Chia sẻ trách nhiệm
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/40792326
*******
Vegas bật người dậy và liếc nhìn xung quanh khi nghe thấy tiếng khóc. Trong cơn hoảng loạn, Vegas nhanh chóng chộp lấy khẩu súng mà gã luôn để sẵn trên tủ đầu giường bên cạnh và mím chặt môi lại, hướng khẩu súng vào bóng tối, thở hổn hển.
Vegas không bao giờ mất cảnh giác, nắm chặt lấy khẩu súng, các khớp ngón tay trắng bệch đến thấu xương khi gã thở dốc, tim đập mạnh trong lồng ngực. Đầu óc gã quay cuồng vì bị kéo ra khỏi giấc ngủ quá đột ngột, nhưng Vegas dần bình tĩnh lại khi nhận ra không có ai đang gặp nguy hiểm và tiếng khóc phát ra từ thiết bị giám sát trẻ em.
Vegas cáu kỉnh và nhanh chóng đặt khẩu súng sang một bên, gã nhìn sang nơi Pete đang nằm ngủ. Vegas bặm môi dưới rên rỉ. Đáng lẽ Vegas nên đánh thức Pete và bảo em kiểm tra Venice, nhưng gã nhớ ra Pete đang kiệt sức vì em là người đã chăm sóc Venice khi Vegas làm việc và-
Vegas thật ghen tị với Pete vì em có thể ngủ trong tiếng khóc này mà không hề tỉnh giấc.
Nhưng nó chỉ cho gã thấy rõ Pete đã mệt mỏi như thế nào và Vegas thở dài. Pete từ từ trở mình trên giường, lẩm bẩm điều gì đó trong giấc ngủ của mình, Vegas không muốn người kia thức giấc nên gã nhanh chóng tắt thiết bị rồi lê cơ thể mệt mỏi của mình đến phòng Venice.
Vegas cảm thấy mệt mỏi. Việc chăm sóc một đứa trẻ khó hơn những gì gã tưởng tượng rất nhiều. Venice là một đứa nhóc hay quấy khóc, Vegas ngáp dài rồi mở cửa phòng thằng bé. Gã thấy bảo mẫu đang chạy đến chuẩn bị dỗ Venice nín khóc nhưng Vegas lắc đầu và mỉm cười.
"I'll handle it,"
Vegas không muốn những người khác chăm sóc Venice. Đúng, sự giúp đỡ này rất tốt và thỉnh thoảng gã không ngại quẳng Venice đến dinh thự của chính gia, nhưng chủ yếu Vegas vẫn muốn tự tay làm điều này tư cách là một người bố. Đó là điều mà cả gã và Pete đều đồng ý. Gã thở dài, mỉm cười khi bước vào phòng và nheo mắt lại khi thấy Venice đang ngồi khóc trong nôi. Tuy nhiên, tiếng khóc ngưng bặt ngay khi Vegas bước vào phòng.
"Thật buồn cười khi nhóc luôn ngừng khóc bố vào đây, phải không?" Vegas khoanh tay trước ngực hỏi.
Venice từng ở chung phòng với gã và Pete, nhưng khoảng một tuần nay, hai người đang cố gắng làm cho Venice quen với việc ở phòng riêng. Cho đến bây giờ thì...nó không được thành công cho lắm, có lẽ Venice cảm thấy cô đơn khi ở một mình trong phòng. Gã nghiêng người nhìn xuống thằng nhóc lúc này cũng đang ngước lên nhìn gã và thở dài.
"Sao thế nhóc? Gặp ác mộng sao? " Vegas hỏi và Venice đưa tay lên muốn được bế.
Vegas mím môi lại và gã có thể thấy mắt Venice bắt đầu sũng nước vì gã chưa đến bế nhóc.
