Chap 11: Phải tìm người ở đâu?
Hơn nghìn năm đã trôi quay
___Bích Du Cung___
''Trân Ni, con làm được rồi''
Thông Thiên vui mừng khen ngợi Trân Ni
Trong suốt hơn ngàn năm qua, Trân Ni đã chuyên tâm tu dưỡng để mong một ngày tu thành chín quả. Giờ cô đã làm được, không còn là tinh nữa mà giờ đã là tiên rồi. Trân Ni cũng vui mừng cúi đầu
''Đa tạ sư phụ đã khen ngợi''
''Trân Ni, con nghe ta nói, từ giờ đã trở thành tiên rồi thì đừng dính dán tới thế sự trần phàm nữa, có nghe không?''
''Đồ nhi đã rõ''
Trân Ni tươi cười cúi đầu. Trong suốt mấy ngàn năm qua, ký ức của cô về thế giới xung quanh cũng bị mai một nhiều, suốt ngày em chỉ nhốt mình trong động, tối lại ra ngoài tập phép thuật, rất ít khi tiếp xúc với người khác, kể cả Triệu Minh. Ấy vậy mà vẫn còn một hình bóng người con gái đọng lại trong tâm trí của cô, khiến cô ngày ngày mong ngóng, không thể quên được dù đã thử mọi cách...Kim Trí Tú
" Sư phụ, con vẫn còn điều thắc mắc''
''Con cứ nói''
''Người nói xem, mấy ngàn năm nay con tu luyện cũng đã thành tiên, còn Trí Tú, tỷ ấy sao rồi ạ?''
Giáo Chủ ngạc nhiên, mấy ngàn năm trôi qua rồi mà Trân Ni vẫn chưa thể quên được Trí Tú
''Trân Ni, đã bao nhiêu lâu rồi?''
Trân Ni im lặng. Cô không dám đáp lời vì cô hiểu ẩn ý trong lời nói của Sư phụ. Ý người đang hỏi vì sao cô vẫn chưa quên được Trí Tú. Em cũng chưa thể tự trả lời được câu hỏi ấy, tại sao nhỉ..?
"Cô nương ấy là phàm nhân, vốn khi mất vẫn còn ẩn khúc trong lòng, hồn vía khó siêu thoát nên sẽ mất thời gian. Nhưng Trí Tú đó đã được tái sinh rồi, con yên tâm''
Trân Ni thở phào, Trí Tú của em đã được tái sinh rồi
''Vậy tỷ ấy sẽ được thành hình hài cũ đúng không ạ?''
" Cái đó ta không chắc nữa. Kể từ ngày Trí Tú mất đã quá lâu, khi mất không trọn vẹn quay về âm giới chỉ được sáu phần vía, còn ba phần vía còn lại ta e đã bị ba mảnh hồn của nó chuyển sinh giữ lấy. Nếu chuyển sinh ta không nghĩ sẽ có hình hài cũ "
Trân Ni lại lặng thinh. Vậy thì sao mới có thể tìm chị?
''Sư phụ, con muốn..''
Trân Ni chưa kịp nói xong đã bị ngắt lời. Giáo Chủ lườm nguýt cô một cái rồi gằn giọng
''Ta vừa nói rồi, tập trung tu luyện, đừng lo chuyện dưới phàm trần''
''Nhưng..''
Mặc kệ Trân Ni muốn nói gì thì nói Giáo Chủ cũng giữ im lặng. Biết chẳng có khả năng lay chuyển được sư phụ Trân Ni cũng đành xin phép cáo lui, quay trở về động
''Trân Ni..''
Mới ra ngoài, cô đã đụng mặt với một người nam nhân râu tóc dài nhưng chưa bạc, có vẻ đã già lắm rồi. Nhìn người này có vẻ quen nhưng ngặt nỗi trong quá trình tu luyện, cô bị suy giảm một phần trí nhớ nên căn bản là không nhớ người trước mặt là ai
''Cho hỏi tiên nhân đây là ai? Sao lại biết tên ta?''
Người trước mặt trông có vẻ ngơ ngác nhìn Trân Ni
''Muội không nhớ ta?''
''Xin thứ lỗi, trong quá trình tu tiên bị suy giảm một phần trí nhớ nên căn bản là không nhớ vị tiên nhân đây là ai cả. Xin hỏi danh xưng của ngài là gì?''
