Chương 21 - 25
Chương 21 : Nên khóc hay nên cười
Bảo Châu nói xong chạy nhanh vào nhà, hỏi Tiểu Đông: "Bánh kẹo cưới còn không?"
"Còn a! Thiếu nãi nãi muốn ăn? Tôi lập tức đi lấy." Tiểu Đông từ trong phòng ôm ra kẹo đường bọc giấy ngày hôm qua bày rượu mừng còn lại một ít, còn có hơn phân nửa rương, đều là kẹo đường Tây Dương. Thiếu gia nói nếu ăn không hết, lúc cửa hàng khai trương có thể thuận tiện để lên quầy bán.
Bảo Châu sau khi nhìn thấy vui mừng ôm rương đi tới cửa đưa cho mọi người: "Mời mọi người ăn kẹo."
Hàng xóm láng giềng thấy tiểu cô nương khách khí lại hữu lễ như vậy đều rất ưa thích cô, kẹo Tây Dương này rất nhiều người gia đình bình thường chưa từng ăn qua, mỗi người bắt một bó to, trong lòng đối với cô ấn tượng thẳng tắp bay lên, vốn bọn họ đối với gia đình này tới đây ở có ý kiến rất lớn, một người phá gia chi tử và một người ngu ngốc sống gần mình, ảnh hưởng nhiều đến tâm tình, nhiều người lo lắng sợ hãi ah!
Vốn bọn họ còn chuẩn bị hợp lại một chỗ xa lánh gia đình này, đem bọn họ đuổi ra khỏi nơi này, hiện tại thấy Bảo Châu khách khí hào phóng như vậy, đã sớm đem vấn đề này quên đi, vô cùng cao hứng về nhà ăn kẹo...
Tiểu Đông ở sân nhỏ quét rác, ngẫng đầu thấy Bảo Châu ôm một cái rương rỗng trở về, lập tức có dự cảm không tốt: "Thiếu nãi nãi, cô không phải là đem cả rương kẹo đường đều đưa cho những hàng xóm láng giềng kia a!"
"Không có."
"Vậy là tốt rồi." Những kẹo đường này nếu bán đi toàn bộ cũng kiếm được một khoản có thể mua một thạch (100lít) gạo còn có dư, xem ra Thiếu nãi nãi cũng không phải rất đần a!
"Tôi còn lưu lại ba viên." Bảo Châu nói xong, đưa cho hắn một viên: "Tôi rất thông minh a! Anh một viên, tôi một viên, Côn Sơn một viên."
Tiểu Đông hết nói nỗi rồi: "..."
Không biết nên khóc hay nên cười, nên vui hay nên buồn!
Vui chính là Thiếu nãi nãi chỉ còn lại ba viên, mà trong đó lưu lại cho hắn một viên, đây là đối với hắn tốt, chủ tử tốt như vậy tìm ở đâu ra. Buồn chính là một rương lớn như vậy đều tặng hết rồi, thiếu gia vốn có nói ăn không hết có thể đem bán, thiếu gia quay đầu lại nhất định sẽ mắng hắn không trông chừng Thiếu nãi nãi...
Phiên chợ phía đông, mấy năm qua đều là nơi tập trung những nguồn lao động trong thành, không chỉ là xa xa buôn bán sức lao động, còn có một ít người nghèo khó đến không có cơm ăn cũng tới đây tìm việc làm, từ thanh niên đến cụ già, đầy đủ mọi thứ. Có ít người vì tìm việc làm, sẽ ở kế bên khách điểm, thuận tiện tìm việc làm, nhiều người như vậy, nơi đây thật náo nhiệt.
Thời điểm Bảo Châu đến, rất nhiều người đang vây quanh một tiểu cô nương, Bảo Châu chen vào nhìn coi, chỉ thấy một mỹ nhân da mịn thịt mềm đang khóc như mưa, một đôi bàn tay nhỏ bé, tinh tế tỉ mỉ như là cọng hành lá non nớt, Bảo Châu không biết chữ, hỏi Tiểu Đông: "Chỗ kia viết cái gì?"
Tiểu Đông cũng không biết chữ, lắc đầu: "Không biết."
