Chương 49
Chương 49:
"Chung đen, lão tử gọi cho ngươi nhiều lần như vậy, ngươi cũng không tiếp máy, lá gan thật bự a." Ngô Thế Huân rốt cục đã gọi được, liền bắt đầu thô bạo mắng.
"Ai u, tiểu tổ tông của ta ơi, phát sinh chuyện gì a? Cơn tức lớn như vậy?" Chung đen nhìn Đô Đô đang ngủ say trong ngực.
"Lộc ca hình như bị người ta bắt cóc rồi, ngươi đừng cứ nhàn nhã đi chơi như thế, nhanh lên tới giúp ta tìm hiểu." Ngô Thế Huân thực sự không biết nên nói như thế nào về Chung đen.
"Cái gì? Có người dám bắt cóc Lộc ca của ta? Không muốn sống nữa sao, đợi lát nữa a, ta sẽ phái người đi điều tra, đợi lát nữa a." Chung đen cũng có chút sốt ruột, mỗi lần đi tới nhà bọn họ, Lộc ca đều làm đồ ăn ngon cho hắn ăn, tuy rằng không phải Đô Đô nấu nhưng đồ ăn vẫn thật là ngon. . .
Cúp điện thoại,
Đoàn người vọt tới nhà Khâu Cầu Cầu.
Đá văng cửa. Liền nghe được tiếng nữ nhân rên rỉ.
"Chết tiệt. . ." Ngô Diệc Phàm nói xong liền đá văng cửa phòng, thấy một đôi nam nữ quần áo bất chỉnh.
"Diệc Phàm, sao ngươi lại tới đây? Không phải như ngươi tưởng tượng đâu! Nam nhân này ta không quen a! ! ! !"
"Mặc kệ ngươi có quen hay không, Lộc Hàm đâu?" Ngô Diệc Phàm lạnh lùng nói, khác xa với lúc giúp Nghệ Hưng khoác áo.
"Khâu Cầu Cầu, mặc y phục, ngươi và người của ngươi đều đi ra." Ngô Thế Huân bỏ lại một câu nói liền vào phòng khách chờ họ.
Khâu Cầu Cầu mặc y phục đi ra.
Ngô Thế Huân ngồi ở trên sô pha, ánh mắt lăng liệt quét qua mỗi người, ngay cả Ngô Diệc Phàm cũng có điểm kinh hách.
"Khâu Cầu Cầu, nói cho ta biết, Lộc Hàm đang ở đâu, nói cho ta biết, ta sẽ để ngươi một con đường sống." Ngô Thế Huân như tử thần, tuyên án cho sự sống chết của Khâu Cầu Cầu.
"Ta thực sự không biết. Thực sự không phải ta làm, hẳn là Ngọc Niếp, người ta thích là Ngô Diệc Phàm sao có thể động Lộc Hàm, ngay cả vụ tai nạn xe hơi năm ấy cũng là Ngọc Niếp uy hiếp ta, hơn nữa ta thực sự mong muốn Diệc Phàm là của ta." Khâu Cầu Cầu xuất hiện một tia hối hận, nếu như không phải vụ tai nạn đó, Ngô Diệc Phàm cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn cô.
"Không phải ngươi. Là Ngọc Niếp? Sao chuyện tai nạn lại liên quan đến cô ta?" Đôi mắt của Ngô Thế Huân như chim ưng nhìn cô,
"Cô ta nói chỉ cần Trương Nghệ Hưng chết, Ngô Diệc Phàm sẽ là của ta." Đương nhiên cô ta cũng đe dọa uy hiếp.
"Buồn cười, ta, Ngô Diệc Phàm trước sau gì cũng không bao giờ nhìn ngươi." Ngô Diệc Phàm thực sự không biết nên nói cái gì, là cô ta ngây thơ hay ngu xuẩn?
"Ngô Diệc Phàm, ta từ nhỏ đã thích ngươi, ngươi có thể không biết, ta thực sự thích ngươi a, bắt ta làm gì ta đều nguyện ý a." Khâu Cầu Cầu đã thất bại, Khâu Cầu Cầu đã thua, cái gì cũng không có nữa.
"Khâu Cầu Cầu, ta đời này chỉ yêu Trương Nghệ Hưng. Ngươi từ bỏ đi. Đản Đản nói ta tha cho ngươi, ta sẽ không tha đâu, chờ pháp luật đến tuyên án đi." Ngô Diệc Phàm nắm lấy tay Trương Nghệ Hưng. Xán Bạch và Ngô Thế Huân đã đi tới nhà Ngọc Niếp.
"Ta cái gì cũng không có nữa. ." Khâu Cầu Cầu lạc lõng như búp bê đã đánh mất linh hồn.
"Không sao, ngươi còn có ta." Người kia nói,
"Ta sẽ ngồi tù." Khâu Cầu Cầu đã gần như tan vỡ.
"Không sao, ta sẽ chờ ngươi."
=========================================
"Thế Huân a, một người tên là Ngọc Niếp đã bắt Lộc Hàm, bọn họ đang ở trong một nhà kho cũ trên đường XX, bên trong có người của ta, ta sẽ sai hắn chế trụ Ngọc Niếp." Kim Chung Nhân báo lại cho Ngô Thế Huân.
"Được rồi, chúng ta lập tức chạy tới." Cúp điện thoại,
"Đại Ngô, ngươi đã mang đồ đến chưa?" Ngô Thế Huân gần như bạo phát, là âm thầm bộc phát.
"Nếu như không có chuyện gì lớn, đừng quá độc ác." Ngô Diệc Phàm biết rõ tính cách của Ngô Thế Huân.
"Biết rồi."
Liền bắt đầu hướng đường XX.
"Bạch Bạch, Lộc Hàm sẽ không có việc gì đúng không?" Xán Xán ở một bên cầu khẩn.
"Đây chỉ là kiếp nạn của bọn họ, là tai kiếp của tạo hóa." Bạch Hiền tương đối trấn định.
===================================
"Người đâu, hắt nước cho hắn tỉnh lại." Ngọc Niếp ra lệnh.
"Vâng." Nam nhân cầm chén nước hất lên mặt Lộc Hàm.
Lộc Hàm hơi mở mắt. Đây là đâu?
"CMN ~ tiểu tử này lớn lên thật đẹp, đẹp hơn đàn bà." Có mấy kẻ hạ lưu buông lời hèn mọn.
"Ha hả, đừng có gấp, ta nói mấy câu, người này sẽ là của ngươi, tùy ý chơi thế nào cũng được." Ngọc Niếp cười,
"Các ngươi muốn làm gì?" Lộc Hàm mở to hai mắt nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com