Trân Ni tiếp lời
''Ta là Triệu Minh, là sư huynh của muội, là người đã cùng muội tu luyện từ nhỏ cho tới lớn, muội không nhớ ra sao''
''Triệu Minh... Là huynh sao?''
Triệu Minh vui mừng gật đầu. Trân Ni trước mắt anh bây giờ khác quá, không phải cô nhóc ngày nào nghịch ngợm, ngang bướng nữa mà đã là cô thiếu nữ trưởng thành, chính chắn hơn. Trong suốt ngàn năm qua anh cũng tu thành chín quả nhưng lại rời động trước Trân Ni
''Trân Ni, chúc mừng muội''
''Đa tạ huynh''
Trân Ni cúi đầu. Triệu Minh ôn tồn nâng tay cô lên rồi nói
''Tiểu muội này, sao lại khách sáo với sư huynh như vậy. Muội làm vậy ta không có quen đâu đó''
''Hì hì''
Trân Ni cười cười gãi đầu
''Tiếp theo muội định đi đâu?''
Nghe lời Triệu Minh nói Trân Ni có chút suy nghĩ, không biết có nên nói thật cho Triệu Minh nghe không nữa. Nhưng cuối cùng cô lại quyết định nói ra
''Muội không biết, muội muốn xuống trần gian tìm tỷ ấy nhưng sư phụ không cho phép''
''Tỷ ấy? Ý muội là cô nương năm ấy?''
Nhận được cái gật đầu của Trân Ni Triệu Minh trong lòng có chút buồn cho muội muội nhỏ của mình. Đã mấy ngàn năm, sư huynh của cô cô còn quên ấy vậy mà người con gái ấy Trân Ni vẫn nhớ như in
''Muội cứ thử xin sư phụ lại đi, vô đây, ta xin cùng muội''
Thấy Triệu Minh bước vào Bích Du Cung, Trân Ni đằng sau cũng tràn đầy hy vọng đi theo. Bước vào đại sảnh, sư phụ đang ngồi bên trên dường như cũng hiểu ý hai người tới đây, người mở mắt ra, nhẹ giọng bảo
''Trân Ni, Triệu Minh, ta biết hai con tới đây có mục đích gì''
''Dạ, nếu sư phụ đã biết thì đồ nhi cũng không dám giấu. Mong Sư phụ minh xét cho Trân Ni được phép xuống trần gian''
Thông Thiên Giáo Chủ nhìn hai người
''Hai con đã biết Triệt giáo ta trước kia đã có rất nhiều người muốn xuống núi ta đều ra sức khuyên nhủ, kêu tụi nó không được xuống núi nhưng chúng cố ý trái lời, sau đó kết cục đứa nào đứa nấy đều rất bi thương. Trân Ni, nay con tu tiên thành công, sư phụ biết sẽ không thể cản con lại, nhưng con phải hứa với ta xuống núi dù bất chấp lí do gì cũng không được xen vào chuyện trần gian. Có rõ chưa?''
''Đồ nhi đã rõ ý của sư phụ, chắc chắn sẽ khắc cốt ghi tâm''
Trân Ni cúi đầu
Tiếp đến, Giáo Chủ lấy một chiếc ngọc bội nhỏ ra, từ chiếc ngọc bội phát ra một tia sáng xanh hút sinh khí từ Trân Ni khiến cô kêu lên một tiếng đau đớn rồi quỳ rạp xuống đất
''Sư phụ..''
Triệu Minh đứng bên hốt hoảng nhưng có lẽ nhìn Giáo Chủ chẳng quan tâm gì cả. Sau một lúc, ánh sáng màu xanh kia biến mất, Trân Ni cũng mệt mỏi đứng dậy, sinh lực của cô như đã mất gần hết, dung mạo cũng trở lên trẻ hơn trước hai, ba phần
''Ta đã tạm thời phong ấn một nửa số phép thuật của Trân Ni vào miếng ngọc bội này. Trân Ni, sức mạnh sau tu tiên đã mạnh hơn nội công cũ mấy ngàn lần, một chưởng của con dễ dàng khiến người khác bị thương nên ta đã phong ấn một nửa lại, đợi khi con cần tới nó và quay lại đây, ta sẽ trả lại cho con''
Thông Thiên giảng giải
''Đồ nhi đã hiểu. Xin bái biệt sư phụ và sư huynh''
Trân Ni cúi đầu hành lễ rồi nhanh chóng biến mất. Cô cần xuống trần, cần tìm Trí Tú của cô
''Trí Tú, giờ phải tìm người ở đâu đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com