Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Trong phần bình luận có người hỏi anh ta rằng bài hát nói về điều gì. Hyunjin chắc chắn có thể giải thích được những nội dung sâu sắc hơn là những điều được thể hiện trong lời bài hát, nhưng em vẫn mong anh ta sẽ nói ra một lời giải thích mà em nửa mong đợi.

Nhưng anh ta lại đỏ mặt. Đỏ mặt cái kiểu chết dẫm ấy.

"Đó là..." anh lắp bắp, nụ cười hiện trên môi. "Về việc lái xe. Xe máy và các thứ khác. Thế đấy"

Cuộc trò chuyện ngay lập tức trở nên điên cuồng khi mọi người—cho rằng anh đang bao biện, lời bài hát lăng nhăng gửi đi một thông điệp rõ như ban ngày rằng đây không phải là nói về việc lái xe. Nhưng Chris khẳng định, cười tươi hơn và khổ sở với mỗi bình luận anh đọc như một cậu bé, như thể anh ta đang không hề phát livestream trên một trang web khiêu dâm.

Đặc biệt, một bình luận hỏi anh ấy liệu anh ấy có định "cưỡi lên như nhịp sóng của đại dương" tối nay không--trích từ lời bài hát đó--và Chris mất bình tĩnh, co rúm người lại khi vùi mặt vào tay và ngả lưng vào ghế, một tiếng hét thảm hại. Hyunjin để ý rằng anh ta đang mặc một chiếc áo crop top, và một cảm giác ghen tị dâng lên trong em khi anh ấy nhận ra Chris thật điên rồi, cơ bụng nam tính của anh hiện ra và đường chữ V tuyệt đẹp biến mất sau chiếc quần jean bó sát của anh.

Anh xoay người trên ghế, xấu hổ thêm vài giây trước khi quay lại gần máy tính. Sau đó, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh sự phấn khích, anh nhìn chằm chằm vào máy ảnh với đôi môi dưới đầy đặn, bị mắc kẹt dưới hàm răng.

“Ý mình là, mình có thể… nếu đó là điều mọi người muốn,” anh nói bằng một giọng nhẹ nhàng đến nỗi ngay lập tức lay động thứ gì đó bên trong Hyunjin. Nó chạm vào em và sâu, trầm, nóng bỏng , cái cách khí chất của anh ta đột ngột chuyển từ chàng trai dễ thương nhất, thuần khiết nhất trên trái đất sang một thứ gì đó vẫn ngọt ngào với một chút tội lỗi.

Hyunjin không thể tin vào mắt mình khi tiền boa bắt đầu xuất hiện. Hàng trăm mã thông báo chỉ trong vài giây, mọi người trong cuộc trò chuyện cầu xin được xem anh ta tự thủ dâm, người xem hoàn toàn vỡ òa như thể họ đã bị cưỡng chế trong nhiều năm. Bản thân Hyunjin đã quan sát được hơn mười lăm phút và thật nhẹ nhõm khi Chris đứng dậy, xoay ghế ra khỏi khung hình và thay vào đó ngồi lên mép giường. Máy quay bây giờ đã cho thấy rõ cơ thể anh, và Hyunjin coi thường cách nó khiến cổ họng em khô khốc. Cặp đùi dày, cơ ngực nở nang, bờ vai rộng... Những ngón tay của Chris di chuyển lên đùi để đặt nhẹ bên dưới gấu áo crop top, và thật khó chịu vì anh ta đang che đi phần da thịt duy nhất mà người xem nhìn thấy.

Trông anh ấy vẫn xấu hổ như mọi khi, ít nhất là đỏ mặt lan xuống cổ. Hyunjin tự hỏi liệu nó có lan rộng thêm nữa không.

"Mình nên bắt đầu như thế nào?" Chris hỏi, và Hyunjin gần như nghẹn ngào khi nhìn thấy một ngón tay của anh khéo léo luồn vào dưới cạp quần. "Đây? Hay mọi người muốn tôi... chơi ngay lập tức?"

Nhiều token hơn. Hàng chục người yêu cầu anh chơi với con cặc của anh trước. Có vẻ như Chris không có bất kỳ mục tiêu hoặc mức giá cụ thể nào cho những gì anh làm, thậm chí không có vẻ như anh trông đợi token của họ rồi mới bắt đầu hành động. Đôi mắt của anh nhắm nghiền và dương vật của anh ấy cứng lại rõ rệt trong quần, hình dáng ấn tượng bắt đầu phình ra khỏi lớp vải bó sát. Lông mày nhíu lại, Chris vén áo lên và đặt vạt áo vào giữa môi để giữ nó cố định. Hyunjin há hốc mồm khi nhìn thấy những cơ bắp săn chắc hoàn hảo nổi lên dưới làn da nhợt nhạt khi hơi thở của Chris dường như trở nên nhanh hơn.

