Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Chương 8:

Mặt trời nhô lên lần nữa, ánh dương len lỏi vào trong phòng. Hai người trên giường vẫn yên lành ôm nhau ngủ.

Kim Chi không biết vì sao tâm tình lại vô cùng tốt. Liền bưng đồ rửa mặt, đi tới gian phòng của Lộc Hàm.

"Choang..." Chiếc chậu rửa mặt rơi trên mặt đất, nhìn hai người trên giường quần áo bất chỉnh mà hoảng hốt. Lộc Hàm lề mề ngồi dậy, Ngô Thế Huân liền nghiêng đầu hơi nhìn Kim Chi.

"Ta cái gì cũng không có thấy, hai thiếu gia, các ngươi tiếp tục đi ~" kỳ thực là muốn nói tiếp tục ngủ đi. Nói xong liền chạy ra ngoài.

Cô bé mặt đỏ chạy tới gian phòng của Dạ Vũ, thấy Dạ Vũ đang chăm sóc vết thương trên vai, "Nha! Dạ Vũ ngươi làm sao vậy?".

"Không có việc gì, thiếu gia phái ta đi làm nhiệm vụ, bị người khác đánh lén."

"Dạ Vũ, đưa dược cho ta, ta giúp ngươi." Nói xong mặt Kim Chi càng đỏ hơn, trong phòng tràn ngập phấn hồng. . .

"Ngươi. . . . Ngươi. . . . ." Lộc Hàm kinh ngạc nhìn Ngô Thế Huân, tay sửa sang y phục của mình. Thấy Lộc Hàm như vậy, Ngô Thế Huân muốn chọc ghẹo cậu một phen, "Ta cái gì mà ta? Ngươi cũng không biết ngươi hôm qua xấu xa bao nhiêu!" Ngô Thế Huân giả vờ e thẹn.

"Ta ngày hôm qua. . đã cái kia ngươi? !" Lộc Hàm kinh ngạc.

"Cái kia là người nào? ! Ngươi không nhớ sao? !" Ngô Thế Huân xung động muốn khóc. Chí ít trong mắt Lộc Hàm là như vậy.

"Ta. . Ta say rượu làm loạn, tiêu rồi!" Lộc Hàm biết tửu lượng của mình rất kém cỏi, có một lần nghe Đản Đản nói, nói ta sau khi say rượu đứng ở trên mái nhà. . . Còn có lần hôn con cún nhà ta. Đến nay ta cũng không tin.

"Ngươi. . . Ngươi. . Ngươi nói xem? !" Ngô Thế Huân gào khóc. .

"Vậy. . Vậy gia sẽ chịu trách nhiệm với ngươi!" Lộc Hàm rất nghiêm túc. Ngô Thế Huân thấy Lộc Hàm nghiêm trang như vậy. Vội vàng nói rõ."Ha ha! Thật không ngờ ngươi dễ bị lừa như vậy! Ngươi uống rượu say thì sao? Hơn nữa ta cũng uống say, vậy cái kia làm sao được?!" Ngô Thế Huân hí hửng!

Lộc Hàm ngây ngốc, ngơ ngẩn như tượng đá.

"Được rồi! Nằm xuống ngủ tiếp đi ~ đầu hẳn là còn rất đau! ? Dù gì ta cũng vậy!" Nói xong liền kéo Lộc Hàm nằm xuống! Lộc Hàm phản ứng, nằm trong lòng Ngô Thế Huân, lo lắng nói một câu "Lão tử là công! Ngươi là pho mát tiểu thụ!".

————————— Cách tuyến —————

Ngô Thế Huân mở mắt đầu tiên, nhìn bên ngoài hẳn đã là buổi trưa rồi, liền gọi Lộc Hàm dậy.

"Uy! Dậy đi! Mặt trời chiếu đến mông rồi. ." Ngô Thế Huân ôn nhu nói.

"..." Lộc Hàm không quan tâm hắn, tiếp tục ngủ.

"Ngươi không dậy phải không?" Ngô Thế Huân cúi đầu thở lên cổ Lộc Hàm.

"Ngô Thế Huân, ngươi có bệnh a!" Lộc Hàm ngồi dậy cau có.

"Được rồi, thay y phục đi ra ngoài ăn điểm tâm!"

Ngồi ở đại sảnh, Lộc Hàm ăn như lang như báo, không hề giữ lễ nghi, Ngô Thế Huân trợn mắt khinh thường, lúc này Dạ Vũ đi vào báo cho Ngô Thế Huân có người đến tìm, Ngô Thế Huân nghe xong đã biết là ai. Liền cùng Dạ Vũ đi.

Tại thư phòng, có một tiếu giai nhân chờ Ngô Thế Huân, nhìn qua khuôn mặt rất giống Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân đi qua. Người kia liền ôm lấy hắn.

"Ngươi làm gì vậy! ?" Ngô Thế Huân nghiêm mặt."Ai u! Đừng cau có như vậy chứ, người ta lâu rồi mới đến một lần!" Ngô Thế Huân đen mặt. "Ngươi là người ta không chào đón!" Tiếu giai nhân òa khóc. .

"Tỷ, ngày hôm nay gọi ngươi tới là nói chính sự, không phải đến chơi. ." Ngô Thế Huân nghiêm túc.

"Được rồi, đừng náo loạn, nói đi! Chuyện gì?"

"Ta đã thu thập tội chứng của thái tử mấy năm qua, ngươi xem rồi bàn!"

"Đây. . Đây. . Ngươi không phải ép tỷ chứ? ! Ngươi biết tỷ chưa bao giờ quản chuyện của các ngươi. Tỷ chỉ muốn thanh tĩnh, coi như là ta giúp ngươi rồi, phụ hoàng cũng không chịu gặp ta."

"Làm sao vậy? Phụ hoàng không phải thích ngươi nhất sao?"

"Đừng nói nữa! Phụ hoàng muốn gả ta cho trạng nguyên năm nay, ta không cần. Cho nên liền làm náo động trở mặt".

"Được rồi, quên đi. Ta còn có biện pháp khác!"

"Ai u, người ta không giúp được ngươi, thật xin lỗi ngươi a!" Ngô Tư Tư ôm lấy bịch sữa! Lúc này, Lộc Hàm cơm nước xong xuôi liền đi bộ cho tiêu thực. Kỳ thực là muốn nhìn một chút Ngô Thế Huân ở đâu. Nào ngờ liền thấy có một nữ nhân đang ôm lấy Ngô Thế Huân!

Lộc Hàm không biết vì sao cảm giác rất đau nhức, liền đi trở về.

"Đệ đệ, hỏi ngươi chuyện này ~ quý phủ các ngươi từ lúc nào có một người xinh đẹp vậy a!" Ngô Tư Tư ôm lấy Ngô Thế Huân, mắt thấy bóng lưng đang đi xa.

"Là. . là Lộc Hàm a! Ngươi làm sao mà biết được a!".

"Ta thấy cậu ta nhìn bên này một chút, sau đó liền đi a!".

"Tỷ, ngươi sao không nói sớm! Ngươi. . . Ta phát hiện ta kiếp trước thực sự là nợ ngươi! Lộc Hàm khẳng định hiểu lầm rồi!" Nói xong, liền chạy đi tìm, Ngô Tư Tư ngực đã sáng tỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com