"Dada," nhóc con rên rỉ và từ từ đứng dậy, rõ ràng là muốn rời khỏi cũi. Venice không thích cũi, cho dù Pete và Vegas luôn cố gắng khiến thằng bé thấy rằng cũi không phải là một thứ đáng sợ. Nhưng Venice có suy nghĩ của riêng mình và nhóc luôn kiên định về điều đó. Bền bỉ đến mức Vegas thường sẽ kiệt sức và chỉ có thể đưa thằng bé về phòng của gã và Pete lúc nửa đêm.
Vegas bế Venice lên, nhóc con ôm chặt lấy gã cười khúc khích. "Nhóc đói sao?" Vegas hỏi, nhưng Venice lại đảo mắt quanh căn phòng và nhóc chỉ vào góc phòng.
Vegas nhướng mày.
"Gì?"
Venice không rời mắt khỏi góc phòng. Thằng bé có vẻ sợ hãi và nhóc bắt đầu giải thích cho Vegas nghe bằng tiếng bi bô vô nghĩa, điều này khiến Vegas bật cười và gã liếc nhìn phía góc phòng. Chẳng bao lâu sau gã nhận ra điều gì đã khiến thằng bé sợ hãi đến vậy. Ánh đèn mờ ảo trong phòng khiến cái bóng cũi kéo dài ra và đổ xuống góc phòng khiến Venice cảm thấy sợ.
"Nó làm nhóc sợ sao?" Vegas bật cười, gã lắc đầu. "Đó chỉ là một cái bóng thôi," Vegas nói và bế theo Venice bước lại gần góc phòng. Nhóc con lập tức trở nên căng thẳng và giấu mặt vào vai Vegas, run rẩy trong vòng tay gã khiến Vegas thở dài.
"Nhìn xem," Vegas xoay người lại khiến Venice quay mặt vào góc phòng. Gã phải chạm vào bức tường để chứng minh cho Venice thấy rằng không có bất cứ thứ gì ở đó cả mới khiến thằng bé từ từ mở mắt ra..
Venice ngước lên nhìn Vegas và chỉ vào bức tường một lần nữa.
"Ừa, không có gì ở đó hết, thấy không?" Vegas bước tới chạm vào tường lần nữa. Venice đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra chạm vào tường, đặt tay cạnh bố mình. Nhóc con bắt đầu cười khúc khích, đập đập vào tường vài lần khiến Vegas tặc lưỡi nhưng nụ cười vẫn còn trên khuôn mặt gã .
"Nhóc đang trừng phạt bức tường sao?" Vegas hỏi và bật cười nhìn khi Venice cười khúc khích tiếp tục đập tay vào tường.
Venice bình tĩnh lại và Vegas đặt nhóc trở lại cũi, nhưng ngay khi gã làm vậy, Venice bắt đầu mếu máo. Nhóc nhanh chóng đứng dậy và chìa tay về phía Vegas.
"Dada, dada, dada. Hong!"
"Bây giờ là ba giờ sáng rồi đấy," Vegas rên rỉ. Venice chỉ chớp mắt nhìn gã và Vegas thở dài. "Tốt thôi, bố sẽ đọc cho nhóc một cuốn truyện nhưng sau đó nhóc phải quay trở lại cũi," Vegas trao đổi điều kiện. Venice vui vẻ trở lại khi Vegas cuối cùng cũng bế nhóc khỏi cũi, gã cầm một cuốn truyện trên tay và bế nhóc đến ghế sô pha. Venice đang ngồi trong lòng Vegas, tò mò nhìn vào cuốn truyện và Vegas thở dài, nhưng gã lại bắt đầu đọc cuốn truyện với một nụ cười nho nhỏ trên môi.
*********
Pete xoay người định rúc vào lòng Vegas, nhưng em lại thất vọng tràn trề khi thấy bên kia giường trống trơn. Em chậm rãi ngồi dậy kiểm tra thời gian. Vẫn đang nửa đêm, em vừa ngáp dài vừa từ từ ngồi dậy, sửa sang lại mái tóc rối bời và đưa mắt nhìn khắp căn phòng.
Không, không có Vegas.