Và hắn ta có một chiếc khuyên ở rốn. Chúa ơi.

Một bàn tay mạnh mẽ, gân guốc mở cúc quần của anh và cởi khóa, trước khi gần như ngay lập tức đẩy chiếc quần đùi của mình xuống để con cặc cứng cáp của anh bung ra. Đoạn trò chuyện diễn ra quá nhanh để đọc được, nhưng ngay khi Chris vòng tay qua nó, mắt anh ấy lại hướng về phía máy ảnh, như thể biết rằng Hyunjin có thể đọc được đoạn trò chuyện. Từ góc độ này, anh biết mình có thể không phải nhìn vào bản thân. Anh không bận tâm kiểm tra xem mình trông có ổn không, không đảm bảo máy ảnh đang ghi lại mọi thứ đúng cách, anh chỉ nhìn chằm chằm vào các bình luận và cố gắng làm theo.

Khi con cặc của Chris ngay lập tức co giật trong tay anh, Hyunjin cuối cùng cũng hiểu được.

Chris không làm việc này vì tiền. Hoặc ít nhất, không chỉ vì điều đó. Sự chú ý, lời khen ngợi, sự khát khao, việc mọi người đều cầu xin được nhìn thấy và nghe thấy anh, tôn thờ từng centimet trên cơ thể anh... điều đó khiến anh ta hứng khởi. Khiến anh khao khát nhiều hơn nữa. Anh có thể đang giữ một hành động ngây thơ, nhút nhát, trong sáng, nhưng Hyunjin không nghi ngờ gì về giả thuyết điều đó đã kích thích anh ta. Và em hiểu điều đó, bản thân Hyunjin cũng yêu công việc của mình, em thấy vui khi làm những gì mình làm, nhưng thành thật mà nói, em không bao giờ nhìn vào những bình luận khi đang chạm vào mình. Nghe có vẻ kỳ quặc  và ích kỷ... nhưng Hyunjin chỉ nhìn chính mình. Em nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong máy ảnh, đảm bảo tăng thêm gia vị cho mọi thứ: cách em nỉ non, cách khuôn mặt em vặn vẹo trong khoái cảm, cách cơ thể em phản ứng. Em thường không giả vờ, nhưng em có thể thêm chút lấp lánh nhỏ nhất vào màn trình diễn của mình và đó là điều mang lại lợi nhuận cho em.

Đó là điều khiến em khó chịu khi biết rằng anh ta đang thể hiện bản thân cho hàng trăm người lạ nhìn thấy, xinh đẹp, trơ tráo và tục tĩu . Đó cũng là điều mà người xem yêu thích ở các buổi phát trực tiếp của anh ấy.

Hyunjin nhận ra rằng Chris và mình rất khác nhau trong cách họ làm công việc. Có điều gì đó thật thô thiển về Chris. Cách anh ta thở dốc và đẩy hông vào lòng bàn tay khi sắp lên đỉnh trông không có gì đặc biệt, không có gì trong buổi live của anh giống như một buổi diễn, việc anh ta ngậm chặt gấu áo của mình trong khi đọc những bình luận đang khiêu gợi anh trông không hề giả trân tẹo nào.

Chris không cần phải cố hành động tội lỗi để trông có vẻ tội lỗi, và có lẽ đó là điều thu hút mọi người đến với anh đến vậy.

Hyunjin cảm thấy con cặc của mình co giật giữa hai chân và điều đó khiến em nhận thức sâu sắc sự thật rằng em vẫn chưa đến dù đã tự thủ dâm cho bản thân năm lần. Nó khiến em hoảng sợ, và em đóng tab lại, thoát khỏi bất cứ thứ ma thuật nào đã khiến em ấy hoàn toàn bị thôi miên bởi livestream của Chris.

Đúng là lộn xộn thật.

***

Ngọn lửa nhấp nháy màu đồng và xanh lam. Nó chiếu ánh sáng vàng lên khuôn mặt Hyunjin khi anh nhìn nó nhảy múa, lơ đãng, không có gì ngoài tiếng ồn trắng xung quanh em, khiến em có cảm giác thật mơ mộng.

"Vậy... em có định châm nó không thế...?"

