Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Viên đường thứ hai mươi bảy: "Nếu em thích cún, mình sẽ nuôi thêm một con!"

Cởi bỏ khẩu trang và kính râm ra, Lộc Hàm để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn dưới tầng nguỵ trang. Lúc đi ngang qua một quán trà sữa, Lộc Hàm bảo Ngô Thế Huân dừng xe lại, khi quay qua bên nhìn cậu đôi con ngươi lấp lánh nói: "Anh muốn uống trà sữa, Thế Huân em đi mua cho anh nhé!"

Bên ngoài cửa sổ xe bầu trời cũng dần nhá nhem, đèn đường đã bắt đầu sáng lên, giống như những con sóng vỗ bờ dập dềnh trên mặt biển. Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm tựa như muốn hỏi "Anh khẳng định sẽ uống chứ?".

Lộc Hàm nhíu mày lại, khẩu khí kiểu "Em xem anh yêu em nhiều thế nào chứ!" nói: "Uống chứ, em không phải rất thích sao? Cứ xem như anh xả thân quên mình, bồi em uống là được rồi!"

Ngô Thế Huân tuy rằng thích uống trà sữa trân châu, nhưng lại rất ít khi tự mình đi mua. Nguyên nhân đương nhiên là do mấy chỗ như quán trà sữa là nơi con gái tụ tập, không phù hợp với hình tượng lạnh lùng của cậu chút nào. Cũng không biết là Lộc Hàm thật sự muốn uống, hay là muốn trêu chọc cậu, anh lúc này đang mặc áo phông mái tóc mềm mại rủ xuống nhìn thế nào cũng thấy dịu dàng vô hại, Ngô Thế Huân bị anh nhìn chằm chằm, căn bản nói không nổi câu từ chối, cuối cùng vẫn phải mở cửa xe bước xuống.

Quán trà sữa khá nhỏ, xếp hàng phía trước Ngô Thế Huân còn có vài người nữa. Ngoại hình của cậu xuất chúng, vừa đứng ở đó đã thu hút rất nhiều tầm mắt, còn đang đợi tới phiên mình gọi đồ, Ngô Thế Huân lần này lại không giống mọi khi hoàn toàn không có chút mất kiên nhẫn nào.

Lộc Hàm hạ thấp cửa sổ bên ghế phó lái xuống, tựa lên nhìn xa xăm. Người xung quanh đều không cao bằng Ngô Thế Huân, bởi thế ngay lập tức anh đã nhìn thấy cậu.

Lộc Hàm chợt nhận ra, phần tóc phía sau gáy của Ngô Thế Huân nhìn thế nào cũng thấy thật đẹp mắt. Khoảng cách có hơi xa, phần xương bả vai phía sau lưng cậu cũng nhìn không rõ nữa, cả bóng lưng kia khi mờ dần vì khoảng cách lại trở nên dịu dàng đến lạ. Ánh đèn đường chiếu xuống một màu vàng ấm áp cùng nhu hoà, Lộc Hàm chính là cách con phố nửa sáng nửa tối này, mà gắng sức thu lại bóng dáng Ngô Thế Huân đặt vào trong tầm mắt.

Anh đã rất lâu, chưa trở lại cuộc sống bình thường như thế này rồi.

Cuộc sống của anh, mỗi ngày trôi qua đều là một ngày bận rộn nào là chụp ảnh tạp chí, nào là thu âm bài hát mới, không thì cũng phải luyện tập vũ đạo hoặc tham gia các hoạt động, hào quang của người nổi tiếng khiến khoảng cách giữa anh và người bình thường, bị kéo dãn rất xa rất xa.

Những lúc không có sắp xếp công việc, ra khỏi nhà vẫn phải đề phòng đám thợ săn ảnh bám theo, hoặc ngộ nhỡ bị người khác nhận ra, vì vậy anh lại càng thích ở nhà hơn. Chơi game, xem phim, đói rồi thì gọi đồ ăn mang đến, cái nick clone "Trạch nam thành Đông" chính là vì cuộc sống như thế mà được tạo nên.

Đương nhiên trên người Lộc Hàm, không có chỗ nào để hắc cũng không có tin tức gì quá hot để đám săn ảnh tung ra. Anh chỉ là không thích giống như bị giám sát mà có người bám theo, nhân khí ngày một lớn và độ nhận biết ngày một rộng càng khiến anh không thể tuỳ tiện xuất hiện ở chốn đông người.

