PN : Vigel Virus 4
Vigel Virus ( R )
04
Mùa hè đã đến, nhưng San Francisco không nóng như Hồng Kông.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác chuyển đến nhà mới ở Pacific Heights và thuê hai người giúp việc.
Người nấu ăn và dọn dẹp tên là Chị Mai, 45 tuổi, đến từ Hồng Kông. Tiêu Chiến mời cô vì cô nói mình có thể nấu món Vịt Bát Bảo.
Có thể nấu được món ăn này chứng tỏ nhiều điều, Tiêu Chiến biết cô chăm chỉ làm việc,không nói nhiều
Người lái xe trên bãi cỏ tên là Stephen, 40 tuổi, người Mexico. Vương Nhất Bác nói đùa rằng tên anh ấy phát âm giống tên em trai anh . Tiêu Chiến uống một ngụm rượu rum lớn:
"Cứ dùng anh ấy làm tài xế đi. Anh chỉ có một người em trai ."
Tiêu Chiến đứng dậy, nhổ rượu trong miệng về phía Vương Nhất Bác. Trước mặt người hầu, Vương Nhất Bác nhấc mông Tiêu Chiến lên, để anh ngồi trên eo mình, cùng nhau trở về phòng ngủ trên tầng hai
Việc thuê người giúp việc, họ phải biết mọi việc đang diễn ra trong nhà và làm việc như thể họ không biết gì cả.
Việc quan hệ trên chiếc giường mới thật thú vị, họ đã thay đổi ba tư thế cho đến khi Vương Nhất Bác đồng ý tiếp tục vào buổi tối.
Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào lòng tắm rửa. Sau khi tắm rửa thoải mái, Tiêu Chiến lười di chuyển nên ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại dưới cửa sổ sát đất, để em trai ôm trong khi uống rượu sâm panh lạnh và ăn "Vịt Bát Bảo" mà Mai tỷ chuẩn bị cho thử việc
Thái Bình Dương nằm ngay dưới cửa sổ. Khi trời tối, nước biển chuyền sang màu mực, liên tục đập vào những tảng đá xám đen, phá vỡ những con sóng và để lại những dải ren trắng.
Ngồi trong phòng ngủ cao và ngắm cảnh luôn là cách thưởng thức bữa ăn tuyệt vời nhất của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến quan hệ xong mệt mỏi nên hôm nay ăn rất ngon, ăn hết nửa con vịt.
Vương Nhất Bác đang có tâm trạng tốt. Cậu thích tiếng hét của Tiêu Chiến lúc ân ái vừa rồi, cũng rất thỏa mãn khi thấy anh ngồi trên ghế sofa, đầu tựa vào cửa sổ, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng vì uống rượu
Vương Nhất Bác biết rõ nhất cách làm cho Tiêu Chiến thoải mái.Anh muốn quan hệ tình dục với em trai mình mỗi ngày. Anh muốn chủ nhân của mình khiến anh ta cảm thấy đau. Anh muốn trở nên vượt trội. Anh không nên sống trong một căn hộ nơi mà anh ấy cần phải chào hỏi hàng xóm.
Phòng ngủ mới, giống như phòng ngủ trước của Tiêu Chiến ở Wan Chai, đủ cao để không cần phải kéo rèm khi quan hệ.
Đêm nay rượu sâm panh được uống một cách vui vẻ, bây giờ đầu óc Tiêu Chiến đã rất thoải mái. Vương Nhất Bác ôm anh ngồi bên cửa sổ, tiếp tục rót rượu cho anh, hai người cùng nhau ngắm nhìn Thái Bình Dương lăn tăn dưới chân.
Hồng Kông, Hồng Kông là gì? Tiêu Chiến không nhớ nổi.
Chính là trong đêm đó, trong tia sáng đầu tiên trước khi cơn gió biển thổi vào mát mẻ, Tiêu Chiến trong vòng tay Vương Nhất Bác hỏi :
" Chồng ơi, anh muốn đi hưởng tuần trăng mật."
Ba năm rồi, Tiêu Chiến mới đề xuất ý tưởng này, muốn Vương Nhất Bác thể hiện chút thành ý.
Ngoài ra, cậu cho rằng, ngày thứ hai sau khi đăng ký kết hôn, Tiêu Chiến sẽ đặt vé máy bay, bay nửa năm rồi mới quay lại San Francisco
Thực tế chứng minh, tư duy cố định của tinh anh không bị tình yêu mãnh liệt thiêu đốt,
Tiêu Chiến đến San Francisco, chuẩn bị ba năm, lương thực dồi dào, binh mã hùng hậu,
Dọn đến nhà mới xong, lúc này mới quyết định
Phải bù đắp tuần trăng mật mà anh ấy hằng mong muốn từ lâu.