Hyunjin quay trở lại thực tế, đôi mắt ngước lên nhìn người lạ đang nhìn chằm chằm vào mình. Em nhớ rằng thực tế chiếc bật lửa là của gã kia, không phải của mình, và gã đó có lẽ đã đợi em châm điếu thuốc chết tiệt trong khi em đang bận bịu suy nghĩ.

"À có, chết thật em xin lỗi", Hyunjin bật lửa, cuối cùng đưa ngọn lửa đến đủ gần để đốt cháy đầu điếu thuốc của mình. Em hít một hơi, rút ​​điếu thuốc ra khỏi môi và thổi ra một làn khói mỏng. "Em phải đi đây, cảm ơn nhiều"

Em đưa lại chiếc bật lửa cho gã người lạ, gã ta mỉm cười với em. "Không có gì to tát cả. Bất cứ điều gì dành cho một khuôn mặt xinh đẹp như em."

Hyunjin nhướn mày nhìn gã và khịt mũi. Cuộc sống của em đã khiến em trở nên vô cảm trước những lời khen ngợi, đến mức em chỉ biết phản ứng theo những cách có thể cảm thấy trịch thượng nếu mọi người không liên tục diễn giải hành vi của em như những gì họ mong muốn. Vì vậy, khi em cười, thở dài, nhìn chằm chằm vào người lạ nhỏ hơn từ trên xuống dưới với một nụ cười tự mãn trước khi quay trở lại bàn của mình, gã ta coi đó như một cách trêu chọc, tán tỉnh để chơi hết mình.

Trong khi thực sự, Hyunjin thật ra chỉ đang chế giễu nỗ lực tán tỉnh em của gã ta.

Em ấy là thế đấy. Luôn luôn như thế này. Cho dù Hyunjin có xấu tính, kiêu ngạo, viển vông, nhục nhã đến mức nào, em vẫn luôn được coi là người hóm hỉnh và vui tươi. Đó là quyền lực, sức mạnh của em ấy, đó là điều khiến em trở nên hấp dẫn trong mắt mọi người.

Và đó chính xác là lý do tại sao Hyunjin chưa bao giờ dừng lại dù chỉ một giây để cân nhắc việc thay đổi cách sống của mình. Cuộc đời em là một vòng luẩn quẩn vô tận, chìm sâu hơn vào mặc cảm ưu việt của em cho đến khi nó trở thành điều duy nhất em biết.

"Như tôi đã nói," Hyunjin bắt đầu nói khi em ngồi phịch xuống cạnh Jisung, cuối cùng em cũng quay lại bàn của họ sau khi lục lọi cả quầy bar để tìm một chiếc bật lửa.

"Tôi chỉ không hiểu. Lịch trình của anh ta lộn xộn, các buổi live của anh ta rất ngẫu nhiên, hành động như một trinh nữ chết tiệt trong nửa đầu và chỉ bắt đầu lộ ra khuyết điểm khoảng bốn mươi phút sau. Ít nhất là nhiêu đó. Anh ta rất nóng bỏng, dù vậy nhưng từ khi nào thì mọi người bắt đầu trả tiền cho một camboy chỉ để nghe hắn kể về một ngày của hắn ta?"

Jisung cười khúc khích, "Ý tôi là, những người hành nghề mại dâm đều có cách làm việc khác nhau. Có lẽ công việc của anh ta là gắn kết tình cảm với khách hàng? Khiêu dâm bằng cảm xúc và những thứ vớ vẩn?"

"Nhảm. Không ai quan tâm đến việc kết thân với các diễn viên khiêu dâm."

Jisung cau mày và nghiêng người về phía trước. "Tôi không đồng ý. Tôi nghĩ rất nhiều người trên các trang web khiêu dâm đó đang độc thân đến ngán ngẩm. Và cậu biết rằng được làm tình với người mà cậu có tình cảm thì luôn thấy thỏa mãn hơn không? Tôi nghĩ nó có thể giống nhau. Hình mẫu "hoàn hảo và đắt giá" của cậu có thể khiến cậu nghĩ rằng cậu là tiêu chuẩn, nhưng một số người thật sự chỉ muốn có một người bạn để họ có thể thủ dâm trong khi nói về cảm xúc của họ và những điều tồi tệ, nếu cậu hiểu ý tôi. Và anh chàng Chris đó có thể sẽ nói với cậu về những điều hay ho, hỏi thăm cậu về một ngày của cậu, nói về những điều anh ta đam mê và sau đó anh ấy giúp bạn thoát khỏi sự căng thẳng. Thế thì làm sao mọi người có thể không thấy yêu anh ta được?”

Hyunjin chớp mắt.

