Dạo gần đây quán bar của Eddie xuất hiện một vị khách lạ. Hắn thường đến ngồi cả buổi, gọi mấy chai rượu đắt tiền, thường hay mời Eddie uống với mình vài ly.
Có một lần Eddie nhận lời uống với hắn, hắn ta liền ra vẻ vô ý sờ lên mái tóc cậu, động tác mang theo ý tán tỉnh không che giấu.
Eddie nhanh nhẹn lách người tránh khỏi sự động chạm của đối phương, rồi cười giả lả nói mình có việc phải đi.
Sau khi ra tù, Eddie vẫn luôn duy trì quán bar như một nơi làm ăn độc lập không can hệ đến bang phái, vừa là để có nơi đi về, vừa là để tiện nghe ngóng tin tức. Thế nên bình thường cậu ít khi động tay động chân trong quán, tránh gây hỗn loạn không cần thiết.
Eddie nghĩ bụng, nếu hắn ta tiếp tục sàm sỡ, cậu sẽ thẳng tay đấm hắn rồi cấm cửa, thế nhưng vị khách này sau lần đó lại an phận không làm gì thêm, khiến cho Eddie không tiện ra tay.
Nhưng tin tức trong quán bar có người tán tỉnh Eddie rất nhanh đến được tai Trần Nghị.
Thế là tối hôm đó, bên ngoài quán bar của Eddie có một dàn xe xịn đậu chật kín, mà dẫn đầu là chiếc xe màu xanh đã từng đón cậu ngày ra tù.
Eddie nhìn Trần Nghị hiên ngang bước vào cửa, áo dài tay đen, áo khoác đen, quần jean đen, giày bốt đen, phía sau là một đám đàn em mặc vest chỉnh tề. Khoé môi cậu cong lên, trong lòng thầm cảm thán, thật sự là quá đẹp trai.
"Sao hôm nay đột nhiên lại tới?" Eddie nhìn anh tiến đến trước mặt, trong giọng nói mang theo sự mềm mại chỉ mình anh nghe thấy.
Trái với khí thế bá đạo vừa rồi, Trần Nghị rất dịu dàng vòng tay ôm Eddie, sau đó đeo lên cổ cậu chiếc dogtag có khắc tên và sinh nhật của cậu.
"Em để quên cái này trên giường" Trần Nghị đáp, trên cổ anh cũng đang đeo dogtag cậu đã tặng. Ánh đèn trong bar không quá rõ ràng, nhưng chỉ cần nhìn qua cũng biết hai cái là một cặp.
"Cảm ơn" Eddie có hơi ngượng nghịu khi nghe Trần Nghị nhấn mạnh hai chữ "trên giường", nhân viên trong quán bar đều ngầm hiểu quan hệ của cậu và Trần Nghị không đơn giản, nhưng công khai thân mật trước mặt khách hàng lại là chuyện khác.
Trần Nghị cúi đầu ghé sát vào tai Eddie, ánh mắt hướng về phía xa nơi vị khách kia ngồi, thấp giọng hỏi, "Đó là tên làm phiền em?"
Eddie hoàn toàn có thể ngửi thấy mùi thuốc súng trong câu nói của Trần Nghị, xem ra hôm nay đến đưa vòng cổ là giả, công bố chủ quyền mới là thật.
"Ừm" Eddie khẽ đáp, mặc dù không nói ra, nhưng cậu rất thích những lúc Trần Nghị chủ động thể hiện tình cảm.
Trần Nghị gật đầu, sau đó bá đạo nghiêng sang, hôn lên môi cậu.
Bị hôn trước đám đông khiến Eddie có cảm giác thích thú kỳ lạ, Trần Nghị hôn cậu rất sâu, đầu lưỡi vươn vào bên trong khoang miệng, mãnh liệt tước đi từng luồng dưỡng khí của cậu. Ban đầu Eddie còn cảm nhận được ánh mắt của những người khác đang đổ về phía mình, nhưng nụ hôn của Trần Nghị khiến cậu nhanh chóng quên hết xung quanh, hai tay thuận thế vòng lên ôm lấy cổ anh, cố gắng cướp lại quyền chủ động trong từng hơi thở.