Tiêu Chiến có thể nói bất cứ lúc nào, nhưng Vương Nhất Bác gần đây rất bận rộn, không chắc Vương Nhất Bác có thể rời khỏi San Francisco hay không.
Ở ven biển, việc kinh doanh Leather rất tốt,Đảo Kinh Hoàng ở San Francisco có nhiều chương trình hơn cả Hồng Kông, Vice không còn xuất hiện nữa,tay chơi từ khắp nơi và người bản xứ đã trở thành bạn bè.
Chìa khóa của huấn luyện Sadomasochism là tìm ra điểm đột phá,đây là tiêu chí để xác định Sadism cao cấp,là cốt lõi bên dưới.
Vice đã xác nhận không muốn tiếp tục thử thách, nhưng cậu rất hào phóng. Sau vài nụ hôn dài từ Angel, cậu sẽ vui vẻ chia sẻ với Sadism, người đang bối rối, bước đột phá nào sẽ khiến Masochism trên sân khấu giải phóng ham muốn của họ tối nay.
Nửa năm trước, Leather đã mở một địa điểm mới ở LA, nơi rượu vang có giá đắt hơn và có nhiều người đến ủng hộ hơn.
Nhịp sống của thành phố đó không nhanh bằng San Francisco. Nơi đây ban đầu được gọi là thành phố tội ác và là nơi sinh sống của những diễn viên giàu nhất.
Tháng này, Leather bắt đầu tìm kiếm địa điểm ở Vegas. Tiêu Chiến cảm thấy sòng bạc cần phải có địa điểm rộng ít nhất 3.000 mét vuông. Vice không mấy quan tâm, cậu nói Vegas rất phiền phức và cần phải có các chuyến bay thường xuyên.
Tiêu Chiến chưa từng nghĩ đến việc bảo Vương Nhất Bác ngủ cùng mình ở nhà mỗi đêm, nhưng khi nghe đến "thường xuyên bay" anh vẫn cảm thấy khó chịu, từ đó về sau anh không còn hứng thú giúp Leather tìm một chỗ ở Las Vegas nữa.
"Nhất Bác, tuần sau chúng ta có thể đi và ở lại một tháng được không?"
" Đại thiếu gia,anh không cần phải giao dịch?"
" Anh muốn thành lập một quỹ chỉ số NGO (Non Governmental Organization - Tổ chức phi chính phủ). Để gây quỹ, anh cần một mánh khóe.Anh dự định đến Bắc Phi và Tây Phi để tìm một vài dự án và đầu tư một số tiền để tạo ra một mặt tiền. Em biết đó, Phố Wall rất quan tâm đến năng lượng sạch."
" Bảo bối, dây là tuần trăng mật hay là hoạt động từ thiện?"
"Tất nhiên là tuần trăng mật rồi! Anh đã chọn xong các hoạt động rồi, chỉ cần qua đó chụp vài tấm ảnh là xong. Thời gian còn lại, anh muốn em đi cùng anh trong tuần trăng mật."
Vương Nhất Bác cười lớn. Anh trai của cậu luôn là người giỏi nhất trong việc đàm phán các điều kiện.
Tiêu Chiến vòng tay qua eo Vương Nhất Bác, chôn mặt vào cổ cậu, dùng đầu lưỡi liếm lên xuống, dùng tất cả kỹ năng quyến rũ của mình để khiến Vương Nhất Bác gật đầu trong đêm nay.
" Lại muốn nữa sao? Như thế nào thao bao nhiêu lần cũng không đủ? "
Vương Nhất Bác ấn Tiêu Chiến xuống thảm, dùng ngón tay chạm vào phía sau anh. Địa phương ấy cậu đã dùng qua vào buổi chiều vẫn còn mềm mại. Cậu kéo căng nó ra hai lần rồi cho ba ngón tay vào khuấy.
"Chủ nhân, thật thoải mái...um, em nợ anh nhiều năm như vậy, phải đợi đến khi em trưởng thành mới có thể thao anh"
Sau khi làm tình với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã trở nên nghiện tình dục, phải là cùng Vương Nhất Bác làm,cậu sẽ khiến anh đau, anh lại thích đau
"Hôm nay làm anh đau đến khóc"
Vương Nhất Bác thè lưỡi vào ống tai của Tiêu Chiến và liếm. Tiêu Chiến ngửa cổ ra sau, hét lớn, yết hầu hướng lên trần nhà,anh giữ chặt cánh tay của Vương Nhất Bác bằng hai bàn tay,gốc đùi mở rộng,ba ngón tay không thể thọc sâu vào trong được nữa,đau rồi,rất đau
"Chủ nhân, như thế nào đều được."
