Chương 9 - Những giọt nước mắt đắng cay
Suốt mùa đông năm ấy khi trời rét run và tuyết rơi dày phủ lên ruộng đồng một màu trắng xoá, chúng tôi may mắn được tá túc bên dưới mái ấm nhỏ của vợ chồng bác Paul.
Ngôi nhà gỗ mộc mạc vốn đã chật chội nay lại càng không có chỗ đặt chân. Mỗi đêm, hai đứa chúng tôi đều chỉ có thể nằm sát bên tấm chắn lò sưởi bất chấp củi lửa cháy hừng hực mà chí choé xem ai được gác chân lên người ai. Lần nào Berry cũng cố chen chân vào cuộc chiến đó bằng cách chui vào giữa hai đứa tôi, hoặc ngồi lên người bọn tôi với cái thân chẳng còn bé bỏng gì nữa. Con gà mái mơ cứ chui rúc trong đống lộn xộn dưới chạn bếp, thỉnh thoảng lại ra góp vui bằng cách leo lên đầu khi cả bọn đang ngủ mê man mà không ngừng cục ta cục tác. Đàn thỏ được chúng tôi giữ chung chuồng với anh bạn ngựa to lớn để kiềm hãm quân số qua cái mùa thiếu ăn.
Cô Bennett bảo chưa mùa đông năm nào mà ngôi nhà lại được dịp nhộn nhịp như thế. Bác Paul đã từng cố thuyết phục Fig về ở luôn với vợ chồng bác, nhưng lần nào nó cũng từ chối. Chỉ khi mùa gió buốt kéo tới nó mới gom hết đồ đạc chuyển qua đây, vì căn chồi trống hoác trống huơ không thể cản nổi cái lạnh lúc nào cũng thường trực bên cửa.
Vào những mùa đông như thế, hai bác cháu thường đi câu cá trên sông băng nhằm tìm kiếm nguồn lương thực thay thế cho cây trồng đã héo khô trên những mảnh ruộng cằn cõi. Vì không thể trồng trọt, hun khói con lợn duy nhất trong chuồng là cách để đảm bảo cả nhà không đói ăn trong mấy tháng ròng. Bác Paul luôn là người gánh vác công việc nặng nề này, còn người phụ nữ duy nhất trong nhà, cô Bennett luôn nhận nhiệm vụ đan rổ từ cành liễu và gỗ cây vát mỏng với hy vọng sẽ bán được chúng trong phiên chợ thị trấn.
Nhập môn đan rổ đòi hỏi nhiều sự tỉ mỉ hơn tôi tưởng. Nếu không tập trung và bỏ quên một mối đan, việc phải tháo bỏ tất cả và làm lại từ bước sai tốn khá nhiều thời gian và mang đến một thử thách lớn cho lòng kiên nhẫn. Dẫu vậy khi tôi sai nhiều cũng là lúc tôi học được nhiều, và dần dà tôi đã tạo ra được chiếc rổ đan đầu tiên của riêng mình mặc dù trông nó vẫn còn vụng về lắm.
Khi mùa đông trôi qua và mùa xuân đến, tôi đã thuần thục món nghề này và đã bán được vài xu thành phẩm. Vì vậy tôi quyết tâm biến nó thành nghề tay trái bên cạnh công việc chăn cừu.
Tôi mê mẩn quay cuồng bên những chiếc rổ đến nỗi, có khi tôi ngủ quên giữa buổi chăn cừu vì đã thức suốt đêm qua tự mày mò kiểu đan mới. Công sức đó mau chóng được đền đáp khi cô Bennett liên tục bán được những chiếc rổ kiểu dáng mới của tôi với giá cao. Vừa nhận được tiền, chúng tôi ngay lập tức ăn mừng bằng một cái đùi dê nướng thơm phức. Tôi cũng không quên mua cho Fig một cục xà phòng mỡ lợn và một bộ đồ mới cóng thay cho những bộ đồ đã bị tôi cắt sửa te tua. Niềm hạnh phúc được tiêu pha những đồng tiền vất vả kiếm được đã cuốn lấy tôi bằng sức cám dỗ mạnh mẽ vô cùng.
Xuân qua rồi lại xuân đến, thấm thoắt tôi đã lưu lạc được hai năm. Vào một ngày, tôi vẫn nhớ như in trời âm u và mưa kéo dài từ tối hôm trước đó. Vừa mở cửa vào sáng sớm, cái ao cạnh căn chồi đã đầy tràn thu hút hai mẹ con bé hưu sao ghé thăm. Vừa nhìn thấy tôi, hai đứa nó giật mình đứng yên cảnh giác, sau đó nhanh chóng bỏ chạy mất hút vào rừng khi Berry đột ngột nhào đến tiếp cận chúng như một trò đùa tinh quái.
