Oneshot
Note từ tác giả:
'Đây được cho là bức ảnh đen tối nhất mà tôi từng viết. Cốt truyện rất u ám và trầm cảm, và nó không khá hơn ở phần nửa sau cho đến kết thúc. Chúng ta có một kết thúc có hậu nhưng sẽ mất một khoảng thời gian. Tôi khuyên bạn nên đọc kỹ nếu bạn không thoải mái với bất kỳ chủ đề nào dưới đây:
Vấn đề lạm dụng trẻ em, chế giễu căn bệnh trầm cảm, trầm cảm, tự làm hại bản thân, suy nghĩ / hành động tự sát, cơn hoảng loạn, hăm dọa, bắt nạt, kỳ thị đồng tính, cưỡng hiếp, mại dâm, một số đề cập đến loạn luân, bị ruồng bỏ, có nhắc đến cái chết của một thành viên trong gia đình (trong quá khứ, nhưng nó đóng một vai trò trong câu chuyện).
....::::**•°✾°•**::::....
Seonghwa có nhiều điều bí mật.
Cậu có rất nhiều bí mật và cậu khá chắc chắn rằng mình có thể tạo ra một cuốn bách khoa toàn thư chết tiệt từ tất cả chúng. Những bí mật của cậu khủng khiếp đến mức Seonghwa thà chết chứ không muốn ai nghe thấy chúng. Nếu ai đó biết tất cả những điều mà Park Seonghwa đang giấu kín ... thì hãy nói rằng điều đó chắc chắn sẽ không tốt đẹp chút nào.
Là một học sinh gốc muggle, cậu bị mặc định là một kẻ không được mọi người yêu thích. Trở thành một kẻ bị ruồng bỏ, là người thường xuyên bị đem ra làm trò cười. Nhưng thực tế đã không diễn ra như vậy.
Seonghwa là một trong những Slytherin nổi tiếng nhất ở trường, và cậu đã đạt được danh hiệu như vậy, không bị coi là một tên khốn nạn, mà là một con người chính hiệu.
Thực tế diễn ra ... chân thật trong cách cậu muốn họ nhìn thấy.
Seonghwa rất tốt bụng, bất chấp những đặc điểm tính cách của nhà Slytherin. Cậu sẵn sàng giúp đỡ các học sinh khác, thậm chí tốt bụng với các nhà khác và đầy kiên nhẫn. Seonghwa là hiện thân của những đặc điểm tốt đẹp nhất của nhà Slytherin, đó là quyết tâm, tham vọng, tháo vát, thông minh.
Seonghwa vẫn có một số đặc điểm bị cho là xấu, vì cậu rất hay phán xét (cậu chỉ nội tâm hóa sự phán xét đó) và cậu rất lén lút (mặc dù sự lén lút đó đến từ chiến thuật tự bảo vệ bản thân của Seonghwa).
Cậu sợ rằng việc bị đưa vào nhà Slytherin sẽ khiến bản thân bị tha hóa, cậu biết họ có xu hướng thích những người thuần chủng, không thích những người con lai và hoàn toàn bắt nạt những đứa trẻ gốc muggle. Tuy nhiên, điều đó đã không xảy ra. Có thể đó là một đặc ân, hoặc có thể Seonghwa là một trong những người giỏi nhất trong việc nấu thuốc và sử dụng ma thuật không liên quan đến chiến đấu, nhưng cậu không hề bị bắt nạt trong nhà.
Bây giờ Seonghwa là một trong những người nổi tiếng nhất ở Slytherin, nếu không phải kể đến ở Hogwarts, bất chấp thân phận của cậu là gì.
Cậu đã phải làm việc chăm chỉ gấp đôi những người khác để chứng tỏ bản thân, cậu phải dành thêm nhiều giờ để ghi nhớ các câu thần chú và đấu tay đôi với bạn bè của mình để hạ gục họ trong trận chiến. Cậu không tử tế với những người thuần chủng, những người nghĩ rằng họ có những đặc ân nhờ phép thuật được thừa hưởng và không cần học hoặc làm bất kỳ công việc thực tế nào trong lớp học của họ.
Seonghwa rất không thích Gryffindor Kim Hongjoong.
Kim Hongjoong là tất cả những gì Seonghwa có thể không thích ở một người. Cậu không thể tin rằng chàng trai kia thậm chí còn có rất nhiều người bạn bè. Anh ta đáng ghét, hướng ngoại, kiêu ngạo và thông minh đến chết tiệt, mặc dù đã nỗ lực rất ít hoặc không cần nỗ lực trong bất kỳ lớp học nào của anh ta.
Nếu Seonghwa là người giỏi nhất trong phép thuật phi chiến đấu, thì Hongjoong là người giỏi nhất trong phép thuật chiến đấu.
Và Seonghwa bực bội vô cùng, khi thấy anh ta cứ vẽ nguệch ngoạc hoặc viết ra lời bài hát trong suốt giờ học trong khi cậu phải ngồi viết hết dòng này đến dòng khác để có thông tin tham khảo sau này. Và khi Hongjoong bị gọi vì không chú ý và đứng dậy làm bài tập mẫu? Anh ta vẫn hoàn thành một cách tuyệt vời ở bất cứ điều gì anh ta được yêu cầu làm.
Hongjoong không học cho một bài kiểm tra chết tiệt nào và vẫn vượt qua tất cả chúng, trong khi Seonghwa phải thức hàng giờ để luyện tập không ngừng nghỉ.
Seonghwa không thể tìm thấy một đặc điểm hấp dẫn nào ở Kim Hongjoong. Chắc chắn, anh ta đẹp trai, nhưng đó là điều duy nhất cậu có thể nghĩ đến. Hongjoong thông minh, nhưng anh ta không cần phải cố gắng nên nó không được tính.
Sự cạnh tranh của họ tiếp tục kéo dài danh sách cạnh tranh của hai nhà Gryffindor / Slytherin.
Seonghwa bình thường không thô lỗ mà không có lý do, nhưng Hongjoong lại khiến cậu cảm thấy căng thẳng.
Seonghwa không chỉ tức giận vô cớ. Cậu thậm chí còn không ghét Hongjoong bởi vì người kia đã xấu tính với cậu trước, rất nhiều người đã có ác ý với Seonghwa trước khi họ thực sự biết về con người cậu. Seonghwa khinh thường Hongjoong vì Hongjoong có tất cả những gì mà cậu mong muốn. Nhưng Seonghwa sẽ không nói với ai điều đó.
Cũng giống như sẽ không ai biết tại sao cậu lại mất tích cả năm trời.
Đó không phải là việc của họ.
***
Seonghwa hơn các bạn cùng lớp một tuổi. Cậu được cho là ở lớp trên, đó là lý do tại sao hầu hết bạn bè của cậu đều lớn hơn Seonghwa một năm. Nhưng ... có điều gì đó đã xảy ra. Một điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra ảnh hưởng đến cậu mỗi ngày và trong suốt một năm khiến cậu không thể trở lại trường học.
Họ không xứng đáng được biết những gì đã xảy ra. Việc họ biết nhiều nhất chính là cậu rời đi trong vòng một năm, sau đó quay lại trường vào năm sau và tiếp tục học lại cấp học khi cậu rời đi, khiến Seonghwa thấp hơn một năm so với những người bạn khác cùng tuổi.
Họ không thể biết sự thật. Họ không thể biết tất cả những điều đã xảy ra trong năm đó.
***
Seonghwa lén lút. Cậu lén lút giống như bản chất của những người nhà Slytherin. Cậu lén lút trong trường học, cậu lén lút đối với cha mẹ mình, cậu lén lút trong hội trường. Seonghwa là một kẻ vụng trộm tuyệt vời. Ồ, cậu có thể biến hầu hết tất cả mọi người trong trường này thành kẻ xấu nếu cậu là loại người đó.
Đó là bản chất của Seonghwa, nó luôn cần thiết. Nếu cậu không lén lút thì chuyện xấu sẽ xảy ra. Nếu cậu không sống yên lặng, gần như im lặng khi cậu bước đi, nếu cậu không ghi nhớ tấm ván nào trên sàn gây ra tiếng ồn và học cách tránh chúng để có thêm vài phút không bị quấy rầy. Nếu Seonghwa không lén lút thì cậu sẽ khốn khổ, nếu cậu không lén lút thì mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ.
Seonghwa sẽ từ bỏ vị trí nổi tiếng của mình ở trường để đổi chỗ cho các bạn cùng trang lứa. Cậu sẽ từ bỏ phép thuật của mình để trao đổi. Cậu không quan tâm nếu đó là với phù thủy tồi tệ nhất trong trường hay tốt nhất, nếu họ nổi tiếng hay không. Seonghwa không quan tâm. Cậu sẽ từ bỏ mọi thứ để trở thành một người khác.
Cậu sẽ từ bỏ mọi thứ để có một cuộc sống bình thường như của họ.
***
"Buổi học hôm nay, chúng ta sẽ học cách đánh bại Boggarts (ông kẹ). Các trò có thể cho tôi biết vài điều về những ông kẹ hay không?" Giáo sư Yoongi đặt câu hỏi.
Ông kẹ được dạy cho các lớp nhỏ hơn nhưng thay vào đó đã được chuyển sang các học sinh năm thứ Năm (họ sẽ không thừa nhận bài học đã làm tổn thương các trẻ em) vì vậy ở đây, Seonghwa bị mắc kẹt trong việc phải học lại nó. Một năm sau lẽ ra cậu phải học được một bài học.
"Một ông kẹ là kẻ không thể thay đổi hình dạng mà có hình dạng là nỗi sợ hãi lớn nhất của bạn." Ravenclaw Kang Yeosang trả lời.
"Đúng vậy, và cách thích hợp để trục xuất nó là nghĩ ra một điều gì đó vui nhộn và hét lên Riddikulus, với điểm nhấn là kul. Hãy nói theo tôi, Riddikulus." Cả lớp lặp lại câu thần chú.
"Điều quan trọng là các em phải nghĩ ra điều gì đó thú vị, vì những ông kẹ bị đánh bại bởi tiếng cười. Chỉ riêng câu thần chú và chuyển động không làm gì ảnh hưởng đến ông kẹ." Giáo sư Yoongi nói.
"Ông kẹ ở bên trong chiếc tủ này và khi mỗi người trong số các em bước lên, thầy sẽ mở chiếc tủ và các em sẽ tự vượt qua bằng câu thần chú. Chìa khóa là không bị tê liệt vì sợ hãi, cũng như không để nỗi sợ hãi điều khiển cảm xúc của chính mình. Và nhớ là, cố gắng tạo ra khía cạnh giải trí cho phù hợp nhé. Có bạn nào tình nguyện đi trước không?"
Seonghwa chế giễu (không quá to) khi thấy Hongjoong giơ tay.
"Em đoán là em sẽ vượt qua nó." Chàng trai tóc xanh thở dài, bước lên bục nơi có chiếc tủ.
Tất nhiên, Kim Hongjoong sẽ đi đầu tiên, "Chỉ cần vượt qua thôi" và anh có thể sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Bởi vì chắc chắn, Hongjoong không lo lắng trước viễn cảnh nỗi sợ hãi lớn nhất của anh biến thành hiện thực ngay trước mặt anh. Và đương nhiên, anh cũng không nghi ngờ khả năng hoàn thành phép thuật này khi đối mặt với chứng ám ảnh của mình.
Seonghwa hoàn toàn vô cùng kinh hãi.
Cánh cửa tủ mở tung để lộ một xác chết với một vết đâm đang nằm trên sàn nhà. Nét giống với Hongjoong và khuôn mặt có già dặn hơn khiến người đàn ông có vẻ giống bố của anh. Seonghwa bắt được cách Hongjoong nuốt nước bọt, trước khi giơ đũa phép và hét lên "Riddikulus!"
Xác chết biến thành một người đàn ông mặc quần áo nịt nằm trên sàn nhà. Hongjoong thở dài và bước ra khỏi chiếc bục.
Tất nhiên, điều đó thật dễ dàng đối với Hongjoong.
Seonghwa đang phát hoảng. Cậu đã biết những gì sắp xuất hiện bên trong tủ. Cậu biết có rất ít lựa chọn đối với nỗi sợ hãi lớn nhất của mình và bất kỳ khả năng nào trong số đó đều khiến Seonghwa cảm thấy mình sắp phát điên. Cậu biết câu thần chú rất quan trọng, Seonghwa có thể sẽ cần nó nếu cậu bắt đầu sự nghiệp phép thuật, nhưng cậu không muốn thử. Cậu thậm chí không giỏi trong chiến đấu. Và với những vấn đề ngày càng tăng thêm, Seonghwa chắc chắn 97% là nó sẽ không suôn sẻ.
Sự lo lắng của cậu khiến bản thân phải khoanh vùng cho một vài người tự nguyện tiếp theo.
Điều khiến Seonghwa thoát khỏi lo lắng là tiếng cười cuồng loạn từ xung quanh mình.
Jung Wooyoung đã biến bất cứ thứ gì mà cậu bé sợ hãi thành dương vật giả bằng màu vàng neon gây ấn tượng mạnh về mặt thị giác nhất.
Giáo sư Yoongi thở dài thườn thượt. "Đừng bày trò người lớn nhé," thầy lên tiếng nhắc nhở.
"Có tình nguyện viên nào khác không?" Giáo sư hỏi, và khi không có ai khác giơ tay thì thầy quay đầu lại.
"Trò Park, em có thể tiến lên không?" Giáo sư tiếp tục, và Seonghwa cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Tiếng cười từ phía bên kia của căn phòng làm cậu giật mình, "Gì vậy? Seonghwa, cậu sợ sao?" Hongjoong nói.
Phải, hoàn toàn.
Bất chấp, cậu đứng trên bục, nhìn chằm chằm vào cái tủ. Hít một hơi / không thật sâu, Seonghwa gồng mình lên khi cánh cửa mở ra.
Một cái hộp.
Các học sinh khác ngẩng đầu nhìn nỗi sợ hãi lớn nhất của Park Seonghwa, cậu mở to mắt và kinh hãi, tay cứng đờ.
Nhưng có thứ gì đó bò ra từ cái hộp. Nó lảo đảo, và mắt Seonghwa ngày càng mở rộng.
Một người phụ nữ, mẹ của Seonghwa.
"Con trai yêu quý của mẹ, mẹ không thể tin rằng con đã rời bỏ chúng ta," bà nói.
Seonghwa nuốt nước bọt, một bàn tay run rẩy giơ lên. "Riddikulus!" Cậu hét lên, nhưng ông kẹ không hề biến mất.
Thay vào đó, bà ta cau mày, "Con muốn loại bỏ mẹ! Mẹ không thể tin được rằng con, Seonghwa, sau những gì con đã làm với cha và mẹ, chúng ta đã cố gắng đối xử tốt với con và con lại muốn rời bỏ chúng ta? Có phải như vậy không?" Bà ta trừng mắt.
Seonghwa nuốt nước bọt.
"Riddikulus!" Cậu hét lên, nhưng ông kẹ vẫn ở lại.
"Hiện tại con không thể giải quyết tất cả các vấn đề của con với phép thuật, phải không? Nhưng mẹ cho rằng con sẽ không biết về điều đó, vì con luôn là người tồi tệ. Một đứa con trai tồi tệ, một người bạn tồi tệ, một phù thủy tồi tệ, một em trai tồi tệ !"
"Không" Seonghwa thì thầm.
Đôi mắt bà ta sáng lên trông thấy. "Ồ phải, con là một đứa em trai tồi tệ. Con không thể cứu Daesong khi thằng bé đang chảy máu nằm trên sàn, đúng không? Con đã nhìn anh trai của mình chết đi và không thể làm gì được!" Bà ta tiếp tục hét lên.
"Con không có! Họ đã giết anh ấy rồi ..." Seonghwa dần nhỏ giọng.
"R-Riddikulus!" Cậu lắp bắp.
Bà ta chỉ cười điên dại, "Ồ, đừng có cố gắng gạt bỏ mẹ như cách con đã thử với cha mình. Con luôn yếu đuối và thảm hại, Seonghwa. Con nên về nhà đi, sẽ giống như ngày xưa!"
Nước mắt bắt đầu ứa ra trên đôi mắt Seonghwa, hơi thở dồn dập khi lùi lại một bước. Bà ta đi hai bước về phía trước.
"Nhớ không? Chúng ta đã rất vui vẻ! Cởi quần áo cho con—"
"RI-DDIKULUS!" Seonghwa hét lên, nhưng hoàn toàn vô dụng và không thể làm gì được một lần nữa.
"—Chơi con theo cách mà chúng ta thích trong khi con khóc lóc thảm thiết, cầu xin chúng ta dừng lại nhưng không thể làm gì được. Con chảy máu thảm hại trong khi nghẹn ngào xung quanh cha mình và chúng ta đã đánh xung quanh con! Ôi mẹ biết con rất thích điều đó, mẹ cá là con đã yêu thích nó và con muốn nhiều hơn thế nữa!"
"KHÔNG!" Seonghwa khóc.
Yoongi nhìn xuống bộ đếm thời gian trên điện thoại của mình. Giáo sư không được can thiệp cho đến khi hết thời gian trừ khi những tổn hại về thể chất sắp xuất hiện đối với học sinh.
"Không? Con nói dối bản thân rất nhiều, Seonghwa. Đó có phải là điều con nói với chính mình khi con nói rằng con không thích Soobin?"
"Riddikulus!" Lần này là một tiếng thì thầm đứt quãng, như một lời cầu xin.
Seonghwa cảm nhận được điều đó, đây là vì sự ổn định của bản thân, mọi hy vọng trở thành ai đó trong thế giới phù thủy. Tất cả những bí mật của cậu đang bay ra ngoài không khí, cho mọi người nghe thấy và cậu quá thảm hại để ngăn chặn chúng.
"Khi con nhìn chằm chằm vào đôi môi của thằng bé và muốn hôn nó? Khi thằng bé là đối tượng của những tưởng tượng tình dục của con, đó là điều con tự nói với bản thân? Rằng con không yêu thằng bé ấy?"
Seonghwa đang ngừng hoạt động. Lần này cậu thậm chí không nói câu thần chú, cậu chỉ thì thầm dừng lại.
"Con thật đáng thương Seonghwa. Con thật yếu đuối và thảm hại làm sao. Con nên tự sát như mình hằng mong muốn. Con nên vượt qua nó. Con đã nâng khẩu súng đó lên đầu và không thể bắn, con cũng đã dùng vài viên thuốc. Những lời kêu cứu thảm thiết của con đều vô ích. Con thật vô dụng. Con nghĩ chúng ta có đủ quan tâm để ngăn cản con không? Chúng ta ghét con, Seonghwa, tất cả những gì tốt đẹp của con chỉ là một công cụ để kết thúc cuộc đời. Hãy cứa cổ tay của con như tất cả những gì con muốn nhưng chúng ta sẽ không quan tâm. Chúng ta muốn con chết." Bà ta bước đến gần hơn và gần hơn, đi về phía trước một cách đầy đe dọa.
Seonghwa khóc, nhưng không thể di chuyển khi bà ta đang đi về phía cậu.