Tuần trăng mật, Bắc Phi, muộn ba năm, sớm một ngày.
Chuyến bay từ San Francisco đến Casablanca mất 16 giờ và thời gian này được sắp xếp rất không dành cho giới thượng lưu.
Tiêu Chiến vừa lên máy bay đã ngủ liền 10 tiếng, bởi vì Vương Nhất Bác nói tuần trăng mật phải bắt đầu từ tối qua, cho nên tối qua hai người đã ân ái quá lâu. Tiêu Chiến buồn ngủ đến mức không thể cử động, nhưng Vương Nhất Bác không cho anh ngủ, cậu bảo anh ngày mai ngủ trên máy bay và không được đi vệ sinh vì quá đông người.
Nghe vậy, Tiêu Chiến rùng mình, ngoan ngoãn cúi người xuống lần nữa. Thực sự, nằm trên giường thoải mái hơn nằm trên bồn rửa mặt trên máy bay.
Tiêu Chiến không còn nhớ mình đã xuất tinh trước khi ngủ hay là ngủ rồi bị làm đến xuất tinh nữa. Tóm lại, khi anh thức dậy vào buổi sáng,trên bụng anh đều có một bãi tinh
Tiêu Chiến thức dậy,ăn sáng và ăn tối, sau đó kiểm tra email. Thư ký của anh đã gửi cho anh lịch trình, trong đó nêu rõ anh cần phải đến thăm ba nhà máy ở Morocco và Algeria và trao tặng đô la Mỹ cho "những nụ cười chân thành" ở Bắc Phi.
Sau khi gửi ảnh về văn phòng ở San Francisco,liền có thể bước vào tuần trăng mật.
Với chuyến đi đến Nga, Tiêu Chiến đang rất mong chờ những điều sẽ diễn ra trong tuần trăng mật. Anh nhiều lần muốn giật lấy máy tính bảng của Vương Nhất Bác để kiểm tra hộp thư đến, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, bởi vì chủ nhân chỉ có thể mãn nguyện với anh
Trong khi Tiêu Chiến ngủ, Vương Nhất Bác đang uống rượu và đọc email.
Leather ở Vegas đã chọn ,cậu vẫn chưa hài lòng,quá to hoặc quá nhỏ, quá cũ hoặc là quá tối. Cuối cùng,cậu thiết lập chế độ trả lời tự động ,Vice sẽ mất tích trong một tháng.
So với công việc, cũng có những điều khiến Vice vui vẻ. Cuối cùng cậu nhận được phản hồi từ công ty du lịch Algeria:
"No Problem. Welcome to ground, Vice."
"Không vấn đề gì. Chào mừng hạ cánh, Vice."
Người đại diện du lịch tên là Jeff, cũng là người Mỹ đã định cư ở Maroc hơn mười năm. Hắn rất béo, tính phí cao và chuyên giải quyết "mong muốn" của những người giàu có.
Jeff được một khách hàng thường xuyên của Leather ở San Francisco giới thiệu đến Vice.
Một người từng đưa người khác lên tầm cao danh tiếng, chưa bao giờ khiến người ta thấy nhàm chán.
Yêu cầu của Vương Nhất Bác với Jeff rất đơn giản. Cậu muốn đưa Tiêu Chiến đi săn ở Algeria.
Tiêu Chiến đã có được giấy phép sử dụng súng ở California khi anh còn học đại học, còn Vương Nhất Bác có giấy phép sử dụng súng từ Vương quốc Anh. Cậu cần phải thi lại để được đi săn ở Hoa Kỳ, nhưng Vương Nhất Bác chưa bao giờ có hứng thú với việc đi thi
Tiêu Chiến đã chọn Bắc Phi để hưởng tuần trăng mật. Điều Vương Nhất Bác hài lòng nhất ở nơi này là bất kể giấy phép sử dụng súng của nước nào, chỉ cần dịch sang tiếng Anh hoặc tiếng Pháp là anh có thể đi săn ở Bắc Phi.
Vương Nhất Bác muốn có một bãi săn riêng gần sa mạc Sahara với nhiều động vật sống, không chỉ có đông vật ăn cỏ và lợn rừng.
Khu săn bắn tư nhân không phải là điều khó khăn đối với đại lý du lịch, nhưng cách định nghĩa " động vật hoang dã" thì hơi khó khăn.