Đến khi Trần Nghị luyến tiếc tách môi ra, khóe môi Eddie đã bị hôn đến hơi sưng.
Trần Nghị cười một tiếng hài lòng với tác phẩm của mình, cánh tay anh thân mật từ cổ Eddie trượt xuống ôm ngang vai cậu, dõng dạc nói to, "Nói với mọi người một tin, Eddie đã là bạn trai tôi."
Trong quán bar vang lên tiếng ồ à kinh ngạc xen lẫn tán thưởng, Trần Nghị nhanh chóng nói tiếp, "Hôm nay rượu mọi người gọi, tôi mời."
Đám đông nhất loạt vui mừng hoan hô, Eddie kinh ngạc xen lẫn ngượng nghịu đánh một cái lên ngực Trần Nghị, "Này, tiền của anh cũng là tiền của em, anh làm thế này thật lãng phí."
Trần Nghị dùng sức xiết chặt cánh tay đang giữ lấy vai Eddie, nghiêm túc đáp, "Tiêu một khoản nhỏ, đẩy lùi nhiều mối họa, rất đáng để tiêu."
Eddie hài lòng với đáp án nhận được, vỗ vỗ mấy cái lên ngực anh,"Thôi được rồi, tuyên bố chủ quyền xong thì thả ra, em còn phải làm việc"
"Anh chưa hề nói là anh đã xong với em" Trần Nghị cúi thấp người, thoáng cái đã bế Eddie lên, đi thẳng vào trong phòng riêng.
Căn phòng này vốn dĩ để khách uống say nghỉ ngơi, cách âm không quá tốt, vẫn có thể nghe được loáng thoáng tiếng nhạc vang và tiếng cười nói rộn ràng.
Eddie bị Trần Nghị thả xuống giường, say đắm hôn môi một lần nữa.
"Ưm...Trần Nghị...Ưm...Anh...làm...gì..."
"Suỵt" Trần Nghị đưa tay lên môi ra hiệu im lặng, bàn tay luồn vào trong áo Eddie, mơn trớn làn da mềm mại trước ngực cậu. "Em không muốn khách hàng nghe thấy tiếng em chứ?"
Hai điểm hồng trước ngực bị kích thích, Eddie cắn môi, cố không để tiếng rên rỉ tràn ra từ cổ họng.
"Hắn ta chạm vào em? Ở đây?" Một bàn tay khác của Trần Nghị sượt vào mái tóc vàng kim của Eddie, nghĩ tới một người khác biết được xúc cảm mềm mại khi chạm vào mái tóc này khiến Trần Nghị bừng lên sự tức giận.
"Ừm..." Eddie bị anh sờ mó rất nhanh đã tan thành một vũng nước nhỏ, hai mắt nhắm hờ, qua loa gật đầu đáp trả.
"Hôm nay đóng cửa quán bar sớm đi" Trần Nghị vừa chậm rãi hôn lên cổ Eddie, vừa thò tay xuống dưới bóp mạnh cánh mông cậu, "Đây là mệnh lệnh."
Hơi thở khô nóng của Trần Nghị phả lên vành tai cậu, Eddie trêu chọc sờ qua vật lớn dưới thân anh, cười nói "Tuân lệnh, lão đại Trần Nghị."
Dưới sự hỗ trợ của đám đàn em, Trần Nghị rất nhanh dọn sạch quán bar, lấy lại toàn bộ không gian cho riêng hai người.
Trần Nghị bế Eddie đặt lên quầy bar, quần áo trên người cậu vốn đã xộc xệch từ phen hôn môi ban nãy, nhưng Trần Nghị chỉ cởi bỏ hai cúc áo để lộ vùng ngực trắng trẻo của cậu, nhấm nháp hôn dọc từ cổ xuống đến xương quai xanh của cậu.
