Chương 2.2.
"Tiểu Vũ không mang áo ngủ theo sao?"
Bởi vì Lưu Vũ hơi phát sốt, lại nhất quyết không chịu đi bệnh viện, Châu Kha Vũ đành để Lưu Vũ đêm nay đến phòng hắn ngủ, có chuyện gì hắn cũng dễ chăm sóc cho cậu hơn.
"Vậy thì mặc tạm của anh trai nhé." Châu Kha Vũ nói trong lúc ngồi xuống lục tìm tủ quần áo, cuối cùng cũng tìm được một chiếc áo ngủ cổ trễ.
"Cổ áo rộng quá."
Lưu Vũ nhìn thoáng qua chiếc áo, chu môi bắt chước ngữ khí hồi sáng của Châu Kha Vũ.
Châu Kha Vũ im lặng một lát, đưa quần áo cho Lưu Vũ, cười cười đáp:
"Mặc ở nhà thì được."
Khi Lưu Vũ tắm rửa xong xuôi đã thấy Châu Kha Vũ ngồi trên giường, dựa vào lớp đệm mềm hình thỏi chocolate, đeo kính chăm chú gõ bàn phím laptop.
Cậu rón rén lại gần, do dự một lúc mới từ từ ngồi xuống. "Sao thế?"
Châu Kha Vũ ngẩng đầu, khẽ cau mày nhìn Lưu Vũ vẫn còn đang chần chừ. Hắn xích lại gần, nhéo nhéo má cậu, xấu xa hỏi:
"Không phải ngày trước lúc nào em cũng quấn lấy anh đòi ngủ cùng sao, bây giờ lại thẹn thùng rồi?"
"Không có mà!" Lưu Vũ đỏ mặt chống chế.
"Ừm, anh biết rồi, tiểu Vũ đã đủ lông đủ cánh, không muốn ở cùng một chỗ với anh trai nữa." Châu Kha Vũ làm bộ thất vọng nói.
-
Lưu Vũ cuộn tròn trong chăn chuẩn bị chìm vào mộng đẹp, đột nhiên nghe thanh âm Châu Kha Vũ vang lên bên tai:
"Nhân tiện, tiểu Vũ này, sắp đến sinh nhật em rồi, em thích quà gì?"
Lưu Vũ mơ màng lẩm bẩm:
"Không phải còn tận mấy tháng nữa sao ạ?"
Châu Kha Vũ vừa nhìn chằm chằm màn hình laptop vừa đáp: "Cũng sắp tới rồi."
Chuyện sinh nhật này, đối với bản thân Lưu Vũ chẳng qua cũng chỉ là ngày chào tuổi mười tám mà thôi, nhưng đối với Châu Kha Vũ mà nói, đây chính là dấu mốc để hắn làm chuyện đại sự, đương nhiên phải canh cánh trong lòng.
Châu Kha Vũ nói tiếp:
"Lúc đó anh trai cũng không bận, chẳng phải em luôn muốn tới Sri Lanka sao, anh trai dẫn em đi chơi mấy ngày, chịu không?"
Nghe đến đây, Lưu Vũ rốt cuộc cũng hưng phấn bừng bừng, nhảy chồm lên ôm chầm lấy cổ Châu Kha Vũ:
"Em thích anh trai nhất!"
Châu Kha Vũ ngây cả người, đặt laptop sang một bên, ép sát vào cơ thể Lưu Vũ:
"Em vừa nói cái gì?"
"Cái gì cơ ạ?" Lưu Vũ nghi hoặc tròn mắt hỏi.
"Tiểu Vũ thích anh trai sao?"
"Thích chứ." Lưu Vũ gần như không chần chừ, trả lời ngay tắp lự.
"Thích như thế nào?"
Châu Kha Vũ cảm thấy khoảnh khắc này trái tim không ngừng nhảy nhịp điệu cha cha cha trong lồng ngực, nín thở chờ đợi câu trả lời của Lưu Vũ.
Lưu Vũ vẫn tròn mắt nhìn:
"À, chính là..."
Cậu nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó đáp:
"Anh trai đối với em rất tốt, lúc thì giống cha, đôi khi cũng giống anh trai lớn. Anh trai vắng nhà vẫn sẽ nhớ đến tiểu Vũ, anh trai ngày nào cũng quan tâm tiểu Vũ, khi tiểu Vũ bệnh, anh trai sẽ chăm sóc em. Tiểu Vũ mười bốn tuổi trước kia có bệnh cũng không dám nói cho người khác biết, sau này có anh trai rồi, tiểu Vũ không sợ bệnh nữa."
Châu Kha Vũ đau lòng muốn chết đi được, vừa định mở miệng lại nghe Lưu Vũ hồn nhiên kết luận:
"Cho nên tiểu Vũ thích anh trai như một người anh trai đó!"
-
Châu Kha Vũ đợi đến khi Lưu Vũ ngủ say rồi mới lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài, bước ra ban công châm một điếu thuốc.
