Chap 4: Cuối cùng em cũng đồng ý
''Trân Ni!''
Trí Tú nhìn quanh nhưng chẳng thấy bóng người nào. Trân Ni chưa từng trễ hẹn, cũng chưa từng đến muộn, chẳng lẽ em không muốn gặp Trí Tú?
''Tỷ tỷ''
Trân Ni đột nhiên xuất hiện sau lưng Trí Tú khiến chị cũng phải giật thót mình, ôm lấy ngực trái mà thở hổn hển. Bộ dạng chị lúc này thật khiến người ta mắc cười mà
''Muội..muội dọa chết ta rồi. Trân Ni, muội tới lúc nào vậy?''
Trân Ni cố nín cười. Sao Trí Tú biết được em là dùng phép thuật biến đến chứ
''Vừa mới tới thôi. Hôm nay tỷ gọi muội ra đây là có chuyện gì?''
''Trân Ni à, từ khi nào mà phải có chuyện thì ta mới được gặp muội vậy?''
Trân Ni hôm nay theo Trí Tú nhận xét là lạ lắm. Em lạ thực sự, từ phong thái tới cách nói chuyện. Có phải Trân Ni đang giận Trí Tú về chuyện sáng nay không?
''Muội không có ý đó. Chỉ là thắc mắc chút thôi''
''Thì..ta nhớ muội''
''Công chúa, nay người lại rảnh hứng nhớ muội sao''
Trân Ni che miệng cười
''Đúng..đúng vậy. Ta nhớ muội đó!''
Trí Tú phồng má lên nói
''Trân Ni..chuyện sáng nay..''
''Trí Tú, khoan nói tới chuyện đó, muội cần thời gian suy nghĩ''
Trân Ni dùng ngón tay che miệng Trí Tú lại. Về việc nữ và nữ có thể kết phu thê, Trân Ni thật tình chưa bao giờ nghĩ hay nghe qua
''Ừm..muội cứ từ từ suy nghĩ đi''
Trí Tú buồn buồn. Chị sợ Trân Ni không đồng ý, cũng sợ Trân Ni ghét chị nhưng biết sao được, trái tim chị lỡ đi theo em mất rồi
Trân Ni cùng Trí Tú ngồi xuống bãi cỏ, gió hôm nay thật mát, trăng cũng rất đẹp, thật thích hợp cho việc ngồi ngắm trăng như thế này. Đang ngồi hưởng gió mát bỗng có một thứ gì đó lướt qua trước mắt
''Trân Ni, muội có thấy gì không?''
Trân Ni cũng thấy thứ đó liền giật mình rời khỏi bờ vai của Trí Tú rồi nhìn xung quanh cảnh giác
''Có yêu khí?''
Trân Ni bỗng ngửi thấy một luồn yêu khí. Không nhiều nhưng vẫn có thể cảm nhận được, nói qua nói lại thì em cũng là mèo tinh, mũi thính cũng là chuyện thường tình. Nhưng kể ra nơi đây có yêu khí cũng thật lạ
''Để muội đi kiểm tra thử''
''Trân Ni, nguy hiểm lắm đó, để ta đi cùng muội''
''Trí Tú à, đừng lo cho muội, tỷ đi cùng muội mới lo đó. Nghe lời muội, ngồi đây đợi muội, muội sẽ ổn thôi''
Trân Ni mỉm cười nhìn Trí Tú. Thực chất em cũng lo lắm, em không giỏi võ công, phép thuật cũng chưa luyện xong, sợ không đấu lại người ta
''Đứng lại!''
Trân Ni chỉ vào người trước mặt
''Nhà ngươi là ai?''
Yêu quái trước mặt hỏi
''Cái đó ta phải hỏi nhà ngươi, nói, ngươi là yêu nghiệt phương nào?''
Trân Ni trừng mắt nhìn cô gái kia
''Ta là kê tinh chín đầu - Phụng Thanh Thanh. Còn nhà ngươi?''
''Mèo tinh - Kim Trân Ni''
''Thì ra chỉ là một con mèo hoang, tiếp chiêu đi!''
Thấy tình thế căng thẳng. Trân Ni liều mạng nhảy vào đánh. Em cố dùng hết những gì Triệu Minh đánh với Thanh Thanh. Cô ta mạnh quá, còn biết giở trò đánh lén nhưng may mắn Trân Ni né kịp
''Nhà ngươi..''
