Chương 5.2.
Châu Kha Vũ kéo tay Lưu Vũ đến phòng tắm, ngón tay cách lớp vải rõ ràng là không vừa vặn cào lên lớp da non mềm đêm qua bị còng tay mài rách mang đến cảm giác nóng rực đau nhói. Chân trần giẫm lên vũng nước đọng chưa kịp rút đi hết trên sàn nhà tắm phát ra thanh âm lép nhép, tiếng giãy giụa kịch liệt cùng tiếng vải vóc ma sát kéo dài đến trước gương rốt cuộc cũng đột nhiên ngừng lại.
Lưu Vũ chống tay lên thành bồn rửa mặt. Trải qua một đêm mây mưa, hai chân đã xụi lơ bất lực, thân thể cũng rã rời không chịu nổi.
Cậu nhìn vào chính bản thân mình trong gương.
Đôi môi sưng đỏ, cổ áo lỏng lẻo hé mở để lộ ra đầy dấu vết loang lổ tựa như khóm hồng nở rộ không chút kiêng kỵ. Từng hàng dấu răng lớn nhỏ dày đặc trên cơ thể, nói là bị thú hoang điên cuồng gặm nhấm thì còn dễ tin hơn.
"Cởi."
Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn ánh mắt sâu thẳm của người đứng phía sau qua tấm gương. Đây là một mệnh lệnh, tuyệt đối không phải ngữ khí nhẹ nhàng có thể thương lượng, thế là cắn răng cởi áo xuống.
Lưu Vũ cởi áo ngoài, tiện tay ném ra ngoài, quay đầu thẳng tắp nhìn về phía Châu Kha Vũ trong gương. Ánh mắt Châu Kha Vũ lại rất thưởng thức nhìn chằm chằm thân trên trần trụi của cậu, cậu nhịn không được cũng dời mắt xuống thân thể của mình.
Không nhìn còn tốt, nhìn rồi thì triệt để sửng sốt. Dấu vết được áo quần che khuất so với những gì lộ ra ngoài quả thực chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, cảm nhận trực tiếp khiến Lưu Vũ không khỏi hồi tưởng lại chiếc cà vạt nhàu nhĩ, ván giường cót két rung động cùng với tinh dịch trắng rơi trên mặt cậu.
Lưu Vũ hơi giật mình nhìn dấu hôn lấp kín thân thể, mãi cho đến khi Châu Kha Vũ dán sát vào lưng cậu, thì thào bên tai mới hồi phục tinh thần.
"Nhớ lại rồi à? Là em cầu xin anh trai làm em."
Châu Kha Vũ tiếp tục nói:
"Khóc lóc cầu xin anh trai mình đâm vào bên trong, quên hết rồi à? Tiểu Vũ của chúng ta dâm đãng như thế, ngoại trừ anh trai còn ai dám đưa em về nhà nữa?"
"Không phải... Em không có..." Lưu Vũ hai mắt đỏ bừng, lắc đầu, thanh âm cũng càng lúc càng nhỏ.
"Những chuyện sau khi ngủ cũng quên hết rồi sao?" Ngữ khí Châu Kha Vũ nâng lên, không hiểu sao mang theo chút cảm giác mất mát.
Lưu Vũ cố gắng nhớ lại, bộ đồ ngủ mới thay, cơ thể sau cuộc mây mưa không có cảm giác dính nhớp mà ngược lại vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái như thể sau khi đã tắm rửa sạch sẽ.
Trước khi ngủ... Cũng trên bồn rửa tay này, anh trai lúc ấy vẫn đang bừng bừng.
Nhưng sau khi cậu ngủ rồi, cũng không cưỡng ép làm tỉnh cậu, mà còn giúp cậu tẩy rửa thân thể... Ở một khía cạnh nào đó, có lẽ cậu đã hiểu lầm anh trai rồi.
Bàn tay Châu Kha Vũ trượt đến giữa đùi cậu, ngón tay gãi nhẹ lên khe hở giữa đũng quần mỏng: "Không cởi quần à?"
"Tiểu Vũ không cởi quần, làm sao có thể tiến vào?" Châu Kha Vũ kéo quần ngủ của cậu xuống, còn muốn tiếp tục động tác.
Lưu Vũ rất dễ dàng bởi một chút dịu dàng anh trai dành cho mình mà quên đi hết thảy những gì không tốt anh trai từng làm, do vậy nghĩ lại nguyên nhân những chuyện Châu Kha Vũ làm tất cả đều là bởi vì mình đã quá nóng nảy chất vấn hắn. Những thứ thuốc kích dục, còng tay,... tất cả cậu đều ném hết ra sau đầu.