"Mày nên bỏ cuộc, chết đi. Mày là một kẻ bỏ đi, Seonghwa, đó là tất cả những gì mày sẽ có. Tại sao mày không tự giết chính mình, giết chính mình, giết chính mình? SẼ KHÔNG CÓ MỘT AI NHỚ TỚI MÀY, MÀY LÀ MỘT THẰNG NHÓC VÔ DỤNG, THẢM HẠI VÀ PHIỀN PHỨC! BẮN MỘT VIÊN ĐẠN VÀO ĐẦU ĐI! LÀM ĐI, HAY TỰ ĐÂM VÀO NGƯỜI NHƯ CÁCH MÀY ĐÃ LÀM VỚI CHA MÌNH!" Bà ta hét vào mặt Seonghwa.
Khuôn mặt của người phụ nữ đáng sợ chỉ cách Seonghwa vài inch và bàn tay lạnh như băng của bà ta ôm lấy cánh tay gầy guộc của Seonghwa, kéo áo choàng của cậu lên và để lộ cánh tay đầy sẹo của Seonghwa, một số vết cắt đỏ ửng. Thực hiện chỉ cách một vài tuần trước đây.
Cú va chạm đủ khiến đầu gối của Seonghwa khuỵu xuống. Cơ thể của cậu chạm sàn nhưng cánh tay của Seonghwa vẫn giơ lên trên không, bị giữ chặt bởi ông kẹ.
"Riddikulus!" Yoongi hét lên, và thay vào đó, ông kẹ biến thành một cây nấm nhỏ. Cả lớp nhìn chằm chằm trong sự kinh ngạc.
Cánh tay còn lại của Seonghwa thả vào lòng. Cậu khóc nức nở trên sàn, một tay cậu vươn lên ôm lấy cổ, khiến bản thân ngạt thở khi chìm sâu vào cơn hoảng loạn.
Yoongi chùn bước trong giây lát nhưng sau đó lại tiếp tục hành động.
"Trò Park? Trò Park? Seonghwa, có nghe thấy thầy nói không?" Giáo sư hoảng sợ.
Anh không nhận được phản hồi nào từ chàng học sinh đang nằm trên sàn.
Bàn tay của Seonghwa dường như vẫn siết chặt lấy cổ họng, hạn chế hơi thở của cậu hơn nữa.
Yoongi bước lại gần, cố gắng nắm lấy cánh tay của Seonghwa (không phải khoảnh khắc đẹp nhất của cậu), nhưng nhanh chóng bỏ tay ra trước phản ứng của Seonghwa.
"ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI!" Cậu hét lên, loạng choạng lùi lại.
"Đừng chạm vào tôi, xin đừng chạm vào tôi. Tôi không muốn nó. Tôi không muốn nó." Cậu lặp lại, trầm lặng hơn.
"Lớp học đã kết thúc. Hãy nói chuyện với nhau trong thời gian còn lại." Yoongi phản hồi.
Giáo sư cố gắng nghĩ cách đưa Seonghwa ra khỏi phòng. Nhưng điều duy nhất anh có thể nghĩ đến là sự xuất hiện của ác quỷ, và liệu có đáng để kích động Seonghwa bằng cách chạm vào cậu bé một lần nữa không?
"Seonghwa, đi được không, có nghe thầy nói không?" Anh hỏi một lần nữa, và khi cậu bé im lặng hơn nữa, anh nhận ra rằng mình sẽ phải di chuyển Seonghwa.
Giáo sư bước lên, đặt tay lên vai Seonghwa, cố gắng lờ đi cơn chấn động dữ dội đang tác động lên cơ thể học sinh của mình, và vận chuyển cậu càng nhanh càng tốt.
Anh dịch chuyển họ vào văn phòng hiệu trưởng, để Seonghwa một mình và thay vào đó dịch chuyển vào lớp độc dược của Jimin.
"Xin chào, Thầy Jimin. Thầy có sẵn lọ thuốc Calming Draught nào không?" Anh hỏi, cố gắng che giấu sự hoảng sợ trong giọng nói của mình.
Tuy nhiên, Jimin dường như cảm nhận được sự cấp bách và bước vào kho của mình ngay lập tức, chỉ một phút sau thì trở lại với lọ thuốc làm dịu đi cơn kích động.
Lấy được lọ thuốc, giáo sư dịch chuyển trở lại văn phòng hiệu trưởng.
Seonghwa đã chuyển từ nghẹn ngào sang cào cấu vào cổ tay của chính mình. Yoongi gần như không chớp mắt trước vết máu bắt đầu hình thành trên người cậu. Thay vào đó, anh ngồi trước mặt Seonghwa với lọ thuốc.
"Hãy mở miệng ra," anh nói.
Miệng Seonghwa mở ra, và Yoongi coi đây là một cải tiến nhỏ khi anh đổ lọ thuốc vào miệng cậu học sinh.
Chỉ mất vài giây trước khi tiếng khóc của Seonghwa chậm lại, những chiếc móng tay đẫm máu của cậu rút ra khỏi cánh tay.
Cậu hít thở sâu lần đầu tiên mà cậu đã có trong suốt một thời gian.
Seonghwa nhìn xuống, nước mắt chảy dài trên cánh tay và cậu thở hổn hển khi nhìn thấy cảnh tượng trên tay mình.
"Ôi chết tiệt - họ đã biết. Họ biết mọi điều chết tiệt đã xảy ra trong cuộc đời của em. Họ biết mọi điều tồi tệ xảy ra với em." Seonghwa sụt sịt.
Yoongi nhăn mặt. Ừ. Đúng là như vậy. Anh thậm chí không biết phải nói gì để làm cho nó nghe có vẻ tốt hơn. Bởi vì tình hình đang lộn xộn, và không ai có thể nghe thấy bất cứ điều gì được nói ra trong căn phòng đó.
"Thầy xin lỗi Seonghwa. Em được miễn tất cả các lớp học buổi chiều, và em có thể có một chút thời gian cho riêng mình," giáo sư thông báo một cách bâng quơ nhưng thực sự vì anh không biết phải nói điều gì khác.
Seonghwa chỉ biết thở dài, nhìn xuống những vết cắt trên cổ tay và gật đầu.
***
Seonghwa nằm trên sàn nhà tắm, nhìn vào những vết cắt trên cánh tay của mình.
Cậu không cố ý. Cậu đã sạch sẽ được hai tuần. Hai tuần ngu ngốc và cậu đã làm tất cả chỉ để cảm thấy nhẹ nhõm khi tự rạch cổ tay mình. Cậu sẽ ổn, Seonghwa sẽ mạnh mẽ mà không cần bất kỳ sự thúc giục nào.
Nhưng sau đó mẹ cậu - không, là ông kẹ - đã phá hỏng mọi thứ.
Nhưng hai tuần? Thật là một thành tích ngu ngốc, một thành tích mà cậu đã làm hỏng. Nó thậm chí có thể được coi là một thành tích? Không ai thảm hại đến mức họ phải làm điều này với chính mình. Cậu chưa trải qua đủ nỗi đau trong đời hay sao, cậu không nên làm điều đó với chính mình. Seonghwa không nên cảm thấy cơn đau thấu tận xương tủy đến mức cứa cổ tay và chảy máu.
Cậu thật thảm hại, toàn bộ chuyện này thật thảm hại. Cậu xứng đáng với tất cả những gì đã xảy ra với bản thân mình.
Và bây giờ mọi người đều biết Seonghwa thảm hại như thế nào.
Cậu yếu đuối biết bao khi bị chính cha mẹ khốn nạn của mình hãm hiếp nhiều lần. Làm thế nào mà cậu lại là một kẻ ngốc nghếch đến mức yêu người bạn thân nhất của mình, người sẽ không bao giờ yêu cậu trở lại. Seonghwa chán nản đến mức không thể trải qua trọn vẹn hai tuần mà không tự cắt cổ mình, cậu đã cố gắng tự sát những hai lần.
Và người duy nhất từng quan tâm đến cậu đã chết cách đây hai năm.
Chúa ơi, cậu nhớ Daesong. Seonghwa nhớ nụ cười của anh, cách anh ấy cười, cách anh ấy từng đưa ra những lời khuyên tốt nhất. Daesong luôn biết mình phải làm gì khi Seonghwa không làm vậy. Khi Seonghwa quá bận rộn bóp ngẹt không khí của mình trong cơn hoảng loạn, thì Daesong luôn là người lau vết thương cho cậu.
Seonghwa ước gì Daesong vẫn ở đây, anh ấy sẽ mang đến một số lời khuyên. Một điều gì đó khiến cậu vững tâm.
"Đừng lo lắng Seonghwa, bất cứ ai gạt em ra khỏi họ sau chuyện này đều không xứng đáng là bạn của em."
"Đây chỉ là một bước lùi, chùn bước cũng không sao. Vẫn có thể thu dọn sạch sẽ." Anh ấy sẽ mỉm cười, ôm lấy Seonghwa. Mặc dù cả hai đều biết đó không phải là sự thật. Seonghwa đó đã cố gắng trong gần hai năm.
Seonghwa đã từng có thể nghe thấy giọng nói của anh ấy như một sự trấn an, ngay cả khi anh ấy vừa qua đời. Bây giờ cậu không thể nghe thấy gì nữa.
***
Seonghwa thậm chí không muốn di chuyển vào buổi sáng. Cậu không muốn ra khỏi giường. Cậu biết bạn cùng phòng của mình đã dậy vì nghe thấy tiếng sột soạt. Nhưng nếu Seonghwa đứng dậy, điều đó có nghĩa là cuộc trò chuyện giữa ba người họ sẽ có chút ngượng ngùng.
Vì vậy cậu chỉ đợi cả hai cùng đi khỏi.
Sau đó, Seonghwa đứng dậy và dành thời gian cho mình, bò xuống gầm giường để lấy thuốc chống trầm cảm và lo âu.
Cậu mặc áo choàng, chải tóc và nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Cậu trông giống như shit. Đôi mắt thì đỏ ngầu với quầng thâm ở dưới, trông giống như bị một chiếc xe tải chạy qua.
Seonghwa chỉ muốn nằm trên giường và khóc cả ngày. Không muốn đứng dậy và đi ăn. Cậu càng không muốn đến lớp hoặc gặp bất kỳ ai từ bất kỳ lớp nào.
Cậu đi giày vào, di chuyển một cách đờ đẫn.
Khi Seonghwa đến sảnh lớn, cậu nhận thức được sự thật rằng bản thân đã đến muộn. Và đó là lỗi của cậu, cậu đến muộn, nhưng nếu Seonghwa đến đúng giờ, cậu sẽ không phải đối mặt với việc một mình bước vào một bữa sáng đông đúc.
Cậu nuốt nước bọt, sự im lặng đến chói tai khi bước đến bàn Slytherin. Sự khác biệt rõ rệt giữa sáng hôm qua và hôm nay vẫn còn mới trong tâm trí Seonghwa.
"Seonghwa!" Soobin hào hứng chào, và những người khác cũng chào hỏi tương tự khi cậu ngồi xuống bên cạnh họ. "Cậu thế nào rồi?"
"Oh, thôi đi, tối qua cậu đã gặp tớ rồi mà. Đừng đóng kịch nữa." Seonghwa cười, với tay để lấy một số thức ăn trên bàn.
Hôm nay không có chuyện đó. Thay vào đó là sự im lặng. Trước đây Seonghwa đã đi ăn muộn nhưng họ luôn dành chỗ cho cậu. Bây giờ thì không. Cậu chỉ chăm chăm vào bàn bằng đôi mắt của mình, im lặng tìm một chỗ để ngồi. Những đôi mắt nhìn chằm chằm vào Seonghwa khiến tim cậu đập loạn nhịp. Bất kỳ chỗ nào có khoảng trống đều được che bằng túi đựng sách.
Seonghwa tiến đến nơi cậu vẫn thường ngồi, và dừng lại chỉ trong một phần nghìn giây. Nhưng thiệt hại đã xảy ra.
"Oh Soobin, là bạn trai của cậu kìa." Jinhwan chế nhạo. Tiếng cười từ trên bàn xâm chiếm màng nhĩ của Seonghwa. Ngay cả các bàn khác cũng bắt đầu cười.
"Cứ như thể tôi đã từng hẹn hò với một tên quái đản vậy," Soobin nói, giọng điệu hoàn toàn chán ghét. Seonghwa nhăn mặt. Cậu bước nhanh hơn một chút qua chiếc bàn, đến cuối cùng vẫn không tìm được chỗ để ngồi. Vì vậy, cậu chỉ tiếp tục đi bộ và rời khỏi cánh cửa thứ hai mà không có bữa sáng.
Nước mắt chảy ra từ mắt Seonghwa và cậu chạy qua hành lang, xông vào cánh cửa của Phòng Yêu cầu và ngồi xuống.
Và cậu lại khóc, một lần nữa. Seonghwa mất đi từng chút ổn định mà cậu đang có. Cuối cùng cậu đã có một phần nào đó bình thường trong cuộc sống của mình và bây giờ nó đã biến mất. Cậu có những người thích cậu, những cô gái hâm mộ cậu (mặc dù Seonghwa không đánh giá theo cách đó) và một người bạn tốt nhất.
Một người bạn tốt nhất mà cậu đã đánh mất. Tất cả chỉ vì cậu là một kẻ lập dị. Bởi vì Seonghwa yêu Soobin, thậm chí không phải chỉ là cảm mến, mà cậu đang yêu. Seonghwa muốn nắm tay, muốn hôn, muốn làm người yêu của Soobin. Còn Soobin thì thẳng tính (theo bất kỳ nghĩa nào của từ đó) và cảm thấy ghê tởm. Ghê tởm việc Seonghwa nghĩ đến hắn khi cậu có thời gian riêng tư, ghê tởm việc Seonghwa muốn sự hòa hợp giữa hai người họ.
Seonghwa khóc thút thít trên sàn nhà một cách đáng thương. Da cậu đau trở lại, và trong chốc lát, cậu tự hỏi liệu mình có nên tìm một chiếc kéo hay không. Nhưng cậu thậm chí còn không muốn cử động chứ đừng nói đến việc đứng dậy để cắt cổ tay mình. Cậu gần như ước căn phòng sẽ biến dạng một số, nhưng nó hoàn toàn không.
Seonghwa cũng nghĩ rằng điều này có lẽ không tốt. Rằng cậu có quá nhiều lời thúc giục tự làm hại bản thân, rằng cậu đang theo đuổi chúng. Cậu đã không cảm thấy điều tồi tệ này trong nhiều tháng. Một ngày đủ để kích hoạt vòng lặp lặp đi lặp lại ngu ngốc này mà cậu cứ mắc kẹt bên trong.
***
"Hôm nay những học sinh này được miễn học: Kim Hongjoong, Kang Yeosang, Park Seonghwa, Bang Chan, Lee Minho, Jeong Yunho, Choi Jongho, Choi San, Song Mingi, và Jung Wooyoung." Giáo sư Yoongi đọc danh sách.
Những lời phàn nàn bùng nổ khắp lớp.
"Đây là 10 học sinh giỏi nhất trong lớp và tất cả họ đều đã hoàn thành phần trình diễn tiêu diệt ông kẹ, điều đó có nghĩa là họ không cần đến lớp hôm nay," thầy giải thích, mặc dù điều này gây ra nhiều phàn nàn hơn.
Tuy nhiên, tiếng ồn ào nhất lại là tiếng thô lỗ nhất. "Seonghwa thậm chí còn không hoàn thành được phần của mình! Cậu ấy thậm chí còn không thể hoàn thành câu thần chú và sau đó cố gắng bóp nghẹt bản thân mình —"
"ĐỦ RỒI!" Yoongi hét lên.
"Tất cả những học sinh này đều được miễn đến lớp học, kể cả trò Park, và tôi không muốn nghe thêm một lời nào về điều đó!"
Seonghwa chưa bao giờ rời lớp học nhanh như vậy trong đời.
***
Seonghwa im lặng ngồi xuống trước vại nấu thuốc. Cậu không nói bất cứ điều gì với người bạn đồng hành của mình, người đang ngồi bên cạnh Seonghwa.
Thông thường, cả hai sẽ nói về lớp học cuối cùng của họ, những điều đang xảy ra bên ngoài trường Hogwarts, những sự kiện xã hội mới. Nhưng họ không nói gì với nhau ngày hôm nay.
"Hôm nay chúng ta sẽ pha chế thuốc Draught of Peace, thầy sẽ không giúp trò hoàn thành nhiệm vụ này vì đây là một cuộc đánh giá sơ bộ." Giáo sư Jimin nói.
"Ch-chà, em đoán chúng ta sẽ bắt đầu. Thầy có thể chuẩn bị trước—"
"Thầy muốn trò im lặng. Thầy không muốn nói chuyện với trò, giờ thầy sẽ đi lấy nguyên liệu và trò sẽ làm thuốc."
Seonghwa sẵn sàng phàn nàn rằng đó không phải là một khối lượng công việc hợp lý và cậu sẽ phải làm tất cả công việc. Nhưng thay vào đó, Seonghwa chỉ im lặng.
Thuốc được bào chế rất tốt.
***
Seonghwa đi ăn trưa cùng với những học sinh còn lại. Cậu lấy một cái đĩa ở cuối bàn, lấy một ít thức ăn và sau đó mang theo đĩa của mình rồi rời đi.
Cậu ăn trong thư viện thay vì đại sảnh.
***
Seonghwa không thể trốn tránh mọi người mãi được. Vào ban đêm, cậu ngồi xuống sắp xếp tất cả các công việc của mình trong phòng sinh hoạt chung và bắt đầu làm bài tập về nhà, nhưng cậu bị làm gián đoạn. Giọng của Soobin là thứ đầu tiên Seonghwa nghe thấy, sau đó là những tràng cười sảng khoái theo sau. Cậu cố tình ngồi ở phía sau để những người khác che khuất nhằm tránh bị chú ý. Nhưng có vẻ như cậu không may mắn như vậy, sự rắc rối chủ động tìm kiếm Seonghwa. Những học sinh khác chưa bao giờ ngồi lại đây, trong phòng sinh hoạt chung.
"Đi chỗ khác, Seonghwa."
Seonghwa ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách. "Có rất nhiều chỗ khác cho các cậu ngồi."
"Nhưng bọn tao muốn ngồi ở đây, và mày đang cản đường. Vì vậy, biến ra chỗ khác đi."
"Có rất nhiều không gian cho các cậu ngồi ở đây nếu muốn. Nhưng tôi không có kế hoạch di chuyển."
"Làm như bọn tao muốn ngồi chung với một kẻ quái dị như mày."
"Cậu không có vấn đề gì khi ngồi với tôi trước ngày hôm nay."
"Đó là trước khi bọn tao phát hiện ra mày là một kẻ ghê tởm..."
"Một tên quái dị ghê tởm? Được rồi, dù sao thì tôi đã ngồi ở đây suốt 20 phút và tôi không muốn di chuyển."
"Đừng bắt tao nguyền rủa mày!"
Seonghwa thở dài, lấy hết đồ đạc và đóng sách lại. Cậu rời khỏi phòng sinh hoạt chung và thay vào đó đi vào phòng tắm của ký túc xá nam.
"Em xin lỗi vì mình là một đứa em trai tồi tệ như vậy, Songgie." Seonghwa thì thầm, một chiếc kéo cắt vào cổ tay cậu.
"Em hứa là mình đã cố gắng. Em đã cố gắng đứng lên vì chính mình, em cố gắng tự bảo vệ mình. Em chỉ không có khả năng trở nên tốt hơn những gì cha và mẹ nói về em," Seonghwa tiếp tục, chiếc kéo trượt vào cổ tay cậu.