Venice? À, có lẽ Vegas đã đi kiểm tra nhóc con. Pete không thể nhớ mình có nghe thấy tiếng khóc nào hay không, đó là lý do tại sao em nghĩ rằng thật kỳ lạ khi Vegas không nằm bên cạnh em. Pete từ từ đứng dậy kiểm tra thiết bị giám sát trẻ em, màn hình đã tắt và một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt em. Vegas hẳn đã tắt nó đi để Venice không đánh thức em.
Đó là lý do tại sao Pete đi đến phòng của Venice, em có thể thấy rằng cánh cửa đã được mở ra. Trái tim Pete như tan chảy khi em nhìn vào phòng và thấy Vegas cùng với Venice.
Vegas đang ngồi trên ghế sofa và Venice nằm trong lòng hắn. Vegas ngả đầu ra sau, tựa lưng vào ghế sô pha, mắt nhắm nghiền và thở chậm, trên môi gã nở một nụ cười nhẹ. Venice nằm cuộn tròn trong lòng Vegas, gục đầu vào ngực gã, nắm chặt lấy ngón tay Vegas bằng bàn tay nhỏ xíu của mình, mắt cũng nhắm lại. Vegas đang cầm một cuốn truyện bên tay còn lại và Pete có thể cảm thấy hơi ấm đang bùng lên trong lồng ngực mình.
Pete dựa vào khung cửa khi quan sát hai người họ một lúc và em không thể ngăn được nụ cười. Pete bặm môi dưới khi khoanh tay trước ngực. Nếu đó không phải là cảnh tượng quý giá nhất thì em cũng không biết nên gọi nó như thế nào cho xứng đáng.
Vegas là một người bố tuyệt vời ... Gã thực sự đã cố gắng hết sức. Pete biết rằng không phải lúc nào Vegas cũng dễ dàng thể hiện ra cảm xúc thật sự của bản thân nhưng em cũng biết rằng gã đang cố gắng và dành cho Venice tất cả những gì gã có.
Để bù đắp cho những sai lầm mà gã đã gây ra trong quá khứ.
Để tìm kiếm sự cứu rỗi.
Pete đứng đó và quan sát hai người họ khá lâu. Hai bố con giống nhau đến kỳ lạ. Venice trông rất giống Vegas ,không chỉ bề ngoài mà cả tính cách khôn ngoan kia nữa.
Thằng bé yêu Vegas và Vegas cũng yêu nhóc con rất nhiều. Pete không thể không chạy nhanh vào phòng ngủ lấy điện thoại để có thể chụp một vài bức ảnh về Venice và Vegas.
Sau khi Pete hài lòng với hình nền điên thoại mới của mình, cuối cùng em quyết định bước vào và từ từ lấy cuốn sách ra khỏi Vegas, người đang nghiêng đầu sang một bên và lẩm bẩm điều gì đó.
Pete mỉm cười từ từ nhấc bé con lên, đặt nhóc trở lại cũi sau đó trở lại đánh thức Vegas và đưa gã về phòng của họ. Mặc dù trông rất ngọt ngào, nhưng vị trí mà Vegas ngủ không thoải mái chút nào.
Pete cúi xuống và nhẹ nhàng chạm vào vai Vegas. Vegas nhanh chóng mở mắt ra nhìn quanh phòng, gã nheo mắt lại khi nhìn thấy Pete. Venice không còn trong vòng tay gã nữa, nhưng gã bình tĩnh lại và mỉm cười với Pete khi thấy Venice đã trở lại trong nôi.
"Em đang làm gì ở đây?" Vegas hỏi với giọng khàn khàn và Pete mỉm cười với gã.
"Giường trống trơn. Em không thích nó chút nào," Pete trả lời với nụ cười trên môi và Vegas ậm ừ theo.
"Thằng quỷ nhỏ thế nào rồi?" Vegas hỏi một cách trìu mến và Pete bật cười.
"Thằng bé vẫn ổn, anh thấy không?"
Vegas từ từ đứng dậy và đi về phía cái cũi. Gã ậm ừ theo và dựa vào Pete khi em bước tới.