Bên cạnh một người xem náo nhiệt, có chút khoe khoang nói cho bọn họ biết: "Cái này cũng không biết? Mấy chữ đó tôi biết, là bán mình chôn cha."
"Bao nhiêu tiền?"
"200 đồng." Bình tĩnh mà xem xét, một tiểu mỹ nhân mới bảy tám đầu giá cả như vậy, ai nhìn xem đều cảm thấy có lợi nhất ah!
Nhưng bọn họ đều là người bình thường, tiền lương một tháng chỉ hơn mười đồng tiền, ai mua nổi ah! 200 đồng nói nhiều cũng không nhiều, nhưng chính là hai ba năm tiền lương của bọn họ, chút tiền lương này đủ ăn cũng không tệ rồi, còn có người nào lại dư tiền mua người, trừ phi là nhà giàu có.
Cô nương kia đang khóc thấy Bảo Châu một thân quần áo hoa lệ, nghĩ thầm con mồi đến thăm rồi. Đối với Bảo Châu đáng thương mà nói: "Vị tiểu thư này, xin thương xót, cô mua tôi đi! Chỉ cần 200 đồng thôi."
Bảo Châu đánh giá cô gái vài lần, lắc đầu. Đi đến bên cạnh một phụ nữ trung niên ăn mặc vải thô không người hỏi thăm cũng đang quỳ trên mặt, ngồi xổm xuống hỏi người phụ nữ biểu lộ giống như đã có chút tê tê: "Bà vì sao quỳ ở chỗ này?"
Chương 22 : Cô sẽ không kiếm tiền, cô chỉ tiêu tiền
Người đàn bà kia có chút ngoài ý muốn nhìn xem cô, cô nương này không chọn tiểu cô nương như hoa như ngọc kia, ngược lại chọn một bà già như bà, không xác định hỏi cô: "Chồng của tôi trước kia sinh bệnh thiếu không ít khoản nợ, con của tôi đi theo người ra đi làm lính, đến nay chưa có trở về, hôm nay chồng của tôi đã qua, bán mình trả nợ. Cô muốn mua tôi?"
Bảo Châu gật đầu, lấy ra đống tiền Lục Côn Sơn cho cô đưa tới, giương miệng nhỏ nhắn hỏi bà: "Bà xem có đủ không? Con chỉ có nhiêu đây."
Người đàn bà cảm động nước mắt xoát xoát rơi xuống, trên đời này vẫn còn nhiều người tốt, kích động liên tục gật đầu: "Đã dư rồi, tôi tổng cộng thiếu chừng ba trăm đồng, hôm nay tiểu thư vì tôi trả nợ, từ nay về sau tôi sẽ theo tiểu thư, cô gọi tôi đi hướng đông tôi không dám đi tây, tôi cũng không cần tiền công, chỉ cần cho tôi một chén cơm no là được."
"Dễ thôi." Bảo Châu cười ha hả đem tiền trong ngực kín đáo đưa cho bà.
Người đàn bà một bên cảm kích gật đầu, một bên nói: "Tiểu thư ở đâu, tôi đi đem tiền trả cho người ta, rồi sẽ qua quý phủ của cô, được không? Tôi sẽ không trốn đâu."
Bảo Châu không có tâm cơ gì, cô gật gật đầu: "Con ở nhà chờ bà, Tiểu Đông nhà của chúng ta ở đâu?"
Tiểu Đông tức đến sắp hộc máu, ánh mắt Thiếu nãi nãi bị gì, tiểu cô nương nũng nịu không chọn, lại tốn 300 đồng mua một bác gái trung niên như vậy, nhưng thiếu gia nói phải chọn một người mà Thiếu nãi nãi ưa thích, cho nên cũng chỉ có thể theo cô thôi, nhưng người nếu đi rồi, cầm nhiều tiền như vậy, còn có thể trở về sao?
