Chương 11 - 15
Chương 11 : Ở Rể
Lục gia là nhà giàu nhất nhì trong thành. Mà Vạn gia có được nhà cửa xa hoa, cũng có thể xếp hàng thứ mười trong thành. Vốn coi như không tệ, nhưng so với Lục gia, thì khoảng cách rất xa, căn bản không thể đánh đồng.
Cho nên Lục gia lúc trước phái người tới cầu thân, Vạn Phú Quý cao hứng có chút thụ sủng nhược kinh, hai đứa con gái trong nhà càng thiếu kiên nhẫn từ sau tấm bình phong tranh nhau chạy đến chào hàng, ai không muốn bay lên đầu cành biến Phượng Hoàng, đây chính là Lục gia ah!
Thế nhưng mà Lục gia phái bà mối tới nói vừa xong, hai chị em mà bắt đầu nhún nhường cho nhau, Lục gia mặc dù tốt, nhưng nếu như đối tượng lập gia đình là đứa con út Lục gia Lục Côn Sơn, tất nhiên không thể tốt rồi. Con trai trưởng Lục gia làm kinh doanh có nghề nghiệp, mà con thứ hai Lục Côn Sơn thì không nghề, không đọc sách, sống phóng túng đã quen, đánh nhau ẩu đả cũng là chuyện thường ngày, điển hình là phá gia chi tử.
Hai đứa con gái không chịu gả, Vạn lão gia lại không dám đắc tội Lục gia. Nhị thái thái vì hạnh phúc của hai đứa con mình, mới nhắc tới Bảo Châu, nói có lẽ đại tiểu thư ở nông thôn không có bị chết đói, phái người đi xem, nếu còn sống gả cho Lục Côn Sơn, giải quyết vấn đề khẩn cấp này, lại không tổn thất cái gì, chỉ là môt đứa con gái ngốc mà thôi.
Vạn Phú Quý nhìn thấy Lục gia phái quản gia hết sức nghiêm túc tới, thì muốn chút đầu.
Lúc này, muốn hối hận đã không còn kịp rồi.
Hắn phái người đi hỏi thăm một chút, không nghĩ tới lão gia tử cùng Bảo Châu đều còn sống, lập tức đi đón trở về, Vạn Phú Quý mới bắt đầu đã hối hận, tuy rằng có hơi ngốc một chút, nhưng ngốc một cách đáng yêu ah! Quả thực chính là làm người ta nhìn thấy liền vui vẻ, bộ dáng cũng tốt, như mẹ cô.
Tuy rằng ở chung không có bao lâu, nhưng vẫn có chút luyến tiếc.
Sau giờ ngọ bọn nha hoàn phụng mệnh giúp Bảo Châu sửa soạn.
Mấy bộ quần áo đặt may cũng đã được đưa tới, nha hoàn hầu hạ Bảo Châu vừa mới giúp cô mặc xong quần áo, còn chưa kịp chải đầu, chỉ thấy tam thái thái cười mỉm đi đến, sau lưng còn gọi người bưng một cái khay, tam thái thái người rất đẹp, tính tình cũng rất ôn hòa, nhưng cũng có tâm cơ kín đáo, bà nghĩ đến dưới gối mình không con, lão gia chỉ có ba đứa con gái, trong đó hai đứa đều là Nhị thái thái sinh, bà nếu muốn có một chỗ dựa, vậy nịnh bợ Bảo Châu không có mẹ bên cạnh là không còn gì tốt hơn rồi, nghĩ đến buổi tối sẽ có yến hội, Bảo Châu vừa từ nông thôn tới, không thể làm mất cấp bậc lễ nghĩa, đem vài món châu báu trước kia lão gia trước kia cho mình mang đến: "Bảo Châu, mẹ mang đến cho con một ít đồ trang sức. Con chọn thức con thích, mẹ sẽ cho con."