Một ngày trước khi lên máy bay, Jeff nhận được thư trả lời từ Vice: báo
Săn một con báo hoa mai sẽ rất tốn kém, nhưng vẫn chưa phải là khó khăn nhất. Nếu Vương Nhất Bác trả lời là muốn một con hổ hoặc một con sư tử thì sẽ tốn rất nhiều tiền bạc và công sức.
Ở Algeria, có rất nhiều người Pháp nhập cư giàu có và việc họ nuôi báo làm thú cưng không phải là chuyện hiếm.
Đối với Vương Nhất Bác, người thích chơi đùa từ nhỏ, việc săn bắt đòi hỏi phải có mèo cỡ lớn. Khi mới có được giấy phép sử dụng súng ở Anh, anh cũng rất thích thú với việc săn bắn. Có thể săn được động vật hay không là một chuyện, nhưng chắc chắn phải có những con mèo cỡ lớn ở khu vực săn bắn.
Không có con thủ nào ở bãi săn, giống như một tên Sadism đỉnh cao bước vào câu lạc bộ và thấy mọi người bên trong đều chỉ muốn tìm người để lên giường làm tình
Một đàn lợn rừng lông đen sẽ khiến Vice thấy chán ghét
Casablanca, thành phố cực Tây của Châu Phi, là một khu nghỉ dưỡng và căn cứ gián điệp của Anh và Pháp trong Thế chiến II.
Thành phố này là biểu tượng trên lá cờ của những người thực dân. Những người nằm quyền lực đã chuyển từ Quân đoàn Jerusalem sang cướp biển Bồ Đào Nha. Họ cũng giương cao lá cờ đỏ và vàng của Tây Ban Nha, và cuối cùng bị Pháp chiếm đóng trước Thế chiến thứ nhất.
Ngày nay, Maroc đã giành được độc lập trong hơn nửa thế kỷ, nhưng mọi người vẫn nghĩ rằng nước này giống như Pháp, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha và bất kỳ quốc gia hùng mạnh nào từng chiếm đóng nước này.
Mặc dù những người nằm quyền lực khác nhau, nhưng họ đều có sự hiều biết ngầm về tính thẩm mỹ của Casablanca. Tên của thành phố đã được thay đổi sang nhiều ngôn ngữ, nhưng tất cả đều có cùng một nghĩa, "Nhà Trắng".
Trong tuần đầu tiên, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã nghỉ tại Khách sạn Four Seasons ở Nhà Trắng. Họ đã từng đến thành phố này trước đây, nhưng vì họ không đi cùng nhau nên thành phố này cũng không có nhiều điều mới lạ.
Casablanca không đủ chất Pháp đối với Tiêu Chiến, cũng không đủ chất Bắc Phi đối với Vương Nhất Bác
Ba nhà máy ở Châu Phi nhân được đô la Mỹ đều rất biết ơn. Họ đã sắp xếp một bữa tối với Tổ chức Năng lượng Sạch Đô thị. Tiêu Chiến là khách danh dự. Đêm đó anh đã uống hết nửa chai rượu vang đỏ, và hôm nay chai rượu này cuối cùng đã vượt qua thử thách.
Khi họ trở về khách sạn vào đêm hôm đó, Tiêu Chiến đã quấn lấy Vương Nhất Bác đòi làm tình
Chủ động cưỡi lên người cậu lắc lư, tâm trạng vô cùng tốt. Vương Nhất Bác nằm trên giường nhìn biểu hiện của Tiêu Chiến, muốn xem anh có thể chịu đựng được bao lâu rồi mới lên tiếng, cầu xin cậu đẩy anh xuống.
Rượu vang đỏ hảo hạng khiến Tiêu Chiến trở nên tham vọng hơn bình thường. Đùi của anh run rẩy đến nỗi không thể quỳ xuống được. Chưa thỏa mãn, anh còn vòng tay qua ngực Vương Nhất Bác rồi ngồi xuống,ưỡn mông ra.
" Bảo bối, hôm nay tự xuất tinh đi, tiếp tục động "
"Chủ nhân, anh không xuất được.. em giúp anh."
"Gọi em "
"Nhất Bác."
"Gọi em "
" Anh ơi "
Tiêu Chiến hầu như không nghĩ tới chuyện này. Anh nhận ra ánh mắt của Vương Nhất Bác lúc đó. Đó là lệnh cho anh phải từ bỏ quyền chủ động, tự nguyện phục tùng và gọi cậu là "anh".