Tôi và Berry đang chuẩn bị đi chăn cừu như mọi khi. Trên con đường mòn dẫn đến nông trại của ông chủ đàn cừu, những vũng lầy chèm nhẹp đã khiến tôi phải nhảy tới nhảy lui tìm chỗ khô ráo đặt chân. Ngược lại, Berry cứ khoái trá lao vào đám cây bụi bờ đẫm nước rồi lại nghịch ngợm lắc mình cho nước văng tung toé, buộc tôi phải lớn tiếng mắng nó suốt cả quãng đường mà nó đâu có thèm nghe. Thằng nhóc giờ đã là một chú chó trưởng thành và nó đủ sức vật tôi ngã lăn quay nếu tôi càu nhàu quá nhiều. Nhưng đa phần nó thích chu cái mỏ lên cãi lại khiến tôi xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu. Trông chúng tôi như hai đứa trẻ con đang cãi nhau ba cái chuyện vặt vãnh. Chuyện hai đứa mỗi sáng đều vì một lý do nào đó mà cực kỳ ồn ào như thế, dường như sắp trở thành tiếng chuông báo thức đặc trưng riêng ở ngôi làng này.
Sau khi lùa đàn cừu đến bìa rừng, nơi có cỏ mọc dày gần hàng liễu roi mà tôi chưa có dịp cho chúng dạo quanh bao giờ, tôi quyết định nơi này vừa đủ thích hợp để làm điểm đóng chân.
Những cành liễu rũ dài xuống đất như một chiếc ô khổng lồ được bao phủ bởi hằng hà những sợi dây tua rua tạo ra một khoảng không gian riêng tư rực rỡ. Khi tôi buộc chúng lại với nhau để không che đi tầm nhìn giữa tôi và đàn cứu, vô tình tạo thành hình những chiếc rèm che cửa sổ, khiến tôi tưởng mình đang ở trong một vọng lâu được bao quanh bởi những ô cửa kính khổng lồ giữa một rừng hoa. Nếu thế tôi sẽ vào vai một cô tiểu thư duyên dáng hiền thục đang tự tay làm món quà cho người mình yêu. Và đó là cách tôi lấy động lực lôi đồ nghề ra, ngồi dưới tán cây và bắt đầu công việc của mình.
Giữa trưa mây mù bắt đầu tan và những tia nắng mùa hè dần lan toả. Cái không khí nồm ẩm càng làm dậy lên mùi đất và mùi hơi nước bốc lên từ những bụi cây. Tôi đang chuẩn bị bước vào công đoạn cuối cùng của chiếc rổ đan và định bụng sẽ hoàn thành sau khi xơi xong miếng bánh mì nâu độn cám mà cô Bennett nướng hôm qua. Thế nhưng cái lưng mỏi nhừ và mí mắt nặng trĩu buộc tôi phải nằm dài ra đất. Sau một đêm thức trắng vì dàn đồng ca của loài lưỡng cư và tiệc chè chén của các loài côn trùng mùa hè, giờ giấc sinh hoạt của tôi bị lệch đi và đã đến lúc rơi vào tình trạng sụp nguồn ngay lập tức. Tôi tự nhủ mình sẽ ngủ một tý thôi, chỉ cần sạc pin năm phút rồi đâu sẽ vào đấy cả.
"Năm phút" lười biếng đó đã đánh đổi một cái giá quá đắt cho cuộc đời này.
Khi tôi giật mình thức giấc là lúc tôi nghe thấy tiếng Berry sủa inh ỏi. Ánh trăng chiếu rọi màn đêm đủ để trông thấy đàn cừu đang bị thứ gì đó đuổi theo chạy toán loạn khắp nơi. Berry đã cố gắng sủa lớn tiếng nhằm đe doạ chúng phải rời đi, nhưng khi một trong số chúng nhào lên buộc Berry phải lao vào trận chiến, những con còn lại ngay lập tức ập tới con mồi.
Một con cừu non vừa bị cái thứ kia tóm được, nó kêu rên thảm thiết như tiếng em bé sơ sinh khát sữa mẹ, yếu dần, yếu dần rồi hoàn toàn lịm hẳn đi. Đôi mắt long lanh của nó ánh lên tia sự sống cuối cùng, còn cái cổ nơi những chiếc răng nanh nhọn hoắc ngoạm chặt ngoẹo hẳn sang một bên.
Sói! Không chỉ một mà đến năm con!
Tôi run rẩy lần mò tìm đá đánh lửa trong túi quần, cố giữ bình tĩnh trước nỗi khiếp sợ đang bao trùm lên tâm trí. Cần phải có thứ gì đó để mồi lửa, tôi ngồi thụp xuống cố mò mẫm xung quanh. Vừa vớ được cái giỏ đan, ngay lập tức tôi chà sát hai viên đá vào nhau, cố bắt lấy những tia lửa yếu ớt.
Bỗng nhiên từ phía sau, tiếng răng rắc của một cành cây gãy phát ra khiến tôi chết đứng. Trong bóng tối, đôi con mắt long lên sòng sọc đang chậm rãi tiến đến chỗ tôi, mỗi lúc một gần.
Tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình như muốn vỡ tung trong lồng ngực.
Vừa cẩn thận xoay người đối mặt với con quái và lùi dần ra chỗ sáng, tôi vừa ra sức đánh lửa mạnh tay. Lửa vẫn chưa bén, nhưng con quái vật ấy vẫn tiến tới không ngừng.