Hắn lại không dám để cho Thiếu nãi nãi về nhà một mình, vạn nhất Thiếu nãi nãi nửa đường đi lạc, vậy cũng không phải hắn sẽ bị đánh một trận sao, cũng may thiếu gia tiếng xấu lan xa, hắn đối với người phụ nữ kia nói: "Chúng ta ở trên phố Trường Thanh, số ba trăm mười bảy, bà nếu tìm không thấy thì nói tên của thiếu gia chúng tôi ra, nhất định tìm được. Thiếu gia nhà tôi gọi Lục Côn Sơn. Bà trả nợ rồi sớm đi tới, nếu dám chạy trốn, xem thiếu gia nhà tôi thu thập bà như thế nào."
"Ngài yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không chạy đâu." Phụ nhân kia nghe xong dụng tâm nhớ kỹ, gật gật đầu đi ra.
Ở đây mọi người ngươi một lời ta một câu thảo luận, đều không có lời gì hữu ích, đều đang nói vợ tiểu thiếu gia Lục gia xinh đẹp thì xinh đẹp đáng tiếc là thứ gái ngốc, 200 đồng mua tiểu mỹ nhân không chịu, ngược lại bỏ ra 300 đồng mua một bà già, quả thực là thiên hạ kỳ văn (chuyện lạ trên đời).
Những người này sau khi tiền trà nước xong nghị luận thêm một hồi, thiên hạ tại sao có người ngu như vậy!
Tiểu Đông một bên đau lòng tiền, một bên quở trách Bảo Châu: "Thiếu nãi nãi, tôi nói cô cũng quá hào phóng đi! Cô đem tiền tiêu dùng của chúng ta trong hai năm tiêu sạch, sau này còn phải mở cửa tiệm, tiền ở đâu ra? Lại chống đỡ mấy tháng, nhưng khả năng muốn chống tiếp cũng không được rồi!"
Bảo Châu lại không để ý lắm, trước khi lập gia đình cha Phú Quý đã nói, tiền là vương bát đản mất đi cha sẽ kiếm lại, bảo cô không được quá tiết kiệm, tiền sử dụng, mới là tiền.
Cô sẽ không kiếm tiền, cô sẽ chỉ dùng tiền!
Bảo Châu thể lực tốt, hai người đi đi, về về, trời cực nóng như vậy, Bảo Châu không có giống những đám bà kia che dù, cô có chút khát nước, bước đi như bay, Tiểu Đông thường ngày làm việc tốn thể lực, cũng là phí hết sức của chín trâu hai hổ mới đuổi kịp, làm cho hắn một thân đầy mồ hôi, trái lại Bảo Châu đi thoải mái, mặt không đỏ, hơi thở không gấp, trên mặt tươi cười.
Khí độ này, nói cô là trưởng thiên kim cũng sẽ có người tin tưởng, quá đoan trang rồi, đến cùng còn có chút khí chất hào phú của trưởng nữ, nhưng cô không làm thì thôi, một khi đã làm chuyện gì, thì lập tức phá công rồi.
Hai người vừa vào nhà, còn không kịp uống miếng nước, đã bị người hầu Lục gia chờ lâu cho gọi lại: "Vị này chính là Thiếu nãi nãi a! Ngài đã trở lại rồi! Lão gia và đại thái thái, cùng nhóm thê thiếp bọn họ vẫn chờ ngài và thiếu gia đi dâng trà, buổi sáng đợi trái đợi phải không có thấy các ngưười đến, lão gia rất tức giận, ngũ thái thái lén lút phái tôi đến mời hai vị đi qua dâng trà."
Chương 23 : Củi mục biến thân
Bảo Châu nghe xong cũng sốt ruột : "Côn Sơn không ở nhà, buổi tối mới trở về."
"Ah! Thiếu gia đi ra ngoài hả? Nếu không Thiếu nãi nãi cô đi với tôi một chuyến a!"
Tiểu Đông trong chuyện này không có hồ đồ, lão gia và đại thái thái từ trước đến nay không phải rất ưa thích thiếu gia, nếu Thiếu nãi nãi một mình đi qua, lão gia cùng đám bà lớn đem hỏa khí toàn bộ trút vào Thiếu nãi nãi, đợi thiếu gia trở về, nhất định sẽ lột da hắn. Hắn liền bước lên phía trước ngăn cản: "Không được, Thiếu nãi nãi không thể đi với cậu, cậu về trước bẩm báo ngũ thái thái, nói thiếu gia trở về rồi, cùng với Thiếu nãi nãi đang đi qua, còn lại đều không được nói."