Em trai của anh đã lớn lên từ lâu và trở thành người đàn ông của anh, và họ càng ở bên nhau lâu thì sự kiêu ngạo và áp bức của Vice càng trở nên rõ ràng hơn.
Họ đã từ bỏ sự đạo đức giả của mình, và Angel có thể tôn thờ đỉnh núi một cách thanh thản và bày tỏ tình yêu của mình mà không cần quan tâm đến người khác. Angel là cái tên mà Vice đặt cho Tiêu Chiến. Angel không nên sống ở nơi bằng phẳng.
Nhưng Angel cần phải phục tùng chủ nhân của mình, một người đàn ông ngày càng khó kiểm soát và làm hài lòng,vẫn khiến Angel sợ hãi.
Cuối cùng thì em trai cũng mạnh hơn anh trai. Cậu có thể giữ chặt Tiêu Chiến bất cứ lúc nào, khiến anh không thể động ,mọi lúc bị thao đến cao trào,mỗi ngày đều có thể
Đêm cuối cùng ở Casablanca, Vice đã được làm hài lòng
Sau khi ân ái, Tiêu Chiến vẫn duy trì tư thế cuối cùng, tựa đầu vào đùi Vương Nhất Bác, nghe cậu nói chuyện điện thoại. Họ nhận được thông báo từ công ty du lịch.
Jeff đã sắp xếp một chuyến bay ngắn đến Algeria vào chiều mai. Điểm dừng chân đầu tiên không phải là thủ đô Algiers mà là Constantine.
Bởi vì bãi săn mà Vương Nhất Bác mong muốn đã sẵn sàng. Ngoài những sinh vật sống ở đó, còn có ba con báo đang chờ súng săn.
Tiêu Chiến uống rượu, ân ái, đã nửa tỉnh nửa mê.
Nhưng từ tiếng Anh đơn giản "Panther" trên điện thoại khiến anh mở to mắt và nhìn chắm chằm vào Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến lớn lên trong môi trường giáo dục tinh hoa, luôn được dạy về "truyền thống của vua" . Họ thích chiến đấu với hươu đực và lợn đen, điều này có nghĩa là chuyển giao quyền lực.
Nhưng Tiêu Chiến chưa từng săn báo. Giống như ở Nga, Vương Nhất Bác luôn mang đến cho anh nhiều điều cực đoan hơn anh tưởng tượng.
Vương Nhất Bác cúp điện thoại, khóe miệng cong cong, mìm cười xoa tóc Tiêu Chiến, giống như đang dỗ một đứa trẻ ăn ớt vậy. Cậu ôm chặt lấy anh nằm trên gối, đặt đôi môi mỏng lên gáy Tiêu Chiến, nói:
"Ngủ đi, ngày mai dắt anh đi"
Vốn cho rằng Casablanca là thành phố mang đậm chất châu Âu nhất ở châu Phi, nhưng khi đến Constantine mới biết đây hoàn toàn là một thành Rome bị lãng quên.
Khu vực săn bắn được bố trí ở khu vực rừng rậm bên ngoài Constantine, nơi có khí hậu sa mạc nhiệt đới, nhiệt độ cao và độ ẩm thấp.
Jeff lái xe đến đón họ và họ lái xe đến khách sạn gần khu săn bắn sau khi xuống máy bay. Họ đi trên một chiếc xe địa hình, xóc nảy và ngột ngạt. Tiêu Chiến bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy trên da.
Jeff rất nhạy bén. Anh ta lấy một ít gel thảo dược sản xuất tại địa phương đưa cho Tiêu Chiến, nói nó sẽ mát và giảm ngứa nếu bôi lên người. Tiêu Chiến cầm lấy lọ thuốc, đọc thành phần ghi trên đó, ném lên ghế rồi nói với Vương Nhất Bác bằng tiếng Trung:
" Tinh dầu bạc hà không đáng một xu."
Vương Nhất Bác vòng tay qua vai Tiêu Chiến mỉm cười, sau đó liếm vành tai anh:
" Em sẽ giúp anh giảm ngứa sau khi check in."
Tiêu Chiến dựa vào vai Vương Nhất Bác không nhúc nhích, nhắm mắt lại lắng nghe cậu nói chuyện với Jeff.
"Tại sao không đến sa mạc Sahara?"
"Vice, có nhiều bãi săn gần sa mạc Sahara, nhưng chúng không đủ riêng tư và không có báo trưởng thành. Tôi có thể mua một con vật cưng và thả nó vào đó, nhưng báo sẽ bị kẹt trong cát và chạy chậm. Tôi không nghĩ chúng là con mồi mà anh muốn."