Nó đang chờ cơ hội tóm lấy tôi như cách nó chầu chực ăn tươi nuốt sống những con cừu.
Không còn hy vọng nào để mồi được lửa, tôi đánh hai hòn đá vào nhau, cố la hét thật to như một tín hiệu giả cho nó biết tôi không phải một món mồi dễ ăn.
Thế nhưng, việc này chỉ khiến nhưng con còn lại trong đàn thú săn mồi chuyển hướng chú ý sang tôi.
Bọn nó bắt đầu bao quanh lấy tôi trong thế gọng kìm.
"Tầm này không chạy thì chỉ có chết."
Tôi hít một hơi thật sâu. 1... 2... 3... lấy hết tốc lực quay người chạy thật nhanh.
Vừa chạy đi chưa được vài chục bước, cảm giác đau đớn tột cùng ở chân cùng một sức nặng khủng khiếp quật tôi ngã xuống đất. Một con đang ra sức cắn chặt lấy chân tôi giữ cho bọn kia có thời gian lao đến.
Ngay khi đám còn lại nhe hàm răng nhọn hoắt định dứt điểm tôi bằng cú cắn chí mạng, một hình hài quen thuộc lao thẳng vào bọn chúng, không ngừng cắn táp điên cuồng.
Berry của tôi đang phải một mình chiến đấu với cả đàn sói.
Tôi đau quá. Máu cứ không ngừng chảy, còn thân thể này không sao cử động được nữa rồi.
Tiếng Berry dần lạc hẳn đi trong mớ âm thanh cắn xé hỗn độn.
Cố gắng chút sức tàn cuối cùng, tôi cầm hai viên đá lửa cọ vào nhau, mà mồi lửa chính là cái áo rách tôi đang mặc trên người.
Cuối cùng, lửa đã phừng lên như một ngọn đuốc.
Cảm giác đau đớn khủng khiếp ở chân dần chuyển thành cảm giác rát bỏng trên da thịt. Kỳ lạ thay, tôi không còn cảm thấy yếu ớt như ban đầu. Tôi đẩy người đứng dậy trên chiếc chân ban nãy đã nát tươm, bằng một sức mạnh thần kỳ nào đó mà đã ngừng ứa máu, thay vào đó là ngọn lửa rực đỏ từ đầu đến chân.
Tôi lao ngược về phía bọn chúng, biến mình thành một ngọn đuốc sống.
Đàn sói quay đầu bỏ chạy nhưng vẫn kịp cho tôi tóm lấy một con. Lông trên người nó bắt lửa từ tôi, khiến nó giãy giụa không ngừng.
Thảm cỏ tôi đi qua cũng bắt đầu bén lửa và lan ra.
Con ác quỷ chẳng mấy chốc đã bị thui đến chết, và đồng cỏ dần bị nuốt chửng với tốc độ lửa lan nhanh.
Những con sống sót trong đàn cừu đã chạy đi rất xa, để lại hai đứa tôi giữa bãi chiến trường đẫm máu.
Berry của tôi đang thoi thóp cạnh xác những con cừu, cả người đỏ hỏn toàn vết máu thấm đẫm bộ lông. Nó cứ rên rĩ gọi tôi, tiếng kêu yếu ớt ấy như xé nát trái tim tôi, ghim vào đó hàng vạn mảnh thuỷ tinh khiến tôi như uất nghẹn. Tôi chỉ muốn ôm nó vào lòng, cho nó dụi vào người tôi, nói với nó rằng "sẽ không sao đâu", như cái cách mà chúng tôi đã cùng nhau vượt qua những ngày đói khổ. Nhưng tôi không thể. Ngọn lửa địa ngục có lẽ sẽ không bao giờ tắt nếu không tiêu diệt được con mồi.
Cái cảm giác không thể ở bên cạnh người bạn mình yêu thương vào những giây phút cuối cuộc đời, đau đớn biết bao nhiêu.
Tôi gục xuống vị trí cách đó không xa, miệng không ngừng gọi tên chú chó nhỏ của mình.
"Berry à."
"Berry ơi."
Có lẽ là trăm lần, lần nào nó cũng đáp lời tôi, trung thành và run rẩy.
Nếu tôi còn có thể khóc, hẳn nước mắt đã lăn dài và nước mũi đã tèm lem. Nhưng tôi sẽ không bao giờ có thể khóc được nữa. Sẽ không bao giờ còn có thể ôm chầm lấy nhau, chia nhau miếng bánh mì, ủ ấm nhau khi gió lạnh ùa về, bảo vệ nhau những khi cô độc.
Berry của tôi, Berry yêu quý của tôi. Ước cho em luôn hạnh phúc ở kiếp sau.
Giữa biển lửa mênh mông, tôi không còn trông thấy Berry đâu nữa.
"Hai chiếc chuông báo thức sắp tắt mất rồi, Berry nhỉ." Tôi phì cười.
Chẳng còn tiếng gì đáp lại.
Không một âm thanh nào trên đời này còn tồn tại.
Không một thứ gì còn sót lại ở nhân gian.
Cơ thể tôi đã cháy thành than, đưa tôi vào cánh cửa địa ngục.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com