Người nọ gật gật đầu, thiếu gia nếu không đi cũng là thiếu gia, hơn nữa thiếu gia hồ đồ vô cùng, hắn cũng không dám đắc tội, chỉ có thể nghe theo, một chuyến tay không trở về.
Bảo Châu có chuyện gì, qua một hồi thì quên ngay. Cô rãnh rỗi nhàm chán ở trong nhà, giữa trưa cùng Tiểu Đông ăn hết một ít đồ ăn thừa ngày hôm qua. Cơm nước xong xuôi Bảo Châu vừa muốn ngủ trưa, thì vị phụ nhân kia đến, còn gọi người mang một đống đồ vật đến, có bàn tính, vải bố, giá đỡ quần áo, vân...vân, đợi một tý.
Bảo Châu tò mò nhìn nhiều đồ đạc như vậy, hướng phụ nhân mỉm cười: "Bà đã đến rồi, còn khách khí như vậy, mang cho con nhiều lễ vật như vậy, nhiều vải thế con làm sao mặc hết?"
"Mặc không hết có thể bán, chồng của tôi vốn trước kia mở hãng buôn vải đấy, về sau ông ấy bị bệnh, không buôn bán được nữa, những vải bố này đặt trong nhà, tôi nghe nói cô có cửa hàng, lại còn không có buốn bán. Dù sao để đó cũng là để đó, không bằng mang lên quầy bán, nghe chồng của tôi nói ở đây vải Tây Dương vẫn có giá cao, chỉ là còn không có bán ra, ông ấy đã bị bệnh, tôi nghĩ đến có lẽ còn có thể bán được một ít tiền. Làm kinh doanh tôi đều biết, trước cũng thường hay giúp đỡ chồng của tôi quản lý hãng buôn vải, cô nghỉ ngơi, tôi ra bán là tốt rồi. Kiếm được tiền, một xu tôi cũng không lấy." Phụ nhân kia nói ra, đối với Bảo Châu, bà thật sự rất cảm kích, đời này sớm đã có ý định phải làm trâu làm ngựa cả đời cho cô, cũng không oán không hối.
Bảo Châu vốn cũng hiểu được từ chối sẽ làm người ta lúng túng, nên sảng khoái đồng ý: "Tốt! Cám ơn bà ah!"
"Tiểu thư, không! Thiếu nãi nãi, Thiếu nãi nãi cô đây mới là người giúp tôi, vậy giờ tôi đem vải mang lên." Phụ nhân kia nói xong đem một vài khúc vải đặt ở trên quầy.
Bảo Châu cũng đi theo hỗ trợ: "Đại thẩm, con tới giúp người."
Phụ nhân nói: "Thiếu nãi nãi về sau gọi tôi là thẩm mẹ a! Những vật này, tôi tự mình làm là được rồi, như thế nào lại không biết xấu hổ để cho cô động thủ."
Bảo Châu nhẹ gật đầu, gọi Tiểu Đông tới hỗ trợ thu xếp đồ đạc, toàn bộ những thứ này đều mang lên, cảm thấy ở bên trong cửa hàng không có vắng vẻ như trước, dễ nhìn hơn rất nhiều, cô rất hài lòng phủi tay: "Thật là đẹp mắt!"
Giờ phút này ở ngoại ô trong một cái sân nhỏ bề ngoài thoạt nhìn không đáng để mắt tới, vung đại đao luyện cả người mồ hôi Lục Côn Sơn ngẩng đầu nhìn sắc trời, ánh mặt trời đã dần đi, có lẽ không còn sớm, nghĩ đến vợ yêu trong nhà, đặt song đao trong tay xuống.
Lục Côn Sơn có thói quen hằng ngày khi dùng hai cây đại đao xong sẽ chà lau sạch sẽ, bỏ vào hộp gỗ chuyên dụng, ôm đi vào trong phòng ở hậu viện chuyên dụng cho đám đồ đệ bọn họ đặt binh khí, bốn phía trong phòng bốn đều là giá đỡ và ngăn tủ đựng binh khí. Binh khí của đệ tử nhất đẳng đặt ở trong tủ làm bằng gỗ lim bên tường phía đông, binh khí của đệ tử nhị đẳng đặt ở trên kệ phía nam, của đệ tử tam đẳng thì chỉ có thể đặt ở trên mặt đất lót rơm phía Bắc, phía tây thì không để binh khí, người giang hồ cảm thấy binh khí đặt ở phía tây là điềm xấu, có ý tứ là quy thiên.