Pete mỉm cười khi Vegas dựa vào em hít một hơi thật sâu. Vegas quan sát Venice một lúc, gã vòng tay qua eo Pete kéo em lại gần hơn. "Anh xin lỗi," Vegas buồn bã nói khiến em bối rối.
"Ý anh là sao?"
"Ý anh là," Vegas dừng lại một chút. " Anh luôn bỏ lại Venice cho em khi làm việc và em biết đấy". Pete nhìn Vegas sau đó nhìn lại đứa con trai đang ngủ yên của họ, em nhún vai.
Pete nhẹ nhàng nói: "Bây giờ chủ nhân của thứ gia, vì vậy em hiểu mà". Bên cạnh đó, đâu phải Vegas lúc nào cũng biệt tích. Gã luôn ở đây lúc em, Venice và Macau cần gã... luôn luôn. Pete nhìn bé con trong cũi cười toe toét.
"Và anh là một người cha tuyệt vời đối với Venice, vì vậy anh không có việc gì phải xin lỗi cả," Pete nói và Vegas cười rạng rỡ với em, Pete nắm lấy tay gã và và đan tay họ vào nhau.
Vegas không nói thẳng ra, nhưng gã muốn nói rằng mình thật sự không xứng đáng với tất cả những điều này. Gã cảm thấy mình hạnh phúc và may mắn nhưng gã luôn cho rằng mình không xứng đáng với chúng. Đã nhiều tháng trôi qua và Vegas vẫn đang trong quá trình hoàn thiện - cố gắng cân bằng tất cả mọi thứ.
Mọi thứ không phải lúc nào cũng hoàn hảo, nhưng họ đã rất nỗ lực.
"Giờ hãy trở lại phòng của chúng thôi nào" Pete mỉm cười và Vegas cho phép em kéo gã trở lại phòng của họ.
Và khi Vegas đang nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà, gã thở dài, điều đó khiến Pete phải ngước nhìn gã lần nữa và em nhíu mày khi thấy Vegas đang suy nghĩ miên man.
"Anh sao vậy?" Pete hỏi và Vegas thở dài.
Vegas nghiêm túc nói: "Chúng ta phải sửa lại đèn trong phòng Venice thôi,".
"Hả?"
"Cái hiện tại không ổn," Pete mở to mắt. Cái đèn có vấn đề gì sao? "Nó tạo ra vài cái bóng khiến Venice sợ. Chúng ta phải giải quyết vấn đề này thôi," Vegas nói một cách nghiêm túc, không nhận ra rằng hắn trông buồn cười đến mức nào khi nói về điều này với một khuôn mặt nghiêm trọng.
Pete phá lên cười và Vegas quắc mắt nhìn em.
"Gì? Anh đang rất nghiêm túc. "
"Ai là người đã nói rằng em đang chiều hư Venice nào? Tên đạo đức giả, "Pete vừa nói vừa cười. Vegas đảo mắt và quay người sang một bên, điều này khiến Pete cười toe toét khi em vòng tay qua bụng Vegas, cuộn người lại phía sau. Em mỉm cười khi cảm thấy Vegas đặt tay gã lên tay mình.
Vegas thở dài hạnh phúc, gã từ từ quay lại cho phép Pete nhích lại gần. Gã kéo chăn đắp cho cả hai và cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
*******
Preview chương sau:
"Nếu anh bắt thằng bé mặc thứ gì đó trông như thằng đần tôi sẽ giết anh ngay lập tức," Vegas gầm gừ, gã trừng mắt nhìn Tankhun.
Tankhun bĩu môi vì cậu ta đã chuẩn bị "một vài" bị trang phục cực kì đáng yêu dành riêng cho Venice.
"Biết rồi,"
" Và mẹ kiếp, đừng bắt nó phải xem cái mớ phim ngu xuẩn của anh," Vegas tiếp tục.
"Ugh, mày thật sự là thằng khốn."
[ Tankhun và các vệ sĩ trông chừng Venice khi Pete và Vegas bận việc.]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com