Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chapter 0: 𝐧𝐨 𝐛𝐢𝐭𝐭𝐢𝐧𝐠




kí túc xá bốc mùi.

''heeseung, anh khó ngửi quá''

''cảm ơn nhé hoon''

bản thân đó không phải lỗi của heeseung, anh không thể làm gì với kì dịch cảm sắp tới của mình, nhưng có một số cân nhắc đi kèm với thử thách đó. xem xét việc heeseung sẽ không tham gia.

''lần này không có ai ở nhà rồi, anh có thể thủ dâm chỗ bất cứ chỗ nào anh muốn''

''trên nóc nhà? trong tủ quần áo? hoặc làm nó ở trong phòng vì em vẫn đang ở đây còn anh thì có xu hướng quá khích''

heeseung đã càu nhàu dữ dội khi sunghoon nói vậy.

nếu jay có mặt ở đây, cậu ấy sẽ hếch cái mũi omega bé xinh đầy thành kiến của mình lên, hít một hơi thật dài, và nói với sunghoon rằng em đã phản ứng thái quá. nhưng vì jay không có ở đây nên sunghoon có thể thoải mái phàn nàn và làm căn phòng này bít kín với máy làm mát không khí.

''em đang hành động như thể em chưa bao giờ trải qua kì dịch cảm của riêng mình vậy sunghoon,'' heeseung nói, ngồi phịch xuống ghế sofa khi sunghoon mở cửa sổ để gió đêm tràn vào phòng. heeseung quyết định sử dụng thêm năng lượng vủa mình trên máy tập thể dục trong phòng chờ và nơi này trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. mùi không tệ, 'petriocher và yankee candles*,' jake từng mơ màng đến chảy cả nước dãi vì sức nóng của anh khiến cậu như vậy, nhưng sunghoon cũng là alpha như heeseung và em làm điều ngược lại là làm tan chảy bất cứ thứ gì 'dễ chịu' mà anh tỏa ra.

''ít nhất em đủ lịch sự để ở trong một phòng,'' sunghoon vặn lại, đó là lời nói dối trong sạch nhưng em đang cảm thấy bực mình. kì dịch cảm của heeseung và sunghoon luôn khiến đối phương cảm thấy căng thẳng vì thực tế là có thêm một người khác ở đó không chỉ là sự riêng tư, mà còn bị ràng buộc bởi cảm giác quyền lực mà bản ngã của họ đã quá quen thuộc chỉ càng trở nên rõ ràng hơn. nhưng có một sự khác biệt lớn thường thấy ở sunoo và jungwon và sự hiện diện điềm tĩnh của họ.

"ước gì mình là beta,'' sunghoon càu nhàu.

"không có đâu anh," jungwon nói. "anh thích khi jay và jake bám lấy anh."

sunghoon ước gì jay hoặc jake có mặt ở đây ngay bây giờ, nhưng những chàng trai còn lại đã đi nghỉ lễ và em và heeseung bị bỏ lại một mình. sunghoon yêu bạn bè của mình và tất cả những thứ đó nhưng em không ngại đẩy một trong số họ vào lòng heeseung để xoa dịu những gì sắp xảy tới. không phải vì thông cảm cho heeseung, thật khó để cảm thấy điều gì dễ chịu cho em khi anh bán khỏa thân đi lại loanh quanh một cách vô liêm sỉ và tổng thể ấy chỉ làm kích động mọi dây thần kinh của alpha bên trong sunghoon, nhưng bởi vì ở gần với một kì dịch cảm khác khó như bị sức nóng bao quanh vậy.

trước hết, heeseung rất ồn ào, và sunghoon thì thích giấc ngủ của mình. anh cũng có xu hướng ăn hầu hết mọi thứ có thể dùng được trong tủ lạnh và cùng với đó là thức ăn thừa của sunghoon. thứ ba, phòng ngủ của họ nằm cạnh nhau và mỗi tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ thoát ra khỏi môi heeseung khiến sunghoon bán cương và đủ bực tức với cả bản thân lẫn heeseung để mà xông vào và bóp cổ anh.

lần này sẽ tồi tệ hơn, cả hai đều biết điều đó. bình thường họ vẫn hòa thuận với nhau nhưng không có gì che giấu được sự bản chất của tự nhiên và mùi của một alpha cáu kỉnh khác sẽ chỉ khiến heeseung cảm thấy tồi tệ hơn. anh ấy đã trông khá gần với việc bị cướp đi bởi bất cứ thứ gì xuất hiện vài tháng một lần và khiến họ trở nên như thế này.

"em nghĩ lẽ ra em nên trút hết năng lượng của mình lên anh mới phải," em ngân nga, nhìn móng tay của mình và nghe có vẻ buồn vãi nhưng đôi mắt lại lóe lên tia màu đỏ. sunghoon chế giễu và ném đầu sạc vào ngực anh.