Bảo Châu nhìn đồ vật trong khay, đều rất đẹp, không biết chọn cái gì tốt, lại cảm thấy bộ dạng mẹ ba cười rộ lên rất thân thiết, làm nũng nói: "Mẹ ba giúp con chọn a!"
Tam thái thái thấy cô có chút thân thiết với mình, cười đi qua, tự tay chọn một vòng cổ đeo vào cho cô, hơn nữa trang sức tinh xảo, lập tức làm hai mắt mọi người tỏa sáng. Vốn Bảo Châu lớn lên nhìn rất tốt, mặt mượt mà như trứng ngỗng, con mắt rất lớn, rất có thần, ngũ quan lớn lên vốn tinh xảo, chỉ do lúc trước không có ăn mặc tử tế, cho nên nhìn dung mạo tựa hồ không bằng Bảo Nguyệt, lúc này hơi sửa soạn một chút, đoán chừng là mười cái Bảo Nguyệt cũng kém với cô.
Người đẹp như vậy, chỉ là tiện nghi cho tên phá gia chi tử Lục Côn Sơn.
Tam thái thái lôi kéo tay của cô, một bên hướng dưới lầu đi đến, một bên thành tâm nói: "Bảo Châu con thật xinh đẹp, không hổ là ruột thịt trưởng nữ, so với cỏ dại ven đường kia đúng là đẹp mắt."
Bảo Châu có chút không yên lòng cười cười, tâm tư đều bay đến trên yến tiệc, nghe nói hôm nay sẽ làm tiệc ngoại quốc, có rất nhiều món trước kia cô chưa từng ăn qua, nghĩ tới sắp chảy nước miếng ra.
Thời điểm hai người đi đến phòng khác, chỉ thấy trên ghế sa lon người đã ngồi thành hai bên, phía bên trái là một nam nhân trung niên bụng phệ đang cùng Vạn Phú Quý nói gì đó, người nọ vẻ mặt bình tĩnh, đầu Vạn Phú Quý lại nhanh chóng chảy đầy mồ hôi chối từ lấy: "Lục lão gia cái phúc này Vạn gia không dám nhận, tiểu nữ bản tính ngu dốt, có thể gả cho Nhị thiếu gia đã là trèo cao rồi, có thể nào lại để cho Nhị thiếu gia hạ mình ở rể Vạn gia."
Chương 12 : Đây Là Bảo Châu ?
"Nghe nói Bảo Châu là con gái lớn của Vạn huynh, nhất định là bảo bối của Vạn huynh a! Nếu để cho Bảo Châu đến Lục gia, huynh cũng nhất định rất không nỡ. Cho nên đến ở rể, như vậy Bảo Châu còn có thể ở bên cạnh Vạn huynh tận hiếu, hơn nữa Côn Sơn tuổi nhỏ bây giờ là còn càn quấy, nhưng nam hài tử mà! Qua vài năm sẽ trưởng thành hơn, Vạn huynh nếu không chê, ngược lại có thể cho Côn Sơn giúp huynh quản lý một phần gia nghiệp." Lục lão gia nụ cười trên mặt nhàn nhạt.
Lục lão gia không biết hắn thật sự sợ hãi, hay là giả giả bộ hồ đồ trong lòng thì khôn ngoan, Côn Sơn tuy nhiên là đứa phá gia chi tử hết ăn lại nằm, nhưng cũng là con trai ruột của hắn, cũng không thể lại để cho hắn về sau chết đói, nhưng phá hoại gia nghiệp gia mình cũng không tốt, cho nên muốn dứt khoát tiếp nhận việc hôn nhân để cho Côn Sơn ở rể Vạn gia, từ nay về sau mắt không thấy tâm không phiền, mà Côn Sơn cũng có gia nghiệp nhà người khác để phá hoại, hắn làm cha hoàn toàn không đau lòng.
