Chương 12 - Bí mật của Fig
"Fig này, sao cậu tốt với tôi thế?"
Vào một dạo nọ, tôi đã hỏi Fig khi hai đứa chuẩn bị đi ngủ sau buổi phụ đạo tối muộn.
"Cậu giống em gái tớ."
"Cậu có em sao?"
"Ừ, một đứa. Nhưng nó mất rồi," vừa giũ bụi chiếc chăn, cậu ấy vừa nói, "cậu khiến tớ nhớ đến nó. Tên con bé là Zarina, mà theo lời mẹ tớ có nghĩa là một thỏi vàng. Cậu biết không, con bé vô cùng xinh xắn đáng yêu, quả thật là báu vật trân quý nhất trên đời. Tớ đã tự tay chăm nó từ hồi nó mới sinh đấy."
"Thế..." ngập ngừng một lát để nghĩ xem phải phản ứng thế nào, tôi cẩn thận lựa chọn ngôn từ "...tôi có thể hỏi vì sao em ấy mất được không?"
"Lúc đó mẹ tớ vừa qua đời. Nhà chẳng còn gì ăn mà căn trọ thì tan hoang hết cả, chẳng còn sót lại một ai từ cái lần bọn giặc phương Bắc Rammabit [1] tràn vào thị trấn cướp sạch của cải và lương thực tích trữ. Vậy nên tớ phải bế em ra ngoài xin sữa. Nhưng khi đó trời nóng bức khô hanh đến độ cỏ cây héo rũ, đất cũng nứt toác ra, ngoài đường người ta chết đói nhiều lắm. Tớ thì còn có thể cắn rơm cắn cỏ cạp đất mà ăn, nhưng Zarina thì chẳng có gì bỏ bụng. Con bé cứ khóc suốt, khóc mãi đến khi kiệt sức, nhưng chẳng ai có thể giúp đỡ chúng tớ. Thế là em mất, giống hệt mẹ, Zarina cứ ngủ mãi và chẳng bao giờ thức dậy được nữa."
"Tôi xin lỗi, tôi rất tiếc."
Nhờ sự phụ đạo tận tình của Fig, tôi đã biết và cũng thấu cảm phần nào tình cảnh éo le của đất nước này, một đất nước Hemeti đã từng trải qua giai đoạn tang thương khốc liệt của chiến tranh. Dẫu đã chuẩn bị tinh thần để không quá xúc động khi nghe kể về những mẫu chuyện mất mát chia ly, thế nhưng lòng tôi vẫn đau như cắt khi có dịp chạm đến một ký ức chưa từng có dịp tỏ bày.
Vào những đêm tôi, Fig và Berry nằm bên nhau cạnh đống lửa và hồi tưởng về những kỷ niệm xưa cũ. Fig đã khoe với tôi rằng ngày xưa cậu ấy sống trong một khu phố sầm uất cách đây rất xa. Cậu và mẹ sống trên tầng hai một căn trọ lúc nào cũng tấp nập khách ra vào, vô cùng ồn ào nhất là ban đêm. Cậu ấy chẳng mấy khi có dịp được ra ngoài, mà chỉ quanh quẩn chơi với mấy cô sống cùng căn trọ. Thế nên khi lần đầu đặt chân đến thảo nguyên, cảm giác yên bình, phiêu diêu, tự do tự tại đã cuốn hút lấy cậu theo cách không thể cưỡng lại. Thế là cậu ấy chọn làng Ngã Ba này làm điểm dừng chân.
Nhưng Fig chưa từng cho tôi biết vì sao lại rời nhà để chuyển đến đây và sống lẻ loi thế này. Phần cũng vì tôi ngại không dám hỏi. Phần cũng vì tôi đoán cậu ấy chưa sẵn sàng chia sẻ những chuyện sâu hơn. Thế là tôi hỏi dò vợ chồng bác Paul và những người trong điền trang. Nhưng câu trả lời nhận về luôn là họ cũng chẳng rõ. Người ta chỉ biết Fig là đứa bé chăn cừu rất được việc, nhưng chẳng ai biết cậu xuất xứ thế nào và là con cái nhà ai.
Có lẽ đây là lúc thích hợp nhất để hỏi về chuyện này.
"Kể tôi nghe chuyện sau đó nhé, được không?"