"cái thứ chết tiệt alpha đó không có tác dụng với anh, đồ khốn ạ," anh nói, ném lại ánh mắt trước khi đổ người xuống ghế sofa với một cơn giận dữ. heeseung đẩy bộ sạc xuống đất và thở dài.

"giá như nó xảy ra, thì em có thể dụ anh giúp em rồi," em nói. sunghoon đảo mắt.

"ồ, cắn anh đi," anh nói. "thú vị đấy." heeseung cười, nhẹ nhàng đầy thích thú, nhưng đôi mắt của anh thường không tập trung và lười biếng khi chúng thức dậy, dán chặt vào em và nụ cười của anh vẫn nở rộ một cách khó chịu.

"không, em nói nghiêm túc đấy, một mình cái thứ chết tiệt này thật tệ." sunghoon chớp mắt.

"ý anh là tất nhiên là nó tệ rồi..." anh nói, không chắc heeseung đang muốn nói gì. không chắc chắn, nhưng lại không hoàn toàn muốn biết. ít hơn một omega, thật tệ khi không có những người còn lại trong bầy. khi ở cùng với họ, ngay cả sunghoon cũng thấy rằng anh thỏa mãn chỉ với sự chú ý của họ, thường xuyên chơi trò chơi khăm trong phòng tắm và một vài chiến thắng (có thể là giả) ở game fifa.

"alphas và niềm kiêu hãnh chết tiệt của họ, đợi cho đến khi anh hoàn thành kì dịch cảm đi và em sẽ đánh bại anh," riki rên rỉ, đánh rơi bộ điều khiển.

heeseung cũng vậy thôi.

"anh chết là tại em đấy, em và cái mông cáu kỉnh của em," heeseung nói một cách đầy thực tế.

"đây không phải kịch câm đâu heeseung, anh có thể để dành vở kịch của mình trong phòng tắm," sunghoon trả lời, đảo mắt ngán ngẩm.

"không phải lỗi của anh mà kì dịch cảm của em phải đến khi tất cả đã đi rồi." heeseung lấy lý lẽ đạo đức cao hơn nói và hoàn toàn phớt lờ sunghoon.

"vậy cơ hội mà tôi có thể thuyết phục em nằm dưới tôi là bao nhiêu?" anh hỏi. sunghoon khịt mũi.

"hay đấy," em đảo mắt, mong rằng heeseung sẽ cười theo nhưng... anh đã không cười. sunghoon chớp mắt hoài nghi.

"anh đang đùa, đúng không?" em hỏi. heeseung lắc đầu và lê bước lại gần sunghoon.

"giúp đỡ bạn của mình..?" anh bĩu môi, đầu gối chạm vào đùi sunghoon khi anh rúc vào cổ cậu. sunghoon nhìn anh chằm chằm, hoàn toàn bối rối và cảm thấy hơi bị xúc phạm bởi vì thực sự, thật là một lời đề nghị hạ thấp phẩm giá. ít nhất là đối với em.

"nhưng-"

em gần như có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm đầy khinh miệt của jungwon từ trong bếp.

"nhưng điều đấy kì cục kẹo lắm."

heeseung không chịu dịu lại, và sunghoon miễn cưỡng nghiêng đầu sang một bên để heeseung có thể ngửi em. làm anh nứng. nó đã bắt đầu cảm thấy như vậy từ bây giờ. heeseung không nhẹ nhàng chút nào, anh luồn ngón tay vào lưng sunghoon để kéo cậu lại gần hơn và áp lực đó khiến em rùng mình. như dòng điện giật.

mẹ kiếp, heeseung rất khỏe.

anh bắt đầu như mọi lần, lướt đầu mũi dọc theo đường xương quai xanh của sunghoon trước khi nhích lại gần hơn. em có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của người lớn hơn, gần quá, và mẹ nó, anh ấy thơm thật khi mà sunghoon không nuốt câu đó ngược vào trong.

?

sunghoon cắn môi và đẩy những suy nghĩ đó xuống cổ họng bằng tất cả sức lực em có thể. ngửi mùi của nhau không phải là điều họ làm thường xuyên và nếu có bao giờ thì điều đó thật cứng ngắc và khó xử, cố gắng lùi ra sau càng sớm càng tốt. nhưng cảm giác này rất khác lạ, như kiểu lúc em ngửi thấy mùi của người nọ, và gần như là sai vì nó giống như là em đang chấp nhận lời mời của heeseung mà em không thể cho phép bản thân mình làm vậy.

"em...em là alpha," em nhấn mạnh.

"thì?" heeseung nói, hơi thở anh nóng rực và đôi môi ướt đẫm nước bọt lăn dài trên da thịt em.