Vâng. Đủ rồi. Có lẽ Jisung cũng có lý. Một chút xíu.

Nhưng Hyunjin bướng bỉnh, dù phần lý trí trong não em nói với em rằng bạn của em có thể hoặc không thể nghĩ ra lời giải thích thông minh nhất có thể cho sự thành công của Chris—điều làm em bất ngờ, đến từ chính Jisung, một người luôn hành động như một đứa nhóc và một con sóc ngu ngốc. Vì vậy Hyunjin làm những gì mà em cho là tốt nhất. Em kiên trì một cách mù quáng cho đến khi em có thể thay đổi ý định của người đó hoặc khiến họ từ bỏ việc cố gắng chống lại em.

“Anh ta rất là phiền phức, Sung,” em rên rỉ, rút ​​một điếu thuốc khác. “Trong một phiên live của hắn—“

"Cậu xem nhiều lắm rồi à?" Jisung trêu chọc, nở một nụ cười toe toét.

"Im đi," Hyunjin cắn lại, "dù sao đi nữa, trong một phiên live của hắn, có người... đã nói với hắn rằng hắn có một cái mũi to, phải không? Và hắn— hắn đã im lặng được hai mươi phút, và hắn nói "mọi người có biết cái gì to nữa không?" và tôi nghĩ cuối cùng anh ta cũng sẽ bắt tay vào công việc."

Em giận dữ dụi điếu thuốc vào gạt tàn.

"Nhưng sau đó hắn nói đó là đôi chân của hắn. Đúng rồi đấy, nghe không nhầm đâu đó là đôi chân ngu ngốc chết tiệt của hắn. Và tôi đã nghĩ, đây chỉ là chiến lược kinh doanh! Phải rồi, đây là cách hắn sẽ thu hút người xem! Và rồi hắn sẽ bắt đầu công việc camboy của hắn ngay bây giờ, giỏi lắm Chris, chiến lược hay đấy. Nhưng KHÔNG! Hắn thậm chí còn khoe cái bàn chân của hắn, mang một đôi tất khủng long xấu phát ớn, thậm chí còn không phải một đôi tất ren khiêu gợi hay một đôi chân trần! Đó là một đôi tất khủng long mập địt trẻ trâu kinh khủng, Sung à!"

Có một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi khi cả hai chỉ nhìn chằm chằm vào nhau, và Jisung trông như chỉ còn cách nói nữa là cậu ta sẽ phá lên cười, môi mím lại và run rẩy. "Trời ạ" cậu run rẩy nói, "cậu bị ám ảnh nhiều lắm à?"

"Tôi không -" Hyunjin bực bội bực bội. Em không bao giờ có thể ghi được điểm nào của mình vào cái đầu chết tiệt của Jisung. Chắc chắn bởi vì cậu ta là người duy nhất không chấp nhận bất kỳ điều nhảm nhí nào của em. Đó cũng là lý do tại sao cậu ta rất thư thả khi nói chuyện với em, nhưng cậu ta sẽ không thành tiếng thừa nhận ngay cả khi bị chĩa súng vào đầu.

"Cậu chẳng giúp được gì"

“Giúp cái gì cơ?” Jisung chế giễu: "Cậu vẫn đứng top, vẫn kiếm được rất nhiều tiền, tôi phải giúp gì cho cậu đây? Khen ngợi cậu để cậu ngừng than vãn đi à? Nếu muốn có nhiều người xem hơn, chỉ có một cách"

"Nó đấy." Hyunjin chỉ vào cậu, mắt mở to. "Đó là điều tôi cần ở cậu, chính là cách để giữ chân đám người xem. Là gì thế?"

Jisung cười toe toét. "Chịch ai đó tốt hơn đi"

Buồn cười thật, thật dễ dàng để đẩy Hyunjin đến bờ vực phát điên khi dính vào công việc. Từng đường gân trên trán em trông như sắp nổi lên khi em nhìn chằm chằm vào Jisung với cái miệng há hốc kinh ngạc. “Đồ khốn—đồ khốn—” Ghế của Hyunjin cọ vào sàn khi em đứng dậy.

"Lượn đây"

“Drama queen,” Jisung trêu chọc nhưng không hề cố gắng giữ em lại. Dù sao thì họ cũng đã ở đây được một thời gian rồi và Jisung nghĩ mình đã làm khá tốt khi lắng nghe cuộc khủng hoảng mới nhất của Hyunjin. "Về nhà an toàn nhé. Nhắn tin cho tôi."

Hyunjin ngó lơ cậu.

***

Đã nửa giờ rồi.

