Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 10.2: Bar Buddies

Nó trở thành thứ của họ.

Không phải mọi lúc, không phải mỗi buổi tối, mà là vài lần trong tuần Jimin nhận được tin nhắn Bar tối nay? sau khi kết thúc công việc trong ngày. Thường là rất trễ, khi hầu hết đồng nghiệp đã ra về, và Jimin không phải lúc nào cũng đồng ý bởi vì đôi khi anh phải làm việc, hoặc có kế hoạch khác, hoặc khi chút lòng tự trọng còn lại nói với anh rằng không nên ở bên cạnh một người đã có bạn trai quá nhiều, một người làm việc chung với anh, một người anh không thể vứt ra khỏi tâm trí. Một người vẫn là kẻ thù truyền kiếp của anh, dù chỉ một chút thôi.

Nhưng đa phần thời gian anh lại muốn như thế, khi Jeongguk dừng lại bên bàn làm việc của anh trên đường ra ngoài, họ cùng nhau tan ca, đi qua những con hẻm ngoằn ngoèo trong im lặng cho đến khi họ đứng trước cánh cửa gỗ, phía sau nó là nơi mà phần còn lại của thế giới dường như không tồn tại.

Họ thống nhất những nguyên tắc, chưa bao giờ chế định nhưng nó rõ ràng và chặt chẽ như thể hai bên đã ký hợp đồng với nhau. Họ thay phiên nhau trả tiền, xen kẽ với những đêm trải qua bằng trận cờ vây cứng nhắc, và nếu hóa đơn luôn nhiều hơn một chút vào những đêm Jeongguk thanh toán, Jimin sẽ giả vờ như không chú ý. Khi Tae nhắn tin cho anh, Jimin ra về, bởi vì đây là thứ tồn tại bên ngoài cuộc sống thường nhật của anh và nếu anh phải giải thích với người khác, có lẽ nó sẽ biến mất như thể nó chưa từng tồn tại. Và Jeongguk chưa từng bị ai đó gọi về, nhưng nếu có, Jimin chắc chắn cậu ấy cũng sẽ hành động giống như anh.

Họ không nói về công việc, giữ cho các cuộc hội thoại không chút chuyên nghiệp trên bàn cao cố định bên cạnh bảng ném tiêu. Không ai khác ngồi cùng họ, mặc dù mọi người ghé qua để lấy đi chút sự chú ý của cả hai, như thể họ là ông trùm xã hội đen hoặc thuộc hoàng gia hoặc thứ gì đó không thể động chạm. Họ luôn ở trong bar, trừ một vài chuyến dẫn đường cho Jimin thỉnh-thoảng-đi-bắt-taxi, và họ không hề đề nghị sẽ gặp nhau ở đâu đó khác.

Jimin không ở lại sau 9 giờ, mặc dù quán bar chẳng bao giờ đóng cửa vào lúc đó, thậm chí là thứ sáu khi họ không còn gì bận bịu cho buổi sáng hôm sau. Đôi khi anh cảm thấy 9 giờ là mốc thời gian đáng trân trọng, mốc thời gian cho tình bạn, và Jimin luôn nhìn đồng hồ của mình mỗi khi họ bên nhau. Họ chỉ uống bia, không thức uống nào khác mạnh hơn, thứ khiến mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường thay vì hư ảo.

Họ không nhắc đến Hoseok hay Seokjin lần nào nữa.

Đó là việc mà họ làm tất cả mọi thứ để giữ kín cho riêng mình, Jimin không biết nó là gì đối với Jeongguk, nhưng với anh nó là ánh sáng, là cánh bướm chao nghiêng, là khát khao mạnh mẽ đến mức không thể tin rằng không một ai khác nghe thấy nó đang đập rộn ràng trong tim này.

---

"Anh nên ăn chút gì đó," vào một đêm, khi họ đã uống ba ly bia, Jeongguk nói. "Hamburger? Gà rán?"

"Ugh, thôi," Jimin nói. "Tôi đã chết dở với đống calo nạp từ bia rồi. Tôi cũng không thể ăn nữa."

Jeongguk cười, rồi trở nên im lặng khi Jimin không hùa với cậu. "Này, anh nói thật đó hả?"

"Thật?"

"Cái cớ ăn kiêng chiết tiệt đó là thật ư?" Jeongguk nói, miệng hơi mở to. Một thứ khác về Jeongguk mà giờ Jimin biết thêm đó là cậu ấy chửi thề nhiều hơn khi uống bia rượu, như một thằng nhóc con mới học cách chửi thề và khát vọng trở nên ngầu lòi nhất có thể. "Tại sao?"

