Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46

Chương 46:

Đột nhiên Ngô Diệc Phàm thấy một người rất giống Trương Nghệ Hưng quẹo vào góc phố, liền đuổi theo.

Trương Nghệ Hưng cảm giác loáng thoáng có người giống Ngô Diệc Phàm, liền bắt đầu chạy trốn.

Tại cách đó không xa, có một chiếc xe. Người trong xe rất nhanh khởi động xe tiếp cận Trương Nghệ Hưng.

"Trương Nghệ Hưng, ngươi đi chết đi!" Trong mắt cô gái kia tràn ngập tơ máu.

Hoàng Tử Thao đang âm thầm quan sát đến Trương Nghệ Hưng, cảm giác có điểm không thích hợp, chiếc xe kia chạy càng lúc càng nhanh, hắn cũng chạy theo cnagf lúc càng nhanh, muốn chạy đến phía trước Trương Nghệ Hưng.

"A!" Một tiếng thét vang tận mây xanh. Chạy tới nơi Ngô Diệc Phàm thấy Trương Nghệ Hưng đang nằm ở giữa vũng máu. Hắn vẫn không thể tin Trương Nghệ Hưng hôm qua còn hoạt bát, mới ngoảnh mắt đã không nhúc nhích nữa.

Trương Nghệ Hưng, ngươi hãy cố gắng lên! Ngô Diệc Phàm ôm Trương Nghệ Hưng. Nước mắt rơi lã chã. Mọi người qua đường đều hỗ trợ gọi điện thoại.

"Trương Nghệ Hưng, ngươi nhất định phải bình an! Ta không cho phép ngươi có việc gì, không cho phép!" Ngữ khí khí phách, thế nhưng lại nhu tình.

Chỉ chốc lát sau Huân Lộc chạy tới, bọn họ kỳ thực đang tìm Trương Nghệ Hưng, nghe được tin có người bị tai nạn xe hơi, ngực không khỏi đau nhức. Trương Nghệ Hưng, ngươi không thể gặp chuyện không may a. Thế nhưng sự thực lại giống như linh cảm của Lộc Hàm.

"Đản Đản." Lộc Hàm cố gắng áp chế tiếng nói, hắn thực sự sợ muốn khóc, thế nhưng không thể, khóc có nghĩa là Trương Nghệ Hưng không trở về nữa, vì thế không được khóc.

Trương Nghệ Hưng nhanh chóng được đưa tới bệnh viện.

Xán Bạch hai người chạy tới, Ngô Diệc Phàm ở trong góc yên lặng, Lộc Hàm như chịu không được nữa, Ngô Thế Huân ở một bên an ủi Lộc Hàm, một bên lo lắng cho Trương Nghệ Hưng.

"Đản Đản ca làm sao vậy?" Xán Xán chạy tới, lông mày trên mặt nhăn nhó lại.

Bạch Hiền yên lặng đứng một bên không nói gì.

"Tai nạn xe hơi." Hoàng Tử Thao cất lời, hắn chưa từng thấy giáo chủ như vậy. Nghĩ nhiệm vụ của mình thất bại rồi, cho nên tùy ý Ngô Diệc Phàm xử phạt.

"Ngươi đi đi, không trách ngươi. Chúng ta là anh em chứ không phải kẻ làm ăn." Ngô Diệc Phàm biết Hoàng Tử Thao ở trong lòng tự trách mình.

Ngô Diệc Phàm đột nhiên nhìn tới Lộc Hàm.

"Xin lỗi, ta không có chăm sóc tốt cho Nghệ Hưng." Thanh âm đã hoàn toàn thay đổi, có thể thấy hẵn nhẫn nhịn đến mức nào. . . . .

"Không có việc gì, không trách ngươi, đánh ngươi cũng không có tác dụng a." Lộc Hàm rốt cục nhịn không được cúi đầu, vai bắt đầu run lên từng đợt, đột nhiên có một mùi hương quen thuộc kéo tới, Thế Huân biết Lộc Hàm thương tâm, cho nên cho Lộc Hàm mượn bờ vai của mình.

Xán Liệt và Bạch Hiền đứng một bên nhìn đèn phòng cấp cứu, cầu mong cho Nghệ Hưng có thể thoát khỏi nguy hiểm.

"Lão đầu, ngươi tới bệnh viện một chút." Ngô Diệc Phàm ấn điện thoại, nói một câu, không chờ đối phương đáp lại thì cúp.

Ngô Cnh Tiết cho rằng Ngô Diệc Phàm bị bệnh, liền vội vã chạy tới bệnh viện.

Ngô Cánh Triết vừa đến, liền thấy một đống người canh giữ ở bên ngoài phòng cấp cứu, mà con hắn đang nhìn hắn, lộ ra rất nhiều căm hận, thế nhưng trong mắt vẫn có khí phách.

"Là ngươi, đúng không?" Lo lắng nói một câu, không có chút tình cảm nào.

"Ngươi nói cái gì? Ta sao nghe không hiểu a." Ngô Cánh Triết đúng là nghe không hiểu, xảy ra chuyện gì đây?

