Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

1.

"Chúng ta như vậy chính là sẽ xuống địa ngục."


______________

Mùa thu, lá cây cuốn theo làn gió mà rơi xuống. LingLing Kwong bước xuống tuyến xe buýt công cộng số 82, một đường lang thang mà đi vào con ngõ nhỏ. Bên trong con ngõ nhỏ có một gian hàng bán bánh nướng của bà bà, nhìn thấy LingLing Kwong liền dúi vào tay nàng hai cái.


Bà nói LingLing Kwong thực giống con gái của bà, thế nhưng con gái của bà lại không bao giờ có thể quay trở về được nữa.
 
LingLing Kwong vui vẻ tiếp nhận, bắt chước ngữ khí của con gái bà bà mà đáp lại sự quan tâm, sau đó lén lút nhét vào trong túi của bà hai tờ tiền.

Trời vừa mới dứt cơn mưa, con ngõ nhỏ lầy lội bất kham. LingLing Kwong dọc theo làn gạch đỏ mà đi mới miễn cưỡng giữ cho mũi giày của chính mình sạch sẽ. Đi qua thêm hai ngã tư, lại đi xa thêm một đoạn đường, một cánh cổng sắt màu đen được sơn trắng liền hiện ra.

Đây là nhà của LingLing Kwong.

 
Sống trong ngôi nhà này chỉ có nàng, em trai nàng và một chú chó, ngoài ra còn có một thiếu nữ vừa bước qua độ tuổi hai mươi.
 
Mẹ nàng là người Thái Lan, bà ấy ly hôn cùng bố nàng sớm cũng đã trở về Bangkok, mà bố nàng lại là một tay nghiện đánh bạc, tiền bạc của cải trong nhà tất thảy đều đem đổ vào đó rồi mất tất cả chỉ trong nháy mắt. Sau đó không biết từ đâu, ông ấy lại cưới về nhà một thiếu nữ người Thái Lan.

Người mẹ nhỏ này so với LingLing Kwong còn nhỏ hơn tận bảy tuổi. Sau đó, bố nàng ngoài ý muốn mà qua đời trong một vụ tai nạn, để lại một khoản tiền đủ để trả hết nợ cờ bạc của ông ấy. Mà thiếu nữ ấy nàng ta lại không còn nơi nào để trở về, LingLing Kwong cũng đành miễn cưỡng mà chiếu cố.
 
Khép lại cửa, ngẩng đầu nhìn quanh bốn góc căn nhà, LingLing Kwong đem chiếc bánh nướng trong tay đặt ở trên bàn. Vừa quay đầu lại, mắt thấy người thiếu nữ trên thân thể mặc chiếc áo sơ mi sọc xanh của bố nàng, nằm ở trên ghế sofa, đôi chân dài thon thả bắt chéo, lõa lồ lộ ra bên ngoài.

LingLing Kwong nhíu mày, bước đến trước mặt người thiếu nữ.

- "Tôi không phải đã vứt hết chúng đi rồi sao? Cô như thế nào cứ muốn mặc quần áo của ông ấy?"

- "LingLing Kwong đối với trưởng bối nói chuyện đều không có dùng kính ngữ như vậy sao?" Orm Kornnaphat giơ tay bắt lấy cổ áo LingLing Kwong kéo đến trước mặt mình. Mùi rượu khó ngửi phút chốc tràn ngập xộc vào khoang mũi, LingLing Kwong cau mày, nghiêng đầu muốn né tránh Orm Kornnaphat.

- "Chị không mua cho tôi quần áo mới, tôi chỉ có thể mặc lại quần áo của ông ấy chứ biết làm sao được."

- "Cô lại uống bao nhiêu rượu rồi?"
 
- "Tất cả đều nằm ở trên bàn đấy thôi." Orm Kornnnaphat buông tay, thay đổi tư thế nửa chống nửa nằm ở trên ghế sofa.
- "LingLing Kwong, ngày mai khi chị đi làm, đem bán hết đống phế liệu đó đi, biết đâu có thể sẽ kiếm được thêm mấy đồng bạc lẻ."

LingLing Kwong nghĩ cũng không muốn cùng thiếu nữ điên này nói chuyện nữa, nàng cúi xuống, đôi tay vòng qua chân thon và lưng của Orm Kornnaphat, dễ như trở bàn tay đem thân thể em bế lên, vẻ mặt lạnh nhạt đem em ném lên trên giường, sau đó đứng thẳng dậy, cởi áo khoác treo lên mắc áo.

Thân thể bị ném lên giường thô bạo Orm Kornnaphat không những không nổi giận xung thiên, ngược lại còn nhắm mắt bày ra vẻ mặt hưởng thụ mà cong lên thân thể, quanh người tản mát ra mùi hương nhàn nhạt, thoang thoảng mùi quả mơ.

 - "Sức lực của LingLing Kwong đúng là càng lúc càng mạnh mẽ nha."
 
- "Cô có thể đừng nói ra loại lời nói này nữa được không?"

