Chương 18 - Bí mật của tôi (6): Cuộc cãi vã
Chiếc xe bò không nhanh cho lắm, nhưng để đi đường dài thì thế này là tốt lắm rồi. Anh chăn bò là một tay khôi hài và lanh lợi. Những câu chuyện cười anh ta kể khiến tâm tính bà già vui vẻ hơn, và chuyến đi cũng đỡ chán hơn rất nhiều.
"Anh này, anh bỏ việc đi chơi xa thế chủ anh có mắng anh không?"
"Nếu ý nhóc là một lão chủ giàu xụ, cau có, chưa bao giờ nói 'cảm ơn' dù chỉ một lần mà chỉ giỏi nghĩ ra những việc trời ơi đất hỡi để người khác phải vắt cổ ra làm... thì đây," anh ta dừng lại một chút, rồi vỗ lên mông con bò béo tròn đang chậm rãi bước đi với cái đầu lúc lắc. "Xin giới thiệu: Lucy, bà chủ đáng kính của tôi!"
"Anh nói cái gì thế?" Tôi nhướng mắt không khỏi nghi ngờ.
"Bụng sữa này đủ để anh mày phải cúi đầu mỗi ngày với hy vọng vắt đầy một xô đấy nhé. Đừng có mà xem thường một xô sữa. Biết ăn uống cần kiệm thì vẫn dư cả một đống Ben cuối tháng."
Anh ta cười giòn.
"Mỗi lần bà chủ Lucy 'moo' lên với cái mồm nhồm nhoàm là anh hiểu ngay nó đang phì một bãi nước bọt vào mặt anh mà bảo 'cỏ chưa đủ đâu anh bạn, làm việc nhanh lên'. Rồi như thể anh chưa có đủ việc để làm, đôi lúc nó chạy biến đi đâu mất để anh phải chạy tìm khắp nơi vì đột nhiên nó muốn đi chơi. Cỏ già không ăn, cỏ đắng không ăn, chỉ toàn lựa cỏ ngon, đôi lúc còn lén chạy xuống đồng lúa mì mà ăn. Như thế không phải chủ thì là gì?"
Nghe anh ta phân tích mà tôi và bà già phải phụt cười. Phải, thật hiếm có ai lại nhìn ra triết lý cuộc đời từ một con bò như ông anh này.
"Vậy trước khi đi chăn bò anh có từng thử làm việc gì đó đỡ vất vả hơn chưa?" Tôi tò mò hỏi.
Anh chăn bò thoáng ngẩng lên nhìn tôi, nụ cười nở nhẹ như thể vừa nhớ lại một thời oanh liệt nào đó. "Nhóc đừng xem thường anh đây. Trước khi phải đội trời đạp đất đi theo con Lucy béo này, anh từng là một kẻ chạy việc rất mẫn cán bên cạnh ngài Thống Soái đấy nhé!"
"Ngài Thống Soái ư?" Tôi không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
"Phải. Một thời anh đã tháp tùng ngài trong những cuộc viễn chinh kéo dài đến tận chân trời góc bể. Chỉ tiếc là sức người có hạn, còn vó ngựa và lệnh hành quân thì chẳng bao giờ biết mệt. Khi đôi chân anh yếu dần và đôi vai không còn đủ sức mang hành trang nữa, anh đành xin lui về làm bếp cho đám lính giữ thành. Một việc tưởng như nhẹ nhàng và yên ổn, nhưng, hỡi ôi..." Anh ta thở dài, như thể hồi tưởng lại một cơn gió đã từng cuốn phăng tất cả.
"Cái thân xác bệnh tật này cuối cùng vẫn thắng được ý chí sắt đá của anh." Anh ta cười nhạt, một nụ cười pha chút tự giễu. "Thế là anh xin giải ngũ. Ngài Thống Soái may thay vẫn thương tình cấp cho anh một mảnh vườn và con bò này. Ngài bảo 'mang nó theo và gáng sống cho tốt vào'. Và nhóc thấy đấy, đến hôm nay anh vẫn sống sót - nhờ vào bà chủ Lucy đáng kính kia."
