Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Gặp lại - 6+7

Chương 6
Link fic: https://liv230.lofter.com/post/4c4b4f3e_2ba458d87

🐺x🐱

Hôm về nhà lớn ăn cơm tình cờ là ngày đầu thu. Tiết trời ảm đạm se lạnh, có mưa kèm gió.
Vừa ra ngoài gió lạnh và mưa phùn liền trực tiếp chào đón Eddie, cậu vì thế mà co người lại.
Eddie mặc T-Shirt trắng, mới ốm dậy nên cậu nhìn gầy hơn. Xương gò má nhô lên. Gió thổi làm áo quần dán sát vào người, phía sau mơ hồ có thể nhìn thấy cả cột sống.
"Trần Nghị, trời đang mưa, nhớ cầm theo ô."cậu nói xong liền lên đi
Trần Nghị quay vào lấy ra một cái ô màu xanh ngọc. Hắn mở ô ra, trên ô có in hình một con ếch nhỏ dễ thương, nhìn rất buồn cười. Chiếc ô này là do Eddie mua khi cậu học cấp 2. Nó mới chỉ được dùng một lần rồi cất đi mãi, có lẽ bản thân Eddie cũng quên nó.
"Này Trần Nghị, anh mang một cái ô cho trẻ con về nhà lớn ăn tối sao. Không sợ thành trò đùa của đàn em à~"
"Hay anh muốn thu hút sự chú ý của lão đại~."
Trần Nghị mở cửa xe cho Eddie, đưa cho cậu một chiếc áo khoác.
"Trời lạnh rồi, mặc vào không lại ốm."
Eddie không nghe Trần Nghị nó, tiếp tục cười cợt cái ô trẻ con trong tay hắn.
"Phong cách mẫu giáo~"
"Có lẽ em không nhớ, cái ô này là lúc em học trung học đã mang về." Trần Nghị vừa khởi động xe vừa đáp lại
"A, đúng tôi đã mua nó." khóe miệng Eddie co giật, hình như đó là sự thật.
"Là tôi mua về, anh cứ dùng đi.", Eddie nghẹn giọng
Mưa bên ngoài nặng hạt hơn đập xối xả vào cửa kính.
Vì trong xe bật điều hòa nên trên cửa hiện một lớp sương mờ.
Eddie một tay chống cằm tay kia lau lớp sương đi, ánh mắt lơ đãng nhìn những hạt mưa đập vào kính rồi dần chảy xuống và biến mất.
Thỉnh thoảng, Trần Nghị lại nhìn cậu qua gương chiếu hậu. Cả hai không nói gìnhưng bầu không khí không hề ngại ngùng.
Bốn năm Eddie ở tù luôn là nỗi đau trong tim Trần Nghị. Triết Duệ đã báo tin cho hắn rằng Eddie và Bạch Tông Dịch rất an toàn, nhưng chỉ khi họ ra ngoài, hắn mới nhận ra cậu bị thương rất nhiều. Nghĩ lại thì nơi đó có thể an toàn sao?
"Sao em lại bị thương?"
"Hả, ý anh là ở thắt lưng? Đánh nhau đó. Làm gì có nơi nào không xảy ra đánh nhau."
"Quản ngục cũng đâu thể để mắt bọn phạm nhân mãi được. Bọn chúng ngứa mắt ai thì đánh thôi."
"Em biết chúng thuộc băng đảng nào không?"
"Làm gì, anh muốn trả thù à?"
"Đừng lo, đừng lo. Tôi cho bọn nó biết mùi lễ độ rồi."
"Hơn nữa, bọn nó  không ra tù sớm như tôi đâu, anh muốn cũng không tìm được."
Eddie không nhìn Trần Nghị, tay cậu gõ lên mặt kính.
"Bạch Tông Dịch thế nào rồi?"
"Khá tốt. Nghe Triết Duệ nói cậu ta muốn mở một tiệm bánh ngọt."
"Thế cũng tốt. Ở trong đó cậu ta cứ ôm cuốn sổ chép đầy công thức đồ ngọt suốt."
"Còn A Duệ thì sao? Anh ấy có về nhà nhận quyền thừa kế không?"
"Vẫn đang còn là kế hoạch."
"Trương Đằng chết tiệt, may là gã đã chết từ lâu, nếu không tôi sẽ đâm gã một nghìn nhát." ánh mắt Eddie hung ác, tay đập mạnh vào cửa
......
Đỗ xe xong, Eddie miễn cưỡng đứng dưới cái ô hình hoạt hình. Trần Nghị cầm ô nhìn sang Eddie, trong lòng có chút vui vẻ.
Chiếc áo khoác Eddie đang mặc là của Trần Nghị khi hắn còn đi học. Nó hơi to nhưng vừa đủ để ôm Eddie vào, trông rất ấm áp và an toàn.
Hai người vừa định đi vào sân thì có đàn em đi từ cửa ra chào.
Thực ra từ xa đại sảnh, đàn em thấy một chiếc ô hoạt hình sáng chói nổi bật đang bước vào trong nhà lớn liền nghĩ là kẻ ngu nào đó không biết điều mà đột nhập. Khi đến gần mới nhận ra đó là Trần Nghị, đại ca Bắc Đường, bên cạnh là một thiếu niên gầy gò
"Chào anh Nghị."
"Lão đại đang ở sangh chính." đàn em bối rối nhìn khuôn mặt xa lạ nên cạnh Trần Nghị.
"Ừ."
Thật ra không biết nhau là điều bình thường. Những người trẻ này chỉ mới gia nhập Nghĩa Vân Minh trong vài năm qua. Hơn nữa trước đây Eddie cũng không thường xuyên về nhà lớn, đừng nói đến việc cậu biến mất bốn năm.
"Cậu ấy là Eddie." Trần Nghị giới thiệu với vẻ mặt u ám
Thấy hai người đã đi xa đám đàn em mới lẩm bẩm suốt quãng đường về.
"Ồ, người đó là Eddie."
"Tôi nghe nói anh ta cũng là con nuôi của lão đại, vừa thực hiện nhiệm vụ trở về."
"Phải phải, tôi cũng có nghe đàn anh ở Bắc Đường nói có một nhân vật quan trọng  ở Bắc Đường sẽ đến đây. Hóa ra là anh ấy."
"Anh ấy đẹp trai ghê, nhưng mà gầy quá. Không phải anh ấy là người mạnh nhất Bắc Đường sao?"
"Nghe sao quá đi."
"Này, tôi còn nghe nói anh ta là bảo bối của Trần Nghị đó. Eddie bị ốm nênTrần Nghị đến bệnh viện chăm sóc anh ta mỗi ngày."
"Còn nữa~~~như này blabla..." ba người vừa nhìn nhau vừa tủm tỉm cười như thể vừa phát hiện ra một tin đồn chấn động nào đó.