Có lẽ, nhiều năm như vậy đều là hắn đơn phương mơ tưởng, Lưu Vũ thật sự chỉ coi hắn là anh trai...
Chỉ là anh trai mà thôi!
Châu Kha Vũ đã biết xu hướng tính dục của mình từ lâu, vì vậy hắn sẽ không tùy tiện đi tìm bạn gái hoặc nghe người nhà sắp xếp cưới một người chưa từng gặp mặt làm hôn thê.
Chỉ là bản thân hắn rất thích trẻ con, một ngày đẹp trời nào đó nhàn rỗi ghé đến trại trẻ mồ côi khi còn nhỏ từng đi qua.
Châu Kha Vũ lúc đầu chỉ định chọn một đứa nhóc ưa nhìn một chút nhận làm con trai hoặc con gái nuôi, cả đời này cứ như vậy là đủ.
Chẳng ngờ là không bao lâu sau lại thấy một đứa nhóc nhỏ xíu gầy gò đang bị một đám nhóc vây quanh bắt nạt.
Đám nhóc kia đang cười nhạo cậu bé, trêu chọc bằng mấy câu kiểu "Mày còn bé hơn cả đám con gái nữa, bọn tao không chơi với mày đâu!".
Châu Kha Vũ bất giác nhớ tới mình khi còn nhỏ, chỉ vì mập mạp mà cũng bị cô lập, chế giễu.
Hắn quá hiểu đó là loại cảm giác gì.
Châu Kha Vũ mặt không đổi sắc đi tới, dọa đám nhóc kia chạy tứ tán. Cậu bé lồm cồm ngồi dậy, gương mặt nhọ nhem không che giấu được ngũ quan xinh đẹp tinh xảo, đôi mắt long lanh sáng như sao đang nhìn hắn không chớp.
Châu Kha Vũ ngồi xuống trước mặt cậu, dịu dàng hỏi: "Cậu bạn nhỏ, em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười... Mười bốn ạ."
Ánh mắt Châu Kha Vũ sáng lên. Theo lý mà nói, những đứa trẻ trên mười hai tuổi mà vẫn còn ở trong cô nhi viện tương đối ít, bởi vì phần lớn đã được nhận nuôi. Đại khái là bởi cậu nhóc này quá nhỏ gầy, không có ai nguyện ý đỡ đầu nên cứ như vậy mòn mỏi chờ đợi trong cô nhi viện cho đến tận bây giờ.
Châu Kha Vũ quay đầu nói với viện trưởng:
"Em ấy đi."
Châu Kha Vũ nắm lấy tay cậu bé:
"Cậu bạn nhỏ, sau này anh trai bảo vệ em, không để ai bắt nạt em nữa, có được không?"
"Dạ được ạ." Bàn tay nho nhỏ của cậu bé nắm chặt lấy tay hắn, khóe miệng vẽ lên hai dấu ngoặc cong cong cực kỳ đáng yêu, ánh nắng mỏng như tơ lan tràn trên gương mặt cậu, hàng lông mi dài thật dài của cậu khẽ rung động.
Châu Kha Vũ có chút hốt hoảng, rõ ràng khi nãy mới bị người khác bắt nạt đẩy ngã trên mặt đất, ấy thế mà chỉ cần được chút ngọt ngào lại có thể hồn nhiên nở nụ cười xán lạn ngây thơ đến vậy...
-
Châu Kha Vũ dựa vào lan can nhìn hàng cây xanh mướt dưới lầu. Lưu Vũ quá tốt đẹp, tốt đến mức đôi khi hắn nghĩ nếu Lưu Vũ là một bé gái thì tốt biết bao, như vậy bọn họ có thể một mực duy trì mối quan hệ nhân thân này.
Ánh trăng trong suốt như pha lê xuyên qua ô cửa, họa in những bóng dáng yểu điệu của hàng cây trên mặt sàn bằng đá. Châu Kha Vũ dập điếu thuốc, vừa định quay về phòng thì bất chợt cảm nhận được một đôi tay vòng qua lưng mình.
"Gần đây tâm tình anh trai có vẻ không tốt lắm, là công việc gặp chuyện gì sao?" Lưu Vũ dụi mặt vào lưng Châu Kha Vũ, thanh âm rầu rĩ vang lên giữa thinh không tĩnh mịch.
Châu Kha Vũ thoáng kinh ngạc trong giây lát, sau đó ngẩng đầu, khép mắt lại: "Còn khó chịu hơn thế rất nhiều."
Lưu Vũ ân cần hỏi:
"Sao vậy anh trai?"
Châu Kha Vũ có chút tâm phiền ý loạn, hiện tại điều hắn không muốn nghe nhất chính là hai chữ "anh trai" này. Hắn bất lực vò loạn mái tóc đen, bực dọc nhả ra một câu:
"Ai là anh trai em?"
Lưu Vũ có vẻ sững sờ, gấp gáp ngước mắt lên:
"Anh trai đừng giận tiểu Vũ, chỉ cần anh trai không giận, tiểu Vũ làm gì cũng được mà..."
"Ừm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com