Anh ta nói đoạn, vừa đưa tay vỗ về con bò như một tri kỷ lâu năm, vừa ngửa mặt cười, như thể tự thấy mình thật may mắn giữa cái cuộc đời bấp bênh này.
"Chắc ngài Thống Soái gì đấy là người tốt anh nhỉ? Em chưa thấy ai nghỉ việc mà được chủ cũ đối xử nhiệt tình như thế kia bao giờ."
Anh chăn bò bật cười khẽ, ánh mắt thoáng chút suy tư. "Phải, so với vị cựu Thống Soái đời trước, ngài ấy nhân từ hơn rất nhiều. Nhưng này, chú nhóc đừng có dại mà nói điều đó trước mặt dân thành Cathail. Người Cathail có thể chấp nhận mất mạng, nhưng sẽ không bao giờ chấp nhận mất đi lòng kiêu hãnh của mình. Đặc biệt là sau cuộc Chiến tranh Núi Mù Sương, khiến lãnh thổ chia cắt và nhà Kerney hưởng lợi, thì việc giao quân đội cho một vị Thống Soái nhân từ không đem lại ích lợi gì hết"
Kerney... một âm thanh chợt vang lên trong trí nhớ tôi, quen thuộc như thể đã nghe thấy ở đâu đó. Tôi tò mò hỏi, "Em không hiểu. Gia tộc Kerney thì có liên quan gì hả anh? Hai gia tộc đánh nhau giống như Chiến tranh Hoa Hồng ở Anh cuối thế kỷ 15 ấy ạ?"
"Trời đất!" Anh chăn bò vỗ tay lên trán một tiếng bốp rõ kêu, như thể lời tôi vừa thốt ra là thứ kỳ quặc nhất trên đời. "Không ai dạy cho nhóc lịch sử à? Lại còn nói linh ta linh tinh gì thế kia?"
Nói rồi anh ta xoay sang bà già, giọng quở trách. "Phu nhân ơi, bà thật bất cẩn quá. Quý công tử đây chẳng biết tí gì về lịch sử Hemeti. Cậu ta có thật là người Hemeti không đấy?"
Bà già lúc này lại làm bộ như chẳng nghe thấy gì.
Tôi thở dài, cố nén ý định cãi lại. "Anh thôi châm chọc em đi. Nếu anh đã biết nhiều như vậy, sao không vào vai thầy giáo mà dạy em một chút?
"Này, thật là một sự xúc phạm đến toàn thể dân tộc Hemeti đấy nhé!" Anh chăn bò vươn người lên như thể chuẩn bị diễn thuyết một tràng dài vô tận. "Nhóc không biết đất nước chúng ta mất đến hơn 20 năm chống lại bọn Rammabit xâm lược khi thành Cathail thất thủ à? Thế còn vụ thảm sát gia tộc Astier? Nhìn mặt chú mày là hiểu, không biết đúng không? Vụ thay thế toàn bộ lãnh đạo các gia tộc thì sao? Vậy thì hẳn là vụ một gia tộc thấp hèn nhỏ bé như Kerney lại dám nuôi quân binh rồi đem quân chống xâm lược chắc chú mày cũng chưa hề nghe qua rồi. Nhờ vụ đó mà tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu Cathail, khiến bọn ta phải cắt nửa lãnh thổ phía Tây Bắc chia cho chúng nó."
Tôi vội xua tay, sợ anh ta không vui sẽ ném bỏ chúng tôi giữa đường.
"Anh bình tĩnh đã. Em có được nghe rằng Hemeti mới vừa thoát khỏi chiến tranh chỉ vài năm gần đây, nhưng em không biết rõ chi tiết như thế."