"Người ta buộc phải thiêu những người đã qua đời để tránh phát sinh dịch bệnh, vì vậy tớ chẳng thể làm gì ngoài việc để em và mẹ ra đi cạnh hàng tá người cũng nằm trên giàn lửa. Khi tất cả chỉ còn lại một đống tro tàn, tớ theo đoàn đưa tiễn họ về nhà của Chúa. Ở đó cha Peter phân phát thức ăn và cung cấp nơi điều trị cho những người bị thương trong chiến tranh nên rất đông người kéo đến. Tớ ở tạm đó vài ngày trước khi lên đường đi tìm bố. Mẹ tớ từng nói rằng bố làm việc ở một đồn điền ở Làng Ngã Ba Vann-Ker-Blanc."
Làng Ngã Ba Vann-Ker-Blanc chính là ngôi làng mà chúng tôi đang sinh sống. Người ta gọi thế vì đây là nơi tiếp giáp lãnh thổ của ba gia tộc lớn: Vann phía tây, Kerney phía Bắc, và Blanchill phía Đông. Dù cách rất xa thủ phủ nhưng Làng Ngã Ba vẫn nằm dưới quyền kiểm soát của Vann, còn khu phố ngày xưa cậu bạn tôi từng sống nằm ở địa phận Blanchill. Nghe nói ở Blanchill người ta cấm hoạt động tôn giáo, vậy nên đứa trẻ này đã phải di chuyển trên một lộ trình rất vòng vèo sang địa phận Kerney trước khi đến được đây.
Fig của tôi, hẳn là cậu đã phải chịu nhiều vất vả.
"Thế cậu đã tìm được bố chưa?" Tôi nhẹ nhàng hỏi.
"Ừ, tìm được rồi. Nhưng ông ấy đã qua đời trước mẹ vài tháng, nghe nói là bị gấu tấn công khi đi săn trong rừng. Trong lúc tìm chỗ họ đã chôn ông thì tớ trông thấy cái chồi này. Lúc đầu tớ chỉ định tạm dừng chân ở đây vài ngày trước khi quyết định sẽ làm gì tiếp theo. Nhưng rồi tớ vô tình gặp Paul khi đang mót khoai ngoài đồng. Bác ấy bảo mấy người ở điền trang chỗ bố tớ làm việc đang cần một tay chăn cừu, thế nên tớ bảo bác ấy xin cho tớ làm."
"Khoan, đợi một chút đã." Tôi bất ngờ hỏi lại. "Điều đó có nghĩa là bố cậu từng làm việc ở điền trang nhà ông Wilmot ấy hả? Cái chỗ đang thuê chúng ta chăn cừu ấy?"
"Đúng rồi."
"Nhưng mọi người ở đó bảo không biết bố mẹ cậu là ai."
"Ừ thì tớ cũng đã bảo với họ đâu. Khi đến tìm bố, tớ chỉ bảo là đến tìm ông Tyler. Trước đó tớ đã hỏi ở những điền trang khác nhưng quanh đây chỉ có mỗi bố tớ mang cái tên đó nên họ chỉ cho tớ đến điền trang Wilmot."
"Ra là vậy." Lớp sương mù dày đặc trong đầu tôi dần tản ra từng chút một. "Tội nghiệp cậu." Tôi không biết phải nói gì hơn ngoài một tiếng thở dài sườn sượt.
"Tớ chẳng biết rõ về ông nên cũng chẳng buồn quá nhiều. Lần cuối tớ gặp ông là khi tớ còn bé, thỉnh thoảng ông mới về nhà thăm mẹ, rồi ông lại đi ngay vào ngày hôm sau. Đối với tớ, bố cũng giống như những vị khách của mẹ, chẳng ở lại lâu bao giờ. Điều khác biệt duy nhất là bố thường mua rất nhiều quà, và thường chơi với chúng tớ để mẹ được nghỉ ngơi. Ông rất tốt với chúng tớ và trông mẹ thật hạnh phúc khi được ở bên ông. Nhưng vì ông cứ đi đâu mải miết nên tớ chẳng thể thích ông lâu dài được. Thật ra đã có lúc tớ giận và ghét ông ấy lắm. Không có ông ở nhà, đêm nào mẹ cũng khóc."
"Hẳn là mẹ cậu đã chịu nhiều khổ cực khi phải một mình nuôi hai đứa trẻ. Những người họ hàng của cậu thì sao? Họ có đến thăm gia đình cậu thường xuyên không?"
