Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 3

“Yah! Jung Nicole! Yah! Yah!”

“Đó là tất cả những từ ngữ mà chị biết đó hả? Jung, yah và Nicole?”

“Yah! Mặc thêm quần áo vào đi! Em không thể cứ đi loanh quanh nhà người khác mà không có bất cứ thứ gì che chắn bản thân như thế chứ! Chắc chắn là phải mặc quần áo vào khi chị trở lại đấy nhé! Trừ khi em muốn chị chấm dứt kỳ nghỉ của em ở đây!”

Thế giới này không chỉ kỳ lạ và tàn nhẫn, mà thế giới này cũng thật buồn cười nữa. Tiffany đã từng tự hứa với bản thân rằng cô sẽ không bao giờ để Jessica chiếm giữ tâm trí mình thêm một lần nào nữa. Nhưng mà nhìn Tiffany bây giờ xem, Tiffany đang mặc một chiếc áo sơmi trắng rộng thùng thình của mình, chỉ có hai hoặc ba trong số năm chiếc nút áo được cài, bàn chân cô tạo ra những âm thanh vui nhộn mỗi khi cô di chuyển nhờ vào đôi dép lê ‘made in America’ của Nicole, mái tóc rối bù của cô có thể sẽ cho bất cứ một nhà tạo mẫu tóc nào ngoài kia nghỉ hưu mất. Nhưng chuyện khiến Tiffany cáu tiết nhất phải là, cô đang bay ra khỏi nhà mình để chạy đuổi theo Jessica, là một người mà cô đã phải mất nhiều đêm nói chuyện với trần nhà về những cách để quên đi và những viễn cảnh của họ. Nhìn Tiffany bây giờ xem, Tiffany đang lang thang khắp nơi một cách bất lực như một kẻ vô gia cư, với gương mặt buồn bã của Jessica được vẽ lên khắp trong tâm trí luộm thuộm lúc sáng sớm của cô.

Cô có lẽ cũng chưa có đánh răng hay rửa mặt gì cả. Tiffany nghĩ có thể là cô đang bốc mùi cũng nên. Có thể hiểu là: định nghĩa của ‘mớ hỗn độn’.

Tiffany cảm thấy đáng thương đến buồn cười cho bản thân mình. Trước khi cuộc đời cô va phải Jessica, cô vẫn rất bình thường. Khi cô ở bên cạnh Jessica, cô là một mớ hỗn độn vì không hề biết là mình đang làm gì. Sau khi rời bỏ Jessica, cô là một mớ hỗn độn vì cô vẫn không biết là mình đang làm gì. Giống như lúc này đây, cô không biết tại sao cô lại đang đuổi theo cái người đã từng đón nhận trái tim cô một cách quá hời hợt. Hay tại sao cô lại nổi cơn thịnh nộ với chính mình khi cô nhớ đến mùi hương của Yoona trên người Jessica. Hay tại sao cổ họng cô cứ siết nghẹn lại mỗi khi cô vẽ ra trong đầu mình cái ý nghĩ về việc Jessica đang tổ chức những buổi thử giọng tìm kiếm một cô bạn gái lấp vào cái vị trí mà cô đã để lại.

Hay tại sao cô lại nghĩ cuộc sống bên cạnh Jessica là rất khó khăn, nhưng cuộc sống không có Jessica cũng chẳng dễ dàng gì hơn cho lắm.

Chạy theo Jessica như thế này, chắc chắn không phải là ý tưởng sáng suốt nhất mà cô có được trong cả cuộc đời mình, nếu không muốn nói là ý tưởng tệ hại nhất. Nhưng cô thực sự không thể dừng lại được. Có thể được nhìn thấy gương mặt Jessica một lần nữa, và nó chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cho nên nó không có nghĩa lý gì cả. Như thế, cô có lẽ sẽ lại phải bỏ ra nhiều đêm để giãi bày tâm sự với cái trần nhà của mình sau chuyện này.

***

“Jessica, Jessica!”

