Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Kêu ba, gọi mẹ

Thuở xưa lúc má cô còn sống thì chả hề lui tới, bây giờ lại nhiệt tình tỏ ra nhớ thương người quá cố, Thục Khuê khó tránh khỏi nghĩ ngợi lung tung.

Dù sao trong trí nhớ của cô, thật sự không hề có chút ấn tượng về hai người bà con xa lạ này.

Thôi thì người tới là khách, chỉ cần không làm gì quá đáng, Thục Khuê cũng không có ý kiến gì.

Thục Khuê ưỡn cái bụng béo tròn, thân hình lắc lư vừa đi vừa suy nghĩ. Mãi đến khi đến khúc ngoặt, một người bất thình lình nhảy ra ôm chằm lấy cô, nhún nhảy reo hò: "Nhìn từ xa em đã biết ngay là chị Khuê nè."

Cái con nhỏ ốm nhom ốm nhách này là ai? Nhìn cô ta cứ nhảy tưng tưng trước mặt, Thục Khuê thiếu điều muốn choáng ngợp trong sự nhiệt tình thái quá của cô ta.

Lăng xăn nhìn muốn hoa cả mắt!

Cũng may trước khi Thục Khuê hết kiên nhẫn, người nọ cuối cùng cũng buông cô ra. Cô ta cười toe toét khoác tay Thục Khuê, giọng điệu cực kì thân thiết nói: "Chị đoán xem em là ai nè."

Không rảnh. Khỏi đoán. Cảm ơn.

Dẫu trong lòng nghĩ thế, nhưng chẳng ai nỡ đánh người mặt cười. Đứng trước một lời đề nghị không đầu không đuôi của một người xa lạ chẳng biết chui từ rãnh nào lên, Thục Khuê vẫn lịch sự đưa ra đáp án của mình: "Em là... em của chị."

Cô gái: "..." Hình như cũng đúng.

Cô gái vẫn tươi cười, vừa định nói gì đó thì lại nghe Thục Khuê nói tiếp: "Nhưng chắc chắn không phải ruột thịt rồi."

Cô gái dẩu môi, vờ giận hờn nói: "Sao không ạ. Lúc dì còn sống đã nói sẽ coi em như con gái ruột cơ mà."

Thục Khuê cũng giả đò không hiểu, hỏi lại: "Dì? Dì nào?"

Cô gái giậm chân, trả lời: "Thì mẹ của chị chứ còn ai nữa."

"Ồ." Thục Khuê tỏ vẻ ngạc nhiên, bàn tay béo ú che miệng cho hợp tình huống, sao đó ngu ngơ hỏi tiếp: "Cô em đây nhìn tuổi sấp xỉ em trai tôi thôi. Cô gặp má tôi khi nào? Gặp ở đâu?"

Trước khi cô ta trả lời, Thục Khuê còn bổ thêm một câu đe doạ: "Nè he, ăn bậy được chứ nhận bậy thân thích họ hàng là không được đâu nha. Lạng quạng là không yên với tôi đâu đó."

Thân hình Thục Khuê không nhỏ, bây giờ lại sưng mặt chống nạnh đứng đó, nhìn vào không khác chi mấy gã ác bá đang hà hiếp con gái nhà lành.

Cô gái cũng chột dạ giật lùi về sau tránh né, ấp úng một hồi, mới đáp: "Dì không có nói với em, nhưng mẹ em nói dì bảo như thế thật mà."

Thục Khuê lắc mình, hất mặt hỏi thẳng: "Mẹ em? Mẹ em là ai?"

Cô gái hơi ngớ ra, rồi trả lời: "Mẹ em chính là dì của chị đó!"

Thục Khuê bật cười, cảm giác ăn hiếp con nít thật đã làm sao. Cô vờ nhăn mặt nhăn mày, hỏi tới tấp: "Vậy té ra mẹ cô là em gái của má tôi hả?"

Cô gái đối diện sáng mắt, liên tục gật đầu, chưa kịp mừng rỡ đã nghe thấy Thục Khuê xoa cằm nói tiếp: "Cũng không đúng. Má tôi là con một, lấy đâu ra anh chị em vậy kìa?" Nói đoạn, Thục Khuê bất ngờ bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của đối phương, lớn giọng hỏi: "Nói mau, cô là ai, đến nhà tôi có mục đích gì?"

