Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

1.1

Jungkook nhíu mày, nhăn mặt khi cậu chậm chạp mở mắt. Tấm rèm trong phòng ngủ không còn đóng kín mà mở tung để chào đón những tia nắng sớm vào nhảy nhót trong căn phòng. Cậu uể oải ngồi dậy, ngáp dài và chỉ ngồi im một chỗ, chưa hoàn toàn tỉnh táo. Cậu gãi đầu và liếc sang phía bên kia giường. Nó trống không. Jimin hẳn đã dậy từ sớm để đi làm hôm nay. Hôm qua anh ấy đã nói gì đó về việc ca làm của anh bị đẩy lên sớm hơn một vài giờ, nhưng Jungkook quá chú tâm vào việc chơi Overwatch để lắng nghe.

Cậu bĩu môi, hờn dỗi một chút thôi, bởi vì cậu muốn nói 'Chào buổi sáng' với bạn trai của mình và tiễn anh ấy đi làm với một nụ hôn ngọt ngào cơ. Nhưng giờ có lẽ cậu phải chờ đến khi anh ấy đi làm về rồi.

Jungkook lười biếng rời khỏi giường, bàng quang của cậu như muốn nổ tung. Cậu chạm vào tay nắm của nhà vệ sinh nhưng không mở nó ra bởi cậu nghe có tiếng ai trong đó. Jungkook cười vui vẻ. Vậy là Jimin vẫn chưa rời đi.

Nhưng nụ cười ấy ngay lập tức bị dập tắt bởi những lời nói của bạn trai cậu.

"Đó không phải lỗi của em, em không làm gì sai cả. Là lỗi của anh. Anh chỉ là không còn tình cảm với em nữa. Em biết mà, khi con người dần trưởng thành, họ sẽ thay đổi."

Một cơn rùng mình chạy dọc cơ thể cậu.

Không, cậu không hiểu, cậu đâu có thay đổi? Jungkook cảm giác như cả bức tường trong căn hộ nhỏ bé này đang đổ sập xuống cơ thể cậu, như thể ai đó vừa tát cậu một cái thật đau. Jimin thực sự nghĩ về việc chia tay với cậu? Nhưng cậu tưởng rằng họ sẽ bên nhau mãi mãi cơ mà. Jimin đã luôn hứa với cậu như vậy. Mọi chuyện thực sự sẽ thay đổi nhanh như vậy ư? Cậu tưởng họ vẫn ổn. Jimin không hề có hành động gì kì lạ vào tuần trước. Anh ấy vẫn ngọt ngào như mọi ngày, anh vẫn ôm Jungkook, hôn cậu và nói với cậu rằng anh ấy yêu cậu nhiều như thế nào cơ mà.

Từ khi nào? Từ khi nào mà chuyện này lại xảy ra? Từ khi nào mà anh ấy thay đổi? Jungkook rối tung cả lên.

"Ugh, chuyện này khó chết mất. Làm thế nào để có thể nói chia tay với ai đó chứ?" Cậu nghe Jimin nói và cảm thấy đôi mắt mình ngập nước. Môi dưới cậu run lên và cậu bật ra một tiếng sụt sịt.

Cậu phải làm gì bây giờ? Cậu có thể làm gì khi không có Jimin bên cạnh chứ? Anh ấy đã quyết định rồi sao? Liệu anh ấy có chắc chắn không?

Không được, chết tiệt. Chuyện này không thể xảy ra được.

Jungkook hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Cậu nghe thấy tiếng tắt vòi nước và vội buông tay nắm cửa. Lắc đầu đầy chắc chắn, cậu sẽ không chấp nhận chuyện này. Không, cậu sẽ không từ bỏ, cậu sẽ chiến đấu cho mối quan hệ của họ. Cậu sẽ làm tất cả những gì có thể. Và sau đó, chỉ khi thực sự không còn gì có thể cứu vãn được nữa, cậu sẽ đồng ý với quyết định của Jimin. Nhưng không phải bây giờ.

Quyết tâm, cậu đi vào nhà bếp nơi cách biệt với phòng khách bằng một cái quầy nhỏ. Cậu quên luôn cả việc mình đang buồn đi vệ sinh, tâm trí cậu hiện đang bận bịu với thứ khác mất rồi. Cậu kiểm tra bồn rửa, nhưng chẳng có cái bát bẩn nào trong đó cả. Vậy có nghĩa là Jimin chưa ăn sáng. Tuyệt, Jungkook sẽ làm bữa sáng. Đó là một khởi đầu tốt để chứng tỏ cho anh ấy thấy sự quan tâm của cậu, đúng chứ? Nhất là khi Jungkook là người luôn cố gắng tránh xa cái bếp nhất có thể.

"Okay, bắt đầu thôi nào." Jungkook gật đầu, cố để an ủi bản thân. Cậu lấy ra một vài quả trứng vào đập nó vào trong chảo. Okay, đến giờ vẫn ổn. Cậu thử khuấy trứng lên và nhận ra chúng bị dính hết vào chảo. "Fuck." Cậu chửi thề. Quên mất bơ rồi.

Bỏ đi. Có lẽ cậu chỉ nên làm sandwich. Ai mà lại có thể phạm sai lầm với sandwich cơ chứ.

