Chương 23
Chương 23:
Để Ngô Diệc Phàm một mình ở nhà. "Hưng Hưng, ta phải làm sao bây giờ? Lão nhân sẽ gây bất lợi cho ngươi a, ta rất sợ, Khâu Cầu Cầu là lão nhân kín đáo đưa đến, nói là môn đăng hộ đối." Lẩm bẩm, rầu rĩ uống rượu vang.
Này, lão đầu, ngươi nếu dám động hắn, ngươi coi như không có đứa con này. —— Ngô Diệc Phàm
————————————— Hồi ức ———————-
"Ông rốt cuộc có đưa hay không?" Ngô Diệc Phàm nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Ngô Cánh Triết.
"Trả điện thoại cho ngươi, để cái tên kia không lo lắng nữa sao? Ngô Diệc Phàm, ta mặc kệ ngươi cảm thụ cái gì, ngươi nhanh rời xa cái tên kia, ta quyết định không cho phép hai nam nhân ở một chỗ. Vì Ngô gia, vì người mẹ đã chết của ngươi, ngươi cũng phải nghe lời của ta!" Ngô Cánh Triết hiện tại đã phẫn nộ tới cực điểm.
"Ông còn không biết xấu hổ nói về người mẹ đã chết của ta? ! Lão đầu. Ông không xứng." Nói đến mẹ thì Ngô Diệc Phàm cũng không nhịn nữa. Đá cửa đi ra.
"Ngô Diệc Phàm, nếu ngươi không trở lại, ta lập tức phong tỏa thẻ tín dụng của ngươi!" Ngô Cánh Triết hô to.
Ngô Cánh Triết nhìn cửa, đợi 1 phút, vẫn là không có trở về. Hài tử, chính là quật cường a!
———————... . . ————-
"Nhị Phàm, chúng ta đã trở về!" Trương Nghệ Hưng vừa mở cửa, liền rống lên.
"Ân ân. Tìm được công việc chưa? !" Ngô Diệc Phàm sủng nịch nhìn Trương Nghệ Hưng.
"Đương nhiên là được rồi. Hai ta lớn lên đẹp trai như thế, lẽ nào tìm không được công việc? Ta và Lộc Hàm đều là dựa vào khuôn mặt kiếm ăn a!" Trương Nghệ Hưng ngạo kiều nói.
"Uy uy! Trương Nghệ Hưng, ngươi mới dựa vào mặt kiểm ăn, ta không có như vậy a, đừng dụ dỗ ta!" Lộc Hàm khinh bỉ Trương Nghệ Hưng.
"Làm việc ở đâu? !" Ngô Diệc Phàm hỏi.
"Quán trà sữa, bà chủ nhìn chúng ta lớn lên quá đẹp! Cho nên cho tiền lương cũng rất lý tưởng! Ha ha!" Trương Nghệ Hưng vừa nghĩ đến bộ dạng bà chủ lúc nhìn họ thì bật cười!
"Ân ân, các ngươi vui vẻ là tốt rồi, Trương Nghệ Hưng, ngươi luôn phải vui vẻ như vậy a!" Ngô Diệc Phàm nhìn Trương Nghệ Hưng, thâm tình nói.
"Này! Nhị Phàm! Ngươi làm sao vậy a? Mấy ngày nay sao không bình thường như thế?" Lộc Hàm có điểm mất hứng nói, thực sự không bình thường a!
"Nào có a! Ta cổ vũ các ngươi thì làm sao? Nói nữa các ngươi sẽ mất hứng a! ? Thuốc đắng dã tật sự thật mất lòng a!" Ngô Diệc Phàm hồi phục về "Nhị" của thời đại trước.
Lộc Hàm vẫn nghi hoặc Ngô Diệc Phàm, thực sự giống có chuyện gì đó phát sinh, Ngô Diệc Phàm, ngươi đừng giả bộ nữa, lừa dối tên Trương Nghệ Hưng chẳng khác gì tên ngốc kia.
Trương Nghệ Hưng vì chúc mừng tìm được công việc, liền xuống bếp làm cơm.
"Này! Ngô Diệc Phàm, ngươi giả bộ cái gì? ! Ta còn không biết ngươi? Phát sinh chuyện gì rồi?" Lộc Hàm nhìn TV, nhưng tâm tư đã hướng đến Ngô Diệc Phàm.
"Ha hả, cái gì cũng không thể gạt được ngươi! Ta sợ lão đầu gây bất lợi cho Trương Nghệ Hưng, ngươi biết đó, Trương Nghệ Hưng hiện tại là toàn bộ của ta." Ngô Diệc Phàm chưa từng bi thương như thế.
"Ha hả, ngươi sợ? Có cần gọi hắn không?!" Lộc Hàm đang nghĩ tới một người!
"Hắn? ! Nga, đúng a! Lộc Hàm chúng ta gọi hắn đi! Để hắn bảo hộ Trương Nghệ Hưng a! Như vậy ta an tâm a!" Ngô Diệc Phàm vỗ đầu! Ai nha! Thời khắc mấu chốt này vì sao quên mất hắn!