Jessica vẫn tiếp tục bước đi với cái đầu đang cúi thấp. Bởi vì, nếu như cô chỉ cần hé mắt nhìn Tiffany Hwang thôi thì cô cũng có thể sẽ vỡ òa trong một biển nước mắt và quỳ sụp gối xuống, cầu xin trái tim của cô ấy quay trở lại. Như thế trông thật quá thảm hại và khủng khiếp, cô nghĩ vậy. Tuy nhiên một sự níu giữ được mong chờ ở cổ tay cô đã kéo giật cô lại, ngăn chặn những bước chân ngang bướng của Jessica lại.

“Hey, cậu có nhận thấy là mình đã không hề có cơ hội để nói một tiếng nào không vậy?”

“Ô. Mình xin lỗi.”

Tiffany chậm rãi xoay người Jessica lại bởi vì cô biết cô nàng này có thể sẽ không tự mình quay lại đâu. Jessica. Thay vì ngẩng đầu nhìn Tiffany, thì Jessica cứ dán chặt ánh mắt vào cái nắm giữ của Tiffany ở cổ tay mình. Cô vẫn luôn biết rằng sự đụng chạm của Tiffany lúc nào cũng như giáng một câu thần chú lên người cô vậy, nhưng cô đã không hề biết là sự tác động đó có thể lớn đến thế cho đến tận bây giờ. Chỉ một cái đụng chạm thôi và Jessica liền cảm thấy bao nhiêu nỗi ân hận dưới tất cả mọi hình thái đang dâng trào lên khắp người mình. Jessica như vừa bị đập thẳng vào ngực mình bằng một thanh kim loại vậy.

“Ít nhất thì cậu cũng nên để mình chào hỏi đã chứ. Vậy nên, xin chào. Tại sao cậu lại đến đây thế?”

“Mình… mình chỉ muốn chắc chắn là cậu vẫn ổn. Và dĩ nhiên là vì sữa và hamburger yêu thích của cậu nữa.”

“Còn điều gì khác nữa không?”

Jessica thề là cô có rất nhiều điều để nói với Tiffany. Bao nhiêu con số mà Tiffany đã biết có thể sẽ là không đủ để đếm hết được chúng. Cô có thể nói với Tiffany là cô đã khổ sở như thế nào và đến bây giờ vẫn thế khi cô nhìn thấy người phụ nữ kia, và cô có thể sẽ quấn người phụ nữ kia vào trong một tấm chăn cũ kỹ bẩn thỉu rồi ném cô ta ra ngoài cửa sổ. Hoặc cô có thể thú nhận là cô thất bại như thế nào trong việc đối mặt với sự thiếu vắng của Tiffany. Cô có thể nói với Tiffany về cái điều mới mẻ được gọi là ‘tình yêu’ mà cô vừa học được từ Yuri trước khi cô đến đây. Hoặc cô có thể than vãn rằng mùi hương đáng yêu của Tiffany đã không còn phảng phất ở trong nhà cô nữa và ngay lúc này đây cô đang thực sự phát điên lên vì nó.

Jessica thề là cô có thể nằm im bất động với Tiffany được giữ chặt trong vòng tay cô, hai bàn tay cô ở bên dưới lớp áo của Tiffany, hai chân cô lướt dọc xuống theo hai chân của Tiffany, nhịp đập trái tim cô áp trên bờ lưng trần của Tiffany, trong lúc đó cô sẽ rót vô số, vô số điều vào tai cô ấy hết ngày này đến ngày khác, hết lần này đến lần khác.

Jessica đủ tỉnh táo để hiểu được là tất cả những điều đó gộp lại với nhau cũng không bao giờ có thể đánh bật được cái ý nghĩ rằng người phụ nữ kia nhiều khả năng cũng đã làm những điều tương tự thế với Tiffany trước khi Jessica xuất hiện và làm kỳ đà cản mũi họ.

“Thực sự là không.”

