Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Gặp lại - 3

Link fic: https://liv230.lofter.com/post/4c4b4f3e_2ba43e950

🐺x🐱

Phòng bệnh chỉ bật đèn ngủ làm ánh sáng phát ra mờ ảo. Eddie Nằm trên giường, lông mi dài khép lại. Những lúc ngủ say im lặng như thế này cậu ngoan ngoãn như một con búp bê sứ. Trần Nghị nắm tay Eddie, thỉnh thoảng nhìn lên chai truyền dịch.
Khi nhỏ nước cuối cùng trong chai nhỏ xuống y tá đến tháo kim thì đã là nửa đêm. Trần Nghị ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm Eddie trong đêm tối. Hắn sợ Eddie sẽ bệnh nặng hơn nếu hắn không ở bên cạnh. Hắn sợ Eddie biến mất.
Ánh sáng mờ của đèn hắc lên mặt Eddie, chiếu vào đôi mắt nhắm nghiền của cậu, đôi mắt mà Trần Nghị yêu nhất.
Đôi mắt ấy luôn sáng, và quyến rũ. Đôi mắt đen linh hoạt tròn xoe, giống như một chú mèo.
Mũi và miệng Eddie nữa. Trần Nghị nhớ khi cả hai hôn, mũi cọ vào nhau, hắn nhẹ nhàng chạm vào môi cậu. Hắn đứng dậy, tiếng lòng thôi thúc hắn hôn Eddie đi, nhưng lý trí cản bước hắn. Hắn sợ Eddie sẽ thức dậy, khi đó hắn không biết đối mặt với cậu như này. Cả ngày hôm nay Eddie luôn phản kháng mọi hành động của hắn.
Trần Nghị cứ nhìn chằm chằm như vậy đến 2 giờ sáng, nhịn không được nữa hắn mới trèo lên giường nằm cạnh cậu và ngủ thiếp đi. Hôm qua, tinh thần và sức khỏe Eddie đã trải qua những biến động lớn, cả Trần Nghị cũng vậy. Có lẽ hắn cũng rất mệt mỏi. Bình minh lên, Eddie thức dậy trước nhưng Trần Nghị vẫn còn ngủ say.
Eddie nhìn chằm chằm hắn một lúc thì thầm "Trần Nghị chết tiệt."rồi mới đứng dậy xuống giường.
Bốn năm trong tù khiến đồng hồ sinh học của cậu quen với việc thức dậy lúc 5 giờ để vệ sinh cá nhân và tập trung lúc 6 giờ để ăn.
Dạ dày trống rỗng vì đã nôn hết ra vào hôm qua, hiện tại cậu muốn ăn chút cháo để lấp đầy nó.
Eddie một mình bước ra khỏi phòng, tìm y tá gần nhất hỏi, "Cô y tá, căng tin bệnh viện ở đâu?"
"Nhà ăn nằm ở tầng một tòa nhà phía nam."
"Anh mới nhập viện hôm qua phải không? Người nhà anh đã rất lo lắng cho anh đấy."
"Anh không nên đi lung tung."
"Nhà ăn 6 giờ mới mở cửa, hãy nhờ người nhà đi mua, anh mau trở lại phòng bệnh đi."
Eddie mỉm cười đồng ý, nhưng khi y tá vừa rời đi cậu liền xoay người lẻn xuống cầu thang. Cậu không muốn ở cùng Trần Nghị, như thế rất chán.
Nhà ăn 6 giờ mới mở nên Eddie đi xuống lầu, lang thang dọc các hành lang, cậu đi vào dãy khoa nội trú chỉnh hình.
Eddie liếc nhìn, là khu nhi.
Cả dãy tối om trừ một phòng sáng đèn, nơi đó vang lên tiếng khóc của một đứa bé, nó đặc biệt rõ ràng và vang vọng vào lúc sáng sớm.
Eddie đi đến cửa phòng bệnh và nhìn qua cửa sổ.
Một chân của đứa nhóc sưng lên, y tá và bác sĩ đang giúp nó bó bột.
Tủ cạnh giường để đầy thạch trái cây và bánh phồng tôm. Có lẽ nhóc con này nghịch ngợm rồi vô tình ngã gãy xương. Eddie thầm suy đoán, lúc nhỏ cậu cũng từng nhập viện vì gãy xương do đánh nhau với bạn cùng lớp.
Eddie nhìn thấy nó có bố mẹ ở cùng.
Trong trí nhớ của cậu, khi bị gãy xương và nhập viện, đứa trẻ nào cũng có bố hoặc mẹ ở cùng chăm sóc. Nhưng cậu chỉ có mỗi Trần Nghị bên cạnh. Hắn ăn với cậu, đọc truyện cho cậu nghe. Ở mãi trong phòng rất chán nên cậu sẽ luôn tìm cách trêu hắn. Hầu hết là Trần Nghị không quan tâm. Dù trò đùa có nghiêm trọng đến đâu chăng nữa hắn cũng kiềm chế cảm xúc và nói với Eddie rằng đừng gây rối.