"Ha hả, ngươi và Trương Nghệ Hưng cứ tâm tình ~ ta đi gọi hắn ~ buổi chiều chúng ta đi làm rồi." Ha ha! Ngô Nhị Phàm, nỗ lực lên ~
—————————-. ——————————–
"Đi, đi, Tiểu Sắc Sắc! Chúng ta đi thôi ~" Xán Xán biết đã dọa sợ Tiểu Sắc Sắc cho nên cung phụng hắn đi mua quần áo.
"Hanh! Phác Bạch Nha! Ngươi kế tục rống ta a!" Bịch Sữa giận dỗi, chí ít trong mắt người khác là thế.
"Được rồi ~ chúng ta phải về Trung Quốc! Ta có vài bạn thân! Lớn lên đều siêu đẹp trai! Nhất là Khắc Lý Tư, ha ha!" Xán Xán phi thường xán lạn.
"Xán Xán. ." Bạch Bạch nãy giờ yên lặng bỗng gọi tên Phác Xán Liệt.
"Bạch Bạch! Ta chỉ là tùy tiện nói một chút a! Đừng ghen! Ta yêu nhất ngươi!". Xán Xán ném hành lí qua một bên ôm lấy Bạch Bạch.
"Ha hả, ta sao lại tức giận được? ! Xán Xán của ta!" Mỉm cười nhìn Phác Xán Liệt!
"Ta biết Bạch Bạch là số một." Xán Xán rất mê trai khoe 16 cái răng.
"Ha hả, Thế Huân a ~ chúng ta lát nữa ngồi cạnh nhau ~" Bạch Bạch như trước mặt không đổi sắc mĩm cười, chỉ là động tác biểu hiện làm lơ Xán Xán, sau đó dụi đầu vào trong ngực Thế Huân ~
"Bạch Bạch! Ngươi không thể đối xử với ta như thế! Ngày hôm qua, ngày hôm qua ngươi trên giường còn nói yêu ta! Ô ô!" Phác Xán Xán hướng về phía Bạch Bạch gào thét lớn. OMG, tất cả mọi người đều nhìn bọn họ!
"Bạch Bạch ta có thể không nhận người này không? !" Thế Huân trên đầu rơi 3 giọt mồ hôi.
"Nếu như có thể. Ta cũng không muốn nhận hắn!" Bạch Bạch cảm giác mắt mình bị mù? Thích đóa dâm bụt này, được rồi, thật vô vọng ~
"Phác Xán Liệt! Ngươi mà rống nữa thì tự sát đi!" Bạch Bạch kéo Sắc Sắc vào khu vực kiểm tra an ninh của sân bay.
Phác Xán Liệt nhặt hành lý của bọn họ lên, liền vội vã đuổi theo.
———————-... . . ————————–
"Tút...Tút...". "Con trai a! Tới tham dự lễ sinh nhật của dượng có được hay không? !" Thanh âm có điểm cầu xin.
"Ha hả, đương nhiên là được! Tuy rằng nói hai người chỉ nhìn thoáng qua mà kế hôn, thế nhưng cảm giác thái độ rất chính trực!".
"Con trai a! Vì sao ngươi không sống cùng chúng ta?" Nghe thanh âm của con trai, thực sự rất yêu thương.
"Ha hả, má mì! Ngươi biết đấy, ta thích tự do! Cũng không phải không quay về thăm má mì nữa."
"Ha hả, cũng phải! Ngươi nhớ về thăm ta nhiều vào!"
"Ân, biết rồi, má mì, dượng lúc nào sinh nhật a?"
"Ngày mai! Nhớ trang điểm kĩ vào a! Đến lúc đó má mì cho ngươi vài bộ y phục nga ~ ta tin tưởng con ta sẽ đẹp trai nhất!" Thanh âm có điểm kiêu ngạo tuyên bố.
"Ha hả, tất nhiên! Được rồi, má mì, ta còn có chút việc bận, gác máy a!" Nam nhân kia thở hổn hển.
"Ân ân, ngươi làm chuyện của ngươi!".
"Lão công a! Ngươi nói trang trí Party của ngươi thế nào đây? Con trai đã nhận lời ta tới rồi! Thật là vui a!" Nữ nhân trong mắt tràn ngập hạnh phúc.
"Ha hả, ngươi xem rồi biết a! Chỉ cần hai đứa con chúng ta hài lòng là tốt rồi!" Ngô Thần Hiên cũng không biết nên sủng nịch nữ nhân như thế nào.
"Ân ân, chúng ta đổi thành vũ hội hoá trang được hay không! ?" Nữ nhân hưng phấn nói.
"Được rồi, được rồi! Lão bà a ~ ta cũng mong đợi a!" Ngô Thần Hiên có điểm bất đắc dĩ.
"Ân ân. Đi thôi. Ta phải đi mua đồ." Nói xong liền gác máy!
"Ha hả. Sủng ngươi thé nào đây? !" Nam nhân hướng về phía điện thoại di động đã gác thì thầm. .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com