Lúc trước chọn trúng Vạn gia, cũng là bởi vì Vạn Phú Quý dưới gối không con kế thừa gia nghiệp, đợi Vạn Phú Quý già đi, tất cả tài sản của Vạn gia đương nhiên sẽ là của đứa con rể Côn Sơn, như thế mới chọn trúng Vạn gia về tài lực đều không tính xuất sắc mà cầu hôn cho Côn Sơn.
Vạn Phú Quý bề ngoài cười theo, trong lòng lại tức giận muốn cắn hắn, quả nhiên hắn đoán đúng, nói cái gì quan hệ thông gia tất cả đều là ngụy trang, hắn Vạn Phú Quý tuy rằng không có học hành gì nhiều nhưng ở trên thương trường lăn lộn hơn chục năm, làm sao không hiểu được đây rõ ràng là âm mưu, hóa ra Lục lão gia ghét bỏ phá gia chi tử chính mình sinh ra, nhìn thấy phiền lòng, muốn ném đến Vạn gia hắn để ăn uống chùa, còn muốn cầm quyền, đừng nói cửa lớn, cửa sổ đều không có.
Vạn gia gia nghiệp tuy không lớn, nhưng có nhiều người muốn nhòm ngó, Vạn Phú Quý ngẫng đầu thấy Bảo Châu đã từ trên lầu đi xuống, duyên dáng yêu kiều đứng bên bàn trà, sinh lòng nhất kế đối với Lục lão gia nói: "Bây giờ không phải là xã hội mới sao? Để cho đám bọn trẻ tự thương lượng là tốt rồi, người trẻ tuổi không vui suy nghĩ cũng không tốt, người trẻ tuổi đều ở đây, để cho bọn họ tâm sự rồi nói sau."
Lục lão gia nghĩ thầm thực nhìn không ra, Vạn Phú Quý cũng có chút đầu óc,
Lục lão gia vốn định nói chuyện hôn nhân do cha mẹ làm chủ, con gái lớn của Vạn Phú Quý có chút ngu si, hắn đã nghe nói qua, như không phải vì chút đĩa rau của Vạn gia, ai nguyện ý để cho con trai mình lấy một người như vậy, tuy rằng là kẻ ngu, nhưng cũng có mắt nhìn a!
Hai đứa con trai hắn ngồi ở đó cách xa nhau không xa, chính là người ngu cũng sẽ chọn con trai trưởng của hắn a!
Nếu đứa ngốc kia vừa ý con trai trưởng nhà hắn, hắn nhất định là không đáp ứng, việc hôn nhân này cho dù thất bại, Vạn Phú Quý một chút sai lầm đều không có , có thể nói con gái lớn nhà ta không coi trọng con trai út nhà ngươi nha, mà con trai trưởng nhà ngươi chướng mắt con gái nhà ta, ta có biện pháp nào?
Quá âm hiểm!
Lục gia ở trong thành gần đây diễu võ dương oai, khi nào chịu qua loại tức giận này, đang muốn vỗ bàn bỏ đi, nhưng ngẫng đầu chỉ thấy một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, không có chút rụt rè đứng một chỗ, lập tức phẫn nộ kẹt tại trong cổ họng.
Tiểu cô nương kia không biết đã ở đàng kia bao lâu, mặc một váy đầm hồng nhạt, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người cô, cái bóng sau lưng vẽ phác thảo lấy đường cong lung linh của cô, hình ảnh kia tựa hồ như là một nữ minh tinh trong phim ảnh.
Ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, tóc mềm mại nửa vén ở sau ót, một nửa màu đen như mực rủ xuống trên vai, ngũ quan rất tinh xảo, trên người chỉ đeo một vòng cổ lưu ly bảy màu, vòng cổ kiểu dáng đơn giản phát ra vầng sáng nhàn nhạt, tôn lên vẻ phấn trang ngọc mài kiều diễm động lòng người của cô.
Mỹ nhân như vậy, chính là con gái ngốc của Vạn gia?
Lục lão gia có chút thất thần hỏi Vạn Phú Quý: "Đây là Bảo Châu?"