Jessica giống như một cái lỗ đen bằng con người. Jessica bí ẩn, nhưng đối với Tiffany Jessica đã không còn bí ẩn nữa. Tiffany đã gần gũi về mặt tinh thần lẫn thể xác với Jessica đủ để viết nên một cuốn cẩm nang về tâm tư của Jessica rồi. Nụ cười nhẹ mà Jessica trao tặng cô vừa mới đây đã tiết lộ tất cả mọi thứ, bao gồm cả việc Jessica đã xuất hiện ở trước cửa nhà cô để làm gì và Jessica đã nghĩ gì khi cô ấy bỏ đi. Nụ cười đó là thứ cuối cùng Tiffany muốn nhìn thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của Jessica. Cô từng nhìn thấy nó một lần khi họ có một trận cãi nhau, và thành thực thì cô đã muốn xin lỗi cho lỗi của cô, nếu cô có và cho cả lỗi của Jessica, nếu cô ấy có, để Jessica có thể bỏ nụ cười đó đi và giữ lấy Tiffany trong vòng tay cô ấy một lần nữa. Nụ cười đó khiến Tiffany cảm thấy tuyệt vọng bởi cô không dám nghĩ đến việc Jessica đang hiểu lầm điều gì đó, rồi đi về nhà và làm ngập lụt cả căn nhà của cô ấy bằng nước mắt. Khiến cho Tiffany vô cùng lo ngại hơn nữa chính là, Tiffany nhận thấy bản thân mình đang đứng ở đây, với cổ tay của Jessica đang ở trong lòng bàn tay cô và cô bắt đầu sự giải thích của mình để làm rõ bất cứ điều gì mà Jessica đã hiểu sai.

“Thực sự là không có gì khác hơn ngoài mấy câu chào hỏi cơ bản vu vơ, nhạt nhẽo, vô nghĩa, vô dụng đó ư?”

“Không.” Trừ khi người phụ nữ kia chính là người làm bếp của cậu. Là người yêu thích nấu ăn nhiều đến mức cô ta nấu luôn toàn bộ quần áo của mình.

“Được rồi, vậy thì mình sẽ quay trở lại để ăn bữa sáng của mình trước khi nó trở nên nguội lạnh đây. Hãy chắc chắn là cậu sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, được chứ? Nhân tiện, mình sẽ rất cảm kích nếu như cậu thứ lỗi cho em họ của mình, Nicole. Cậu biết đấy, cái cô nàng mà cậu vừa nhìn thấy trong nhà mình lúc nãy đó. Em ấy từ Mỹ sang đây nhân kỳ nghỉ và em ấy vốn dĩ sống trong một ngôi nhà hướng ra một bãi biển, nơi mà tất cả mọi người đều khỏa thân vào những ngày thứ bảy và chủ nhật. Hai thứ đó khiến cho em ấy không còn cảm giác cần thiết phải mặc quá nhiều quần áo trừ khi cậu buộc em ấy làm thế. Tạm biệt Jessica.”

Tiffany lại tạo ra những âm thanh vui nhộn kia một lần nữa khi cô quay bước đi, hướng trở về nhà, cô âm thầm nguyền rủa Nicole. Từ bên khóe mắt, cô bắt gặp Jessica đang gật đầu một cách yếu ớt và kéo lê thân hình của mình về phía bãi đậu xe.

Bắt đầu đếm ngược nào, Tiffany. Và do cái phản ứng chậm như rùa bò có vẻ là vẫn còn đó, cho nên bắt đầu đếm từ mười thay vì ba vậy.

10… 9… 8… 7… 6… 5…4.

Đợi đã, đợi đã, đợi đã, đợi đã, đợi đã, đợi đã. Cái gì cơ?

3… 2… 1.

Jessica dừng bước lại đột ngột và đầu cô ngẩng phắt lên chỉ trong tích tắc. Cô chạy trở về hướng Tiffany và đứng một cách vững vàng trước mặt cô ấy với đôi mắt mở to. Tiffany cố hết sức để đè nén nụ cười đang nở rộ của mình, lòng thầm nghĩ rằng đây thật đúng là một chuyện cơ bản về Jessica để mà thực hiện.