"Để giảm cân," Jimin nói.

"Tôi đã nghĩ rằng anh viện cớ," Jeongguk nói. "Để trở thành một tên khốn. Tôi đã nghĩ nó là nước cờ mạnh mẽ."

Jimin chớp mắt nhìn cậu. "Tôi còn không hiểu nó có ý gì. Sao cậu lại nghĩ rằng tôi viện cớ mình ăn kiêng?"

"Bởi vì...chà, nhìn anh đi," Jeongguk nói. Cậu quét mắt đánh giá Jimin từ trên xuống dưới, mặc cho cậu không thể nhìn thấy người anh phía sau chiếc bàn. "Anh rõ ràng không cần giảm cân."

"Và cậu rõ ràng chưa từng thấy tôi trong phòng tắm," Jimin nói mà không suy nghĩ, rồi liền xấu hổ đỏ mặt khi mắt Jeongguk mở to. Không được nói về thân thể trần trụi của nhau không thật sự là nguyên tắc giữa họ, nhưng cảm giác như vậy quá thân mật, nên anh nhanh chóng thêm vào, "Không phải ai sinh ra cũng có sẵn múi trên bụng. Tôi phải cẩn thận với những gì mình ăn. Và uống."

Anh nâng ly bia đầy ẩn ý và khuôn mặt của Jeongguk nhăn nhúm, lộ ra một biểu cảm đáng yêu trong cơn hờn giận.

"Anh vẫn phải ăn chút gì đó. Nó không tốt cho sức khỏe."

Jimin cười. "Tôi không ăn được món nào trong quán bar này. Chúng đều nhiều calo và bự chảng. Tôi không nghĩ họ từng nghe có thứ tên là rau củ," anh nói. "Tôi sẽ ăn khi về nhà."

"Hứa chứ?"

"Chắc chắn," Jimin nói, nhẹ nhàng nở nụ cười. Jeongguk bá đạo ngay cả khi họ ở quán bar, nhưng bằng cách nào đó, nó khiến lòng người vui vẻ thay vì phiền phức. "Tôi hứa."

---

Lần kế đến họ hẹn nhau là vào thứ năm, và cô phục vụ đặt hai ly bia xuống bàn với một nụ cười sảng khoái. Họ chưa từng phải gọi bất kỳ món gì ở đây, mối quan hệ mật thiết giữa Jeongguk với nhân viên quán bar luôn khiến đồ ăn, thức uống của họ được châm thêm một cách dễ dàng, đến nỗi Jimin hầu như không để ý nữa. Nhưng lần này anh nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn, bởi vì anh chú ý và vì anh thích cô ấy. Cô luôn gọi anh là Jimin một cách vô cùng tự nhiên.

Cô ấy đặt một đĩa gà rán trước mặt Jeongguk, người vui vẻ cúi đầu xuống bắt đầu ăn, và trước khi Jimin có thể phản ứng cô ấy cũng đặt xuống trước mặt anh một đĩa thức ăn.

"Oh, không cần đâu..." anh mở miệng nói, rồi ngưng lại khi nhíu mày nhìn đĩa salad đầy ắp. "Gì thế này?"

"Món salad," cô ấy nói, vẫn mỉm cười, nhưng giờ đã rõ ràng đôi chút. Cô cầm vài túi gia vị trong tay. "Chúng tôi vẫn chưa biết cậu thích loại nào."

"Dầu giấm," anh yếu ớt nói, cô chọn chọn lựa lựa chúng cho đến khi lấy ra một túi để xuống bàn. Cô vẫy tay rời đi, và Jimin nhìn về phía Jeongguk, người vẫn đang mặt đối mặt với đĩa gà rán của mình. "Gì thế này?"

Jeongguk ngẩng mặt lên, miệng cậu còn dính chút tương cà. "Cô ấy vừa nói nó là salad," cậu nói không rành mạch. "Thức ăn lành mạnh khiến anh bị điếc à?"

"Món này ở đâu ra?"

"Ruộng đất, chắc vậy," Jeongguk nói, giật lùi chân lại ngay khi Jimin đá cậu. "Ouch, chúa ơi, đừng có đá mạnh thế. Anh đúng là không thân thiện thật. Được rồi. Tôi nói với chủ quán, rằng có lẽ họ nên cung cấp thêm vài món ăn lành mạnh."