Chương 13 : Vận Động Thần Mã
"Đúng vậy a! Đây là tiểu nữ Bảo Châu." Vạn Phú Quý rất hưởng thụ ánh mắt người khác đối với Bảo Châu kinh diễm, nhẹ gật đầu, nhớ ngày đó hắn lần đầu tiên nhìn thấy mẹ Bảo Châu, cũng là kinh diễm có chút thất thần, trước kia vẫn cho là Bảo Châu dáng vẻ nhìn có chút quê mùa, hôm nay ăn mặc tinh tế như thế, ngược lại cùng mẹ cô năm đó có vài phần tương tự, trong lòng cảm khái , yêu ai yêu cả đường đi đem việc tưởng niệm vợ chuyển hóa thành đối với đứa con yêu thích, hướng về phía Bảo Châu vẫy vẫy tay: "Bảo Châu tới, con đứng ở đàng kia đã bao lâu?"
"Một lát." Bảo Châu đi qua, lại không vội mà ngồi xuống, tam nương dẫn cô đi xuống, cũng không có giúp cô giới thiệu vị khách nhân này, bởi vì tam nương là thiếp thất lại không có sinh dưỡng, không có tư cách giới thiệu khách quý cho cô biết, vừa vặn có hạ nhân gọi Nhị thái thái nói ba thiếu một, lại để cho cô đi cùng Lục thái thái đánh bài, lúc gần đi nhắn nhủ Bảo Châu đừng có chạy lung tung.
Không thể chạy loạn vậy cũng chỉ có thể đứng tại chỗ, Nhị nương đã từng nói qua ngồi không dễ tiêu hóa, Bảo Châu muốn đứng đấy đợi tí nữa tốt có thể ăn nhiều thêm vài thứ.
Tuyệt đối không phải như trong lòng Lục lão gia nghĩ, đứa nhỏ này thực nghe lời, thấy khách nhân đang nói chuyện, cũng không quấy rầy chỉ đoan trang đứng ở đàng kia, quả nhiên là khí chất của trưởng nữ, Lục lão gia đối với đứa con dâu tương lai này so với trước kia dự đoán thoả mãn hơn nhiều, mang đi ra ngoài cũng rất có mặt mũi, nghĩ thầm nếu tiểu cô nương này lấy con trai trưởng của mình cũng không tệ nên đối với Bảo Châu vậy rất thân thiết mà nói: "Bác là bác Lục của con."
"Bác Lục khỏe." Bảo Châu đánh cái bắt chuyện, sau đó tiếp tục đứng đấy.
Lục lão gia chỉ chỉ người trẻ tuổi ngồi ở ghế sô pha bên trái đang bị hai chị em Bảo Nguyệt Bảo Trân vây quanh nói chuyện và người ngồi ở ghế sô pha chính giữa không có phản ứng đối với Bảo Châu nói: "Đó là hai đứa con trai của bác, Hoài Ninh và Côn Sơn, con mới tới, hết thảy còn rất lạ lẫm, có rảnh có thể để cho Hoài Ninh dẫn con đi ra ngoài một chút."
Vạn Phú Quý lập tức hiểu ý, Lục lão gia tử là tạm thời đổi chủ ý, muốn đem Bảo Châu nhà hắn kết giao với Lục Hoài Ninh, lập tức thân thiện lên, đối với Bảo Châu nói: "Con đi với tâm sự với Hoài Ninh, nghe nói Hoài Ninh bây giờ đang kinh doanh thực phẩm, cha nghĩ các con sẽ rất có chuyện để nói."
Thực phẩm?
Đó không phải là ăn sao?
Bảo Châu lập tức cảm thấy hứng thú, nhẹ gật đầu, hướng ghế sô pha bên kia đi đến, trong lòng Vạn Phú Quý âm thầm đắc ý, hắn đương nhiên biết rõ đồ ăn ngon là tử huyệt của con gái, có thể đem Bảo Châu gả cho Lục Hoài Ninh cũng không quá đáng, hắn hiển nhiên đánh giá cao chỉ số thông minh của Bảo Châu.
Bảo Châu hướng ghế sô pha bên kia đi vài bước thì dừng lại, có chút khó xử nhìn hai người trước mặt, ai là Lục Hoài Ninh?
Là người bị hai chị em vây lấy, hay là cái người đơn độc ngồi ở đàng kia ngủ gà ngủ gật? Do dự hai giây, Bảo Châu vẫn đi về hướng Lục Hoài Ninh, rất rõ ràng ah! Người làm kinh doanh đều có tác phong, trước mắt chính là người này a!
Bảo Châu đến gần một chút mới phát hiện là người mới gặp được ngày hôm qua, kinh hỉ nhìn hắn: "Là anh ah!"
"Thật cao hứng khi gặp lại cô, tiểu thư xinh đẹp, nguyện ý cùng tôi ra ngoài sân một chút không?" Bị Bảo Nguyệt cùng Bảo Trân cuốn lấy đau cả đầu Lục Hoài Ninh ngẫng đầu, nhìn thấy Bảo Châu, lập tức có một loại cảm giác cứu tinh đến rồi, cũng không biết cha đã sửa lại chủ ý, muốn đem Bảo Châu gả cho mình.
"Tốt!" Bảo Châu vui vẻ đáp ứng, vận động thần mã có thể ăn cơm rất nhiều đi.
Chương 14 : Thú Vị
Nhìn thấy hai người đi ra ngoài, Vạn Phú Quý và Lục lão gia trao đổi ánh mắt, giống như nói thật có hi vọng.
Lục Hoài Ninh đối với Bảo Châu chỉ có thể nói là có chút hảo cảm, cùng cô tiến vào trong sân, thì đã hối hận.
Quá đường đột rồi, chính mình đối với cô không có bất kỳ tâm tư khác, tùy tiện mời cô như vậy, vốn chỉ vì muốn tránh đi hai cái mê trê ở bên trong. Nhưng ở trong mắt những người lớn, dường như không giống với lúc trước, tựa hồ biến thành hắn vừa ý Vạn Bảo Châu. Cha từ trước đến nay rất thương hắn, vạn nhất cha cho rằng hắn coi trọng Vạn Bảo Châu mà tự chủ trương đem Vạn Bảo Châu gả cho hắn, vậy cũng không phải là việc xấu gì. Nghĩ như vậy Lục Hoài Ninh không đi, tìm cái ghế ngồi xuống, đối với Bảo Châu nói: "Tôi muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi , có thể sao?"
"Có thể ah!"
"Bảo Châu tiểu thư bình thường có yêu thích gì?"
"Bắt gà rừng, đào trứng chim." Bảo Châu trước kia ở trong thôn thích nhất làm hai việc này, hơn nữa làm không biết mệt. Vì bắt gà rừng, cô có thể ở trong rừng cây theo buổi từ sáng sớm cho tới chạng vạng tối, chỉ cần gà rừng đi ngang qua, sẽ rơi xuống hố cô đào sẵn.
"Vì cái gì?"
"Thú vị!" Bảo Châu cho hắn một ánh mắt ngươi rất đần.
.
"Vậy ngoại trừ những thứ đó ra cô còn có yêu thích gì khác?" Cô nói những thứ kia, tại thế giới của hắn ở không cách nào tưởng tượng ra được, hắn yêu thích đọc sách xem báo, ngẫu nhiên sẽ khảy đàn Piano.
Bảo Châu lắc đầu, hỏi hắn: "Anh thích leo cây không?"
Lục Hoài Ninh lắc đầu: "Không biết."
"Vậy anh sẽ leo tường không?" Bảo Châu lần nữa nhíu mày, leo cây cũng không biết, đần quá! Leo tường chuyện đơn giản như vậy chắc hẳn là biết đi!
"Cũng sẽ không, người giống như tôi, là không thể tùy tiện leo tường leo cây." Con cái thượng lưu ai sẽ đi làm những chuyện lỗ mãng như vậy, sẽ chọc cho người ta cười.