***
Seonghwa không ăn cùng mọi người nữa. Cậu thức dậy từ sáng sớm để đi ăn sáng thật sớm. Đủ sớm để không bao giờ có ai ở đó cùng cậu. Seonghwa ngồi xuống và ăn với tốc độ bình thường, nhưng khi nghe thấy tiếng chuông thông báo điểm tâm sáng, cậu đứng dậy rời đi và quay trở lại ký túc xá để ngủ thêm một chút.
Đi tới đi lui cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng cậu thà làm vậy còn hơn phải ngồi trong một căn phòng đầy những người ghét cậu.
Ngay cả những người tốt nhất của nhà Hufflepuffs cũng không muốn trò chuyện với Seonghwa nữa, vì sợ cậu sẽ giết chết đời sống xã hội của họ.
Seonghwa ngày càng che giấu bản thân nhiều hơn, không còn hướng ngoại, háo hức giúp đỡ hay thậm chí tham gia vào lớp học.
Cậu sẽ chỉ trả lời nếu được hỏi, nhưng cậu hiếm khi giơ tay lên trừ khi không ai khác biết câu trả lời.
Seonghwa mệt mỏi và uể oải. Điểm số của cậu không bị ảnh hưởng vì điều đó, thật may mắn, nhưng cậu đã kiệt sức về mặt tinh thần.
Seonghwa đang tranh luận nghiêm túc với bản thân về việc từ bỏ việc học hoàn toàn.
Seonghwa chỉ không muốn làm thế nữa.
Chứng trầm cảm của cậu thật khủng khiếp, điều tồi tệ nhất mà cậu trải qua kể từ khi Daesong qua đời. Điều duy nhất giúp Seonghwa là thực tế cậu không phải nhìn thấy cha mẹ của mình ... hoặc cảm thấy những gì họ làm với chính mình.
Điều đó không thể ngăn chặn vòng xoáy xuống dốc trầm cảm của Seonghwa.
Cậu đã bỏ lỡ ngày đầu tiên đến trường của mình một tháng trước. Cậu chỉ không đến bất kỳ lớp học nào của mình, thay vào đó, Seonghwa nằm trên giường và khóc cả ngày. Đáng lẽ cậu phải dậy để đi học. Seonghwa thậm chí còn cảm thấy tồi tệ hơn sau khi không làm gì cả ngày nhưng cậu vẫn không thể.
Khi nghe thấy Soobin cùng bạn bè của hắn cười và hét lên như thể họ đang có một khoảng thời gian vui vẻ, Seonghwa cảm thấy muốn phát ốm. Cậu đã từng ở đó, cậu đã từng cười đùa với họ. Seonghwa đã từng nổi tiếng, cậu đã từng ngồi với họ.
Seonghwa căm ghét ông kẹ khốn kiếp đó, cậu ghét lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Cậu ghét cha mẹ mình và cậu căm hận chính bản thân mình. Seonghwa ghét khoảng thời gian ba ngày dài nhất cậu đã trải qua mà không để lại các vết cắt trên người.
Seonghwa ghen tị với Kim Hongjoong, thậm chí giờ đây sự cạnh tranh của họ đã kết thúc một cách không chính thức. Cả hai đã không húc đầu vào nhau kể từ ngày đó trong lớp học Phòng Chống Nghệ thuật Hắc ám. Cậu không còn đối thủ nữa, cũng không trò chuyện với ai. Hiện tại Hongjoong có vẻ ... khá tốt. Anh là một học sinh bình thường, nổi tiếng và tốt với mọi người, anh thông minh, từ những gì Seonghwa được nghe thì Hongjoong cũng có cha mẹ rất tốt.
Hongjoong thật ... tuyệt vời. Bằng cách nào đó, cảm giác của cậu thậm chí còn bực bội hơn những gì Seonghwa từng nghĩ trước đây.
***
"Ồ, nhìn xem chúng ta có gì ở đây! Mày cũng nghiện ma túy đấy à?" Minsun cười, gần như phát điên và Seonghwa nhìn lên để thấy túi thuốc của mình đang trên tay Minsun.
Mẹ kiếp.
"Cậu lấy mấy cái đó ở đâu vậy?" Seonghwa hỏi, tròn mắt nhìn họ.
"Từ bên dưới gầm giường của mày," hắn trả lời một cách thản nhiên như không có gì lạ.
"Nó – nó không phải trông như vậy?" Seonghwa nói ra như một câu hỏi và thậm chí còn khó khăn hơn khi Minsun cười một lần nữa.
"Ồ, tao chắc chắn hai túi thuốc cỡ gallon mà mày đang giấu không phải trông như vậy."
"Thực sự không phải mà."
"Tao sẽ báo cáo việc đó cho hiệu trưởng Namjoon!" Minsun mỉm cười hạnh phúc.
"Không! Cậu không được làm như vậy!"
"Coi chừng tao!"
"Làm ơn đi Minsun, tôi cần chúng!"
"Ồ, vậy là mày bị nghiện. Và dùng đủ loại ma túy phải không?"
"Tôi không có, chúng là—"
"Hãy đi mà giải thích với Hiệu trưởng Namjoon, không phải tao. Tao chỉ đang làm công việc của mình với tư cách là một học sinh và báo cáo về ma túy! Rốt cuộc thì tao sẽ là người như thế nào nếu cứ để mày tiếp tục lạm dụng ma túy?" Minsun nói, sự lo lắng giả tạo chảy ra từ những lời nói của hắn.
Seonghwa nuốt nước bọt. "Xin đừng."
Minsun bước ra khỏi cửa.
Seonghwa có thể thừa nhận rằng điều đó có lẽ trông rất tồi tệ. Cậu có hai túi cỡ gallon với những viên thuốc không nhãn trong đó. Một loại là thuốc chống lo âu (đủ dùng trong năm học, mỗi ngày 1 viên) và loại còn lại là thuốc chống trầm cảm (không đủ cho năm học ... cậu định uống mỗi ngày một viên nhưng bây giờ cậu đang dùng đến hai viên, có nghĩa là cậu sẽ dùng hết trước khi năm học kết thúc. Seonghwa không biết làm thế nào để lấy thêm ... nếu cậu phải hỏi cha mẹ mình, cậu có thể sẽ chết.)
Nhưng nếu Seonghwa đánh mất những viên thuốc đó, cậu không biết điều gì sẽ xảy ra với mình. Khi cậu chán nản với mọi chuyện, sẽ là một cơn ác mộng nếu không có thuốc.
Vì vậy, khi Seonghwa bước xuống văn phòng Hiệu trưởng, cậu đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất xảy ra.
"Xin chào trò Park. Thầy rất vui được gặp lại trò, mặc dù thầy ước nó trong hoàn cảnh tốt hơn" Hiệu trưởng Namjoon chào hỏi.
Seonghwa cũng trả lời như vậy và ngồi xuống.
"Thầy chắc rằng trò biết quy tắc, trò Park, trường học chúng ta có chính sách không khoan nhượng đối với hàng cấm, cho dù nó có ma thuật hay không."
"Vâng, thưa hiệu trưởng."
"Vậy thì trò có thể giải thích tại sao trò Yoon đưa cho thầy hai túi thuốc khá lớn mà cậu ấy nói rằng đã tìm thấy trong đồ dùng cá nhân của trò không?" Hiệu trưởng lên tiếng hỏi, chỉ về những chiếc túi bên cạnh.
"Ừm, vâng. C-cái túi nhiều hơn là thuốc chống lo âu, và cái ít hơn là thuốc chống trầm cảm."
Namjoon nhướng mày. "Đây có phải là những loại thuốc kê đơn không? Trong quy tắc của chúng ta vẫn có một số ngoại lệ."
"Không, cha mẹ của em không cung cấp cho em đơn thuốc. Họ chỉ mua chúng ở quầy thuốc bình thường." Seonghwa nhìn chằm chằm xuống bàn.
"Chà, trò Park. Thật không may, thầy sẽ phải tịch thu những thứ này."
"Nhưng, em cần chúng," Seonghwa trả lời, và đó là một nỗ lực thảm hại mà cậu biết rằng nó sẽ không hiệu quả.
"Thầy xin lỗi. Thầy không nghi ngờ điều đó từ trò, nhưng đây là chính sách mà trường chúng ta áp dụng, thầy không thể đưa ra ngoại lệ cho trò. Nếu trò có một loại thuốc theo toa, thì nó sẽ được cho phép. Nhưng thầy chỉ đơn giản là không thể bỏ qua điều này."
"Em hiểu rồi, hiệu trưởng Namjoon."
"Chúc trò Park một ngày tốt lành."
Seonghwa không có một ngày tốt đẹp.
***
Seonghwa đang suy sụp theo mọi nghĩa của từ này.
Cậu đang sụp đổ.
Điểm của Seonghwa đang tuột dốc, Hongjoong đã vượt qua cậu trong tất cả các lớp học của mình. Yeosang đã vượt qua Seonghwa trong các lớp học chiến đấu. Cậu vẫn đứng thứ hai trong lớp về cơ bản, nhưng không xa lắm để tụt xuống vị trí thứ ba, và cậu vẫn đang cạnh tranh với Hongjoong để giành vị trí đầu tiên.
Seonghwa đang bị sụt cân, không thể ăn uống được. Cậu vào khoảng 5'11 (gần 1m8 ~) và cậu chưa bao giờ nặng cân, nhưng hiện tại cậu đang trong tình trạng nhẹ cân nghiêm trọng. Seonghwa không thức dậy sớm để ăn sáng, có nghĩa là cậu không muốn đi. Cậu hầu như không thức dậy đúng giờ để đến lớp học. Hầu hết thời gian cậu đến được lớp học ngay khi chuông đã reo. Đôi khi Seonghwa cũng bỏ bữa trưa hoặc bữa tối, hay cả hai. Cậu thỉnh thoảng đi học một hoặc hai ngày mà không ăn uống.
Seonghwa đã từng tạo kiểu tóc một chút và trang điểm nhẹ nhàng, nhưng bây giờ cậu chỉ lấy các ngón tay vuốt tóc và để nó che đôi mắt. Thay vào đó, cậu chỉ muốn dùng nó che đi khuôn mặt của mình.
Tay và chân của cậu trông giống như bị gấu vồ. Những vết sẹo khủng khiếp vì Seonghwa không thể ngừng cắt lại những cái đang lành. Kể từ bây giờ, cậu sẽ không bao giờ có thể mặc lại áo sơ mi hoặc quần áo ngắn tay nữa (thậm chí cậu còn mặc những chiếc áo dài tay vào mùa hè). Bởi vì bất cứ ai nhìn thấy Seonghwa đều sẽ biết ngay rằng cậu là một kẻ cố gắng tự sát, hoặc họ sẽ hỏi về chúng và tìm ra sự thật khi Seonghwa nói ra một câu trả lời thiếu mạch lạc nào đó về phía họ. Dù sao thì tất cả mọi người trong Hogwarts đều đã biết.
Seonghwa thật là một mớ hỗn độn, và tất cả là lỗi của cậu. Đó là lỗi của cậu cho tất cả những gì đã xảy ra với cha mẹ mình. Đó là lỗi của Seonghwa khiến Daesong phải chết. Đó là lỗi của Seonghwa, cậu đã không thể đánh bại ông kẹ. Là lỗi của Seonghwa, cậu đã giấu thuốc dưới giường nơi Minsun tìm thấy chúng. Đó là lỗi của Seonghwa, cậu đang mắc kẹt trong một chu kỳ trầm cảm luôn tái phát và Seonghwa muốn tự sát cũng là lỗi của cậu.
***
"Bữa tiệc tối nay của nhà Slytherin chúng ta!" Minsun vui mừng khi hắn bước vào ký túc xá.
"Đến rồi à, Taeyong?" Hắn hỏi.
"Tất nhiên! Tớ đang cố gắng đưa Sooyoung đi chung với tớ."
"Cậu định đá bọn tớ ra ngoài hả?"
"Ừ, để tớ có thể cầm túi xách cho cô ấy."
"Tốt lắm chàng trai, tớ sẽ vào phòng với Taemin."
Seonghwa nhìn lên từ cuốn sách của mình, từ nơi cậu đang ngồi trên giường.
"Seonghwa chỉ có thể ngủ trên sàn phòng tắm hoặc thứ gì đó có thể nằm vì dù sao thì cậu ta cũng chẳng được mời."
Cậu chết lặng, cậu không định đi dự tiệc, nhất định không. Nhưng cậu không được mời? Tiệc của nhà Slytherin không cần có lời mời, bất kỳ ai từ năm ba trở lên thuộc nhà Slytherin đều được mời. Vì vậy, Seonghwa đã bị loại khỏi bữa tiệc, với tư cách là người duy nhất có thể đến nhưng không được phép đến. Mọi người đều ghét cậu đến mức họ sẵn sàng thay đổi điều gì đó mà họ đã làm như vậy trong nhiều năm chỉ để đảm bảo rằng Seonghwa không được tham dự.
"Có chuyện gì, đồ máu bùn? Mày có điều gì muốn nói với bọn tao à?" Minsun trừng mắt.
Hiếm có ai sử dụng thuật ngữ 'máu bùn' nữa, nó bị coi là một từ dơ bẩn, một từ xấu xa. Nhưng dường như, mọi thứ đều là trò chơi công bằng khi nói đến Seonghwa. Sự sợ hãi.
Tất cả những gì Seonghwa có thể hỏi là: "Được mời?"
Taeyong cười và lấy một giấy mời trên bàn cạnh giường, làm hắn hưng phấn hơn.
"Đúng vậy, được mời. Tất cả mọi người từ năm ba trở lên đều có một người đi cùng ngoại trừ mày," hắn nói, nhếch mép cười.
"Ồ."
Vì vậy, hắn ta đã đúng. Họ đã thay đổi toàn bộ cấu trúc của bữa tiệc tại gia chỉ để đảm bảo rằng Seonghwa không thể đến, bởi vì ai lại muốn cậu xuất hiện ở một bữa tiệc.
Seonghwa chỉ là một kẻ điên rồ, chán nản, thảm hại, không ai muốn đi chơi cùng vì cậu quá kinh tởm, xấu xí và ngu ngốc ...
Seonghwa nghẹn ngào, và suy nghĩ tỉnh táo thực tế cuối cùng của cậu không phải là một sự xúc phạm nặng nề. "Ôi chết tiệt, lại nữa rồi."
Những cơn lo âu của Seonghwa luôn luôn khủng khiếp. Tất cả đều ám ảnh và một nửa thời gian khi không ai giúp cậu bình tĩnh lại, cậu sẽ ngất đi vì không thở được. Tất cả các hành vi tự hủy hoại bản thân của Seonghwa đều xuất hiện cùng lúc và nó khiến cậu bị thương theo những cách ngu ngốc. Seonghwa giật tóc mình đủ để xé ra từng sợi, cậu bóp nghẹt bản thân mặc dù vốn đã không thở được, cậu tự véo mình, cào vào cổ tay và cổ gây chảy máu, đôi khi chúng thực sự tồi tệ, cậu bắt đầu tự đấm vào đầu mình.
Điều này thật tồi tệ. Seonghwa có thể nghe thấy Minsun và Taeyong đang cười vào mình, điều này chỉ làm cho cơn khủng hoảng trở nên tồi tệ hơn. Cậu nghẹt thở vì những hơi thở lắp bắp của mình và cậu nên bình tĩnh lại nhưng Seonghwa không thể. Cậu không nên làm cho nó tồi tệ hơn bằng cách quấn tay quanh cổ mình nhưng cậu không thể dừng lại được. Và khi tiếng cười ngày càng to hơn, xâm chiếm màng nhĩ của Seonghwa và không để lại gì cho cậu ngoài suy nghĩ về việc cậu là một con người khủng khiếp và đáng xấu hổ đến mức nào, Seonghwa không thể ngăn bản thân đưa một tay lên đầu.
Taeyong giơ điện thoại lên, ghi hình (một trong số ít công nghệ của muggle được sử dụng trong thế giới phù thủy) và hắn cười. "Ở đây, bạn có thể nhìn thấy một Seonghwa hoang dã trong môi trường sống tự nhiên của cậu ấy ~ Đúng là một con quái vật chết tiệt."
Hắn quan sát khi tay Seonghwa di chuyển lên khỏi cổ cậu, và hắn chỉ cười lớn hơn khi nắm đấm của Seonghwa kết nối với đầu của cậu. Và khi chúng tiếp tục kết nối với nhau, Seonghwa sẽ tự đấm vào chính mình cho đến khi xuất hiện vết bầm tím nhưng Taeyong và Minsun không hề quan tâm. Sau đó Seonghwa đột nhiên gục xuống. Cậu ngất đi, không thở được. Video kết thúc ngay sau đó. Taeyong không bỏ lỡ đăng tải video vừa quay được, chia sẻ nó với hầu hết các bạn bè trong vòng kết nối của hắn, kèm theo lời nhắn: "Thật tốt khi chúng ta đã không mời kẻ quái dị này đến bữa tiệc nhà Slytherin."
***
"Mẹ ơi, làm ơn. Con cần thuốc chống trầm cảm theo toa. Những viên thuốc không kê đơn của con đã bị tịch thu và con đã tuyệt vọng đến mức như vậy khi Daesong qua đời. Con cầu xin mẹ hãy đến gặp bác sĩ tâm lý trong thị trấn và lấy một bảng câu hỏi về các loại thuốc chống trầm cảm gửi cho con để điền vào. Con rất cần chúng, xin hãy phản hồi khẩn cấp. - Seonghwa "
Thật không may, điện thoại di động không xuyên qua các thế giới, có nghĩa là cậu vẫn phải liên lạc qua. Những bức thư.
Seonghwa nhận được một bảng câu hỏi vài ngày sau đó, biết ơn vì sự cấp thiết của cha mẹ mình đã đặt vào nó.
Cậu trả lời một cách trung thực, mặc dù biết rằng thư đã được đọc. Seonghwa vẫn không quan tâm. Vì vậy, khi câu hỏi, "Bạn thường tự làm hại bản thân như thế nào", Seonghwa sẽ khoanh tròn một lần mỗi ngày. Và khi câu hỏi "Bạn thường nghĩ đến việc tự sát, hay cảm thấy thế giới sẽ là một nơi tốt đẹp hơn nếu bạn chết?" Seonghwa hít vào thật mạnh, xoay tròn nhiều lần mỗi ngày và gửi lại.
Cậu gần như nức nở vì sung sướng khi những viên thuốc được trở lại. Uống hai lần mỗi ngày, đủ cho 3 tháng. Rất nhiều để giúp cậu vượt qua kỳ nghỉ lễ. Nhưng lời nhắn đính kèm khiến cậu thổn thức vì những lý do hoàn toàn khác nhau.
"Con trai yêu quý, mẹ đã lấy cho con đơn thuốc, như con đã yêu cầu. Nhưng mẹ chắc rằng con không mong đợi sự ưu ái này là miễn phí? Sau tất cả, những viên thuốc này đều đắt tiền. Con sẽ tham gia cùng mẹ và cha trong kỳ nghỉ tiếp theo! Con không hào hứng sao? Tất cả chúng ta sẽ rất vui vẻ! Mẹ biết con không có ý định về nhà, nhưng đó là cuộc thương lượng nhỏ của chúng ta. Cha con và mẹ đã rất nhớ con theo mọi nghĩa của lời nói này. Chúng ta sẽ rất vui khi được gặp lại con một lần nữa, được chạm vào con một lần nữa! Mẹ nóng lòng được ôm con trai mình khi nó bước xuống tàu! Cả đại gia đình của chúng ta cũng rất nhớ con! - Love, mẹ của con."
