Chap 2: Anh đang nói gì sau khi tự nhiên biến mất vậy?
"...."
Jiheon sửng sốt, không nói nên lời.
"Tôi xin lỗi."
Trợ lý Nam vội vàng xoa gáy và xin lỗi.
"Tôi biết mình không nên hỏi cậu như vậy, nhưng mà bí bách quá. Tôi xin lỗi, quản lý Jeong."
Trợ lý Nam lặp lại lời xin lỗi.
"Không, không. Không cần phải xin lỗi."
Jiheon xấu hổ vẫy tay. Sau đó anh cười khúc khích.
"Đúng vậy, cậu nói đúng. Chuyện này liên quan đến tôi."
"Ừm, tôi hiểu rồi."
Biểu cảm của Trợ lý Nam dường như muốn nói rằng anh ta đã đoán trước được điều đó.
"Cậu có vẻ không ngạc nhiên lắm nhỉ."
"Ừ, tôi đã nghi ngờ điều này từ lâu rồi."
Trợ lý Nam tiếp tục cầm đũa và nói.
"Tôi chỉ không nhắc đến thôi vì có vẻ như cậu không muốn tiết lộ nhiều, quản lý Jeong ạ."
Trợ lý Nam nhanh chóng loại bỏ những chiếc xương lớn của cá thu. Jiheon quan sát động tác điêu luyện của anh ta sau đó bắt đầu lọc xương cá của mình.
"Làm sao cậu biết được vậy?"
Jiheon vừa hỏi vừa cẩn thận nhổ từng chiếc gai ở đuôi cá. Trợ lý Nam trả lời, nói rằng anh ta có linh cảm từ cuộc trò chuyện của bọn họ.
"Tôi cảm thấy vậy khi chúng ta nói chuyện. Có những lúc cậu ám ảnh một cách kỳ lạ với chủ đề đó. Tôi nghĩ có thể cậu muốn cự tuyệt."
"Tôi không nghĩ như thế, nhưng... ừm, có lẽ cũng ở một mức độ nào đó."
Jiheon trả lời như thể anh muốn làm rõ một vài điều.
Dường như hiểu được ý định của Jiheon, Trợ lý Nam lập tức tiếp tục:
"Được thôi. Dù sao thì, chúng ta hãy quay lại vấn đề chính."
Anh ta lái cuộc trò chuyện trở lại đúng hướng.
"Tôi không biết tại sao cậu lại cho rằng người kia đang hiểu lầm, nhưng cứ cho là có lý do chính đáng đi, mặc dù tôi không biết chi tiết."
Trợ lý Nam nhấn mạnh rằng anh ta có trách nhiệm lắng nghe thông tin cho đến cùng.
"Trong trường hợp này, giải pháp hiệu quả nhất là từ chối thẳng thừng. Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cắt đứt mối quan hệ vì cậu không có cảm giác như thế."
"Ừm, tôi hiểu rồi."
Trợ lý Nam gật đầu.
"Nhưng khi từ chối họ, tôi nghĩ cậu không nên nói rằng họ hiểu lầm điều gì đó hoặc nhầm lẫn cảm xúc của họ với phản ứng pheromone. Chỉ cần nói với họ rằng cậu không có cùng cảm xúc và cậu muốn chấm dứt mối quan hệ này là được."
"Tại sao...?"
"Bởi vì cậu không cần thiết phải làm thế."
Trợ lý Nam nói như thể đó là chuyện đương nhiên.
"Cậu chỉ cần truyền đạt rõ ràng cảm xúc của mình, và không cần phải phủ nhận cảm xúc của người khác. Cảm xúc của họ là của họ. Cho dù đó có phải là hiểu lầm hay không, thì đó là vấn đề của họ. Trách nhiệm của cậu là truyền đạt rõ ràng lập trường của mình và dừng lại ở đó. Tôi nghĩ như vậy."
Jiheon im lặng, tiếp tục tỉ mỉ gỡ xương cá, một lúc sau, anh chậm rãi gật đầu.
"Vâng, tôi cũng nghĩ vậy."
Jiheon nở nụ cười, sau đó anh nói thêm, "Trợ lý Nam, cậu thông minh thật đó."
Trợ lý Nam ngẩng cao cằm đầy tự hào và tạo dáng tự tin, nhưng lại đột nhiên như nhớ ra.
"À mà, người đó có phải là người đã bảo cậu bỏ thuốc lá không?"