"Rất tốt. Khu vực săn bắn lần này lớn thế nào?"
"Khu rừng rậm có diện tích 1.400 km2. Khu vực săn bắn ngày mai nằm sâu bên trong, khoảng 100 km2 dành riêng cho anh."
Tiêu Chiến nhằm mắt lại nói: "Giống như bãi săn ở Thung lũng Tử Thần, chỉ có điều ở Thung lũng Tử Thần không có báo."
Jeff nhìn vào gương, thấy Tiêu Chiến đang nhằm mắt. Người đàn ông Trung Quốc này chỉ nói chuyện với Vice, trông rất đẹp trai nhưng lại ở rất xa.
Anh trông rất giống Vice khi nhìn từ nhiều góc độ. Jeff vẫn chưa biết tên của Tiêu Chiến, anh chỉ nghe Vice gọi anh là bảo bối.
Người đàn ông này rất quen thuộc với các hoạt động săn bắn ở bờ biển phía tây Hoa Kỳ và biết rõ quy mô của khu vực sẵn bắn ở Thung lũng Chết.
"Vâng, thưa ngài. Thung lũng Chết không có báo. Lần này chúng tôi chuẩn bị ba con báo châu Phi trưởng thành. Tôi đã hỏi người bán và chúng có thể chạy với tốc độ 70 km/h khi chạy trốn."
"Đó cũng không phải là giống tốt nhất."
Angel từ trước đến nay sẽ không để lại một chút tình cảm nào cho phía trung gian. Nếu không đủ tốt thì không đủ tốt. Mặc dù anh chưa bao giờ nhìn thấy một con báo châu Phi thực sự và tốc độ chạy hơn 100 km của anh là nhờ những gì anh học được từ các tạp chí địa lý.
Jeff không thể trả lời. Ban đầu hắn muốn khoe với ông chủ rằng con mồi hắn bắt được lần này có chất lượng cao và rất đáng giá.
Mặc dù là thú cưng nuôi nhốt nhưng phải mất rất nhiều công sức mới có thể bắt được nó. Nhưng ai ngờ rằng ngay ngày đầu tiên đã bị Tiêu Chiến từ chối.
không có công việc nào dễ hoàn thành với người giàu
Vice rất chiều chuộng người đàn ông này vì trông anh ta rất giống mình. Người đại lý du lịch tội nghiệp nghĩ rằng Vice sẽ khiển trách mình, nhưng điều bất ngờ là người đàn ông lạnh lùng ở hàng ghế sau thực sự mìm cười, và mỉm cười một cách vui vẻ.
Jeff nheo mắt, liếc qua gương thấy Vice đang vuốt ve gáy Tiêu Chiến, để anh tựa đầu vào đùi mình, rồi nói
" Bảo bối, một con báo có thể chạy với tốc độ 70km/h thực sự rất nhanh. Anh sẽ biết điều đó thật tuyệt khi nhìn thấy nó."
"Chủ nhân, trong mắt Angle chỉ có một thứ rất tuyệt "
Editor : 臉紅了。🙈🤭🤭
Tiêu Chiến mở mắt, chống tay lên, đặt lên cằm Vương Nhất Bác, đợi cậu cúi đầu, mới đưa đầu lưỡi vào.
Jeff quay đầu lại một cách có ý thức, nhìn thẳng vào con đường đang dần di chuyển ra khỏi thành phố, và bật giai điệu của một bài hát hoài niệm của Hollywood, một bài hát mà giống như Constantine, được lưu giữ trong một ký ức nhất định.
Bên ngoài cửa sổ xe, mặt trời đỏ khổng lồ đang từ từ nghiêng xuống. Theo lời bài hát tiếng Anh, một người đẹp sẽ quấn chặt mình trong chiếc áo gió khi màn đêm buông xuống và bước vào câu lạc bộ Bắc Phi tràn ngập hình ảnh điệp viên.
Ở đó có nguy hiểm, nhưng cũng có tình yêu.
Tiếng hôn và tiếng thở hổn hền ở hàng ghế sau cuối cùng cũng lắng xuống, anh chàng đẹp trai lại nhắm mắt lại. Anh ngã xuống chân Vice để nghỉ ngơi, như thể việc nán lại trước đó đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng thể chất.
Jeff hắng giọng trước khi nói tiếp:
"Vice, tôi đã chuẩn bị một ít thuốc cho anh. Vài tháng gần đây ở Nigeria có dịch hạch. Ngày mai tôi sẽ chở anh đi săn. Sáng mai khi ra ngoài, anh hãy dùng nhiều hơn để tránh rắn và chuột."
