Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 25: Anh không bị dị ứng đào

Không, kể từ khi Jiheon phạm lỗi trước mặt Jaekyung thì anh đã không thể làm gì nữa. Khá kỳ lạ nếu cứ mãi suy ngẫm về nó.

'Nhỉ? Mối quan hệ của họ là gì thì mình cũng đâu quan tâm?'

Trừ khi hai người ngoại tình, nếu không thì không phải việc của Jiheon. Anh sẽ chỉ nói, 'Ồ, tôi biết rồi,' và quên nó. Dù là gì đi nữa, cuối cùng, đó cũng là việc của người khác, dù cho có là vận động viên khác của công ty thì cũng là vấn đề riêng của họ.

Jiheon chắc chắn anh sẽ không dửng dưng nếu một ngày nào đó họ bị bắt gặp và lên báo, nhưng bây giờ thì có. Tốt nhất là giả vờ như không nghe hoặc không thấy gì cả và quên hết đi.

Từ trước đến giờ, Jiheon đều xử lý mọi việc rất chu toàn, nhưng anh không hiểu tại sao lần này lại cảm thấy bồn chồn đến thế.

Hai người đó thậm chí còn chẳng có liên hệ nào. Vậy nên, có lẽ cứ để mọi chuyện diễn ra như bình thường. Jiheon nên hành động giống như mình chưa thấy ​​điều gì, ngoại trừ việc anh không thể hiểu tại sao mình lại cứ phải kết nối các sự việc lại với nhau.

'Chuyện này là thật à? Mình có đang tọc mạch vào mối quan hệ của người khác vì đã độc thân quá lâu không?'

Nếu đúng như vậy thì thực sự rất nguy hiểm.

Jiheon cười chán nản và rít một hơi thuốc.

"À, nhân tiện, tôi đã từng nghĩ đến chuyện này, hình như Cha Sunghyun trông có vẻ hơi giống cậu đấy, trợ lý Jeong."

Trợ lý Nam rời mắt khỏi điện thoại và nói. Jiheon sặc khói thuốc lá vì câu nói vô lý của anh ta.

"Cậu đang nói vớ vẩn gì thế?"

Jiheon cố thở ra một làn khói, còn trợ lý Nam vẫn khăng khăng, "Không, thật mà." Sau đó, anh ta đưa điện thoại di động về phía Jiheon.

"Nhìn này. Cậu không thấy đôi mắt và sống mũi có chút giống cậu hả?"

Trợ lý Nam cho Jiheon xem một bức ảnh của Cha Sunghyun từ một buổi chụp ảnh, có lẽ là ảnh chụp tạp chí. Trong ảnh, Cha Sunghyun mặc đồ dệt kim, chống khuỷu tay lên bàn và nhìn nghiêng trong tư thế nửa nằm nửa ngồi. Có lẽ do ánh mắt hơi hạ xuống nên đôi mắt thanh mảnh và chiếc mũi thẳng của cậu ấy đặc biệt nổi bật, phần dưới khuôn mặt bao gồm cả đường viền hàm bị che khuất bởi bóng của cánh tay.

Có lẽ đó là lý do tại sao, Jiheon nghĩ là có chút gì đó tương đồng.

"Tôi nghĩ đây là bức ảnh duy nhất mà cậu ấy trông giống tôi. Nhưng đó chỉ là góc nghiêng, còn phần dưới hoàn toàn bị che khuất."

"Thôi nào, không phải vậy đâu. Bức ảnh này trông giống hệt cậu đấy. Kể cả khi cậu xem những bức ảnh khác, cậu cũng sẽ nhận ra sự giống nhau thôi, trợ lý Jeong."

"Có lẽ cậu cảm thấy như vậy vì hai chúng tôi đều có mắt hai mí."

"Cậu nói gì vậy? Nếu đúng như vậy thì tất cả những người có mắt hai mí ở đất nước này đều trông giống nhau à."

Trợ lý Nam nói, sự phấn khích trên mặt khó có thể che giấu.