Lục Côn Sơn với tư cách một trong ba đệ tử được Mộc lão tiên sinh thưởng thức nhất, binh khí tự nhiên là đặt ở trong tủ gỗ lim phía đông, ngăn tủ có chút cổ xưa, Lục Côn Sơn nhẹ nhàng đem hộp gỗ bỏ vào, đóng cửa tủ lại.
Từ phòng binh khí đi ra, trước mặt gặp được Mộc lão tiên sinh: "Sư phó."
Chương 24 : Ngâm mình trong chum nước
"Côn Sơn ah! Phải trở về sao?" Lúc trước Côn Sơn có đôi khi sẽ lưu lại ăn cơm, nhưng hôm nay xem hắn sớm cất binh khí như vậy, nhìn bộ dáng là muốn đi về rồi, cũng đúng, người đã có vợ, biết lo cho gia đình là rất tốt.
Lục Côn Sơn gật đầu: "Vâng."
"Cái này cầm về đánh cho cho vợ của con một đôi khuyên tai hoặc là xâu vòng ngọc, nói là con mua cho cô ấy." Bời vì quy cũ của võ đường, nên thu nhận đệ tử đều là tiến hành bí mật, cho nên dù ở trước mặt người quen cũng không thể công khai thân phận đệ tử của mình, Mộc lão tiên sinh vì tránh hiềm nghi, nên không có tham gian hôn lễ của Tam đồ đệ Lục Côn Sơn, nhưng trong lòng vẫn nhớ rõ chuyện này, từ trong tay áo lấy ra một khối cây vải lớn nhỏ dương chi bạch ngọc đưa cho hắn.
Lục Côn Sơn biết đây là thứ quý giá trong lòng sư phụ nhiều năm qua: "Sư phụ, cái này quá quý trọng rồi!"
"Đừng ngại, con trưởng thành. Cưới vợ, vi sư rất vui mừng." Một ngày là thầy cả đời là cha, đã như thế, cha đưa cho con dâu một cái lễ gặp mặt cũng là lẽ đương nhiên.
Lục Côn Sơn vẫn cảm thấy quá quý trọng : "Không được."
"Vi sư cũng coi như là một nửa cha của con, cha cho con dâu một cái lễ gặp mặt, như thế nào không được? Nhận lấy đi!" Mộc lão tiên sinh nói, có rảnh a! Về sau tìm một cơ hội gặp một lần! Ông nghe nói vợ Côn Sơn là đứa ngu đần, nhưng nhìn biểu tình của Côn Sơn, tuyệt không giống vậy, thấy Côn Sơn nhận, hỏi: "Vợ của con đối với con tốt chứ?"
"Bảo Châu đối với con thập phần săn sóc, nói ra không sợ sư phụ chê cười, con cảm thấy con là nhặt được bảo rồi." Hắn cười rộ lên có chút xấu hổ, chủ yếu là nằm mơ cũng không nghĩ tới có thể lấy được một người vợ đối với chính mình tốt như vậy, xinh đẹp không nói, tính cách hắn cũng rất thích, không giống như là những tiểu thư nhà giàu có tâm kế hoặc là ngang ngược kiêu ngạo điêu ngoa làm cho người ta chán ghét.
"Như vậy cũng tốt." Với ông mà nói mấy đệ tử, đều giống như con của ông, vốn nghe nói đại tiểu thư Vạn gia là kẻ ngu, ông cũng âm thầm đáng tiếc cho đồ đệ, Côn Sơn tuy bây giờ bị người nói là kẻ bại hoại, nhưng đợi một thời gian nhất định có thể thành châu báu, lấy kẻ ngu có chút ủy khuất hắn rồi. Nhưng chỉ cần đồ đệ cao hứng, ông làm sư phó cũng cao hứng, kẻ đần thì kẻ đần a!
