Chương 6 - Đại tiệc (1)
Từ dưới nhìn lên, tòa pháo đài trên đỉnh đồi là một khối kiến trúc khổng lồ gồm nhiều toà tháp cao được xây dựng trên vách đá thẳng đứng và bao quanh bởi thành lũy kiên cố. Để lên được trên kia, chú ngựa kéo phải thực hiện một nhiệm vụ hết sức vất vả là lấy hết tốc lực chạy lên con dốc uốn lượn ôm quanh ngọn đồi. Khi chạy với tốc độ nhanh, làn gió cản bước chúng tôi cũng đồng thời cuốn đi cái nóng bức của một ngày ôi ả khiến tôi lấy làm thích thú. Ánh hoàng hôn rực rỡ càng khiến khung cảnh thị trấn từ trên cao nhìn xuống thêm phần diễm lệ đậm chất trữ tình.
Lên đến nơi cao nhất, chúng tôi nối đuôi những cỗ xe kéo khác đang xếp hàng dài tiến vào cổng chính.
Đỗ ngay trước chúng tôi là một xe chở than củi. Kế đến là cỗ xe chất đầy thủng ủ rượu thường thấy trong nhưng bộ phim cao bồi miền viễn tây. Buồn cười nhất là cảnh một đoàn xe sang trọng trông như toa xe lửa hở hai đầu, bên trong là những người phụ nữ mặc xiêm y lộng lẫy và đoàn tháp tùng cưỡi ngựa theo sau, bị kẹp giữa hai xe chở cừu đã được cạo lông sạch sẽ. Và khi mà ráng chiều càng lúc càng sẫm đi như màu quýt chín, hàng đợi lại càng ngày càng dài hơn nhờ sự góp mặt của những cỗ xe chở khách được tạo tác phức tạp công phu.
Đoàn thương nhân dỡ hàng hóa từ trên xe rồi chất đống giữa khoảng sân lâu đài đang tập nập người ra kẻ vào. Bên kia dãy hành lang, khách mời đổ xô tiến vào đại sảnh đường, tay bắt mặt mừng cùng đội chiến binh, nói cười huyên náo cả một góc lâu đài.
Bác Paul dẫn chúng tôi đến phòng bếp, một nơi mà tôi đã đoán ra ngay từ khi đi dọc ngoài bờ tường bởi cái mùi đồ ăn tỏa ra qua ô cửa sổ lớn. Mọi người trong căn bếp đều mặc tạp dề bằng vải lanh, phụ nữ đầu quấn khăn, đàn ông đội mũ vải trắng che hết cả vành tai. Tất cả họ đều đang cặm cụi chuẩn bị nguyên liệu bên những chiếc bàn lớn cạnh lò sưởi, trên bàn chất đầy các rau củ vật liệu đang chờ đến lượt được cho vào vạc nấu.
Paul và Fig chào hỏi người đàn ông đội chiếc mũ nâu trông có vẻ là lớn nhất ở đây. Sau vài câu trò chuyện, hai người họ nhiệt tình đẩy tôi ra trước ánh mắt dò xét của ông ta như thể một con đại bàng đang đánh giá sinh vật trước mặt có phải miếng mồi ngon hay không. Chỉ đợi ông ta gật đầu đồng ý, ngay lập tức thằng Fig được ném cho chiếc mũ trắng và một con gà luộc để ngồi vặt lông cùng mấy bà cô trong góc phòng. Còn nhiệm vụ của tôi là nghiền hết đống lá chút chít bằng cái cối đá để rắc lên bánh mì và vắt lấy nước sốt cho món xúc xích heo.
Thỉnh thoảng tôi cũng bị sai vặt mang món ăn qua đại sảnh đường khi những dĩa thức ăn đã trang trí xong trải đầy khu bếp mà bóng dáng mấy chị hầu gái lại chẳng thấy đâu. Nhờ thế mà tôi có dịp ngó qua buổi tiệc đã khiến tôi vô cùng mất kiên nhẫn vì tò mò từ nãy đến giờ.
Mái vòm cao chót vót được nâng đỡ bởi hai hàng thức cột kiểu la mã tạo ra một cảm giác cực kỳ choáng ngợp. Nổi bật giữa bức tường chính là tấm gia huy màu đỏ hình con gấu hung tợn và cái khiên được bao quanh bởi họa tiết lá nguyệt quế và vài hình thù đặc trưng khác - một phiên bản phức tạp hơn những lá cờ mà tôi đã có dịp trông thấy ở buổi lễ sáng nay.
Ngay phía dưới đó, ngồi ở vị trí trung tâm và cao nhất là người đàn ông có mái tóc vàng trong bộ trang phục uy nghi đang nồng nhiệt uống cạn những cốc rượu mừng được dâng lên.
Thuộc hạ của anh ta ngồi đầy năm dãy bàn trải dài đến tận cửa lớn, xen giữa là những cô gái tóc xoăn tít búi cao được trang điểm lộng lẫy (và theo tôi là có phần hơi diêm dúa). Tất cả bọn họ đều trong tình trạng phấn khích tột độ nhờ men nồng của những cốc rượu nho, khiến lời nói và hành động dường như mất kiểm soát và trở nên thô bạo.