Cô gái bị doạ, sợ đến méo miệng xém khóc.

Trêu nhiêu đó cũng thoả lòng rồi, nhỡ quá trớn cô ta thật sự khóc um lên, lúc đó người ta kéo đến vây xem thì e cô cũng mất mặt không kém.

Bởi vậy, trước khi cô ta ngửa mặt "oa oa" thì Thục Khuê đã nhanh chóng bắt lấy hai cánh tay mảnh khảnh mềm yếu kia. Một tay nắm trọn. Không cho đối phương có cơ hội vùng vẫy tránh thoát, cô lập tức nở nụ cười ba phần thân thiện bảy phần giả lả, nói: "Em là con gái dì Trinh đúng không nè. Sao mà chị không nhận ra được cơ chứ. Chị trêu em tí thôi mà."

Cô gái đang chực khóc đột nhiên bị vẻ nhiệt tình của Thục Khuê cắt ngang, cô ta nấc lên mấy tiếng, gương mặt hiện rõ sợ sệt, mếu: "Trêu em thiệt á? Mặt chị vừa rồi hung dữ lắm đa, em còn tưởng chị sắp nhào tới đánh em nữa đó."

Thục Khuê siết chặt bàn tay gầy guộc, vỗ về trấn an, nhẹ nhàng giải thích: "Nào có. Em là em gái của chị, sao chị nỡ đánh em. Em nói vậy, chị buồn lung lắm."

Cô gái ngơ ngác, muốn rút tay mình khỏi bàn tay mập ú hệt như chân giò heo kia. Ngặt nổi Thục Khuê người to sức cũng to, dù cô ta cố gắng thế nào đi nữa cũng đều vô dụng.

Cô ta muốn khóc lắm rồi. Tại sao Thục Khuê lại thay đổi đột ngột như vậy. Tự dưng nhiệt tình, thân thiện như thế làm gì. Rõ ràng phản ứng ban đầu rất đúng ý cô cơ mà. Hung dữ lên. Đanh đá vào. Thậm chí đánh người luôn mới đúng chứ. Ai mượn hiền lành. Ai cần chị chị em em.

Tức chết đi mà! Tiếp theo biết phải làm sao đây?

"Chị Khuê con nói đúng lắm. Tánh tình nó nghịch ngợm nên hay đùa dai giỡn lâu chút thôi. Chứ trước giờ nó có đánh đập gì ai đâu."

Ông Tư Ngưng từ xa đi lại, phía sau còn có một người đàn bà ăn mặc sang trọng bước theo.

Thục Khuê nhấc mày, "giũ bỏ" đôi tay gầy yếu kia ra, như có muôn vàn oan ức chạy tới gọi một tiếng: "Ba."

Cô gái giật mình, rất nhanh liền rơm rớm nước mắt chạy theo gọi: "Mẹ."

Được lắm. Thục Khuê nghiến răng thầm nghĩ: Tôi có ba thì cô có mẹ. Vậy thì dễ xử thôi.

Cô đấm bùm bụp vào ngực cha già, giọng điệu dẻo nhẹo chữ này dính chữ kia, giành kể khổ trước: "Con giỡn với em có chút xíu, mà em đã la lối rằng con đánh em."

Cô gái trợn mắt, lắc đầu nhìn mẹ mình, nghẹn ngào nói: "Không có. Tại vừa rồi trông chị dữ lắm. Nên con sợ..."

Dì Trinh tức khắc ngắt lời con gái, quở mắng: "Chị em trong nhà với nhau, con sợ gì hả."

Cô gái bĩu môi, đứng trước ánh mắt uy nghiêm của mẹ mình không dám cãi dù chỉ nửa lời.

Ông Tư cũng góp lời, xỉa trán con gái, nói: "Con bao nhiêu tuổi rồi còn đùa dai hả. Doạ em sợ rồi kìa."

Thục Khuê cười cười, ôm tay ông, không chút ngượng mồm đáp: "Con mười tám. Mới lớn thôi à."

Ông Tư trợn mắt, trừng con gái.

Thục Khuê cười tít mắt, vuốt ngực giúp ông nguôi giận, sửa lời: "Thì cũng từng mười tám cơ mà. Như nhau cả thôi."

