Lời đầu
Truyện: Đẳng Lang Muội
Tác giả gốc: hoshurarika
Thể loại: Cổ ngôn – Cưới trước yêu sau – Song tính – Sinh tử văn
Tình trạng bản gốc: Đang cập nhật
Link truyện gốc: 【栩你渝生】《等郎妹》(Romance In Hakka)
Chuyển ngữ & biên tập: anbibi
Bản quyền nguyên tác thuộc về tác giả hoshurarika.
Bản quyền bản dịch thuộc về anbibi.
Vui lòng không reup, không chỉnh sửa, không sử dụng vào mục đích thương mại khi chưa có sự cho phép.
📌 Thể loại đã được ghi chú rõ ràng, vui lòng tự cân nhắc trước khi đọc, không công kích.
📌 Truyện được đăng tải tại Wordpress và Wattpad.
📌 Tôn trọng tác giả gốc, tôn trọng người chuyển ngữ .
---------
Ngày xưa, ở vùng đất của người Khách Gia, tục nuôi con dâu từ nhỏ rất phổ biến.
Trong sách "Gia Ứng Châu Chí" thời Quang Tự có ghi: "Phong tục cưới gả ở châu này có từ sớm nhất, có đứa bé mới sinh tròn tháng đã được bế sang nhà chồng, do đó tục nuôi con dâu từ nhỏ rất nhiều."
Cái gọi là "nuôi con dâu" là việc những gia đình có con trai nhận nuôi bé gái sơ sinh, thậm chí là trẻ sơ sinh từ nhà khác làm vợ tương lai. Có trường hợp khi bé được đưa về còn phải cho bú sữa.
Trước khi nhận nuôi, thông thường sẽ phải đính ước, tặng lễ vật, chọn tuổi hợp.
Sau khi được đưa về nhà chồng, khi còn nhỏ, bé gái được coi như con gái nuôi, có khi còn bú sữa và ngủ chung giường với bé trai, gọi nhau là anh em. Đến khi lớn hơn một chút mới ngủ riêng giường.
Khi cả hai trưởng thành, cha mẹ sẽ quyết định hôn sự. Thời gian cưới thường được chọn vào đêm Giao thừa. Nếu người con trai đi làm ăn xa, thì sẽ cưới vào ngày anh ta về nhà.
Chiều hôm đó, cô con dâu nuôi sẽ tắm rửa, chải tóc theo kiểu người đã lập gia đình, thay quần áo mới, được cha mẹ dẫn đi quỳ lạy tổ tiên. Tới tối, sau khi ăn cơm đoàn viên thì có thể "hợp phòng" (động phòng). Việc này không tổ chức tiệc cưới, không mời khách khứa.
Như một bài sơn ca đã hát:
Gả đi đã mấy mười ba,
Hôm nay chải tóc xót xa phận mình.
Nhớ khi bé dại thơ tình,
Cùng ăn bầu sữa, cùng nằm tay nôi.
Cũng có trường hợp không bế về nhà chồng nuôi dưỡng. Sau khi cha mẹ hai bên thỏa thuận, bé gái sẽ được đưa đến nhà trai. Dưới sự có mặt của cha mẹ hai bên, bé gái sẽ ngủ chung giường với bé trai, tượng trưng cho việc vợ chồng đã hợp phòng.
Sau đó, bé gái được đưa về nhà mình nuôi dưỡng.
Thông thường hai gia đình vẫn giữ quan hệ thông gia, đặc biệt là vào các dịp lễ Tết hay có hỷ sự, tang sự đều phải qua lại.
Khi cả hai trưởng thành, cha mẹ và bạn bè thân thích sẽ đưa cô gái đến nhà trai bái tổ làm lễ thành hôn. Nhà trai sẽ mở tiệc chiêu đãi khách khứa bên nhà gái.
Nếu chồng chưa cưới qua đời hoặc kết hôn với người khác, cô con dâu nuôi khi lớn lên có thể lấy chồng khác, được gọi là "hoa đốn muội" (cô gái bị bỏ lại).
Khi tái giá, có người lên kiệu từ nhà cha mẹ nuôi, có người về nhà mẹ đẻ để xuất giá.
Mặc dù việc xuất giá của "hoa đốn muội" được coi là đại giá, nhưng nghi lễ rất đơn giản. Mặc dù là lần kết hôn đầu tiên, nhưng trong mắt mọi người, giá trị của cô ấy đã thấp hơn một bậc so với những cô gái bình thường.
Vùng đất Khách Gia có một chế độ hôn nhân độc đáo gọi là "đẳng lang muội" (cô gái chờ chồng).
"Gia Ứng Châu Chí" và "Trường Đinh Huyện Chí" đều có ghi chép, cho thấy nó đã tồn tại từ rất sớm.
"Đẳng lang muội" khác với "tảo hôn nuôi con dâu" ở chỗ: khi "tảo hôn nuôi con dâu" về nhà chồng, đã có "chồng chưa cưới"; còn khi "đẳng lang muội" về nhà chồng vẫn chưa có "chồng chưa cưới". Nàng phải đợi "mẹ chồng" sinh con sau này. Có người phải chờ vài tháng, có người phải chờ nhiều năm, có người đợi mãi không được đành phải "thủ tiết" nên gọi là "đẳng lang muội".
Những người không đợi được cũng có thể được nhận làm con gái nuôi hoặc tái giá hoặc lấy chồng ở rể.
Việc nuôi "đẳng lang muội" cơ bản giống với việc nhận nuôi "con dâu", họ đều sợ sau này không có tiền để cưới vợ cho con trai. Điểm khác biệt là, việc nhận nuôi "đẳng lang muội" còn hy vọng mượn đó để mang "tin vui" đến, hi vọng "chờ" được một người con trai.
Thật không thể chịu đựng được nỗi khổ ấy! Địa vị gia đình và hoàn cảnh sống của "đẳng lang muội" đại khái giống với "nuôi con dâu" nhưng về mặt hôn nhân thì thê thảm hơn. Hình thức hôn nhân của "đẳng lang muội" rất hoang đường, đúng như một bài sơn ca đã hát:
Mười tám cô tuổi xuân xanh,
Chồng kia mới chỉ lên ba đầu lòng.
Đêm đêm dắt bước vào phòng,
Soi gương chẳng rõ chồng chăng con nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com