Hyunjin đã làm mọi thứ trong khả năng của mình để bỏ qua thông báo ping và xuất hiện bên cạnh cửa sổ máy tính của em, cho biết buổi livestream của Chris đã bắt đầu. Em dọn dẹp đồ chơi của mình, phác thảo khoảng hai phút trước khi bỏ cuộc, cố gắng tham gia một chương trình truyền hình và thậm chí còn tự làm cho mình một chiếc mặt nạ lần đầu tiên trong? Ba tháng?

Và bây giờ em đang ngồi lúng túng ở bàn làm việc, lướt Twitter, tay bồn chồn trên con chuột máy tính.

Chris đang phát trực tiếp. Ngay bây giờ.

Hyunjin không có gì để làm, em không có lịch live cho hôm nay, không có kế hoạch đi chơi với bạn bè, không có gì cả. Nhưng em ấy đã dành quá nhiều giờ để xem các buổi phát trực tuyến của tên ma mới đó và cho đến nay em đã khá giỏi trong việc thuyết phục bản thân rằng mình sẽ thoát khỏi web ngay khi những nội dung ướt át bắt đầu xuất hiện vì ghê tởm. Không phải vì em bị kích thích. Không phải vì Chris khiến lòng em rung động.

Đúng, đó chỉ là sự ghê tởm—vì em coi thường anh ta.

Dù sao thì cũng đã quá muộn rồi, Hyunjin không thể tham gia buổi phát trực tiếp để tìm thêm những điều vớ vẩn và mắng Jisung nữa, bởi vì nếu làm vậy, chắc chắn em sẽ tìm thấy Chris đang thọc tay vào quần. Và Hyunjin không muốn điều đó. Ôi khoan đã.

...Nhưng nếu nó là để kinh doanh thì sao?

Phải. Điều gì sẽ xảy ra nếu đó chỉ là một chiến lược tiếp thị: hiểu rõ hơn về đối thủ cạnh tranh của bạn để tìm ra cách đè bẹp chúng?

Vâng. Phân tích cạnh tranh và nghiên cứu thị trường—hay cách hoạt động của nền kinh tế và thương mại chết dẫm.

Hyunjin mở trang web để tìm hiểu về khoa học bằng camming. Em ấy nhấp vào hình thu nhỏ của Banging Chris để xem. Và khi ánh mắt em dừng lại ở một người đàn ông tóc xanh cởi trần, đẹp đẽ đang ngồi trên ghế bàn với một bàn tay gân guốc ôm lấy con cặc đã cương cứng hoàn toàn của mình, Hyunjin thở hổn hển. Vì khoa học.

Đôi mắt của Chris lại dán chặt vào cuộc trò chuyện và em không biết hắn ta làm điều đó như thế nào - làm thế nào mà hắn ta vẫn tập trung vào niềm vui của riêng mình trong khi đọc dòng bình luận đang trôi lên nhanh như gió.

Nếu Hyunjin viết bình luận ngay lúc này thì Chris có nhìn thấy không? Liệu anh ta có cắn môi mạnh hơn, sóc lọ nhanh tay hơn, co giật trong bàn tay của chính mình? Em ấy sẽ phải nói những điều gì để khơi mào cho anh ta đây?

Vén mái tóc vàng hoe ra khỏi mặt, Hyunjin nhận ra rằng mình lại đang hoàn toàn mất tập trung. Cơn giận lại ập đến, và em sớm nhận ra rằng thật không thể hiểu nổi khi Chris vẫn không một lần rời mắt khỏi những bình luận, không một lần nhìn vào chính anh ta.

Vì vậy, em đã bốc đồng quyết định và ngay lập tức hối hận khi nhìn thấy dòng thông báo khổng lồ, sáng rực xuất hiện dưới dạng chữ hoa toàn bộ trên đầu dòng.

HYUNE GỬI 100 TOKEN KÈM TIN NHẮN: "nhìn vào bản thân mình cho đến khi anh bắn đi"

Hyunjin có thể đã quên hoặc không, rằng em chỉ ẩn danh nếu em không tương tác.

"Chết tiệt," anh ta rít lên khi cuộc trò chuyện trở nên cực kỳ điên cuồng, và ngay sau đó, Chris cứng người hoàn toàn, đôi mắt mở to như cái đĩa.

"Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp"

"Đó thật sự là Hyune sao!?" , Chris cau mày, và cuộc trò chuyện tràn ngập những bình luận khi âm thanh của cú nhấp đúp vang lên và mọi người đều biết chính xác anh ta đang làm gì.

"Holy shit. Không thể nào. Em đang xem live của tôi đấy à? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com