"vì vậy nên-" em cảm thấy lưỡi của heeseung lướt qua xương quai xanh của mình và em ấp úng nói. mẹ kiếp. anh ấy gần quá. "-không đúng."

"em có chắc không?" heeseung thì thầm, bàn tay còn lại của anh hạ xuống nơi những ngón tay của sunghoon đang quấn lấy áo anh.

chuyện đó xảy ra khi nào thế?

sunghoon vội buông ra, hai má ửng đỏ.

"thật lố bịch," em lẩm bẩm, như thể điều đó sẽ giúp em lại được chút uy tín. em muốn bóp cổ chính mình vì phản ứng với điều này, tự đánh lạc hướng các giác quan của mình, nhưng em không thể không chú ý đến cái cách mà mùi hương của người lớn hơn dịu xuống từ 'chịch tất cả' sang 'chỉ chịch mình em'.

nó, đáng lẽ phải có cảm giác đáng sợ nhưng thay vào đó nó lại đem lại cảm giác rất khoái..

"nó có hiệu quả không?" heeseung thì thầm từ cổ sunghoon. lưỡi của sunghoon hình thành sẵn từ rồi, sẵn sàng để nói 'không', nhưng các chữ cái mắc kẹt trong cổ họng em vì lúc này heeseung đang cạ răng vào cổ em, áp sát vào tuyến thể của em, và điều đó hơi quá mức thân mật rồi.

sunghoon cảm thấy tim mình bắt đầu đập thình thịch. một tiếng 'có' bắt đầu trói mình lại với lời hứa sẽ có được heeseung tới gần hơn.

nhưng nó bắt đầu bị xóa tan ngay khi kịp hình thành. những ngón tay trần của heeseung luồn vào dưới quần đùi em để chạm vào quần lót của em và một làn sóng mới mang mùi hương của anh, lần này là chiếm hữu và phóng túng, khiến tiếng còi cảnh báo của sunghoon vang lên lần nữa và khoảnh khắc đó tan vỡ. anh ấy đang làm gì vậy? chuyện này không tự nhiên tí nào, đây không phải là anh ấy.

sự thôi thúc quen thuộc muốn tung một nắm đấm vào mặt heeseung đang trỗi dậy và em thì cần phải nhanh chóng thoát ra.

"không," em trả lời, và luồn tay ra sau lưng áo của heeseung, kéo anh ra khỏi người. heeseung cau có nhưng vẫn để em làm thế, sai lầm ngớ ngẩn và tất cả chuyện này, được đặt trở lại đệm.

hài hước đấy.

•••

trò đùa hết vui rồi. heeseung phải làm tình với bạn tình trong tưởng tượng vì anh khó chịu như này khi mà anh thì nứng và sunghoon thì bỏ anh một mình để đi ngủ với khí thế hừng hực, nỗ lực một cách vô ích để quên đi cái ngày đáng xấu hổ này sau lưng anh.

thật vô ích vì lúc này heeseung đã hoàn toàn trong kì dịch cảm, và cái mùi hương đó đang lan tỏa trong không khí, nặng trĩu trên ngực sunghoon và đủ mạnh để em gần như có thể nếm được. cảm giác đắng ngắt và nồng nặc, mùi nến ngu ngốc đó để lại một lớp sáp trong cổ họng em. em có thể biết rằng nó đau hơn bình thường nhiều như thế nào và trái tim em thắt lại trong cùng một cơn đau gián tiếp bởi vì nếu ai đó phải nhận lấy điều này thì đó chính là em.

em ước mình có thể thuyết phục bản thân đi và ít nhất là đi kiểm tra anh ấy nhưng sự xấu hổ tột độ khiến em dính chặt vào nệm. em hầu như không thể tin được những gì em gần như đã đầu hàng trước đó, và xấu hổ hơn nữa là em sợ điều đó gì sẽ xảy ra nếu em quay lại đó lần nữa.

hơn nữa, heeseung rất đáng sợ trong kì dịch cảm, không phải là kiểu cực kì điên tiết, mà là ở cách cư xử bình tĩnh của anh chuyển sang một hướng thách thức khiến anh gần như không thể nhận ra. thường thì anh ấy nói ít mà làm nhiều, sẽ để những giây phút yên tĩnh của mình chỉ đạo sự tự tin và hành động để được người khác nghe thấy mà chẳng cần nói một lời nào. nhìn thấy anh rũ bỏ mặt đó vì một cái mà gần như gọi là ham muốn xác thịt khiến em rùng mình, một nỗi lo lắng gián tiếp rằng bản thân em hoặc là thích nó như vậy hoặc là không đủ thích nó như thế.

em nghe thấy một tiếng gầm gừ và một tiếng đập mạnh.

yếu ớt trong sự điên tiết ấy. có lẽ vậy.

nhắm mắt lại, sunghoon cố gắng ngủ tiếp, có lẽ em sẽ xóa ngày hôm nay khỏi tâm trí mình cùng với nó.

thình thịch.