Nó khá rõ ràng, ít nhất là đối với Seonghwa. Cậu biết bà ấy đang ám chỉ điều gì. Và chết tiệt ... có lẽ cậu nên sống mà không có thuốc. Có lẽ cuối cùng Seonghwa đã quyết định tự sát và chấm dứt những đau khổ khôn nguôi cho cuộc đời của chính mình và cả cha mẹ cậu. Cậu nên tự biết rõ hơn.
Cậu hoàn toàn không định về nhà, cậu chỉ ở lại trường cả năm rồi về nhà vào mùa hè và chịu đựng với nó trong hai tháng. Nhưng phải về nhà thêm hai tuần, và trải qua những ngày nghỉ? Seonghwa rùng mình khi nghĩ đến điều đó.
Cậu nghĩ về việc không về nhà, nhưng cậu nhận ra rằng mình cần phải về nhà để có thể trả "món nợ" của mình và nếu không, cha mẹ cậu sẽ không gửi cho cậu thêm một lọ thuốc chống trầm cảm nào nữa ... điều đó có nghĩa là Seonghwa phải về nhà.
Cậu nuốt nước bọt, và tự giữ bình tĩnh để không rơi vào một cơn hoảng loạn lần nữa.
***
"Những ai có truyền thống sẽ trải qua kỳ nghỉ lễ cùng với gia đình?" Giáo sư Seokjin, người dạy thần chú cất giọng hỏi.
Seonghwa nhìn thấy nhiều bàn tay giơ lên trong không khí, và cậu cúi đầu xuống.
Gia đình cậu không tổ chức kỳ nghỉ lễ ... hoặc ít nhất là không có Seonghwa tham gia. Không bao giờ có bất kỳ những món đồ trang trí cây thông, làm bánh hay quà tặng. seonghwa nhớ họ đã từng mua quà cho Daesong. Họ sẽ tặng anh ấy những thứ như trò chơi điện tử hoặc bảng điều khiển, âm nhạc và những thứ tương tự. Seonghwa không bao giờ có được bất cứ thứ gì. Daesong luôn cố gắng tặng lại cho cậu một vài món quà nhỏ, nhưng Seonghwa không bao giờ để anh ấy làm vậy. Daesong có tiền tiêu vặt, và vì anh ấy đang làm việc, nhưng Seonghwa không cần bất cứ thứ gì từ anh ấy. Daesong xứng đáng được sử dụng tiền của mình, anh đã cho cậu quá đủ.
Cậu rất nghi ngờ việc "Đại gia đình cưỡng hiếp tập thể đối với Seonghwa" diễn ra hàng năm được coi là một truyền thống.
"Ồ, trò Park. Em có tổ chức Giáng sinh không?"
"Không, gia đình em không có."
"Trò không kỷ niệm ngày lễ nào sao?"
"Không, nhưng gia đình em đã từng tổ chức sinh nhật cho anh trai em."
Sinh nhật của Daesong là ngày lễ kỷ niệm duy nhất mà Seonghwa đặc biệt tham gia. Họ sẽ giả vờ như họ là một gia đình thực sự trong một ngày. Sẽ có bánh ngọt mà Seonghwa phải ăn. Daesong sẽ mở quà một cách hào hứng và Seonghwa ngắm nhìn anh trai với sự phấn khích. Đó là một trong số rất ít các ngày trong năm mà Seonghwa không bị lạm dụng bằng lời nói, thể xác hoặc tình dục. Ngay cả trong ngày lễ Giáng sinh, cậu không bao giờ được nhận quà, bản thân cậu đã là một món đồ. Seonghwa sẽ đau khổ cả ngày hôm đó vì cậu biết rằng vào ban đêm cậu sẽ phải ở tầng dưới và bị xâm phạm từ người này đến người khác.
"Anh trai của trò bao nhiêu tuổi?"
Seonghwa chớp mắt. Anh Daesong phải 19 tuổi, sinh nhật lần thứ 20 của anh ấy là vào tháng Hai.
Tuy nhiên, có một giọng nói từ phía sau lớp đã trả lời câu hỏi thay cho Seonghwa.
"ANH TA ĐÃ CHẾT!"
Được rồi.
"Ồ, thầy xin lỗi vì đã gợi lại chuyện đó, trò Park."
Sau đó, lớp học tiếp tục, giáo sư dạy họ một số thần chú về Giáng sinh.
Đầu Seonghwa quay cuồng trong suốt giờ học.
***
Seonghwa không thể biết được liệu thuốc chống trầm cảm có tác dụng gì hay không. Cậu đã thực hiện một chuỗi năm ngày liên tục không cắt vào bản thân trước khi cậu lại trở thành một mớ hỗn độn lần nữa. Nhưng đó không phải là một thành tựu to lớn. Seonghwa cũng vẫn đang tự tử. Nhưng cậu cho rằng cậu rất vui khi có chúng. Không tính đến "món nợ" của bản thân.
Về nhà nghỉ lễ, Seonghwa cảm thấy mọi thứ sắp trở nên tồi tệ hơn rất nhiều.
***
Seonghwa thút thít lớn tiếng, bàn tay luồn qua mái tóc được cột gọn của cậu đập mạnh vào gối khiến cậu nghẹt thở. Seonghwa không thể mở mắt, nhưng nếu có thể thì chắc chắn thị giác của cậu sẽ bị mờ. Seonghwa cảm thấy như mình đang chết đuối, và phần thưởng duy nhất là lá phổi nóng bừng của Seonghwa khiến cậu phân tâm khỏi mùi tình dục trong không khí và đốt cháy khắp nửa dưới của mình.
Seonghwa không biết hiện tại là ngày nào hay giờ nào. Khung thời gian duy nhất của cậu là khi Seonghwa kiếm thức ăn vì cậu biết rằng nó gần như không đủ. Cơ thể của cậu đau nhức trong những thời điểm này khi bản thân không bị bóp nghẹt hoặc bị ngạt thở đến mức cậu sắp bị ngất. Seonghwa ước họ sẽ để cậu ngất đi một lần nữa, nhưng người đàn ông dường như nhận thấy rằng cơ thể của Seonghwa đang trở nên quá mềm yếu nên đã mạnh bạo kéo cậu ra khỏi gối.
Seonghwa bị nghẹt thở bởi không khí mà cậu phải hít vào và mắt cậu quay lại trong hộp sọ.
"Hít thở đi con chó cái ngu ngốc, trừ khi tao đụ mày đến nỗi mày quên mất cách làm."
"Giết tôi đi." Seonghwa thở hổn hển với chút ý thức còn sót lại của mình trước khi cơ thể cậu hoàn toàn mềm nhũn.
Seonghwa chỉ muốn đau khổ của mình kết thúc, cậu muốn chết. Trong một vài khoảnh khắc hoàn toàn tỉnh táo, Seonghwa cầu xin họ đâm cậu, bắn cậu, làm bất cứ điều gì để đảm bảo cậu tắt thở một lần và mãi mãi. Nhưng họ chỉ cười vào mặt Seonghwa.
Họ cười nhạo những vết cắt trên cánh tay và đùi của Seonghwa, một số người vui mừng khi đảm bảo rằng chúng đã được mở lại và tiếp tục chảy máu. Họ gọi Seonghwa bằng những cái tên khiến cậu phát ốm, sởn gai ốc và để lại cho cậu cảm giác bẩn thỉu. Không chỉ những cái tên chế giễu sự trầm cảm của Seonghwa mà còn là những cái tên thấp hèn. Khi Seonghwa bảo ai đó đừng nói điều đó nữa, thì hắn ta chỉ nói nhiều hơn.
Trước đây cậu chưa bao giờ biết cha mẹ mình ... bệnh hoạn như thế này. Nhưng Seonghwa cho rằng không có gì quá sốc khi họ làm điều này. Trở thành những kẻ bán dâm con trai họ.
Seonghwa chắc chắn rằng mình nên trả hết số tiền cho các đơn thuốc ngay bây giờ, nhưng điều đó vẫn chưa dừng lại. Cứ sau vài giờ sẽ có người khác bước vào nhà, những người mà Seonghwa thậm chí chưa từng gặp bao giờ, đưa một xấp tiền mặt cho mẹ hoặc cha cậu, và bước vào phòng cùng Seonghwa.
Ba ngày đầu tiên là ngày tồi tệ nhất, cảm giác như ngay sau khi ai đó rời đi, một người mới xuất hiện để thay thế họ. Seonghwa cảm thấy như thể không bao giờ được nghỉ ngơi. Cậu đã từ bỏ việc cầu xin cha và mẹ mình giúp đỡ sau ngày thứ ba, khi cậu nhận ra rằng họ sẽ không bao giờ làm như vậy. Khi Seonghwa hét lên để họ giúp đỡ, họ sẽ chỉ mỉm cười. Đôi khi họ cũng quay lại với Seonghwa.
Họ sẽ không bao giờ mời những người không phải là thành viên trong đại gia đình làm điều này với Seonghwa. Ngay cả khi đó, nó chỉ kéo dài một đêm chứ không phải hai tuần. Nhưng hiện tại, những người đàn ông và phụ nữ ngẫu nhiên xuất hiện xung quanh. Họ làm tình với Seonghwa, cưỡi lên cậu và buộc cậu phải cung cấp cho họ khoái cảm bằng miệng.
Những lần nghỉ ngơi hiếm hoi, Seonghwa lảo đảo ra khỏi giường và đi tắm nước nóng. Cậu chui vào trong và mặc cho nước làm bỏng làn da, chỉ nằm đó cho đến khi nước lạnh dần. Cho đến khi cha mẹ cậu xông vào và lê xác cậu ra khỏi bồn tắm để lau khô người và ném cậu trở lại giường lần nữa.
Seonghwa nghĩ rằng cậu được nhận thức ăn cứ sau hai đến ba ngày, cha mẹ cậu không coi đó là ưu tiên hàng đầu. Seonghwa hầu như không thể lên tiếng để có thể lựa chọn thức ăn. Nó làm cho cậu phát ốm và buồn nôn.
Phần tồi tệ nhất là thuốc chống trầm cảm của cậu bị bỏ quên trong túi, chưa mở. Hai tuần không có chúng chỉ khiến tất cả thêm mệt mỏi và khiến Seonghwa cảm thấy tồi tệ hơn khi cậu đến giới hạn.
***
Seonghwa chạy qua Sân ga 9 ¾ và cảm nhận được những ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình ngay lập tức. Cậu chắc chắn rằng cậu phải trông rất kinh khủng. Seonghwa bị thiếu cân nghiêm trọng. Toàn thân cậu bầm tím nhưng không ai có thể biết được. Những dấu hôn thô bạo trên cổ, và dù cậu đã cố gắng hết sức để giấu chúng đi nhưng có lẽ mọi người vẫn có thể nhìn xuyên qua lớp áo mỏng. Những gì họ có thể thấy là Seonghwa đi khập khiễng rõ ràng. Đi khập khiễng một cách nghiêm trọng, nên rõ ràng cậu bị thương ở chân, hoặc có chuyện gì khác đã xảy ra.
Và xét theo cách mà mọi người biết về cậu, câu trả lời chính xác là hiển nhiên.
Chuyến tàu trở về là chuyến đi đau đớn nhất trong cuộc đời Seonghwa. Cậu thậm chí không thể đi lại mà không tập tễnh, và việc ngồi xuống khiến cậu phải rên rỉ vì đau. Đi trên một chuyến tàu gập ghềnh khiến cậu phải cắn chặt môi đến mức chảy máu.
Seonghwa đã đến trường Hogwarts và cảm thấy thậm chí còn tồi tệ hơn.
Tất cả mọi người đều tỏa sáng. Vui mừng sau kỳ nghỉ dài, tất cả bọn họ đều có vẻ hạnh phúc và sẵn sàng gặp lại bạn bè của họ. Ngay cả lời hứa hẹn về nhiều lớp học hơn cũng không khiến họ cảm thấy sợ hãi.
Khi tất cả bọn họ gặp nhau, Seonghwa lại đứng đó một cách lúng túng. Cậu không có bất kỳ người bạn nào để chào hỏi.
"Ồ, tao thấy mày còn tệ hơn nữa đấy Seonghwa. Tao không nghĩ điều đó có thể xảy ra!" Soobin bật cười, những kẻ khủng bố đã quay lại để dằn vặt cậu lần nữa.
Seonghwa lại tránh né. Có vẻ như không bao giờ có thời gian nghỉ ngơi cho cậu.
"L-Làm ơn để tôi yên," cậu thì thầm.
Soobin khịt mũi. "Thật thảm hại. Tao không thể tin rằng mày đã trở lại. Mày chỉ nên ở nhà, đừng có đến trường nữa."
Seonghwa muốn cắn lại. Nói với hắn ta rằng cậu đã trở lại vào học kỳ thứ hai vì trong sâu thẳm Seonghwa có ý định hoàn thành chương trình giáo dục phù thủy của mình cho Daesong. Hoặc Soobin biết rằng nhà không phải là một lựa chọn khả thi đối với Seonghwa, nên thậm chí cậu đã sững người trước lời đề xuất đó.
Thay vào đó, Seonghwa nhìn chằm chằm vào hắn một cách khó chịu, vẫn không nói gì.
"Hừ, không thể tin được tao phải đối mặt với mày suốt 2 năm." Hắn chế giễu, đi ngang qua Seonghwa và chắc chắn rằng hắn sẽ đập vai vào cậu, khiến người nhỏ hơn bị vấp ngã sang một bên.
Seonghwa cúi đầu và khập khiễng hết quãng đường còn lại, kéo theo hành lý của mình.
Seonghwa ghét khi mọi người nhìn chằm chằm vào mình, nhưng cậu vẫn thu hút sự chú ý từ mọi người. Seonghwa thậm chí không thể ngạc nhiên hơn. Khi cậu là một chàng trai cao gần 6 foot, nhẹ cân, khập khiễng mang theo hành lý thì rất dễ thu hút sự chú ý. Đặc biệt với những kẻ trước đây đã biết mọi chuyện về gia đình cậu.
Seonghwa thậm chí không muốn nghĩ về những gì họ đang thì thầm khi cậu đi ngang qua.
***
Seonghwa không thể tắm chung với người khác trong phòng tắm, đặc biệt là không phải những ngày đầu tiên cậu quay lại.
Những dấu hôn vẫn còn hiện hữu trên cơ thể của chàng trai tội nghiệp, và nếu điều đó không đủ để khiến cậu tự ý thức, thì cánh tay và chân của cậu cũng vẫn vậy.
Thậm chí thực tế rõ ràng là Seonghwa đang bị thương. Cậu không bao giờ muốn ai nhìn thấy mình khỏa thân nữa. Cậu càng không muốn bất cứ ai chạm vào mình. Thậm chí không chỉ về mặt tình dục, điều đó càng khiến cậu sởn gai ốc vì bất cứ ai chỉ cần chạm vào cơ thể cậu. Khi Seonghwa nằm dài trên sàn nhà và mọi người tiếp tục chạy về phía cậu, nó gần như đủ để khiến cậu cuộn tròn trong một quả bóng và chết dần sau đó.
Làn da Seonghwa khó chịu đến nỗi ngay cả khi nhìn mình trong gương cũng khiến cậu cảm thấy ghê tởm. Cậu nghĩ đó phải là chấn thương, ảnh hưởng của việc mất đi chút tự chủ nhỏ nhoi cuối cùng mà cậu còn sót lại.
Bây giờ, Seonghwa có những gì?
Tâm trí không còn là của cậu, cơ thể cũng chẳng phải của cậu. Không còn gì thuộc về cá nhân Seonghwa nữa.
Cậu đã từng có một chút thoải mái, cho dù thân thể không phải của cậu, nhưng Seonghwa vẫn có lý trí của mình. Cậu có những bí mật của mình, những điều cậu giấu kín với bạn bè, cha mẹ, thầy cô và mọi người. Không ai biết bất cứ điều gì mà cậu không muốn họ biết. Nhưng sự xa xỉ đó đã không còn nữa, mọi thứ riêng tư mà Seonghwa từng nghĩ đều có cảm giác như được phơi bày trước cả thế giới trên một chiếc loa phóng thanh. Ngay cả quyền tự chủ về thể xác của cậu, trước đây nó thuộc về gia đình ... nhưng bây giờ thì sao? Cậu chẳng còn gì cho riêng mình nữa.
Seonghwa cũng có thể khỏa thân bước ra ngoài và bảo toàn bộ học sinh hãy bước vào. Điều đó cũng không tạo ra sự khác biệt, họ sẽ chỉ nhận thấy một chút dấu vết ... hoặc một phần trăm dấu vết không đáng kể còn lại.
Cậu phát ốm. Seonghwa bò ra khỏi vòi hoa sen và gục xuống trước nhà vệ sinh, thay vào đó, mật và thức ăn của ngày hôm nay trào lên cổ họng.
Cậu gục xuống.
Cậu xứng đáng với điều này.
***
Lần sau khi Seonghwa đang tắm, không may mắn khi có người bước vào.
Cậu đang rửa bụng thì nghe tiếng giày và Seonghwa biết mình không còn nơi nào để trốn.
Tiếng thở hổn hển và hét lớn mà cậu nghe thấy không gây sốc. Cậu biết có người đã nhìn thấy.
Dấu hôn vẫn phủ một lớp da, những vết cắt tự gây ra rải rác trên cơ thể Seonghwa, xương sườn của cậu lộ rõ.
Những tiếng cười khúc khích khiến đầu cậu hếch lên. Họ đang cười. Họ cười vào cậu.
Đôi mắt của người kia đảo qua và giao tiếp bằng mắt một cách không thoải mái khiến cậu đủ lo lắng.
Nhưng họ có điện thoại.
Và đèn flash tắt.
Seonghwa xứng đáng với nó.
***
Seonghwa khóc nức nở trên giường và nằm trên đó để mặc những vết cắt lộ ra. Cậu không quan tâm. Còn vấn đề gì nữa. Cậu chỉ nằm đó trong chiếc áo sơ mi ngắn tay, nghe thấy Minsun và Taeyong quay lại. Nhưng cậu không di chuyển.
Họ cười và chỉ vào Seonghwa. Nhưng cậu không di chuyển.
***
Seonghwa trốn học hai ngày. Cậu vẫn không di chuyển khỏi giường của mình. Minsun và Taeyong chế giễu cậu. Nhưng Seonghwa vẫn không quan tâm.
***
Yeosang đứng thứ hai trong lớp. Seonghwa hiện đứng thứ ba. Hongjoong là người đầu tiên. Cậu không còn cạnh tranh nữa.
***
Bên ngoài trời rất lạnh và Seonghwa chỉ ngồi như thế. Cậu đang ngồi ở một hồ nước nhỏ, đôi giày của cậu được đặt bên cạnh. Nhiệt độ bên ngoài lạnh đến mức khiến băng phủ khắp nơi, nhưng cậu không để bản thân quan tâm.
Tóc cậu đang bay trong gió lạnh, và Seonghwa rùng mình. Cậu chỉ mặc một chiếc quần thể thao mỏng manh và một chiếc áo thun cộc tay. Cái lạnh cắn vào da thịt, ít nhất Seonghwa đã có thể cảm nhận được thứ gì đó khác ngoài đau đớn.
