Chương 11 - Tái sinh (2)
"Ann! Ann!" - Sâu thẳm trong giấc mơ, tôi nghe thấy tiếng ai gọi tên mình khiến tôi bừng tỉnh.
Không gian xung quanh tối mờ, đậm mùi gỗ mục và mùi hôi ê của thứ gì đó lên men. Bầu không khí cũ kỹ đầy bụi khiến tôi ho khan, những hạt bụi ngay trước mũi vì thế mà bay lên, dày đặc che lấp thứ ánh sáng mờ mờ xuyên qua khe hẹp giữa những tấm ván tường gỗ.
Khó khăn lắm tôi mới có thể chống tay ngồi dậy, đầu vẫn còn ong ong sau giấc ngủ dài. Có tiếng ai vọng ra từ bên ngoài bức tường, thì thào như thể không muốn bị phát giác.
"Ann! Cháu có ở đấy không?"
"Cháu đây, Paul. Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?" Tôi lóng ngóng trả lời.
"Đó là điều ta đang muốn hỏi cháu. Chuyện gì xảy ra thế Ann? Ta vừa từ thị trấn về sáng nay thì nghe tin cháu bị bắt đêm qua. Mấy tay chăn gia súc bảo đêm qua mưa to mà chưa thấy cháu dẫn cừu về nên bọn chúng đổ xô đi tìm. Chúng thấy cháu ngất cạnh bìa rừng còn đám cừu và đồng cỏ thì cháy rụi sạch. Vậy là lão chủ đồn điền tức điên lên sai chúng vác cháu về. May là một người làm trong nhà là người quen của ta nên mới hỏi được tung tích cháu đấy."
Tôi bần thần lục lọi trong ký ức, cố nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng đã xảy ra. Tôi ngủ quên và bị đàn sói bao vây. Berry vì cứu tôi mà bị bọn nó cắn chết. Tôi đã đốt lửa hòng giết sạch bọn nó nhưng không thành. Và tôi đã chết, một cái chết anh dũng huy hoàng.
Nhưng rồi tôi nhìn lại bản thân mình, tay chân lành lặn, bộ đồ rách của Fig được thay thế bằng bộ đồ khác cũng cũ mèm nhưng không phải của Fig. Tôi còn sống, nghĩa là chuyện đêm qua chỉ là ảo giác được sản sinh ra khi đầu óc tôi quá kiệt quệ, hoặc chỉ là một giấc mơ. Mắt tôi dáo dác ngó quanh tìm kiếm Berry nhưng chẳng thấy nó đâu, sao lại thế nhỉ, rõ ràng chỉ là ảo ảnh thôi mà.
"Berry đâu rồi bác? Bác có biết Berry ở đâu không ạ?" Tôi hỏi.
"Ta không biết. Chẳng phải hai đứa đi với nhau sao?"
"Vâng, nhưng..." Tôi ngập ngừng không biết phải giải thích chuyện này như thế nào. Berry đâu rồi nhỉ. Nếu tôi chưa chết nghĩa là không có gì xảy ra với nó phải không? Ôi trời ơi, mong rằng không có chuyện gì xảy ra với nó. Chắc thằng nhỏ sợ quá nên chạy về căn chồi và đang đợi tôi về cho nó ăn cũng nên. "Có lẽ nó về nhà trước rồi. Thấy cháu đốt lửa lớn như thế hẳn là nó sợ lắm."
"Vụ đốt lửa là thế nào? Mà thằng nhóc Fig đã dặn cháu tuyệt đối không được dắt cừu về muộn rồi đúng không?"
"Vâng cậu ấy có bảo thế. Nhưng cháu lỡ ngủ quên mất, khi thức dậy thì đàn sói đã giết mấy con cừu rồi nên cháu phải đốt lửa để xua chúng đi."
"Vụ này khá gay go đây. Đám gia nhân đang kháo nhau rằng lão chủ đồn điền định bán cháu đi để đền bù thiệt hại cho đàn cừu và mảnh đất. Vậy nên Bennett và ta đã đi hỏi mượn ít tiền để chuộc cháu ra. Cái lão già tham lam khốn nạn ấy! Khi ta đến hỏi trực tiếp thì lão đòi đến cả một gia tài chứ đùa."