Đồng thời, hiện tại cậu cũng không chịu nổi giày vò nữa.
Lưu Vũ xoay người nhào vào lòng Châu Kha Vũ, chôn mặt trong lồng ngực hắn:
"Em xin lỗi, anh trai."
Cơ thể Châu Kha Vũ thoáng chốc cứng đờ. Lưu Vũ ôm cổ Châu Kha Vũ, nói nhanh:
"Số điện thoại đó là của người lạ cho em ô hôm trước, em cũng không biết vì sao anh ấy lại có số của em... Anh trai không vui, tiểu Vũ sẽ lập tức xóa số điện thoại đó đi. Tiểu Vũ khi nãy chỉ là giận anh trai nên mới nói những lời ấy, em xin lỗi anh trai."
Lưu Vũ lảng tránh chuyện mình chủ động hẹn Lưu Chương đi ăn, dù sao hễ là chuyện có quan hệ tới Lưu Vũ, cho dù chỉ là một chút việc nhỏ xíu cũng đều có thể dễ dàng chạm đến vảy ngược của Châu Kha Vũ.
Châu Kha Vũ không dừng lại lâu, cười lạnh một tiếng, hạ thân cách lớp vải chống trước khe mông Lưu Vũ, nói:
"Trước tiên làm cho xong sự tình hôm qua còn dang dở đã."
Lưu Vũ vùi đầu sâu hơn, rốt cuộc thì thào:
"Không thể làm nữa mà, phía sau rất đau..."
Lưu Vũ cực kỳ hiểu cách làm thế nào mới có thể khiến Châu Kha Vũ mềm lòng, Châu Kha Vũ không đáp, Lưu Vũ lại nói tiếp:
"Sưng lên rồi, rất rất rất đau."
Châu Kha Vũ đưa tay kéo cổ tay Lưu Vũ đang quấn trên cổ mình xuống, thở dài:
"Để anh xem một chút."
Lưu Vũ lại càng níu chặt lấy cổ Châu Kha Vũ, ấp úng nói:
"Không được... Anh trai đừng nhìn."
Châu Kha Vũ không nhẹ không nặng đánh lên mông Lưu Vũ:
"Bây giờ lại biết thẹn thùng rồi? Không nhìn thì làm sao bôi thuốc?"
Để cho Châu Kha Vũ nhìn, chỉ sợ không còn đơn giản là chuyện bôi thuốc. Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, đến lúc đó đoán chừng cậu nằm bẹp một tuần cũng không xuống giường nổi, không thể đến lớp, mỗi ngày chỉ có thể ở nhà, ngược lại rất đúng ý Châu Kha Vũ.
Lưu Vũ nhỏ nhẹ nói:
"Tiểu Vũ muốn tự bôi."
"Em biết phải bôi thế nào sao? Ngoan chút, để anh trai xem."
Lưu Vũ ngẩng đầu vỗ nhẹ lên má Châu Kha Vũ trấn an, cuối cùng cũng nói ra mục đích của cậu:
"Trừ khi anh trai chịu tha thứ cho em."
Châu Kha Vũ sửng sốt trong chớp mắt, đáp:
"Được, vậy em tự làm."
Nói xong trực tiếp đẩy cậu ra, đi khỏi phòng tắm.
Không được bao lâu, Châu Kha Vũ trở lại, cầm trong tay một lọ thuốc mỡ ném xuống trước mặt Lưu Vũ, sau đó đóng sầm cửa phòng tắm lại, bỏ đi.
Cũng bởi, vô luận là cậu vô tâm chất vấn Châu Kha Vũ thế nào, hay là lần đầu tiên Châu Kha Vũ để lại cho cậu hồi ức thống khổ ra sao, không phải cứ như vậy là có thể tha thứ. Có những lời không nói ra ngay khi ấy, theo thời gian bị kéo dài ra vô hạn, cuối cùng đến tha thứ cũng trở thành một yêu cầu xa vời.
Lưu Vũ bôi thuốc loạn xạ, khi mở cửa lại phát hiện ra Châu Kha Vũ đang dựa vào cạnh cửa chờ cậu.
Lưu Vũ cúi thấp đầu, gọi một tiếng: "Anh trai."
Châu Kha Vũ không đáp lời, cũng không nói một tiếng, nắm lấy tay Lưu Vũ kéo đến bên giường:
"Anh trai sắp phải ra ngoài, tiểu Vũ tốt nhất ngoan ngoãn ở trong nhà, nếu như để anh trai phát hiện em đi lung tung..." Châu Kha Vũ nói, cầm lấy còng tay trên tủ đầu giường lắc lắc trước mặt Lưu Vũ.