*-*

Chương 7

Link fic: https://liv230.lofter.com/post/4c4b4f3e_2ba476f5a

🐺x🐱

"Bố
"Lão đại" Trần Nghị và Eddie cùng lúc chào Trần Đông Dương, sau đó gật đầu với Chu Minh Lỗi.
Chu Minh Lỗi vẫn đáp lại lạnh lùng như trước.
"Eddie, lâu rồi không gặp con."
"Nghe nói con bị ốm. Nhìn con gầy quá."
"Trần Nghị, Eddie đã ở cạnh con từ khi còn nhỏ. Hai đứa thân thiết với nhau như vậy mau vỗ béo cho Eddie, nhìn xem người nó chỉ toàn là xương."
"Được rồi, bố." Trần Nghị quay đầu lại nhìn Eddie.
Đúng vậy, Eddie gầy đến mức cầm tay cậu cảm giác như cầm một cành cây. Nhưng vỗ béo cậu như thế nào mới được? Vì Eddie có vấn đề dạ dày nên cậu không thể ăn những món cay nóng cậu thích, Eddie cũng không thích ăn chút nào. Trần Nghị vừa phát hiện ra điều này vào mấy ngày qua, nó làm hắn đau đầu.
Dù Eddie cũng là con nuôi của Trần Đông Dương, nhưng Trần Nghị mới thực sự là người chịu trách nhiệm chăm sóc cậu. Cuộc tụ tập hôm nay nói là để chúc mừng sự trở lại của Eddie nhưng thực tế là trùng hợp với dịp Trần Đông Dương và Chu Minh Lỗi muốn bàn chuyện với Trần Nghị. Nhưng nó cũng bị hoãn lại vài hôm do Eddie nhập viện. Trần Đông Dương không biết Eddie phải nhập viện vì bệnh dạ dày nên ông chuẩn bị rất nhiều món cay. Trong ấn tượng của ông, Eddie vẫn là đứa trẻ gắt gỏng và thích ăn ớt.
Nồi lẩu có bốn ngăn, chỉ có ngăm trước mặt Eddie là vị cay.
Trần Đông Dương vừa bỏ rau vào vừa nói chuyện công việc với Trần Nghị.
Ông luôn coi trọng Trần Nghị, hắn cũng  được đào tạo để làm người kế nhiệm ông, vậy nên ông thường gọi Trần Nghị về nhà lớn. So với Eddie, Trần Nghị gần gũi với Trần Đông Dương hơn. Trong những năm gần đây, Trần Nghị cũng đã trưởng thành hơn, hành động chín chắn hơn. Trần Đông Dương rất hài lòng với điều này.
Dù quá khứ hay hiện tại, cuộc thảo luận và những quyết định ở nhà lớn cơ bản đều không liên quan gì đến Eddie. Cậu biết rất rõ bữa tụ tập này cậu chỉ đến để ăn mừng việc mình ra tù, nhưng thức ăn cay nồng đậm vị vẫn khiến Eddie rất vui.
Nhìn đồ ăn quen thuộc trên bàn Eddie hận không thể ăn hết. Nhân lúc Trần Nghị không để ý cậu đổ một đống nguyên liệu vào ngăn lẩu. Mùi thơm cay nồng bay lên miếng Eddie chảy nước miếng. Gắp một lát thịt bò béo ngậy nhúng ngập sốt dầu ớt cho vào miệng . Cảm giác đã lâu không có quay về, thỏa mãn đến không thể dừng lại. Mặt Eddie đỏ lên vì cảm giác tê cay, hocmoon hạnh phúc điên cuồng nhảy múa trong cơ thể. Eddie trông tràn đầy năng lượng hơn bao giờ hết.
Đột nhiên, một chiếc vá lớn múc đi tất cả đồ trong ngăn cay ra đổ lên đĩa Trần Nghị.