"a... mẹ kiếp."

thình thịch.

cố lên...mau ngủ đi nào.

lộp cộp.

thình thịch.

nhưng ý nghĩ bật dậy để dạy cho heeseung cách cư xử đang xúi giục em.

cót két.

là cái tủ lạnh. sunghoon biết tiếng cọt kẹt này mỗi ngày, dấu hiệu nhận biết của những nỗ lực đáng xấu hổ lúc nửa đêm, mặc dù em nghi ngờ heeseung cũng đang cảm thấy như vậy.

leng keng.

em rên rỉ, vùi đầu vào trong gối để chặn đi tiếng ồn. nó không đáng để mạo hiểm, em cố tự nhủ với bản thân mình như vậy.

loảng xoảng.

nhưng chúa ơi, có vẻ như heeseung đã trở nên tệ hơn bình thường chỉ để chọc tức em. sunghoon biết, ồ em chắc chắn ở điểm này, rằng bản thân em không hề đến mức tồi tệ như này trong kì dịch cảm.

bất mãn và em đã căng, sunghoon giật phăng khăn trải giường và đi qua hành lang đến căn bếp tối tăm để quăng những lời nói cao thượng của mình trong không khí.
(kiểu như là chửi một cách quý tộc ấy=)) )

khi em bước vào, người mà tự cao tự đại đang cố chợp mắt trong bước chân của anh lập tức chùn bước bởi vì, phía trên rổ dao kéo vương vãi, heeseung thì đang ngồi trên quầy bếp. ánh sáng le lói từ hành lang khiến hầu hết căn phòng chìm trong bóng tối nhưng không thể che giấu sự thật rằng, như thế này, heeseung hoàn toàn bình thản và lộng lẫy.

anh cởi trần ngồi đó, làn da vàng óng hòa lẫn với màu sienna của vũ trụ và tay trái anh thì cầm một cái thìa. tóc anh hơi bồng bềnh, lòa xòa dưới mọi kiểu dáng của sự nhếch nhác giữa kì dịch cảm, và gò má của anh ửng hồng. anh ấy đang nhai một thìa cơm nguội, và khi đôi mắt mơ hồ của anh rơi vào sunghoon, anh vẫn tiếp tục, cắm thìa trở lại hộp và không quan tâm đến những hạt cơm rơi vãi khi anh đưa nó lên miệng.

đó là đồ thừa của sunghoon. và heeseung luồn tay kia xuống phía trước quần.

"cái đéo gì vậy?" em lẩm bẩm, hai má nóng bừng. tuyệt đẹp và đầy đau đớn. em không có nhiều niềm tin vào heeseung, em đã chia tay với đồ ăn thừa của mình một cách đầy thương tiếc chỉ vài giờ đồng hồ trước, nhưng em không nghĩ rằng anh ấy lại thuộc trường hợp cả hai cái trên cùng một lúc .

heeseung chỉ đơn giản chớp mắt nhìn em, vượt qua cảm giác tội lỗi và trách móc, và sunghoon quan sát cách cái bóng của đũng quần anh di chuyển khi anh uể oải vuốt ve cơ thể mình. sự cáu kỉnh lại tràn về và em trừng mắt nhìn heeseung cùng chiếc thìa mà anh đang cầm trên tay. đỉnh cao của tất cả là kiến ​​thức cấp bách mà heeseung nhận thức được ngay bây giờ. anh không ở một mình và đang thủ dâm trước mặt một alpha khác như thể điều đó thật dễ chịu, là một hành động thiếu tôn trọng nếu sunghoon có thể nói như vậy.

em không thể, em gần như đã tự mình làm điều đó.

sự tĩnh lặng của căn phòng và tiếng tích tắc của đồng hồ bị thay thế bằng tiếng vo ve bên tai em, và em di chuyển một cách khó chịu vì ánh nhìn chằm chằm của heeseung không rời khỏi em.

"anh đói," anh nói như một lời giải thích.

"đó là đồ ăn của em," sunghoon trả lời, buộc tội anh và hy vọng điều đó sẽ khiến heeseung cảm thấy điều gì đó hơi...tệ. sunghoon không chắc chắc, về việc ăn uống, thủ dâm và chọc tức em.

"anh biết," heeseung trả lời và cắn một miếng thậm chí còn to hơn, bừa bãi hơn. sự thờ ơ tuyệt đối khiến sunghoon tiến lại gần vài bước.