Lộc Hàm từng có một thời gian cảm thấy, chỉ cần những lúc không có công việc ở trong nhà cũng tốt vô cùng. Anh có những sở thích rất phù hợp với trạch nam như: xem bóng đá, chơi game, xem truyện tranh đang hot. Nhưng mà bây giờ cách nghĩ của anh đã thay đổi rồi, trông thấy Ngô Thế Huân đang xách túi đựng trà sữa quay lại, dáng người chàng trai cao cao bờ vai thật rộng, một cảm giác an toàn vô hình vây lấy xung quanh Lộc Hàm.

Anh muốn cùng em ra ngoài ăn cơm, rồi đi dạo phố, sau đó là đi xem phim, còn có cả đi du lịch nữa, chúng mình sẽ cùng nhau trải qua những ngày tháng bình thường, làm tất cả những điều bình thường nhất mà những người yêu nhau nào đều cũng sẽ làm cùng nhau. Chúng mình sẽ vì vài chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau nhưng cũng sẽ rất nhanh làm lành, sẽ trồng trong nhà vài chậu hoa và cây xanh, còn có cả thú cưng nữa. Trong nhà giờ đã có hai chú mèo, nếu như em thích nuôi cún, chúng mình sẽ nuôi thêm một con nhé, Ngô Thế Huân.

Nếu như chuyện tình này bị phát hiện cũng chẳng sao cả, dẫu sao sớm hay muộn cũng sẽ công khai, không phải sao? Anh từ trước tới nay, chưa hề mảy may lo sợ những lời đồn ác ý và những điều không hiểu mà thế giới này khoác lên vai anh. Thậm chí là cả những ánh nhìn ác độc, anh cũng không sợ mất đi tất cả những vinh quang và tiếng vỗ tay mà mấy năm nay qua anh có được, so với nhiều người bao nhiêu năm chật vật phấn đấu trong giới giải trí mà còn không được biết đến, thì anh đã cảm thấy mình có đủ rồi! Anh cũng giống như những người bình thường đi lại trên phố kia, muốn được cùng với người mình yêu trải qua một cuộc sống bình phàm.

Lộc Hàm trước đây không biết một cuộc sống bình phàm lại xa xỉ đến chừng nào, cho đến khi trở thành ngôi sao càng ngày càng nổi tiếng. Anh lúc trước không biết rằng, được chung sống với người mình yêu là một việc vô cùng hạnh phúc, cho đến khi anh gặp và yêu Ngô Thế Huân, rồi sau đó hai người bắt đầu câu chuyện tình của mình.

Sau khi Ngô Thế Huân mở cửa xe ra bước vào rồi ngồi xuống, liền đưa túi trà sữa qua cho Lộc Hàm, khuôn mặt anh mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi, còn có đôi môi hồng nhuận. Ngô Thế Huân đợi đến khi anh vươn tay ra lấy, khoé mắt cậu cong cong thành hình trăng khuyết tuyệt đẹp, đôi mắt tràn ngập ý cười, nâng tay lên vuốt mái tóc mềm của anh.

Rõ ràng là hơn 4 tuổi, nhưng bởi vì vẻ ngoài nhỏ bé, Lộc Hàm ở trước mặt Ngô Thế Huân thường là chịu thiệt. Lần này cũng thế, anh bị người ta xoa đầu hơn nữa còn chẳng có chút ý tứ muốn phản kháng, Lộc Hàm tự thương xót bản thân một giây. Được rồi, tha cho em đó, Lộc Hàm thầm nghĩ, ai bảo em là tâm can bảo bối của anh chứ?

Vì để tránh ăn cơm bên ngoài dễ bị nhận ra, Ngô Thế Huân liền trực tiếp mua một đống đồ ăn từ bên ngoài mang về khách sạn.

Hôm nay Lộc Hàm đến khách sạn ở, hoàn toàn là vì giường ở đây tốt hơn ký túc quá nhiều, vừa lớn lại thoải mái, nếu đặt thêm một phòng lại phải xuất trình thẻ căn cước như vậy sẽ lộ ra thân phận của anh, nên chỉ đành thôi.
Nội tâm Lộc Hàm vốn là rất trong sáng vô tư nhưng bây giờ khi bước vào từ cửa xoay của khách sạn tiến vào đại sảnh cùng Ngô Thế Huân, anh nhận ra mình không thể tiếp tục trong sáng vô tư được nữa.

Phòng đơn, một chiếc giường, hai người đàn ông, nhìn thế nào cũng thấy quan hệ không được thuần khiết lắm!