Ông Tư mắng con gái không biết xấu hổ, rồi chính thức giới thiệu mọi người với nhau một lần. Người đàn bà bên cạnh ông thì không còn xa lạ nữa, chính là dì Trinh được nhắc tới cách đây không lâu - người chị em họ hàng bên vợ cách xa miệt miệt mấy đời. Kế đó là cô con gái dì Trinh, tên Xuân, cùng tuổi với thằng Ba, năm nay vừa tròn mười tám. Con gái mười tám cũng không còn nhỏ gì, gả chồng sanh con cũng không tính sớm, vậy mà đùa xíu đã mếu đã khóc thì quá mức mong manh rồi.

Chỉ là không ai ngờ tới, vào lúc tưởng chừng như mọi người sắp giải tán đường ai nấy đi chuyện ai nấy làm, Xuân lại khẽ khàng than thở một câu: "Nhìn chị Khuê có ba yêu thương che chở, em ngưỡng mộ lung lắm. Chỉ tiếc ba em mất sớm..."

Tới rồi, tới rồi, tới luôn rồi.

Bờ môi Thục Khuê giật giật, chớp mắt lệ nóng quanh tròng, ôm chầm lấy cha già, tru tréo hùa theo: "Hu hu hu. Em vừa nhắc làm chị không nén được xúc động. Nhìn em có mẹ vỗ về, chị cũng bồi hồi tủi thân không kém." Rống một tiếng, cô thuận kéo tay áo cha già hỉ mũi, âm thanh như xuyên thủng màn nhĩ người nghe, xong lại vờ lau khoé mắt khô ráo, dùng cả cơ mặt để biểu diễn sự thống khổ trong lòng: "Hôm nay, hôm nay là ngày giỗ của má chị. Chị nhớ bà ấy khôn siết... hu hu."

Diễn thôi mà, ai không biết chứ.

Nét bùi ngùi trên mặt Xuân nháy mắt cứng đờ như đứng giữa cái lạnh ngày đông. Ông Tư cũng trưng ra dáng vẻ nhớ vợ bồi hồi mà an ủi con gái, hai ba con thoắt cái liền ôm nhau khóc ròng. Xuân bối rối bấu cánh tay mẹ mình. Dì Trinh cũng nhéo nhẹ tay con gái, vì muốn phá vỡ bầu không khí kì quặc này bèn lên tiếng:

"Bé Khuê cũng đừng buồn. Nếu con không ngại thì có thể xem dì như mẹ của con."

Hai tay Thục Khuê ôm lấy gương mặt tròn trĩnh, liên tục lắc đầu, thốt lên: "Con ngại. Con ngại mà dì."

Lần này, đến lượt dì Trinh hoá đá.

Chẳng để mọi người chờ lâu, Thục Khuê mới để lộ ra gương mặt khô ráo chẳng có chút nước mắt nào, dẫu vậy nhưng vẫn nhiệt tình khịt mũi thút thít, nghẹn ngào nói tiếp: "Má con là má con. Dì là dì. Sao con có thể nhận dì là má được chứ. Làm vậy chẳng khác nào con cướp má của bé Xuân đâu."

Nghe vậy, Xuân định tiến lên nói không sao, chị cứ cướp đi, tôi cũng không lỗ. Nhưng lời còn chưa kịp thốt lại lần nữa bị Thục Khuê nhanh mồm chặn lại:

"Nếu đổi lại là con, nếu giữa đường có ai đó nhảy ra đòi nhận ba con làm ba, con cũng sẽ chẳng vui vẻ gì đâu. Nói không chừng con còn kích động nhào tới cào nát mặt đứa ất ơ đó nữa ấy chứ."

"Đứa ất ơ" nào đó bỗng dưng ngậm chặt mồm, thở cũng không dám thở mạnh.

Ông Tư Ngưng cứ tưởng con gái nhớ mẹ nên tủi thân ăn nói lung tung, chỉ biết vỗ về an ủi: "Ăn nói linh tinh. Ba chỉ có ba chị em con mà hói hết nửa đầu rồi này."

Thục Khuê cười, đáp: "Con chỉ nói lỡ như thôi mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com