"vậy thì đừng ăn nữa," em rít lên. heeseung cân nhắc nghiêng đầu sang một bên, lắc đầu và nuốt nước bọt. sunghoon cắn môi và cố gắng giữ tay em bên mình. chúa ơi, mẹ nó chứ, em đã biết heeseung sẽ làm điều này, vậy sao em lại tức giận?

"quay về phòng đi, đồ bốc mùi chết tiệt."

"ai đó có vẻ khó chịu," heeseung nói, dựa sát vào không gian cá nhân của sunghoon một cách tuyệt vọng. sunghoon cúi xuống gần hơn và ấn một ngón tay buộc tội vào ngực heeseung và trời ơi, anh ấy có thể không.

"ừ," em trả lời, thu lại hết tất cả sự khó chịu mà em có thể. "em như thế bởi vì anh là một thằng khốn."

"em có chắc là em không chỉ giận bản thân mình không?" heeseung gợi ý, cười ranh mãnh. nếu họ không cách nhau một hơi thở thì sunghoon đã ngả đầu ra sau và phá lên cười vì em biết heeseung đang cố làm em phát khùng lên.

nhưng chúng là vậy, và em có thể ngửi thấy mùi dục vọng của heeseung và em chắc chắn rằng heeseung cũng có thể ngửi thấy mùi của anh và không có lí do gì khi cố gắng phủ nhận điều này như một thứ gì đó nhỏ nhặt.

"em rất bực anh," em khăng khăng, nhưng bàn tay em vươn ra để chạm vào làn da nóng bỏng của heeseung, như bị lôi cuốn. heeseung liếm môi.

"chà, darling à. anh biết điều gì có thể giúp ích cho cả hai chúng ta," anh trả lời. mắt anh lướt xuống môi sunghoon và anh không đợi xem sunghoon nghĩ gì trước khi chiếm lấy chúng giữa hai người.

bản năng đầu tiên của em đáng lẽ phải là chạy đi, thật ghê tởm, nhưng thay vào đó em lại bùng cháy. sự thất vọng không biến mất nhưng khi bàn tay của heeseung luồn vào dưới áo sơ mi của em để nắm lấy hông em, em lại cảm thấy nó trở thành một thứ khác. có lẽ là một ý tưởng tồi khi chứng minh quan điểm với một alpha đang trong kì dịch cảm nhưng sunghoon muốn, cần phải cho heeseung thấy rằng anh không phải là tất cả.

và cũng chạm vào anh nhiều hơn.

em xích lại gần hơn, trượt tay lên lưng heeseung để vò tóc anh và kéo, và hy vọng rằng nó sẽ đau. heeseung rên rỉ trên làn da em và sunghoon cảm thấy mình co giật nơi bị anh siết chặt lấy vòng eo. nó chẳng đẹp đẽ gì, răng va vào nhau và môi va vào những chiếc răng sắc nhọn, và khi heeseung lùi ra để liếm sạch vết máu của mình, sunghoon đã nhìn thấy rõ một tầng sương mỏng nơi ánh mắt anh.

em đang lún vào sâu hơn và sẽ rất nguy hiểm nếu sunghoon cố gắng tiếp tục, nhưng má của heeseung ửng đỏ và những vết bầm tím mà anh ấy để lại khi ghì chặt lấy lưng em đang nhấm nháp từng mảnh xác thịt bên trong sunghoon, giống như một trận đánh nhau nhưng nó tốt hơn vì em đã nhìn thấy heeseung khỏa thân.

"anh sẽ chơi em thật sướng," heeseung thì thầm, mút mát lấy cần cổ em, và sunghoon cảm thấy một cái hố tự khoét sâu vào bụng mình.

"em không đồng ý với điều đấy," em lẩm bẩm và ngậm lấy tuyến thể của heeseung mặc dù em biết rằng điều này rất nguy hiểm. em đã làm vậy. em biết mọi chuyện sẽ kết thúc ở đâu, em cắn chặt nắm tay mình khi heeseung đẩy vào trong em, người cố gắng để không khóc, người cố chiếm lấy toàn bộ cơ thể em và đụ.

điều đó không đến nỗi tệ.

"em không đồng ý," em lặp lại, đóng dấu số phận của mình.

"em sẽ đồng ý sớm thôi, đừng lo lắng."

•••

bằng một cách nào đó, heeseung đã có được sunghoon như ý anh muốn, không một mảnh vải che thân, hai cánh tay vòng qua đầu và lưỡi thì trêu chọc núm vú của em. (bằng cách nào đó chỉ là một trò hề, sunghoon biết chính xác như thế nào.) em vặn vẹo cơ thể như thể nó đáng lẽ phải khiến em cảm thấy thích thú, nhưng không phải vậy, nhưng chính nó đã xảy ra. lưỡi của heeseung nóng bỏng và ẩm ướt, và toàn bộ cơ thể anh bao trùm lấy sunghoon, cắt bỏ bất cứ thứ gì không phải là anh.

trần nhà mờ đi, bức tường mờ đi, chẳng có nghĩa lý gì vì em đang để heeseung làm việc này và tận hưởng nó. sunghoon gần như ngạt thở vì mùi hương và cách cư xử ngày càng ngỗ ngược của anh, bị mắc kẹt giữa việc muốn nhiều hơn và cuộn mình trong sự xấu hổ.