Thức ăn nhạt vị được đưa đến cho cậu. Trần Nghị còn lấy đi chén sốt dầu ớt của cậu.
"Chết tiệc, Trần Nghị." Eddie nhìn chằm chằm hắn, cậu đưa tay ra muốn lấy lại đồ ăn của mình nhưng Trần Nghị đã cảnh giác và để xa hơn. Eddie không muốn gây sự chú ý nên đành miễn cưỡng ăn đồ trước mặt.
Cậu thực sự rất khó chịu khi bản thân mắc một cái bệnh giả tạo như này. Từ khi bị hạn chế ăn ớt và uống rượu Eddie càng chán ghét cơ thể mình hơn. Từ nhỏ cậu đã gặp những vấn đề về thể chất. Không có cách nào để sống một cuộc sống bình thường nên cậu chỉ có thể lăn lộn trong thế giới ngầm, thậm chí còn vào tù. Cuối cùng sau khi được ra ngoài, rượu và ớt vốn là những thứ tuyệt vời đem lại cảm giác tê cay vậy mà cũng bị cấm. Nghĩ về điều này, dây thần kinh trong đầu Eddie bắt đầu nảy lên không ngừng, cậu cáu kỉnh, tâm trạng như tụt xuống âm độ.
Trước đây Eddie thường chọc tức Trần Nghị mỗi khi thấy m tệ. Nhìn khuôn mặt đen hắc ám của hắn, cậu thấy hạnh phúc kỳ lạ.
Eddie quyết định quay lại con đường tạo nghiệp cũ.
Cậu thấy có vẻ như Trần Đông Dương và Chu Minh Lỗi đã thân thiết hơn bốn năm trước.
"Trần Nghị ngu ngốc, bốn năm rồi anh vẫn không theo đuổi được người ta."
Eddie giẫm lên chân Trần Nghị, dùng ánh mắt nhắc hắn nhìn hai người đang yêu thương nhau đối diện.
Cậu rất mong chờ Trần Nghị sẽ nhíu mày, bày ra khuôn mặt đen sì. Nhưng thực tế Trần Nghị lại rất bình tĩnh quay đầu đi gắp một món khác vào chén.
"Mẹ kiếp, chán quá." Phản ứng của hắn khiến cậu khôngvui tí nào.
Không có lẩu cay, không có kịch để xem. Trong nửa sau của bữa tối, Eddie nhìn chằm chằm vào cái đĩa trước mặt. Cậu dùng đũa chọc chọc những lát củ sen và khoai lang trên đĩa. Rau ngon cũng bị Eddie xé thành từng mảnh rồi chất đống thành một ngọn núi nhỏ.
Chỉ là Eddie không biết, lúc cậu phá rau Trần Nghị luôn nhìn cậu, chú ý xem cậu ăn  gì. Eddie cũng không biết Trần Nghị vì cậu không ăn gì mà nhíu mày.
Có lẽ trước kia ánh mắt của Eddie vẫn luôn dõi theo Trần Nghị, cậu có thể nhạy bén nhận biết được sở thích của Trần Nghị và tự cảm thấy vui mừng một mình. Nhưng bây giờ đôi mắt của Eddie sẽ chỉ nhìn vào món ăn trước mặt. Trong tù không có Trần Nghị, khi ăn cậu chỉ cần nhìn vào thức ăn trên đĩa, ánh mắt đảo quanh chỉ để đề phòng những khiêu khích tiềm ẩn. Eddie đã quen với lối sống mới đó.
_tbc_

2023/10/29, 23:40

Cỏ: fic này có phiên ngoại ver ABO, bánh bao cưng xỉu🤌
Dự định sau khi làm xong fic này sẽ edit một chiếc fic siêu cháy tag giam cầm, control mind, abuse🫣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com