Jiheon suy nghĩ một lúc, thành thật trả lời.
"Vâng."
"Biết ngay mà."
Trợ lý Nam trả lời rằng anh ta đã biết trước điều đó. Jiheon bắt đầu ăn cá hố, và nghĩ rằng anh đã làm tốt khi không nói dối anh ta, Trợ lý Nam lại đưa ra thêm một lời khuyên:
"Đừng bao giờ nói với họ rằng họ đang hiểu lầm điều gì đó chỉ vì pheromone."
Cá thu có vẻ hơi dai ở phần lưng do bị nấu quá chín. Jiheon nhìn chằm chằm vào đầu đũa của Trợ lý Nam và trả lời:
"Được rồi."
***
Minwoo trở lại văn phòng lúc 5 giờ hơn. Sở dĩ sớm như vậy là vì Jaekyung đã rút ngắn thời gian luyện tập xuống một nửa cho cuộc thi sắp tới.
"Trong quá trình đào tạo có vấn đề gì không?"
Jiheon hỏi, Minwoo nhiệt tình đáp lại:
"Không ạ, không có vấn đề gì cả!"
"Cậu cảm thấy thế nào khi được cùng cậu ấy ra ngoài trong một ngày? Có được không?"
Trưởng nhóm Lee Yoojung đặt câu hỏi, Minwoo đáp lại:
"Vâng, tất nhiên rồi ạ! Vận động viên Jaekyung không phải là người hay nói, nên có vẻ hơi ngượng ngùng khi chúng tôi ở trên xe và trong bữa ăn, nhưng ngoài điều đó ra, mọi thứ đều ổn."
"Tốt hơn so với việc phải đối phó với người nói quá nhiều nhỉ."
Minwoo bật cười khi nghe Đội trưởng Lee nói, cậu ta cho đó là may mắn.
Jiheon lắng nghe cuộc trò chuyện của họ và đặt ra một câu hỏi khác.
"Kwon Jaekyung có ngồi ở ghế lái phụ không?"
"Không ạ, cậu ấy vẫn ngồi ở phía sau."
"Tôi biết rồi......."
Jiheon khẽ lẩm bẩm rồi quay lại bàn làm việc, giả vờ bận rộn di chuyển con chuột, rồi lại nói với Minwoo.
"Bắt đầu từ ngày mai, cậu không cần phải báo cáo cho tôi nữa nhé. Chỉ cần gọi cho tôi khi cậu có vấn đề hoặc thắc mắc thôi."
"Vâng, thưa anh!"
Minwoo trả lời. Khi Jiheon thấy Minwoo quay trở lại bàn làm việc, Trưởng nhóm Lee Yoojung đã khen ngợi cậu:
"Thật may là Kwon Jaekyung không quá kiêu kỳ. Nếu biết trước chuyện như thế, tôi đã cử Minwoo hoặc ai đó khác đi ngay từ đầu rồi."
Nghe vậy, Jiheon mỉm cười và đồng tình:
"Cô nói đúng. Ngay từ đầu, mọi chuyện phải như thế này."
Không cần mất nhiều thời gian, anh lập tức nhận ra rằng suy nghĩ đó ngây thơ và tự mãn đến thế nào.
[Quản lý Jeong, tôi không biết phải làm thế nào nữa.......]
Minwoo nói ngay khi Jiheon nhấc điện thoại.
Tim Jiheon chùng xuống trước giọng nói bối rối của Minwoo. Mới hôm qua thôi, Jiheon đã bảo Minwoo hãy liên lạc với anh khi xảy ra vấn đề. Chỉ riêng tiếng chuông điện thoại reo lên đã khiến Jiheon giật mình, nên giọng nói bối rối của Minwoo càng khiến anh thêm lo lắng.
"Chuyện gì thế? Có chuyện gì đang xảy ra?"
Jiheon hỏi và đặt hợp đồng quảng cáo trên tay xuống.
[Tôi đã kiểm tra thành tích của vận động viên Kwon Jaekyung hôm nay... Thời gian của cậu ấy ở nội dung 200m bơi bướm và 100m bơi tự do đã giảm rất nhiều. Nội dung bơi bướm hiện tại chậm hơn 3 giây, không, chậm hơn 4 giây so với thành tích cá nhân tốt nhất của cậu ấy.]
Minwoo nói, giọng run rẩy như thể sắp khóc, hoàn toàn trái ngược với phong thái tự tin của cậu ta ngày hôm qua.