"Gia đình tớ không có họ hàng, hoặc nếu có thì họ chắc cũng chẳng muốn dính dáng gì đâu. Mẹ tớ ấy mà..." dừng lại một chút như thể đắn đo điều gì đó, cậu ấy tiếp, "...mẹ phải làm việc cả đêm. Lúc đó tớ còn bé quá không nhận thức được tình hình. Tớ chỉ biết đêm nào cũng có người đến tìm mẹ. Mẹ dặn tớ phải ở ngoan trong phòng chăm Zarina để nó không khóc. Mẹ bảo nếu em nó khóc quấy sẽ làm phiền mẹ, và rồi mẹ sẽ không có tiền để chăm lo cho chúng tớ.
Bằng một giọng điệu điềm nhiên và bình tĩnh, Fig chầm chậm tiếp tục câu chuyện.
"Mẹ chẳng bao giờ khóc trước mặt tớ. Thi thoảng từ bên kia bức tường nơi mẹ gọi là phòng tiếp khách, tớ cứ nghe thấy tiếng bà thổn thức, có khi chỉ một lát, có khi kéo dài cả đêm. Vì sao mẹ lại khóc? Người ta đánh mẹ sao? Tớ lo lắng đến phát điên lên được, chỉ muốn tẩn những kẻ đã đánh mẹ một trận cho phải lẽ. Thế là một đêm nọ, khi Zarina đã ngủ say bên con búp bê vải của nó và mẹ đã ngừng khóc, tớ đã mở cửa phòng bà với một cái cán chổi trên tay. Và rồi tớ thấy..."
Dường như quá xúc động, cậu ấy ngưng một chút, trong đôi mắt long lanh thứ gì đó có vẻ đang trực trào ra. Tôi vỗ về cậu bằng đôi bàn tay nhỏ xíu của mình, một thoáng cảm thấy cơ thể cậu ấy đang run rẩy.
"...thôi, cậu còn bé lắm. Những chuyện này không nên kể với cậu thì hơn." Cậu ấy ngắt ngang câu chuyện.
Vài phút yên tĩnh chỉ còn tiếng lửa cháy tí tách đủ để tôi mơ hồ nhận ra vấn đề mà đứa trẻ này đã phải đối mặt ở tuổi đời còn quá nhỏ.
"Không, tôi hiểu mà." Tôi trả lời, cố giữ bình tĩnh trong tông giọng. "Cậu có oán giận bà ấy không?"
"Có chứ. Tớ tuyệt thực và bắt đầu hành động ngỗ ngược như một cách để chống đối. Tớ ném bát đĩa để mẹ không mở cửa cho người ta vào nhà. Tớ bỏ mặc cho Zarina khóc ré lên để đuổi người ta đi. Nhưng dù tớ có quậy phá như thế nào mẹ vẫn không hề đánh tớ. Mẹ ôm tớ khóc. Mẹ van xin tớ. Nhưng tớ không thể tha thứ cho mẹ. Đã hàng trăm, hàng ngàn lần tớ dày xéo mẹ bằng những từ ngữ kinh tởm để buộc tội mẹ phản bội chúng tớ, để trừng phạt mẹ, nhưng mẹ vẫn chẳng hề phản bác. Mẹ chỉ xin tớ đừng ghét mẹ, mẹ hứa với tớ rằng mẹ sẽ không như thế nữa. Vậy là sau lần đó, cho đến khi mẹ bệnh rồi mất, chẳng còn vị khách nào ghé qua phòng trọ chúng tớ thêm nữa. Nhưng lúc đó tớ không hề biết, sau khi mẹ đi rồi tớ mới biết, mẹ nhẫn nhịn chịu đựng đắng cay nhục nhã như thế chỉ để hai đứa chúng tớ được ăn uống đủ đầy."
Chẳng biết từ bao giờ những giọt nước mắt đã rơi trên má cậu ấy làm ướt nhòe những nốt tàn nhang trên làn da tái nhợt. Bằng một cử động nhanh chóng, cậu ta đưa tay lên lau hết chúng đi. Nhưng làm sao có thể ngăn nổi dòng nước lũ đang cuồn cuộn dâng trào trong cảm xúc, chúng cứ trào ra, rơi hết dòng lệ này đến dòng lệ khác.