Eddie chủ động đưa tay cởi bỏ áo trên người Trần Nghị, áp sát người vào anh. Mặt quầy lạnh lẽo, khiến cho cơ thể của anh càng thêm cháy bỏng.
Trần Nghị tách hai chân Eddie ra, kéo quần dài lẫn quần lót của cậu xuống, sau đó duỗi hông, trực tiếp đâm vào. Bình thường anh đều làm tiền hí rất cẩn thận vì sợ Eddie bị thương, hôm nay lại phá lệ vội vàng, khiến cho Eddie có cảm giác như thể hai người đang vụng trộm, trong lòng nảy sinh kích thích khó tả.
Eddie hé mắt nhìn, quần lót của cậu còn đang lơ lửng ở chỗ mắt cá chân, hai bắp đùi trắng trẻo đã bị tách ra để xâm nhập, khung cảnh dâm mỹ vô cùng.
Trần Nghị nhìn Eddie chăm chú, dưới thân anh bắt đầu chuyển động đưa đẩy, những nụ hôn vụn vặt cũng rơi xuống trên mặt trên cổ cậu như mưa.
Ở vị trí này Eddie không nắm được quyền chủ động, chỉ có thể nương theo từng lần đâm vào rút ra của anh mà tìm kiếm vị trí thoải mái nhất cho mình.
"Lúc nãy anh đã nghĩ đến việc đè em tại đây, trước mặt tất cả khách hàng"
Trần Nghị vừa nói vừa cố ý đâm sâu vào cơ thể Eddie, để khoái cảm nhấn chìm cả hai.
"Im miệng!"
Eddie quát lên, cảnh tượng cậu bị Trần Nghị lột trần rồi chiếm đoạt trước mặt rất nhiều người thật sự dâm loạn đến cực điểm.
Cậu ngẩng đầu, tìm kiếm khoé môi anh, hai mắt vẫn nhắm hờ, hai bàn tay giữ chặt lấy lưng Trần Nghị, để anh càng đâm sâu vào bên trong cơ thể.
"Như vậy họ đều biết, em thuộc về anh" Trần Nghị bắt lấy hai tay Eddie để lên phía trên đầu, cả người anh áp sát lên người cậu, bắt đầu đâm rút nhanh như máy đóng cọc, mỗi lần đều đâm trúng vào điểm nhạy cảm của Eddie.
"Ah...Ưm...Chậm một chút...Ah..."
Cảm giác hoàn toàn bị động trước đối phương khiến Eddie vừa xấu hổ vừa yêu thích, cũng may lúc này chỉ có hai người, nếu nhân viên quán bar nhìn thấy dáng vẻ mất kiểm soát này của cậu, làm sao cậu còn có thể quản giáo họ được nữa.
Eddie thở gấp từng hồi, cự vật bên dưới của cậu không được chăm sóc đã ngẩng đầu, mất kiên nhẫn rỉ ra chất dịch trắng đục. Đúng lúc này, Trần Nghị cúi đầu hôn lên môi cậu, nụ hôn này mang theo sự ác liệt và thiếu kiềm chế mà chặn hết mọi tiếng rên rỉ, rồi cứ như vậy Trần Nghị đâm cậu đến bắn ra.
"Eddie" Trần Nghị dùng chất giọng từ tính gọi tên cậu, "Anh yêu em."
Lời tỏ tình này thốt ra cũng là lúc Trần Nghị đến cao trào, trực tiếp bắn vào cơ thể Eddie một dòng tinh dịch nóng ấm.
Eddie nhìn người yêu thả lỏng dụi đầu vào ngực mình như một chú chó bự, khẽ mỉm cười hài lòng.
"Em thật tuyệt" Trần Nghị cố gắng lấy lại hơi thở sau cao trào, chầm chậm nói, "Nhưng không ai khác được biết điều này ngoài anh."
"Dĩ nhiên rồi, baby." Eddie vòng hai tay ôm chặt lấy anh, như một lần nữa khẳng định lời cậu nói, "Anh là người duy nhất."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com