Điều này cũng dễ hiểu vì cuộc thi đã gần kề. Bây giờ, thời gian còn lại chủ yếu là duy trì thể trạng tốt nhất của vận động viên. Nhưng mà, kỷ lục của Jaekyung đột nhiên giảm 4 giây, ngay khi cậu chuẩn bị ba ngày nữa sẽ bước vào làng vận động viên.
"Jaekyung có nhắc đến cái gì không?"
Jiheon bối rối đến nỗi không kịp thắc mắc tại sao Minwoo lại đo thời gian vào lúc này mà vội vàng hỏi thăm.
"Cậu ấy có nói điều gì tồi tệ hay tương tự thế không?"
[K-không ạ..., vận động viên Jaekyung không nhắc đến bất cứ điều gì. Cậu ấy có vẻ không bị thương. Mọi thứ vẫn ổn kể cả quá trình tập tạ.......]
Jiheon bực bội, đưa tay ấn lên trán.
"Cậu đã kiểm tra nồng độ axit lactic của Jaekyung chưa?"
[Chưa ạ......? Là gì thế ạ?]
Jiheon thở dài, chuyển điện thoại sang tay khác.
"Nếu cậu nhìn vào xe sẽ thấy có một chiếc túi ở ghế sau, trong đó có một dụng cụ lấy máu. Hãy dùng nó để đo nồng độ axit lactic của cậu ấy. Kwon Jaekyung biết cách làm đó."
[À, vâng. Tôi sẽ kiểm tra và phản hồi lại ngay ạ.]
Minwoo nhanh chóng cúp máy.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, sự lo lắng của Jiheon tăng lên.
'Nếu Jaekyung phớt lờ Minwoo vì cậu ấy là người mới và từ chối lấy máu thì sao? Có khi nào em ấy gạt phắt đi, nói rằng em ấy hiểu rõ cơ thể mình và không cần thứ đó không? Mình có nên tự đến đó? Nhưng liệu em ấy có nghe không? Với lại, mong là em ấy sẽ không hỏi một cách mỉa mai là tại sao mình lại đến đây.'
Trong khi những câu hỏi chưa có lời giải đáp đang xoay vòng trong tâm trí Jiheon, Minwoo gọi lại ngay sau đó.
[À, ừm, quản lý Jeong, tôi vừa kiểm tra axit lactic.]
Có vẻ như Minwoo đã thuyết phục được Jaekyung. Jiheon cảm thấy nhẹ nhõm và hỏi:
"Được rồi. Kết quả thế nào?"
[11,7 mmol ạ.]
Jiheon hoài nghi những gì mình mới nghe được.
"Cái gì? Bao nhiêu cơ?"
[Là 11,7 mmol, thưa anh.]
"Cậu có chắc không?"
"Vâng ạ......."
Minwoo nhẹ nhàng đáp lại.
Nồng độ lactat hoặc axit lactic trong máu là chỉ số cho biết tình trạng mệt mỏi của người bơi. Trong khi axit lactic hoạt động như nhiên liệu để cơ thể chủ động tạo ra năng lượng trong quá trình tập luyện, thì việc tiết quá nhiều có thể dẫn đến mệt mỏi và giảm hiệu suất vận động. Do đó, vận động viên thường xuyên kiểm tra nồng độ axit lactic trong máu và cố gắng duy trì mức dưới 2 mmol/L, càng thấp càng tốt.
Khi Jiheon phụ trách quản lý, nồng độ axit lactic của Jaekyung liên tục được duy trì ở mức tối ưu. Tất nhiên, có những lúc nó sẽ tăng lên đến 6 hoặc 7 mmol/L trong quá trình luyện tập trên mặt đất hoặc khi cậu mệt mỏi vì không thể ngủ ngon. Nhưng đây là lần đầu tiên xuất hiện hai chữ số.
[S-sao ạ... Bây giờ chúng ta phải làm gì đây, quản lý Jeong?]
Minwoo hỏi, không biết phải làm gì.
'Được rồi, bây giờ phải làm gì đây?'
Không hiểu sao Jiheon lại cảm thấy tuyệt vọng.
Không phải là anh không biết phải làm gì vào lúc này. Giải pháp tức thời khá đơn giản: nếu mức axit lactic cao, cậu chỉ cần hạ thấp nó xuống, và điều đó không quá khó.