Không ít lần tôi giật nảy mình vì tiếng đồ vật rơi loảng xoảng, hay âm thanh la hét lớn tiếng của những gã đàn ông lực lưỡng, râu tóc xòm xoàm và nói năng lỗ mãng.
Thỉnh thoảng khi có tình huống căng thẳng phát sinh giữa họ, thì giọng nói ê a ngọt như đường của những cô gái cạnh bên cùng cử chỉ nũng nịu xoa dịu khiến đôi bên lấy lại bình tĩnh rồi lại thi tài nốc cạn cả thùng rượu to.
Phục vụ cho bữa tiệc thật ra chẳng khó khăn như tôi tưởng bởi thậm chỉ tôi còn chẳng cần mang những khay thức ăn đến đúng vị trí của nó. Lần nào tôi cũng chỉ cần đi dọc các dãy bàn, liền có người nào đó lấy nó đi từ trên tay tôi. Tuy nhiên sự việc xảy ra tiếp theo khó khăn hơn nhiều, khiến tôi trở nên căng thẳng và chỉ muốn chạy nhanh về bếp không quay lại nữa.
Chẳng là tôi vô tình va phải một người đàn ông to béo có bộ mặt thô kệch, ông ta càm ràm gì đó tôi không hiểu khiến tôi vô cùng bối rối. Đang định bụng nhanh chóng chuồn đi, đột nhiên ông ta kéo tôi lại, vừa nắm chặt lấy vai tôi, vừa cúi xuống nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Rồi ông ta thô lỗ chỉ tay vào mặt tôi cười cực kỳ khoái trá, kéo theo những người khác cũng tạm ngưng cuộc vui mà nhìn về phía tôi. Rồi bằng những ngọn tay múp míp như nải chuối, ông ta khiếm nhã giật phát cái khăn tôi buộc trên đầu làm lộ ra cái đầu hói của tôi, khiến tôi vừa thẹn vừa cực kỳ giận.
Tôi cố lùi lại nhưng đám đông không biết tự lúc nào đã bu kín xung quanh khiến tôi bỗng chốc sợ xanh mặt. Họ cứ cố cầm lấy mặt tôi, hết người này đến người khác xoay mặt tôi qua lại như một trái bowling, ngắm nghía nó như thể thứ gì lạ lùng lắm. Trong thoáng chốc tôi đã nghĩ, hẳn là họ đã phát hiện tôi là người ngoài, còn cái đầu hói là nguyên nhân khiến họ chê bai giễu cợt và có thể là sẵn sàng đuổi đánh tôi ra khỏi đây bất cứ lúc nào.
Đột nhiên một tiếng nói cứng rắn dõng dạc phát ra từ đằng sau đám đông, khiến tất cả mọi người đều phải dừng lại. Lại thêm một mệnh lệnh đanh thép nữa buộc họ phải tản ra quay về chỗ cũ như thể chẳng có chuyện gì và uống nốt chỗ rượu còn dang dở.
Người đã cứu nguy lấy tôi đang đứng trên bục cao kia, chính là người đàn ông tóc vàng mà tôi đã trông thấy dẫn đầu đoàn kỵ mã. Diện mạo người đó trông nổi bật hơn hẳn những người xung quanh, với khuôn mặt ưa nhìn, phong cách gọn gàng và vóc dáng to lớn mặc dù tôi chỉ có thể nhìn thấy ở khoảng cách xa thế này.
Người đó ra hiệu tôi lui đi, thế là tôi cứ cắm đầu cắm cổ chạy một mạch về bếp, không quên nhặt lại chiếc khăn bị người ta vứt rẻ rúng dưới nền nhà.
Về đến căn bếp nghi ngút khói mà tay tôi vẫn còn run bần bật. Tôi lại ngồi xuống cạnh Fig, cố giữ bình tĩnh và đánh vảy mấy con cá đang chuẩn bị làm món phi lê bằng mấy cái chảo gang trên ngọn lửa lò sưởi.
Chẳng biết mất bao lâu, cho đến khi đôi tay tôi mỏi rã rời thì mọi người cũng dừng làm việc để ăn lấy một chút súp bánh mì lót dạ. Mấy cái vạc đồng đang treo giữa lò sưởi mới đó mà đã sôi sùng sục chín nhừ món súp thịt cừu hầm củ cải tím cùng nghệ tây và hạt tiêu đen. Thế là một lần nữa, khi một chị trong nhóm hầu gái khều tôi trước khi cầm lên bát súp, tôi biết mình lại phải trở thành con thiêu thân bay vào giữa đám người thét ra lửa mới vừa khiến tôi sợ khiếp vía trong căn phòng kia.
Chúng tôi đặt những bát súp nóng bên cạnh giỏ trái cây trước mặt những thực khách mà phần lớn trong số họ đã gục xuống mặt bàn.