đối với heeseung, sẽ không có chỗ cho sự xấu hổ. anh kéo quần sunghoon xuống và sunghoon nhìn thấy ánh mắt chứa đầy sự hoang dại của anh đang dâng lên nhiều ham muốn hơn, nó gần như làm em sợ. anh ấy chưa bao giờ trong trạng thái như này trước đây, đây có phải là những gì anh ấy thích không? chắc vậy.

heeseung quấn những ngón tay của mình quanh chiều dài dương vật của sunghoon và tuốt mạnh vài lần, nhưng sunghoon biết điều đó không phải vì niềm vui của anh mà là để heeseung chế giễu nhiều hơn. anh nhếch mép cười với sunghoon, mái tóc bù xù không thể che đi tia giận dữ trong mắt anh, và thả ra.

nó làm sunghoon ngộp thở. rốt cuộc, hôm nay em không phải là alpha trong tâm trí của heeseung nữa. em chỉ là một cái lỗ thôi.

nó không phù hợp với em lắm. nắm tay em cuộn chặt lại trong sự thất vọng, tấm ga trải giường nóng bỏng nhàu nhĩ dưới chúng, nhưng đồng thời cảm giác bất an này cũng thật lôi cuốn. mới lạ, thú vị.

heeseung gập đầu gối em lên đến ngực và đang mân mê miệng dương vật. mới lạ, và thú vị, và trần trụi.

"fuck..heeseung," em hổn hển. "hãy nhớ là em đã nói với anh rằng e-" một cơn rùng mình bao trùm lấy cơ thể em khi heeseung nhổ nước bọt vào các ngón tay của mình và bắt đầu sục nó uyển chuyển hơn. những lời nói vô ích, cả trên đầu lưỡi của em và đôi tai của heeseung.

"em nói với tôi những gì nhỉ?" heeseung yên lặng, nghiêng đầu chế giễu. "rằng em không muốn điều này?" sunghoon cắn môi và cố gắng nuốt xuống những tiếng rên rỉ khi ngón trỏ của heeseung chỉ chạm vào cơ thể em một chút. chỉ cần một chút thôi và em đã rỉ ra chút dịch nhầy. heeseung biết và anh di chuyển ngón tay lên, quẹt đi chất dính và dùng nó để đẩy vào sâu hơn. "bảo tôi dừng lại, tôi thách em đấy".

cá nhân sunghoon thấy không công bằng chút nào, khi với những lời đó, heeseung đã đẩy hai ngón tay vào trong em, mở rộng lỗ trinh của cậu ra và tống hết không khí ra khỏi phổi em. bây giờ không còn cách nào để em có thể nói từ chối, không phải khi mà em cảm thấy nó thật...mới mẻ.

"nhìn đi? em chưa bao giờ làm điều này trước đây, em là một alpha nhưng em đã thật sẵn sàng cho việc này, thật nực cười," heeseung tiếp tục, di chuyển nhẹ nhàng. cái cách cơ thể mình sẵn sàng nằm ngoài khả năng của em, mút lấy heeseung như một tật xấu, không còn kiểm soát được nữa. "sự khác biệt duy nhất tôi thấy là phía trước của em đang rỉ ra đấy."

một đòn giáng vào cái tôi của em, khiến em gục ngã không thể đánh trả. giờ thì chẳng còn gì để em cảm thấy biết ơn nữa, không phải khi cơ thể và tâm trí em đã phản bội em, ngoài việc heeseung còn có vài phút để sưởi ấm cho em trước khi em thật sự trượt ngã. em sợ heeseung sẽ trở thành như thế nào, và em cũng sợ chính mình sẽ trở thành như thế, khi điều đó xảy ra.

"i-im đi," em nói, nhưng điều đó chỉ làm em thêm hối hận vì giọng em bây giờ thì run rẩy và yếu ớt. tiếng khịt mũi nhỏ của heeseung nghe như nghiền nát. "em muốn tôi ở đây."