Lưu Vũ khẽ gật đầu, Châu Kha Vũ lại đột nhiên nhớ tới khi nãy Lưu Vũ nói sẽ chạy, em ấy nói em ấy sẽ chạy.
Châu Kha Vũ nghĩ tới đây, bật cười, một lần nữa giơ còng tay lên lại gần Lưu Vũ:
"Nghĩ lại thì đeo lên vẫn an toàn hơn."
Còng tay "cách" một tiếng, khóa chặt cổ tay Lưu Vũ. Mặc cho Lưu Vũ khóc nức nở cầu khẩn, la lên, Châu Kha Vũ vẫn mắt điếc tai ngơ trực tiếp đi ra ngoài.
Thực tế, cả ngày hôm đó Châu Kha Vũ căn bản không có cách nào ổn định tâm trạng, kể cả khi họp hay nghe điện thoại, hoặc thời điểm một mình xử lý văn kiện trong phòng đều không khống chế được mà nhớ tới em trai nhỏ luôn luôn không nghe lời, muốn vượt khỏi sự kiểm soát của hắn.
Châu Kha Vũ cùng đối tác dùng bữa xong xuôi, thời điểm bước lên xe lại đột nhiên do dự không muốn về nhà.
Cuối cùng gọi điện cho Trương Gia Nguyên tới quán bar.
"Lâu rồi không gặp nha, Châu Kha Vũ cậu rốt cuộc cũng nhớ đến người anh em này." Trương Gia Nguyên vừa thấy mặt đã bắt đầu càm ràm, rót đầy ly rượu của Châu Kha Vũ.
"Phải đó Châu Kha Vũ, anh thật là chán quá đi mà." Doãn Hạo Vũ phụ họa bên cạnh.
Châu Kha Vũ chú ý tới bên cạnh Doãn Hạo Vũ còn có một người, liếc mắt một cái, cơn khó chịu vừa đè xuống lại nổi lên. Người kia mở miệng trước:
"Lưu Vũ đâu, không đi cùng cậu à?"
Người lên tiếng chính là Cao Khanh Trần, Châu Kha Vũ nghĩ tới Cao Khanh Trần ngày thường vừa thấy Lưu Vũ là lập tức quấn lấy, lạnh lùng đáp:
"Không."
Trương Gia Nguyên nói:
"Ngẫm cũng đúng mà, Châu Kha Vũ sao có thể để em trai bảo bối của mình tới mấy chỗ như thế này."
Cao Khanh Trần nhếch miệng:
"A~ Lưu Vũ không đến, thật là chán quá đi mà."
Doãn Hạo Vũ đầy mặt không tin nổi quay đầu nhìn về phía Cao Khanh Trần, tủi thân nói:
"Bảo bối em vẫn còn đang ở đây mà."
Cao Khanh Trần tức giận lườm cậu một cái, Châu Kha Vũ không thèm để ý tới hai người đang làm khùng làm điên, cầm ly rượu lên một hơi cạn sạch.
Trương Gia Nguyên hỏi thăm:
"Cậu cãi nhau với Lưu Vũ?"
Châu Kha Vũ hồi lâu thật lâu mới đáp:
"Tôi... ngủ với Lưu Vũ."
Một câu nói kia thành công khiến tất cả mọi người kinh hoàng không nói lên lời, Doãn Hạo Vũ hãi hùng lặp lại:
"Anh nói anh với em trai anh... Anh với em trai anh làm cái gì cơ?"
Cao Khanh Trần trợn to mắt:
"Lưu Vũ của chúng ta có phải là còn chưa thành niên không..."
Doãn Hạo Vũ vội vàng bịt miệng hắn, chỉ có Trương Gia Nguyên bình tĩnh đáp:
"Nếu tôi là cậu, tôi đã sớm làm chuyện này rồi."
Châu Kha Vũ ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn một cái:
"Tốt nhất là cậu cách xa Lưu Vũ ra."
Trương Gia Nguyên vội giải thích:
"Không phải, tôi làm sao dám tơ tưởng tới em ấy, tôi chỉ đơn thuần là ghen tị, đúng rồi, ghen tị."
"Nhưng mà Châu Kha Vũ cậu làm sao mà phải tự mua dây buộc mình thế, có gì mà tâm tình không tốt, cứ như tôi..."
Trương Gia Nguyên còn chưa nói xong, Châu Kha Vũ lại rót một ly rượu:
"Tôi không phải cậu."
Trương Gia Nguyên cười cười, sau đó thờ ơ nhún vai.