''Yêu quái, ta sẽ giết ngươi''
Trân Ni định dùng một chút nội công cuối cùng để giết yêu quái nhưng bỗng có người chạy đến. Là Trí Tú, chị đợi Trân Ni lâu, sốt ruột tưởng em gặp chuyện nên mới đi tìm
''Trí Tú! Mau chạy đi''
''Trân Ni, có..ực''
Chưa kịp để Trí Tú nói hết câu Thanh Thanh kia đã vùng dậy, biến đến siết cổ Trí Tú nhằm đe dọa Trân Ni. Trí Tú không có võ thuật, sao có thể đánh nổi Phụng Thanh Thanh kia chứ?
''Thả tỷ ấy ra''
Trân Ni nghiến răng
''Ngươi chết trước mặt ta, ta lập tức thả người''
Thanh Thanh nhìn Trân Ni bằng ánh mắt thách thức
''Không..được..''
Trí Tú cố vùng vẫy. Chị không thể để người con gái chị thương chết trước mắt chị được. Liều mạng, Trí Tú cắn vào tay Thanh Thanh làm cô ta đau điếng buông chị ra
''Trí Tú, có sao không?''
Trân Ni đỡ lấy Trí Tú
''Không..không sao''
''Khốn khiếp mà!''
Thanh Thanh biết bản thân cũng không thể đánh lại Trân Ni nên đành bỏ chạy trước. Dù gì mèo và gà trước giờ vốn cũng chẳng hòa hợp, nếu nói qua nói lại cũng là khắc tinh của nhau. Giờ thà bỏ chạy còn hơn là phải chịu chết nơi này
''Trí Tú, tỷ có sao không?''
''Ta không sao..nhưng muội..muội có phép thuật?''
Trí Tú hồi nãy chạy tới, vừa hay thấy được Trân Ni đang dùng phép thật đánh với yêu quái. Trân Ni biết bản thân đã bị bại lộ, không giấu nữa mà nói
''Đúng vậy. Trí Tú, muội là mèo yêu đã tu luyện trên núi mấy chục năm. Nay muội xuống nhân gian chỉ vì nghe theo lời của sư phụ đó là tìm và ăn được trái tim của người yêu muội thật lòng, như vậy sẽ khiến muội bất tử. Trí Tú, tỷ cũng biết thân danh của muội, tỷ có phải sẽ hết yêu muội không?''
Trân Ni buồn buồn cúi đầu, thân phận thật của em không phải ai muốn biết được là biết, ấy vậy mà hôm nay lại sơ ý để cho một người thường biết được. Nhưng trái lại với sự lo lắng của Trân Ni thì Trí Tú lại chỉ ôn tồn, nhìn em rồi bảo
'' Ta không quan tâm muội có thân phận thật là gì. Dù là mèo tinh hay kể cả là gián tinh, ta cũng yêu muội, bởi vì muội chính là người con gái của ta, là người con gái mà ta thương nhất. Trân Ni, muội đồng ý làm nương tử của ta chứ?''
''Trí Tú, tỷ không chê muội?''
Trí Tú lắc đầu, ánh mắt chị giờ chỉ có Trân Ni, hoàn toàn không có một thứ gì khác
''Ngoan, muội cứ yên tâm khoác hỷ bào xuất giá, ta sẽ lo tất cả cho muội, ta sẽ làm phu quân của muội, sẽ yêu muội, được chứ?''
Trân Ni vỡ òa, em khẽ gật đầu rồi xà vào vòng tay của Trí Tú. Vòng tay của chị khác quá, thật ấm áp và rộng lớn, nó như sưởi ấm trái tim của con mèo nhỏ từ lâu đã nguội lạnh này, thật khác với vòng tay của sư phụ khi ôm Trân Ni về núi. Em cũng có tình cảm với Trí Tú nhưng em lại không dám nói, em cũng thương Trí Tú nhiều lắm
''Giờ về nhà nghỉ sớm, mai ta đưa muội đến yết kiến cha ta''
''Được''
Hai người luyến tiếc ôm nhau thêm một chút nữa rồi mới ra về
''Trí Tú..cảm ơn tỷ vì đã chọn muội..''
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com