới, loại bỏ hết bùn đất, mùi hôi. Tao kiểm tra không đạt thì mày biết hậu quả rồi đấy.
**Điều 3:** Trong suốt quá trình thực hiện "nhiệm vụ cao cả" này, từ lúc bắt đầu cho đến khi xong xuôi, mày phải **TUYỆT ĐỐI QUỲ TRÊN SÀN NHÀ**. Dáng vẻ phải thật thành kính, như một kẻ nô lệ đang phục vụ chủ nhân. Dám lén đứng dậy dù chỉ một giây, cái video kia sẽ bay.
Minh đọc đến đây, tay chân đã bủn rủn, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy. Việc phải quỳ gối phục vụ đã là một sự sỉ nhục khủng khiếp, nhưng Hoàng vẫn chưa dừng lại. Anh ta xoáy sâu vào điểm yếu chí mạng mà Minh vừa vô tình thừa nhận.
**Điều 4:** Đây là phần dành riêng cho cái "sự thu hút kỳ lạ" của mày đây. Trước khi bắt đầu giặt bất kỳ đôi vớ nào của tao, mày phải cầm nó lên, bằng cả hai tay, đưa sát vào mũi. Sau đó, trước sự chứng kiến của tao, mày phải **HÍT THẬT SÂU VÀ DÀI BA HƠI**, cảm nhận cho thật kỹ cái "mùi nam tính mạnh mẽ" mà mày thích ấy. Phải thể hiện sự "tận hưởng", hiểu không? Dù đó là mùi mồ hôi, mùi bùn đất, hay thậm chí cả cái "gia vị đặc biệt" mà mày đã nếm trải. Tao muốn thấy mày chấp nhận và phục tùng hoàn toàn.
Sự biến thái trong yêu cầu này khiến Minh rùng mình. Hoàng đang biến nỗi ám ảnh của cậu thành một màn trình diễn nhục nhã, buộc cậu phải đóng vai kẻ tận hưởng chính sự tra tấn của mình.
Nhưng đỉnh điểm của sự tàn ác và bệnh hoạn nằm ở điều luật cuối cùng, nhắm vào đôi giày đá banh – biểu tượng của niềm đam mê đã bị Hoàng vấy bẩn.
**Điều 5:** Riêng đối với đôi giày đinh thi đấu chính của tao, sau những trận quan trọng hoặc khi tao thấy cần thiết... việc làm sạch bùn đất khô cứng bám sâu trong từng kẽ đinh, từng đường chỉ, sẽ cần một công cụ đặc biệt hơn bàn chải thông thường. Một công cụ mềm mại, tỉ mỉ, và biết nghe lời.
Hoàng cố tình dừng lại, như để Minh tự tưởng tượng ra điều khủng khiếp sắp tới.
Tao muốn mày dùng chính cái miệng của mày, cái **LƯỠI** của mày, để làm sạch từng chiếc đinh, từng kẽ giày cho tao. Phải liếm sạch mọi vết bẩn, mọi hạt cát, cho đến khi tao hài lòng. Đây là cách tốt nhất để mày thể hiện lòng trung thành tuyệt đối và sự tận tâm phục vụ chủ nhân. Cũng là để nhắc nhở mày về vị trí thực sự của mình.
Toàn thân Minh đông cứng lại. Đầu óc cậu trống rỗng đi vì sốc. Liếm sạch giày đinh? Sự sỉ nhục cùng cực, sự ghê tởm không thể diễn tả thành lời. Nó vượt xa mọi giới hạn mà cậu có thể tưởng tượng. Bùn đất, cỏ vụn, mồ hôi chân, và ai biết còn thứ gì nữa dính trên đế giày sau một trận đấu... tất cả sẽ phải tiếp xúc trực tiếp với miệng cậu?