Jimin gật gật đầu. "Cậu quen biết chủ quán bar à?"

"Ừ."

"Đó là lý do tại sao chúng ta luôn có được chiếc bàn trống này?" Jimin hỏi. Anh đã thắc mắc từ lâu, rằng tại sao họ luôn có được chiếc bàn này dù tối đó có đông khách ra sao, nhưng anh đoán rằng sự tồn tại thần thánh của Jeongguk bằng cách nào đó đã khiến nó trở nên dễ dàng, giống như tất cả những thứ khác trong cuộc đời của cậu ấy vậy.

"Chắc vậy,"

Jimin nhìn xuống đĩa salad, một chút cảm động. Rất cảm động. Jeongguk tỏ ra khó chịu về chuyện ăn kiêng của anh, nhưng đây là một cử chỉ ngọt ngào đáng kinh ngạc, và bằng cách nào đó, cảm giác còn tuyệt hơn một căn phòng đầy hoa thơm. Seokjin xuất hiện trong tâm trí anh, người đáng lẽ đón nhận được những hành động chu đáo này, và Jimin lạnh lùng đẩy anh ấy ra xa, để anh tiếp tục tận hưởng cảm giác chiếm hữu này lâu hơn chút nữa.

"Nói với anh ấy tôi cảm ơn," cuối cùng Jimin nói. "Chủ quán. Nói với anh ấy rằng anh ấy thật tốt khi làm như thế."

Jeongguk ngừng việc ăn lại và ngước nhìn anh, rõ ràng và trực diện, và Jimin không thể xoay người đi. "Tôi sẽ cho anh ta biết," cậu ấy nói. Cậu nhún vai, và lời nguyền được phá giải. "Ý tôi là, anh là người trả tiền. Bình thường thôi. Dễ hiểu mà."

Đúng. Dễ hiểu mà. Khi Jimin ăn salad, anh không thể ngăn mình suy nghĩ về tất cả những thứ dễ hiểu khác trên thế giới này, chỉ khi có người muốn hỏi đến nó.

---

"Thật không thể tin là anh không biết chơi bi-a," Mecha nói, một cô gái trông không máy móc như cái tên của mình nhưng có cùng điểm nhấn là không gì có thể ngăn cản họ. "Anh đã đến đây cả chục lần, và bàn bi-a ở ngay kia."

"Họ hay bận lắm," Jimin nói, sự thật là thế, nhưng nó không phải lý do cốt yếu.

Jeongguk, lý do cốt yếu, cười. "Họ sẽ cho anh chơi cùng thôi."

"Anh nên nhờ Jeongguk dạy cho," Mecha nói. "Kiểu gì thì cậu ấy cũng là nhà vô địch vĩ đại. Một huấn luyện viên tuyệt vời."

Đôi mắt cô ấy lấp lánh khi nói về nó, và Jimin nhấn mình xuống ghế một chút. Không phải vì Jeongguk là người giỏi nhất – đây là thứ anh không cần nỗ lực cũng có thể đoán ra – mà bởi vì sau khoảng thời gian ở đây anh đã phát hiện ra chơi bi-a là một loại mật mã của tình dục.

Nó là một vũ điệu giao phối kỳ lạ, cách họ giả vờ không biết mình đang làm gì, cách họ yêu cầu giúp đỡ trong những cú nhắm đánh. Tiếng cười đạo mạo khi họ cố tình bày chuyện gì đó lố bịch, chuyện gì đó khiến đối phương chòm người đến và thì thầm vào tai họ, giúp họ cầm cơ khi hai cơ thể ấn vào nhau, và vẫn đánh hụt mỗi cú nhắm đánh một cách trơn tru. Tình dục. Đó là cái cớ hoàn hảo, một thứ hầu như luôn kết thúc bằng việc ai đó bị kéo ra phía sau quầy bar, đi xuống hành lang dài dẫn đến phòng tắm, bàn bi-a bị lãng quên trong ham muốn của họ.

Không phải mỗi cuộc làm tình đều bắt đầu theo cách đó, nhưng dường như nó là một truyền thống được tôn vinh, và Jimin thậm chí khó có thể nhìn thẳng vào những chiếc bàn bi-a khi anh ở đây. Và khi anh không ở đây, anh nghĩ về chúng mọi lúc, tưởng tượng cảm giác khi Jeongguk áp người vào lưng anh, thì thầm vào tai Jimin những lời hướng dẫn, những ngón tay dài của cậu nắm lấy eo Jimin khi hướng dẫn anh thực hiện cú nhắm đánh. Anh ước mình đủ can đảm để mạo hiểm, ngay cả khi nó không mang lại kết quả gì. Mặc kệ việc nó không mang lại kết quả gì, bởi vì Jeongguk vẫn có một người bạn trai khi cậu ấy rời khỏi quán bar này.

Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là Jimin nhờ vả cậu và cậu từ chối.

"Tôi không biết phối hợp lắm," Jimin nói, cố gắng cười. "Tôi không muốn nó lẫn lộn với bài học ném phi tiêu của mình và làm tổn thương ai đó. Tôi nghĩ trong một lúc tôi chỉ nên học một trò thôi."

Jeongguk gật đầu, lật ngược ly bia của mình lại. "Điều đó rất quan trọng. Tập trung. Chắc chắn rằng anh đã hoàn thành một việc nào đó trước khi bắt đầu việc tiếp theo."

Cậu ấy không cười nữa, và Jimin bối rối gật đầu. "Đúng vậy. Tôi phải đánh bại Jeongguk trong trò ném tiêu trước khi tôi có thể chơi bi-a."

"Vây là không bao giờ rồi," Mecha nói, đảo tròn mắt, Jimin bĩu môi và phản kháng rằng anh sẽ chơi tốt hơn. Và đúng là như thế. Giờ anh có thể ném trúng bảng bất cứ lúc nào, ngay cả khi anh có bia trong người.

Jeongguk thực hiện điệu nhảy alpha bằng lời thường thấy của cậu, nói rằng Jimin sẽ không bao giờ đánh bại mình, rằng cậu luôn luôn chiến thắng, lửa địa ngục cần đóng băng trước khi bất kỳ ai đoạt lấy ngai vàng ném tiêu của cậu. Nghe thật quen thuộc và lố bịch, chỉ có điệu bộ khi cười của cậu ấy, sự nhận thức ẩn sâu trong đôi mắt mỗi khi Jimin kích động trước tính tự cao tự mãn của cậu mới khiến anh hòa hoãn lại. Jimin không nên ngừng thở trước ánh mắt lấp lánh của Jeongguk mỗi khi cậu hống hách chứng tỏ bản thân bất bại như thế, nhưng đã có quá nhiều thứ Jimin không nên rồi.

"Tôi sẽ chiến thắng trước cậu một ngày nào đó," Jimin giận dỗi nói khi chỉ còn lại họ. "Tôi sẽ mua bảng phi tiêu cho mình và luyện tập ở nhà nếu cần thiết. Tôi sẽ xem các video hướng dẫn."

"Nổ lực đánh bại thiên tài à?" Jeongguk hỏi, nhếch miệng cười.

Nhói đau, ở nơi nào đó, và Jimin hít sâu một hơi. Họ không thường xuyên nói về công việc, nhưng đôi khi cảm giác mọi thứ giữa họ chỉ là công việc.

"Không phải lúc nào cũng thế," Jimin nói, đưa tay vuốt tóc và nhìn đi chỗ khác.

Jeongguk im lặng một lúc, rồi nói, "Khi anh đánh bại tôi trong trò ném tiêu, tôi sẽ dạy anh chơi bi-a. Okay?"

Jimin ngước mắt nhìn gương mặt cậu, và Jeongguk không cười. Jimin muốn hỏi bạn trai cậu sẽ nghĩ gì về nó, nhưng như thế sẽ trái với quy tắc của họ, thế nên anh chỉ hỏi, "Khi nào? Không có nếu như?"

"Chỉ có thằng ngốc mới chống đối anh khi anh muốn thứ gì đó," Jeongguk nói. "Tôi không phải thằng ngốc. Đồng ý với thỏa thuận chứ?"

Jimin nuốt nước bọt, lo lắng cho phía trong của môi mình cho đến khi anh cảm thấy da sắp rách ra. Quán bar dường như yên tĩnh hơn, như thể mọi người đang lắng nghe họ, mặc dù Jimin biết nó không phải sự thật. Anh tự hỏi liệu đây có phải là trò đùa, liệu anh có là chủ đề để Jeongguk cười cợt với bạn bè của mình sau khi anh ra về không. Nếu mọi người ở đây đều giả vờ. Anh không biết. Anh không được biết. Anh chỉ biết mình thích cách Jeongguk nhìn anh ngay lúc này, nhìn như anh là duy nhất.

"Yeah," Jimin nói. "Đồng ý."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com