Mối quan tâm của anh nằm nhiều hơn ở những việc sau đó. Có vẻ sẽ mất nhiều thời gian hơn anh nghĩ, sau hôm nay sẽ là những ngày trước cuộc thi, và thậm chí có thể là sau khi cuộc thi kết thúc.
"Đầu tiên, buổi tập luyện của Kwon Jaekyung ngày hôm nay là..."
Jiheon máy móc lẩm bẩm, rồi nhanh chóng dừng lại. Anh thở dài một hơi sau đó tiếp tục.
"Thật ra thì không sao đâu. Tôi sẽ qua đó ngay."
Khi Jaekyung nhìn thấy Jiheon đang đi đến hồ bơi, cậu không có phản ứng rõ ràng nào. Cậu không hỏi tại sao Jiheon lại ở đó, mà chỉ tiếp tục luyện tập lặn và xoay người trong im lặng. Sự thoải mái của Jaekyung khiến Jiheon khó nhận ra sự khác biệt trong chuyển động của cậu so với bình thường.
"Dừng lại đi."
Jiheon lên tiếng sau khi quan sát Jaekyung thực hiện thêm hai cú lặn. Anh cứ ngỡ cậu sẽ lờ anh đi, nhưng may mắn thay, Jaekyung đã tháo kính bảo hộ và nhìn lên Jiheon.
"Anh đang nói gì sau khi đột nhiên xuất hiện vậy?"
"Anh nghe nói nồng độ axit lactic của em tăng lên trên 11."
"Cứ kệ đi."
Giọng điệu của Jaekyung như kiểu, 'Anh biết chuyện đó từ khi nào thế?'
Jiheon khoanh tay và nói:
"Dù sao thì, hãy dừng việc đang làm lại và ra ngoài ngay."
Sự gia tăng đột ngột nồng độ axit lactic ở người bơi thường bắt nguồn từ một trong hai nguyên nhân sau.
Trường hợp đầu tiên là axit lactic tích tụ quá nhiều trong cơ thể do tập thể dục quá mức bình thường và không thể giải phóng mà vẫn tồn tại trong máu. Trường hợp này rất dễ phát hiện vì thường có triệu chứng đau cơ tại vị trí axit lactic tích tụ.
Thứ hai là mệt mỏi do căng thẳng hoặc stress quá mức, thường xảy ra khi mà chính các vận động viên cũng không nhận ra. Vì vậy, cho đến khi được đo nồng độ máu bằng máy, họ thậm chí không biết mình đang trong tình trạng tồi tệ, và họ vẫn tập thể dục như bình thường và ngày hôm sau còn đau đớn hơn.
Cách để hạ thấp mức lattic trong máu thực ra rất đơn giản: bao gồm các bài tập nhẹ để thư giãn cơ thể và giải phóng axit lactic tích tụ. Trong quá trình này, điều quan trọng là ngăn chặn việc sản xuất axit lactic mới, vì vậy chìa khóa là kiểm soát cường độ của bài tập.
Đối với những người bơi lội, phương pháp hiệu quả nhất là bơi chậm dưới nước. Phương pháp này bao gồm di chuyển trong nước trong khi quờ chân tay chậm rãi, nhẹ hơn so với bơi khởi động thông thường. Tuy nhiên, thời gian không được quá 20 phút.
Quãng đường lái xe từ văn phòng đến Nhà thi đấu Gwacheon mất khoảng 25 phút, và Jaekyung hẳn đã khởi động đủ sau khi Jiheon cúp điện thoại và đến đây.
Nếu muốn hạ thấp mức độ ở mức vừa phải, cậu nên ngủ trưa hoặc nghỉ ngơi thật tốt. Nếu vẫn tiếp tục ở trong nước để bù đắp cho những gì cậu làm không đúng, sự mệt mỏi sẽ chỉ càng nhiều hơn.
"Ra ngoài và đi tắm. Anh sẽ đưa em về khách sạn."
Nghe Jiheon nói, Jaekyung tháo mũ bơi ra và hỏi:
"Ai lái xe ạ?"
Thấy Jiheon không trả lời, Jaekyung lắc đầu và hỏi lại:
"Là anh sao? Hay là anh Minho?"
'Bây giờ điều đó có quan trọng không? Chỉ là vấn đề ai lái xe thôi mà, ai làm chả được.'
Jiheon ước mình có thể nói như vậy, nhưng đó không phải là câu trả lời mà Jaekyung muốn.
"Anh."
Jiheon trả lời ngắn gọn, rồi nói thêm:
"Và không phải Minho, mà là Minwoo."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com