Sau khi đi đến trước cửa phòng, Ngô Thế Huân quẹt thẻ xong trông thấy Lộc Hàm vẫn đứng ngốc ngoài cửa chưa chịu vào, bèn thẳng tay ôm lấy vai anh lôi người vào trong.

Ngô Thế Huân đặt đồ ăn xuống bàn xong, bèn nói với Lộc Hàm phía sau lưng mình: "Đi thay dép đi, rồi qua đây ăn cơm!"

Ngô Thế Huân vừa nói vừa mở các hộp đồ ăn ra, một mùi hương thơm nức mũi ngào ngạt toả ra. Cậu bèn đi tới bên cửa sổ mở ra cho thông gió.

Khi quay lại nhìn thấy Lộc Hàm, đang trưng ra cái dáng đậm chất chuẩn đàn ông Bắc Kinh của mình ngồi trên sô pha, mặt đầy biểu cảm "sau khi xong việc".

Ngô Thế Huân: "..."

Giải quyết xong bữa tối, Lộc Hàm cầm theo áo phông của Ngô Thế Huân bước vào phòng tắm.
Lúc đi ra, khuôn mặt của anh bị nước nóng hun thành hơi ửng đỏ. Áo Ngô Thế Huân đưa cho anh có hơi rộng, bên dưới mặc cái quần đùi rằn ri mà anh tự mang đến. Thân là fan não tàn của quần đùi, Lộc Hàm đang cố dùng nhan sắc để bảo vệ nó...

Trông thấy Lộc Hàm từ nhà tắm bước ra, Ngô Thế Huân đang ngồi trên sô pha liền ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, sau đó tầm mắt rất nhanh lại rời đi tập trung vào điện thoại trên tay mình.

Lộc Hàm cảm thấy phản ứng lạnh lùng của Ngô Thế Huân, khiến anh thấy hơi bị tổn thương, rồi lại nghĩ đến từ lúc bước vào phòng cậu đã bắt đầu đối với anh hơi hờ hững như vậy rồi, trông thật chẳng giống đang cùng anh yêu đương chút nào, bây giờ ngay đến cả nhìn anh một lúc cũng không buồn làm! Huhuhu trái tim anh tan nát rồi!

Lộc Hàm tiến tới trước mặt Ngô Thế Huân cự nự: "Không phải chứ Ngô Thế Huân, thái độ này của em có phải hơi lạnh lùng quá hay không? Anh là người sống sờ sờ ở đây, còn cùng em ở chung một phòng..."

Lộc Hàm còn chưa nói xong, liền bị người kia vươn tay lên kéo xuống để anh ngồi trên đùi mình. Hai cánh tay dài hữu lực của Ngô Thế Huân vòng qua ôm lấy anh, Lộc Hàm bị tình trạng đột ngột này doạ cho một câu cũng không nói ra được.

Đôi mắt hẹp dài của Ngô Thế Huân giống như có năng lực nhìn xuyên thấu đáng sợ, khiến Lộc Hàm thậm chí không dám nhìn thẳng vào.

Người trong lòng thần sắc như vật nhỏ tội nghiệp, hàng lông mi dài đậm chớp chớp, hai gò má ửng đỏ, cả người xinh đẹp lại vô tội. Ngô Thế Huân cúi đầu ngậm lấy vành tai anh, còn hơi khẽ dùng răng cắn trêu chọc Lộc Hàm.

Vành tai bị bao lấy bởi cảm giác ấm nóng lại ẩm ướt, cách một tầng áo phông mỏng manh là lồng ngực nóng hổi của Ngô Thế Huân dính sát vào lưng Lộc Hàm. Kiểu không khí ái muội thân thiết đến cực độ này, liền khiến cảm quan của toàn thân Lộc Hàm đều trở nên vô cùng nhạy cảm.

Ngô Thế Huân sau khi buông Lộc Hàm ra, đặt cằm mình lên hõm vai anh, không khí xung quanh toàn là mùi sữa tắm mà Lộc Hàm dùng. Cậu hôn lên cần cổ trắng nõn của anh, rồi hỏi: "Bây giờ đã biết vì sao em lại phải tỏ ra thờ ơ với anh chưa?"

Thấy Lộc Hàm không muốn trả lời, Ngô Thế Huân lại nói thêm một câu: "Bây giờ biết cũng muộn rồi!"

Viên đường thứ hai mươi tám: Ngủ ngon, em yêu anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com