Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10 - Tái sinh (1)

Tôi đã chết trên thảo nguyên, dưới bầu trời đầy sao và ánh trăng sáng tỏ.

Nhưng tôi cũng đã chết ở đây, dưới xà nhà rực đỏ và biển lửa ngút ngàn.

Những trảng khói đen cuồng cuộng sộc vào buồn phổi gây ra những cơn ho dữ dội như xé toạc phế quản, đồng thời rút cạn chút sinh lực còn sót lại.

Tôi kiệt quệ ngã đầu tựa vào thành ghế, cố gắng giật mạnh đôi bàn tay bị trói chặt sau lưng. Sợi dây cứa vào cổ tay hình như đã cắt sâu vào da thịt, chỉ một cử động nhẹ nhàng cũng gây ra nỗi đau đến xé người.

Ngọn lửa ngày càng lan đến gần, và xà nhà đang lũ lượt rơi xuống, báo hiệu thời điểm kết thúc của khối công trình. Thế nhưng cả cơ thể đã bị buộc chặt vào ghế khiến tôi không cách nào có thể thoát thân.

Tôi chỉ có thể giương đôi mắt vô vọng nhìn ngọn lửa, những giọt nước mắt bất giác tuôn ra, mang theo bao nỗi đớn đau bất lực đến cùng cực.

Mọi chuyện bắt đầu sai từ khi nào tôi cũng không rõ. Có lẽ là từ khi bước chân khỏi trốn nương thân quen thuộc. Nếu không ngu ngốc mở cửa trái tim mình thêm lần nữa, sẽ không bao giờ phải gặp lại nhau. Nếu không gặp lại nhau, nỗi thống khổ dị dạng sẽ không bị kéo lôi khỏi nơi ngụy trang của nó, để rồi len lỏi khắp mọi tế bào, lại một lần nữa tàn phá và cắn xé tôi mục ruỗng.

Hay có lẽ...

Có lẽ là từ rất lâu trước đây, từ thuở còn là một đứa hèn nhát, tôi đã mắc kẹt trong cái lồng giam của những nỗi sợ không tên, đến nỗi chẳng thể chống lại xiềng xích để tự giải thoát bản thân mình.

Cũng có lẽ... sai lầm từ khi tôi có mặt trên cõi đời này.

Giá như tôi chưa từng tồn tại, tôi sẽ vĩnh viễn trôi dạt như một hạt vật chất trong vũ trụ bao la, chẳng phải bận tâm điều chi, chẳng phải nhớ đến điều gì. Sẽ chẳng cần ai yêu thương tôi, cũng chẳng cần được ai che chở.

Nếu cái chết là điểm kết thúc của mọi giày vò tủi khổ, thật may vì điều đó sẽ đến sớm thôi. Biển lửa sẽ hóa xác tôi thành tro, để linh hồn tôi được tự do, mãi mãi không bao giờ trở về thế gian này thêm một lần nào nữa.

Vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, tôi vẫn chẳng thể nào thôi hủy hoại chính mình bằng những lời cay nghiệt như thế. Không một hy vọng vào kiếp sau, không một lời cầu nguyện được đến thiên đàng. Tôi cứ ngồi đó, bất động, thẫn thờ, và chờ đợi được chút bỏ hơi thở cuối cùng, để những cơn giằng xé cả thể xác lẫn tâm hồn không còn dày vò tôi thêm được nữa.

Mắt tôi dần nhòe đi. Tôi biết thời khắc ấy đã đến. Dòng lệ cuối tuôn ra, không xót xa, không vương vấn, đó là giọt nước mắt cuối cùng tôi để lại nhân gian.

...

Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tôi cứ lang thang mãi giữa hỏa ngục mênh mông, vô định không mục đích.

Và rồi từ phía xa, tôi trông thấy hai bóng người mờ ảo bước ra từ ánh sáng chói lóa. Họ tiến đến nắm lấy tay tôi, đưa tôi bay lên bầu trời lấp lánh ngàn ánh sao sa, xuyên qua dải ngân hà, băng qua bóng tối vũ trụ miên man vô tận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com