"Khuôn mặt có thể có một số điểm tương đồng, nhưng cảm giác thì giống nhau. Cậu và cậu ấy đều có cảm giác của một quý ông đẹp trai lịch lãm và lạnh lùng. Nhưng cậu trông dịu dàng hơn vì cậu hay cười, trợ lý Jeong."

"Một người vừa đẹp trai vừa lịch lãm vừa lạnh lùng....."

Nhìn thấy Jiheon cười khúc khích trước lời mô tả, trợ lý Nam nói, "Đúng vậy. Ầy, cậu biết mình đẹp trai mà, trợ lý Jeong. Nếu cậu kiêu ngạo là tôi sẽ nổi giận đó, biết chưa? Đồ dối trá!" và vui vẻ trút giận.

"Dù sao thì cũng là điều tốt. Cậu trông giống một diễn viên đẹp trai chứ không phải ai khác."

"Tôi sợ rằng nếu có ai nghe thấy điều này, họ sẽ cười nhạo tôi mất."

"Họ sẽ không làm vậy. Cha Sunghyun có vẻ ngoài hào nhoáng hơn, nhưng điều đó là hiển nhiên vì cậu ấy là diễn viên. Nếu xét về ngoại hình, trông cậu lịch sự và đẹp trai hơn."

"Tôi nghĩ cậu là người duy nhất nói như vậy, trợ lý Nam à."

Trước lời nói của Jiheon, Trợ lý Nam đảo mắt và đáp trả, "Vậy sao?" Sau đó, anh ta lấy lại chiếc điện thoại di động đã đưa cho Jiheon và tiếp tục.

"Có thể. Chắc tôi thích một khuôn mặt đẹp trai hơn là một khuôn mặt xinh đẹp. Cha Sunghyun cũng có phần đẹp trai, nhưng đôi khi cậu ấy tỏa ra một cảm giác rất xinh đẹp, nhiều lúc còn hơi quá mức. Tôi biết cậu ghét phép so sánh này và tôi không nên sử dụng nó, nhưng cậu ấy đẹp như một Omega vậy."

Theo lời của Trợ lý Nam, Jiheon lấy điếu thuốc ra khỏi miệng và hỏi.

"Cha Sunghyun là Omega à?"

"Không phải mọi người đang bàn tán đầy trên mạng sao?"

"Tôi chỉ nghe đồn rằng cậu ấy là Beta."

"Ồ, vậy sao? Người ta đồn cậu ấy là Beta, nhưng tôi thấy một bài báo nói rằng thực ra Sunghyun là Omega."

Trợ lý Nam tiếp tục nói.

"Mà chúng ta sao mà biết rõ được mọi chuyện. Rốt cuộc thì tất cả chỉ là tin đồn trên mạng. Theo những gì chúng ta biết, cậu ấy thậm chí có thể là một Alpha."

"Vâng, cũng có thể."

Jiheon gật đầu.

"Cậu cảm thấy thế nào khi gặp cậu ấy?"

"Tôi không biết nữa."

Khi Jiheon nói rằng anh không thể đánh giá chỉ qua vẻ bề ngoài, trợ lý Nam cười khúc khích.

"Ồ, tôi cũng vậy. Ngay cả khi cậu ấy ở ngay trước mặt tôi, tôi cũng không thể biết được cậu ấy là Alpha hay Omega. Và ngay cả sau khi nói chuyện cả ngày với nụ cười trên môi, tôi vẫn không biết."

'......Vâng, có vẻ như đúng là như vậy.'

Jiheon gật đầu.

"Alpha và Omega có thể nhận ra nhau, nhưng tôi không rõ lắm. Alpha ở đây hiếm đến vậy sao?"

Trợ lý Nam lè lưỡi, nói như thể là điều gì đó đáng buồn.

"Đúng vậy, ngày xưa chất ức chế pheromone không mạnh như bây giờ."

Jiheon nói rồi thở ra một làn khói.

"Alpha nhận ra pheromone của Omega, và Omega nhận ra Alpha khi chúng phản ứng với nhau."

"Điều đó có thể chính xác trong quá khứ, còn ngày nay mọi người đều sử dụng con chip. Nhưng thật kỳ lạ là đôi khi tôi vẫn có thể cảm nhận được những đặc điểm đó. Tôi nghe nói nó hoạt động theo cách tìm tòi khả năng tương thích và bước sóng phù hợp với người kia. Đó là lý do tại sao mọi người nói rằng nếu những người có khả năng tương thích cao kết hôn với nhau, họ sẽ sống hạnh phúc."

Trợ lý Nam, người thường hay hoài nghi và sống thực tế, vô thức nói những điều lãng mạn. Jiheon muốn trả lời, nhưng anh thấy khó để tự mình đi sâu vào chủ đề này.

"Đó là vì một số Alpha cực kỳ nhạy cảm với pheromone. Ngay cả khi có chip, pheromone vẫn có thể được phát ra với lượng nhỏ. Một người có độ nhạy pheromone cao có thể nhận ra ngay cả khi những người khác không thể cảm nhận được."

"Vâng, xét về mặt khoa học thì điều đó nghe có vẻ hợp lý."

Trợ lý Nam lẩm bẩm rồi thở ra một làn khói.

"Nhưng khi tôi nghĩ về độ nhạy cảm với pheromone, tôi cứ tưởng họ phải đánh hơi mọi Omega trên thế giới ấy chứ. Việc chỉ có thể phản ứng với một người cụ thể không phải là số phận hay định mệnh sao?"

"Ừ, cậu có thể nghĩ nó giống như dị ứng ấy."

Jiheon cười khúc khích, gõ tàn thuốc vào gạt tàn.

"Những người bị dị ứng với lông đào sẽ ngứa ngáy khi đi ngang qua một quầy bán trái cây vào mùa hè. Tuy nhiên, mỗi người đều có thành phần pheromone riêng, vì vậy nếu một Alpha phản ứng với một thành phần pheromone cụ thể, thì việc họ phản ứng với người phát ra chính thành phần đó là điều tự nhiên."

"Trợ lý Jeong, cậu học chuyên ngành Khoa học tự nhiên à?"

Trợ lý Nam nghiêm túc nói.

"Cậu biết là không phải mà."

"Tôi biết. Tôi biết, nhưng tôi muốn hỏi. Quan điểm của cậu về vấn đề này thật thẳng thắn. Ồ, đây có phải là cảm giác độc quyền hay Beta * không?"

(*Chơi chữ:
배타적 (Baetajok) Độc quyền
베타적 (Betajok) Beta)

Trước lời nói đùa của trợ lý Nam, Jiheon bật cười và rít hơi thuốc cuối cùng. Sau đó, anh gạt tàn thuốc vào khay và dập tắt.

"Còn tốt hơn là trở nên ủy mị trong thế giới này."

****

Khi Jiheon hoàn thành công việc và rời khỏi công ty thì đã hơn tám giờ tối.

Có lẽ là do lái xe cả ngày dài nên hôm nay anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Jiheon nghĩ đến việc gọi taxi, nhưng chỉ mất 20 phút đi bộ, nên anh chọn ngồi xe buýt. Anh thà đi bộ một chút còn hơn phải chịu đựng tiếng nói chuyện không ngừng của tài xế taxi.

May mắn thay, khoảng cách từ trạm xe buýt đến nhà Jiheon có thể đi bộ. Thêm vào đó, gần đó có một cửa hàng tiện lợi và một cửa hàng bento, vì vậy anh có thể mua mọi thứ mình cần. Thậm chí còn có một quầy bán trái cây.

Khi Jiheon nhìn vào những quả đào được trưng bày, anh nhớ lại vẻ mặt nghiêm túc của Trợ lý Nam khi anh ta hỏi Jiheon có học Khoa học Tự nhiên không, làm anh bật cười khúc khích.

Thực ra, trước đây, một người ở khoa Khoa học Tự nhiên đã nói với Jiheon về chuyện đó.

Cô ấy là một cô gái anh từng hẹn hò hồi đại học, chuyên ngành kiến ​​trúc. Trong lớp nghệ thuật tự do học kỳ đầu tiên của năm ba, cô ấy đã bất ngờ thú nhận tình cảm vào ngày thi giữa kỳ. Jiheon rất ngạc nhiên vì họ hầu như không tương tác trong lớp. Tuy nhiên, vì Jiheon vừa mới kết thúc mối quan hệ kéo dài ba tháng với một chàng trai, anh đã đồng ý với lời tỏ tình của cô ấy và họ bắt đầu hẹn hò.