"A." Bảo Châu có chút đồng tình nhìn hắn, cuộc sống của hắn có lẽ là rất buồn tẻ? Leo cây không được, người nọ sinh ra còn có cái gì vui thú?
Đang nói, đột nhiên một trận mưa trút xuống, Lục Hoài Ninh chỉ cây đại thụ cách đó không xa đối với cô nói: "Chúng ta tới đó trú mưa đi a!"
"YAA.A.A..! Y phục của tôi còn không có lấy vào." Bảo Châu nói xong cũng không để ý chính mình đang mặc sườn xám tao nhã, vài bước chạy đến trước cây đại thụ hai tay ôm lấy thân cây mà bắt đầu leo lên.
Lục Hoài Ninh vừa định nói nguy hiểm, chỉ thấy cô đã bò cao tới năm sáu mét, sau đó rất nhanh từ một cành cây khá lớn hướng gian phòng ở sân thượng bò đi, cành lá rậm rạp thân cây vừa vặn kéo dài đến ban công, động tác leo cây của Bảo Châu cực nhanh, tựa hồ là thói quen, thuần thục không thể chê được.
Chờ hắn từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy Bảo Châu đã bò lên tới sân thượng lấy quần áo của mình, rồi từ trong phòng cầm một cây dù đi ra hướng về phía hắn ném xuống: "Giúp tôi cầm."
Lục Hoài Ninh: "..."
Bảo Châu nói xong cũng từ đường cũ bò trở xuống, chỉ chốc lát thì chạm đất, cô xuống nhẹ nhàng, Lục Hoài Ninh lại nhìn kinh hãi. Không chỉ là cặp đùi đẹp thỉnh thoảng lộ một ít ra bên ngoài, có tình nghi đồi phong bại tục. Còn có động tác kia, cùng bản chất dã tính bên trong, làm hắn không khỏi nhíu mày. Nhưng hắn chính là có giáo dưỡng từ nhỏ nên vẫn đưa dù tới: "Cho cô."
"Cảm ơn." Bảo Châu ngọt ngào cười cười, đem dù bung ra, lưu lại một nửa vị trí, mời hắn cùng che chung cây dù.
Lục Hoài Ninh thấy sườn xám của cô, đã nhiễm lên không ít bùn đất, có chút vô cùng thê thảm. Bởi vì là mùa hè, hắn cũng không có mang áo khoác, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn cô một thân chật vật cùng chính mình đi vào phòng khách.
Vạn lão gia thấy bọn họ trở về, vốn định cười nói, phải ăn cơm lại đây ngồi đi!
Kết quả trông thấy Bảo Châu trên người một thân bùn đất, lập tức cứng lại: "Bảo Châu, đã xảy ra chuyện gì?"
Chương 15 : Gả Cho Người Tham Ăn
Bảo Châu đang muốn nói chuyện, Lục Hoài Ninh sợ cô sẽ bị mắng, cô tuy rằng dã man tùy hứng, thực sự còn nhỏ. Nên nói giúp: "Bên ngoài đổ mưa, Bảo Châu không cẩn thận cọ đính bùn đất trên cây."
Vạn lão gia nghe xong, đối với Lục Hoài Ninh cũng hài lòng, trên người Bảo Châu đều là bùn đất, mà Lục Hoài Ninh lại một thân sạch sẽ, thật xứng với chức hộ hoa sứ giả ah! Lần đầu tiên gặp mặt đã như vậy, về sau càng đáng giá.
Thời điểm an bài chỗ ngồi, không có cố ý đem Lục Hoài Ninh ngồi gần Bảo Châu. Kết quả vừa mới ngồi xuống, Bảo Châu bên trái là Lục Hoài Ninh, bên phải là Lục Côn Sơn.