- "Tôi khen ngợi "con gái" của tôi thì có làm sao?"
 
LingLing Kwong bất đắc dĩ, nhắm mắt lại hít sâu một hơi nhịn xuống xúc động muốn đem cái con người trước mặt này ném ra đường. Mới vừa rồi lúc ôm nàng ta, đường xương sống sau lưng sờ phải hình dáng rất rõ ràng, LingLing Kwong còn hoảng sợ bản thân vì ôm quá chặt sẽ khiến thân thể mảnh khảnh ấy vỡ vụn, ném lên trên giường khi nãy cũng không dám dùng sức, chỉ là sau khi lùi lại mới phát hiện được so với trọng lượng nhẹ nhàng mềm mại uyển chuyển của người nọ đối với chính mình cũng không có mấy ảnh hưởng.

-  "Cô gần đây có phải ăn uống đều không cảm thấy ngon miệng không?"

- "Người ta không muốn ăn bánh nữa đâu."
 
 - "Vậy cô muốn ăn cái gì?"
 
- "Người ta muốn ăn LingLing... Hoặc là... LingLing ăn người ta như thế nào cũng đều được." Orm Kornnaphat khơi mào mím môi cười cười, đưa tay tháo ra miếng dán ức chế phía sau cổ, hương vị tin tức tố mùi quả mơ nồng đậm trong chớp mắt tràn ngập toàn bộ căn phòng, em khiêu khích mà mở ra hai chân của mình, đáy mắt ướt át kiều mị nhìn về phía nàng mà cắn môi.
 
Hương vị ngọt thanh nồng đậm ập đến, giống như một cổ phóng túng mãnh liệt cuốn lấy trái tim LingLing Kwong. Nàng theo bản năng nhịp tim đập nhanh cấp tốc, một cổ xúc động mãnh liệt nảy lên trong lòng, bên trong thân thể là dục vọng cuồn cuộn hướng về phía nàng mà kêu gào, LingLing Kwong nắm chặt ống quần, cảm nhận dục vọng từng chút từng chút một ăn mòn thân thể chính mình.

Hồi ức giống như một cơn ác mộng cuộn thành bức tranh, hiện ra trước mắt nàng.
 

Em trai nàng khi đó ở bên ngoài làm việc, khoảng khắc được người đưa đến tin tức bố nàng qua đời, LingLing Kwong cơ hồ là lập tức chạy ngay đến bệnh viện, Orm Kornnaphat sắc mặt trắng bệch ngồi ở trên ghế, đôi tay vẫn còn đang run rẩy không ngừng.

Em trai lúc ấy ở thành phố khác cũng không có trở về, cho dù Orm Kornnaphat có kết hôn cùng bố hắn thì bất quá, đối với hắn em cũng chỉ là một đứa con gái mới có hai mươi hai tuổi, có tiếng nói trong gia đình này cũng chỉ có mỗi LingLing Kwong mà thôi.

Sau khi sắp xếp xong tang lễ cho bố nàng, Orm Kornnaphat ngồi trên ghế sofa vòng tay ôm lấy hai đầu gối run rẩy, em tựa hồ là nghe thấy tiếng bước chân LingLing Kwong dừng lại ở cửa, nhướng mày thấp giọng nói.
 
- "Kỳ thực bố chị là một người rất tốt, đã lâu như vậy, ông ấy cũng chưa từng chạm vào tôi."

LingLing Kwong khẽ thở dài một hơi, đi đến trước mặt Orm Kornnaphat.
 
- "Vậy thì cô vì cái gì lại phải gả cho ông ấy?"

- "Ông ấy nói, ông ấy sẽ giúp tôi chi trả tiền học phí."

LingLing Kwong cúi đầu, muốn giơ tay an ủi thiếu nữ trước mặt nàng một chút, không ngờ thiếu nữ này lại vòng tay ôm lấy eo nàng, nàng suýt thì không đứng vững nổi. Bàn tay nâng đến giữa không trung cứng đờ, cảm nhận được người trong lồng ngực không ngừng run rẩy mới chậm rãi dừng ở trên đỉnh đầu em.

- "Tôi đã không còn ai trên đời này nữa rồi, LingLing sẽ không bỏ rơi tôi đúng không?"

Orm Kornnaphat ngẩng đầu, cằm dán lên vùng bụng phẳng lì săn chắc của LingLing Kwong, nước mắt xuôi theo gương mặt chảy xuống, cuối cùng thấm ướt một mảng trước áo của nàng. Làn da trắng nõn bởi vì khóc thút thít mà trở nên đỏ bừng, giống như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tinh tế, lông mi nhấp nháy vẫn còn dính hơi nước ươn ướt. Lời nói cự tuyệt của LingLing Kwong vừa đến khóe môi, lại nhẫn nhịn mà nuốt xuống.
 