“Đợi đã, Tiffany. Ý cậu là, cậu… người phụ nữ đó… mình… bữa sáng… cậu và người phụ nữ đó… em họ… nhưng mà khỏa thân… mình… hai người… không?”

“Đúng vậy, mình cho rằng đó là những gì mình muốn nói. Cậu đã hiểu lầm. Người phụ nữ đó là em họ mình. Và đúng vậy, em ấy đã khỏa thân. Và mình…”

Jessica không có thời gian để lắng nghe thêm một chút nào nữa. Cô đua ngược lại dọc theo lối đi đó và rẽ ngoặt vào chỗ mà Tiffany không thể nhìn thấy được cô, sau đó cô bắt đầu nhún nhảy lên xuống rồi đấm hai bàn tay mình vào tường trong khi lầm bầm một cách rời rạc những từ ‘đồ ngu đần’. Đến lúc cô cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, cô lại một lần nữa đua trở về phía Tiffany đang có vẻ mặt rất khó hiểu, suýt chút nữa thì đâm sầm vào cô ấy. Jessica hiện giờ chỉ còn cách Tiffany vài phân. Jessica không biết là một vài phân lại có thể có nhiều ý nghĩa đến thế, một vài phân và cảm giác như Tiffany đã gần hơn rất nhiều và không còn quá xa tầm với của cô như thế nữa.

Những thứ đại loại như mấy cánh bướm ngu ngốc phê thuốc đang múa lượn khắp nơi trong ruột cô và cái-bụng-dạ-sợ-sệt-đang-nhún-nhảy-lộn-ngược-từ-trên-xuống-dưới-từ-trong-ra-ngoài đang bắt đầu nổi lên. Và Jessica chắc chắn là không có đang bị tiêu chảy. Cuối cùng cũng đến.

Jessica giơ cánh tay trái của mình lên và đặt bàn tay mình ở sau đầu Tiffany để ngăn nó khỏi bị va đập, trước khi cô đẩy cả Tiffany lẫn bản thân mình vào trong tường. Cánh tay còn lại của cô tự động tìm đến quấn quanh eo Tiffany và nó trở thành điểm tựa của cô để khẽ nâng người Tiffany lên áp vào tường. Tiffany nhớ lại lý do tại sao ngay từ đầu cô đã yêu Jessica khi cô nhận ra cử chỉ ân cần đó. Cô gái này vẫn luôn vô cùng chu đáo và dịu dàng với Tiffany.

Jessica lái xe lúc nửa đêm đến nhà Tiffany chỉ để chắc chắn rằng cơn ác mộng của Tiffany không còn lởn vởn ở đó nữa. Jessica để cho Tiffany giẫm bước lên những mảnh quần áo của mình khi Tiffany làm vỡ một vật gì đó, để bàn chân của Tiffany sẽ không bị cắt trúng. Jessica lót một cái gối ở sau lưng Tiffany mỗi lần cô ấn Tiffany vào đầu giường khi nụ hôn của họ trở nên cuồng nhiệt hơn. Jessica nắm lấy bàn tay Tiffany thật chặt mỗi khi họ đang ở trong một đám đông, và cô trở nên điên tiết khi Tiffany lạc đi mất. Jessica làm mọi thứ để đảm bảo rằng cô không gây tổn thương cho Tiffany và Tiffany không bị tổn thương bởi bất cứ một ai. Trớ trêu thay, lỗi lầm duy nhất mà Jessica có chính là đã gây tổn thương cho Tiffany bởi đã làm tất cả những điều này, bởi đã luôn luôn chu đáo và dịu dàng như thế đối với mỗi một cô bạn gái của mình, chứ không chỉ riêng Tiffany.

Môi của Jessica đã tìm đến môi của Tiffany trong lúc Tiffany vẫn còn đang chìm đắm trong những suy nghĩ của chính mình.