Bữa cơm này, mọi người đều là nhã nhặn ăn, nhà giàu ăn cơm chú ý không để phát ra âm thanh, ăn không nói tắm không nói. Bảo Châu bị giáo dục qua vài bữa cơm, Vạn Phú Quý sủng cô, nói thời điểm có khách nhân, con phải nhai từ từ nuốt chậm chậm, còn lúc không có khách nhân, tùy ý con muốn ăn như thế nào.
Bảo Châu nhã nhặn thống khổ ăn cơm Tây. Kết quả đã có một người khác, rất có đảm lược (gan dạ sáng suốt) ăn từng ngụm lớn ngụm lớn cơm Tây. Bảo Châu ngẫng đầu, phát hiện âm thanh là từ bên cạnh cô truyền đến đấy, nhiều người như vậy nhìn xem hắn ăn, người nọ rõ ràng không chút sợ hãi trước ánh mắt của nhiều người, vẫn tiếp tục nhai phát ra âm thanh, thập phần khí phách.
Tiếp xúc với ánh mắt sùng bái của Bảo Châu, Lục Côn Sơn cảm thấy có chút không hiểu. Hắn hôm nay cố ý ăn phát ra tiếng, nghĩ thầm để cho tôi ở rể không có cửa đâu, muốn tôi lấy người này làm vợ càng không có cửa. Vợ của tôi phải do tôi tự tuyển chọn. Không cho tự chính mình tuyển, tôi không thể dọa con gái người ta không dám chọn tôi hay sao?
Cho nên cố ý trong một hoàn cảnh thanh lịch như thế này, từng ngụm từng ngụm ăn cái gì. Nghĩ thầm các người không thích cái gì, tôi liền làm cái đó.
Bảo Châu thích tướng ăn bá khí của hắn, thấy phần trong đĩa của hắn đã nhanh chóng ăn xong, quan tâm hỏi: "No bụng chứa? Muốn hay không cho anh thêm một ít?"
Sau đó chuyện lại vượt quá dự liệu của hắn, khi hắn va chạm với ánh mắt thuần khiết, cho thấy quan tâm kia là không thể nghi ngờ, tựa hồ trong lúc vô tình va chạm vào nơi hẻo lánh mềm mại nhất trong lòng của hắn. Trong ánh mắt của cô không có xem thường, cũng không có kiêu ngạo, chỉ đơn giản là chân thành quan tâm. Hắn là con vợ kế của Lục gia, vô luận hắn làm cái gì đều sẽ có người chỉ trỏ, bởi vì hắn đã có một anh trưởng ưu tú như vậy. Thế nhưng mà cô bé này, ánh mắt nhìn hắn, lại không có bất kỳ tạp chất, dường như cũng không biết một chút xíu gì về "Anh hùng sự tích" của hắn.
"Không cần." Lục Côn Sơn kìm lòng không được đáp.
"A." Bảo Châu đối với hắn ngọt ngào cười cười, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Vạn Phú Quý kéo Bảo Châu vào trong một góc hỏi cô: "Tiểu tử đi dạo với con lúc nãy con có thích hắn không? Có nghĩ muốn gả cho hắn?"
Bảo Châu lắc đầu, lập gia đình hình như có ý tứ là phải cả đời sinh hoạt chung một chỗ a! Thế nhưng mà cùng người kia? Leo cây cũng không, leo tường cũng không, ngẫm lại Bảo Châu lại muốn người ngủ gà ngủ gật.
Vạn Phú Quý không nghĩ tới ánh mắt con gái cao như thế, ngay cả Lục Hoài Ninh cũng thấy chướng mắt. Vậy tên tiểu tử Lục Côn Sơn kia, không cần hỏi a! Bất quá việc hôn nhân này với Lục gia, hắn không có thèm, Vạn gia cũng không phải đèn đã cạn dầu. Hắn thở dài một hơi, khó được thành khẩn mà nói: "Không có sao, cha sẽ tìm cho con người tốt hơn."
"Tại sao? Con muốn gả cho người tham ăn kia."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com