"Thế này thì không được rồi. Khi nào đến thành Cathail anh đây phải tống nhóc cho mấy tay lính tráng ở đấy dạy dỗ một trận ra trò mới được."
Tôi thở dài, "Ơ anh, không phải anh hứa giúp em và mẹ tìm đường đến Trang viên nhà Rhodes sao?"
"Đúng vậy, vừa hay người đứng đầu thành Cathail có thể cho chú mày một ít thông tin đấy."
Nói đoạn, anh ta bỗng mạnh tay thúc dây cương. "Đi nào, Lucy! Nhanh lên, hôm nay chúng ta có việc lớn đấy!"
Con bò tội nghiệp dường như bị giật mình, chạy loạn xạ như thể có ai đang đuổi theo. Nó nghiêng trái, lượn phải, sốc lên rồi lại nảy xuống khiến tôi và bà già phải ôm lấy nhau, run lẩy bẩy như hai con chim sẻ giữa cơn gió lốc. Cuối cùng, thành Cathail hiện ra trước mắt chúng tôi, vững chãi và trầm mặc như một người lính già đã trải qua mưa bom bão đạn.
-----------------------------------------------
"Chết rồi anh ơi! Em không có giấy thông hành!" Tôi lo lắng nói với anh chăn bò khi vừa trông thấy toán lính gác cổng đang đi đi lại lại từ tít đằng xa. "Họ sẽ không cho chúng em vào đâu."
"Không sao, anh đây lo hết." Anh chăn bò trấn an chúng tôi.
Dẫu anh ta đã buông lời chắc nịch, lòng tôi vẫn thấp thỏm không yên. Nhìn cái bộ dạng nhếch nhác, bẩn thỉu lại thêm những vệt máu khô lem nhem trên quần áo chúng tôi, đến tôi còn cảm thấy đáng nghi ngờ huống chi là bọn lính gác. Cuối cùng, tôi đành bảo bà già ôm chặt lấy mình, rồi cuộn người trong lòng bà như một đứa trẻ yếu ớt, giả vờ ngủ mê để trông cho ra dáng một cặp mẹ con thực thụ.
Khi xe dừng lại trước cổng thành, viên lính gác mặt mũi cau có, giọng khàn khàn dữ tợn cất tiếng hỏi: "Giấy tờ đâu?" Nhưng chưa kịp để chúng tôi trả lời, đôi mắt ông ta chợt sáng lên.
"Ra là Tom à! A ha, lâu quá không gặp chú mày."
"Chào ông anh, vẫn khoẻ chứ?" Anh chăn bò đáp lại bằng điệu bộ rất nhiệt tình.
"Làm sao mà khoẻ được!" Viên gác cổng lớn tiếng. "Từ hồi chú mày đi nhà bếp loạn hết cả lên."
"Đúng vậy! Vẫn là đồ ăn do chú Tom nấu ngon đáo để." Một người khác lên tiếng.
"Tay đầu bếp mới chẳng nấu được cái gì ra hồn cả! Làm cả đám tiêu chảy cả tuần suýt thì đi tong cả lũ."
Anh chăn bò thích chí cười to. "Cảm ơn các ông anh đã nhớ đến thằng bếp tép tôm này. Hôm nào có dịp em đây sẽ lại trổ tài nấu cho các ông anh một bữa thịnh soạn."
"Thế hôm nay chú mày đi đâu đây?"
"Thằng nhóc này bị ngã núi gần chỗ em làm việc. Em đây thấy tội mẹ con nó quá nên đưa vào thành tìm thầy thuốc băng bó xem sao."
"Thế à? Vậy mà bọn này cứ tưởng khẩu vị chú thay đổi rồi chứ?" Rồi cả đám bọn họ cười ồ lên.
"Ha ha. Các ông anh cứ đùa. Em đây thân thể yếu nhớt làm gì có sức mà đổi khẩu vị."
"Biết đâu được. Thằng nhỏ trắng tươi giống mẹ thế kia chắc là chú mày dỗi chứ gì... ha ha ha!"