Hoàng kết thúc màn ra lệnh bằng một lời cảnh cáo cuối cùng, không cho Minh bất kỳ đường lùi nào:
Năm điều luật này là bất di bất dịch. Khắc cốt ghi tâm đi, con chó nhỏ. Dám làm trái, dám hé răng nửa lời với bất kỳ ai, dám thể hiện thái độ không hài lòng, đoạn video đó sẽ được gửi đi ngay lập tức. Thầy Hùng, ban huấn luyện, toàn bộ đồng đội, thậm chí cả trường học của mày nữa. Mày sẽ thân bại danh liệt, không còn chỗ dung thân. Giờ thì cho tao biết, mày đã **HIỂU RÕ** và **CHẤP NHẬN** chưa? Một câu trả lời thôi: CÓ hoặc KHÔNG? Chọn đi.
Minh nhìn chằm chằm vào chữ "CHỌN ĐI" đang nhấp nháy trên màn hình. Nhưng cậu biết, đó chỉ là một sự lựa chọn giả tạo. Cậu không có quyền chọn. Hoàng đã khóa chặt mọi lối thoát. Việc tiết lộ một phần cảm xúc hỗn loạn của mình, dù trong cơn sợ hãi và tuyệt vọng, đã trở thành cái cớ không thể chối cãi để Hoàng áp đặt lên cậu một chế độ nô lệ hà khắc và biến thái. Cái giá phải trả cho bí mật đen tối của cậu là sự hủy hoại nhân phẩm toàn diện, là việc phải thực hiện những hành động kinh tởm dưới sự giám sát và thỏa mãn của kẻ đã nắm giữ vận mệnh mình. Với trái tim tan nát và tâm hồn trống rỗng, Minh biết mình chỉ có thể gõ một từ duy nhất, một từ sẽ đóng dấu lên bản án nô lệ của cậu:
... Có.
Từ "Có" hiện lên trên màn hình như một dấu chấm hết cho cuộc đời cũ của Minh. Một từ duy nhất, được gõ ra trong nỗi sợ hãi và tuyệt vọng cùng cực, nhưng nó mang sức nặng của xiềng xích, trói buộc cậu vào một tương lai đen tối dưới sự thống trị của Hoàng. Minh nhắm mắt lại, cảm giác kiệt quệ hoàn toàn, như thể toàn bộ sức lực và ý chí sống còn đã bị rút cạn chỉ bằng một cuộc trao đổi tin nhắn đầy ác ý.
Cậu chờ đợi, tim đập thình thịch, không biết Hoàng sẽ phản ứng thế nào với sự khuất phục hoàn toàn này. Liệu anh ta có hả hê? Có tạm buông tha cho cậu, ít nhất là trong đêm nay?
Nhưng Hoàng, như một kẻ săn mồi tàn nhẫn đã nếm được mùi máu, dường như vẫn chưa thỏa mãn. Điện thoại lại rung lên, không phải bằng một tin nhắn chế giễu hay đe dọa nữa, mà bằng một chỉ thị mới, một sự bành trướng quyền lực vào chính không gian riêng tư nhất của Minh.
Tốt. Ít ra mày cũng biết điều. Hoàng bắt đầu, giọng điệu lạnh lùng và kẻ cả. Nhưng sự phục tùng không chỉ thể hiện ở phòng thay đồ đâu, cún con. Nó phải là một phần *cuộc sống* của mày. Mày phải học cách suy nghĩ như tao, hành động như tao... để thực sự hiểu vị trí của mình và làm hài lòng chủ nhân.
Minh đọc những dòng chữ này với một dự cảm chẳng lành. Hoàng đang muốn gì nữa đây?
Mày có để ý không? Tao luôn mang vớ. Kể cả khi ở nhà. Trừ lúc tắm. Hoàng tiếp tục, nhắc lại thói quen riêng của mình. Đó là kỷ luật. Đó là phong thái. Mày, là nô lệ của tao, cũng phải học hỏi điều đó. Mày phải *đồng bộ* với tao.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Minh. "Đồng bộ"? Nó có nghĩa là gì?