Sau đó chính là, Châu Kha Vũ thái độ khác thường không nói một lời, không ngừng tự rót rượu, những người khác cũng không biết phải an ủi hắn thế nào.
Mặc kệ hắn vậy, chỉ là Trương Gia Nguyên cũng không hứng thú với chuyện của hắn, cứ chăm chăm nhìn vào góc quầy bar.
Doãn Hạo Vũ trêu:
"Anh nhìn cái gì đấy?"
"Người bên kia, đẹp không?" Trương Gia Nguyên quay đầu lại, chỉ chỉ một cậu nhóc ngồi một mình bên quầy bar cách đó không xa.
Châu Kha Vũ thuận theo hướng Trương Gia Nguyên chỉ nhìn sang, sau khi híp mắt xác định mình không nhìn lầm, quay đầu lại uống thêm một ly, sau đó ung dung nói:
"Đó là bạn học của tiểu Vũ."
Cao Khanh Trần tựa như nhìn thấy biểu cảm của Châu Kha Vũ mỗi khi hắn bắt gặp mình vừa tới đã nhào đến ôm Lưu Vũ, chỉ nghe thấy Trương Gia Nguyên đầy mặt hưng phấn hỏi:
"Cậu quen à?"
Châu Kha Vũ đáp:
"Con trai nhỏ Lâm gia, Lâm Mặc."
Châu Kha Vũ còn định nói thêm gì đó, Trương Gia Nguyên đã không kiềm chế được cầm ly rượu đứng dậy, Doãn Hạo Vũ khịt mũi hai cái:
"Người nào đó lại muốn đi gieo tai họa cho con trai nhà lành kìa."
Trương Gia Nguyên quay đầu nhả một câu:
"Công phu trâu già gặm cỏ non anh đây còn phải học tập Châu Kha Vũ, chúng mày sau không nói cậu ta đi?"
Rồi rời đi, để lại một bàn người cười gượng còn có Châu Kha Vũ đen mặt.
Châu Kha Vũ ngồi trong quán bar tới rạng sáng, mãi cho đến khi Trương Gia Nguyên dẫn theo Lâm Mặc vừa nói vừa cười rời đi, mãi cho đến khi Doãn Hạo Vũ bận bịu đỡ lấy Cao Khanh Trần uống say mèm trở về, mãi đến khi trời sáng người mỗi lúc một đông, bàn bọn họ mỗi lúc một vắng, Châu Kha Vũ mới đặt ly rượu xuống, gọi điện cho lái xe.
Tửu lượng của Châu Kha Vũ luôn rất tốt, ngoại trừ hôm nay.
Châu Kha Vũ ngồi vào trong xe, tài xế lo lắng nhìn qua gương chiếu hậu, cẩn thận hỏi thăm tình trạng của hắn. Châu Kha Vũ hàm hồ đáp không có việc gì, nhắm mắt lại cố gắng đè cơn quặn thắt dời sông lấp biển trong dạ dày xuống, ôm bụng gục đầu, lông mày nhíu chặt.
Nhớ tiểu Vũ quá, nhớ đến sắp phát điên rồi.
Hắn không ngừng thúc giục tài xế lái nhanh một chút, lại nhanh hơn chút nữa.
Tiểu Vũ... Một mình đợi trong phòng, không biết có sợ hãi không? Hắn đã nhắc quản gia để đèn sáng, hẳn là sẽ không sợ lắm.
Lẽ ra không nên khóa Lưu Vũ lại, hắn nên nhớ tới hội chứng sợ hãi giam cầm của em ấy... Châu Kha Vũ ảo não vò tóc.
Thế nhưng đứa trẻ của hắn lại không nghe lời.
Nếu như có thể, hắn ngược lại nguyện ý khóa Lưu Vũ trong nhà như vậy cả đời, duy trì mối quan hệ anh em méo mó này.
Lưu Vũ co ro trong chăn, vừa muốn thiếp đi, lại cảm giác có người đẩy cửa, tắt đèn, khép cửa lại, lảo đảo một đường đụng phải rất nhiều đồ vật, sau đó kiếm tìm một hồi, xốc chăn lên chui vào bên trong.
Mùi rượu nồng đậm phả vào mặt, Lưu Vũ hơi nhíu mày, Châu Kha Vũ đã uống say như chết ấn cậu dưới thân. Lưu Vũ vốn định giả vờ ngủ, cánh môi mềm mại lại nhẹ nhàng đặt xuống...
Sau đó, một giọt nước mắt nóng hổi chảy qua cánh tay, Lưu Vũ kinh hãi mở bừng mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com