Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 - Đại tiệc (2)

Tôi không rõ nỗi xấu hổ khi không thể che giấu được sự tham lam của một đứa trẻ con là lý do khiến khối cơ trong lồng ngực đập liên hồi, hay vì nỗi bồi hồi được đứng cạnh bên một vị thần mang vẻ đẹp không thể cưỡng lại của những tạo vật cổ xưa. 

Hình ảnh người chiến binh có đôi mắt màu nho cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi như một cuốn phim tua chậm, mỗi khung hình đều được áp filter rực rỡ ánh hào quang. Giọng nói của anh trầm ấm như củi cháy trong lò sưởi, bao bọc lấy tôi cùng những cử chỉ quá đỗi dịu dàng, khiến cho vẻ mặt giận dữ khi anh đập mạnh chiếc cốc trong tay xuống bàn không còn vẻ gì là đáng sợ.

Tôi nép mình vào một hõm tường tối tăm khuất sâu trong lối đi vắng vẻ, vươn mắt nhìn về hướng chậu nguyệt quế đã nở rộ những nhành hoa trắng ngần bên dưới ô cửa sổ cuối cùng của hành lang. Bóng hình người đàn ông lướt qua hàng ô cửa sổ đang sải những bước thật nhanh theo sau viên gác cổng, băng qua khoảng sân thoáng đãng lúc này đã tràn ngập ánh trăng. Tấm áo choàng khuyết đi một góc tung bay phấp phới trong không trung, như thể đó là bằng chứng cho trận đấu một mất một còn giữa mãnh thú và vị anh hùng.

Lặng lẽ đợi ở góc sân là một cỗ xe ngựa có gian ngồi hệt như trái bầu nằm giữa bụi dây leo. Trong khoảnh khắc khi ngọn đèn trên tay viên xà ích lướt qua ô cửa, để lộ một bóng hình mờ ảo ở bên trong, ánh trăng vằn vặc chiếu rọi những tia dịu dàng huyễn hoặc khiến tôi tự hỏi, liệu có phải nàng lọ lem đến dự buổi dạ tiệc của chàng hoàng tử hay không. Bởi chàng hoàng tử giờ đây đang vội vàng chạy đến giằng mạnh tấm rèm treo nơi lối vào khiến cả khối kim loại khổng lồ không ngừng lắc lư lẩy bẩy.

Liệu chàng sẽ ôm chặt lấy nàng dưới sự chứng giám của những vì tinh tú lấp lánh trên cao?

Tấm rèm kéo lên, tim tôi hẫng đi một nhịp.

Người vừa bước xuống ngã nhào vào lòng anh, khiến chàng chiến binh chật vật xoay người đỡ lấy bằng tấm lưng rắn rỏi. Chiếc áo chùng mau đen dài đến gót chân phủ phục lấy thân thể cả hai người, giấu khuôn mặt sau mũ áo chỉ để lộ lọn tóc vàng mềm mại phủ xuống bờ vai anh. Nhanh như cắt, anh vội vàng cõng nàng chạy thật nhanh, xuyên qua màn đêm, xuyên qua ánh mắt hiếu kỳ của những vị khách mời đang tản mát, rồi sau đó biến mất chỗ ngã rẽ cầu thang dẫn lên lầu.

Tôi có thể thấy ánh nến mới vừa được thắp lên toả ra từ một căn phòng trên tầng hai vốn đã luôn tĩnh lặng. Viên gác cổng và viên xà ích thong thả trở lại công việc của mình. Còn mấy người đầy tớ thì có vẻ chẳng mảy may hay biết gì sự xuất hiện của một vị khách mới.

Hẳn hai người họ đang ở cùng nhau, gần kề bên nhau trong một không gian riêng tư cẩn mật.

Tôi lầm lũi trở về căn bếp bừa bộn như một bãi chiến trường mà cảm giác nặng nề cứ đè mãi lên tim. Vừa chùi rửa mấy cái nồi đồng dính đày nhọ bếp, tôi vừa trông ra chỗ đám khách đang bắt đầu tàn tiệc. Một số lên xe đi về, một số khác được sắp xếp ngủ lại trong những căn phòng tối như hũ nút ở các tầng trên cao.