Vậy nên, thêm một điều luật nữa cho mày đây. **Điều 6**:
Kể từ ngày mai, sau mỗi buổi tập, mày sẽ **mang nguyên đôi vớ đá bóng cao cổ đầy mồ hôi của chính MÌNH** về nhà. Không được tháo ra ở phòng thay đồ.
Và đây mới là phần quan trọng:
Mày phải **TIẾP TỤC MANG ĐÔI VỚ ĐÓ HOẶC MỘT ĐÔI VỚ KHÁC TÙY MÀY SUỐT THỜI GIAN Ở NHÀ**. Chỉ được phép tháo ra khi đi tắm. Tuyệt đối không được đi chân trần trong phòng, dù chỉ một phút. Mày phải quen với cảm giác đó, cảm giác luôn bị bao bọc, luôn bị kiểm soát, giống như tao.
Minh trợn mắt kinh hoàng. Bắt cậu mang đôi vớ ẩm ướt, hôi hám của chính mình về nhà và tiếp tục mang chúng suốt thời gian còn lại? Nó không chỉ là sự khó chịu về thể chất mà còn là một hình thức tra tấn tâm lý liên tục. Nó là cách Hoàng xâm chiếm cả không gian riêng tư, biến chính cơ thể và căn phòng của Minh thành một phần của nhà tù vô hình mà anh ta dựng lên.
Nhưng yêu cầu chưa dừng lại ở đó. Hoàng muốn đảm bảo sự tuân thủ tuyệt đối.
Và để chắc chắn mày không dám làm trái lời tao, **mỗi buổi tối**, trước khi đi ngủ, mày phải **báo cáo** cho tao. Gửi một bức ảnh chụp đôi chân mày đang mang vớ, hoặc ít nhất là một tin nhắn xác nhận mày vẫn đang "đồng bộ" với chủ nhân. Tao sẽ kiểm tra ngẫu nhiên.
Đây không chỉ là yêu cầu, đây là một phần của sự huấn luyện mày. Để mày không bao giờ quên mày thuộc về ai, kể cả khi không có tao ở đó. Mày là vật sở hữu của tao, Minh ạ. Mọi lúc, mọi nơi.
Những dòng chữ cuối cùng như nhát búa đóng đinh Minh vào số phận nô lệ. Hoàng không chỉ muốn kiểm soát hành động của cậu tại sân tập, anh ta muốn kiểm soát cả suy nghĩ, cả thói quen, cả sự tồn tại của cậu 24/7. Việc bắt Minh mang vớ liên tục, bắt cậu báo cáo hàng ngày, là cách Hoàng khắc sâu quyền lực của mình vào từng giây từng phút trong cuộc sống của cậu. Nó biến thói quen cá nhân của Hoàng thành một công cụ tra tấn và kiểm soát, một sợi dây vô hình nữa siết chặt lấy cổ Minh.
Minh buông thõng chiếc điện thoại xuống giường. Cậu không còn sức để phản ứng, không còn nước mắt để khóc. Một cảm giác tê liệt bao trùm lấy cậu. Cuộc sống của cậu đã hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát. Từ một cầu thủ trẻ với những ước mơ, cậu đã trở thành một con rối bị giật dây, một "con chó con" phải tuân theo mọi mệnh lệnh, dù là bệnh hoạn và hạ thấp nhân phẩm đến mức nào, của kẻ tự xưng là "chủ nhân". Ngay cả trong chính căn phòng trọ bé nhỏ này, cậu cũng không còn được tự do, không còn được là chính mình. Bàn chân cậu, từ ngày mai, sẽ phải luôn bị che phủ, như một biểu tượng hữu hình cho sự giam cầm và kiểm soát hoàn toàn mà Hoàng đã áp đặt lên cuộc đời cậu. Bóng tối dường như đã nuốt chửng hoàn toàn lấy Minh, không còn một tia hy vọng nào le lói.
End chapter 4
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com