"và nó không tuyệt sao? rằng em đã nghe?" anh trông hết sức phấn khích. "tôi thì sẽ không bao giờ".

sunghoon đã biết điều đó, đây là gì, nhưng em không thể quỳ gối được. điều nhiều nhất em có thể làm là cắn lưỡi và tự dằn vặt bản thân bằng sự xấu hổ.

heeseung lấy thêm dịch trắng từ tiền xuất tinh của sunghoon, một ít của anh, và một chút bôi trơn hỗn độn xung quanh miệng lỗ nhỏ đang run rẩy của sunghoon và đẩy ba ngón tay vào . sunghoon cảm nhận được sự căng trướng, cháy bỏng và đau rát, và trong tất cả những gì em hiểu, tại sao điều này lại khiến em cháy rực, chỉ riêng ý nghĩ về heeseung ở bên trong em là đủ, thực sự có anh ở đó khiến em choáng váng. nằm đây và heeseung thỏa mãn một phần nhỏ trong em mà em không biết là mình đã có. phục tùng một cách bệnh hoạn.

"chết tiệt, ướt như omega vậy," heeseung nói. "tôi chắc rằng em sẽ chảy ra y như chất bôi trơn nếu em có thể đấy." dương vật sunghoon giật giật và heeseung gần như bật cười. anh thậm chí còn đáng khinh hơn như thế này. "nếu tôi có xé em ra làm đôi thì đó sẽ là lỗi của em vì không đủ ướt đấy."

một làn sóng kích thích tuyệt vọng chạy dọc cơ thể sunghoon trước những từ ngữ của anh. heeseung rất lớn, đủ lớn để anh có thể làm được, và sunghoon không sinh ra để làm việc này. họ đang chơi đùa với tạo hóa và sunghoon càng nghĩ về nó thì nó lại càng trở nên lôi cuốn hơn.

"anh muốn nhìn thấy em cố gắng," anh nói, và quấn chân em quanh người heeseung. đôi mắt của heeseung tối sầm lại và sunghoon biết kể từ lúc này em đã hoàn toàn phụ thuộc vào ông trời.

anh không hề làm lãng phí thời gian chút nào, tóm lấy sunghoon ở hai bên và lật cậu lại, chuyển động đó khiến cho vẻ ngoài mong manh của sunghoon càng trở nên yếu ớt hơn. tay heeseung nâng hông em lên, choáng váng. ngón tay cái tách huyệt nhỏ của em ra, mê muội. đầu khấc ướt át của anh đặt vào trước cửa huyệt của sunghoon, mụ mị.

khi anh bắt đầu đẩy vào và sunghoon cảm thấy lỗ nhỏ của mình như sụp đổ, nó trở nên choáng váng. heeseung dường như chưa chạm tới nơi sâu nhất trong em, mỗi khoảnh khắc trôi qua đều là một inch khác của anh từng chút một xâm nhập vào cơ thể sunghoon cũng như những mảnh vỡ còn lại của sự tỉnh táo của mình.  cái của heeseung dường như chưa bao giờ có vẻ to lớn hơn lúc này.

anh thậm chí còn chưa chạm tới đáy khi bắt đầu di chuyển ra vào với một tiếng rên rỉ đứt quãng. sunghoon ghì tay lên tấm đệm và vầng trán em nghỉ dựa trên cánh tay, và mỗi tấc trên cơ thể em đều đang run rẩy.

"chết tiệt, em chặt quá, thế này còn tuyệt hơn cả một omega," heeseung rên rỉ, ngón tay anh ghim sâu hơn vào hông sunghoon. "và em thậm chí còn chưa tiếp nhận hết lấy chiều dài của anh". sunghoon biết. em không chắc liệu mình có thể làm được hay không. và tất nhiên, đó là câu hỏi tiếp theo của heeseung.

"có thể không? em có thể không, đồ lẳng lơ, mau nuốt lấy tất cả của anh đi?" đồ lẳng lơ. nó làm sunghoon rộn ràng.

"e-em không nghĩ vậy đâu," sunghoon nói từ nơi em đang bị bóp nghẹt trong vòng tay của mình. em chắc chắn rằng cũng mình muốn nó những lại sợ cơ thể mình .

"con mẹ nó-" yeah heeseung không quan tâm. "thật hảm hại."

anh vùi hết chiều dài của mình vào trong em. sunghoon nức nở và nhanh chóng cắn vào cánh tay mình để ngăn nó trở thành tiếng hét.