"Em đang làm gì vậy?" cậu nhảy dựng lên khi nghe thấy tiếng Jimin, đưa tay lên ôm ngực.

Jimin chỉ đứng đó, tựa vào tường, sự thích thú hiện trên gương mặt anh. Anh ấy xinh đẹp tựa như một thiên thần và Jungkook không biết liệu mình có thể lại gần anh được không. Nếu là mọi ngày, cậu sẽ làm thế ngay lập tức. Nhưng cậu không muốn làm anh cảm thấy khó chịu. Vậy nên cậu chỉ nhìn chằm chằm vào dáng người nhỏ nhắn của chàng trai tóc vàng, cơ thể anh gần như được phơi bày toàn bộ khi anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông. Đây là một cảm giác mới lạ đối với Jungkook, cảm giác thật kì lạ. Tình yêu của đời cậu đang đứng đó và cậu thì quá bối rối để có thể làm bất cứ điều gì, giống như một thiếu niên đầy ngượng ngùng vậy. Như thể họ là hai người xa lạ và cậu ghét điều này.

"Bữa sáng?"

"Dịp gì đặc biệt vậy?" Anh hỏi, nhướn mày nhìn cậu "Em thậm chí còn chẳng bao giờ ăn sáng."

"Em làm cho anh." Jungkook trả lời và ngay lập tức rời tầm nhìn xuống những ngón chân của mình. Mặc dù vậy, cậu vẫn cố liếc lên để có thể bắt được nụ cười xinh đẹp của Jimin.

"Em thật ngọt ngào." Anh tiến lại gần và Jungkook ngước lên nhìn anh, chớp mắt liên tục. Jimin ôm lấy khuôn mặt cậu và ngay lập tức cậu ôm quanh eo anh như một thói quen. Jimin kiễng chân để đặt một nụ hôn lên chóp mũi của người nhỏ hơn. "Nhưng không cần đâu. Anh phải đi ngay nếu không muốn bị muộn giờ."

Jungkook gật đầu đầy thất vọng và dõi theo Jimin chạy vào phòng ngủ của họ. Cậu cuối cùng cũng bước vào nhà tắm và khi quay trở ra, cậu có thể nghe thấy tiếng bước chân vội vã của chàng trai tóc vàng và tiếng đóng sầm cửa. Jungkook bĩu môi, ngồi lên sofa và bật TV lên. Cậu chuyển kênh liên tục nhưng chẳng có gì thú vị để xem vào lúc mười một giờ sáng cả, vậy nên cậu chỉ giữ nguyên kênh đang chiếu lại Friends. Dù vậy, cậu không thể tập trung, kể cả những trò đùa của Chandler cũng không thể khiến cậu cười, không thể khi mà tâm trí cậu đang hoàn toàn xoay quanh mối quan hệ sắp đổ vỡ của họ.

Jungkook vò rối tóc trong sự thất vọng. Cậu cảm thấy như sắp phát điên bởi những suy nghĩ trong đầu mình. Cả thế giới trong cậu đang dần sụp đổ và cậu chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này.

Cậu cố bình tĩnh lại, ngồi dậy và đi lấy máy tính của mình. Jungkook chơi Overwatch chẳng kém gì một game thủ chuyên nghiệp, nhưng hôm nay cậu là người bị đánh bại đầu tiên do phạm phải sai lầm ngu ngốc như thể một tay nghiệp dư. Cậu rên rỉ. Cậu chỉ muốn giải tỏa bớt căng thẳng nhưng dường như mọi chuyện còn tệ hơn.

Jungkook nằm xuống sàn và bắt đầu chống đẩy. Cậu có thể cảm thấy từng cơ bắp trên cánh tay mình đang bị đốt cháy và điều đó khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Cơ thể cậu cuối cùng cũng từ bỏ và giờ cậu thấy mình đang nằm sấp trên sàn, má áp vào tấm thảm lông mềm mại. Cậu quay người, nằm ngửa nhìn lên trần nhà. Căn hộ quá yên tĩnh và cậu có thể nghe thấy tiếng còi xe ngoài đường phố tập nập.

Jimin thực sự không còn yêu cậu nữa sao? Hay anh ấy cảm thấy mệt mỏi với mối quan hệ của họ? Cậu khẽ sụt sịt, trái tim cậu đang tan vỡ thành trăm mảnh. Cậu yêu Jimin rất nhiều. Jungkook còn không thể nhớ nổi lần cuối cậu chưa yêu anh là khi nào nữa. Những giọt nước mắt cậu cố kìm nén trước đó giờ đã tràn ra khóe mắt và cậu có thể cảm thấy chúng chảy xuống thái dương mình, làm ướt mái tóc đen nhánh. Cậu cảm thấy thật yếu đuối. Và cậu chỉ muốn Jimin đến và vòng tay ôm lấy cậu ngay lúc này. Nhưng bởi vì anh ấy mà Jungkook mới cảm thấy tổn thương, vậy nên điều này càng đau đớn hơn nữa.


___________

Không biết có phải do tớ là người dịch nên mới cảm thấy không vừa ý với bản dịch của mình, hay là do bản dịch của tớ nghe gượng gạo thật nữa. Nếu các cậu thấy không ổn chỗ nào thì hãy góp ý cho tớ nhé! ‎୧(•̀ө•́)୨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com