Khi đó người lớn ở cùng phòng đều bảo cậu có một người anh thật tốt.
Cũng có những khoảng thời gian rất bình yên, Eddie cứ im lặng mà nhìn Trần Nghị. Hạt giống nhỏ trong lòng cũng lặng lẽ lớn lên từng ngày. Những ngày sau đó, dù dưới ánh mặt trời ấm áp hay mưa giông lạnh lẽo cây con ấy vẫn vững vàng phát triển thành một cây lớn. Mãi cho đến tuổi dậy thì Eddie mới nhận thức rõ ràng nó là gì.
"Trần Nghị chết tiệt", Eddie vô thức lẩm bẩm.
Ước chừng thời gian, Eddie nhìn một lúc rồi quay người đi về. Khi cậu đi qua hai dãy hành lang ở cuối đường một thanh niên cao lớn gấp gáp chạy tới. Eddie biết đó là Trần Nghị. Ngay cả khi ở rất xa như vậy, cậu vẫn nhận ra hắn.
Trời dần sáng, Trần Nghị chạy đến như mang theo ánh sáng đi cùng. Hắn ôm chầm lấy cậu.
Tai cậu áp sát ngay tim hắn. Tim hắn đập rất nhanh, cơ thể cũng nóng bừng vì chạy.
"Eddie, đừng chạy lung tung."
"Đừng để anh lo lắng."
Cái ôm bất ngờ làm tim Eddie nảy lên. Tảng băng lớn trong đó như bị ai làm thủng một lỗ.
Eddie không phản ứng lại. Mãi cho đến khi cửa phòng bệnh gần đấy mở ra la rằng cả hai ồn ào, cậu mới lấy lại được giọng nói
"Này, anh làm tôi bị mắng đấy."
"Trần Nghị ngu ngốc, thả ra."
Thấy hắn vẫn không muốn buông tay, Eddie thì thầm, "Đau, Trần Nghị, anh ôm tôi chặt quá."
"Eddie! Đau ở đâu?" hắn lo lắng hỏi.
"Được rồi, không còn đau nữa. Anh trai, đi thôi. Tôi đói. Đi ăn thôi."
"Eddie! Đừng chạy lung tung nữa." Hắn dùng tay giữ hai bên mặt cậu, buộc cậu nhìn hắn.
"Đồ điên. Được rồi, không chạy thì không chạy" Eddie cố vặn vẹo để thoát nhưng không được, cuối cùng đành thỏa hiệp.
Dù đã buông đầu ra nhưng hắn lại nắm chặt tay cậu kéo đi.
Eddie liếc Trần Nghị với tất cả sự tức giận, miệng không ngừng la mắng. Trần Nghị vậy mà không để tâm, đến cầu thang hắn sợ Eddie đang tức giận sẽ không nhìn đường rồi bước ngã. Hắn vòng tay qua eo bế cậu lên.
Người qua đường ở xa cả hai mà tủm tỉm cười.
"Cậu bé kia dễ thương ghê."
"Chàng trai bên cạnh đẹp trai và cao quá đi."
"Hai người nắm tay nhau kia, oa, họ là một cặp, đẹp đôi quá đi."
Cứ thế mà đi đến nhà ăn bệnh viện.
"Lấy cái này, cái kia, cái đó." Eddie chọn rất nhiều món.
Trần Nghị không ăn, hắn ngồi nhìn cậu ăn. Đợi Eddie ăn gần xong mới mở miệng.
"Bác sĩ nói em bị viêm dạ dày cấp tính."
"Từ giờ không được ăn cay và uống rượu. Anh sẽ nói Tiểu Kiệt vứt hết ớt và dầu cay đi."
"Cũng đừng chạy lung tung nữa, anh sẽ mua bất cứ thứ gì em muốn."
Eddie nghe xong liền tức giận chửi thề trong lòng.
"Cái éo gì vậy? Tôi đã ra khỏi tù rồi mà."
"Không được ăn ớt? Thế đi tu còn hơn."
"Mẹ cũng không quản tôi nhiều như thế."
Bệnh nhân không nên tức giận, nhất là khi bị bệnh về dạ dày.
"A, tôi không muốn sống nữa." ruột cồn cào co giật khiến cậu cau mày ôm bụng.
"Eddie, em đau ở đâu?" hắn lo lắng muốn bế cậu về phòng.
"Trần Nghị, đừng chạm vào tôi! Tôi ghét anh. Tránh xa tôi ra."

_tbc_
2023/10/23, 21:45

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com