Bọn họ lại cười ngặt nghẽo như thể vừa kể một câu chuyện cười xuất sắc.
"Được như thế thì em cũng mừng." Anh chăn bò cười xòa. "Nhưng em không có được cái thế mạnh mẽ oai hùng như mấy ông anh nên phúc phần này đành chừa em ra vậy."
Chẳng cần nghe tiếp đoạn sau tôi cũng hiểu bọn họ đang nói gì. Tôi giả vờ rên rĩ để đánh ý anh chăn bò đi nhanh cho tôi nhờ.
Hết sức thô lỗ! Hết sức bất lịch sự! Điều khiến tôi bực mình hơn cả là cái anh này đúng là kẻ giảo hoạt. Anh ta cứ gió chiều nào nghiêng chiều ấy như thế khiến tôi vừa mới tin tưởng anh ta một chút nay lại nghi ngờ ngay lập tức.
Tôi phải ỉ ôi kêu rên thêm vài lần anh ta mới chịu tỏ vẻ nghiêm túc hơn.
"Mà các anh này, không biết ngài thống soái có ở doanh trại không nhỉ? Em đây có tí việc muốn tâu với ngài."
"Có. Ngài ấy vẫn ở Tháp Bắc đấy."
"Vâng, vậy xin phép mấy ông anh, em đưa mẹ con họ vào thành kẻo trễ nãi việc cứu người. Khi nào xong việc hẹn các ông anh tại Quán rượu Tròn Vo chúng ta cùng đánh chén." Anh chăn bò nói.
Cuối cùng lỗ tai tôi cũng được tư do. Chiếc xe lăn bánh được một lúc, tôi rời khỏi lòng người đàn bà, lên giọng trách mắng.
"'Khẩu vị' anh đa dạng quá nhỉ? 'Thân thể yếu nhớt' cơ đấy! Mỗi cái miệng anh cũng đủ giúp anh lên đời rồi thì sợ gì không được hưởng 'phúc phần' nữa."
"Đàn ông là thế. Khi chú mày lớn chú mày cũng sẽ như thế thôi."
"Em cóc thèm trở thành người như thế!" Tôi bực dọc nói.
Suốt cả quãng đường còn lại đi Tháp Bắc, tôi không nói với thêm một lời nào. Người đàn bà lại ho xù xụ. Có lẽ không khí ở đây không được tốt, khiến chứng ho kinh niên của bà ta lại được dịp tái phát. Tôi vuốt lưng cho bà già. Nhìn bà ta thế này, tôi mới buông một lời nhắc nhở nhẹ nhàng.
"Anh đừng giống họ. Đừng nói thế trước mặt người anh yêu nhé. Cô ấy sẽ buồn lòng lắm đấy."
"Kẻ tật nguyền này làm gì có cơ hội được cô ấy để vào mắt. Chú cứ khéo lo."
"Sao anh cứ phải bốp chát với em thế nhỉ? Cô nào xui xẻo rơi vào tầm ngấm của anh thế? Xinh không? Cô ta có xem thường anh như cách anh và mấy người bạn của anh xem thường phụ nữ không?" Tôi hét lên.
Chẳng đoái hoài gì đến phản ứng giận dữ của tôi, anh ta vẫn cười cợt.
"Nhóc mà cùng bàn mấy chuyện này à?"
"Chứ sao? Em lớn rồi. Sợ gì chứ!"
"Xinh. Rất xinh. Không một tiểu thư danh giá nào ở vùng Cathail có thể sánh được vẻ xinh đẹp của cô ấy."
"Thế thì xui. Quá xui cho cô ta." Tôi lầm bầm.
"THẰNG LÕI KIA!" Lúc này anh chăn bò đã phát bực. "Không được nói cô ấy như thế!"
"Anh nói mẹ con em được mà em không được phép nói lại à? Anh là người lớn nghĩa là anh đúng hết hay sao? Còn em là con nít nghĩa là em sai hết hay sao?" Tôi sừng cổ cãi lại.