"Yersinia Pestis? Thứ này đã hàng trăm năm tuổi rồi."
"Đúng vậy, ở Tây Phi thì như vậy. Virus sẽ đột biến sau mỗi vài năm. Chỉ vì họ nghèo. Nhưng đừng lo. Constantine đang ở Bắc Phi. Tình hình ở đây được kiểm soát tốt. Chỉ là đề phòng vạn nhất."
Cuộn đô la Mỹ khổng lồ sắp nằm trong tay Jeff khiến anh phải nói về loại vi-rút dịch hạch đang lây lan ở Nigeria một cách vòng vo.
Các nước nghèo nhất ở Châu Phi chủ yếu tập trung ở Tây Phi. Công tác phòng chống dịch bệnh và y tế ở đây rất kém, thường xuyên xảy ra các bệnh truyền nhiễm trên diện rộng, nhiều thành phố ở Nigeria phải đóng cửa.
Tình hình tốt hơn nhiều ở Bắc Phi và Nam Phi, nơi có các bệnh viện kiểm soát dịch bệnh chuyên dụng, bao gồm hai bệnh viện ở Constantine. Tuy nhiên, hầu hết bệnh nhân nhiễm virus dịch hạch đều sống ở những vùng nghèo đói, nơi điều kiện vệ sinh kém và rằn, chuột ở khắp mọi nơi.
Nơi này thực sự khác biệt hoàn toàn so với khu nghỉ dưỡng họ sắp đến, một thiên đường và một địa ngục ngay trong cùng một thành phố.
Tiêu Chiến đã nghe đi nghe lại nhiều lần,1996 trên người Vương Nhất Bác, khí hậu khô nóng của Constantine khiến anh buồn ngủ và ngủ thiếp đi trên chân Vương Nhất Bác.
Vice không nói gì thêm mà ẩn vào cửa sổ. Cơn gió mang theo mùi tanh thổi vào trong xe. Tiêu Chiến nhíu mày, Vương Nhất Bác dựa tay vào cửa số ngắm nhìn cảnh vật sa mạc dọc đường.
Sau khi Tiêu Chiến ngủ thiếp đi, sắc mặt của Vice lại trở về bình tĩnh, không chút biểu cảm. Jeff nhìn cậu nhiều lần nhưng không dám nói gì.
Khách sạn họ nghỉ đêm đó là một tòa nhà cũ, một dinh thự thanh tra do thực dân Pháp bỏ lại vào thế kỷ 18.
Tòa nhà hai tầng màu trắng này nằm khép kín trong một sân trong và chỉ có 10 phòng mở, tất cả đều là phòng suite, mỗi phòng rộng hơn 300 mét vuông.
Sau chuyến đi xóc nảy trên chiếc máy bay nhỏ vào buổi sáng và chuyến đi ba giờ trên xe địa hình sau khi hạ cánh, Tiêu Chiến đi tắm và cảm thấy quá nóng không thể di chuyển. Anh từ chối bữa tối dưới ánh nến do Jeff sắp xếp và năm trong phòng xem TV.
Ở vùng ngoại ô Constantine, nơi tín hiệu điện thoại di động không ổn định, khách sạn thực sự đã lắp đặt truyền hình vệ tinh.
Tiêu Chiến xem CNN một lúc. Phố Wall vẫn còn lo lằng về cuộc bầu cử năm sau nên anh đã nhấn điều khiển từ xa vài lần và bắt đầu xem bản tin của chính quyền địa phương.
Trên màn hình TV là một người phụ nữ da đen béo, đang bế một cậu bé rất gầy khoảng 10 tuổi trên tay. Người phụ nữ đang chiến đấu tuyệt vọng với đội ngũ kiểm soát dịch bệnh mặc trang phục bảo hộ màu trắng. Cô ấy khóc:
"Các người không thể mang con tôi đi được, nó có thể sống! Tôi sẽ chăm sóc nó, không ai sống sót trong bênh viện của các người đâu, họ sẽ chết ở đó!"
Thật là một cuộc cãi vã ngu ngốc và thiếu hiểu biết.
Yersinia pestis hiện nay rất hiếm ở Hoa Kỳ, nhưng vẫn gây lo ngại ở Châu Phi.
Trình độ y tế địa phương quả thực không đủ, trình độ của bệnh viện kiểm soát dịch bệnh có thể tưởng tượng được. Việc người phụ nữ châu Phi này cực kỳ thiếu ý thức phòng ngừa và kiểm soát, tiếp tục che giấu và chống đối chắc chẳn đã khiến sự lây lan trở nên tồi tệ hơn.