"Đản Đản bị tai nạn, là ông sắp xếp đúng không?" Lộc Hàm đứng dậy nhẫn nhịn hỏi.

"Cái gì? Thằng bé bị tai nạn?" Ngô Cánh Triết có điểm kinh ngạc, thực sự không phải hắn a.

"Ông đến bây giờ đã cho ta được cái gì? Từ nhỏ luôn nghe lời ông, hôn ước cũng nghe lời ông, ông còn định muốn làm gì? Ta đã cảnh cáo ông rất nhiều lần không được đụng đến Trương Nghệ Hưng, ông lại ra tay trước. Ta, Ngô Diệc Phàm ly khai ông không phải không được, thế nhưng ly khai Trương Nghệ Hưng thì tuyệt đối không thể, hắn là những gì ta có, hiện tại ông lại muốn tước đoạt. Ông còn muốn cái gì? Có muốn thêm mạng này của ta không?" Ngô Diệc Phàm kéo cổ áo Ngô Cánh Triết, hắn thực sự rất ghét người có quan hệ huyết thống với hắn này, vẫn đều rất ghét.

"Thực sự..." Ngô Cánh Triết còn chưa nói thành lời, đèn phòng cấp cứu vụt tắt, tất cả mọi người chạy tới cửa,

Bác sĩ đi ra nói "Cuộc giải phẫu rất thành công, đã thoát khỏi cơn nguy hiểm, thế nhưng..."

"Nhưng cái gì? Ngài nói nhanh lên một chút." Ngô Diệc Phàm sốt ruột.

"Không biết cậu ấy lúc nào sẽ tỉnh, nên mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt đi." Bác sĩ nói xong câu đó, liền bỏ đi.

"Các ngươi về nhà đi, để ta và Nghệ Hưng trò chuyện." Ngô Diệc Phàm nhàn nhạt nói.

Năm người đi, kỳ thực Huân Lộc và Xán Bạch vẫn đứng ở chỗ góc cầu thang yên lặng đợi chờ, chỉ có Ngô Cánh Triết đi.

Mở cửa, thấy gương mặt không có sắc máu của Trương Nghệ Hưng. Hắn yên lặng cầm tay cậu.

"Đản Đản a, ngươi không biết ngươi vừa rồi thực sự dọa ta sợ chết khiếp, thấy ngươi nằm trong vũng máu, ta thực sự cảm giác tim đã ngừng đập, ngươi sẽ tỉnh, đúng không? Ngươi không đành lòng để ta cô đơn trên thế giới này chứ, ngươi đã lấy đi linh hồn và thể xác của ta, ngươi đi cũng phải trả lại cho ta a." Ngô Diệc Phàm nhẹ nhàng hôn môi Trương Nghệ Hưng.

"Nghệ Hưng a, ta, Ngô Diệc Phàm sẽ chờ ngươi, đợi một ngày nào đó ngươi tỉnh lại, nếu như ta biến thành một lão già, ngươi đừng chê cười ta a." Ngô Diệc Phàm cứ vui đùa như lúc Trương Nghệ Hưng còn tỉnh,

"Nghệ Hưng a, ngươi nhanh dậy được không? Tỉnh lại chúng ta sẽ kết hôn, Khâu Cầu Cầu sẽ không thể xen vào chúng ta nữa, cuộc sống này chỉ có hai chúng ta, có được không?" Ngô Diệc Phàm dắt tay Nghệ Hưng xoa xoa mặt mình.

"Nghệ Hưng a, ta hiện tại thực sự cái gì cũng không còn nữa, ngươi hãy tỉnh dậy, ta chỉ có mình ngươi, không có ngươi, ta phải sống thế nào đây?" Ngô Diệc Phàm rốt cục nhịn không được nữa, lên tiếng khóc nức nở.

Hắn mệt mỏi, hắn thực sự mệt mỏi.

Tay vẫn nắm tay Trương Nghệ Hưng, cho đến khi khóc mệt quá mà thiếp đi vẫn nắm. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể khiến hắn an tâm.

"Thế Huân ~ ngươi nói, Đản Đản không có việc gì đúng không?" Con mắt của Lộc Hàm đã khóc sưng lên.

"Không đâu, hắn sẽ không vứt bỏ chúng ta đâu, lại càng không thể vứt bỏ Ngô Diệc Phàm." Ngô Thế Huân tin tưởng vững chắc hắn sẽ tỉnh lại.

Ngày đầu tiên, không có tỉnh, ngày thứ hai vẫn không có tỉnh. . . Tới ngày thứ ba, Ngô Cánh Triết mời bác sĩ giỏi nhất thế giới đến, nhưng lại bị Ngô Diệc Phàm cự tuyệt, hắn hiện tại không cần bố thí, hắn biết Trương Nghệ Hứng sẽ tỉnh.

"Diệc Phàm a, thực sự không phải cha làm a." Nói xong câu đó, Ngô Cánh Triết liền bỏ đi, ai cũng không có thấy sợi tóc bên tai ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com