Cậu nhúng chân xuống làn nước bên dưới, và giật bắn người vì cái lạnh mà nó truyền qua cơ thể. Có lẽ Seonghwa sẽ may mắn khi bị hạ thân nhiệt và chết.
Đó là cách cậu đang ngồi, có thể là trong vài giây, hoặc vài phút, hoặc hàng giờ theo như những gì cậu ý thức. Seonghwa đã mất cảm giác và để mặc cái lạnh xâm chiếm cả cơ thể.
Tiếng rắc từ những chiếc lá phía sau kéo cậu ra khỏi cơn mê. Có thể đó là một sinh vật, đến để giết hoặc ăn thịt Seonghwa. Cậu chỉ sẵn sàng chào đón chúng.
"S-Seonghwa? Có phải là cậu đấy không?" Cậu nghe thấy tiếng ai đó hỏi, nhưng cậu không trả lời.
"Seonghwa? Cậu có sao không?" Người đó hỏi, bây giờ nghe có vẻ gần hơn, ngay bên cạnh Seonghwa. Cậu quay đầu lại một cách máy móc, nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Hongjoong.
"Cậu làm gì ở ngoài này? Trời âm 30 độ mà nước thậm chí còn lạnh hơn! Cậu muốn chết cóng à?" Hongjoong thốt lên, nhìn chằm chằm vào nơi Seonghwa đang thả đôi chân xuống.
Seonghwa chớp mắt, tự hỏi liệu mình có thể nói với Hongjoong bằng thần giao cách cảm rằng cậu rất muốn, đó là một kế hoạch.
"Ồ, tôi xin lỗi. Điều đó khá thiếu tế nhị." Hongjoong nói, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Seonghwa.
"Đã quá giờ giới nghiêm, và cậu lại không mặc quần áo ấm trong thời tiết như thế này rồi ra ngoài," Hongjoong nói, ngồi xuống ngay bên cạnh Seonghwa.
"T-T-Tại sao n-nó lại quan trọng với c-cậu?" Seonghwa đáp, nhận thấy hơi khó khăn khi nói chuyện và cậu mỉm cười một chút.
"Bởi vì cậu sẽ bị chết cóng!" Hongjoong kêu lên.
"Tôi-tôi-tôi-m-m-m-muốn như vậy."
Hongjoong cau mày. Seonghwa muốn chết cóng. Tại sao? Ai lại muốn bị lạnh đến chết? Đến chết ... Ôi chết tiệt. Hongjoong nuốt nước bọt và nhấn mạnh hơn một chút. Dù Seonghwa có muốn thế nào đi nữa, Hongjoong sẽ không để cậu chết vì hạ thân nhiệt.
"Seonghwa," Hongjoong áp tay lên trán người đối diện. "Cậu lạnh quá, cậu đang run dữ dội ... cậu không thể ổn được."
Seonghwa khá lạnh, nhưng cơ thể cậu đang bắt đầu ấm lên.
"Tôi-tôi-tôi không l-l-l-lạnh." Cậu phủ nhận.
"Cậu đúng là một kẻ dối trá khủng khiếp. Cậu nên rút chân lên khỏi mặt nước." Hongjoong quả quyết.
Seonghwa run rẩy đã dừng lại và cậu lắc đầu.
"Tôi-tôi-tôi-tôi ổn," cậu nói.
Hongjoong di chuyển một chút, anh sẽ phải làm thế nào để đưa được Seonghwa vào trong?
"C-c-c-cậu có nghĩ rằng sẽ có ai đó quan tâm nếu tôi-tôi-chết hay không?" Seonghwa hỏi.
"Vâng, tôi có. Bất kể một số người đối xử với cậu như thế nào, vẫn có những người sẽ quan tâm."
Seonghwa khẽ ngâm nga, nhưng nó bị đứt quãng và vỡ vụn. Dưới ánh trăng, Hongjoong thoáng nhìn thấy đôi môi tái nhợt.
"Tôi-tôi-tôi-tôi đang nóng lên. Tôi-tôi-tôi không-k-không quá lạnh." Seonghwa phản hồi.
Hongjoong kinh ngạc. Khi ai đó sắp chết vì hạ thân nhiệt, họ bắt đầu cảm thấy như mình đang nóng lên.
"Được rồi Seonghwa, chúng ta phải vào trong."
"K-K-K-K-Không..."
Hongjoong vừa chửi, vừa nắm lấy Seonghwa và kéo cậu lên. Chân của người cao hơn bị khóa bên dưới, sau đó thắt lại và cậu gần như ngã xuống khi trở lại mặt đất.
Hongjoong nắm lấy eo Seonghwa và thay vào đó, bế cậu lên theo phong cách cô dâu. Seonghwa nhẹ cân một cách đáng sợ.
Anh bước đi nhanh với một chàng trai yếu ớt trong vòng tay của mình, quan sát kỹ khuôn mặt của Seonghwa. Đôi mắt của cậu ngày càng nhắm lại lâu hơn, lầm bầm một cách không mạch lạc.
"Seonghwa, Seonghwa, ở lại với tôi được không? Đừng ngủ quên." Hongjoong nói, lao đi nhanh hơn.
Anh mở được cửa và chạy nhanh đến bệnh xá.
"Seonghwa bị hạ thân nhiệt nghiêm trọng! Cậu ấy cần được điều trị y tế ngay lập tức!" anh hét lên, đặt Seonghwa vào giường.
***
Seonghwa không thể nhớ nhiều về đêm qua. Cậu nhớ mình đã ở bên ngoài, và sau đó là Hongjoong và cuối cùng thấy mình tỉnh dậy trong bệnh xá.
Cậu nhớ mình đã như thế nào, rất lạnh.
Seonghwa cuộn mình trên giường. Những ký ức bắt đầu tràn về. Sự hoảng loạn đã tấn công khi cậu ở trong ký túc xá, và sau đó là nhu cầu phải rời khỏi lâu đài, ra ngoài. Vì vậy, Seonghwa bỏ chạy, không thèm mặc áo choàng hay bất cứ thứ gì ngoại trừ giày của mình trước khi chạy ra ngoài hồ nước. Seonghwa đã khóc và chỉ khóc. Cậu muốn chết, cậu muốn hạ thân nhiệt ... nhưng Hongjoong đã cứu cậu.
Tất nhiên, nỗ lực của Seonghwa sẽ thất bại, cậu nên biết rằng sự khốn khổ của mình sẽ luôn kề cận. Cậu sẽ không bao giờ được hạnh phúc, nhưng đồng thời cũng sẽ không bao giờ có thể kết thúc nỗi đau. Seonghwa ngã lưng vào tấm khăn trải giường.
Cậu cho rằng thuốc chống trầm cảm luôn vô ích.
***
Seonghwa có lẽ nên ăn. Cậu đã không ăn gì trong một thời gian. Cậu rất đói. Nhưng có thể theo cách này cậu sẽ chết vì đói, kiệt sức hoặc cả hai.
Slytherin luôn không quan tâm đến sự đau khổ của bất kỳ cá nhân nào. Họ không quan tâm chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với bạn, chỉ cần danh tiếng của họ. Nếu họ không thích bạn thì họ thà để bạn đau khổ hơn là giúp đỡ bạn. Hoặc họ cũng chẳng quan tâm đến lý do tại sao bạn đau khổ, hay bất kỳ sự kiện đau thương nào đã xảy ra.
Seonghwa hoàn toàn hiểu rõ.
"Mày trông giống như shit." Bọn chúng cười chế nhạo. Hai ngày nay tôi không có thức ăn, không ngủ được, tôi bị trầm cảm nặng và không quan tâm đến ngoại hình của mình.
"Mày không còn giỏi nhất lớp nữa." Tôi không thể tập trung trong lớp, đôi khi tôi không thể đến lớp, tôi hầu như không thể học được gì cả, tôi không còn chút năng lượng nào vì tôi chỉ đang cố gắng. Để tồn tại.
"Nhìn vào tất cả những vết sẹo xấu xí của mày đi." Chúng đến từ việc tự làm hại bản thân, lạm dụng của cha mẹ, những người nào đó tôi không quen biết và cả các cơn hoảng loạn.
Seonghwa không có bạn bè. Không ai quan tâm. Không ai sẽ nhớ đến cậu. Seonghwa là một kẻ chết tiệt và khốn nạn và cậu xứng đáng với điều đó. Cậu xứng đáng phải sống như vậy cho đến khi 120 tuổi và cậu sẽ chết vì những nguyên nhân tự nhiên. Seonghwa biết đó là lỗi của mình, nhưng cậu không thể không mong muốn có ai đó hỏi xem cậu thế nào.
Nhưng không một ai làm điều đó.
Hongjoong có cố gắng một chút. Đôi khi anh mang thức ăn đến, hoặc họ ngồi bên ngoài căn phòng (được sưởi ấm đúng cách) và Hongjoong hỏi thăm Seonghwa về cuộc sống hiện tại. Nhưng điều đó hiếm xảy ra, chỉ một hoặc hai lần trong một tháng. Hongjoong không liên hệ với cậu ngoài chuyện đó, Seonghwa thậm chí còn không oán trách anh vì cậu không muốn bị nhìn thấy đang ở bên cạnh anh trong trường.
***
"Chúa ơi, chết tiệt, tránh đường đi Park!" Một Ravenclaw hét lên khi họ đang đi qua hành lang, đẩy Seonghwa ra khỏi con đường.
Seonghwa loạng choạng về một phía và thực tế té vào người Soobin, người đang đi ở phía bên kia.
"Mày có chuyện gì thế, đồ máu bùn" Soobin rít lên.
"Mày chỉ thích chạy về phía người khác đấy hả?"
Seonghwa nhìn chằm chằm.
"Lên tiếng đi chứ!"
Đôi mắt của Seonghwa rời khỏi khuôn mặt Soobin và hướng xuống mặt đất.
Soobin bật cười. "Tao mong đợi được điều gì từ một miếng thịt bị cưỡng hiếp một cách thảm hại cơ chứ?" Hắn nói, quay đi.
Sự tức giận dâng lên trong Seonghwa, lần đầu tiên sau nhiều tháng, giọng nói của cậu vượt lên trên một lời thì thầm. "Cậu vừa gọi tôi là cái quái gì vậy?"
"Tao đã nói 'Mày là đồ bị cưỡng hiếp thảm hại', tao biết mày vô dụng nhưng không điếc -"
Và Seonghwa thấy màu đỏ. Cậu chưa bao giờ đánh nhau trong đời, ít nhất là về mặt thể chất. Nhưng bản năng đầu tiên của cậu chỉ là bắt Soobin phải trả giá cho những lời nói của hắn. Vì đã gọi cậu như vậy...
Nắm đấm của Seonghwa kết nối với một cái hàm trước khi cậu nhận ra nó.
Ngay từ cú đấm đầu tiên, cậu đã cảm thấy rất sảng khoái.
Seonghwa và Soobin kết thúc trên sàn nhà, và Seonghwa tiếp tục đấm hắn; vào mặt, bụng, ngực, bất cứ nơi nào mà tay cậu có thể chạm tới.
Và cậu không dừng lại.
Seonghwa nghe thấy tiếng la hét từ xung quanh mình, nhưng cậu không tập trung vào mọi người. Cậu nghĩ rằng mình đang khóc nhưng cậu không thể nói, cậu chỉ rất tức giận.
Hai tay ôm lấy cánh tay Seonghwa và kéo chàng trai tội nghiệp ra khỏi cuộc ẩu đả, khiến Seonghwa loạng choạng ngã ngửa ra sàn.
"Seonghwa! Mày bị làm sao vậy! Tao thề sẽ lấy lại tất cả chuyện này, tao sẽ nói với bố mẹ và họ sẽ đuổi mày ra khỏi trường." Soobin hét lên, ôm chặt lấy khuôn mặt của mình.
Miệng Seonghwa đang chảy máu và mũi cậu có lẽ cũng vậy, nhưng Seonghwa không quan tâm.
Giáo sư chủ nhiệm nhà Hufflepuff, Jeon Jungkook, xuất hiện từ trong đám hỗn loạn.
"TRÒ. PARK! Chuyện này thật trẻ con! Đánh nhau với một thành viên trong nhà của mình? Và dù sao thì cậu cũng là một muggle? Cậu nên xấu hổ về bản thân! Trừ 25 điểm cho Slytherin và cậu bị giam trong phòng của tôi sau giờ học! Mọi người vào lớp!" Giáo sư Jungkook hét lên.
Seonghwa đứng lên khỏi sàn trước, vượt qua tất cả mọi người đang tụ tập xung quanh họ trong hội trường và rẽ sang một bên, kết thúc bản thân trong một phòng học bỏ trống và gục xuống sàn.
Bây giờ adrenaline đã cạn kiệt, Seonghwa chỉ còn lại tổn thương ... sự khởi đầu của một cơn hoảng loạn khác lại bò lên người Seonghwa khi cậu cuộn tròn như một quả bóng, đung đưa qua lại với hy vọng tự an ủi mà điều đó hiếm khi có tác dụng.
Soobin nói đúng, và có lẽ đó là lý do khiến nó đau đến như vậy. Tất cả những gì cậu từng làm tốt là dang rộng đôi chân của mình một cách không tự nguyện, Seonghwa hoàn toàn tệ ở mọi thứ khác.
Cậu không đủ giỏi để đứng đầu trường học, cậu không đủ giỏi để trở thành người tìm kiếm trong đội Quidditch trước khi cậu rời khỏi đội, cậu cũng không đủ tốt cho gia đình mình, cậu không đủ tốt dành cho Soobin, càng không đủ giỏi để đánh bại ông kẹ - nỗi sợ hãi của chính mình.
Seonghwa không đủ giỏi, và cậu sẽ không bao giờ được như vậy.
Seonghwa biết chính xác những gì mọi người nghĩ về mình.
***
Hongjoong đi phía sau Seonghwa, anh theo sau người lớn hơn đến một phòng học trống. Anh đã nhận ra cậu khi họ đang đi dọc theo hành lang, tìm kiếm một ngọn đèn đã được bật.
Không có ai cả, anh chỉ gần như nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào và nhận ra Seonghwa như một quả bóng nằm trên sàn.
Hongjoong lặng lẽ bước vào phòng và ngồi xếp bằng trên sàn ngay trước mặt Seonghwa.
"Hwa? Cậu có nghe thấy tôi nói không?"
Seonghwa khẽ gật đầu.
"Tôi có thể chạm vào cậu không?"
Seonghwa gần như lao vào anh, vắt chân lên lưng Hongjoong và khóc vào vai anh.
"Cậu ta-Cậu ta-Cậu ta gọi tôi là đồ bị cưỡng hiếp..." Seonghwa thì thầm, và câu nói đó dường như khiến cậu càng khóc lớn hơn, toàn thân run lên vì nức nở.
"Tôi nghe rồi, không sao đâu Hwa. Không sao, cậu ta không biết mình đang nói gì, và cậu ta là một thằng khốn nạn. Cậu có thể khóc, cậu được phép bị tổn thương." Hongjoong nói, vòng tay qua eo Seonghwa.
Và họ ngồi như vậy, có thể là vài phút hoặc vài giờ, cho đến khi Seonghwa cuối cùng rời đi, và thì thầm một tiếng: "Xin lỗi."
"Đó không phải lỗi của cậu. Soobin là một gã khốn nạn, ít ra cậu cũng có vài cú đấm ngon lành." Hongjoong cười.
Seonghwa trao cho anh một nụ cười lưỡng lự mà bạn khó có thể biết được cậu đang cười hay đang nhăn mặt.
***
Sức khỏe tinh thần của Seonghwa luôn là một vòng quay bất ổn, nhưng bây giờ có vẻ như cậu càng bị suy sụp và mắc kẹt ở đỉnh cao mà không còn nơi nào để đi.
Seonghwa chỉ muốn thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn này và trở lại mặt đất vững chắc. Ngay cả thậm chí mặt đất vững chắc là thứ để tồn tại cho dù nó không muốn điều đó dành cho Seonghwa, hoặc đó là nơi mà Seonghwa không cảm thấy cần phải rạch cổ tay mình cho nhẹ nhõm để sống sót.
Mọi thứ có cảm giác như chúng sẽ tăng lên vào một ngày nào đó và giảm xuống vào ngày hôm sau; Seonghwa cảm thấy ổn và sau đó cậu lại cảm thấy như chết tiệt, mọi người để Seonghwa một mình, không đếm xỉa gì đến cậu nhưng rồi sau đó mọi người lại bắt nạt chàng trai tội nghiệp, cậu sẽ ăn ba bữa một ngày và sau đó Seonghwa sẽ không ăn bữa nào cho một hoặc nhiều ngày liên tục.
Đúng vậy, tất cả đều là lỗi của Seonghwa.
Cậu xứng đáng với tất cả điều này, đó là những gì Seonghwa tự nhẩm với bản thân khi cậu rửa sạch phần thân bên dưới đẫm máu trong làn nước ấm.
***
Cậu đứng dựa vào tường, mắt mở to và ngấn nước.
"C-Các cậu đang làm gì vậy!" Seonghwa nói lắp, và cơ thể cậu run lên. Họ ở quá gần, họ dồn cậu vào chân tường và Seonghwa cảm thấy như không thở được.
"Cậu ấy nói với mày rằng mày sẽ phải trả cho những gì mày đã làm," Một trong số những kẻ đứng trước mặt Seonghwa lên tiếng, nhếch mép cười, bước lại gần.
"Tụi tao sẽ đảm bảo rằng mày không bao giờ quên được nó." Một bàn tay nắm lấy cánh tay ốm yếu của Seonghwa và hắn cố gắng vặn nó ra, nhưng một vài tên ngăn hắn ta lại.
"Tụi tao sẽ rất vui vẻ với mày, cục thịt dâm đãng." Những lời nói thì thầm bên tai, làm cho da của cậu dựng lên.
"Không." Seonghwa rên rỉ một cách yếu ớt, nhắm nghiền mắt và cầu nguyện đây chỉ là một cơn ác mộng khủng khiếp.
Không phải đâu.
Từ cái chạm đầu tiên, Seonghwa đã đi khập khiễng. Phản kháng là vô ích, thân hình của bọn họ to lớn, họ đến từ đội Quidditch, và có nhiều người hơn cậu. Đánh nhau luôn là chuyện vô nghĩa.
Cậu xứng đáng với điều này.
***
Seonghwa và bọn xấu xa cùng đi qua hành lang, bọn họ cười lớn. Đôi khi nháy mắt với cậu. Bụng Seonghwa sôi lên, không hiểu sao cậu vẫn chưa quen với cảm giác ghê tởm bên trong mình. Cảm giác bị xâm phạm.
Cậu nghĩ về người mà cậu có thể kể mọi chuyện, có thể là hiệu trưởng Namjoon. Seonghwa đã đấu tranh về điều đó, nhưng cậu biết có lý do tại sao bọn họ không cần phải che giấu hành vi xấu xa của mình.
Sẽ là vô nghĩa khi bọn họ không bao giờ bị bắt. Seonghwa không có bằng chứng, và tất cả bọn họ đều có ít nhất một cha hoặc mẹ là người có phép thuật, giàu có hoặc quyền lực. Còn Seonghwa thì chẳng có gì cả.
Không có gì liên quan đến tên của bọn họ, không có bằng chứng, không có nhân chứng, không có ai để bảo vệ Seonghwa.
Tất cả những gì cậu có là máu khô trong phòng tắm, nhưng ngay cả nó biến mất lúc này khi Seonghwa rửa sạch bằng vòi sen. Không có bất kỳ ai nhưng Hongjoong lại là người đã chứng kiến cơn hoảng loạn của cậu, và thậm chí anh không biết nguyên nhân của nó.
Seonghwa chớp mắt nhìn lại mình trong gương. Cậu xứng đáng với tất cả những điều này.
***
Hongjoong xuất hiện với đĩa thức ăn tối và tiếp tục trò chuyện với Seonghwa trong khi cậu đang ăn. Chàng trai tội nghiệp đã không ăn gì trong một thời gian dài và hôm nay cậu đã nghỉ học, điều mà Hongjoong biết rằng đó là dấu hiệu của một ngày tồi tệ.
Vì vậy, anh xuất hiện, chỉ im lặng bên cạnh để nhìn Seonghwa ăn, để đẩy cậu ra khỏi tâm trí đau khổ của chính mình. Anh không mong đợi thấy Seonghwa gục trên sàn với cây kéo trên tay, cổ tay chảy đầy máu.
"Tôi đã nghĩ về điều đó một lần nữa. Tôi -" Giọng nói của Seonghwa đứt quãng lắp bắp.
"Tôi muốn làm điều đó, nhưng tôi không thể." Ngôn ngữ của Seonghwa mơ hồ, nhưng đó là điều hiển nhiên.
Thức ăn nhanh chóng bị bỏ đi, khi Hongjoong đi vào phòng tắm và tìm thấy miếng gạc, đưa chiếc kéo dính máu ra khỏi tay Seonghwa và ngồi xuống trước mặt cậu.
"Một số học sinh - họ gọi đó là sự trừng phạt." Seonghwa thì thầm.
"Ai đã gọi đó là hình phạt? Họ đã làm gì cậu?" Một cảm giác nao núng xuất hiện trong lồng ngực Hongjoong. Anh quấn băng gạc quanh cánh tay Seonghwa.
"H-Họ là những học sinh năm cuối, họ nói với tôi rằng đó là hình phạt dành cho tôi vì những gì tôi đã làm với Soobin."
"Hwa, họ đã làm gì, nếu cậu muốn nói với tôi điều đó..."
"Trong phòng tắm ... tất cả họ... đã làm điều đó."
"Hwa, họ có chạm vào cậu không?"
Cái gật đầu run rẩy gần như khiến Hongjoong bóp nát miếng gạc trên tay.
"Là ai?" Anh nhấn mạnh.
Seonghwa lắc đầu, ...
"Cậu nên nói với một giáo sư, họ sẽ làm điều gì đó cho cậu."
"Cha mẹ của họ sẽ giấu nhẹm mọi thứ vì sợ có tai tiếng. Không có bằng chứng, tôi sẽ bị buộc tội và họ sẽ xoáy vào tôi để tìm kiếm sự chú ý. Dù sao thì tôi cũng xứng đáng với chuyện này." Seonghwa nói, giọng cậu vỡ ra thành một tiếng thì thầm.
"Seonghwa, cậu không xứng đáng với bất cứ điều gì đã xảy ra với mình. Cậu xứng đáng có một gia đình yêu thương, những người bạn quan tâm đến cậu, cậu phải được hạnh phúc. Vũ trụ, hay chúa trời, hay bất cứ điều gì đang đối xử tàn nhẫn với cậu một cách không thể giải thích được. Không ai bị ép buộc phải quan hệ tình dục, không ai bị lạm dụng khi còn nhỏ, không ai phải đối mặt với cảnh người thân chết đi, bị bắt nạt, bị bỏ rơi hoặc bất kỳ điều gì tồi tệ mà cậu đã trải qua. Cậu xứng đáng có tình yêu thương, sự quan tâm và tình cảm của người nào đó."
"Vậy thì tại sao Joong? Tại sao nó lại tiếp tục xảy ra? Tại sao tôi lại dành cả cuộc đời mình như thế này? Đôi khi tôi ước mình thậm chí chưa bao giờ được sinh ra! Tôi ước mình có thể thu hết can đảm và ném mình ra khỏi tháp thiên văn!" Seonghwa khóc.
"Hwa, cậu đã bị lạm dụng và bỏ rơi cả đời. Tôi không biết làm thế nào để thuyết phục cậu rằng đó không phải là lỗi của cậu. Nó đã xảy ra trước khi cậu biết rằng cậu đang bị lạm dụng. Cậu đã mất đi sự trong trắng trước khi cậu biết mình phải có nó, và những điều đó không bao giờ do bản thân cậu. Tất cả những ai đã từng làm tổn thương cậu mà không có lý do chết tiệt nào mới chính là vấn đề. Tôi hiểu tại sao cậu lại ước mình chưa bao giờ được sinh ra, tôi hiểu tại sao đôi khi cậu muốn kết thúc tất cả. Nhưng tất cả tôi có thể nói rằng, ngay cả khi cậu nghĩ rằng không ai khác sẽ quan tâm, thì tôi sẽ quan tâm nếu cậu ra đi. Tôi nhớ cậu. Mỗi ngày tôi sẽ nói với cậu rằng cậu xứng đáng với tất cả những điều tốt nhất trên thế giới này. Tôi sẽ nói điều đó cho đến khi cậu tin vào điều đó. Bởi vì cậu chính là Seonghwa."
Cậu nức nở, cuối cùng gục vào lòng Hongjoong khi người nhỏ hơn vòng tay ôm chặt lấy cậu.
***
"Seonghwa, trong mùa hè này, cậu có muốn đến sống với tôi không? Nhà chúng tôi có một phòng dành cho khách. Chúng tôi có nhiều không gian cho cậu, và tôi muốn dành thời gian nghỉ ngơi của mình với cậu." Hongjoong hỏi.
"Cậu-cậu muốn dành thời gian cho tôi sao? Cậu có muốn đổi lại điều gì không?"
"Gì cơ? Tất nhiên là không, tôi không muốn đổi lại bất cứ điều gì, cha mẹ tôi luôn nói rằng bất kỳ người bạn nào của tôi cũng có thể đến ở với tôi sau khi kỳ nghỉ bắt đầu nếu tôi muốn. Và cậu là bạn của tôi, vì vậy nếu cậu muốn đến với tôi, cậu hoàn toàn được chào đón."
"Cậu nghĩ chúng ta là bạn bè ư?" Seonghwa nói, gần như bối rối.
"Ừ, nhưng nếu cậu không nghĩ chúng ta như vậy thì cũng không sao cả."
Seonghwa đã bật khóc và đây phải là lần thứ 476 có mặt của Hongjoong ở đó.
"Tôi không xứng làm bạn của cậu. Tôi không xứng đáng với điều này."
"Tất nhiên là cậu có, mọi người đều xứng đáng có một người bạn!"
***
"Tôi không thể về nhà với cậu trong thời gian nghỉ," Seonghwa nói, chỉ vài ngày sau đó.
Hongjoong cau mày, "Tại sao không?"
"Bởi vì, nếu tôi đi với cậu, cha mẹ tôi sẽ tức giận vì tôi không về nhà. Sau đó họ sẽ ... họ sẽ không gửi thuốc chống trầm cảm cho tôi nữa. Và nếu tôi mất chúng ... tôi sẽ chết trước khi mùa hè kết thúc."
"Cha mẹ tôi có thể trả tiền cho họ," Hongjoong nói. Đúng rồi. Anh biết cha mẹ mình có thể trả tiền cho họ, và anh biết rằng nếu anh nói với cha mẹ rằng người bạn tốt nhất của mình cần thuốc, nhưng không thể tự mình mua được chúng, cha mẹ Hongjoong sẽ trả tiền thuốc cho Seonghwa. Chỉ là anh vẫn chưa nói với họ.
"Không!" Seonghwa bùng nổ, gây sốc cho cả Hongjoong và bản thân.
"Không, tôi không thể nhận sự trợ giúp từ cha mẹ cậu. Nếu tôi ở lại, họ sẽ phải trả các chi phí sinh hoạt cơ bản và tôi càng không muốn tiêu đống thuốc đắt tiền trên tất cả."
"Seonghwa, cha mẹ tôi rất khá giả. Cha tôi làm việc ở Bộ và mẹ tôi là một bác sĩ. Chúng tôi chắc chắn có thể lo việc trả tiền thuốc mà cậu cần. Khỉ thật, họ sẽ trả tiền ngay cả khi cậu không về nhà cùng tôi, nên cậu không phải lo lắng về điều đó."
"Hongjoong." Seonghwa gần như rên rỉ. "Cậu vẫn chưa hiểu. Không ai giúp tôi, ủng hộ tôi, hoặc nói chuyện với tôi chỉ để vui hoặc vì họ muốn. Luôn có mặt trái. Luôn có lý do tại sao."
"Điều đó không đúng, đôi khi mọi người chỉ làm điều đó vì họ muốn."
Phong thái của Seonghwa thay đổi, và cậu bật cười gần như điên cuồng.
"Có lẽ tôi quá điên rồ và cậu thì quá ngây thơ. Tôi có thể đảm bảo 100% với cậu rằng chỉ bởi vì cậu đã dành cả cuộc đời mình như một người thuần chủng nóng bỏng, hoàn hảo, được ban cho mọi thứ mà cậu có thể muốn, và cậu chưa bao giờ phải lo lắng về một điều gì không có nghĩa là mọi người đều có được sự xa xỉ như nhau! Trong trường hợp cậu chưa nhận ra, tôi không phải là cậu. Cậu không có manh mối chết tiệt nào về thế giới thực diễn ra. Cậu 'chưa bao giờ bị ném cái chảo vào đầu, cậu chưa bao giờ bị ném xuống tầng hầm vì lén ăn cái gì đó chỉ vì đói đến chết, cậu chưa bao giờ bị bán dâm vì cần một chai thuốc chống trầm cảm'! Tôi-Tôi muốn một thứ cần thiết? Tôi phải cởi đồ, cúi xuống bàn, để cho cha tôi lấy mọi thứ và cầu nguyện bản thân đủ tốt để ông ấy đạt được những thứ ông ta muốn! VÌ VẬY ĐỪNG BAO GIỜ NÓI CHO TÔI ĐIỀU GÌ LÀ SỰ THẬT! Tôi biết cậu thực sự khó trải qua những điều đó, nhưng CUỘC SỐNG KHÔNG PHẢI LÀ ÁNH SÁNG VÀ CẦU VỒNG! "Seonghwa kết thúc đoạn la hét.
Hongjoong nghiến răng. "Seonghwa. Chúng ta sẽ nói chuyện sau khi cả hai bình tĩnh lại. Tôi nghĩ cả hai chúng ta cần tạm dừng, chuẩn bị một số thứ và quay lại."
Sau đó, anh rời đi, và ngay khi Hongjoong ra khỏi cửa, Seonghwa ngã quỵ xuống sàn.
Cậu đã phá hỏng nó. Cậu đã có một người đối xử tốt với mình và cậu đã làm hỏng mọi chuyện, Hongjoong sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa và Seonghwa hoàn toàn hiểu. Tất cả những gì Hongjoong đã làm là đối xử tốt với Seonghwa và tất nhiên, cậu đã hủy hoại nó bằng chính mình. Những đả kích khiến Seonghwa cảm thấy như cậu không thể tiếp nhận nó và phá hủy mọi điều tốt đẹp mà Hongjoong đã để lại.
Tiếng nức nở của Seonghwa biến thành tiếng thở hổn hển gấp gáp, rồi cào cấu, và đánh đập. Hongjoong đã không ở đó để giúp cậu bình tĩnh lại, Seonghwa đã tự cho phép mình bị nuốt chửng trong cảm giác tội lỗi.
Cậu nằm trên giường và nghĩ về những gì mình đã nói, cậu không thể gạt nó ra khỏi tâm trí.
Hongjoong rất hấp dẫn, anh là một người thuần chủng và rất hoàn hảo. Nhưng đối với tất cả những gì Seonghwa biết về Hongjoong là anh cũng đã phải đấu tranh rất nhiều, và cũng trải qua những điều tồi tệ.
Seonghwa không phải là người duy nhất trải qua những điều như thế trong cuộc sống, chỉ là cậu đã trải qua nhiều điều tồi tệ hơn hầu hết mọi người. Nhưng tất cả mọi người đều có một số vấn đề, và Hongjoong chắc chắn không phải là ngoại lệ như tất cả những gì Seonghwa đã khẳng định.
Cậu ghét việc mình từng nói những điều thiếu tế nhị như vậy với một chàng trai đang cố gắng hết sức để giúp đỡ mình. Hongjoong suy nghĩ về tất cả những gì Seonghwa tâm sự và đưa ra phản hồi ân cần nhất với chúng. Hongjoong đã lắng nghe nhiều hơn Soobin hay bất cứ người nào khác. Và Soobin chưa bao giờ phải nghe cậu khóc lóc về việc bản thân muốn tự sát đến mức nào hay nói về việc Seonghwa vẫn có thể cảm nhận được những bàn tay ghê tởm đang trườn trên người mình, làm tình với cậu một cách thô bạo, bàn tay ôm lấy cổ họng Seonghwa và khiến tầm nhìn của cậu choáng váng.
***
Hongjoong đang bốc khói trở về ký túc xá của mình.
Seonghwa có rất nhiều vấn đề về sức khỏe tinh thần, và cậu đã phải trải qua rất nhiều điều khủng khiếp. Hongjoong có lẽ thậm chí còn chưa nghe thấy những điều tồi tệ thực sự mà Seonghwa đã trải qua ngoại trừ việc cậu cố gắng giết chết bản thân. Anh sẽ không bao giờ biết phải đối phó với điều đó như thế nào. Nhưng anh cố gắng hết sức để đồng cảm với Seonghwa. Anh đã cố gắng trong nhiều tháng, và anh đã kiên nhẫn. Có vẻ như Seonghwa đang dần dần tiến bộ hơn kể từ ngày đầu tiên khi anh thấy cậu run rẩy gần hồ nước.
"Về cơ bản cậu ấy nói rằng anh là một người thuần chủng hoàn hảo, nóng bỏng, người mang đến mọi thứ cho cậu ấy và anh chưa bao giờ ở trong thế giới thực. Em có biết điều đó đáng giận đến mức nào không?"
"Hongjoong, anh biết là anh ấy có không cố ý mà," Yunho nói.
"Anh đã cố gắng rất nhiều để hiểu cho cậu ấy, và thật đau đớn khi nghe Seonghwa nghĩ rằng anh ngu ngốc và không biết gì về cách hoạt động của cuộc sống thực như thể anh chưa từng nghe về tất cả những gì cậu ấy nói với anh!"
"Hongjoong. Em biết em không hiểu rõ anh ấy như anh, và em thực sự muốn, nhưng có vẻ như cả hai đều đến từ một khía cạnh khác nhau. Tại sao hai người lại tranh cãi?" Wooyoung thắc mắc.
"Seonghwa nói rằng cậu ấy không thể về nhà với anh trong kỳ nghỉ hè vì cha mẹ cậu ấy sẽ hủy thuốc của Seonghwa và anh đã nói rằng anh sẽ trả tiền cho số thuốc đó, và Seonghwa không muốn trở thành một trường hợp để anh làm từ thiện. Sau đó, cậu ấy đề cập rằng mọi người "không bao giờ giúp đỡ ai đó một cách miễn phí và anh đã nói rằng họ có."
"Hongjoong ... Anh đã bao giờ nghĩ rằng anh ấy không tin anh vì anh ấy chưa bao giờ được chứng minh điều đó là dành cho anh ấy?" Wooyoung hỏi.
"Trước anh, Seonghwa đã từng có những người bạn khác, anh không phải là người bạn đầu tiên của cậu ấy!"
"Nếu bạn bè của anh ấy sẵn sàng bỏ rơi anh ấy trong vòng một ngày vì chỉ vì anh ấy bộc lộ sự yếu đuối và hàng loạt các điều tồi tệ khác xảy ra, anh có nghĩ họ là bạn bè chân chính không?"
"CHẾT TIỆT! Yunho, anh không biết! Anh sẽ không đi hỏi một số Slytherin năm 6 xem họ có thực sự thích cậu ấy hay không! Seonghwa thích Soobin đến mức có lẽ đã yêu hắn mất rồi!"
"Hongjoong, em chỉ nói rằng có thể cân nhắc thực tế rằng anh Seonghwa không có cùng hoàn cảnh với anh. Anh ấy đã bị lạm dụng cả đời, anh ấy không có lý do gì để tin rằng những sự ưu ái này là miễn phí bởi vì chúng chưa bao giờ dành cho anh ấy. Anh có xuất thân hoàn toàn khác, và nếu anh Seonghwa bị tổn thương bởi quá nhiều người khác nhau thì rõ ràng anh ấy sẽ hoài nghi về một người chưa bao giờ thực sự gặp bất kỳ vấn đề lớn nào trong cuộc sống."
"Cậu ấy không thấy anh đang cố gắng sao? Seonghwa không thể thấy rằng anh đang làm mọi thứ anh có thể cho cậu ấy, hoàn toàn MIỄN PHÍ!"
"Anh chỉ là một người duy nhất, Hongjoong. Chỉ có mỗi mình anh, và anh không thể thay thế nhiều năm tổn thương và bị lạm dụng của Seonghwa. Anh không thể thay đổi cách anh ấy nhìn thế giới sau khi bị tổn thương liên tục. Em chắc rằng anh ấy biết anh đang cố gắng. Em chắc rằng anh ấy cảm kích điều đó rất nhiều. Anh ấy đang sợ hãi, Hongjoong, anh ấy có lẽ sợ hãi nếu ràng buộc với anh và một ngày nào đó anh rời đi hoặc đột nhiên trở thành một người tồi tệ, anh ấy sợ cha mẹ anh là người xấu và anh ấy càng không muốn làm phiền anh."
***
Khi gặp lại, cả hai đều vấp phải lời xin lỗi của chính mình.
Cả hai vội vã chạy ra, "Tôi xin lỗi" ngay khi họ đụng mặt nhau.
"Không-không-không-không. Tôi xin lỗi. Tôi rất xin lỗi. Tôi thật thiếu cân nhắc khi nói với cậu bằng hàng loạt các tên gọi không đúng bất kể cảm giác của tôi như thế nào và tôi thật tệ trong khoản thể hiện ra bản thân mình nên tôi không bao giờ thực sự nói chuyện với Hongjoong nhưng điều đó cũng khiến tôi rất vui khi được trò chuyện cùng cậu vì tôi chưa bao giờ có một người thực sự quan tâm như cậu trong suốt cuộc đời mình và tôi biết ơn Hongjoong rất nhiều vì cậu đã phải chịu đựng tất cả những điều nhảm nhí và khóc lóc từ tôi. Và tôi hiểu nếu cậu ghét tôi ngay bây giờ, nhưng tôi rất muốn được ở lại bên cạnh Hongjoong và tôi không quan tâm nếu cha mẹ cậu có thể coi tôi như một trường hợp từ thiện vì tôi muốn dành thời gian kỳ nghỉ hè cùng cậu." Seonghwa thốt lên, lời nói của chàng trai tuôn ra nhanh đến mức chúng gần như hòa vào nhau.
"Seonghwa ..." Hongjoong thở hổn hển, những lời nói lảng tránh sau khi nghe Seonghwa thổ lộ.
"Tôi-tôi xin lỗi. Tôi sẽ rời đi ngay bây giờ, tôi xin lỗi vì mọi thứ ..." Seonghwa lắp bắp, quay lưng bước đi.
Hongjoong bắt lấy cậu bằng chiếc áo choàng của mình.
"Không. Xin đừng bỏ đi. Tôi cũng xin lỗi, tôi không nghĩ về việc trải nghiệm cá nhân của Seonghwa sẽ ảnh hưởng đến cách thức hoạt động của sự ưu ái dành cho bản thân cậu như thế nào. Và cậu cần biết rằng tôi cũng rất vui khi được trò chuyện với cậu. Cũng giống như tôi lắng nghe cậu, cậu lắng nghe tôi trong khi tôi đang nói chuyện và cậu nhìn chằm chằm vào tôi như thể tôi đang treo lơ lửng trên mặt trăng và tôi yêu điều đó. Cậu quan tâm rất nhiều, ngay cả khi điều đó không thể hiện ra bên ngoài như sự quan tâm của tôi. Tôi rất vui vì Seonghwa cũng muốn dành thời gian nghỉ ngơi cùng tôi." Hongjoong đáp lại.
"Chúng ta có thể ôm nhau được không?" Seonghwa nói nhẹ nhàng.
"Lại đây." Hongjoong lên tiếng, và cả hai gần như ngã nhào với sự mạnh mẽ của cái ôm.
***
Năm học sắp kết thúc. Họ hoàn thành O.W.L.S (Chứng chỉ Phù thuỷ Thường đẳng Cấp Cao) và kết thúc các khóa học trên lớp.
Chiến thắng cúp nhà cuối năm là Ravenclaw. Slytherin đứng cuối cùng với 3 điểm còn lại vào cuối năm.
Seonghwa hoàn thành học kỳ hai trong lớp. Cậu hầu như không đánh bại Yeosang vì điểm O.W.L (Chứng chỉ Phù thuỷ Thường đẳng) của cậu bé cao hơn. Hongjoong đã đánh bại cả hai tận một dặm để giành vị trí số 1, vượt xa đến mức điểm số O.W.L hoàn hảo thậm chí không thể khiến ai trong số họ gần như đánh bại được anh ấy.
Seonghwa không cay cú, Hongjoong xứng đáng giành chiến thắng. Anh đã làm rất tốt trong năm nay, với điểm tổng cao như vậy và ghi rất nhiều điểm trên O.W.L.S.
Cậu thấy mình ngày càng lo lắng cho kỳ nghỉ hè sắp đến. Seonghwa rất vui mừng khi được dành hai tháng sống cùng gia đình Hongjoong hoàn toàn miễn phí, một người bạn học miễn phí, chỉ có Hongjoong và gia đình của anh. Nó khiến Seonghwa hào hứng cho đến khi cậu thay đổi tâm trạng của mình rất nhanh chóng với những gì có thể xảy ra.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Hongjoong phát ốm vì cậu. Điều gì sẽ xảy ra nếu cha mẹ anh từ chối trả tiền cho thuốc chống trầm cảm của Seonghwa. Nếu họ ghét cậu thì sao. Nếu họ giống cha mẹ Seonghwa thì sao.
Không có điều nào trong số này phù hợp với cách Hongjoong nói về gia đình mình, nhưng Seonghwa vẫn không khỏi lo lắng.
Hongjoong cũng hào hứng không kém, giữa việc dành thời gian nghỉ ngơi với một người bạn, kết thúc việc học trong trường, gặp lại cha mẹ mình và đưa Seonghwa thoát khỏi tình huống khiến cậu bị tổn thương tinh thần đến mức cậu sợ rằng mình sẽ không bao giờ hồi phục.
***
Seonghwa ngồi trên tàu lửa, cùng khoang với Hongjoong, và các bạn của anh.
Vì vậy, cậu cố gắng ngồi gần bức tường nhất, cuộn tròn đủ để bản thân hy vọng họ sẽ không nói bất cứ điều gì với cậu.
"Này, Seonghwa, anh đã làm rất tốt OW.L.S." Yeosang chào Seonghwa, ngồi xuống bên trong khoang.
"C-Cảm ơn. Em cũng vậy." Cậu lắp bắp một cách lặng lẽ.
Người tiếp theo bước vào là Jeong Yunho, cậu bé bước vào một cách huyên náo.
"Tới luôn, cưng! Kết thúc năm học rồi! Không còn những giáo sư ngu ngốc nữa!" Cậu nhóc hò hét, khiến Seonghwa phải nhảy cẫng lên.
Cậu chớp mắt, gần giống như đôi măt cú vọ nhìn vào cậu bé cao lớn.
Mingi bước vào chỉ vài giây sau đó.
"Tớ vẫn không thể tin rằng cha mẹ của Mingi lại để cho cậu đến nhà họ và cùng dành thời gian nghỉ ngơi với cậu ấy." Yeosang đảo mắt.
Yunho chế giễu "Uhm. Bất lịch sự ghê cơ? Bố mẹ Mingi để tớ ở lại vì tớ là một thiên thần và là bạn trai của cậu ấy, họ cũng rất yêu thương tớ đấy nhé."
Đến lượt Mingi bật cười. "Nè cưng, tớ yêu cậu nhưng cậu không phải là thiên thần."
"Họ sẽ ước gì cậu không bao giờ đến khi họ phải thức dậy vào nửa đêm vì âm thanh của cả hai người." Yeosang phản bác lại.
Seonghwa gần như há hốc mồm.
"Đừng có lố bịch! Bọn tớ có nhân phẩm, bọn tớ sẽ không làm tình trong khi cha mẹ tớ ở nhà!" Mingi thốt lên.
"Ừ, chúng ta sẽ làm tình sau khi họ đi làm, nhỉ." Yunho nói.
Lần này Seonghwa thực sự há hốc mồm. Cái quái gì vậy. Không có gì ngạc nhiên khi không ai trong số họ từng bắt nạt cậu vì là người đồng tính hoặc là bạn của những người đồng tính. Hai người bạn thân nhất của họ từng có mối quan hệ đồng tính.
"Dù sao đi nữa, cậu chỉ ghen tị vì cả hai người cậu đang hẹn hò đều đi cả nửa vòng của đất nước và cậu sẽ không thể gặp họ trong suốt kỳ nghỉ, vì vậy cậu có thể thực hiện hành vi tán tỉnh khủng khiếp của mình," Yunho nói.
Yeosang có vẻ kinh hoàng. "Đầu tiên, tớ không tán tỉnh trước mặt cậu. Chỉ vì tớ là người song tính không có nghĩa là tớ hạ thấp nhân phẩm của mình và làm tình với bọn họ."
"Anh bạn, tớ có nói như vậy bao giờ ..."
"Thứ hai, tớ cũng không ghen tị với cậu trong tất cả mọi người. Thứ ba, cậu không thể giễu cợt tớ vì cảm thấy khó chịu khi tớ không thể gặp bạn trai cách nửa vòng đất nước, khi năm thứ 3 cậu đã khóc với tớ vì người yêu của cậu lại nghỉ hè ở Pháp!"
"Không, tớ không có!"
"Chắc chắn rồi, hãy tiếp tục nói với bản thân mình như vậy nhé."
"Cậu đúng là không thể tin được!"
Đó là cách phần còn lại của chuyến đi tiếp tục, với bốn người bạn đang cãi nhau. Seonghwa không bận tâm đến tiếng ồn, vì cuộc trò chuyện của họ khá vui nhộn.
***
Sân ga 9 ¾ luôn đông đúc, nhưng thường thời điểm khai giảng và kết thúc năm học là đông đúc nhất, với nhiều phụ huynh đưa con của họ đi học hay đón những đứa trẻ trở về nhà tại Hogwarts. Seonghwa cảm thấy điều đó thật choáng ngợp so với bình thường, nhưng cậu dần bình tĩnh hơn một chút khi Hongjoong giữ chặt tay cậu và hướng cả hai về phía cha mẹ anh.
Thông thường Seonghwa phải tự mình đi bộ ra khỏi sân ga đến bãi đậu xe hoặc tòa nhà gần nhất để cậu có thể gọi một chiếc taxi đưa cậu đi theo con đường về nhà, và sau đó phải gọi một chiếc khác để cuối cùng đưa cậu về đến căn nhà của mình hay ngược lại, vì một nửa thời gian cha mẹ cậu không hề đưa hay đón cậu trở về.
Nhưng Hongjoong đã tìm thấy cha mẹ của mình gần như ngay lập tức, anh kéo Seonghwa về phía họ.
"Ôi, cha mẹ đã nhớ con rất nhiều, Hongjoong!" Mẹ anh nói, ôm Hongjoong vào lòng.
"Chào mẹ, chào cha, con cũng nhớ cả hai rất nhiều!" Hongjoong đáp, ôm chặt mẹ mình.
"Cháu là Seonghwa phải không nhỉ." Cha anh chào cậu bé đi cùng con trai mình.
Seonghwa gật đầu, "Cháu rất vinh hạnh khi được gặp ông bà Kim."
"Không phải câu nệ, cứ gọi cô là Nari!" Mẹ Hongjoong nói, kéo Seoghwa vào một cái ôm.
Cậu cứng người trước sự tiếp xúc xa lạ, trước khi sẵn sàng thả lỏng bản thân mình.
"Bây giờ, chúng ta hãy ra khỏi đây và trở về nhà nào," Cha của Hongjoong gọi, và họ đứng thành vòng tròn nắm tay nhau để dịch chuyển khóa cảng.
Họ xuất hiện trong một ngôi nhà mà Seonghwa cảm thấy xa lạ, đứng trong tiền sảnh. Cả gia đình bắt đầu cởi giày nên Seonghwa tự mình làm theo hành động của họ.
Di chuyển một cách vụng về, thực tế là nấp sau Hongjoong như một vật ngăn cách với hai con người xa lạ.
"Chà, cô sẽ đợi cháu tự dỡ đồ ra nhé! Nếu cháu cần bất kỳ sự trợ giúp nào, cô có thể giúp đỡ. Tối nay, chúng ta sẽ đi ăn, nếu Seonghwa có bất kỳ đề xuất nào về địa điểm chúng ta có thể đi thì bất cứ nơi nào cháu muốn đều được." Nari cười.
"Ồ, vâng. Ở đâu cũng được ạ." Seonghwa thì thầm.
"Được rồi, thân yêu, chúng ta chắc chắn sẽ tìm thấy một nơi nào đó tốt cho cháu."
Hongjoong nắm lấy tay Seonghwa, dẫn cậu tách khỏi cha mẹ và đi xuống hành lang.
"Được rồi, đây là phòng của cha mẹ tôi, đó là phòng của tôi, có một phòng tắm ở đó," Hongjoong nói, chỉ vào các phòng ngẫu nhiên.
Anh dừng lại ở cuối hành lang, "Đây là phòng dành cho khách. Nó ở ngay bên cạnh phòng tôi nên rất tuyệt!" Hongjoong kêu lên.
Nhìn chằm chằm vào căn phòng được trang bị sẵn, đôi mắt của Seonghwa mở to. Cậu đã nghĩ rằng ngôi nhà của họ rất đắt tiền, nhưng mọi căn phòng đều trông rất trang nhã. Cha mẹ của Seonghwa có một số tiền kha khá, nhưng không một khoản tiền nào trong số đó được đưa vào bất kỳ nơi nào cậu sẽ sống. Seonghwa vốn phải ở trong một căn phòng chỉ có tủ quần áo và chiếc giường đôi mà cậu hầu như không nằm vừa. Seonghwa chỉ có thể đặt điện thoại của mình trên sàn bên cạnh giường hay bất cứ thứ gì khác mà cậu sẽ ngồi. Bên trong tủ quần áo của cậu là một cái kệ để quần và giày, sau đó là giá treo áo sơ mi. Không có gì trông giống như thế này.
Những gì cậu nhìn thấy là một chiếc giường rộng lớn hoặc cỡ Queen nằm dựa vào tường. Một tủ đầu giường ngay bên cạnh nó với đồng hồ và đèn, đối diện với nó là một chiếc tủ nhiều ngăn với một TV nằm ở trên. Một chiếc gương dài đến sàn nhà nằm ở góc nhỏ trên mặt đất. Tất cả đều màu bạc và trắng nhạt và tuyệt đẹp đến mức Seonghwa cảm thấy mình chỉ nên chiêm ngưỡng nó chứ không nên sống trong đó.
"Vậy là cậu thích nó phải không?" Hongjoong cười khúc khích, bước vào phòng và nằm phịch xuống giường.
"Thật tuyệt vời," Seonghwa nói, đặt chiếc túi của mình xuống sàn.
"Tôi sẽ giúp cậu dỡ đồ," Hongjoong mỉm cười.
Seonghwa mở khóa túi, lôi quần áo ra và đặt lên giường.
Không có nhiều thứ để làm, bởi vì Seonghwa không có nhiều quần áo, chứ đừng nói đến bất cứ thứ gì khác. Vì vậy, họ dành vài giờ để nằm thơ thẩn trên giường.
***
Việc quen với một lối sống bình thường gần như là kỳ quái. Bà Kim nấu bữa sáng hàng ngày, thay vì Seonghwa phải tự nấu hoặc nhịn đói.
Họ đi ra ngoài ăn với nhau khá thường xuyên, thật kỳ lạ khi Seonghwa không thể nhớ nhiều hơn một nhà hàng nào đó mà cậu đã từng đi.
Cậu có một số việc nhà phải làm để giữ cho ngôi nhà sạch sẽ nhưng đó không phải là một danh sách bắt buộc.
Seonghwa đã thực sự rất khó chịu vào tuần đầu tiên, bồn chồn và hoảng sợ khi sống xung quanh cha mẹ của Hongjoong nhưng cậu đã có thể bình tĩnh lại sau khi thấy họ tốt bụng và quan tâm như thế nào. Đó không phải là một ảo ảnh nào đó, cậu đã được an toàn.
Seonghwa đã có một cuộc trò chuyện khá khó xử với họ, giải thích rằng loại thuốc cậu cần là thuốc chống trầm cảm (Seonghwa rất may mắn khi gia đình của Hongjoong đã biết cậu đang bị bệnh gì, ngay từ đầu) do chấn thương từ cha mẹ mình. Cha mẹ Hongjoong rất tử tế và dễ chấp nhận, cả hai hứa sẽ mua thuốc càng sớm càng tốt và thậm chí đề nghị Seonghwa ở lại với họ vĩnh viễn để cậu có thể tránh xa cha mẹ hoàn toàn.
Seonghwa chưa chấp nhận lời đề nghị ngay lập tức, cảm thấy quá có lỗi với tất cả những gì họ đang làm cho mình.
Đôi khi chìm vào giấc ngủ, cậu gặp những cơn ác mộng sống động về căn nhà của cha mẹ mình, bàn tay của họ, sự ngược đãi của họ và cậu hoàn toàn vô cùng sợ hãi. Hầu hết thời gian Seonghwa đều thức giấc trong nỗi kinh hoàng, thở hổn hển với nhịp tim thất thường. Nhưng những lần khác, Hongjoong đã đánh thức cậu khỏi cơn ác mộng vì Seonghwa la hét và xô đẩy xung quanh. Cậu luôn loạng choạng lùi lại, mất phương hướng và hoảng loạn, nghĩ rằng Hongjoong là một trong những con quái vật.
Những cơn hoảng loạn ngay sau khi tỉnh dậy luôn tồi tệ nhất, mất phương hướng và không thể biết mình đang ở đâu, đến đó bằng cách nào hoặc ai đang ở trong phòng, nhìn thấy bàn tay của mình nhưng không cảm giác được nó. Hongjoong đã ở đó vì anh đã nắm chặt chúng.
Bà Kim đã cho Seonghwa một vài lọ thuốc để giúp cậu có những giấc ngủ ngon vào ban đêm cho đến khi cậu nhận được thuốc của mình.
Mặc dù khi điền vào bảng câu hỏi để nộp cho Bộ, Seonghwa thấy mình đang xoay quanh những con số cao hơn. 'Mức độ thường xuyên khi bạn cắt nó là bao lâu', và Seonghwa đã chọn 4-5 ngày một lần. 'Bạn có thường nghĩ về việc tự sát hay cảm thấy thế giới sẽ tốt đẹp hơn nếu bạn chết', và Seonghwa đã chọn một lần một tuần.
Đọc lại biểu mẫu cho thấy sự cải thiện. Tuy nhiên, một người thấp kém, nhưng lại được ở trong một môi trường đầy sự yêu thương với hầu hết các yếu tố khởi động số lượng các cơn hoảng sợ mà Seonghwa gặp phải đã được giảm đáng kể hoặc tần suất cậu nghĩ về việc tự tử hay thậm chí số lần cậu tự cắt vào bản thân cũng đã suy giảm.
Cuối cùng Seonghwa cũng có hy vọng rằng mình có thể tự vực dậy và thoát khỏi chứng trầm cảm. Lần đầu tiên sau gần một năm, mọi thứ cậu cảm thấy đã ít kinh khủng hơn. Cậu quyết định muốn được làm sạch bản thân một lần nữa.
Làm sạch bản thân là một viễn cảnh mà Seonghwa đã từ bỏ trong lúc bị trầm cảm. Cậu đã chấp nhận nỗi đau với vòng tay rộng mở và chỉ để bị nó tiêu diệt. Cậu muốn chết với niềm đam mê đến mức cậu không còn quan tâm đến nó nữa.
Nhưng bây giờ Seonghwa đã tìm thấy một động lực mới. Nó thực sự khó khăn. Đầu tiên, Seonghwa nói chuyện với Hongjoong, và sau đó cậu nói chuyện với cha mẹ của Hongjoong về cách cậu muốn trở nên tốt hơn và không muốn cảm thấy bản thân tồi tệ như vậy.
Tất nhiên, vẫn có những bước lùi, có những ngày mà cậu cảm thấy tồi tệ hơn những người khác. Một số ngày thực sự tồi tệ, và cậu thấy mình phải trải qua hơn một cơn hoảng loạn mỗi ngày, các ngón tay của Seonghwa ngứa ngáy muốn lấy dao hoặc dao cạo và quét nó trên cơ thể. Đôi khi cảm giác gần như không thể chịu đựng được.
Đôi khi Seonghwa đã thất bại.
Thất bại là thứ khó khăn nhất, vì Seonghwa luôn cảm thấy tội lỗi sau đó. Nhìn vào cái ứng dụng mà cậu nói đã tự làm sạch 1 tuần 6 ngày và phải đặt lại nó trở về số 0 khiến cậu cảm thấy ghê tởm bản thân mình. Seonghwa thường có một ngày mà cậu chỉ khóc và không rời khỏi giường vì nó.
Nhưng mọi lần, Hongjoong đều ở đó. Hongjoong đã ở đó để mang lại cho Seonghwa sự yên tâm, cũng giống như Daesong đã từng.
Seonghwa nhận thấy rằng cậu đã bắt đầu ngày càng ít ghét bản thân mình hơn chỉ trong hai tháng mà cậu đã dành cho Hongjoong và gia đình của anh. Cậu không cảm thấy muốn tự tử nữa. Cậu không thường xuyên mơ về cái chết hay cầu nguyện với bất cứ thứ gì trên trời rằng cậu đã chết để không phải tiếp tục sống nữa.
Seonghwa thấy mình mỉm cười nhiều hơn, thậm chí đôi khi còn cười lớn tiếng.
Đó không phải là ánh sáng và cầu vồng, nhưng nó cũng không phải là bão tố và hỗn loạn.
Seonghwa đã có những ngày nắng ấm và những ngày giông bão. Ngày mưa và ngày nhiều mây.
Nhưng cuối cùng cậu cũng không cảm thấy tệ như vậy.
***
Trở lại trường học là một khoảnh khắc cay đắng. Quay trở lại trường Hogwarts và bị vây quanh bởi hàng trăm người vẫn nhìn cậu như thể cậu là một con quái vật ghê tởm đã từng là một điều rất mệt mỏi.
Người đầu tiên nói chuyện với cậu một cách kỳ lạ là Yeosang. Cả hai chưa bao giờ nói chuyện nhiều, nhưng cậu bé đã chú ý đến Hongjoong và Seonghwa, cậu tìm đường đến chỗ ngồi của cả hai. Và trong khi Seonghwa mong đợi sẽ bị cậu bé phớt lờ, thì Yeosang đã không làm như vậy. Họ đã nói chuyện cùng nhau và điều đó thật tuyệt. Sau đó, những người bạn còn lại của Hongjoong cũng dần xuất hiện và Seonghwa cảm thấy như cậu đang hòa nhập với họ. Mingi thậm chí đã kéo cậu sang một bên trong giây lát.
"Em biết anh là người như thế nào, hầu như anh không biết về em nhưng em muốn nói rằng em ngưỡng mộ anh rất nhiều. Anh thực sự thông minh và anh đang vượt qua rất nhiều. Em biết những điều tương tự như những người khác, nhưng với em, chúng không thể khiến anh trở thành một điều gì đó xấu xa. Chúng chỉ làm cho anh ấn tượng hơn tất cả. Em cũng có những lo lắng, và em không thể nói về nó nhưng em cũng có những cơn hoảng loạn và em biết đôi khi mọi thứ có thể khó khăn như thế nào. Nhìn anh ở đây lúc này và trông tốt hơn rất nhiều, hạnh phúc hơn, hay có thể nói là ... gần như được tự chủ chính mình." Mingi đã lên tiếng.
Seonghwa đã ôm cậu bé. Mingi trông có vẻ như cần một cái ôm, và Seonghwa không bận tâm đến điều đó.
Sau đó, một lần nữa có những điều tệ hại lại xảy ra. Soobin đã tiến đến Seonghwa cùng những con quái vật của hắn, đẩy Seonghwa ra xung quanh và thêm vào một câu chửi rủa: "Đáng lẽ mày nên giết chết chính mình, mày là thằng khốn kinh tởm." Những điều chỉ để xé nát Seonghwa nhiều hơn.
Ai đó cố tình xô đẩy Seonghwa, gọi cậu là một con điếm, hắn ta vẫn tiếp tục đẩy mạnh.
Ngày trên lịch của Seonghwa đã được đánh dấu lên.
Cậu đã bắt đầu ngồi cùng với Hongjoong và tất cả bạn bè của anh trong phòng ăn. Dù sao thì họ cũng đã bỏ qua các bảng phân chia theo từng ngôi nhà, và việc thêm Seonghwa vào nhóm của họ sẽ không ảnh hưởng gì cả.
Tất cả họ đã nói lời xin lỗi với Seonghwa vào một ngày nọ, và cậu thậm chí còn không hiểu tại sao cho đến khi Yunho trực tiếp nói điều đó.
"Chúng em đã rất ... thụ động vào năm ngoái, điều đó thật khủng khiếp. Chúng em đã nhìn thấy anh ngày càng tệ đi mà lại không làm gì cả. Chúng em đã chứng kiến anh bị bắt nạt và không bao giờ đứng ra bênh vực anh. Chúng em để Hongjoong là người duy nhất đến bên cạnh anh vì bản thân quá sợ hãi. Đối với một số nhóm người rất tự hào khi họ nói rằng chúng em rất hòa nhập và quan tâm đến mọi người, nhưng thực tế cả bọn đã không thể làm gì để giúp anh. Một trong số chúng em thuộc cộng đồng LGBTQ+ và một số ít cũng có vấn đề về tâm thần và chúng em không làm gì cả."
Seonghwa đã tha thứ cho họ. Cậu chưa bao giờ có ác cảm với họ ngay từ đầu.
Trong tuần đầu tiên khi Seonghwa ngồi chung bàn với họ, Soobin và những người bạn của hắn đã lao vào cả nhóm.
"Bây giờ chúng mày nhận thêm một đứa kỳ quái đấy hả?" Hắn hỏi, lời nói thấm đẫm sự cay độc.
"Đừng có nói chuyện với anh ấy kiểu đó." San nói một cách thản nhiên, ăn một thìa khoai tây nghiền.
"Nó chỉ là một kẻ chán ngắt đang chạy trốn? Đó là sự thật, sau tất cả, nó chỉ đang cố gắng tự sát vài lần. Và nó tự rạch cổ tay mình—"
"Để anh ấy yên đi Soobin. Không ai làm phiền đến anh đâu." Wooyoung nói.
"Tất nhiên là nó rồi, nó đang làm phiền tao đây chỉ vì hiện tại—"
"Vậy thì có lẽ anh nên rời khỏi Hogwarts," Yeosang nói.
"TAO HẢ? Nó mới là đứa nên rời đi, nó thậm chí còn không muốn sống, dù sao thì nó cũng có thể ..."
"Không đúng." Seonghwa thì thầm, nhìn chằm chằm vào bàn. Cậu không còn khao khát đến cái chết như năm ngoái nữa.
"Ồ, đùa kiểu gì vậy? Mày có thể lên tiếng hả?" Soobin nhếch mép.
"Năm ngoái chúng tôi đã thụ động đủ rồi, Soobin, năm nay điều đó không xảy ra nữa. Hãy tự làm điều đó với mình và phớt lờ chúng tôi. Điều đó sẽ giúp ích cho tất cả chúng ta." Yunho đứng lên nói.
"Ôi nhìn mày kìa, đứng lên vì nó mặc dù nó thật thảm hại—"
Hongjoong đập tay xuống bàn, đứng dậy và quay người lại.
"Câm miệng đi! Tôi không biết cậu có bắt nạt những người khác và khiến họ trải qua đủ những điều tương tự hay không nhưng tôi đảm bảo với cậu rằng điều đó không khiến cậu trở nên tuyệt vời như cậu nghĩ. Không ai trong chúng tôi cho rằng cậu như vậy, cha của cậu là ai hay cho dù cậu nghĩ mình nổi tiếng đến mức nào. Cậu là một thằng khốn nạn và tất cả chúng tôi đều căm ghét cậu! Cậu và những người bạn nhỏ của cậu có thể đem chuyện nhảm nhí của mình biến đi chỗ khác! Và cậu có muốn biết một bí mật chết tiệt của tôi hay không? TÔI CŨNG LÀ GAY." Hongjoong giận dữ hét lên, trừng mắt nhìn Soobin.
"Tôi cũng là gay và polysexual (đa tính)," Wooyoung nói.
"Tôi là polysexual (đa tính) và panromantic (toàn ái)." Yeosang nhếch mép.
"Tôi là bisexual (song tính) và polysexual (đa tính), tôi đang hẹn hò với hai cậu bạn này." San chỉ vào Wooyoung và Yeosang.
"Tôi là bisexual (song tính) và aromantic (vô ái)." Jongho nói thêm.
"Pansexual (toàn tính)." Mingi cười toe toét.
"Còn tôi là queer (dị tính) và đang hẹn hò với Mingi." Yunho cười.
Soobin thốt lên một cách khá phẫn nộ khi tất cả bọn họ cùng bước ra, Seonghwa gần như đang bị sốc đến mức chết tiệt. Cậu không mong đợi tất cả bọn họ đột ngột xuất hiện đầy đủ như vậy.
Đại sảnh đã im lặng từ lâu trước khi họ bước ra, nhưng giờ thì mọi người đang trố mắt nhìn cả đám.
Yeosang mỉm cười với sự chân thành đến mức gần như buồn cười, "Kết lại là. Hãy lấy ý kiến của mình nhét nó vào mông của anh đi."
Soobin gầm gừ "Mấy thằng dở hơi." Và hắn giận dữ bỏ đi.
***
Nhóm bạn từng gắn bó với Soobin vì sự nổi tiếng của hắn nay đã không còn nữa.
Sự xuất hiện ngẫu hứng của bọn chúng nhanh chóng hạ thấp tất cả sự nổi tiếng của chính mình. Đúng là một nhóm tồi tệ, cho dù Seonghwa đã không còn ở đó. Nhưng bọn chúng chắc chắn không còn ở trạng thái nổi tiếng như trước nữa.
Dù sao thì hiện tại họ đã được ở bên nhau.
Seonghwa có thể tự tin nói rằng cậu có 7 người bạn thân, những người chấp nhận con người cậu bất chấp những ngày tháng đau khổ, tuổi thơ tồi tệ và cha mẹ xấu xa.
Họ chấp nhận những điều tồi tệ trong cuộc đời của Seonghwa và đó là một điều tốt.
Seonghwa đã khóc cùng họ sau ba tháng cậu hoàn toàn làm sạch bản thân.
Lúc đầu, San đã hoảng sợ, khi họ nhìn con số thay đổi từ hai thành ba và Seonghwa đã bật khóc.
"Không, không! Tại sao anh lại khóc?"
Tất cả những gì Seonghwa có thể làm là cử động lên khuôn mặt của mình và nói: "Đây là những giọt nước mắt hạnh phúc." Cậu không thể tin được mình đã bị sốc khi làm được đến thời điểm này.
Tất cả đều ôm chầm lấy Seonghwa khi cậu khóc nức nở ngày hôm đó.
***
Hongjoong đang yêu Seonghwa say đắm. Anh không thể phân biệt được tình bạn của mình dành cho Seonghwa đã biến thành tình cảm khi nào, hay khi nào những cảm xúc đó chuyển thành tình yêu, nhưng tất cả những gì anh có thể nói là anh hoàn toàn yêu Seonghwa.
Nó là một cảm giác mà Hongjoong chưa bao giờ cảm thấy trước đây, giống như những chú bướm trong quá khứ xa xôi trở về và sẽ làm bất cứ điều gì dành cho cậu.
Seonghwa rất tốt bụng và quan tâm đến mọi người bất chấp những điều cậu đã từng trải qua, cậu không hề tỏ ra cay đắng hay xa lánh thế giới. Seonghwa vẫn nói nhỏ tiếng và lo lắng khi ở bên nhiều người nhưng khi ở một mình hay với bạn bè Seonghwa thì khác. Cậu vẫn ăn nói nhẹ nhàng nhưng kèm theo sự hài hước và châm biếm, cậu có thể nói đùa với tất cả mọi người. Hongjoong thấy mình đang nhìn Seonghwa với rất nhiều sự ngưỡng mộ và mê đắm.
Yunho và Mingi là những người chú ý đầu tiên, trong phòng ký túc xá chung của họ, cả hai cậu bé chỉ nhìn sang Hongjoong và nói: "Anh đang yêu anh ấy." Họ đã đúng.
"Ừ, nhưng có lẽ cậu ấy không yêu anh." Hongjoong thở dài, gần như đau khổ và Yunho đã nhìn anh với gương mặt như thể: "Anh có nghiêm túc không đấy?"
"Anh đã nhìn thấy anh Seonghwa chưa? Anh ấy cũng đang yêu thầm như anh vậy. Anh ấy mỉm cười mỗi khi anh bắt đầu nói chuyện, ngay cả khi anh thậm chí không nói chuyện với anh ấy. Mỗi lần anh chạm vào anh ấy, đôi mắt anh Seonghwa đều mở to và làm như vô cùng phấn khích. Anh biết rằng nếu anh ấy không thích anh thì anh ấy sẽ không hành động như vậy. Hongjoong à, Seonghwa đang yêu rất nghiêm túc. Chắc anh ấy chỉ sợ anh không thích anh ấy và trở thành giống Soobin."
***
"Seonghwa, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Seonghwa ngước lên để nhìn chằm chằm vào mắt của Hongjoong, rồi nhìn xuống cái cách mà đôi tay anh đang sờ soạng.
"Gì vậy Joongie?" Cậu hỏi.
"Tôi yêu cậu."
Seonghwa tròn mắt. "C-cậu yêu tôi?"
"Ừ. Không sao đâu nếu cậu không cảm thấy như vậy về tôi, tôi sẽ không nhắc lại chuyện đó nữa—"
"Nhưng tại sao lại là tôi? Cậu có thể chọn bất kỳ ai cậu muốn. Tại sao lại là tôi?" Seonghwa hỏi, mặc cho trái tim đang đập thình thịch.
Cách mà trái tim cậu đang loạn nhịp khi ở bên cạnh Hongjoong, cách mà Hongjoong đã luôn đối xử với Seonghwa bằng rất nhiều sự quan tâm và kiên nhẫn. Seonghwa đã yêu Hongjoong rất lâu trước khi cậu trải qua mùa hè với anh.
"Tại sao lại là cậu? Seonghwa, cậu là tất cả những gì tôi có thể muốn. Cậu thật vui tính, cậu rất thông minh, cậu quan tâm đến tất cả chúng ta bằng cả trái tim. Chưa kể đến việc cậu xinh đẹp như thế nào. Seonghwa, tôi yêu cậu bởi vì chính cậu thôi."
"Tôi — tôi cũng yêu Hongjoong," Seonghwa thì thầm, đứng dậy để gần hơn với tầm mắt của Hongjoong.
Cậu không thể bỏ lỡ cái cách mà đôi mắt của Hongjoong nhìn xuống môi mình với tất cả sự thèm muốn.
"Anh hôn em được không?" Hongjoong thì thầm.
Seonghwa nhẹ nhàng gật đầu, nghiêng người tiến lại gần.
Cậu thề rằng mình vừa cảm thấy tia lửa khi đôi môi mỏng của Hongjoong chạm vào. Cú chạm vào quá khác biệt so với bất cứ thứ gì cậu từng trải qua. Tất cả những nụ hôn Seonghwa có trước đây đều bẩn thỉu với chiếc lưỡi ấn sâu cùng sự cắn xé và hoàn toàn không có sự đồng ý. Hongjoong giữ Seonghwa theo cách khác, hai tay đặt nhẹ lên hông cậu. Nụ hôn của Seonghwa vẫn còn nguyên vẹn, không có chiếc lưỡi nào cố gắng xâm nhập vào miệng cậu ngoài ý muốn.
Seonghw cho phép mình rơi vào cảm giác của nụ hôn, cảm giác được khao khát. Cảm giác như thời gian ngừng trôi khi họ ở bên nhau, cả hai chỉ dứt ra khi họ phải nhớ đến việc thở.
"Joong, anh có nghĩ chúng ta nên ... từ từ không?" Cậu thì thầm, cánh tay vẫn choàng qua vai của Hongjoong.
"Tất nhiên, không có áp lực phải vội vàng hay thậm chí đến điều đó." Hongjoong mỉm cười, áp môi họ vào nhau để có thêm một nụ hôn nhanh trước khi tách ra.
***
"Có cái gì đó đang xảy ra, cả hai người đều phát sáng." Đây là điều đầu tiên mà Wooyoung nói khi họ cùng ngồi ăn trưa.
Yunho nhếch mép, "Tớ nghĩ tớ biết điều đó là gì."
"Ôi Chúa ơi nếu tớ nghe thấy ai đó nói rằng họ đã làm tình, tớ sẽ cắt tai của mình đi." Yeosang rên rỉ.
"Nhưng ... chúng ta đã làm tình đêm qua?" San bối rối nói.
"Cậu câm miệng!" Yeosang kêu lên, bịt tai lại.
"Không có ai làm tình đâu. Bọn anh đang hẹn hò." Hongjoong mỉm cười, ngồi xuống.
"Thực ra thì, em biết hai người đã yêu nhau từ lâu rồi." Jongho thở dài.
***
Đúng như lời họ nói, Hongjoong và Seonghwa tiến triển rất chậm.
Hẳn là như vậy.
Được rồi, mặc dù cả hai thú nhận rằng họ đã yêu nhau ngay lập tức, điều đó không hề chậm chạp. Nhưng Hongjoong chưa bao giờ thúc ép Seonghwa tiến xa hơn với mình, chưa bao giờ phàn nàn rằng Seonghwa chưa muốn quan hệ. Anh để Seonghwa bắt đầu thích nghi sự đụng chạm và quyết định xem khi nào họ sẽ đi xa hơn, Seonghwa rời khỏi anh với một nụ cười buồn, giống như một lời xin lỗi lơ lửng trong không khí mà Hongjoong chắc chắn sẽ bị đánh gục bởi điều đó.
"Anh sẽ đợi cho đến khi em hoàn toàn sẵn sàng. Anh cũng không phiền nếu em chưa bao giờ sẵn sàng. Tình cảm của anh dành cho em sẽ không bao giờ cạn kiệt vì em không muốn quan hệ." Hongjoong luôn nói điều đó, và lần nào cũng khiến Seonghwa phải khóc nức nở.
***
"Nếu hai ta làm điều gì đó điên rồ thì sao?" Hongjoong thì thầm với Seonghwa khi họ đang ngồi trong sảnh lớn.
"Điên cuồng như ngẫu hứng nhuộm hết cả mái tóc thành màu xanh hay điên cuồng như thể nguyền rủa một ai đó?"
"Điên cuồng như đứng lên và hôn em ngay tại đây." Hongjoong đáp lại, một nụ cười kéo trên môi.
Seonghwa tròn mắt, "Mọi người sẽ thấy!"
"Đó là vấn đề. Anh muốn tất cả mọi người trong trường biết rằng anh đang yêu em."
"Hai người đang thì thầm điều gì mờ ám quá vậy?" Wooyoung nhếch mép, nhìn chằm chằm vào hai anh lớn.
Seonghwa nhìn Hongjoong, "Bọn anh sắp làm một điều gì đó điên rồ," cậu mỉm cười.
Jongho nhìn họ chằm chằm, "Chúng ta đang nói chuyện điên rồ làm sao vì nếu cả hai anh gặp rắc rối với Bộ thì em sẽ giả vờ không quen biết hai người đấy nhé."
Hongjoong đứng lên, và Seonghwa cũng làm theo.
"Điên rồ là như thế này." Hongjoong nói, quay mặt về phía Seonghwa và hôn lên môi cậu ngay lập tức.
Họ lắng nghe âm thanh im lặng của cả hội trường vì sốc cùng tiếng hò reo vang dội của bạn bè thân thiết xung quanh.
"YEAH!"
"WOOHOO!"
"TỚI LUÔN ANH ƠI!"
"CHO NHỮNG KẺ KHỐN NẠN NHÌN THẤY!"
"ĐÓ LÀ NHỮNG NGƯỜI BẠN TỐT NHẤT CỦA TÔI!"
Seonghwa mỉm cười trong nụ hôn, rời khỏi anh khi cả hai cùng ngồi xuống chỗ ngồi của mình, không bị quấy rầy bởi những tiếng ồn ào ngày càng tăng của sự ghê tởm xung quanh khi mọi người phải tiêu hóa những gì vừa xảy ra.
"Anh yêu em, Seonghwa," Hongjoong nói.
"Em cũng yêu anh, Hongjoong."
Và em yêu bản thân mình.
End ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com