Khi bóng của toà lâu đài hắt trên mặt đất đã hoàn toàn đổi hướng, cũng là lúc việc dọn dẹp đã hoàn tất và chúng tôi đã có thể nghỉ ngơi. Fig đi với bác Paul còn tôi được cho ngủ trong cái hộc để đồ bên dưới bệ cửa sổ phòng mấy thím nấu bếp.

So với tưởng tượng về một "cái chuồng cho gia nhân" với đầy gián, chuột và một đống người làm lem luốc chen chúc nhau, thì nơi tôi được sắp xếp cho ngủ trông ọp ẹp nhưng sạch sẽ và không đến nỗi nào. Có lẽ vì nền đất lạnh, hoặc có thể vì chỗ tôi nằm đem đến cảm giác ngột ngạt như trong một cỗ quan tài, khiến tôi cứ trằn trọc mãi không sau ngủ được. Nến đã tắt từ lâu, còn tôi thì lồm cồm bò dậy đứng bên cửa sổ trông ra khung cảnh bên ngoài.

Chỉ vài tiếng trước thôi, ánh đèn từ tất cả các gian phòng của lâu đài được thắp lên như hồi sinh khối công trình đã cũ. Giờ đây chỉ còn mỗi căn phòng đối diện trên cao kia hắt ra thứ ánh sáng lờ mờ xuyên qua tấm rèm chòng chành qua lại. Tôi nửa muốn ai đó tắt nó đi, nửa chỉ mong ngọn lửa đó không bao giờ tan biến.

Thượng đế hẳn đã nghe thấy những suy nghĩ rối mù trong tâm trí tôi, và ngài quyết định sẽ thêm vào đó một ít gia vị cho nó càng thêm rối rắm. Từ trên cầu thang tầng hai, một bóng đen lao vút ra khỏi cửa rồi đi xuống sân, nhanh nhẹn đến mức tôi tưởng đó là một tồn tại siêu thực. Chỉ khi cái bóng dừng lại trong một góc tường và loay hoay như đang tra chìa vào ổ khoá, tôi mới nhận ra lọn tóc vàng uốn lượn như cơn sóng. Thứ gì đó lấp lánh rơi ra từ tấm áo chùng khi người kia cất chìa, nhưng cánh cửa đã nhanh chóng đóng lại, và nàng Lọ Lem đã hoàn toàn biến mất.

Tôi nằm xuống nhắm chặt hai mắt để định thần, trong đầu vẽ ra vài kịch bản mà tôi có thể sắp xếp vai phản diện dành riêng cho cô ta. Người phụ nữ bán đứng người yêu. Người phụ nữ giết chồng cướp tài sản. Người phụ nữ dẫn đường cho giặc. Người phụ nữ ngoại tình trong đêm. 

Tôi đắn đo không biết có nên chạy ra nhặt lấy bằng chứng mà cô ta để lại hay không. Một phần trong tôi dự cảm rằng dính dáng đến cô ta sẽ không đem lại chuyện tốt lành. Phần còn lại thôi thúc tôi giữ lấy nó rồi kể lại cho người ấy chuyện tôi đã chứng kiến cô ta bỏ chạy như thế nào, chuyện người đã bị phản bội ra sau. Khát vọng trở thành người hùng đã chiến thắng, trước khi đi tôi xác nhận lại một lần nữa cô ta có quay lại hay không, rồi rón rén mở cửa chạy ra nhặt lấy vật chứng.

Trời đã hửng màu xanh khởi đầu buổi bình minh. Trùng hợp làm sao thứ tôi cầm trên tay là một chiếc vòng cao cấp đính đá màu xanh lam mà tôi đoán rằng cô ta được tặng như món quà của cuộc tình này. Cánh cửa nơi cô ta đi qua đã được khoá lại. Căn phòng nơi cô ta ở vẫn còn thắp đèn. Vậy là tôi đã nắm được tình hình hiện trường và sẵn sàng ra toà làm chứng. Giờ tôi chỉ việc quay về cái hộc và chờ sáng hôm sau sự việc được phát giác công khai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com