Hai chữ ‘ngạc nhiên’ và những từ ngữ họ hàng thân thuộc của nó bỗng từ đâu đã quay trở lại trong từ điển của Tiffany. Đôi mắt của Tiffany mở to trước sự tấn công bất ngờ của Jessica. Nhưng nụ hôn này, nụ hôn này mang đến cho cô những đợt sóng dồn dập phủ mờ đi tầm nhìn của cô, não bộ của cô và tất cả mọi ý thức mà cô nghĩ là cô có. Nụ hôn này làm nổi lên quá nhiều gai ốc trên khắp người cô đến mức cô phải run lẩy bẩy từ đầu đến chân. Và đôi môi của Jessica có vị giống như một mảnh của thiên đường mà cô đã mạo hiểm trộm lấy từ trên kia. Đôi môi này, đôi môi này có thể đã vừa ở trong một trận chiến hôn hít với một ai đó khác vào tối hôm qua. Cái ý nghĩ khả dĩ đầy tàn bạo đó lập tức đá Tiffany ngược trở lại với nhận thức của mình.

“Mình xin lỗi, Jessica. Mình không thể làm thế này được.”

Tiffany lặng lẽ tách người mình ra khỏi Jessica. Dù sao thì Tiffany cũng cần phải cứng rắn lên, để cô có thể giữ cho bản thân mình tránh xa khỏi cái lỗ đen bằng con người xinh đẹp này. Cô đã từng nếm được cái cảm giác đau khổ là như thế nào khi ở trong chốn hậu phòng với cả chuỗi dài bạn-tình của Jessica. Cô sẽ không ngu ngốc đến mức để cho Jessica hạ gục cô một lần nữa chỉ với một nụ hôn kỳ diệu và những cử chỉ dịu dàng đáng kinh ngạc của cô ấy. Như thế là hoàn toàn không công bằng với Tiffany.

“Cậu không thể cứ đến đây và trông đợi mình quay trở lại làm một trong những người bạn-tình của cậu một lần nữa được. Làm ơn đi Jessica. Mình cuối cùng cũng nghĩ là mình có sức mạnh để từ bỏ rồi và cậu không thể đến đây để ngăn trở hạnh phúc của mình được.”

“Nhưng mà cậu đang ngăn trở hạnh phúc của mình.”

Lời nói của Jessica không bao giờ có thể hiểu được khi lần đầu tiên chúng được thốt ra. Trong lúc Tiffany vẫn còn đang cố gắng phân tích xem Jessica có ý gì qua câu nói đó, thì cái cô gái có niềm hạnh phúc bị ngăn trở này đây đã rút điện thoại của mình ra từ trong túi sau của chiếc quần jeans và bấm vào bàn phím một cách thô bạo.

“Hi Yuri, làm ơn nói với cô ấy đi.” Cô liền đưa điện thoại cho Tiffany, mà Tiffany đã đón lấy một cách ngập ngừng và bắt đầu nghe điện thoại một cách cẩn trọng với đôi mắt cô ấy không hề rời khỏi đôi mắt Jessica. Họ nhìn chằm chằm nhau và Jessica cuối cùng cũng cảm thấy mình như đang sống lại một lần nữa. Đôi mắt mà cô có thể sẽ đánh đổi cả vũ trụ này để có được đó đang chăm chú nhìn cô.

Cuộc gọi đó nhanh chóng kết thúc, Tiffany đưa lại điện thoại cho Jessica. Lại một dãy số khác được bấm vào, vẫn thô bạo và *** gắt y như thế.

“Làm ơn Yoona, giúp tôi một việc nhé. Trước hết là, đừng có la hét vào mặt cô ấy. Thứ hai là, làm ơn nói cho cô ấy biết chuyện gì đã xảy ra với chúng ta đi nhé.”

Tiffany cầm lấy chiếc điện thoại mà Jessica đưa cho cô một lần nữa. Một cách chậm rãi nhưng điềm tĩnh và vui sướng, Tiffany đang bắt đầu hiểu được điều mà cô nàng kia đang cố nói với cô.

“Cô ấy vẫn cứ hét lên với mình.”