Khoảng một tháng sau khi bắt đầu mối quan hệ, hai người đang trò chuyện bình thường tại một quán cà phê như vẫn thường làm. Sau đó, đột nhiên, cô ấy nói:

– À mà Jiheon, anh có phải là Omega không?

Đó là lần đầu tiên có người hỏi Jiheon như vậy. Bình thường, mọi người sẽ hỏi anh có phải là Alpha không, và anh sẽ hỏi lại họ tại sao họ lại nghĩ như vậy.

Vì vậy, việc cô ấy hỏi anh có phải là Omega không đã khiến anh trở tay không kịp, và không suy nghĩ nhiều, anh hỏi lại:

– Sao em biết được?

– À, đúng như em nghĩ.

Cô ấy mỉm cười như biết tất cả. Nhưng cũng giống như khi cô hỏi Jiheon, giọng nói vẫn cực kỳ dịu dàng.

– Em là Alpha.

Jiheon cũng ngạc nhiên không kém. Đó là lần đầu tiên anh gặp một nữ Alpha ngoài đời thực, và anh hoàn toàn không để ý cho đến khi cô ấy kể cho anh nghe.

– Tất nhiên rồi. Điểm khác biệt duy nhất giữa Alpha và Beta là Alpha phản ứng với pheromone  của Omega. Làm sao anh biết được nếu em không nói cho anh biết chứ. Thêm nữa, ngày nay, pheromone không còn ý nghĩa nữa vì mọi người đều sử dụng chip.

Bạn gái Jiheon vẫn như bình thường, thản nhiên nói. Sau đó, cô nhấp một ngụm đồ uống lạnh và nhẹ nhàng cười nói thêm:

– Nhưng em sẽ nhận ra một Omega bất kể có pheromone hay không. Hay em nên nói, em tự nhiên bị thu hút bởi họ. Không phải vì em biết họ là Omega. Mà giống như em nghĩ họ là Omega khi em cảm thấy rung cảm đặc biệt xung quanh họ. Cho dù đó là một chàng trai hay một cô gái.

– Bất kể có pheromone hay không?

– Em đoán vậy? Dù sao thì, ai cũng có chip. Anh cũng có mà, phải không?

Đúng như cô ấy nói, Jiheon lúc đó đã sử dụng chip, do đó, pheromone không thể được giải phóng.

– Thực ra, Jiheon, anh... Thật lòng mà nói, khi lần đầu gặp anh, em đã nghĩ anh sẽ không đặc biệt bằng họ. Anh không giống bất kỳ ai em từng gặp.

Bạn gái anh nói. Mặc dù cô ấy không nói rõ Jiheon khác biệt như thế nào hoặc ở đâu, nhưng anh biết cô ấy muốn truyền tải điều gì. Có lẽ điều đó liên quan đến ngoại hình của Jiheon, kể cả vóc dáng, cũng khác xa với những Omega điển hình mà cô ấy từng gặp.

- Nhưng lạ thay, mỗi lần thấy anh ở trong lớp, em lại thấy nhột.

Cô ấy chỉ tay về phía ngực mình.

– Ý em là nó đập mạnh phải không?

Khi Jiheon hỏi, cô ấy nghiêng đầu.

– Không chắc lắm. Cảm giác này khác với cảm giác đập liên hồi. Em phải giải thích thế nào đây?

Cô ấy lẩm bẩm, trông có vẻ hơi bối rối, một lúc sau lại tiếp tục.

– Đúng rồi. Em bị dị ứng với đào, dị ứng khá mạnh. Đó là lý do tại sao, chỉ cần nhìn thấy đào thôi là em đã thấy hơi ngứa ngáy. Em cảm thấy nhộn nhạo và ngứa ngáy từ trong ngực. Anh hiểu ý em chứ?

– À anh không biết. Anh không bị dị ứng với đào.

Jiheon đáp lại, nở một nụ cười, làm cô gái cũng cười theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com