Nghe đến việc sắp bị bán đi khiến tôi sợ phát khiếp. Tôi đi đi lại lại, cố vắt óc nghĩ xem có cách nào để thoát khỏi cảnh này. Bỗng tôi chợt nhớ ra, có một thứ khá giá trị mà có lẽ sẽ cứu nguy tôi được phần nào.
"Paul, bác nghe kỹ lời cháu nói nhé. Trong căn chồi có một cái thùng gỗ to, to nhất trong mấy cái thùng ở đó. Nếu bác mở nắp ra và lục tìm trong đó sẽ thấy một chiếc vòng bạc đính đá màu xanh. Bác đem cái vòng ấy bán đi xem sao, nhưng phải trả giá cao vào. Lẽ ra cháu không được phép làm như thế nhưng chuyện đã lỡ rồi, cháu phải ra khỏi đây trước đã rồi sẽ tính đến chuyện chuộc cái vòng về sau. Ngoài ra trong góc trái căn chồi phía hồ nước, chôn ngay bên dưới cây cột là tất cả tiền tích lũy của cháu, dù không đáng là bao nhưng bác cứ cầm hết đi nhé. À mà còn những bộ quần áo, cháu có vài bộ quần áo khá đẹp và có vẻ cao cấp. Bác cứ bán hết chúng đi giúp cháu. "
"Cả đi lẫn về sẽ tốn kha khá thời gian nhưng ta sẽ gáng nhanh nhất có thể. Cháu có thể cầm cự được đến tối mai không?"
"Vâng."
"Được, vậy ta ngay đi đây."
"Nếu bác gặp Berry thì cho nó ăn giúp cháu nhé!" Tôi nói vọng theo trước khi tiếng bước chân người kia xa dần và tắt hẳn.
Hay là trốn khỏi đây nhỉ? Nhưng lỗi là do tôi thì phải thanh toán một cách sòng phẳng, nếu không sẽ làm liên lụy đến Fig và gia đình bác Paul mất. Nhưng liệu tôi có thật sự bình an thoát khỏi nơi này cho dù đã trả đủ số tiền chuộc hay không. Những câu hỏi tự đặt ra khiến đầu óc tôi xoay mòng mòng, căng thẳng đến nỗi cắn móng tay đến tứa máu. Thú thật là tôi rất sợ. Viễn cảnh bị đánh chết khi đang bỏ trốn cũng đáng sợ như cảnh bị đánh chết trong cái nhà này.
Tôi vừa nghĩ ngợi vừa đẩy nhẹ cánh cửa, đoán chắc nó đã được khóa từ bên ngoài. Bất thình lình có tiếng lách cách phát ra từ phía bên kia, cánh cửa bật mở cùng với đó là sự xuất hiện của ông chủ đàn cừu.
Vẫn như mọi khi, ông ta ném cho tôi cái nhìn hằn học và khinh thường đến mức khiến tôi co rúm cả người.
Tôi chưa bao giờ thích ông ta. Từ điệu bộ cho đến giọng nói của gã đàn ông ấy đều toát lên dáng vẻ của một lão trung niên bặm trợn và thô kệch. Bác Paul luôn gọi ông ta là "ông chủ đồn điền", một cách gọi lịch sự phù hợp với vị thế của ông ta trong cái làng này, nhưng đối với tôi lão chỉ là "gã chủ đàn cừu" không hơn không kém.
Ẩn sau thân hình to lớn đồ sộ nhờ được ăn uống no đủ trên mồ hôi xương máu người khác là một tính cách vội vàng và nóng như lửa, hở một tý lại chửi um lên mỗi khi có điều gì làm ông ta phật lòng. Không biết bao nhiêu lần tôi chứng kiến cảnh lão đánh những người chăn gia súc bằng bất cứ thứ gì trong tầm tay, khi thì cái cuốc, khi thì cái roi quất ngựa treo trên cửa chuồng. Những lúc như thế, tôi thường cố tránh khỏi tầm mắt ông ta để không bị vạ lây. Một kẻ coi thường người khác và nhục mạ người ta bằng đòn roi như đánh thú vật thì có xứng được gọi bằng thứ danh xưng lịch sự hay không? Tôi không cho là như vậy.