“Xin lỗi, mình không thể làm gì được về chuyện đó. Đâu phải là mình vẫn còn có thể cắn đứt lưỡi cô ấy cho cậu được. Cô ấy có khả năng sẽ chọc mù mắt mình nếu bây giờ mình đẩy lưỡi mình vào trong miệng cô ấy đấy.”

Tiffany chỉ bật cười khẽ.

“Cậu có muốn mình gọi cho Sunny không? Mặc dù cậu ấy cũng sẽ nói điều tương tự như Yuri và Yoona vừa nói.”

“Điều này nghĩa là cậu đã có một lô bạn gái mới hoàn toàn rồi ư?”

“Sao cơ? Không, không phải. Tiffany, mình đã chấm dứt tất cả những cuộc tình tạm bợ hay gì đó với những cái tên khác nhưng đồng nghĩa với nó rồi. Giờ mình không có ai cả. Và đó là lý do tại sao mình ở đây.”

“Cậu ở đây để làm gì?”

Jessica bước đến gần hơn một bước nữa và Tiffany giờ chỉ còn cách cô nửa phân mà thôi. Cô cẩn thận nắm lấy cả hai bàn tay của Tiffany và đặt chúng vòng qua cổ mình. Nhẹ nhõm là từ tuyệt vời nhất mà cô đã từng học được để nói, khi mà Tiffany không hề kháng cự lại hay tát thẳng vào mặt cô. Đôi môi cô thỉnh thoảng chạm lướt qua môi Tiffany trong lúc cô nói.

“Mình đến đây bởi vì mùi hương của cậu trên cái ghế sofa của mình đã phai mất rồi và mình không thể ngủ được nữa. Mình đến đây bởi vì Yoona đã vẽ nguệch ngoạc lên mặt cậu trong khung ảnh của mình, khi nghĩ là mình sẽ không thể nào chặt đứt hai bàn tay của cô ấy được nữa. Mình cần một bức ảnh khác của cậu để lấp vào đó. Mình đến đây bởi vì không có ai chịu mặc cái tạp dề màu hồng mà mình đã mua, họ nói là nó quá hồng. Mình đến đây bởi vì Yuri đã nói tình yêu của mình chính là Tiffany và mình nhận thấy điều đó đúng vô cùng. Mình đến đây bởi vì cậu vừa vặn phù hợp với bảng mô tả về người yêu lý tưởng của mình, vì bây giờ mình biết được tình yêu là gì rồi.”

“Cậu có một bảng mô tả về người yêu lý tưởng của cậu cơ à?”

“Mình vừa mới tạo một cái mới đây thôi. Bảng mô tả đó về cơ bản là tất cả mọi thứ ở cậu.”

“Hèn gì mình lại vừa vặn phù hợp với nó.”

“Nghe này. Mình đã sẵn sàng để có được Tiffany và chỉ mỗi Tiffany trong cuộc đời mình. Vì vậy, làm ơn nhé?”

Thật là thảm hại, thật là đáng thương, thật là… ôi chao, Jessica chỉ trích cái giọng điệu mà cô đang tỏ ra đây. Nhưng cô lại nghĩ là nó xứng đáng khi Tiffany kéo cô về phía trước và vào trong vòng tay của cô ấy. Tiffany vẫn có mùi hương giống như một cô gái đến từ vùng thôn dã mà Jessica vô cùng tha thiết yêu thương. Jessica thả ra luồng hơi thở mà cô không hề biết là mình đã nén giữ khi cô cảm nhận được Tiffany đang gật đầu vào trong hõm cổ của cô.

Giá như Jessica có thể nói với Tiffany rằng điều duy nhất mà cô nhìn thấy vào mỗi buổi sáng khi cô thức dậy một mình hay cùng với ai đó khác ngoài Tiffany, chính là cái ý nghĩ về việc đến lúc nào thì cô mới có lại được những khoảnh khắc như thế này cùng với Tiffany một lần nữa. Và tất nhiên, cũng chính cái ý nghĩ đó đã gây đau đớn vô cùng.

Nó đau đớn, nó có nghĩa là mình yêu cậu.