Lục Côn Sơn cáo biệt sư phó, cầm khối dương chi bạch ngọc nặng trịch đi về nhà, nghĩ thầm về sau có cơ hội nhất định sẽ để cho sư phó gặp Bảo Châu.
Khi Lục Côn Sơn về đến nhà quả thực không nhận ra đây là nhà mình, cửa hàng vốn trống rỗng giờ chứa đầy hàng hóa, một người phụ nhân trung niên ngồi ở trong quầy cửa hàng, thấy hắn tới, tưởng là khách đến mua vải, nghênh đón nói: "Vị tiên sinh này, tiểu điếm hôm nay còn chưa khai trương, không có mở cửa."
Lục Côn Sơn nghe xong cười cười: "Bà là đầu bếp Bảo Châu mời tìm về đi!"
Thẩm mẹ gật gật đầu, cúi đầu suy nghĩ, rất nhanh ngẩng đầu lên, không có ý tứ mà nói: "Ngài là thiếu gia a! Thiếu nãi nãi có tấm lòng nhân hậu giúp tôi trả xong nợ, về sau tôi sẽ đi theo Thiếu nãi nãi, tuyệt không cô phụ ân tình của thiếu gia và Thiếu nãi nãi đối với tôi."
Lục Côn Sơn cảm thấy bà trung thực an phận, rất vừa lòng, lại hỏi Bảo Châu: "Bảo Châu có phải vẫn còn ngủ trưa hay không?"
"Thiếu nãi nãi vừa mới ở trong phòng chơi, lão gia bên kia vừa rồi..." Thẩm mẹ trật tự rõ ràng nói lại chuyện vừa rồi ngũ thái thái gọi người tới.
Lục Côn Sơn nghe xong hướng trong phòng đi đến, về dâng trà hắn thực sự đã quên không còn một mảnh, vốn tưởng rằng ở trong cửa hàng, người trong nhà không có việc gì sẽ không nhắc tới, không cần cố ý đi qua dâng trà, liền đi chỗ sư phụ, hiện tại mới trở lại, có lẽ lão cha tính tình nóng nảy đã sớm ở nhà phát lửa giận thật lớn nha!
Tiến vào trong phòng không thấy Bảo Châu, Côn Sơn từ trong phòng đi ra, kiếm từng gian phòng, cũng may trong nhà cũng không nhiều phòng lắm, rất nhanh ở trong phòng bếp đã tìm được Bảo Châu đang ghé vào bên cạnh vạc nước để tay mình ngâm vào trong chum nước, hỏi: "Làm sao vậy?"
Chương 25 : Vợ tương đương hài tử
"Trong nước mát, Bảo Châu nóng." Khí trời oi bức làm người ta khó chịu, đi bộ còn không cảm thấy được, một khi dừng lại, đã cảm thấy quá nóng, trong nước làm cho đầu mát mẻ.
Thấy quần áo của cô đều đã bị ướt, Côn Sơn đành phải lôi kéo cô trở về phòng thay quần áo: "Đi đổi một quần áo, chúng ta tí nữa phải đi qua nhà lớn, em thích chơi nước, ngày mai mua cho em một bồn tắm Tây Dương lớn, mỗi ngày ngâm mình ở bên trong chơi."
"Tốt!" Bảo Châu nghe xong rất vui vẻ trở về phòng thay đổi một thân quần áo sạch sẽ đi ra.
Thấy cổ áo của cô vẫn méo mó, Côn Sơn thở dài một hơi đi qua muốn giúp cô sửa sang lại, ai ngờ Bảo Châu đột nhiên quay người trở về phòng cầm hai viên kẹo đường đi ra, cho hắn một viên, chính mình một viên: "Côn Sơn, cho anh ăn."
"Bảo Châu nghe lời, chính mình ăn." Côn Sơn lắc đầu, vừa bực mình vừa buồn cười giúp cô sửa cổ áo, hắn ở nơi nào cưới vợ, rõ ràng là nuôi một hài tử.
Hắn không cần, tất cả đều của cô, Bảo Châu vui vẻ đem giấy gói kẹo xé mở, cho hai viên kẹo nhét vào trong miệng, cười đến thỏa mãn.