Chưa kịp để tôi định thần, lão cầm gáo nước tạt ngay vào mặt tôi rồi buông ra một câu khinh bỉ.
"Ồ! Nhốt mày lâu thế tưởng mày khát nước."
Nhưng ngay khi lão đưa mắt quét qua bộ dạng ướt như chuột lột của tôi từ trên xuống dưới, mặt lão liền tối sầm lại, dữ tợn hơn bao giờ hết. Sau đó, chỉ trong chớp mắt, lão nắm lấy cổ áo tôi bằng một tay, nhấc bổng tôi lên không trung khiến tôi gần như tắt thở.
"Đứa nào dám đưa bộ đồ này cho mày mặc?!"
"Cháu... k...hông biết. Ông... buông... tay... ra... trước... đã..." Khó khăn lắm tôi mới có thể trả lời, đôi tay cố gỡ những ngón tay ông ta đang nắm chặt, hai chân chới với vùng vẫy trong không khí.
Thế nhưng ông ta chẳng hề mềm lòng, ngược lại bằng cái thói vũ phu không nhân nhượng, lão cầm cái gáo bằng tay còn lại phang thẳng vào đầu tôi. Tôi lập tức choáng váng đến đơ người, những giọt nước mắt thất thần rơi ra theo lẽ tự nhiên khi cơn đau cực độ ập đến.
"Định!" "Mệnh!" "Mày!!" "Con!" "Khốn!" "Nạn!"
Ông ta gằng giọng, mỗi một từ thốt ra đều đi kèm với một cú đập, cho đến khi cái gáo vỡ nát và tôi cảm thấy một dòng chất lỏng ấm nóng chảy dài trên mặt.
"Này, nếu nó chết ông sẽ không nhận được một cắc bạc nào đâu." Trong cơn mê sảng tôi vẫn nghe thấy cái giọng lảnh lót không lẫn vào đâu được của bà vợ ông ta, cái giọng mà chỉ cần nghe văng vẳng xa xa thôi đã đủ khiến tôi chạy biến mất dạng.
Nhưng chưa bao giờ như lúc này đây tôi thấy biết ơn bà ta đến vậy, vì ngay sau đó gã đàn ông lực điền ấy buông tay ra khiến tôi rơi xuống đất như một con chuột chết. Con chuột nằm thoi thóp, cố giành lấy từng ngụm không khí trước khi bị thần chết kéo sang thế giới bên kia.
"Chính tôi mặc quần áo cho nó đấy lão già mắc dịch!" Hơi nóng tỏa ra từ những ngón tay bà ta mân mê trên khuôn mặt tôi chỉ khiến tôi lạnh gáy. "Ôi con mèo con bé bỏng của ta, phải mau chóng chữa trị cho cháu thôi. Lão ấy đúng là đồ súc vật, cháu nhỉ? Ai lại ra tay nặng với trẻ con thế này." Rồi bà ta quát lớn, "Lão già khốn kiếp đi tìm tay bào chế về đây đắp thuốc cho nó ngay!"
Hai mắt tôi vẫn nhắm chặt cố làm như mình sắp chết, đủ để tôi nghe thấy tiếng một thứ gì đó bị đá văng vào tường rồi lăng lông lốc dưới đất, sau đó là tiếng chửi rủa sang sảng càng lúc càng xa dần.
"Hôm... nay... cháu... không... xoa... bóp... cho... bà... đâu..." Tôi thều thào khi bà vợ gã chủ đàn cừu vắt cái khăn ấm lau mặt cho tôi. Sau khi gã đàn ông độc ác ấy rời đi, bà ta sai giai nhân mang tôi vào nhà, thay cho tôi bộ quần áo khác, đắp thuốc lên những vết u sưng to như cái bát do vỡ mạch máu gây ra. Nếu không biết bộ mặt thật của người đàn bà này, hẳn là tôi sẽ quỳ rạp ra đất cúi đầu cảm tạ bà ta đã ban ơn cứu giúp. Ngược lại, những gì tôi biết chỉ khiến tôi muốn lộn mửa mỗi khi nghĩ đến.
Có một bí mật tôi đã luôn che giấu, một bí mật có lẽ quá tồi tệ để nói với bất kỳ ai
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com