Một cảm xúc đau đớn nhói lên trong tim tôi, khiến tôi nhào đến ôm chầm lấy cậu, nghiêng đầu cậu lên vai tôi, vỗ nhẹ vào lưng cậu, để cậu có thể an tâm trút hết mọi đớn đau đã luôn dày xé tâm can hàng ngày hàng giờ mà không cách nào có thể nguôi ngoai được.
Cậu ấy khóc nấc.
"Tớ hối hận lắm Ann ạ. Giá như tớ chưa từng nặng lời với mẹ như thế, giá như tớ chưa từng ngỗ ngược, giá như tớ chưa từng mở cánh cửa ấy ra, tớ sẽ không khiến bà đau khổ tuyệt vọng đến suy kiệt để rồi ốm nặng. Mẹ nổi mụn nhọt khắp người đến nỗi không thể ra khỏi giườg vì đau đớn. Cho đến một ngày mẹ qua đời trong giấc ngủ, tớ không còn cơ hội xin lỗi mẹ nữa rồi."
Trên vai áo tôi, những hạt lệ nóng ấm chầm chậm lan ra như thiêu đốt từng tấc da thịt.
Cậu bé mười ba tuổi trước mặt tôi đây, một đứa trẻ lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ lạc quan, vậy mà lại nấc nghẹn trong những tiếng kêu oai oán tang thương của một trái tim được bao bọc bởi kẽm gai và những mảnh thủy tinh bén ngót. Bức tường cảm xúc mà cậu ấy đã cố dựng lên nhằm che lấp mọi cảm xúc bên trong đã hoàn toàn sụp đổ. Giờ đây cậu ấy trần trụi, mỏng manh, dễ vỡ như một viên pha lê, chỉ cần gõ nhẹ cũng sẽ gây một vệt nứt toác không thể nào hàn gắn lại được.
Vậy hãy để tôi bảo vệ viên pha lê ấy.
Tôi sẽ là cha, là mẹ, là em gái, là bạn thân, là bất cứ điều gì miễn là có thể bảo vệ cậu.
Tôi sẽ là gai nhọn, là vỏ sò, là tấm khiên che chở cậu.
Tôi sẽ là sợi dây, là chiếc thang, là con thuyền để cậu bám lấy.
Tôi sẽ là tất cả miễn là cứu được cậu khỏi nỗi khốn khổ hối hận đến tột cùng.
Mãi lúc lâu sau khi tiếng thổn thức không còn nữa, bằng một giọng điệu có phần tươi sáng hơn, cậu ấy lại nở nụ cười như thể chẳng có chuyện gì.
"Xin lỗi nhé, tớ làm bẩn áo cậu rồi." Cậu ấy nói.
Fig của tôi, đứa trẻ đáng thương của tôi lại một lần nữa che lấp nỗi khốn khổ của bản thân bằng dáng vẻ trưởng thành không đúng tuổi. Ở điểm này chúng tôi khá giống nhau, đều bơ vơ trơ trọi trong những xúc cảm quá đắng cay, để rồi phải gồng mình lớn lên mà không thể giải bày nỗi đớn đau vụn vỡ ấy thành lời.
"Ừ không sao cả. Để tôi lau mũi cho cậu."
Tôi kéo cậu bạn ra bờ ao rồi rửa mặt mũi cậu ta cho sạch sẽ. Ngay khi cậu ta đang hông khô mặt trong làn gió, tôi đột ngột đưa tay hất mạnh khiến nước văng tung tóe lên bộ đồ cậu ấy đang mặc, đồng thời khiến bản thân bị té nhào xuống ao. Chưa kịp ngôi lên, thân thể nặng trịch của Berry lại nhảy ào lên đầu khiến tôi ngụp xuống thêm một lần nữa. Thằng nhóc này tưởng chúng tôi đang nghịch nước đây mà. Thế là tôi kéo Fig xuống cùng chịu trận. Ba đứa chúng tôi đã chiến đấu hết mình với mục tiêu tạt nước buộc đối phương phải lên bờ trong tiếng cười đùa xé tan bầu không khí tĩnh mịch.
Chưa bao giờ đêm lại dài như thế.
----------------------------------------------
[1] Giặc Rammabi: một quốc gia ở phía Bắc vương quốc Hemeti, sẽ được kểrõ hơn ở chương 18 và các chương sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com