Chỉ là thêm một miệng ăn thôi mà, một cái hai cái thì cũng là nuôi, có thêm cô ấy cũng được. LingLing Kwong nghĩ như vậy, liền đem người ở trong lồng ngực ôm chặt một chút, mà cái người rúc ở trong lồng ngực nàng kia cũng trở nên an phận hơn, nhưng bụng của LingLing Kwong cơ hồ lại dần dần trở nên nóng bỏng, chắc chắn là có liên quan đến hơi thở đang dần trở nên gấp gáp của Orm Kornnaphat.

Lời an ủi của nàng còn chưa kịp nói ra, Orm Kornnaphat đã hỏi nàng trước.
 
- "LingLing tập thể hình sao?"
 
- "Trước đây có tự tập ở nhà một mình."
 
- "Thân hình của LingLing thật đẹp..."

Không chờ cho LingLing Kwong kịp phản ứng, thân thể Orm Kornnaphat liền quỳ xuống, níu lấy cổ áo nàng mà hôn lên môi nàng. Nụ hôn của Orm Kornnaphat có phần thô bạo và nóng bỏng, như là muốn đem LingLing Kwong nuốt vào trong bụng. Hô hấp của em cũng trở nên dồn dập lại hỗn loạn, mỗi một lần thở dốc, hương vị quả mơ trong không khí lại nồng đậm thêm vài phần.

LingLing Kwong trong lòng cả kinh, Orm Kornnaphat đến kỳ phát tình rồi.

Nàng muốn tránh thoát, nhưng Orm Kornnaphat giờ phút này đôi gò má nhiễm một tầng ửng đỏ như đóa hoa nở rộ, ánh mắt mê ly lại vũ mị phảng phất như bị bao phủ bởi một tầng hơi nước mỏng. Hương quả mơ quấn quýt trên thân thể Orm Kornnaphat càng thêm nồng đậm, giống như một tấm lưới vô hình đem LingLing Kwong gắt gao quấn lấy, tiếng tim đập kịch liệt dồn dập như trống đánh.
 
Một cổ nhiệt lưu dũng mãnh dâng lên trong thân thể nàng, LingLing Kwong có thể cảm nhận được ý thức của chính mình đang không ngừng trầm luân, như thể nành đang đứng bên bờ vực thẳm, bị một sợi dây leo nhỏ lôi kéo, cố gắng bám trụ mới miễn cưỡng không ngã xuống.

Cánh môi no đủ bị Orm Kornnaphat cắn mút trở nên hơi phiếm hồng, lộ ra một loại dụ hoặc khác, đáy mắt em ướt át chứa đầy khát vọng, như thể muốn âm thầm mà nói lên nỗi thống khổ cùng nhu cầu của chính mình.
 
Orm Kornnaphat vươn tay chạm vào gương mặt nàng, thân thể nóng bỏng mềm mại dán vào người nàng, LingLing Kwong muốn lui về phía sau, nhưng hai chân tựa như bị cắm rễ xuống đất, nửa bước cũng không thể di chuyển. Lý trí tan rã dưới tác động của dục vọng nguyên thủy, thế giới xung quanh cũng trở nên thập phần an tĩnh, mà sợi dây leo nhỏ kia cứ như vậy mà đứt đoạn, kéo theo trái tim cùng linh hồn LingLing Kwong rơi xuống đáy vực sâu.

LingLing Kwong cúi đầu ngậm lấy đôi môi của Orm Kornnaphat, nụ hôn như mưa rơi xuống môi em, Orm Kornnaphat mím môi thở ra một hơi nhẹ nhàng như bị hen suyễn. LingLing Kwong phóng xuất ra tin tức tố hương vị gỗ tuyết tùng của chính mình, hơi thở mãnh liệt nháy mắt đem Orm Kornnaphat vây hãm.

Nàng nghiêng người về phía trước vòng tay ôm lấy lưng Orm Kornnaphat, cả hai thuận thế cùng ngã vào trên ghế sofa. Gỗ tuyết tùng thanh lãnh cùng hương quả mơ điềm mỹ hòa quyện vào nhau, quấn lấy hai con người đang không ngừng dâng trào khoái cảm hưng phấn.

Rời khỏi môi em, hàng lông mi cong dài của LingLing Kwong khẽ run rẩy, ánh mắt nàng mờ đi dưới sự dụ hoặc của dục vọng nguyên thủy, tựa như bị che phủ bởi một tấm màn mỏng, ở giữa ánh mắt và làn môi của Orm Kornnaphat mà nhẹ nhàng lưu chuyển.

Orm Kornnaphat trước một bước nâng tay ôm lấy cổ LingLing Kwong, cảm thụ được thân thể nàng mềm mại cùng ấm áp. Nàng cúi đầu, cắn lên gáy của Orm Kornnaphat. Người trong lòng đột nhiên run lên, hàm răng nàng chậm rãi mà cắm vào làn da mỏng manh mịn màng của em. Nàng để một tay tự do mà vỗ về trấn an em, tay còn lại ôm lấy em, kéo em lại càng gần nàng hơn.

Trong nháy mắt niềm vui sướng rót vào đáy lòng tràn đầy, ở bên bờ vực thẳm mà điên cuồng lung lay sụp đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com