Chiếc xe bò phanh gấp làm thùng xe giật nảy lên. Người đi đường đều đổ dồn mắt nhìn chúng tôi. Nhưng giờ phút này thì quan tâm người ta dòm ngó làm gì. Tôi cứ muốn dằn mặt anh ta đấy.
Đột nhiên, anh ta nhảy phắt khỏi con xe bò, quay lại túm cổ áo tôi.
"Anh CHƯA BAO GIỜ-" anh ta gằng giọng. "-CHƯA BAO GIỜ anh nói một lời nào xúc phạm hai người! Đừng có mà đánh đồng anh với những người khác. Anh rất tôn trọng mẹ con chú mày. Có ai lại đánh xe đưa người không quen biết đi xa thế này không? Ngoài anh ra chú mày có thấy ai khác làm thế không? Nghĩ kỹ xem! Dùng cái đầu mà suy nghĩ đi! Mở con mắt cho to ra và nhìn đi! Nhìn xem bộ dạng chú mày đang như thế nào!"
"Thôi ngay!" Lúc này bà già mới lên tiếng cắt ngang hai chúng tôi. Khuôn mặt bà ta tối sầm, hơi thở gấp gáp, chẳng nói thêm gì nữa mà nặng nhọc giơ tay lên.
Ngay lập tức, bà ta buông một cú tát trời giáng.
Bà ta tát tôi.
Bà ta TÁT TÔI.
Bà già ấy TÁT TÔI!
"Con không được cư xử như thế! Người nhà Rhodes không cư xử như thế! Con trai của Reytlor không cư xử như thế! Ta không có phép con hỗn xược phách lối như vậy. Con không giống thằng già Wilmot. Con không giống lão. Con trai ta không được phép giống lão." Bà già lại phát điên la hét ầm ĩ.
Tôi ôm chặt bờ má sưng tấy đau rát mà chết trân. Tôi biết bà ta điên. Nhưng tôi không ngờ bà ta điên đến mức ra tay đánh tôi.
Anh chăn bò cũng sốc trước cảnh tượng này. Anh ta cứ đứng yên đó nhìn hai chúng tôi. Người kéo đến xem ngày một đông. Trong đám người tụ tập như kiến săn mồi có tiếng reo hò "Đánh nữa đi!", "Đánh cho nó khôn ra!", rồi còn "Cắt lưỡi thằng nhóc láo toét ấy đi!". Bà già lại càng mất bình tĩnh. Bà ta bắt đầu vò đầu bứt tay, rồi lại lên cơn ho nặng đến ngã khỵu. Anh chăn bò nhanh chóng đỡ lấy bà ta, dìu bà ta ngồi xuống.
Tôi nhìn hai người họ, rồi nhìn lũ người man rợ không liên can cứ đổ dầu vào lửa xung quanh. Nước mắt tôi bắt đầu rưng rưng. Tôi không khóc vì đau, mà khóc vì vừa thẹn vừa giận. Cả một đám người lớn hùa vào bắt nạt một đứa trẻ con....
Bỗng nhiên, từ đâu tôi nghe thấy tiếng một người đàn ông dõng dạc.
"Làm loạn gì thế Tom?"
Người vừa bước ra từ ngọn tháp trên cao đang nhìn xuống chúng tôi. Người đó có hàng ria mép rậm rạp, mặt chiếc áo choàng màu xám, đầu đội mũ giáp sắt có sừng. Trong phút chốc, ông ta dang tấm áo choàng như đôi cánh chim, phi thẳng từ trên ngọn tháp xuống như trong phim siêu anh hùng, rồi đáp đất với tư thế cuối người ngoạn mục.
Ông ta đưa mắt nhìn một lượt tất cả chúng tôi, rồi dừng lại ở người đàn bà.
"Katherine? Katherine Mayer Rhodes?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com