Lục gia cách tiểu phố cũng không phải rất xa, đi bộ nửa giờ là đến, Tiểu Đông cầm hộp cơm đi theo phía sau, từ nhỏ Bảo Châu ở nông thôn quen lỗ mãng rồi, đi đường rất nhanh, Lục Côn Sơn tập võ cũng không kém, hai người bọn họ đi rất nhẹ nhàng, Tiểu Đông đi theo phía sau hồi tưởng lại hai ngày trước lúc đại sư nhìn thấy Thiếu gia và Thiếu nãi nãi hợp chữ bát (八) đã nói một câu trời đất tạo nên một đôi, cái này quả nhiên là trời đất tạo nên một đôi ah! Đi đường đều đồng dạng nhanh, hại Tiểu Đông hắn thật mệt mỏi, như thế nào đều theo không kịp...
Đến Lục gia, người Lục gia bưng trà ra, may mắn Côn Sơn ở trên đường đã nói qua dâng trà như thế nào, Bảo Châu dâng trà lên, làm theo khuôn mẫu quỳ xuống đối với Lục lão gia đem trà đưa tới nói: "Công công uống trà."
"Tốt." Lục lão gia tử đối với tiểu con dâu này, rất vừa lòng, về sau về nhà hỏi qua con trai trưởng, biết con trai trưởng cũng không có tâm tư kia, nghĩ thầm may mắn chính mình không có đem bọn họ gom góp thành một đôi, nếu không cục diện sẽ khó thu thập. Giống như bây giờ, tiểu nhi tử cùng Bảo Châu cở chung một chỗ cũng tốt, hai người bọn họ lúc tiến vào, nhìn thấy rất xứng đôi, nam tuấn lãng, nữ xinh đẹp, Lục lão gia lấy ra một bao lì xì dày.
Lục gia vợ bé nhiều, ngoại trừ đại thái thái và mẹ ruột Côn Sơn là ngũ thái thái, còn có mấy vị phu nhân. Hôm nay khoẻ mạnh còn có đại thái thái, tứ thái thái, Lục thái thái, bát phu nhân. Nhị thái thái và tam thái thái hơn mười năm trước trên đường về nhà gặp thổ phỉ, một người bị giết, một người bị thổ phỉ bắt đi đến nay không có tung tích. Thất phu nhân tuổi còn rất trẻ lại xinh đẹp, hai năm trước đã bỏ trốn theo người ta. Hôm nay người được sủng ái nhất ở Lục gia là Bát phu nhân vừa qua khỏi cửa không bao lâu, mới chỉ 17 tuổi, bộ dáng kiều diễm như hoa đào trong ba tháng mùa xuân.
Bảo Châu theo lý trước tiên phải dâng trà cho đại thái thái, đại thái thái chính mình có nhi tử, ỷ vào nhà mẹ đẻ thực lực hùng hậu, con mắt chưa bao giờ nhìn còn thứ Lục Côn Sơn, huống chi Lục Côn Sơn lấy cũng không phải khuê nữ hào phú môn đăng hộ đối gì, ít nhất ở trong mắt bà, con gái Vạn gia gả tới, cảm thấy là trèo cao rồi. Bà hung hăng càn quấy đã quen, tự nhiên không đem Bảo Châu để vào mắt, có chút qua loa tiếp nhận trà uống một ngụm, thuận tay cho một bộ vòng tay bằng vàng: "Ngoan ."
"Cảm ơn đại nương."
"Cô gọi tôi là gì?" Đại thái thái sắc mặt lập tức trở nên khó coi, bọn họ tiến vào Lục gia, như thế nào lại gọi như những phụ nữ trung niên bán thức ăn ở chợ, gọi bà một tiếng đại nương, giống như bà rất già vậy.
"Không đúng sao?" Bảo Châu phiền muộn nói xong, chỉ chỉ mấy vị vợ bé ngồi bên cạnh: "Vị này là Tứ Nương, vị này là bà bà, vị này là Lục nương và Bát nương, còn dì đương nhiên là đại nương, hay là dì thích con gọi dì là đại bà bà?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com