Cảnh đánh nhau và tiếng khóc của bà béo khiến Tiêu Chiến đau đầu. Anh tắt TV rồi nằm xuống giường chờ Vương Nhất Bác đi tắm.
Tối hôm đó, họ ăn tối trên giường, truyền thống của Pháp vẫn được giữ nguyên trong công thức nấu ăn của Constantine.
Thịt nai được nướng cho đến khi hơi cháy xém, và nước sốt nấm đen và hạt tiêu đen cuối cùng đã khiến Tiêu Chiến có chút cảm giác thèm ăn. Anh nằm trên giường và nhìn em trai mình cắt thịt nai thành từng miếng nhỏ và cho vào miệng.
"Nhất Bác, khát , muốn uống nước."
Vương Nhất Bác cầm sẵn nước đá trong tay, rót một ly rượu vang đỏ lớn đưa cho Tiêu Chiến.
Algeria là vùng sản xuất nho nổi tiếng thế giới và là nước xuất khẩu rượu vang lớn sang châu Âu trong thời kỳ thuộc địa.
Thời gian dài, đất đai sa mạc hóa và khí hậu khô ráo khiến nơi đây rất thích hợp để sản xuất rượu vang đậm đà.
Chai rượu hôm nay được Vice lựa chọn. Giống nho sử dụng là nho Carignan địa phương, một loại rượu vang hảo hạng đạt chuẩn VDQS.
" Chủ nhân, anh không uống được nữa. Anh thấy chóng mặt..."
Có hai cái chai rỗng ở dưới gầm giường. Carignan có hương vị tươi mát và hậu vị mạnh mẽ. Loại rượu này thực sự là loại rượu mà Angel ưa thích.
Angel đã uống rất nhiều với thịt nai khô. Nếu anh uống thêm nữa, anh sẽ say và quên hết mọi thứ.
" Bảo bối, tại sao phải tỉnh táo trong tuần trăng mật? Ngoan,há miệng."
" um..."
Vương Nhất Bác uống hai ngụm liền đổ một ly rượu vang đỏ lớn vào bụng Tiêu Chiến. Khi anh uống ngụm cuối cùng, anh cảm thấy cổ họng nóng rát, theo bản năng anh cố gằng kiềm chế lượng rượu tràn vào quá mức.
Nhưng Vice không dừng lại, đầu lưỡi cuốn lấy, chặn lại dòng chảy ngược,khiến Angle nôn ra sạch sẽ
Từ khi định cư tại San Francisco cùng Vương Nhất Bác, bệnh loét dạ dày của Tiêu Chiến không còn gây ra bất kỳ rắc rối nào nữa.
Con ngỗng xám không còn uống nữa, nho chín rất biết cách làm hài lòng niêm mạc dạ dày của Angel.
Tiêu Chiến ngã xuống giường, má, cổ, ngực và bắp chân đều nóng đỏ, anh đã say mèm
Anh bắt đầu tự hỏi liệu họ có dành toàn bộ tuần trăng mật để làm tình trong trạng thái choáng váng không.
Vice gỡ thịt đỏ ra khỏi xương hươu rồi bỏ vào miệng Tiêu Chiến, đẩy cằm anh ra để Angel nhai. Sau khi nhai nó thành từng miếng, Vice lao vào và cuộn miếng thịt có hương vị rượu vang đỏ bằng lưỡi.
Chẳng mấy chốc, Angel bị kích động đến mức nóng bừng và xấu hổ, bị đẩy xuống gầm giường cùng với khay thức ăn. Những chiếc đùi nai và măng tây còn dang dở lăn trên mặt đất và trở thành rác mà chẳng ai quan tâm.
Tiêu Chiến vội vàng cởi cúc quần của Vương Nhất Bác, nằm chặt vật cứng của cậu trong tay. Người say thường trung thực hơn, và đây chính là điều làm họ sống trong khoái lạc
Rượu làm tăng cường các giác quan và thuốc kéo dài cảm giác hưng phấn
Đêm đầu tiên ở Constantine, Tiêu Chiến nằm suốt đêm dưới chiếc quạt trần bằng đồng do quân Pháp để lại và bị cưỡng hiếp cho đến khi gần ngất đi.
Anh cảm thấy như mình lúc nào cũng say, nhưng cũng cảm thấy như mình tỉnh táo. Anh gãi lưng Vương Nhất Bác và hỏi:
"Tại sao lúc em10 tuổi em không yêu anh?"
"Sao lúc em10 tuổi em không thao anh?"
TBC
18/04/2025
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com