"heeseung em-"

"em không thể sao? nhưng em vừa mới làm được đó thôi," anh nói và bắt đầu thúc vào. sunghoon cảm thấy như mình sắp chết đến nơi. nó đau và rất tuyệt và nó đau và đồng thời rất rất tuyệt. sunghoon thực sự không thể vận dụng bộ não của mình đủ nhanh để tìm ra bất cứ một thuật ngữ nào hay hơn cho cảm giác này.

công bằng mà nói, điều này không xứng đáng với tài hùng biện đâu; em cọ mạnh vào ga trải giường, gò má ửng đỏ và ẩm ướt và da em rớm máu từ những nơi móng tay của heeseung ghì chặt vào. đây chắc chắn là một trong những khoảnh khắc tồi tệ nhất trong cuộc đời của em mà.

em hướng mắt nhìn xuống và trong khi mọi thứ xung quanh em đều vượt ngoài tầm hiểu biết, từng đợt nhấp nhô ở bụng em thì không. chiều dài của heeseung đẩy một cục nhô ra trên mặt bụng phẳng nhẵn, nằm thoải mái ở dưới da em, ở dưới thịt em, bên trong em, giật giật và tràn đầy sức sống.

nó khiến em...mụ mị. mê muội. bất lực, em để mình bị lợi dụng, để mình bị đâm hết lần này đến lần khác bởi dương vật của heeseung cho đến khi tâm trí em trở nên tê liệt với mọi thứ trừ khoái cảm và đau đớn. cho đến khi bản án đau đớn hơn đã đến.

"heeseung...hyung làm ơn," sunghoon rên rỉ, hơi thở nghẹn lại với cảm giác méo mó dưới những ngón tay. "em không thể chịu đựng được nút thắt.."

"ồ thôi nào hoon à," heeseung nói, cắn vào những vết sẹo trên vai sunghoon. "em có thể mà."

"không thể đâu...làm ơn đừng mà," sunghoon lặp lại, hoảng sợ tăng lên khi em cảm thấy nút thắt của heeseung ngày càng phình to. em nắm lấy tay anh và cố gắng gỡ chúng ra nhưng lúc này heeseung hoàn toàn là hercules hùng mạnh và nỗ lực đó thật là thảm hại.

"cố lên nào, em yêu," heeseung nhẹ nhàng, và anh chu du lòng bàn tay xuống bụng sunghoon. "em không muốn nhìn thấy những gì mà em thích lấp đầy bởi những đửa trẻ sao?"

hình ảnh thu nhỏ của buổi tối hôm đó là thực tế rằng chính những từ ngữ đó đã làm nên điều này. heeseung xuất tinh với một tiếng gầm gừ chói tai và sunghoon với một tiếng nỉ non ướt át, cảm giác chất lỏng đặc sệt nóng ấm tràn vào bên trong em hầu như không che đậy được sự tưởng tượng cái cách mà bụng em căng phồng và no nê đã kích thích em rất nhiều.

những cú thúc của heeseung không thực sự dừng lại mà chúng trở nên uể oải hơn, không thể rút ra vì... có lẽ điều gì sẽ là nguyên nhân khiến sunghoon tức giận trong vài phút tới. bây giờ anh chỉ đang cố gắng tập trung tinh thần, nửa ngờ vực nửa kinh ngạc về việc anh đã làm điều này. một loại thỏa mãn tội lỗi nào đó lắng xuống trong ruột anh cho đến khi anh thay đổi và trở nên siêu nhận thức về thực tế của mình.

nó đau, cơ thể em đau nhức và thứ chất lỏng chảy xuống chân em có thể là máu. em vẫn còn run rẩy dưới cái nắm tay của heeseung nhưng em có thể cảm thấy nó đang trở nên nhẹ nhàng hơn, khoan dung hơn. và tất nhiên là nút thắt, buộc họ lại với nhau để sunghoon không cố trốn khỏi khoảnh khắc này trong phòng ngủ của mình.

mùi pheromone của heeseung đang tắt dần thành nốt nhạc êm dịu mà em quen thuộc, cũng như hơi thở của anh. lời trao đổi đầu tiên sẽ quyết định chính xác cách họ sẽ giải quyết tình huống này mãi mãi, không chỉ trong vài ngày tới. sunghoon đã lựa lời một cách khôn ngoan.

"ưm, anh thấy đỡ hơn chưa heeseung?" ngoan ngoãn, trung lập, ân cần ngoại trừ việc em bị mất giọng và nó phát ra giống như một nốt trầm. em nghe thấy tiếng heeseung khịt mũi, và điều đó chưa bao giờ dễ dàng hơn thế.

"sunghoon, em còn sống được nửa đời người nữa không?" anh hỏi, và sunghoon quay đầu lườm anh. ý tưởng tồi đấy. em nhăn mặt khi nhắc nhở về nút thắt của heeseung trong người khiến em cơn đau đang chạy dọc sống lưng mình, em biết mình thậm chí sẽ không thể xoay sở để chuyển chúng sang một tư thế thoải mái hơn.

"em thề có chúa là em sẽ đụ anh thật mạnh trong kì dịch cảm của mình đến nỗi anh sẽ không giữ nổi một phần tư mạng sống của mình đấy," em rít lên, và mắt heeseung lấp lánh.

"anh muốn nhìn thấy em cố gắng."


__________________________

*petriocher : mùi hương của đất

yankee candles : mùi nến thơm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com