Vẫn còn một phần cuối cùng còn sót lại mà lẽ ra phải được dâng lên vị gia chủ đang ngồi ở vị trí trên cao kia trước tất thảy mọi người. Tôi cẩn thận cầm lấy chiếc bát đó, tiến về phía người đàn ông đang chìm trong suy tư sau một bữa tiệc mừng ồn ào và hoành tráng.
Nhìn gần thế này tôi mới thấy, người đó hẳn là vẫn còn trẻ, với đôi mắt xanh như màu lá cây, đường nét khuôn mặt nam tính, mái tóc vàng xoăn tự nhiên hơi lòa xòa và cúp vào sau gáy.
Người đó không biết đang bận tâm điều chi, ánh nhìn cứ vô định về phía những vị khách say xỉn, tay mân mê chiếc cốc vàng, lắc lư nó khiến thứ chất lỏng tím sẫm cứ sóng sánh như muốn tràn ra bất cứ lúc nào.
Khi đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình và chuẩn bị rời đi, một âm thanh quen thuộc bằng thứ ngôn ngữ đất nước tôi văng vẳng bên tai khiến tôi giật mình quay ngoắt lại.
"Bé con!"
Rõ ràng là tôi đã nghe thấy thế.
Tôi đưa mắt dáo dác nhìn quanh để chắc chắn rằng mình không nghe nhầm. Nhưng, hẳn là tôi đã nghe nhầm, bởi giờ đây nơi này còn ai đủ tỉnh táo để mà quan tâm đến một con bé ngoại quốc như tôi. Người ta hoặc là lần lượt dắt díu nhau rời đi, hoặc là nhỏm dậy chén nốt miếng súp cuối cùng như một cách giải rượu, hoặc là dành trọn đêm nay trong cái đại sảnh đường này cho đến khi mặt trời hửng sáng.
Thế rồi lại giọng nói ấy, giọng nói đã cứu nguy tôi bằng thứ ngôn ngữ xa lạ được cất lên, ôn tồn nhưng dịu dàng như một hiệu lệnh dành riêng cho một đứa trẻ.
Tôi xoay người nhìn về phía người đàn ông. Người đó ra hiệu tôi tiến đến gần rồi chìa ra cho tôi bát súp.
Sau đó người ấy chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh có phủ vải thêu sang trọng, như thể bảo tôi: Đừng bận tâm gì cả, hãy ngồi xuống tử tế và ăn nó đi. Điều đó khiến tôi bối rối, không chỉ vì cử chỉ lịch thiệp có phần lạ lùng của người đàn ông kia, mà còn vì mấy miếng thịt cừu trong cái bát cứ mê hoặc lấy tôi, khiến cái bụng chỉ có vài ba miếng bánh mì nấu súp nhão nhoét nhạt toẹt của tôi ra tín hiệu lên cơ quan đầu não rằng còn chờ gì nữa mà hãy ăn đi.
Tôi lại đưa mắt nhìn quanh xem có ai để ý không, lúc này mấy chị hầu gái lại lẫn đi đâu không biết. Vậy là tôi rón rén ngồi xuống chiếc ghế sang trọng được chỉ định, múc lấy múc để mấy miếng thịt cừu cho ngay vào miệng.
Cảm giác lâu lắm rồi mới được ăn thịt khiến tôi hạnh phúc như trên mây. Không phải là mấy củ khoai tây vô vị hay thuốc súp đắng chát, thứ đang trông miệng tôi đã được tẩm ướp sơ qua với muối với từng thớ thịt dai dai và vị béo của mỡ, pha lẫn cái mùi hơi hăng hắc đặc trưng của thịt cừu, cũng cái vị nồng nồng cay cay của hạt tiêu. Tôi cứ ăn hết miếng nọ đến miếng kia, thậm chí còn cầm cả cục xương lên mà gặm. Tôi không còn quan tâm được bất cứ điều gì trên đời nữa. Giờ mà có bị đuổi khỏi đây và lết bộ về căn chồi thì tôi cũng thấy cam lòng.
Sau khi bụng dạ đã no căng thì tôi mới ý thức được hành động của mình có lẽ là không phải phép. Nhưng người đàn ông bên cạnh đã đưa cho tôi chiếc khăn lau tay có thêu hoa văn cầu kỳ, còn đẩy giỏ trái cây lên trước mặt ra hiệu tôi ăn đi. Tôi nhón lấy một quả nho xanh tươi cho vào miệng, lau sạch sẽ đôi tay dính bẩn rồi lại định cầm bát súp còn dư mà chuồn đi. Nhưng người đó kéo tôi lại, rồi bằng một động tác dứt khoát xé toạc một mảnh áo choàng và gói ghém giỏ trái cây trong ánh mắt kinh ngạc của tôi.
Tôi định nói lời cảm ơn mà tôi vừa học được hôm nay nhưng chẳng còn thời gian đâu mà chần chừ thêm nữa. Một trong số những người gác cổng hớt hải chạy vào, chỉ kịp để tôi ôm cái túi áo choàng nhảy xuống bậc thềm rồi lặng lẻ lẻn ra khỏi cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com