Họ kéo dài cái ôm đó mà không hề có ý định sẽ phá vỡ nó. Có vài người đi ngang qua và một trong số đó, một người phụ nữ tuổi trung niên nhìn vào hai người họ với đôi mày nhếch lên đến mức độ mà đôi mắt và đôi mày của bà ấy hẳn phải cách nhau ít nhất nửa mét, rõ ràng là đang khó chịu. Jessica nhanh chóng nâng bàn tay mình lên từ sau lưng Tiffany và chỉ tay mình vào Tiffany.

“Tôi xin lỗi. Cô ấy hiện đang bị xúc động. Cô ấy bị dính vào một vụ bạo hành gia đình và chồng cô ấy vừa mới bán căn nhà ngày hôm qua. Hắn là một kẻ hay ngược đãi vợ và là một tên cờ bạc.”

Tiffany từ từ mở mắt ra và quay đầu lại, chỉ để nhìn thấy người phụ nữ kia gật đầu một cách thông cảm với cô trước khi bỏ đi. Cô quay lại, chỉ để nhìn thấy Jessica đang mỉm cười một cách ngọt ngào và quỷ quyệt với cô.

“Tốt thôi. Mình cần phải quay trở lại với gã chồng cờ bạc của mình dù cho hắn là ai đi nữa, trước khi hắn lại đánh mình bằng sợi dây thắt lưng của hắn.”

“Không đời nào. Hắn đã bán cậu cho mình rồi!”

Jessica bật cười một cách xấc xược và bắt đầu chạy đến chỗ xe của cô đang đậu, kéo theo Tiffany cùng mình giống như là họ đang trên đường chạy trốn vậy. Ai thèm quan tâm đâu chứ dù cho mọi người có bắt đầu xét đoán họ bởi vì Tiffany trông giống như một mớ hỗn độn với cái thứ mà cô đang mặc trên người hiện giờ và mái tóc rối bù của cô, và chẳng hề phù hợp để Tiffany đi ra ngoài với bộ dạng như thế. Jessica lát nữa có thể chỉ việc cởi hết quần áo của Tiffany ra và khiến cho đầu tóc của Tiffany thậm chí còn rối bù hơn nữa khi họ về đến nhà cô, lên lầu của cô, ở trong phòng cô, trên giường của cô.

Thế giới này không chỉ kỳ lạ và tàn nhẫn, mà thế giới này cũng thật buồn cười nữa, nhưng thế giới này vẫn còn một chút công bằng và mọi người vẫn có thể gặp được may mắn. Jessica gặp may mắn khi Tiffany hiện giờ đang nằm trên người cô, không mặc gì ngoài chiếc áo sơmi rộng thùng thình của Jessica và cô ấy vẫn đang chăm chú nhìn Jessica trong khi để lại những nụ hôn nhẹ nhàng êm ái lên khắp khuôn mặt của Jessica trong khoảng gần một tiếng đồng hồ rồi. Và tất cả mọi thứ ở trong nhà Jessica rồi sẽ sớm có mùi hương giống một cô gái đến từ vùng thôn dã, với những bông hoa spider lily trong túi áo len của cô ấy và sự ngọt ngào của mật ong trên từng đầu ngón tay của cô ấy. Sẽ không còn Paris Hilton nữa. Bắt đầu từ bây giờ.

***

“Alô Tiffany. Khi nào thì chị trở về vậy? Nếu như chị không trở về, thì có ổn không nếu em cởi hết mớ quần áo ngột ngạt này đi?”

Thế giới này rõ là buồn cười.

“ĐƯỢC!” Những ngón tay của Jessica đang cù lét hai bên sườn cô, Tiffany hét lên vào điện thoại của mình đồng thời phá lên cười. Cô ném đại chiếc điện thoại xuống sàn gạch cứng trước khi yên phận nép mình vào trong cơ thể Jessica, bên dưới tấm khăn trải giường mới của Jessica mà họ vừa mới mua trên đường trở về nhà Jessica. Họ đã vứt đi tấm khăn trải giường có mùi giống Sunny rồi.

The End.

----------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: