Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

I Wanna Rest In Your Light


(Part 2 of The You're Not A star, You're The Whole Firmament Series)

Author: So_real

Translator: _AmyYoo191

Link to original Story: https://archiveofourown.org/works/22850110

ᴥᴥᴥᴥ

Hongjoong có thể nghe thấy tiếng Seonghwa trước khi anh nhìn thấy cậu, giọng nói ngọt ngào của cậu truyền qua các đường hầm bằng đá khiến Hongjoong bắt đầu cảm thấy yêu thích hang động của họ. Anh mỉm cười khi nhận ra giai điệu trong không khí, nhịp điệu lạc quan của một trong những bài hát pop mà Seonghwa yêu thích, lỗi thời và hoàn toàn đáng yêu trong suy nghĩ của chàng người cá.

Anh nhấc bước chân của mình, chạy nhanh xuống đoạn hành lang cuối cùng trước khi nó vỡ ra thành một vết nứt lớn, để lộ những bức tường và cột trụ lấp lánh của hang động. Nước có màu xanh neon từ tảo phát quang sinh học bao phủ toàn bộ hang động và phản chiếu đến trần hang, khiến nó trông giống như hang động kéo dài vô tận.

Seonghwa đang ngồi trên mép nước, cái đuôi màu đen hoàn toàn trái ngược với ánh sáng xung quanh, cánh tay khoanh vào nhau và cậu cất giọng hát vang bài hát của Hongjoong, lưng quay về phía lối vào. Hongjoong dừng lại ở đó một giây, tận dụng lợi thế là Seonghwa vẫn chưa chú ý đến mình, anh nhìn ngắm và thầm ngưỡng mộ cậu. Tóc của cậu gần như đã khô, những sợi đen mềm mại và bồng bềnh, và làn da của Seonghwa sáng lên một loại màu trắng thanh tao với bầu không khí xung quanh cậu. Seonghwa là tất cả mọi thứ mà Hongjoong không bao giờ biết rằng anh rất cần đến, vì anh trông luôn hoàn hảo về mọi mặt.

Quyết định rằng Seonghwa đã đợi đủ lâu, anh tiến lên một bước, bắt nhịp đoạn điệp khúc cuối cùng của bài hát, giọng hát của anh hài hòa với giọng hát của Seonghwa. Anh mong đợi chàng người cá quay lại và chào anh, nhưng thay vào đó, anh lại đột ngột cắt ngang, và khiến cậu giật mình đến mức ngã ngửa xuống nước kèm theo một âm thanh nước bắn tung tóe rất lớn. Hongjoong hét lên một tiếng ngạc nhiên và chạy nhanh đến mép nước, quỳ gối trên phiến đá cứng và nhìn xuống bề mặt nước. Ở đó, một Seonghwa đang trông rất bất bình bắt gặp ánh mắt của anh, có đám mây đen tức giận đang bao quanh đầu khi cậu cau mày nhìn Hongjoong, hai tay khoanh trước ngực.

Anh thật xấu tính, cậu nhép miệng. Và Hongjoong đã bên cạnh Seonghwa đủ lâu để có thể đọc được khẩu hình miệng của cậu một cách hoàn hảo trong lần thử đầu tiên.

Hongjoong cố gắng chống lại ý muốn phì cười và cố gắng biến các đặc điểm trên khuôn mặt của mình thành một thứ gì đó vô tội. "Anh không nghĩ anh sẽ khiến em giật mình nhiều như vậy."

Seonghwa cau mày sâu hơn, và Hongjoong biết mình sắp bị mắng, vì vậy anh nhanh chóng lên tiếng trước khi chàng người cá có thể tiếp tục một trong những lời mắng mỏ của cậu. "Anh sẽ làm bất cứ điều gì em muốn?"

Seonghwa nhướng mày trước bàn tay đang chìa ra của anh. Làm thế nào?

Lần này Hongjoong cho phép mình cười, rộng và táo bạo. "Một nụ hôn thì sao?"

Điều đó tạo ra một sự tò mò, nhưng Hongjoong không bỏ lỡ nụ cười nhỏ nở trên môi Seonghwa chỉ trong tích tắc. Anh có thể thử.

"Thôi nào tình yêu," Hongjoong nói, cảm thấy chiến thắng. "Để anh thử."

Anh ngả người ra sau, ngồi trên gót chân của mình, biết rằng Seonghwa sẽ làm theo. Hongjoong đã chứng minh điều đó đúng khi chỉ hai giây sau đó, nước dâng lên và đột nhiên Seonghwa chống người lên gờ đá, một trong những cánh tay cậu đã đưa ra cho Hongjoong, anh đã cười và kéo cậu về phía trước cho đến khi miệng anh chạm vào nửa miệng của Seonghwa.

Seonghwa có vị như đại dương và ánh sáng, và Hongjoong phát ra một âm thanh hơi ngạc nhiên trong cổ họng khi cậu cắn vào môi dưới của anh, nhẹ nhàng, nhưng đủ để nó kích thích một chút. Seonghwa sử dụng sự phân tâm của Hongjoong để liếm vào miệng anh, và Hongjoong đã để cho cậu làm vậy, rất vui khi để Seonghwa lướt lưỡi trên vòm miệng của mình. Đây là những điều khiến Hongjoong dễ bị hạ gục nhất. Seonghwa trong vòng tay anh, hôn anh như thể đây là lần cuối cùng cậu làm như vậy, trái tim của Hongjoong như muốn đập ra khỏi lồng ngực.

Anh rên rỉ khi Seonghwa làm ngược lại, cậu đuổi theo Hongjoong và chỉ điều khiển một cái lướt cuối cùng của lưỡi lên môi anh trước khi cậu vượt ra ngoài tầm với, cậu mỉm cười với Hongjoong bằng một nụ cười khiến đầu Hongjoong phải quay cuồng.

"Bây giờ giờ ai đang xấu tính đây?" Hongjoong buộc tội, cảm thấy hụt hơi, và Seonghwa bật ra một tràng cười sảng khoái, hạ người xuống nước một lần nữa và đặt tay lên tảng đá bằng đầu gối của Hongjoong.

"Huề nhau thôi" là tất cả những gì cậu nói, chống cằm trên cánh tay đang khoanh lại của anh và mỉm cười ngây thơ.

"Em là xấu tính nhất đấy," Hongjoong mắng yêu. "Đến đây."

Anh mở rộng chân bên dưới cậu, nhanh chóng cởi giày và ngâm chân xuống nước, đầu gối ở hai bên Seonghwa. Chàng người cá nhanh chóng trèo lên người anh, choàng tay qua đùi Hongjoong khi Hongjoong liên kết chân anh ra sau lưng cậu. Seonghwa tựa đầu vào cánh tay đang khoanh trên đùi của Hongjoong và ngước nhìn anh, nở nụ cười hài lòng khi bàn tay của Hongjoong tìm thấy tóc của mình.

"Em nhớ anh," Seonghwa lẩm bẩm, và trái tim của Hongjoong hơi quặn thắt trong lồng ngực.

"Anh cũng nhớ em," anh thừa nhận. "Đó là lý do tại sao em hát bài hát đó?"

Seonghwa gật đầu, nhắm mắt lại tận hưởng những hành động của Hongjoong trên mái tóc của mình. "Hãy kể cho em nghe về một tuần của anh đi," cậu yêu cầu, giống như cậu vẫn thường làm. Những cuộc gặp gỡ thoáng qua của họ không cho phép cả hai kể nhiều câu chuyện, vì vậy chúng sẽ được để dành cho các ngày Chủ nhật khi họ được ở bên nhau.

"Cũng không có gì quan trọng xảy ra," Hongjoong bắt đầu, dùng tay chải tóc cho Seonghwa khi anh để mắt mình lang thang trong hang và cố gắng nhớ lại bất cứ điều gì thú vị hoặc hài hước đã xảy ra với anh trong bảy ngày qua. "Hôm trước, San đã rất khó chịu với Wooyoung đến nỗi cậu ấy phải thay đổi hình dạng và đuổi theo Wooyoung trong nửa giờ trước khi anh có thể giúp thằng bé bình tĩnh lại."

Seonghwa cười khúc khích một chút, và Hongjoong cũng thấy mình đang mỉm cười. "Bọn anh cũng đã hoàn thành một lọ thuốc, lọ thuốc mà anh đã nói với em vào tuần trước đấy? Yunho nói rằng nó sẽ bán chạy."

Điều đó khiến anh có vẻ mất tập trung hơn bất cứ thứ gì, và Hongjoong tự hỏi liệu anh có trở nên nhàm chán nhanh như vậy không. Tuy nhiên, khi anh nhìn xuống Seonghwa, anh thấy cậu đang nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt đờ đẫn và dường như đang chìm trong suy nghĩ.

"Em đang nghĩ gì vậy?" anh nói, và Seonghwa chớp mắt vài lần, cậu nhìn anh với một biểu cảm bối rối.

"Tại sao anh lại muốn mua những suy nghĩ của em?" cậu hỏi, có vẻ hơi xấu hổ, và Hongjoong không thể kìm nén được tiếng cười tỏa ra từ anh. "Gì cơ?"

"Anh không muốn mua suy nghĩ của em, ngôi sao của anh, đó chỉ là một biểu hiện," anh giải thích, dùng tay ôm lấy khuôn mặt bối rối của Seonghwa. "Nó có nghĩa là hãy chia sẻ suy nghĩ của em với anh?"

"Ồ!" Môi Seonghwa hé ra thành hình chữ o hoàn hảo, và Hongjoong lại cười. "Tại sao tất cả các biểu hiện của anh đều phức tạp như vậy?"

"Anh thực sự không biết," Hongjoong thừa nhận, dùng ngón tay cái vuốt ve gò má của Seonghwa. "Tuy nhiên, hãy cho anh biết em đang nghĩ về điều gì nếu em muốn".

Lúc đó má của Seonghwa chuyển sang một màu hồng rất đẹp, và cậu ngoảnh mặt đi với một cái bĩu môi nhỏ. "Ah, anh thật là ngốc nghếch ..."

"Anh chắc chắn là không," Hongjoong đẩy, chuyển hướng nhìn về phía cậu. "Em trông đang rất tập trung."

"Em chỉ là..." Seonghwa bắt đầu, cắt ngang bản thân và đỏ mặt hơn. "Em đã nghĩ rằng anh rất đẹp."

Bây giờ là Hongjoong đang đỏ mặt, má ửng hồng khi anh ấp úng. "S-Seonghwa!"

"Gì cơ!" Chàng người cá lại lên tiếng. "Anh rất đẹp, và em thì rất thích nghe anh kể chuyện."

"Ah, thật là xấu hổ," Hongjoong đau đớn nói.

"Tại sao? Đó là sự thật," Seonghwa khẳng định, và Hongjoong chỉ cần bẹo má để khiến Seonghwa phải im lặng. "Này!"

"Dừng lại," cậu cầu xin, cố gắng đẩy mặt mình ra xa. Seonghwa nắm lấy cổ tay anh và kéo tay Hongjoong ra khỏi mặt mình.

"Anh thật đẹp," cậu nói, đặt lên hai lòng bàn tay những nụ hôn nhẹ nhàng, và Hongjoong cảm thấy như mình sắp tan biến. " Em sẽ nói với anh mỗi ngày cho đến khi anh tin điều đó, nếu đó là điều em phải làm."

Hongjoong nghĩ rằng anh sẽ tan vỡ với lượng tình yêu và cảm xúc mà anh nhìn thấy trong đôi mắt Seonghwa. "Em không cần phải làm vậy," anh nói với cậu, lấy một trong hai bàn tay của mình trở lại và luồn các ngón tay qua tay Seonghwa. "Chỉ cần cảnh báo anh trước khi làm điều đó, anh không thể chịu nổi với những lời khen ngợi."

Seonghwa cười tươi, rạng rỡ và hoàn hảo. "Em biết mà, điều đó chỉ làm cho em muốn khen ngợi anh nhiều hơn thôi."

Hongjoong đang thở gấp một nửa. " Tại sao? "

"Anh thật dễ thương khi anh bối rối," Seonghwa trả lời đơn giản, cười toe toét với anh. Hongjoong nhìn cậu bằng một cái nhìn không tin nổi.

"Em đang tận hưởng điều này phải không?" anh buộc tội, biểu lộ rõ ràng trong giọng nói của Hongjoong.

Seonghwa tiếp tục mỉm cười, mắt nhăn lại ở khóe. "Em tận hưởng từng giây được ở bên anh."

"Chúa ơi, đừng nói nữa," Hongjoong rên rỉ, nghiêng người về phía trước và giấu khuôn mặt đang bỏng rát của mình trong tóc Seonghwa. Seonghwa ôm giữa người Hongjoong và cười vào ngực anh, nghe rõ cả hơi thở. "Em là người xấu tính nhất."

"Em yêu anh," Seonghwa ngân nga, và Hongjoong không nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy mệt mỏi khi nghe cậu nói điều đó.

"Anh cũng yêu em," anh nói vào tóc Seonghwa, hít hà hương thơm mặn nồng của cậu. "Rất nhiều."

Họ cứ như vậy trong một thời gian, chỉ cần ôm nhau và cùng tồn tại, biết rằng, chỉ cho ngày hôm nay, khi họ được gặp nhau. Hongjoong lần những ngón tay của mình qua vai Seonghwa, cảm nhận làn da mềm mại của cậu, và cảm nhận mùi hương của cậu, cảm thấy hoàn toàn bình yên với thế giới. Đây là nơi anh luôn có ý định ở lại: trong vòng tay của Seonghwa.

"Ồ," anh thở ra sau một khoảng thời gian không xác định. "Anh gần như quên mất."

"Gì vậy, tình yêu của em?" Seonghwa lẩm bẩm, nghe có gì đó thật êm ái mà Hongjoong mang lại.

"Wooyoung muốn biết liệu Yeosang có thể hẹn hò với cậu ấy không," anh giải thích, mỉm cười khi nghĩ đến đôi mắt mở to và đôi má ửng đỏ của người học việc khi lần đầu tiên nhìn thấy Yeosang.

"Ồ ồ!" Seonghwa lùi ra khỏi ngực của Hongjoong, và khi Hongjoong nhìn xuống cậu, Seonghwa đang mỉm cười đầy ẩn ý. "Thú vị rồi đây."

Hongjoong nghiêng đầu về phía Seonghwa, dùng ngón tay rà vào mũi cậu chỉ vì anh cảm thấy muốn chạm vào và anh có thể làm được. "Tại sao em biểu hiện như thế?"

"Hóa ra Yeosang hoàn toàn ... sao em lại chưa nói điều đó một lần nào nhỉ? Cậu ấy hứng thú Wooyoung sao?" Seonghwa cố gắng nói, mỉm cười tự hào khi nhớ lại biểu cảm.

"Còn Yeosang hiện giờ thì sao?" Hongjoong hỏi, cảm thấy một nụ cười đầy mưu mô hiện trên khuôn mặt của anh. Seonghwa gật đầu chắc chắn, và một ý tưởng bắt đầu hình thành trong đầu của Hongjoong. "Muốn chơi đùa cùng người chim? Hay, người cá?" anh lại nói, chuyển ánh nhìn của mình sang chiếc đuôi của Seonghwa.

Seonghwa đảo mắt nhìn anh. "Haha, buồn cười ghê."

"Thôi nào, ngôi sao của anh, em cũng phải thừa nhận rằng nó hơi buồn cười phải không," Hongjoong bĩu môi hết sức có thể.

"Không phải đâu, nhưng em muốn họ đến gần nhau hơn," Seonghwa nói với anh bằng nụ cười nửa miệng. Hongjoong hừ một tiếng nhưng cũng gật đầu.

"Anh cũng vậy. Anh sẽ nói với Wooyoung rằng Yeosang cũng quan tâm," Hongjoong hy vọng rằng anh sẽ nhớ khi quay về căn biệt thự.

"Nên làm thế anh nhỉ," Seonghwa cười, và Hongjoong đẩy tóc mái Seonghwa ra khỏi mắt để thấy chúng lấp lánh. "Em khá thích khi anh gọi em như vậy."

"Hả?" Hongjoong chớp mắt, trước khi ghi lại ý nghĩa của Seonghwa. Anh mỉm cười trìu mến với cậu, dùng tay ôm lấy khuôn mặt cậu. "Chà, em là ngôi sao duy nhất của anh."

Nụ cười của Seonghwa thực sự rạng rỡ hơn cả những vì sao trong khoảnh khắc đó. Không có gì quan trọng với Hongjoong ngoại trừ nụ cười xinh đẹp đó.

"Đó cũng là câu nói dành cho một người không thể chịu đựng được việc được gọi là xinh đẹp." Seonghwa lên tiếng, và khoảnh khắc như vỡ òa.

"Anh không thể chịu được em mà!" Hongjoong bật ra, đẩy mặt cậu ra xa, và lần này Seonghwa đi xuống nước, nhưng cậu đã nắm lấy áo của Hongjoong và kéo anh xuống cùng với mình.

ᴥᴥᴥᴥ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com